Chương 7: Dự án nghiên cứu theo nhóm
artermis_lyn
24/10/2023
Cả một buổi học ngày hôm sau Phương Linh không đi học và đó cũng theo ý của Vĩ Thành. Có điều cô không đi học cũng không có chuyện vui để giải trí. Vì thế nên anh cũng không có đến trường, chỉ tụ tập cùng nhóm bạn để đi club rồi còn nhiều tệ nạn khác hơn nữa.
Phải cho tới ba ngày sau thì Phương Linh mới dám đi học trở lại. Trước đó cô còn mất ngủ hai ngày, lúc nào cũng chỉ trực chờ gọi điện cho bố mẹ để bảo họ đưa cô về Việt Nam. Thế nhưng đã đăng ký học tập rồi, bỏ đi như vậy thì rất phí. Bố mẹ cô cũng phải gọi điện riêng cho cô chú của Phương Linh để họ khuyên cô hết lời. Vì tâm trạng của Phương Linh vẫn chưa ổn định, thế nên Mạnh Bình đã bảo đứa con gái đang học cấp hai của mình đến ở cùng Phương Linh cho vui. Tuy rằng trường của con bé nếu ở đấy sẽ xa hơn là ở nhà họ nhưng vì để Phương Linh bình tĩnh thích nghi lại với môi trường ở đây nên họ đã cho hai chị em ở cùng nhà với nhau cho vui.
Đương nhiên Phương Linh đồng ý với ý kiến đó ngay. Cô có thể ít nói, nhưng xung quanh cô toàn những người nói nhiều, thậm chí còn nói nhiều hơn cả hai người gộp lại. Mà Ánh Vy cũng vậy, con bé năng nổ, hoạt bát; đã vậy hai chị em cũng rất hợp ý nhau, còn thường xuyên nói chuyện, nhắn tin khi Phương Linh còn ở Việt Nam. Giờ thì ở bên Mỹ này, hai người có thể thỏa thích mà nói những chuyện con gái cho nhau nghe.
Vốn dĩ là định để cho đứa con trai lớn là Khánh Phong ở cùng vì có bóng dáng đàn ông trong nhà sẽ tốt hơn. Thế nhưng vì là Khánh Phong đang bận cho việc bảo vệ luận án tiến sĩ, hơn nữa anh còn đang ở cùng người yêu nên cũng khá bất tiện nếu chuyển về ở cùng hai chị em Linh với Vy.
Đến hôm thứ bảy, Phương Linh cũng đã quay lại trường học. Mọi người có vẻ cũng hòa đồng với cô hơn trước, không biết có phải vì Vĩ Thành không có ở đây hay không nữa. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt. Phương Linh chỉ mong không gặp anh ở trong giảng đường này là đã quá đỗi hạnh phúc rồi. Có thể anh đến đây chỉ để vì sở thích hoặc gì đó mà cô vẫn chưa biết, nhưng cô tới ngôi trường này là để học, vì vậy nên chỉ mong suốt quãng thời gian học tập ở đây sẽ được suôn sẻ như các du học sinh khác từng chia sẽ trên các nền tảng xã hội mà thôi.
- Tiết học của chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Các nhóm nhớ về tìm hiểu về một loại bệnh phổ biến về di truyền rồi tuần sau tôi sẽ kiểm tra từng nghiên cứu một đấy nhé. - Vị giáo sư cất gọn số sách trên bàn rồi nhắc nhở các sinh viên bên dưới giảng đường.
Tất cả đều gật đầu trả lời lại vị giáo sư rồi mới bắt đầu đi đến từng nhóm để bàn về chuyện làm dự án cho bài nghiên cứu này.
Cả một lớp cũng đã được phân theo nhóm hết cả rồi nên việc phân chia nhóm cũng không cần mất thêm thời gian nữa.
Ngồi ghi ghi chép chép xong, cô bạn bàn trên nhanh nhảu quay xuống để hỏi Phương Linh:
- Cậu có ý tưởng gì cho nghiên cứu mới không?
Phương Linh đang định đeo túi xách đi về thì nán lại mà ngồi xuống:
- Nhóm mình... làm về hội chúng bệnh Down có được không? - Phương Linh khá ngập ngừng khi nói. Đến khi các bạn cùng nhóm chú ý đến mình nhiều hơn thì Phương Linh đã nói tiếp - À... cái này chỉ là mình nghĩ thôi... Các bạn có thể chọn dự án khác... Mình không có ý kiến.
Một cô bạn khác nghe về việc nghiên cứu về chứng bệnh Down thì đã phấn khích mà vỗ vai Phương Linh:
- Được mà, mình thấy dự án này khá ổn. Hơn nữa anh trai mình là một người mắc hội chứng này, sẽ dễ dàng để chúng ta nghiên cứu thêm thôi.
