Bị Thủ Trưởng Vô Sinh Ép Cưới, Vợ Xinh Đẹp Liền Sinh Ba
Chương 15:
Cửu Ức
23/11/2024
Diệp Thư đem nỗi lo lắng của mình nói ra, Kim Vân ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó liền chạy nhanh vào phòng bếp kiểm tra. Chỉ một lát, cô bật cười trấn an:
“Nước này không có vấn đề gì đâu, sạch sẽ lắm, lại còn mới nữa. Chắc là vừa được múc không lâu!”
Nói xong, cô quay ra đứng ở cửa bếp gọi với ra ngoài:
“Hoắc đoàn trưởng, nước này là các cậu múc từ khi nào thế?”
Một người lính trẻ lập tức đứng nghiêm, đáp nhanh:
“Sáu ngày trước, thưa chị!”
Một người khác cũng hăng hái trả lời:
“Không chỉ có múc nước, chúng tôi còn dọn dẹp sạch sẽ. Đoàn trưởng nói anh ấy sắp dọn về ở. Đồ đạc trong nhà cũng đã đặt mua hết rồi, chỉ là mấy ngày nay tuyết rơi nhiều quá, nên chưa chuyển đến được!”
“Chị cứ chờ một chút, chúng tôi dọn xong tuyết sẽ chuyển đồ vào ngay!”
Diệp Thư nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Sáu ngày trước? Chẳng phải đó chính là lúc cô vừa được Hoắc Diệc Thịnh cứu sao?
Vậy là Hoắc Diệc Thịnh vừa nhìn thấy cô đã động lòng rồi?
Nghĩ tới chuyện sáu ngày trước, hắn nhân lúc cô đang ốm yếu mà cưỡng hôn, mặt cô bất giác đỏ bừng.
Người đàn ông này... đúng là quá bá đạo!
Cô... thích!
Kim Vân đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ thẹn thùng của cô, không nhịn được khẽ cười thầm. Trong lòng cô cũng cảm khái: vấn đề cá nhân của đoàn trưởng cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi!
Xem ra tình cảm vợ chồng son này hẳn là rất tốt đẹp.
Kim Vân không nhịn được, cất tiếng trêu ghẹo:
“Trước kia không nhận ra, nhưng giờ thì rõ rồi, Hoắc đoàn trưởng nhà chúng ta đúng là người đàn ông biết thương vợ!
Trước đây, sư trưởng và chính ủy trong quân đội đều lo lắng cho chuyện cá nhân của anh ấy, còn nói tính tình vừa cứng nhắc vừa khó gần, chẳng bao giờ biết cách nói lời ngọt ngào với phụ nữ. Ai cũng nghĩ anh ấy sẽ ở vậy cả đời, không chừng đánh đến già vẫn không có vợ!”
“Nào ngờ đâu, Hoắc đoàn trưởng chỉ là chưa gặp được người khiến anh ấy rung động thôi! Bây giờ gặp rồi, cả sắt thép cũng hóa thành lụa mềm!”
Kim Vân nhìn Diệp Thư, cảm thấy cô là người khá kín đáo, ít nói, nên cũng không nán lại lâu. Trước khi rời đi, cô nói:
“Có chuyện gì cứ gọi ta nhé, nhà ta ở ngay sát vách thôi.”
Sau đó, hai người lính trẻ dọn xong tuyết và chuyển hết đồ đạc vào nhà cho cô. Xong xuôi đâu đó, họ cũng rời đi.
Diệp Thư khóa cổng sân, rồi quay lại nhóm lò than trong phòng. Cô đặt một ấm nước lên lò để đun, sau đó cởi áo khoác, nằm xuống giường.
Có lẽ là do vết thương trên đầu chưa lành, cảm lạnh cũng vừa mới khỏi, hoặc do cơ thể vốn đã yếu ớt, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thật ra, khi nói chuyện với Kim Vân lúc nãy, cô đã phải cố gắng gượng hết sức.
Nằm xuống chưa được bao lâu, cơn mệt đã kéo cô vào giấc ngủ mơ màng.
Thế nhưng dường như chưa ngủ được bao lâu, một tiếng rít vang lên khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Hóa ra là nước sôi.
Cô ngơ ngác nhìn hơi nước bốc lên từ ấm, làn khói trắng mỏng manh như nhắc nhở một điều gì đó. Lúc này, cô mới thật sự ý thức rõ ràng: cô đã xuyên qua thời không, chuyện này không phải là một giấc mơ.
Thế giới trước kia của cô... không thể nào quay lại được nữa.
Cô vừa định bò dậy để đi rót nước, thì đột nhiên cửa phòng bật mở, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, mang theo một luồng gió lạnh cùng hơi tuyết ùa vào.
