Chương 6: Dọa ma
artermis_lyn
24/10/2023
Quay trở về "căn cứ" riêng ở trường, Vĩ Thành vẫn còn khó chịu tại không thể bắt nạt Phương Linh thêm được lâu hơn. Anh vốn dĩ thù dai và nhất là trong chuyện này chỉ vì bố của cô làm to chuyện nên cha anh mới bắt ép anh học hành cho nó tử tế. Giờ thì anh chịu khổ thì cô cũng vậy, phải ăn miếng trả miếng mới khiến anh vừa lòng được.
Ngồi bấm điện thoại còn vừa nghe thằng đệ của mình nói qua về sơ yếu lý lịch của Phương Linh.
- Nguyễn Phương Linh, hiện tại 18 tuổi. Từng học tại trường Marie Curie. Trình độ học vấn luôn đạt mức xuất sắc. Có cha mẹ làm kinh doanh nói chung là cũng khá lớn. Còn về người vừa nãy đưa áo cho con bé đó mặc là chú ruột của nó. Nhìn sơ qua thì gia đình con bé đều là người có tầm quan trọng lớn với lại về học vấn cũng rất này nọ đó đại ca.
Nghe qua về gia thế của Phương Linh, Vĩ Thành lại cảm thấy vẫn bình thường chẳng có gì để ông già anh phải lo lắng tới vậy. Nhưng dù sao ghì anh có gây ra hậu quả lớn tới đâu thì Vương gia vẫn sẽ đứng ra lo liệu mọi thứ. Mà lần này vó mất một mạng đứa con gái thì sẽ không thấm vào đâu cả.
- Con bé có vẻ sẽ nhờ vào chú của nó. Đại ca tính sao? - Một tên khác ngồi gần đó lên tiếng hỏi.
- Sao à? Có chú nó ở đây thì sao? Ngôi trường này thiếu giảng viên đến vậy à? - Vĩ Thành vẩy chân còn giở giọng điệu ra oai.
Điều này cũng đủ để biết được rằng anh đang muốn tống khứ Mạnh Bình đi để có thể thuận lợi với việc trêu chọc Phương Linh hơn.
Nhưng có thể dễ dàng đuổi việc được Mạnh Bình chắc? Chưa nói đến việc anh hiện tại là tiến sĩ về khoa tâm lý học thì còn đang bảo vệ luận án để có thể lên giáo sư. Hơn nữa việc có anh trai bao quát cả vùng Đông Nam Á thì chẳng có gì để khiến địa vị của anh trong trường có thể dễ dàng bị lay chuyển. Để mà nói đuổi việc anh còn khó hơn cả việc mỗi năm chọn lựa sinh viên vào trường này.
Vì sợ Vĩ Thành lại hành động mất kiểm soát khiến cho cha anh lại tức giận thì gay go nên "đồng đội" của anh đã phải bày những cách khác hay hơn mà không cần phải đến mức động đến mấy ông bố như vậy.
- Đại ca, em có ý này.
- Nói.
- Con bé đó ở nhà riêng, không chừng không có ai ở đó. Con gái vốn sợ ma mà, anh dọa nó một lần đã đủ sợ mấy tuần liền rồi.
Nghe đến ý tưởng này, Vĩ Thành vân vê chiếc nhẫn một lúc rồi mới gật đầu. Cũng coi như là một sáng kiến.
- Được, vậy để tối nay đi.
- Tối nay? - Cả năm, sáu tên ở đó cũng bất ngờ hỏi lại.
Vĩ Thành ngạc nhiên nhìn bọn họ rồi nhướn mày hỏi:
- Có vấn đề gì à?
- Không phải, chỉ là có hơi gấp quá không thôi.
- Đúng rồi, con bé mới chuyển đến có khi sợ ngất ở đấy không chừng đại ca.
- Con bé đó mà có chuyện thì...
Chỉ vừa nghe mấy lời lo trước từ người của mình thì Vĩ Thành tỏ rõ thái độ ngay lập tức:
- Chúng mày sợ nó?
- Không ạ.
- Đương nhiên chỉ là con bé đó thì sao sợ được.
-...
- Vậy quyết định tối nay đi. Tao có việc, đi trước đây.
Nói xong Vĩ Thành phủi áo đứng dậy để đi. Một thằng em khác thấy thế liền đứng lên hỏi với:
- Đại ca lại định trốn học đấy à?
- Tùy chúng mày nghĩ. - Vĩ Thành vẫy tay rồi rời khỏi phòng lái xe đi ngay.
. . .