Có lẽ vì cô gái này cũng muốn giúp những người mắc hội chứng Down này như anh trai cô, để họ có thể phát triển hơn, có một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa.
Mọi người khi nghe thì cũng gật đầu tán thành. Họ cảm thấy đây là một việc tốt còn giúp ích được cho nhiều người mắc bệnh này. Hơn nữa ý tưởng khá hay, họ có thể khai thác thêm nhiều thông tin hơn.
- Vậy ngày mai được nghỉ, đến đâu để làm dự án này?
- Ừ ha...
- Mình biết một quán cafe đang nổi tiếng dạo gần đây, ở đó không gian cũng rất đẹp nữa.
- Đến đấy sẽ không đủ chỗ cho tận 10 người như này đâu.
Nhìn mọi người đang bàn luận về vấn đề tìm chỗ để làm nên Phương Linh đã giơ tay lên để muốn phát biểu. Nhìn cô đúng thật là nhỏ bé trong hội nhóm này. Cũng một phần là do người phương Tây phát triển rất nhanh, có lẽ còn lớn hơn so với tuổi của họ; còn người phương Đông như Phương Linh thì còn tùy thuộc vào gene của gia đình, mà hầu như đều là người có dáng người nhỏ bé chứ không có cao to như người Phương Tây.
Thấy Phương Linh giơ tay muốn nói thì họ cũng dừng lại ngay. Để im cho cô phát biểu ý kiến của mình.
- Mình thấy... đến nhà mình cũng được, mình ở cùng với em gái. Con bé sẽ về nhà ngày mai nên nhà sẽ không có ai.
- Oh, vậy thì lại tốt quá.
- Phải rồi, vậy để mình đưa anh trai mình đến đó. Chỉ cần cậu không thấy phiền khi một "lũ quỷ" như bọn mình đến đó thôi.
Thấy mọi người hồ hởi còn nói chuyện thân thiết như vậy thì Phương Linh cũng cảm thấy đỡ e ngại hơn. Cô xua tay còn hỏi bọn họ có cần đồ gì để cô mua chuẩn bị trước.
Cứ như vậy mà họ cũng đã thảo luận xong. Tất cả cũng kéo ghế vào bàn rồi tắt điện rời khỏi giảng đường.
Nhìn dáng vẻ của những sinh viên năm nhất, cảm thấy họ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ vì cuộc sống tự lập, tự lo nên đã giúp họ trưởng thành hơn khối.
Phải cho tới ba ngày sau thì Phương Linh mới dám đi học trở lại. Trước đó cô còn mất ngủ hai ngày, lúc nào cũng chỉ trực chờ gọi điện cho bố mẹ để bảo họ đưa cô về Việt Nam. Thế nhưng đã đăng ký học tập rồi, bỏ đi như vậy thì rất phí. Bố mẹ cô cũng phải gọi điện riêng cho cô chú của Phương Linh để họ khuyên cô hết lời. Vì tâm trạng của Phương Linh vẫn chưa ổn định, thế nên Mạnh Bình đã bảo đứa con gái đang học cấp hai của mình đến ở cùng Phương Linh cho vui. Tuy rằng trường của con bé nếu ở đấy sẽ xa hơn là ở nhà họ nhưng vì để Phương Linh bình tĩnh thích nghi lại với môi trường ở đây nên họ đã cho hai chị em ở cùng nhà với nhau cho vui.
Đương nhiên Phương Linh đồng ý với ý kiến đó ngay. Cô có thể ít nói, nhưng xung quanh cô toàn những người nói nhiều, thậm chí còn nói nhiều hơn cả hai người gộp lại. Mà Ánh Vy cũng vậy, con bé năng nổ, hoạt bát; đã vậy hai chị em cũng rất hợp ý nhau, còn thường xuyên nói chuyện, nhắn tin khi Phương Linh còn ở Việt Nam. Giờ thì ở bên Mỹ này, hai người có thể thỏa thích mà nói những chuyện con gái cho nhau nghe.
Vốn dĩ là định để cho đứa con trai lớn là Khánh Phong ở cùng vì có bóng dáng đàn ông trong nhà sẽ tốt hơn. Thế nhưng vì là Khánh Phong đang bận cho việc bảo vệ luận án tiến sĩ, hơn nữa anh còn đang ở cùng người yêu nên cũng khá bất tiện nếu chuyển về ở cùng hai chị em Linh với Vy.
