Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can
Chương 31: Ấn mình trong bóng tối (2)
Uông Ngữ
17/04/2024
Quân doanh đêm hôm đột nhiên phát hiện có kẻ đột nhập, từng vòng vây của đôi ky binh lần lượt rảo liên tục, cứ như vậy mà bao lấy doanh trại mật thành nhiều lớp vòng tròn.
Vu Nguyệt Cơ tay hạ tháp nến xuống mặt đất, mí mắt khẽ cụp xuống trong chốc lát, bàn tay còn lại cẩn thận chạm lên dấu chân lớn ai đó đã sơ suất để lại. Đầu ngón tay mẫn cảm nhận ra, vết giày trên đất còn rất mới, hơn nữa còn dẫm qua nước, dựa vào kích thước kia cũng đoán thầm là một nam nhân cường tráng.
Nàng nhẹ nhàng bước đến bên kho chứa lương thực, quả nhiên, bóng lưng nam tử to lớn dần lộ diện.
Bóng đen kia nhận thấy có người đi vào, liền trừng mắt quay đầu. Hai mắt gã nheo lại đầy nguy hiểm, phát hiện chỉ là một cô nương gầy yếu, liếc mắt xác định không có ai theo sau nàng. Nam tử liền nhịn không được nở nụ cười sảng khoái: "Đêm hôm loạn lạc, vị cô nương sao lại một mình đến nơi này? Không sợ gặp phải kẻ
xลิ้น..."
Hắn nói đến đó liền phóng tia mắt thăm dò về phía Vu Nguyệt Cơ, khuôn mặt trắng trẻo vì ánh nến lập loè mà càng trở nên sinh động hơn, nàng trưng đôi mắt sợ sệt nói: "Tiểu nữ vốn muốn trở về lều, không ngờ lại vô dụng... vô dụng lạc đường đến đây. Thật may gặp được đại nhân ở đây."
Lời nói rất mạch lạc, Vu Nguyệt Cơ còn thuận tay đặt tháp nến lên bàn trước mặt, như sựt nhớ đến điều gì đó vội vàng nói: "Còn đại nhân là ai? Sao người lại ở đây?
Bên ngoài thật sự rất loạn, nói không chừng... nói không chừng sẽ gặp kẻ xấu."
Nhìn sắc mặt tự nhiên kia có thể khẳng định được nàng thật sự lạc đường, gã nam nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cười giã lã ngồi xuống ghế nói: "Ta... đột nhiên lên cơn thèm rượu, muốn lẻn trộm rượu. Cô nương tuyệt đối trăm lần đừng bẩm báo lên Tướng quân, ta thân phận chỉ là người tị nạn, nhất định sẽ bị phạt nặng."
Nghe người kia nói như vậy, Vu Nguyệt Cơ cũng đưa tầm mắt nhìn xuống tay gã, quả thật là rượu, rượu này được vận chuyển xa xôi từ kinh đô đến quân doanh. Vu Nguyệt Cơ còn nhớ, trong quân doanh tuyệt đối không được uống dù chỉ một giọt, thứ này là để chuẩn bị cho yến tiệc sắp đến.
Vu Nguyệt Cơ như nghe hiểu vội che miệng cười thẹn thùng: "Ta nhất định sẽ không bẩm báo."
"Nhưng... rượu này Tướng quân đã có lệnh niêm phong, ngoại trừ Liêu đại nhân và ta... Dường như chẳng có ai hay biết."
Không khí còn đang thoả mái, lời nói nhẹ như mây của Nguyệt Cơ bỗng đập tan đi hết thảy, nam tử kia xiết chặt vò rượu trong tay đến nữa ngày cũng không nói được cầu tiếp theo.
Vu Nguyệt Cơ rút trong người ra chiếc khăn tay mềm mại, vừa nâng lên trước mặt, nam nhân kia đã cảnh giác đứng bật dậy, theo phản xạ nhanh nhẹn lùi ra sau vài bước. Giọng nói hắn trầm đi, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đại nhân! Ta thấy trán người đột nhiên đồ nhiều mồ hôi, chỉ muốn dùng khăn lau cho ngài. Chẳng lẽ..." Không ngờ là, Vu Nguyệt Cơ bỗng thay đổi giọng điệu nói
"Chẳng lẽ ngươi có tật giật mình?"
Phòng kho tối đen, chỉ có ngọn nến nhỏ nhoi làm chủ, gã nam nhân cau chặt trán, khó coi đến tột cùng. Đến nửa ngày, hắn mới cười rộ lên đầy trào phúng: "Tiểu cô nương, ta thật không hiểu cô đang nói gì. Thích khách bị phát hiện ở doanh trại mật, ta đến kho trộm rượu, vốn chẳng liên can gì đến nhau. Không phải cô nương nghi ngờ ta đấy chứ?"
Căn phòng lại trở nên tĩnh lặng, Vu Nguyệt Cơ nghe xong lại chẳng nói năng gì, đứng dậy lôi ra chén rượu lớn đặt lên bàn. Cướp lấy vò rượu trong tay người nọ, rất thuần thục rót xuống, nhìn dòng nước đồ vào chén, hắn nghi hoặc quan sát từng cử chỉ của nàng.
Mãi không thấy hắn phản ứng, Vu Nguyệt Cơ cười ngọt ngào, nâng chén rượu đến trước mặt hắn: "Ta tự cho mình là đúng, thật có lỗi với ngươi. Nào! Ta mời đại nhân một chén..."
Nam nhân bị ép nhận lấy chén rượu, ánh mắt hắn ngờ vực nhìn nàng, mãi cũng không chạm môi. Vu Nguyệt Cơ tò mò lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta... ta... mang về lều uống, chỉ sợ bị soát được, sẽ đánh chết. Nào ta giúp cô nương trở về!"
"Bên trong rượu có thứ gì khiến người ta không uống được sao?" Giọng nói nàng trầm thấp.
Cơ thể nam nhân to lớn quá cỡ, ngồi đối diện đã có cảm giác choáng ngộp, nắm tay hắn lại to muốn phân nữa khuôn mặt nàng. Chỉ một thân, một mình lại cư nhiên không biết tốt xấu mà động phải người không nên động.
Khoé mắt gã cử động, một nụ cười chết chóc nâng lên trong không trung, bàn tay chẩm chậm luồn ra sau thắt lưng. Vu Nguyệt Cơ thoáng qua liền nhìn thấy ánh sáng sắc bén đến chói mắt, nàng cắn môi, có lẽ là dao gâm.
Vu Nguyệt Cơ tay hạ tháp nến xuống mặt đất, mí mắt khẽ cụp xuống trong chốc lát, bàn tay còn lại cẩn thận chạm lên dấu chân lớn ai đó đã sơ suất để lại. Đầu ngón tay mẫn cảm nhận ra, vết giày trên đất còn rất mới, hơn nữa còn dẫm qua nước, dựa vào kích thước kia cũng đoán thầm là một nam nhân cường tráng.
Nàng nhẹ nhàng bước đến bên kho chứa lương thực, quả nhiên, bóng lưng nam tử to lớn dần lộ diện.
Bóng đen kia nhận thấy có người đi vào, liền trừng mắt quay đầu. Hai mắt gã nheo lại đầy nguy hiểm, phát hiện chỉ là một cô nương gầy yếu, liếc mắt xác định không có ai theo sau nàng. Nam tử liền nhịn không được nở nụ cười sảng khoái: "Đêm hôm loạn lạc, vị cô nương sao lại một mình đến nơi này? Không sợ gặp phải kẻ
xลิ้น..."
Hắn nói đến đó liền phóng tia mắt thăm dò về phía Vu Nguyệt Cơ, khuôn mặt trắng trẻo vì ánh nến lập loè mà càng trở nên sinh động hơn, nàng trưng đôi mắt sợ sệt nói: "Tiểu nữ vốn muốn trở về lều, không ngờ lại vô dụng... vô dụng lạc đường đến đây. Thật may gặp được đại nhân ở đây."
Lời nói rất mạch lạc, Vu Nguyệt Cơ còn thuận tay đặt tháp nến lên bàn trước mặt, như sựt nhớ đến điều gì đó vội vàng nói: "Còn đại nhân là ai? Sao người lại ở đây?
Bên ngoài thật sự rất loạn, nói không chừng... nói không chừng sẽ gặp kẻ xấu."
Nhìn sắc mặt tự nhiên kia có thể khẳng định được nàng thật sự lạc đường, gã nam nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cười giã lã ngồi xuống ghế nói: "Ta... đột nhiên lên cơn thèm rượu, muốn lẻn trộm rượu. Cô nương tuyệt đối trăm lần đừng bẩm báo lên Tướng quân, ta thân phận chỉ là người tị nạn, nhất định sẽ bị phạt nặng."
Nghe người kia nói như vậy, Vu Nguyệt Cơ cũng đưa tầm mắt nhìn xuống tay gã, quả thật là rượu, rượu này được vận chuyển xa xôi từ kinh đô đến quân doanh. Vu Nguyệt Cơ còn nhớ, trong quân doanh tuyệt đối không được uống dù chỉ một giọt, thứ này là để chuẩn bị cho yến tiệc sắp đến.
Vu Nguyệt Cơ như nghe hiểu vội che miệng cười thẹn thùng: "Ta nhất định sẽ không bẩm báo."
"Nhưng... rượu này Tướng quân đã có lệnh niêm phong, ngoại trừ Liêu đại nhân và ta... Dường như chẳng có ai hay biết."
Không khí còn đang thoả mái, lời nói nhẹ như mây của Nguyệt Cơ bỗng đập tan đi hết thảy, nam tử kia xiết chặt vò rượu trong tay đến nữa ngày cũng không nói được cầu tiếp theo.
Vu Nguyệt Cơ rút trong người ra chiếc khăn tay mềm mại, vừa nâng lên trước mặt, nam nhân kia đã cảnh giác đứng bật dậy, theo phản xạ nhanh nhẹn lùi ra sau vài bước. Giọng nói hắn trầm đi, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đại nhân! Ta thấy trán người đột nhiên đồ nhiều mồ hôi, chỉ muốn dùng khăn lau cho ngài. Chẳng lẽ..." Không ngờ là, Vu Nguyệt Cơ bỗng thay đổi giọng điệu nói
"Chẳng lẽ ngươi có tật giật mình?"
Phòng kho tối đen, chỉ có ngọn nến nhỏ nhoi làm chủ, gã nam nhân cau chặt trán, khó coi đến tột cùng. Đến nửa ngày, hắn mới cười rộ lên đầy trào phúng: "Tiểu cô nương, ta thật không hiểu cô đang nói gì. Thích khách bị phát hiện ở doanh trại mật, ta đến kho trộm rượu, vốn chẳng liên can gì đến nhau. Không phải cô nương nghi ngờ ta đấy chứ?"
Căn phòng lại trở nên tĩnh lặng, Vu Nguyệt Cơ nghe xong lại chẳng nói năng gì, đứng dậy lôi ra chén rượu lớn đặt lên bàn. Cướp lấy vò rượu trong tay người nọ, rất thuần thục rót xuống, nhìn dòng nước đồ vào chén, hắn nghi hoặc quan sát từng cử chỉ của nàng.
Mãi không thấy hắn phản ứng, Vu Nguyệt Cơ cười ngọt ngào, nâng chén rượu đến trước mặt hắn: "Ta tự cho mình là đúng, thật có lỗi với ngươi. Nào! Ta mời đại nhân một chén..."
Nam nhân bị ép nhận lấy chén rượu, ánh mắt hắn ngờ vực nhìn nàng, mãi cũng không chạm môi. Vu Nguyệt Cơ tò mò lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta... ta... mang về lều uống, chỉ sợ bị soát được, sẽ đánh chết. Nào ta giúp cô nương trở về!"
"Bên trong rượu có thứ gì khiến người ta không uống được sao?" Giọng nói nàng trầm thấp.
Cơ thể nam nhân to lớn quá cỡ, ngồi đối diện đã có cảm giác choáng ngộp, nắm tay hắn lại to muốn phân nữa khuôn mặt nàng. Chỉ một thân, một mình lại cư nhiên không biết tốt xấu mà động phải người không nên động.
Khoé mắt gã cử động, một nụ cười chết chóc nâng lên trong không trung, bàn tay chẩm chậm luồn ra sau thắt lưng. Vu Nguyệt Cơ thoáng qua liền nhìn thấy ánh sáng sắc bén đến chói mắt, nàng cắn môi, có lẽ là dao gâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.