Chương 23: Ác Mộng
Hướng Vụ
24/10/2024
Chờ Tuệ Hòa ngủ, Trì Yến Thanh mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ở phòng khách bên ngoài, gọi mấy cuộc điện thoại.
Gọi cho Trì Kỵ không nghe máy, hắn lại gọi điện thoại cho trợ lý.
Khi trở lại phòng, người nằm trên giường rõ ràng ngủ không yên ổn.
Khuôn mặt nhỏ của Tuệ Hòa tái nhợt, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, như là thừa nhận thống khổ thật lớn, bên môi lẩm bẩm, "Không... Không cần..."
Trì Yến Thanh cho rằng cô đang mơ chuyện lúc trước, giơ tay lên xoa mặt cô do dự có nên gọi cô dậy hay không.
"Mẹ... đừng... đừng đối xử với con như vậy..." Tuệ Hòa lắc đầu, nước mắt từ trong hốc mắt nhắm nghiền lăn xuống, cảm xúc dần dần mất khống chế.
"Mẹ... tha cho con... Coi như con cầu xin mẹ... Không... Đừng như vậy..."
Sau đó, trong miệng cô lặp đi lặp lại thì thào chỉ một câu này, mẹ, van cầu người.
Giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt, bất lực.
Tuy Tuệ gia đối xử với cô và Tuệ Minh Yên có bất công, nhưng cô chung quy vẫn là con gái Tuệ gia, có thể khiến cô gặp ác mộng chỉ có thể là gia đình nuôi cô lúc trước.
Nghĩ đến mấy ngày trước gặp được cô uống say, trong miệng lẩm bẩm, lệ khí đáy mắt Trì Yến Thanh trong nháy mắt nhiều hơn.
Lúc trước Tuệ gia nhận Tuệ Hòa về, cũng đồng thời đưa bảo mẫu cố ý đổi con vào thì, nghe nói là phán quyết bốn năm.
Nghĩ đến chuyện không chỉ như vậy, cách hành xử của Tuệ gia đối với con gái ruột, thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.
"Đừng!"
Tuệ Hòa thét chói tai từ trong mơ tỉnh lại, ngồi dậy, thở dốc dồn dập mà lại nặng nề, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từng hạt lớn rơi xuống.
Có lẽ là bị chuyện đêm nay ảnh hưởng đến, cô lại mơ thấy chuyện đó.
Thật nực cười, kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai, cô vừa tròn mười tám.
Lúc ấy cái người phụ nữ mà cô gọi mẹ nhiều năm như vậy, dụ dỗ cô về cái nhà mà cô đã thất vọng tột độ.
Làm cho cô một bàn ăn tối phong phú, ngay cả em trai bình thường bị bọn họ coi như châu như báu cũng bởi vì động đũa trước mà bị mắng.
Ngày hôm ấy có thể nói là ngày thư thái nhất của cô ở trong cái nhà này, sang ngày thứ hai, trong nhà liền có một vị khách không mời mà đến.
Nói là vị hôn phu tìm cho cô, ba mươi mấy tuổi, hói đầu, dáng người nhỏ gầy, tướng mạo xấu xí lại hèn mọn.
Trình Tinh nói với cô, em trai gây họa ở trường học, đánh gãy một chân của em trai người đàn ông này, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện đấy.
Trong nhà không lấy ra được tiền, cũng chỉ đành ủy khuất cô, để cô giúp em trai một phen, gả cho người đàn ông làm vợ.
Nhà bọn hắn chẳng những không yêu cầu bồi thường, còn có thể lấy ra lễ hỏi mười vạn tệ.
Trình Tinh là người phụ nữ mà cô gọi mẹ mười tám năm, nhắc tới lễ hỏi mười vạn tệ kia, trên mặt lộ vẻ tham lam, không có nửa điểm suy nghĩ cho cô sau này.
Có lẽ biết cô không phải con ruột, cho nên tùy ý giày xéo cũng cảm thấy không sao cả.
Đến mức khi cô không chịu nhả ra, không chịu phối hợp, Trình Tinh còn gọi em trai tới, khống chế cơ thể cô, động thủ lột quần áo của cô, muốn để người đàn ông kia trực tiếp cưỡng gian cô.
Muốn gạo nấu thành cơm, cô không chịu cũng có rất nhiều cách gả cô đi.
Cô không ngừng giãy dụa cầu xin tha thứ, đổi lấy lại là cái tát của Trình Tinh, trong miệng còn thúc giục gọi gã đàn ông kia nhanh lên một chút.
Lúc đó Tuệ Hòa chỉ cảm thấy trời sập cũng không khác gì chuyện này, người thân của cô, vì mười vạn tệ, không tiếc để cho gã đàn ông như vậy đến chà đạp cô.
