Chương 1410: Kiếm sắc.
Bảo Thạch Tiêu
08/07/2015
- Điều duy nhất chúng tôi cảm thấy vui mừng chính là thành phố Lâm Hồ làm rất tốt công tác của vụ hỏa hoạn lần này, biện pháp khác cứng, kịp thời, căn bản là có thành tích rõ ràng. Trước mắt những kẻ khả nghi phóng hỏa đã bị bắt, ngoài Vạn Dương Hòa còn đang trốn bên ngoài, tất cả những người còn lại đã bị bắt về quy án. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì tiếp tục: - Thành Phố Lâm Hồ dù làm nhiều công tác nhưng tai nạn vẫn là tai nạn, tổn thất của nó là khó thể vãn hồi. Vì vậy tôi đề nghị tiến hành xử phạt cảnh cáo với lãnh đạo phụ trách thành phố Lâm Hồ, coi như làm gương cho các nơi khác.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão lên tiếng có sức ảnh hưởng rất lớn. Khi bình thường nếu không liên quan đến ích lợi bản thân, căn bản sẽ có rất ít người phản đối ý kiến của lão. Hơn nữa chuyện này phát sinh ở thành phố Lâm Hồ, nơi đây là địa phương nào? Căn bản ai cũng hiểu rõ. Phương diện xử lý vụ này thì Diệp Thừa Dân chơi trò đưa lên cao rồi khẽ hạ xuống, thái độ như vậy rõ ràng là đã liên hệ sẵn với Chử Vận Phong rồi.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu một tỉnh đã nhất trí với nhau, còn ai dám tiến lên khiêu chiến.
Diệp Thừa Dân nói đến chuyện của thành phố Lâm Hồ, sau khi tỏ thái độ thì Đậu Minh Đường thở dài một hơi. Hắn đã liên hệ với Vương Tử Quân, biết rõ thái độ của Vương Tử Quân ở sự kiện này, vì vậy mà hắn rất lo lắng. Hắn sợ Vương Tử Quân sẽ làm đúng như vậy, căn bản cho ra ý kiến bất đồng ở sự kiện này.
Bây giờ Diệp Thừa Dân đã tỏ thái độ, Vương Tử Quân không phải là người ngu, hắn biết chuyện đến lúc này đã là không thể làm, nhưng nếu không thể làm mà anh vẫn đưa đầu đến, chẳng phải lấy trứng chọi đá sao?
Khi Diệp Thừa Dân lên tiếng thì Đậu Minh Đường còn có chút lo nghĩ, mình nên giúp Vương Tử Quân hay không, nếu như hắn phải làm ra lựa chọn, căn bản là quá khó khăn.
Lúc này thì tốt Đậu Minh Đường cũng không bị làm khó nữa. Hắn cảm thấy vui mừng, sau đó nhìn lên gương mặt Lỗ Kính Tu cách đó khôngn xa. Tuy lúc này gương mặt Lỗ Kính Tu rất nghiêm túc, thế nhưng Đậu Minh Đường cũng cảm thấy đồng bạn của mình giống như đang trút được gánh nặng.
- Các đồng chí có ý kiến gì với chuyện này, mọi người đều có thể nói ra. Diệp Thừa Dân đưa mắt nhìn đám thường ủy tỉnh ủy chung quanh rồi hỏi theo đúng trình tự.
- Bí thư Diệp, lần này thành phố Lâm Hồ xảy ra hỏa hoạn, tôi cảm thấy thị ủy Lâm Hồ cần phải chịu trách nhiệm, đề nghị phê bình là cực kỳ kịp thời. Thư ký trưởng Đào Nhất Hành cười cười tiếp đón chủ đề của Diệp Thừa Dân.
Kim Hành Thuấn đặt cây bút trong tay xuống rồi nói: - Tôi đồng ý tiến hành cảnh cáo thị ủy Lâm Hồ, lúc này thành phố Lâm Hồ nên đẩy mạnh công tác đảm bảo trật tự trị an, tránh phát sinh những sự kiện như thế này.
Khi Kim Hành Thuấn nói xong thì giống như tất cả mọi việc đã kết thúc, Đào Nhất Hành và Kim Hành Thuấn có thể nói là hai người đại biểu cho Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, hơn nữa vừa rồi Diệp Thừa Dân đã lên tiếng.
