Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1371: Ngửa bài cho ra thế cục ổn định.

Bảo Thạch Tiêu

23/06/2015

Cũng chỉ là hai phút trầm ngâm, Diêu Trung Tắc chuẩn bị lên tiếng thì mở miệng nói: - Bí thư Diêu, tối nay tôi đi dùng một bữa cơm, cảm thấy có chút đau đớn...

Chử Vận Phong chợt nói đến chuyện dùng cơm, điều này làm cho Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác xấu, nhưng hắn ngoài việc nghe thì không còn lựa chọn nào khác.

- Hôm nay bí thư Diệp làm chủ, hai người chúng tôi đi đến xem như nhiệt liệt hưởng ứng món cay, hương vị khá tốt, nhưng trong lòng lại không có mấy hương vị. Bí thư Diệp nói đến các vấn đề hiện tại, hai người chúng tôi có thái độ kiên quyết với những thứ bộc lộ ra vào lúc này, đó là chỉ cần có hành vi phạm pháp, nhất định phải điều tra đến cùng, không được nuông chiều. Chử Vận Phong nói đến đây thì móc hai điếu thuốc ra đưa cho Diêu Trung Tắc một điếu, tự mình cầm một điếu, cũng không châm lửa mà nói tiếp: - Những vụ án này cũng không có gì là lớn, nhưng vài ngày trước có kết quả khảo hạch cán bộ trong tỉnh, bí thư Diệp nói trưởng phòng Vương đã tự đến chủ động nhận sai lầm. Anh ấy nói sở dĩ xuất hiện tình huống hiện tại khó thể nào thoát khỏi trách nhiệm bản thân.

- Tôi cảm thấy điều này có vẻ trách móc nặng nề, vì trưởng phòng Vương cũng không phải là thần tiên, thế cho nên có chút cạm bẫy khi công tác cũng rất bình thường. Chử Vận Phong nói làm cho Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác không tốt. Vương Tử Quân thừa nhận sai lầm, sao lại làm cho hắn sinh ra nhiều ý nghĩ sâu xa như vậy? Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, chợt nghe Chử Vận Phong nói tiếp: - Bí thư Diệp cũng đồng ý quan điểm của tôi, anh ấy cho rằng sở dĩ xuất hiện sai lầm này cũng là vì các vị trưởng phòng tổ chức các nơi quá lo lắng với công tác của mình. Mà tình hình trong nước là như vậy, thay đổi không dễ dàng chút nào. Vì muốn tiến thêm một bước trong công tác này, cũng xem như bổ sung những điểm thiếu hụt, bí thư Diệp đề nghị thay đổi vị trí các trưởng phòng tổ chức các thành phố trong tỉnh.

Cái gì mà là ý kiến của bí thư Diệp? Rõ ràng là ý kiến của Vương Tử Quân, chẳng qua được nói thông qua miệng của bí thư Diệp mà thôi. Nếu không thì Vương Tử Quân sao lại tìm đến nhận sai lầm với bí thư Diệp? Điều này rõ ràng là điều kiện của Vương Tử Quân với đám trưởng phòng tổ chức bên dưới, sau đó đám trưởng phòng tổ chức sẽ mất đi căn cơ khi đến công tác ở nơi khác, tất nhiên khi công tác sẽ phải chú trọng liên hệ với phòng tổ chức tỉnh ủy.

Mặc dù Chử Vận Phong không nói tiếp, thế nhưng Diêu Trung Tắc đã ý thức được thái độ của lãnh đạo là thế nào. Nếu Chử Vận Phong đã tỏ thái độ như vậy, hắn nói gì cũng không còn tác dụng gì nữa.

- Bí thư Diêu, vừa nấu xong món canh hạt sen ngân nhĩ, mời anh uống một chén. Chị Lý nhiệt tình nâng hai bát canh hạt sen đến nói.

Diêu Trung Tắc kinh hoảng nhận lấy chén canh, cũng vội vàng nói lời cảm tạ. Chị Lý rõ ràng bỏ ra nhiều thời gian với món canh này, bên trong có hoa bách hợp và táo đỏ, Diêu Trung Tắc uống vào miệng mà cảm thấy vị giác rất tốt, khá ngọt ngào, nhưng trong lòng hắn như chết lặng, có thể nói là rất đắng.

- Bí thư Diêu, tôi muốn mời ngài dùng cơm. Không biết vì sao câu nói của Vương Tử Quân khi hai bên gặp mặt nhau lại vang lên trong lòng hắn, hắn nghĩ như vậy mà thiếu chút nữa đánh rơi chén canh xuống đất.

