Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can
Chương 30: Ẩn mình trong bóng tối (1)
Uông Ngữ
17/04/2024
"Dụ..." Vu Nguyệt Cơ ngờ vực gọi: "Tướng quân..."
Dụ Lang khẽ gật đầu, khôi phục nét mặt nghiêm nghị, bàn tay từ tốn buông eo nàng ra. Linh Lan nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của tiểu thư liền vội hỏi: "Người thế nào rồi."
Quân doanh xưa đến nay đều đặt quy tắc làm trọng, không ngờ, chỉ vì lòng tốt của Thế tử lại mang về một mớ hỗn độn. Vu Nguyệt Cơ lắc đầu trầm ngâm tỏ ý không sao, Linh Lan hít một hơi sâu liền tố cáo: "Nói hai câu liền động tay động chân. Tướng quân! Là cô ta cố ý."
Lục Mạn Nhi không phục nói: "Là cô ta cản đường."
Nhìn y phục không chỉnh tế của Tô Cẩm, tai Liều Vẫn đã nóng hơn trồng thẩy.
Liêu Vãn nhíu mi cố ý nhỏ giọng: "Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô nương nên trở về lều của mình, mọi chuyện ở đây đã có Tướng quân làm chủ."
Tô Cầm không cử động, nâng mi đã sớm đẫm lệ, đôi mắt mỹ nhân sáng bừng như đóá liên hoa, nghi vấn hỏi lại nam nhân kia: "Tiểu nữ có thể rời đi trước sao?"
"Trâm ngọc của ta bị ả lấy mất, không thể thả. Tướng quân, mau gọi người lục soát..." Lục Mạn Nhi liều mạng hét lớn, hành vi càng thêm phần lớn mật, lại còn muốn lần nữa xông đến túm tóc Tô Cầm.
Tuy có Liêu Vãn một thân cường tráng chắn ngang phân nữa, nhưng Tô Cầm vẫn rụt vai đầy sợ hãi, Vu Nguyệt Cơ nhiều lần quan sát, nhận ra thái độ của Tô Cầm đối với Lục Mạn Nhi vô cùng dè dặt. Duy chỉ có Phán Uyển Oanh một mặt châm biếm nói: "Được, để ta thành toàn cho ngươi. Tô cô nương, muốn trả lại thanh danh trong sạch, đành để cô phải uy khuất rồi. Cô theo ta vào lều phía bên kia kiểm tra người."
"Khoan đã, hai người các ngươi đều cùng một giuộc, đám nữ nhân các người ta đều không tin. Chi bằng, Tô cô nương cởi y phục tại đây, trước mắt Tướng quân cùng mọi người, nếu trâm ngọc không nằm trên người cô thì ta bằng lòng chịu tội."
"Ngươi thật quá đáng!" Phán Uyển Oanh đỏ bừng mặt.
Dụ Lang nhắm đôi mắt mệt mõi, chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, cũng không cảm thấy nhọc tâm bằng việc xử trí nữ nhân tranh nhau. Ánh mắt Tướng quân nhìn về phía xa, đột nhiên bầu trời đen ngòm bị một tia pháo đỏ rực rạch ngang, đồng tử y thoáng chốc loé lên tia u tối.
Sắc mặt thay đối trong nháy mắt, Vu Nguyệt Cơ ngước mắt nhìn bầu trời cũng thập phần ngây ngốc, tiếng thét chói tai của Liêu Vãn làm đám nữ nhân hoàn toàn hoảng loạn: "Có thích khách!"
Chỉ qua một cái chớp mắt, quân doanh đã nồng đậm mùi đuốc khói, trạm gác ở cổng liền vọng lại âm thanh kèn trống đinh tai, tiếng binh sĩ rẩm rậm tuần tra cứ liên tục vọng tới. Khuôn mặt Dụ Lang tối hẳn đi, phất tay với đám người: "Ba nữ nhân kia, đều nhốt cả lại cho ta!"
Phán Uyển Oanh trừng lớn mắt: "Tướng quân người có ý gì?"
Dụ Lang cau chặt mày, quay lưng chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói: "Nếu đã bước vào quân doanh, lại muốn toàn mạng trở ra, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Buông câu đe doạ, y vội quay sang dặn dò đám binh sĩ, nhanh chóng đi ngược hướng vào doanh trại mật. Vu Nguyệt Cơ nhạy bén nhận ra ám hiệu được bán lên bầu trời đêm, đã có người lẻn vào doanh trại bị phát hiện. Đề kéo dài thời gian cho đồng bọn thuận tiện hành động, đã cố ý giở trò đánh cắp trâm ngọc của Lục Mạn Nhi, người tính tình lỗ mãn như ả chắc chắn sẽ nháo lớn.
Hoặc cũng có thể, chẳng có chiếc trâm ngọc phỉ thúy nào bị đánh cắp cả!
Một hình dáng chợt loé lên trong đại não, Vu Nguyệt Cơ mở lớn mắt như phát hiện được manh mối lớn.
Gió dần lớn hơn, thổi qua từng đợt khiến người ta phải rùng mình, Linh Lan xoay người còn muốn hỏi tiểu thư. Liền hoảng hốt phát hiện Vu Nguyệt Cơ đã mất dạng, nữ tử hoang mang gọi: "Tiểu thư, tiểu thư..."