Vương Tử Quân lẳng lặng nghe Kim Hành Thuấn và Đào Nhất Hành lên tiếng, hắn trầm ngâm giây lát, đặt bút trong tay xuống, hai dòng ý nghĩ xung đột trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Cuối cùng Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, tôi căn bản không đồng ý với ý kiến này.
"Tôi không đồng ý!" Lời này của Vương Tử Quân giống như đặt xuống một khối thuốc nổ, làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như giác ngộ tuyên truyền, hơn nữa đây là thái độ của một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn vốn là người quyền cao chức trọng ở Nam Giang, hơn nữa bây giờ hắn có địa vị đặc thù ở Nam Giang. Lúc này hắn đặt ra nghi vấn về sự nhất trí của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, hành động như vậy căn bản hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Lúc này ngay cả những nhân viên làm công tác ghi chép cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, bọn họ đưa mắt nhìn vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi, cũng muốn xem lãnh đạo đề xuất ý kiến bất đồng như thế nào.
Diệp Thừa Dân khẽ híp mắt, từ bản thân thì lão căn bản nghĩ rằng mình là người khoáng đạt, cũng không phải không chịu nghe ý kiến bất đồng, thế nhưng anh phải nói sao cho uyển chuyển dễ nghe. Ngược lại, Vương Tử Quân nói ra một câu cũng không phải làm cho lão khó xuống đài, còn làm cho lão khó thể nào có bậc thang bên dưới mà rút chân.
Vương Tử Quân thúc đẩy điều tra vụ này, Diệp Thừa Dân hiểu rất rõ. Lão thấy chuyện này trên cơ bản đã điều tra rõ ràng, người nên bị trừng phạt đều bị nhận trừng phạt, còn những chuyện khác cũng không nên nắm chặt không tha. Vì làm tốt công tác ổn định đại cục và đoàn kết ở Nam Giang, lão không thể tính toán quá chi li, nhượng bộ một chút cũng là phù hợp.
Thật ra trước khi đề xuất thảo luận thì Diệp Thừa Dân đã nghĩ đến phương diện Vương Tử Quân sẽ lên tiếng phản đối, thế cho nên lão là người đầu tiên lên tiếng. Lão muốn dùng phương thức này để thức tỉnh Vương Tử Quân, chuyện này nên bỏ qua đừng tính toán quá chi li. Sau đó Đào Nhất Hành và Kim Hành Thuấn cũng lên tiếng, làm cho Diệp Thừa Dân nghĩ rằng đại cục đã định, không ngờ người luôn ra tay không theo thường quy kia lại tiếp tục nã pháo.
Diệp Thừa Dân nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, trong lòng có chút căm tức. Nhưng dù lão có không thoải mái thế nào thì cũng khó thể chặn miệng Vương Tử Quân. Vì vậy sau khi trấn định tâm tình, lão nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân rồi thản nhiên hỏi: - Trưởng phòng Vương, anh cứ nói ra ý kiến của mình đi.
Nếu như nói trước khi chưa cho ra quyết đoán thì Vương Tử Quân căn bản còn khá do dự, nhưng bây giờ hắn đã không còn tiếc cái giá nào. Hắn cũng không quản mọi người nhìn mình thế nào mà trầm giọng nói: - Tôi đồng ý xử phạt cảnh cáo thị ủy Lâm Hồ, nhưng ngoài cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ, còn phải dựa theo chế độ truy cứu trách nhiệm để nghiêm túc xử lý những người tương quan.
Vương Tử Quân nói đến đây thì ho khan một tiếng, sau đó nhìn những vị thường ủy chung quanh rồi nói: - Tôi tận mắt chứng kiến vụ hỏa hoạn lần này, nó liên quan đến tính mạng tài sản của vài trăm hộ dân, lại có ba người thiệt mạng, tất cả đều là vì có người cố ý phóng hỏa.
Giọng nói của Vương Tử Quân rất trầm thấp, nhưng những lời như vậy lại làm cho người ta nghĩ đến một tình huống mưa to gió lớn.
- Người có trách nhiệm chủ yếu của vụ việc này chính là Vạn Dương Hòa, người này bày mưu gây hỏa hoạn, anh ta sở dĩ làm như vậy chính là muốn cho nhân dân phải bỏ nhà chạy đi, thuận lợi cho di dời giải tỏa, để thuận lợi xây dựng tòa nhà Đế Hanh, đạt được lợi nhuận lớn.
