Chương 1372: Hừ, cuối cùng đều là người thông minh.
Bảo Thạch Tiêu
23/06/2015
Vương Tử Quân căn bản hiểu rất rõ nội dung của phương án này, dù sao thì phương án cũng được xây dựng dựa theo ý chỉ của mình. Hắn cầm phương án nhìn qua, sau đó nhìn Triệu Kỳ Tường nói: - Trưởng phòng Kỳ Tường, lần này tuyển chọn sinh viên làm nhân viên nhà nước, đây chính là lần đầu tiên tỉnh Nam Giang chúng ta tiến hành sự kiện này. Vì đảm bảo hạng mục công tác này được triển khai mở rộng tốt, chúng ta nhất định phải kiên trì công khai, công bình và công chính.
- Muốn đảm bảo công khai công chính một cách tốt nhất, như vậy ngoài phương diện nghiêm khắc tọa trấn, còn có thể chọn ra vài biện pháp, ví dụ như thi trên đất khách. Tất nhiên điều này sẽ liên quan đến phương diện nhân vật lực, nhưng ý kiến của tôi thì thi viết được tiến hành ở bản địa, còn phỏng vấn thì nhất định phải thực hiện trên đất khách.
Triệu Kỳ Tường nhìn Vương Tử Quân phủ quyết một phần phương án mà khóe môi có hơi co giật, cuối cùng đành phải nuốt ý kiến của mình xuống.
Triệu Kỳ Tường sở dĩ bỏ qua bộ phận này, vì chủ yếu cảm thấy nên làm giảm bớt thành phẩm khi tổ chức thi tuyển. Dù sao thì phỏng vấn trên đất khách cũng làm cho thành phẩm khi tìm được một cán bộ nhà nước là khá cao, nhưng bây giờ Vương Tử Quân căn bản là càng lúc càng cường thế, hắn cảm thấy ngoài việc chấp hành thì căn bản không có gì để phản bác.
Trong công tác khảo hạch cuối năm thì hắn là người đứng đầu tổ giám sát đi đến thành phố Lộc Hồ, nhưng kết quả ở thành phố Lộc Hồ lại làm Triệu Kỳ Tường không chút thoải mái. Tuy cũng không có người đề xuất nghi vấn với công tác của hắn, thế nhưng những lời nghị luận sau lưng vẫn rơi vào tai hắn, có người nói hắn đang cố ý châm chước bỏ qua cho Lộc Hồ.
Với tính cách của Triệu Kỳ Tường, nếu như không có chuyện như vậy, tất nhiên sẽ là cây đứng thẳng không sợ bóng lệch. Nhưng đáng tiếc là chính hắn thật sự có vài thứ không nói rõ ở sự kiện này, tuy Vương Tử Quân giống như không phát hiện ra, thế nhưng dù sao thì cán dao cũng nằm trong tay người khác, thế cho nên khoảng thời gian này an phận hơn rất nhiều.
- Trưởng phòng Vương, tôi sẽ để cho văn phòng sửa chữa lại một chút. Triệu Kỳ Tường thu văn kiện lại rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân căn bản gật đầu với Triệu Kỳ Tường, hắn nhìn Triệu Kỳ Tường rời đi mà không khỏi thở dài một hơi. Triệu Kỳ Tường có chút hành vi mờ ám, sao có thể gạt được ánh mắt của hắn? Nhưng hắn cũng không muốn quá so đo với đối phương, vì nước trong không có cá, người theo sát bên cạnh sẽ không có tương lai, hắn cũng không phải hạng người chú ý tính toán chi li. Tất nhiên đây cũng xem như là một cơ hội, nếu như Triệu Kỳ Tường sau này vẫn tiếp tục không thay đổi hối cải, như vậy Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không nhân nhượng, sẽ cho đối phương rời khỏi phòng tổ chức tỉnh ủy.