Đến hôm thứ bảy, Phương Linh cũng đã quay lại trường học. Mọi người có vẻ cũng hòa đồng với cô hơn trước, không biết có phải vì Vĩ Thành không có ở đây hay không nữa. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt. Phương Linh chỉ mong không gặp anh ở trong giảng đường này là đã quá đỗi hạnh phúc rồi. Có thể anh đến đây chỉ để vì sở thích hoặc gì đó mà cô vẫn chưa biết, nhưng cô tới ngôi trường này là để học, vì vậy nên chỉ mong suốt quãng thời gian học tập ở đây sẽ được suôn sẻ như các du học sinh khác từng chia sẽ trên các nền tảng xã hội mà thôi.
- Tiết học của chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Các nhóm nhớ về tìm hiểu về một loại bệnh phổ biến về di truyền rồi tuần sau tôi sẽ kiểm tra từng nghiên cứu một đấy nhé. - Vị giáo sư cất gọn số sách trên bàn rồi nhắc nhở các sinh viên bên dưới giảng đường.
Tất cả đều gật đầu trả lời lại vị giáo sư rồi mới bắt đầu đi đến từng nhóm để bàn về chuyện làm dự án cho bài nghiên cứu này.
Cả một lớp cũng đã được phân theo nhóm hết cả rồi nên việc phân chia nhóm cũng không cần mất thêm thời gian nữa.
Ngồi ghi ghi chép chép xong, cô bạn bàn trên nhanh nhảu quay xuống để hỏi Phương Linh:
- Cậu có ý tưởng gì cho nghiên cứu mới không?
Phương Linh đang định đeo túi xách đi về thì nán lại mà ngồi xuống:
- Nhóm mình... làm về hội chúng bệnh Down có được không? - Phương Linh khá ngập ngừng khi nói. Đến khi các bạn cùng nhóm chú ý đến mình nhiều hơn thì Phương Linh đã nói tiếp - À... cái này chỉ là mình nghĩ thôi... Các bạn có thể chọn dự án khác... Mình không có ý kiến.
Một cô bạn khác nghe về việc nghiên cứu về chứng bệnh Down thì đã phấn khích mà vỗ vai Phương Linh:
- Được mà, mình thấy dự án này khá ổn. Hơn nữa anh trai mình là một người mắc hội chứng này, sẽ dễ dàng để chúng ta nghiên cứu thêm thôi.
Có lẽ vì cô gái này cũng muốn giúp những người mắc hội chứng Down này như anh trai cô, để họ có thể phát triển hơn, có một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa.
Mọi người khi nghe thì cũng gật đầu tán thành. Họ cảm thấy đây là một việc tốt còn giúp ích được cho nhiều người mắc bệnh này. Hơn nữa ý tưởng khá hay, họ có thể khai thác thêm nhiều thông tin hơn.
- Vậy ngày mai được nghỉ, đến đâu để làm dự án này?
- Ừ ha...
- Mình biết một quán cafe đang nổi tiếng dạo gần đây, ở đó không gian cũng rất đẹp nữa.
- Đến đấy sẽ không đủ chỗ cho tận 10 người như này đâu.
Nhìn mọi người đang bàn luận về vấn đề tìm chỗ để làm nên Phương Linh đã giơ tay lên để muốn phát biểu. Nhìn cô đúng thật là nhỏ bé trong hội nhóm này. Cũng một phần là do người phương Tây phát triển rất nhanh, có lẽ còn lớn hơn so với tuổi của họ; còn người phương Đông như Phương Linh thì còn tùy thuộc vào gene của gia đình, mà hầu như đều là người có dáng người nhỏ bé chứ không có cao to như người Phương Tây.
Thấy Phương Linh giơ tay muốn nói thì họ cũng dừng lại ngay. Để im cho cô phát biểu ý kiến của mình.
- Mình thấy... đến nhà mình cũng được, mình ở cùng với em gái. Con bé sẽ về nhà ngày mai nên nhà sẽ không có ai.
- Oh, vậy thì lại tốt quá.
- Phải rồi, vậy để mình đưa anh trai mình đến đó. Chỉ cần cậu không thấy phiền khi một "lũ quỷ" như bọn mình đến đó thôi.
Thấy mọi người hồ hởi còn nói chuyện thân thiết như vậy thì Phương Linh cũng cảm thấy đỡ e ngại hơn. Cô xua tay còn hỏi bọn họ có cần đồ gì để cô mua chuẩn bị trước.
Cứ như vậy mà họ cũng đã thảo luận xong. Tất cả cũng kéo ghế vào bàn rồi tắt điện rời khỏi giảng đường.
Nhìn dáng vẻ của những sinh viên năm nhất, cảm thấy họ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ vì cuộc sống tự lập, tự lo nên đã giúp họ trưởng thành hơn khối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.