Đúng theo như dự tính thì là 16 giờ chiều sẽ tan học. Phương Linh cũng sẽ về nhà theo giờ đó. Thế nhưng vì cô ở lại thư viện làm đề tài thuyết trình thế nên càng có thêm nhiều thời gian cho những tên kia tung hoành ở nhà của cô.
Theo địa chỉ tới nhà Phương Linh, bọn chúng nhìn lại địa điểm đã ghi cụ thể để xác định cho chắc. Đến khi chắc chắn rồi mới bắt đầu đi vào nhà để tiện cho việc hành động.
Ở căn nhà của Phương Linh cũng không phải to như nhà Vĩ Thành, thế nhưng đối với một người như Phương Linh như này là quá đủ rồi. Mà nhà của hai người tuy nhìn về hình thể thì đương nhiên Vĩ Thành vẫn hơn, thế nhưng bên trong thì nhà của Phương Linh vẫn ổn từ hình thức cho tới nội dung bên trong hơn. Nhà cô được sắp xếp đều có trật tự đây ra đó, đến cả bọn họ khi đến nơi cũng phải cảm thán. Còn tiện cầm hoa quả ở bàn lên để ăn.
- Đúng là nhà của người học giỏi có khác, đều sắp xếp theo khoa học.
- Thôi nhanh tay nhanh chân lên không cả lũ lại ăn đấm thay vì ăn tối bây giờ.
Nói rồi họ bắt đầu hành động. Thậm chí còn bày ra nhiều trò dọa ma để Phương Linh buổi tối mất ngủ cả đêm.
Thu xếp ổn thỏa rồi lẩn đi ngay lập tức. Căn nhà vẫn y nguyên như vậy giống như chưa từng có người đi vào vậy.
. . .
Đến khi Phương Linh quay trở về nhà thì là 20 giờ tối. Cô bật hết các công tắc đèn điện trong nhà, thở dài nhìn xung quanh rồi quay về phòng của mình để lấy đồ đi tắm.
Tắm giặt xong còn phải ăn tối rồi quay về phòng. Dường như một buổi tối của Phương Linh đều rất nhàm chán và yên tĩnh. Cứ vậy mà đã trôi qua ba tiếng đồng hồ.
Đến khi Phương Linh vừa tắt điện để định đi ngủ thì phía ngoài cửa sổ lại có tiếng đập cửa mạnh làm cô chú ý đến. Đi ra đề phòng hé cửa nhẹ nhưng vừa mở ra thì có bộ xương bay tới phi thẳng vào trong phòng làm cô sợ điếng người.
- AAAAAA...
Chỉ vừa nhìn thấy bộ xương người nằm ngổn ngang ở dưới sàn nhà, Phương Linh sợ ngã ngửa ra mà hét lên.
Tiếp theo đó còn là những tiếng cười đáng sợ làm cô nổi hết cả da gà lên. Phương Linh luống cuống đến bấm điện thoại để mở lên gọi người tới. Cô chưa gì đã nước mắt ngắn nước mắt dài mà khóc bù lu bù loa lên.
Bản thân vốn dĩ đã sợ ma, từ lúc còn ở Việt Nam hay nghe bạn bè kể chuyện tâm linh là cô đã lẩn đi chỗ khác để đỡ sợ rồi. Nhưng lần này thì có mà thoát đằng trời. Tim cô lúc này như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.
Cô chú của cô vừa nghe tin thì đã đi đến đó. Phương Linh sợ quá mà ngôn ngữ cũng loạn cả lên không rõ điều gì.
Vì thấy Phương Linh tình trạng không ổn định nên Ánh Hoa đã bảo với chồng mình là Mạnh Bình đưa cô về nhà mình ngủ để rồi tính sau. Chuyện hôm nay có lẽ là do người khác thích đùa người mà thôi.
Ở nhà Vĩ Thành lúc này thì cười nội thương luôn rồi. Con gái nhà người ta bị dọa sợ đến mức khóc không thành tiếng thì mấy người ở đây lại coi đó là trò đùa. Mà một điều đáng lên án nhất chính là việc bọn họ lắp máy theo dõi ở nhà của Phương Linh. Nơi nào cũng có máy quay để theo dõi cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng ít nhất là mấy người bọn họ còn có chút tình người mà không gắn ở những nơi như phòng tắm hay nhà vệ sinh.
Thế nhưng khi Vĩ Thành xem qua thì anh vẫn chẹp miệng mắc đầu:
- Xem ra vẫn chưa đủ làm con nhỏ này ngất.