Khi Vương Tử Quân đưa Du Giang Vĩ vào trong quán trà, lúc này trưởng phòng tổ chức Lưu Giang Đào của thành phố Đông Hồng sắp bị điều động đến nhận công tác tương tự ở thành phố Ngân Bằng đang đợi trên bậc cầu thang, khi thấy xe của Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
Tuy vẻ mặt của Lưu Giang Đào là khá bình tĩnh ung dung, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn những vết mồ hôi trên áo sơ mi trắng của Lưu Giang Đào, hắn thầm nghĩ có lẽ Lưu Giang Đào bây giờ đang cực kỳ sốt ruột.
Trước khi đến thì Vương Tử Quân đã nói với Đậu Minh Đường là nên đến một mình, thế nhưng bây giờ thấy Lưu Giang Đào đứng bên ngoài với ánh mắt trông mong, thế là hắn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì.
Đậu Minh Đường cũng là một người rõ ràng mạch lạc, bánh ít đi bánh quy lại, nếu đối phương đã sắp xếp diễn như vậy thì Vương Tử Quân cũng không nên níu giữ không tha, nếu không thì mình biểu hiện quá hẹp hòi, ánh mắt thế cục quá hẹp. Vì vậy khi thấy Lưu Giang Đào tiến lên chào đón thì Vương Tử Quân nhiệt tình vươn tay nói: - Trưởng phòng Giang Đào, làm phiền anh phải chờ chỗ này rồi.
Lưu Giang Đào nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong long thật sự có hàng ngàn hương vị khác thường. Trước đó vài ngày hắn khờ dại chơ rằng vị thủ trưởng nhỏ tuổi này không làm gì được mình, không ngờ đến bây giờ đã thay đổi quá lớn, vì chuyện này mà lãnh đạo của mình là Đậu Minh Đường phải tự mình đi đến đây với mình.
Lưu Giang Đào không phải là một người chỉ biết tức giận, hắn biết rõ mình trong chốn quan trường thì không thích hợp có cá tính quá căng cứng, khi cần cúi đầu thì phải cúi đầu, anh phải biết vâng lời, biết cúi người, nếu không thì xem như kết thúc đường làm quan.
Lần này Lưu Giang Đào đi đến thành phố Ngân Bằng, hắn biến thành một kẻ cô đơn nơi đất khách, gần đây quan hệ giữa thành phố Đông Hồng và Ngân Bằng là cực kỳ căng thẳng, thế cho nên đãi ngộ của hắn ở thành phố Ngân Bằng chắc chắn kém xa Đông Hồng.
Tuy Đậu Minh Đường vẫn sẽ giúp đỡ hắn, thế nhưng dù sao thì nơi kia cũng xa rời tầm tay của Đậu Minh Đường. Tuy Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phạm vi công tác chủ yếu là thành phố Đông Hồng, mà vị lãnh đạo thành phố Ngân Bằng kia cũng không thèm nể mặt Đậu Minh Đường.
Nếu như Lưu Giang Đào không muốn bị cho ra rìa ở thành phố Ngân Bằng, hắn cần phải tìm một người khác có lực lượng để chèo chống cho mình. Người thích hợp chèo chống nhất vào lúc này căn bản không nghi ngờ chính là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đang cực kỳ có quyền uy trong tỉnh ủy.
Nhưng Lưu Giang Đào cũng hiểu độ nặng của mình, hắn đi báo cáo với Vương Tử Quân thì chỉ sợ sẽ bị mất mặt, nhưng không báo cáo công tác thì căn bản không còn phương pháp nào tiếp xúc với Vương Tử Quân.
Khi Lưu Giang Đào đang bàng hoàng bất lực thì Đậu Minh Đường vung tay kéo. Tuy biết rõ Vương Tử Quân bây giờ mới đến nhưng Đậu Minh Đường lại để hắn chờ bên ngoài từ nửa giờ trước, nhưng hắn không oán hận, ngược lại còn cảm thấy mang ơn lãnh đạo của mình. Hắn ý thức được bây giờ mình tiếp nhận trừng phạt nhỏ này, sau này sẽ càng dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Lưu Giang Đào nhiệt tình bắt tay Vương Tử Quân, sau đó không khỏi dùng giọng cung kính nói: - Trưởng phòng Vương, bí thư Đậu đang pha trà ngon ở bên trên, đang mong muốn được chia xẻ với ngài.