- Trưởng phòng Tử Quân, anh cũng không phúc hậu, sự việc gì cũng ném cho tôi chùi đít, chính mình đứng lên cạnh làm người tốt. Tôi nói cho anh biết, anh nếu không trấn an tâm linh tổn thương của tôi, chú ý tôi báo với em đâu. Hoắc Quang Lĩnh đi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn mở miệng dùng giọng trêu ghẹo nói.

Vương Tử Quân căn bản khinh thường ứng phó với những lời của Hoắc Quang Lĩnh: - Bí thư Hoắc, anh nếu cảm thấy bận rộn thì hai người chúng ta đổi vị trí cho nhau, thế nào? Tôi cũng muốn được lãnh đạo khen thưởng là quyết đoán công tác, nắm bắt tốt các vấn đề.

Vương Tử Quân nói làm cho Hoắc Quang Lĩnh cười lên ha hả, nói thật thì lúc này hắn thật sự có chút hâm mộ vương tử quân, nhưng hắn căn bản không thể nào đổi vị trí với Vương Tử Quân.

Căn cứ vào những tin tức gần đây, Hoắc Quang Lĩnh là người dẫn theo người ủy ban kỷ luật liên tục cho vài vụ án lớn ra ánh sáng, căn bản là hình tượng nghiêm khắc đả kích những người làm loạn pháp luật kỷ cương. Kết quả như vậy là rất tốt, Hoắc Quang Lĩnh và cả ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nhận được lời khen ngợi của lãnh đạo thượng cấp, thế cho nên lãnh đạo trung ương chủ khảo khối kỷ luật căn bản tự mình phê chỉ thị trọng điểm khen ngợi công tác của tỉnh Nam Giang.

Hoắc Quang Lĩnh là người đứng trên vị trí bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tất nhiên là người cực kỳ có danh tiếng tron vụ này, hắn nào tình nguyện đổi vị trí cho trưởng phòng Vương. Hơn nữa dù vị trí của Vương Tử Quân có tốt hơn nhưng quá rối, Hoắc Quang Lĩnh cũng không muốn dây vào.

Mặc dù Vương Tử Quân lúc này nhìn qua cực kỳ có cảnh tượng, không những mở ra cục diện cải cách nhân sự, còn thông qua phương án điều chỉnh xen kẻ các vị trưởng phòng tổ chức thị ủy, làm cho địa vị của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy càng thêm mạnh mẽ. Lúc này có người thầm đánh giá, Vương Tử Quân đang thành lập phe phái của mình trong hệ thống tổ chức ở Nam Giang.

Những câu nói này căn bản được phát ra từ những kẻ có tâm tư châm chọc, nhưng Hoắc Quang Lĩnh cảm thấy sự kiện điều động xen kẻ các trưởng phòng tổ chức thị ủy, nhìn qua giống như chỉnh hợp và tăng cường lực khống chế, thế nhưng có tốt không thì còn phải nhìn vào tình huống phát triển sau này, còn phải xem Vương Tử Quân công tác thế nào.



Tuy Hoắc Quang Lĩnh hâm mộ với kết quả này nhưng lại không tình nguyện tiếp nhận. Những ngày qua Vương Tử Quân căn bản đã trải qua rất nhiều gian khổ, mặc dù không nói là cực kỳ khổ sở, thế nhưng ít nhất cũng có dư vị không tốt trong lòng.

- Tử Quân, anh cũng đừng so đo điều này, anh em ta cũng đừng nói đến những chuyện đau buồn, tôi còn có vài công tác ở phía bên kia, thế nên phải đi trước một chút.

Vương Tử Quân nhìn Hoắc Quang Lĩnh nhanh chóng bỏ đi mà không khỏi lắc đầu, hắn cất bước đi về phía văn phòng của phòng tổ chức. Khi hắn đi đến dưới lầu của văn phòng phòng tổ chức, chuông điện thoại chợt vang lên.

Cũng không có nhiều người biết về số điện thoại này của Vương Tử Quân, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Đậu Minh Đường. Tuy Đậu Minh Đường cũng không giúp đỡ Vương Tử Quân ở phương diện khảo hạch cán bộ giữa năm, thế nhưng hắn cũng không vì vậy mà phân biệt hai bên mỗi người một nga.x

Vương Tử Quân vẫn tiếp nhận điện thoại rồi tươi cười nói: - Bí thư Minh Đường, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi, có phải là có chuyện gì cần phân phó không?

- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, ngài nói như vậy rõ ràng là ép tôi rồi, ngài là lãnh đạo của tôi đấy. Đậu Minh Đường cười rất phóng khoáng và khá lớn, thật sự có thể phát tán ra khắp chung quanh. Người ngoài nghe thấy tiếng cười của Đậu Minh Đường, chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ rằng giữa Đậu Minh Đường và Vương Tử Quân từng có bầu không khí bất hòa trước đó.