Chỉ một câu nói cũng đủ thấy con người anh nham hiểm còn hơn cả phụ nữ. Trêu đùa như vậy đã là đủ lắm rồi mà anh còn muốn Phương Linh ngất đi thì mới chịu. Đúng là lòng người quá nhỏ nhen, và còn xấu xa nữa.
Ngồi bấm điện thoại còn vừa nghe thằng đệ của mình nói qua về sơ yếu lý lịch của Phương Linh.
- Nguyễn Phương Linh, hiện tại 18 tuổi. Từng học tại trường Marie Curie. Trình độ học vấn luôn đạt mức xuất sắc. Có cha mẹ làm kinh doanh nói chung là cũng khá lớn. Còn về người vừa nãy đưa áo cho con bé đó mặc là chú ruột của nó. Nhìn sơ qua thì gia đình con bé đều là người có tầm quan trọng lớn với lại về học vấn cũng rất này nọ đó đại ca.
Nghe qua về gia thế của Phương Linh, Vĩ Thành lại cảm thấy vẫn bình thường chẳng có gì để ông già anh phải lo lắng tới vậy. Nhưng dù sao ghì anh có gây ra hậu quả lớn tới đâu thì Vương gia vẫn sẽ đứng ra lo liệu mọi thứ. Mà lần này vó mất một mạng đứa con gái thì sẽ không thấm vào đâu cả.
- Con bé có vẻ sẽ nhờ vào chú của nó. Đại ca tính sao? - Một tên khác ngồi gần đó lên tiếng hỏi.
- Sao à? Có chú nó ở đây thì sao? Ngôi trường này thiếu giảng viên đến vậy à? - Vĩ Thành vẩy chân còn giở giọng điệu ra oai.
Điều này cũng đủ để biết được rằng anh đang muốn tống khứ Mạnh Bình đi để có thể thuận lợi với việc trêu chọc Phương Linh hơn.
Nhưng có thể dễ dàng đuổi việc được Mạnh Bình chắc? Chưa nói đến việc anh hiện tại là tiến sĩ về khoa tâm lý học thì còn đang bảo vệ luận án để có thể lên giáo sư. Hơn nữa việc có anh trai bao quát cả vùng Đông Nam Á thì chẳng có gì để khiến địa vị của anh trong trường có thể dễ dàng bị lay chuyển. Để mà nói đuổi việc anh còn khó hơn cả việc mỗi năm chọn lựa sinh viên vào trường này.
Vì sợ Vĩ Thành lại hành động mất kiểm soát khiến cho cha anh lại tức giận thì gay go nên "đồng đội" của anh đã phải bày những cách khác hay hơn mà không cần phải đến mức động đến mấy ông bố như vậy.
- Đại ca, em có ý này.
- Nói.
- Con bé đó ở nhà riêng, không chừng không có ai ở đó. Con gái vốn sợ ma mà, anh dọa nó một lần đã đủ sợ mấy tuần liền rồi.
Nghe đến ý tưởng này, Vĩ Thành vân vê chiếc nhẫn một lúc rồi mới gật đầu. Cũng coi như là một sáng kiến.
- Được, vậy để tối nay đi.
- Tối nay? - Cả năm, sáu tên ở đó cũng bất ngờ hỏi lại.
Vĩ Thành ngạc nhiên nhìn bọn họ rồi nhướn mày hỏi:
- Có vấn đề gì à?
- Không phải, chỉ là có hơi gấp quá không thôi.
- Đúng rồi, con bé mới chuyển đến có khi sợ ngất ở đấy không chừng đại ca.
- Con bé đó mà có chuyện thì...
Chỉ vừa nghe mấy lời lo trước từ người của mình thì Vĩ Thành tỏ rõ thái độ ngay lập tức:
- Chúng mày sợ nó?
- Không ạ.
- Đương nhiên chỉ là con bé đó thì sao sợ được.
-...
- Vậy quyết định tối nay đi. Tao có việc, đi trước đây.
Nói xong Vĩ Thành phủi áo đứng dậy để đi. Một thằng em khác thấy thế liền đứng lên hỏi với:
- Đại ca lại định trốn học đấy à?
- Tùy chúng mày nghĩ. - Vĩ Thành vẫy tay rồi rời khỏi phòng lái xe đi ngay.
. . .
Đúng theo như dự tính thì là 16 giờ chiều sẽ tan học. Phương Linh cũng sẽ về nhà theo giờ đó. Thế nhưng vì cô ở lại thư viện làm đề tài thuyết trình thế nên càng có thêm nhiều thời gian cho những tên kia tung hoành ở nhà của cô.