...
Thành phố Vân Mặc ở phía tây nam, kinh tế không quá phát đạt nhưng bốn mùa như mùa xuân làm cho thành phố này phát triển du lịch rất náo nhiệt. Vương Tử Quân từ trên máy bay đi xuống, hắn cảm nhận được bầu không khí ấm áp và thanh tân, căn bản tốt hơn rất nhiều so với thành phố Đông Hồng.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Vân Mặc là vì có lời mời, hắn cũng không phải đến tham gia họp, chủ yếu là vì mừng thọ Hách lão gia tử.
Hách lão gia tử năm xưa là chiến hữu của Vương lão gia tử, nhưng hai người bị phân công đến hai địa phương khác nhau, lúc này thế hệ sau của Hách lão gia tử đang liên tục điêu linh, căn bản cũng không có được vài người trong quan trường. Nói đến chuyện mừng thọ, căn bản Vương Quang Vinh đến mới xem như là có thành ý nhất, nhưng Vương Quang Vinh đang gánh chịu công tác làm đại thư ký cho Lâm Trạch Viễn, thế nên căn bản là không có thời gian, lúc này đang cùng Lâm Trạch Viễn đi sang Châu Âu.
- Chị ở chỗ này. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trong trẻo, âm thanh có mang theo vài phần kích động khi mà lâu ngày mới được gặp lại. Vương Tử Quân nhận điện thoại rồi nhìn chung quanh theo bản năng, chợt thấy Trương Lộ Giai mặc váy dài màu trắng đang đứng cách đó không xa, đang vui mừng vẫy tay với mình.
Từ sau khi rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai căn bản ít được gặp mặt nhau, mặc dù phương diện tình cảm cũng không vì khoảng cách mà bất hòa, thế nhưng gặp lại cũng không quá thân mật khăng khít như trước.
Lần này Vương Tử Quân đến tham dự lễ mừng thọ Hách lão gia tử sớm hơn một ngày cũng là vì lời đề nghị của Trương Lộ Giai. Mặc dù bản thân Trương Lộ Giai chưa từng nói với hắn điều gì khác, thế nhưng hắn vẫn từ con đường của mình mà biết được vài năm qua nàng luôn không vui vì chuyện hôn nhân của mình. Chỉ cần có người nói giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng sẽ nhanh chóng giữ im lặng và tránh đi rất xa.
Mặc dù Trương Lộ Giai không muốn kết hôn với nguyên nhân là gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, nhưng căn cứ vào tuổi tác thì Trương Lộ Giai lớn hơn hắn, càng như vậy thì Trương Lộ Giai giống như không thể chờ đợi thêm được.
Vương Tử Quân tràn đầy cảm giác áy náy với một người luôn đứng sau lưng như người chị, hơn nữa còn cực kỳ yêu thương mình như Trương Lộ Giai. Hắn nhanh chóng tiến lên, đi đến bên cạnh Trương Lộ Giai rồi cười nói: - Chị đến từ khi nào vậy?
- Vừa đến chưa được bao lâu. Trương Lộ Giai nói rồi nhìn thoáng qua va li nhỏ ở sau lưng Vương Tử Quân: - Đây không phải chỗ nói chuyện, chị có lái xe đến, chúng ta đi thôi.
Mặc dù đã từng lấy chồng nhưng Trương Lộ Giai chưa từng sinh con, lần này gặp mặt rõ ràng cực kỳ chú ý cách ăn mặc, tuy nhìn qua thì có vẻ rất quý phái, thế nhưng vẫn rất chói lọi.