Đậu Minh Đường tỏ ra khiêm tốn càng làm cho Vương Tử Quân thêm thân mật, hắn cũng không vì chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai bên mà bỏ qua mối quan hệ tốt trước đó, như vậy rõ ràng là ánh mắt quá nhỏ nhặt. Tất nhiên Vương Tử Quân cũng hiểu, bây giờ mình cũng không nên giống như trước, cần phải có khoảng cách trong quan hệ với Đậu Minh Đường.

Nhưng những thứ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, ngoài mặt hai bên vẫn tỏ ra vui vẻ và cực kỳ thân cận.

- Bí thư Minh Đường, anh nếu cứ nói đùa như vậy, có phải là không được hiền hậu hay không? Có chuyện gì anh cứ phân phó, chỉ cần toi làm được thì sẽ không cho anh thất vọng.

- Ha ha ha, cũng không có chuyện gì lớn, nhưng đã nhiều ngày hai bên không tâm sự với nhau, nghe nói gần đây ở đường Đông Viễn có mở một quán trà ngon, chúng ta đi nếm thử một chút được không? Đậu Minh Đường mời Vương Tử Quân dùng trà, điều này căn bản muốn tu bổ quan hệ giữa hai bên. Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không từ chối những lời mời như vậy, hắn nói vào trong điện thoại: - Bí thư Đậu, ngài cứ nói rõ thời gian, tôi sẽ nhanh chóng đi đến.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình, hắn chưa uống xong ly trà thì Du Giang Vĩ đi đến nói: - Bí thư Vương, trưởng phòng tổ chức Lật Hiển Tinh của thành phố Ô Phổ đang chờ bên ngoài, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài.

"Là Lật Hiển Tinh của thành phố Ô Phổ?" Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên tình huống của thành phố Ô Phổ, Lật Hiển Tinh là người đứng về phía đối lập với mình trong sự kiện khảo hạch cán bộ giữa năm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Cho anh ấy vào.

Lật Hiển Tinh đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng ánnh mắt chột dạ nhìn trưởng phòng Vương, sau đó khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi đến báo cáo tình huống khảo hạch cán bộ giữa năm và cải cách nhân sự của thành phố Ô Phổ.

Vương Tử Quân nhìn Lật Hiển Tinh rồi cười nói; - Trưởng phòng Lật, anh báo cáo công tác rõ ràng không có thành ý, anh có phải muốn nói vài câu rồi bỏ chạy hay không? Nếu như không phải thì sao còn chưa ngồi xuống?

Phải nói là Lật Hiển Tinh cực kỳ hoảng sợ với câu nói đầu của Vương Tử Quân, vì trưởng phòng Vương này được nhiều người nói có ánh mắt sắc bén, thủ đoạn đanh đá chua ngoa, hiểu rõ tâm lý mọi người, bây giờ mình còn chưa mở miệng đã bị nhìn thấu rồi sao? Xem ra ấn tượng xấu một khi thành hình thì phiền toái kéo đến là rất lớn.



Nhưng khi Vương Tử Quân nói ra một câu vui đùa mời hắn ngồi xuống, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh của mình mới bay đi vài phần. Lúc này hắn đến cũng là quyết tâm sau khi do dự rất lâu, tuy bây giờ hắn còn là trưởng phòng tổ chức Ô Phổ, thế nhưng sau đó sẽ có điều chỉnh, hắn còn chưa biết mình đến thành phố nào.

Lật Hiển Tinh cảm thấy cực kỳ bất an, những ngày qua hắn không thể ngủ ngon, chuyện này luôn đặt nặng trong lòng. Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì hắn đã nhiều lần tìm gặp Mạnh Chí Đạo, nhưng Mạnh Chí Đạo tỏ ra cực kỳ khách khí, lại không cho ra một câu trả lời rõ ràng. Tuy lời nói của Mạnh Chí Đạo không phải lạnh nhạt khó chịu, thế nhưng Lật Hiển Tinh hiểu dù Mạnh Chí Đạo nói gì với mình, thái độ cũng không quá nhiệt tình, luôn khách khí ôn hòa. Sau khi ý thức được điều này thì Lật Hiển Tinh thậm chí còn sinh ra cảm giác tan vỡ.

Mạnh Chí Đạo đối đãi với mình như vậy, Lật Hiển Tinh cũng không quá bất ngờ. Dù sao sự kiện này hắn không tỏ thái độ chính đáng, bây giờ muốnn đứng vững cũng không dễ dàng.