- Vạn Dương Hòa không phải là người ngu, hắn biết rõ hậu quả của hỏa hoạn là như thế nào, vì nguyên nhân gì làm cho anh ta không kiêng kỵ như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì chút chút ích lợi như vậy sao? Vương Tử Quân nói đến đây thì gương mặt có vài phần kích động, hắn nện văn kiện lên mặt bàn: - Không phải còn có lợi ích, còn có sự phóng túng của các vị lãnh đạo cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ. Đây là những gì tôi tìm hiểu được từ thành phố Lâm Hồ, khi đó thành phố Lâm Hồ cho ra quy định bật đèn xanh để xây dựng tòa nhà Đế Hanh, Vạn Dương Hòa vì bức bách nhân dân di dời mà dùng rất nhiều thủ đoạn, trong đó chủ yếu là thủ đoạn hạ lưu. Thành Phố Lâm Hồ mắt nhắm mắt mở với thủ đoạn của Vạn Dương Hòa, vì vậy Vạn Dương Hòa mới cho ra hành động không xem nhân mạng ra gì như vậy.
- Nếu như chỉ cho cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ một xử phạt cảnh cáo, tôi sợ sẽ có nhiều người nhìn vào và càng thêm lớn gan, sẽ lấy thân thử nghiệm, hậu quả như vậy là cực kỳ đáng sợ. Vì vậy tôi đề nghị nên dựa theo quy chế truy cứu trách nhiệm, tiến hành miễn đi chức vụ hiện tại của người có trách nhiệm chủ yếu nhất trong sự kiện này là bí thư thị ủy Lâm Hồ Thích Phúc Lai.
Một đề nghị như vậy của Vương Tử Quân làm cho bầu không khí phòng họp thường ủy tỉnh ủy cực kỳ yên tĩnh. Lâm Hồ là thành phố đứng hàng thứ ba trong tỉnh, vì là nơi xuất thân của chủ tịch Chử Vận Phong nên căn bản có vị trí cực kỳ đặc thù trong bản đồ chính trị của tỉnh Nam Giang.
Bây giờ Thích Phúc Lai là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng có một số việc mà lực ảnh hưởng còn vượt qua cả phó chủ tịch tỉnh. Không ít người nhìn vào và cảm thấy trách nhiệm của hắn ở vụ hỏa hoạn này là khó cứu chữa, vì trách nhiệm của lãnh đạo đứng đầu địa phương là rất lớn, thế nhưng không ai dám miễn chức người này.
Bây giờ Vương Tử Quân đứng trên hội nghị thường ủy tỉnh ủy công khai đưa ra một yêu cầu rung động như vậy.
Phòng họp im lặng trong thời gian một phút đồng hồ, ngay cả Diệp Thừa Dân cũng bị những lời nói của Vương Tử Quân làm cho ngây cả người. Lão không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra quyết đoán lớn như vậy, trực tiếp cho ra đề nghị miễn chức Thích Phúc Lai.
Miễn đi chức vụ của một vị bí thư thị ủy, không phải di dời mà là miễn chức, có thể nói đó chưa là tiền lệ với thành phố Lâm Hồ.
Vương Tử Quân nói xong ý kiến thì ngồi xuống vị trí của mình, hắn bình tĩnh tiếp nhận những lời nói của người khác.
Thích Phúc Lai là cán bộ thuộc dòng chính của Chử Vận Phong, sau khi tiêu hóa hết lời nói của Vương Tử Quân, không ít ánh mắt nhìn về phía Chử Vận Phong. Dù sao bây giờ người có thể tiến lên ma xát ra lửa với Vương Tử Quân cũng chỉ còn chủ tịch tỉnh Chử Vận Phong mà thôi.
Gương mặt Chử Vận Phong biến thành màu đen, tuy lão cảm thấy Thích Phúc Lai nhất định phải gánh chịu trách nhiệm ở sự kiện này, thế nhưng đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ miễn chức của người này. Nhưng lời nói của Vương Tử Quân giống như sấm sét ập xuống, làm cho lão cảm thấy choáng váng.
- Khụ khụ, trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy yêu cầu của anh quá nghiêm khắc. Trách nhiệm của bí thư Phúc Lai căn bản là khó thể hoài nghi, thế nhưng tôi cảm thấy nếu miễn chức đồng chí như vậy, căn bản sẽ làm cho lòng người băng giá. Lý Thừa Uyên khẽ ho một tiếng rồi cho ra ý kiến của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.