Lần này Vương Tử Quân đến với tư cách cá nhân, thế cho nên cũng không có mấy người biết rõ hắn đi đến thành phố Vân Mặc. Trên đường đi đến bãi đậu xe thì Trương Lộ Giai cũng không nói nhiều lắm, nhưng ánh mắt không chịu dời khỏi người Vương Tử Quân, giống như có bộ dạng không vui không giận.
- Đây là xe của chị sao? Vương Tử Quân thấy cách đó không xa là một chiếc Hummer, thế là không khỏi giật mình hỏi.
- Muốn đảm bảo công khai công chính một cách tốt nhất, như vậy ngoài phương diện nghiêm khắc tọa trấn, còn có thể chọn ra vài biện pháp, ví dụ như thi trên đất khách. Tất nhiên điều này sẽ liên quan đến phương diện nhân vật lực, nhưng ý kiến của tôi thì thi viết được tiến hành ở bản địa, còn phỏng vấn thì nhất định phải thực hiện trên đất khách.
Triệu Kỳ Tường nhìn Vương Tử Quân phủ quyết một phần phương án mà khóe môi có hơi co giật, cuối cùng đành phải nuốt ý kiến của mình xuống.
Triệu Kỳ Tường sở dĩ bỏ qua bộ phận này, vì chủ yếu cảm thấy nên làm giảm bớt thành phẩm khi tổ chức thi tuyển. Dù sao thì phỏng vấn trên đất khách cũng làm cho thành phẩm khi tìm được một cán bộ nhà nước là khá cao, nhưng bây giờ Vương Tử Quân căn bản là càng lúc càng cường thế, hắn cảm thấy ngoài việc chấp hành thì căn bản không có gì để phản bác.
Trong công tác khảo hạch cuối năm thì hắn là người đứng đầu tổ giám sát đi đến thành phố Lộc Hồ, nhưng kết quả ở thành phố Lộc Hồ lại làm Triệu Kỳ Tường không chút thoải mái. Tuy cũng không có người đề xuất nghi vấn với công tác của hắn, thế nhưng những lời nghị luận sau lưng vẫn rơi vào tai hắn, có người nói hắn đang cố ý châm chước bỏ qua cho Lộc Hồ.
Với tính cách của Triệu Kỳ Tường, nếu như không có chuyện như vậy, tất nhiên sẽ là cây đứng thẳng không sợ bóng lệch. Nhưng đáng tiếc là chính hắn thật sự có vài thứ không nói rõ ở sự kiện này, tuy Vương Tử Quân giống như không phát hiện ra, thế nhưng dù sao thì cán dao cũng nằm trong tay người khác, thế cho nên khoảng thời gian này an phận hơn rất nhiều.
- Trưởng phòng Vương, tôi sẽ để cho văn phòng sửa chữa lại một chút. Triệu Kỳ Tường thu văn kiện lại rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân căn bản gật đầu với Triệu Kỳ Tường, hắn nhìn Triệu Kỳ Tường rời đi mà không khỏi thở dài một hơi. Triệu Kỳ Tường có chút hành vi mờ ám, sao có thể gạt được ánh mắt của hắn? Nhưng hắn cũng không muốn quá so đo với đối phương, vì nước trong không có cá, người theo sát bên cạnh sẽ không có tương lai, hắn cũng không phải hạng người chú ý tính toán chi li. Tất nhiên đây cũng xem như là một cơ hội, nếu như Triệu Kỳ Tường sau này vẫn tiếp tục không thay đổi hối cải, như vậy Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không nhân nhượng, sẽ cho đối phương rời khỏi phòng tổ chức tỉnh ủy.
Khi Vương Tử Quân đưa Du Giang Vĩ vào trong quán trà, lúc này trưởng phòng tổ chức Lưu Giang Đào của thành phố Đông Hồng sắp bị điều động đến nhận công tác tương tự ở thành phố Ngân Bằng đang đợi trên bậc cầu thang, khi thấy xe của Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
Tuy vẻ mặt của Lưu Giang Đào là khá bình tĩnh ung dung, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn những vết mồ hôi trên áo sơ mi trắng của Lưu Giang Đào, hắn thầm nghĩ có lẽ Lưu Giang Đào bây giờ đang cực kỳ sốt ruột.