Là Hoắc Diệc Thịnh. Trên vai anh phủ một lớp tuyết trắng mỏng. Xem ra bên ngoài tuyết lại rơi dày.
“Nước này không có vấn đề gì đâu, sạch sẽ lắm, lại còn mới nữa. Chắc là vừa được múc không lâu!”
Nói xong, cô quay ra đứng ở cửa bếp gọi với ra ngoài:
“Hoắc đoàn trưởng, nước này là các cậu múc từ khi nào thế?”
Một người lính trẻ lập tức đứng nghiêm, đáp nhanh:
“Sáu ngày trước, thưa chị!”
Một người khác cũng hăng hái trả lời:
“Không chỉ có múc nước, chúng tôi còn dọn dẹp sạch sẽ. Đoàn trưởng nói anh ấy sắp dọn về ở. Đồ đạc trong nhà cũng đã đặt mua hết rồi, chỉ là mấy ngày nay tuyết rơi nhiều quá, nên chưa chuyển đến được!”
“Chị cứ chờ một chút, chúng tôi dọn xong tuyết sẽ chuyển đồ vào ngay!”
Diệp Thư nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Sáu ngày trước? Chẳng phải đó chính là lúc cô vừa được Hoắc Diệc Thịnh cứu sao?
Vậy là Hoắc Diệc Thịnh vừa nhìn thấy cô đã động lòng rồi?
Nghĩ tới chuyện sáu ngày trước, hắn nhân lúc cô đang ốm yếu mà cưỡng hôn, mặt cô bất giác đỏ bừng.
Người đàn ông này... đúng là quá bá đạo!
Cô... thích!
Kim Vân đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ thẹn thùng của cô, không nhịn được khẽ cười thầm. Trong lòng cô cũng cảm khái: vấn đề cá nhân của đoàn trưởng cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi!
Xem ra tình cảm vợ chồng son này hẳn là rất tốt đẹp.
Kim Vân không nhịn được, cất tiếng trêu ghẹo:
“Trước kia không nhận ra, nhưng giờ thì rõ rồi, Hoắc đoàn trưởng nhà chúng ta đúng là người đàn ông biết thương vợ!
Trước đây, sư trưởng và chính ủy trong quân đội đều lo lắng cho chuyện cá nhân của anh ấy, còn nói tính tình vừa cứng nhắc vừa khó gần, chẳng bao giờ biết cách nói lời ngọt ngào với phụ nữ. Ai cũng nghĩ anh ấy sẽ ở vậy cả đời, không chừng đánh đến già vẫn không có vợ!”
“Nào ngờ đâu, Hoắc đoàn trưởng chỉ là chưa gặp được người khiến anh ấy rung động thôi! Bây giờ gặp rồi, cả sắt thép cũng hóa thành lụa mềm!”
Kim Vân nhìn Diệp Thư, cảm thấy cô là người khá kín đáo, ít nói, nên cũng không nán lại lâu. Trước khi rời đi, cô nói:
“Có chuyện gì cứ gọi ta nhé, nhà ta ở ngay sát vách thôi.”
Sau đó, hai người lính trẻ dọn xong tuyết và chuyển hết đồ đạc vào nhà cho cô. Xong xuôi đâu đó, họ cũng rời đi.
Diệp Thư khóa cổng sân, rồi quay lại nhóm lò than trong phòng. Cô đặt một ấm nước lên lò để đun, sau đó cởi áo khoác, nằm xuống giường.
Có lẽ là do vết thương trên đầu chưa lành, cảm lạnh cũng vừa mới khỏi, hoặc do cơ thể vốn đã yếu ớt, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thật ra, khi nói chuyện với Kim Vân lúc nãy, cô đã phải cố gắng gượng hết sức.
Nằm xuống chưa được bao lâu, cơn mệt đã kéo cô vào giấc ngủ mơ màng.
Thế nhưng dường như chưa ngủ được bao lâu, một tiếng rít vang lên khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Hóa ra là nước sôi.
Cô ngơ ngác nhìn hơi nước bốc lên từ ấm, làn khói trắng mỏng manh như nhắc nhở một điều gì đó. Lúc này, cô mới thật sự ý thức rõ ràng: cô đã xuyên qua thời không, chuyện này không phải là một giấc mơ.
Thế giới trước kia của cô... không thể nào quay lại được nữa.
Cô vừa định bò dậy để đi rót nước, thì đột nhiên cửa phòng bật mở, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, mang theo một luồng gió lạnh cùng hơi tuyết ùa vào.
Là Hoắc Diệc Thịnh. Trên vai anh phủ một lớp tuyết trắng mỏng. Xem ra bên ngoài tuyết lại rơi dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.