Theo địa chỉ tới nhà Phương Linh, bọn chúng nhìn lại địa điểm đã ghi cụ thể để xác định cho chắc. Đến khi chắc chắn rồi mới bắt đầu đi vào nhà để tiện cho việc hành động.
Ở căn nhà của Phương Linh cũng không phải to như nhà Vĩ Thành, thế nhưng đối với một người như Phương Linh như này là quá đủ rồi. Mà nhà của hai người tuy nhìn về hình thể thì đương nhiên Vĩ Thành vẫn hơn, thế nhưng bên trong thì nhà của Phương Linh vẫn ổn từ hình thức cho tới nội dung bên trong hơn. Nhà cô được sắp xếp đều có trật tự đây ra đó, đến cả bọn họ khi đến nơi cũng phải cảm thán. Còn tiện cầm hoa quả ở bàn lên để ăn.
- Đúng là nhà của người học giỏi có khác, đều sắp xếp theo khoa học.
- Thôi nhanh tay nhanh chân lên không cả lũ lại ăn đấm thay vì ăn tối bây giờ.
Nói rồi họ bắt đầu hành động. Thậm chí còn bày ra nhiều trò dọa ma để Phương Linh buổi tối mất ngủ cả đêm.
Thu xếp ổn thỏa rồi lẩn đi ngay lập tức. Căn nhà vẫn y nguyên như vậy giống như chưa từng có người đi vào vậy.
. . .
Đến khi Phương Linh quay trở về nhà thì là 20 giờ tối. Cô bật hết các công tắc đèn điện trong nhà, thở dài nhìn xung quanh rồi quay về phòng của mình để lấy đồ đi tắm.
Tắm giặt xong còn phải ăn tối rồi quay về phòng. Dường như một buổi tối của Phương Linh đều rất nhàm chán và yên tĩnh. Cứ vậy mà đã trôi qua ba tiếng đồng hồ.
Đến khi Phương Linh vừa tắt điện để định đi ngủ thì phía ngoài cửa sổ lại có tiếng đập cửa mạnh làm cô chú ý đến. Đi ra đề phòng hé cửa nhẹ nhưng vừa mở ra thì có bộ xương bay tới phi thẳng vào trong phòng làm cô sợ điếng người.
- AAAAAA...
Chỉ vừa nhìn thấy bộ xương người nằm ngổn ngang ở dưới sàn nhà, Phương Linh sợ ngã ngửa ra mà hét lên.
Tiếp theo đó còn là những tiếng cười đáng sợ làm cô nổi hết cả da gà lên. Phương Linh luống cuống đến bấm điện thoại để mở lên gọi người tới. Cô chưa gì đã nước mắt ngắn nước mắt dài mà khóc bù lu bù loa lên.
Bản thân vốn dĩ đã sợ ma, từ lúc còn ở Việt Nam hay nghe bạn bè kể chuyện tâm linh là cô đã lẩn đi chỗ khác để đỡ sợ rồi. Nhưng lần này thì có mà thoát đằng trời. Tim cô lúc này như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.
Cô chú của cô vừa nghe tin thì đã đi đến đó. Phương Linh sợ quá mà ngôn ngữ cũng loạn cả lên không rõ điều gì.
Vì thấy Phương Linh tình trạng không ổn định nên Ánh Hoa đã bảo với chồng mình là Mạnh Bình đưa cô về nhà mình ngủ để rồi tính sau. Chuyện hôm nay có lẽ là do người khác thích đùa người mà thôi.
Ở nhà Vĩ Thành lúc này thì cười nội thương luôn rồi. Con gái nhà người ta bị dọa sợ đến mức khóc không thành tiếng thì mấy người ở đây lại coi đó là trò đùa. Mà một điều đáng lên án nhất chính là việc bọn họ lắp máy theo dõi ở nhà của Phương Linh. Nơi nào cũng có máy quay để theo dõi cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng ít nhất là mấy người bọn họ còn có chút tình người mà không gắn ở những nơi như phòng tắm hay nhà vệ sinh.
Thế nhưng khi Vĩ Thành xem qua thì anh vẫn chẹp miệng mắc đầu:
- Xem ra vẫn chưa đủ làm con nhỏ này ngất.
Chỉ một câu nói cũng đủ thấy con người anh nham hiểm còn hơn cả phụ nữ. Trêu đùa như vậy đã là đủ lắm rồi mà anh còn muốn Phương Linh ngất đi thì mới chịu. Đúng là lòng người quá nhỏ nhen, và còn xấu xa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.