Vì con đường của Mạnh Chí Đạo đi không thông, thế nên hắn đành phải ném hy vọng sang Vương Tử Quân. Hắn hy vọng trưởng phòng đại nhân không chú trọng đến một vài thủ đoạn tiểu nhân, sẽ tha cho mình một đường. Chỉ cần Vương Tử Quân có thể hiểu, như vậy nguy cơ của hắn sẽ tan, sau này hắn sẽ cố gắng giải trừ di chứng, có thể đền bù sau.

Lật Hiển Tinh trò chuyện với Vương Tử Quân và cảm thấy may mắn, cảm thấy mình xem như đến đúng chỗ. Mặc dù trò chuyện với Vương Tử Quân và sinh ra áp lực rất lớn, thế nhưng trưởng phòng Vương luôn nở nụ cười lắng nghe, căn bản còn cho ra những lời trao đổi thẳng thắn với vài vấn đề trong công tác của hắn, thật sự làm cho người ta cảm thấy có chút thoải mái.

- Trưởng...Trưởng phòng Vương, trước kia tôi công tác với ánh mắt quá thiển cận, không đủ nhận thức, tồn tại không ít sơ hở. Tôi cũng đã ý thức được căn bệnh của mình, sau này tôi đảm bảo sẽ chú trọng sửa sai, sẽ không để xuất hiện vấn đề như trước. Lật Hiển Tinh có chút do dự, cuối cùng mới nói ra những lời trong miệng.

Vương Tử Quân đối mặt với tình huống Lật Hiển Tinh thành khẩn nhận sai lầm, hắn đi ra khỏi bàn làm việc, sau đó đến vỗ vỗ vai Lật Hiển Tinh: - Công tác xuất hiện sai lầm là chuyện khó thể tránh khỏi, xuất hiện sai lầm cũng không đáng sợ, đáng sợ là những người khăng khăng một mực. Trưởng phòng Hiển Tinh căn bản có dũng khí tự truy cứu trách nhiệm, tôi tin tưởng sau này nhất định sẽ không phạm vào sai lầm tương tự.

Lật Hiển Tinh cực kỳ cảm động rời đi, Vương Tử Quân tiễn chân hắn ra tận cửa. Du Giang Vĩ luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau khi Lật Hiển Tinh rời đi, hắn cùng đi theo Vương Tử Quân vào phòng.

Du Giang Vĩ vừa thu dọn trà nước vừa dùng giọng giải thích nói: - Trưởng phòng, sau khi ngài đi họp thì trưởng phòng Lật luôn đứng trong phòng của tôi, làm cho tôi không có biện pháp nào khác được.

Vương Tử Quân cười cười với Du Giang Vĩ, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Vậy thì cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, hai ngày tới phòng của cậu sẽ có rất nhiều người.

Du Giang Vĩ có chú sững sốt, sau đó định hỏi thêm, thế nhưng lại ngậm miệng lại. Vì hắn là thư ký, thế cho nên cần phải nhìn nhiều nghĩ nhiều, còn phương diện đặt câu hỏi, hắn nên thu lại lòng hiếu kỳ của mình.

Dù sao thì hiếu kỳ cũng có thể hại chết người.

Nói từ phương diện tâm lý thì Vương Tử Quân không tán thưởng trò thuận gió bẻ măng của Lật Hiển Tinh, thế nhưng nhìn vào thế cục bây giờ, hắn cần phải dùng loại người này. Tuy bây giờ hắn đã lấy được thế chủ động trong khảo hạch giữa năm, thế nhưng nếu muốn bảo trì hệ thống tổ chức ở Nam Giang phải theo ý chỉ của mình thì căn bản là có khó khăn không nhỏ.

Nhóm người Lật Hiển Tinh bị đổi chỗ, thế nhưng người thì không đổi, đại đa số mọi người đều thấy rõ, thế nhưng khi mà mọi người đang đứng ngoài nhìn thì Lật Hiển Tinh chủ động dựa vào Vương Tử Quân. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng không đá văng người chủ động dựa vào mình ra ngoài.

Dù là bỏ ngàn vàng mua xương ngựa thì Vương Tử Quân cũng phải dùng Lật Hiển Tinh, nếu không thì phải thay đổi tất cả trưởng phòng tổ chức các thành phố một lượt, mà chuyện này căn bản là khó thể làm được.

- Trưởng phòng Vương, đây chính là phương án lựa chọn và điều động sinh viên vào làm nhân viên nhà nước, mong ngài xem xét một chút. Triệu Kỳ Tường gõ cửa đi vào, hắn đem một phần phương án đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook