Bị Thủ Trưởng Vô Sinh Ép Cưới, Vợ Xinh Đẹp Liền Sinh Ba
Chương 14:
Cửu Ức
23/11/2024
“Cô Nhậm, cô lại đây mà xem! Cô gái này khuôn mặt xinh đẹp thế mà sao lại quẩn quanh mãi không chịu gả chứ...”
Diệp Thư nhanh nhẹn lùi lại, né bàn tay đang định vươn tới của thím Lâm.
Kim Vân, với phản xạ nhanh nhạy, cũng vội vàng ngăn bà ta lại, đồng thời nghe giọng điệu của bà không được đúng mực liền nhanh chóng cắt lời:
“Thím Lâm! Thím nói chuyện thì nói thôi, đừng động tay động chân. Đồng chí Diệp Thư vừa mới đi đường xa mệt mỏi tới đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa. Làm sao chịu nổi sức lực của thím mà kéo chứ!”
Cô nàng cười nói tiếp:
“À, mà hình như lúc nãy tôi thấy thằng Tiểu Bảo nhà thím đang tìm bà nội nó đấy. Thím mau về xem thử đi!”
Quả nhiên, nhắc đến đứa cháu đích tôn là Tiểu Bảo, thím Lâm quý như vàng. Vừa nghe thấy, bà lập tức bỏ qua Diệp Thư, hối hả nhấc chân đi ra khỏi sân.
Chờ đến khi bóng dáng thím Lâm khuất xa, Kim Vân mới thở phào, khẽ lắc đầu rồi nói với Diệp Thư:
“Sau này gặp bà ấy thì cứ tránh xa ra một chút. Bà ấy là kiểu người không biết ý tứ đâu, nói gì ngươi cũng đừng để trong lòng.”
Kim Vân vốn không hiểu rõ Diệp Thư, chỉ nghe chồng mình kể rằng đoàn trưởng Hoắc rất thương yêu cô như báu vật. Vì vậy, cô cứ nghĩ Diệp Thư là người yếu đuối, mềm mỏng, dễ để ý đến những chuyện lặt vặt mà phiền lòng. Thế nên mới phải lên tiếng khuyên nhủ trước.
Nhưng thực ra, Diệp Thư chẳng mấy bận tâm. Tuy rằng cô ít giao tiếp, nhưng lại rất giỏi thích nghi với mọi hoàn cảnh. Giống như một ngọn cỏ dại, bị gió cuốn đi đâu cũng vẫn bén rễ mà sống tốt.
Thật ra, đó cũng là một kiểu sống vô lo, không màng tính toán.
Mục tiêu lớn nhất của cô hiện tại là thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Chu và tìm một cuộc sống ổn định trên hòn đảo này. Những chuyện khác của người ta chẳng liên quan gì tới cô, lại càng không thể ảnh hưởng đến mục tiêu ấy.
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thư bình thường, Kim Vân mới an tâm.
Trong sân, hai người lính trẻ đã dọn xong lớp tuyết đọng, đẩy hết ra ngoài. Bên ngoài, bọn trẻ con trong thôn vui vẻ không chịu được, ríu rít chơi đùa, nào là ném tuyết, nào là đắp người tuyết, tiếng cười rộn ràng cả một góc trời.
Kim Vân nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
“Trên đảo này nước ngọt khan hiếm, sau này nếu có tuyết sạch thì ngươi có thể gom lại để dùng. Cứ để tuyết tan rồi đun lên, có thể dùng để rửa mặt, rửa chén rất tiện.”
Nghe vậy, Diệp Thư chợt hiểu ra. Đúng rồi, thời buổi này nước máy còn chưa phổ biến, trên hòn đảo nhỏ này lại càng không có!
Cô đáp:
“Ta biết rồi, cảm ơn tẩu.”
Kim Vân xua tay, cười thoải mái:
“Hầy, đây là kinh nghiệm sống trên đảo thôi. Chúng ta là hàng xóm với nhau, nên giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Về sau ở chung còn lâu dài, nếu có gì không rõ thì cứ hỏi ta! Ngươi đừng suốt ngày cảm ơn mãi, làm vậy khách sáo quá!”
Đột nhiên, Diệp Thư nhớ ra, nước mà cô vừa nấu lúc nãy vẫn là múc từ trong cái lu lớn trong nhà. Vừa nãy Kim Vân có nói đoàn trưởng Hoắc chưa từng ở lại nơi này... Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng không biết nước trong lu này đã để ở đây từ bao lâu rồi? Uống vào liệu có an toàn không?
Nghĩ lại, lúc nãy cô vừa đun nước cho hai người lính uống, lỡ như có vấn đề gì thì sao? Chẳng phải người ta có lòng tốt giúp cô, cô lại vô tình cho họ uống một ly nước "độc" sao?
Diệp Thư nhanh nhẹn lùi lại, né bàn tay đang định vươn tới của thím Lâm.
Kim Vân, với phản xạ nhanh nhạy, cũng vội vàng ngăn bà ta lại, đồng thời nghe giọng điệu của bà không được đúng mực liền nhanh chóng cắt lời:
“Thím Lâm! Thím nói chuyện thì nói thôi, đừng động tay động chân. Đồng chí Diệp Thư vừa mới đi đường xa mệt mỏi tới đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa. Làm sao chịu nổi sức lực của thím mà kéo chứ!”
Cô nàng cười nói tiếp:
“À, mà hình như lúc nãy tôi thấy thằng Tiểu Bảo nhà thím đang tìm bà nội nó đấy. Thím mau về xem thử đi!”
Quả nhiên, nhắc đến đứa cháu đích tôn là Tiểu Bảo, thím Lâm quý như vàng. Vừa nghe thấy, bà lập tức bỏ qua Diệp Thư, hối hả nhấc chân đi ra khỏi sân.
Chờ đến khi bóng dáng thím Lâm khuất xa, Kim Vân mới thở phào, khẽ lắc đầu rồi nói với Diệp Thư:
“Sau này gặp bà ấy thì cứ tránh xa ra một chút. Bà ấy là kiểu người không biết ý tứ đâu, nói gì ngươi cũng đừng để trong lòng.”
Kim Vân vốn không hiểu rõ Diệp Thư, chỉ nghe chồng mình kể rằng đoàn trưởng Hoắc rất thương yêu cô như báu vật. Vì vậy, cô cứ nghĩ Diệp Thư là người yếu đuối, mềm mỏng, dễ để ý đến những chuyện lặt vặt mà phiền lòng. Thế nên mới phải lên tiếng khuyên nhủ trước.
Nhưng thực ra, Diệp Thư chẳng mấy bận tâm. Tuy rằng cô ít giao tiếp, nhưng lại rất giỏi thích nghi với mọi hoàn cảnh. Giống như một ngọn cỏ dại, bị gió cuốn đi đâu cũng vẫn bén rễ mà sống tốt.
Thật ra, đó cũng là một kiểu sống vô lo, không màng tính toán.
Mục tiêu lớn nhất của cô hiện tại là thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Chu và tìm một cuộc sống ổn định trên hòn đảo này. Những chuyện khác của người ta chẳng liên quan gì tới cô, lại càng không thể ảnh hưởng đến mục tiêu ấy.
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thư bình thường, Kim Vân mới an tâm.
Trong sân, hai người lính trẻ đã dọn xong lớp tuyết đọng, đẩy hết ra ngoài. Bên ngoài, bọn trẻ con trong thôn vui vẻ không chịu được, ríu rít chơi đùa, nào là ném tuyết, nào là đắp người tuyết, tiếng cười rộn ràng cả một góc trời.
Kim Vân nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
“Trên đảo này nước ngọt khan hiếm, sau này nếu có tuyết sạch thì ngươi có thể gom lại để dùng. Cứ để tuyết tan rồi đun lên, có thể dùng để rửa mặt, rửa chén rất tiện.”
Nghe vậy, Diệp Thư chợt hiểu ra. Đúng rồi, thời buổi này nước máy còn chưa phổ biến, trên hòn đảo nhỏ này lại càng không có!
Cô đáp:
“Ta biết rồi, cảm ơn tẩu.”
Kim Vân xua tay, cười thoải mái:
“Hầy, đây là kinh nghiệm sống trên đảo thôi. Chúng ta là hàng xóm với nhau, nên giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Về sau ở chung còn lâu dài, nếu có gì không rõ thì cứ hỏi ta! Ngươi đừng suốt ngày cảm ơn mãi, làm vậy khách sáo quá!”
Đột nhiên, Diệp Thư nhớ ra, nước mà cô vừa nấu lúc nãy vẫn là múc từ trong cái lu lớn trong nhà. Vừa nãy Kim Vân có nói đoàn trưởng Hoắc chưa từng ở lại nơi này... Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng không biết nước trong lu này đã để ở đây từ bao lâu rồi? Uống vào liệu có an toàn không?
Nghĩ lại, lúc nãy cô vừa đun nước cho hai người lính uống, lỡ như có vấn đề gì thì sao? Chẳng phải người ta có lòng tốt giúp cô, cô lại vô tình cho họ uống một ly nước "độc" sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.