Vai bị Liêu Vãn giữ lại, nam nhân căn dặn: "Đừng đi loạn, trở về lều trước, tuyệt đối không một mình đi vào nơi vắng vẻ."
Dụ Lang khẽ gật đầu, khôi phục nét mặt nghiêm nghị, bàn tay từ tốn buông eo nàng ra. Linh Lan nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của tiểu thư liền vội hỏi: "Người thế nào rồi."
Quân doanh xưa đến nay đều đặt quy tắc làm trọng, không ngờ, chỉ vì lòng tốt của Thế tử lại mang về một mớ hỗn độn. Vu Nguyệt Cơ lắc đầu trầm ngâm tỏ ý không sao, Linh Lan hít một hơi sâu liền tố cáo: "Nói hai câu liền động tay động chân. Tướng quân! Là cô ta cố ý."
Lục Mạn Nhi không phục nói: "Là cô ta cản đường."
Nhìn y phục không chỉnh tế của Tô Cẩm, tai Liều Vẫn đã nóng hơn trồng thẩy.
Liêu Vãn nhíu mi cố ý nhỏ giọng: "Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô nương nên trở về lều của mình, mọi chuyện ở đây đã có Tướng quân làm chủ."
Tô Cầm không cử động, nâng mi đã sớm đẫm lệ, đôi mắt mỹ nhân sáng bừng như đóá liên hoa, nghi vấn hỏi lại nam nhân kia: "Tiểu nữ có thể rời đi trước sao?"
"Trâm ngọc của ta bị ả lấy mất, không thể thả. Tướng quân, mau gọi người lục soát..." Lục Mạn Nhi liều mạng hét lớn, hành vi càng thêm phần lớn mật, lại còn muốn lần nữa xông đến túm tóc Tô Cầm.
Tuy có Liêu Vãn một thân cường tráng chắn ngang phân nữa, nhưng Tô Cầm vẫn rụt vai đầy sợ hãi, Vu Nguyệt Cơ nhiều lần quan sát, nhận ra thái độ của Tô Cầm đối với Lục Mạn Nhi vô cùng dè dặt. Duy chỉ có Phán Uyển Oanh một mặt châm biếm nói: "Được, để ta thành toàn cho ngươi. Tô cô nương, muốn trả lại thanh danh trong sạch, đành để cô phải uy khuất rồi. Cô theo ta vào lều phía bên kia kiểm tra người."
"Khoan đã, hai người các ngươi đều cùng một giuộc, đám nữ nhân các người ta đều không tin. Chi bằng, Tô cô nương cởi y phục tại đây, trước mắt Tướng quân cùng mọi người, nếu trâm ngọc không nằm trên người cô thì ta bằng lòng chịu tội."
"Ngươi thật quá đáng!" Phán Uyển Oanh đỏ bừng mặt.
Dụ Lang nhắm đôi mắt mệt mõi, chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, cũng không cảm thấy nhọc tâm bằng việc xử trí nữ nhân tranh nhau. Ánh mắt Tướng quân nhìn về phía xa, đột nhiên bầu trời đen ngòm bị một tia pháo đỏ rực rạch ngang, đồng tử y thoáng chốc loé lên tia u tối.
Sắc mặt thay đối trong nháy mắt, Vu Nguyệt Cơ ngước mắt nhìn bầu trời cũng thập phần ngây ngốc, tiếng thét chói tai của Liêu Vãn làm đám nữ nhân hoàn toàn hoảng loạn: "Có thích khách!"
Chỉ qua một cái chớp mắt, quân doanh đã nồng đậm mùi đuốc khói, trạm gác ở cổng liền vọng lại âm thanh kèn trống đinh tai, tiếng binh sĩ rẩm rậm tuần tra cứ liên tục vọng tới. Khuôn mặt Dụ Lang tối hẳn đi, phất tay với đám người: "Ba nữ nhân kia, đều nhốt cả lại cho ta!"
Phán Uyển Oanh trừng lớn mắt: "Tướng quân người có ý gì?"
Dụ Lang cau chặt mày, quay lưng chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói: "Nếu đã bước vào quân doanh, lại muốn toàn mạng trở ra, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Buông câu đe doạ, y vội quay sang dặn dò đám binh sĩ, nhanh chóng đi ngược hướng vào doanh trại mật. Vu Nguyệt Cơ nhạy bén nhận ra ám hiệu được bán lên bầu trời đêm, đã có người lẻn vào doanh trại bị phát hiện. Đề kéo dài thời gian cho đồng bọn thuận tiện hành động, đã cố ý giở trò đánh cắp trâm ngọc của Lục Mạn Nhi, người tính tình lỗ mãn như ả chắc chắn sẽ nháo lớn.
Hoặc cũng có thể, chẳng có chiếc trâm ngọc phỉ thúy nào bị đánh cắp cả!
Một hình dáng chợt loé lên trong đại não, Vu Nguyệt Cơ mở lớn mắt như phát hiện được manh mối lớn.
Gió dần lớn hơn, thổi qua từng đợt khiến người ta phải rùng mình, Linh Lan xoay người còn muốn hỏi tiểu thư. Liền hoảng hốt phát hiện Vu Nguyệt Cơ đã mất dạng, nữ tử hoang mang gọi: "Tiểu thư, tiểu thư..."
Vai bị Liêu Vãn giữ lại, nam nhân căn dặn: "Đừng đi loạn, trở về lều trước, tuyệt đối không một mình đi vào nơi vắng vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.