Trước khi đến thì Vương Tử Quân đã nói với Đậu Minh Đường là nên đến một mình, thế nhưng bây giờ thấy Lưu Giang Đào đứng bên ngoài với ánh mắt trông mong, thế là hắn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì.
Đậu Minh Đường cũng là một người rõ ràng mạch lạc, bánh ít đi bánh quy lại, nếu đối phương đã sắp xếp diễn như vậy thì Vương Tử Quân cũng không nên níu giữ không tha, nếu không thì mình biểu hiện quá hẹp hòi, ánh mắt thế cục quá hẹp. Vì vậy khi thấy Lưu Giang Đào tiến lên chào đón thì Vương Tử Quân nhiệt tình vươn tay nói: - Trưởng phòng Giang Đào, làm phiền anh phải chờ chỗ này rồi.
Lưu Giang Đào nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong long thật sự có hàng ngàn hương vị khác thường. Trước đó vài ngày hắn khờ dại chơ rằng vị thủ trưởng nhỏ tuổi này không làm gì được mình, không ngờ đến bây giờ đã thay đổi quá lớn, vì chuyện này mà lãnh đạo của mình là Đậu Minh Đường phải tự mình đi đến đây với mình.
Lưu Giang Đào không phải là một người chỉ biết tức giận, hắn biết rõ mình trong chốn quan trường thì không thích hợp có cá tính quá căng cứng, khi cần cúi đầu thì phải cúi đầu, anh phải biết vâng lời, biết cúi người, nếu không thì xem như kết thúc đường làm quan.
Lần này Lưu Giang Đào đi đến thành phố Ngân Bằng, hắn biến thành một kẻ cô đơn nơi đất khách, gần đây quan hệ giữa thành phố Đông Hồng và Ngân Bằng là cực kỳ căng thẳng, thế cho nên đãi ngộ của hắn ở thành phố Ngân Bằng chắc chắn kém xa Đông Hồng.
Tuy Đậu Minh Đường vẫn sẽ giúp đỡ hắn, thế nhưng dù sao thì nơi kia cũng xa rời tầm tay của Đậu Minh Đường. Tuy Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phạm vi công tác chủ yếu là thành phố Đông Hồng, mà vị lãnh đạo thành phố Ngân Bằng kia cũng không thèm nể mặt Đậu Minh Đường.
Nếu như Lưu Giang Đào không muốn bị cho ra rìa ở thành phố Ngân Bằng, hắn cần phải tìm một người khác có lực lượng để chèo chống cho mình. Người thích hợp chèo chống nhất vào lúc này căn bản không nghi ngờ chính là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đang cực kỳ có quyền uy trong tỉnh ủy.
Nhưng Lưu Giang Đào cũng hiểu độ nặng của mình, hắn đi báo cáo với Vương Tử Quân thì chỉ sợ sẽ bị mất mặt, nhưng không báo cáo công tác thì căn bản không còn phương pháp nào tiếp xúc với Vương Tử Quân.
Khi Lưu Giang Đào đang bàng hoàng bất lực thì Đậu Minh Đường vung tay kéo. Tuy biết rõ Vương Tử Quân bây giờ mới đến nhưng Đậu Minh Đường lại để hắn chờ bên ngoài từ nửa giờ trước, nhưng hắn không oán hận, ngược lại còn cảm thấy mang ơn lãnh đạo của mình. Hắn ý thức được bây giờ mình tiếp nhận trừng phạt nhỏ này, sau này sẽ càng dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Lưu Giang Đào nhiệt tình bắt tay Vương Tử Quân, sau đó không khỏi dùng giọng cung kính nói: - Trưởng phòng Vương, bí thư Đậu đang pha trà ngon ở bên trên, đang mong muốn được chia xẻ với ngài.
...
Thành phố Vân Mặc ở phía tây nam, kinh tế không quá phát đạt nhưng bốn mùa như mùa xuân làm cho thành phố này phát triển du lịch rất náo nhiệt. Vương Tử Quân từ trên máy bay đi xuống, hắn cảm nhận được bầu không khí ấm áp và thanh tân, căn bản tốt hơn rất nhiều so với thành phố Đông Hồng.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Vân Mặc là vì có lời mời, hắn cũng không phải đến tham gia họp, chủ yếu là vì mừng thọ Hách lão gia tử.
Hách lão gia tử năm xưa là chiến hữu của Vương lão gia tử, nhưng hai người bị phân công đến hai địa phương khác nhau, lúc này thế hệ sau của Hách lão gia tử đang liên tục điêu linh, căn bản cũng không có được vài người trong quan trường. Nói đến chuyện mừng thọ, căn bản Vương Quang Vinh đến mới xem như là có thành ý nhất, nhưng Vương Quang Vinh đang gánh chịu công tác làm đại thư ký cho Lâm Trạch Viễn, thế nên căn bản là không có thời gian, lúc này đang cùng Lâm Trạch Viễn đi sang Châu Âu.
- Chị ở chỗ này. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trong trẻo, âm thanh có mang theo vài phần kích động khi mà lâu ngày mới được gặp lại. Vương Tử Quân nhận điện thoại rồi nhìn chung quanh theo bản năng, chợt thấy Trương Lộ Giai mặc váy dài màu trắng đang đứng cách đó không xa, đang vui mừng vẫy tay với mình.
Từ sau khi rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai căn bản ít được gặp mặt nhau, mặc dù phương diện tình cảm cũng không vì khoảng cách mà bất hòa, thế nhưng gặp lại cũng không quá thân mật khăng khít như trước.
Lần này Vương Tử Quân đến tham dự lễ mừng thọ Hách lão gia tử sớm hơn một ngày cũng là vì lời đề nghị của Trương Lộ Giai. Mặc dù bản thân Trương Lộ Giai chưa từng nói với hắn điều gì khác, thế nhưng hắn vẫn từ con đường của mình mà biết được vài năm qua nàng luôn không vui vì chuyện hôn nhân của mình. Chỉ cần có người nói giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng sẽ nhanh chóng giữ im lặng và tránh đi rất xa.
Mặc dù Trương Lộ Giai không muốn kết hôn với nguyên nhân là gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, nhưng căn cứ vào tuổi tác thì Trương Lộ Giai lớn hơn hắn, càng như vậy thì Trương Lộ Giai giống như không thể chờ đợi thêm được.
Vương Tử Quân tràn đầy cảm giác áy náy với một người luôn đứng sau lưng như người chị, hơn nữa còn cực kỳ yêu thương mình như Trương Lộ Giai. Hắn nhanh chóng tiến lên, đi đến bên cạnh Trương Lộ Giai rồi cười nói: - Chị đến từ khi nào vậy?
- Vừa đến chưa được bao lâu. Trương Lộ Giai nói rồi nhìn thoáng qua va li nhỏ ở sau lưng Vương Tử Quân: - Đây không phải chỗ nói chuyện, chị có lái xe đến, chúng ta đi thôi.
Mặc dù đã từng lấy chồng nhưng Trương Lộ Giai chưa từng sinh con, lần này gặp mặt rõ ràng cực kỳ chú ý cách ăn mặc, tuy nhìn qua thì có vẻ rất quý phái, thế nhưng vẫn rất chói lọi.
Lần này Vương Tử Quân đến với tư cách cá nhân, thế cho nên cũng không có mấy người biết rõ hắn đi đến thành phố Vân Mặc. Trên đường đi đến bãi đậu xe thì Trương Lộ Giai cũng không nói nhiều lắm, nhưng ánh mắt không chịu dời khỏi người Vương Tử Quân, giống như có bộ dạng không vui không giận.
- Đây là xe của chị sao? Vương Tử Quân thấy cách đó không xa là một chiếc Hummer, thế là không khỏi giật mình hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.