Cuối cùng vẫn là hàng xóm cách vách nhìn không vừa mắt, nghe được động tĩnh báo cảnh sát, cô mới tránh được một kiếp này.
Nhưng chuyện này, vẫn để lại bóng ma rất sâu trong lòng cô, dù sao chỉ thiếu một chút, đời này của cô thật sự bị hủy.
Ở phòng khách bên ngoài, gọi mấy cuộc điện thoại.
Gọi cho Trì Kỵ không nghe máy, hắn lại gọi điện thoại cho trợ lý.
Khi trở lại phòng, người nằm trên giường rõ ràng ngủ không yên ổn.
Khuôn mặt nhỏ của Tuệ Hòa tái nhợt, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, như là thừa nhận thống khổ thật lớn, bên môi lẩm bẩm, "Không... Không cần..."
Trì Yến Thanh cho rằng cô đang mơ chuyện lúc trước, giơ tay lên xoa mặt cô do dự có nên gọi cô dậy hay không.
"Mẹ... đừng... đừng đối xử với con như vậy..." Tuệ Hòa lắc đầu, nước mắt từ trong hốc mắt nhắm nghiền lăn xuống, cảm xúc dần dần mất khống chế.
"Mẹ... tha cho con... Coi như con cầu xin mẹ... Không... Đừng như vậy..."
Sau đó, trong miệng cô lặp đi lặp lại thì thào chỉ một câu này, mẹ, van cầu người.
Giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt, bất lực.
Tuy Tuệ gia đối xử với cô và Tuệ Minh Yên có bất công, nhưng cô chung quy vẫn là con gái Tuệ gia, có thể khiến cô gặp ác mộng chỉ có thể là gia đình nuôi cô lúc trước.
Nghĩ đến mấy ngày trước gặp được cô uống say, trong miệng lẩm bẩm, lệ khí đáy mắt Trì Yến Thanh trong nháy mắt nhiều hơn.
Lúc trước Tuệ gia nhận Tuệ Hòa về, cũng đồng thời đưa bảo mẫu cố ý đổi con vào thì, nghe nói là phán quyết bốn năm.
Nghĩ đến chuyện không chỉ như vậy, cách hành xử của Tuệ gia đối với con gái ruột, thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.
"Đừng!"
Tuệ Hòa thét chói tai từ trong mơ tỉnh lại, ngồi dậy, thở dốc dồn dập mà lại nặng nề, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từng hạt lớn rơi xuống.
Có lẽ là bị chuyện đêm nay ảnh hưởng đến, cô lại mơ thấy chuyện đó.
Thật nực cười, kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai, cô vừa tròn mười tám.
Lúc ấy cái người phụ nữ mà cô gọi mẹ nhiều năm như vậy, dụ dỗ cô về cái nhà mà cô đã thất vọng tột độ.
Làm cho cô một bàn ăn tối phong phú, ngay cả em trai bình thường bị bọn họ coi như châu như báu cũng bởi vì động đũa trước mà bị mắng.
Ngày hôm ấy có thể nói là ngày thư thái nhất của cô ở trong cái nhà này, sang ngày thứ hai, trong nhà liền có một vị khách không mời mà đến.
Nói là vị hôn phu tìm cho cô, ba mươi mấy tuổi, hói đầu, dáng người nhỏ gầy, tướng mạo xấu xí lại hèn mọn.
Trình Tinh nói với cô, em trai gây họa ở trường học, đánh gãy một chân của em trai người đàn ông này, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện đấy.
Trong nhà không lấy ra được tiền, cũng chỉ đành ủy khuất cô, để cô giúp em trai một phen, gả cho người đàn ông làm vợ.
Nhà bọn hắn chẳng những không yêu cầu bồi thường, còn có thể lấy ra lễ hỏi mười vạn tệ.
Trình Tinh là người phụ nữ mà cô gọi mẹ mười tám năm, nhắc tới lễ hỏi mười vạn tệ kia, trên mặt lộ vẻ tham lam, không có nửa điểm suy nghĩ cho cô sau này.
Có lẽ biết cô không phải con ruột, cho nên tùy ý giày xéo cũng cảm thấy không sao cả.
Đến mức khi cô không chịu nhả ra, không chịu phối hợp, Trình Tinh còn gọi em trai tới, khống chế cơ thể cô, động thủ lột quần áo của cô, muốn để người đàn ông kia trực tiếp cưỡng gian cô.
Muốn gạo nấu thành cơm, cô không chịu cũng có rất nhiều cách gả cô đi.
Cô không ngừng giãy dụa cầu xin tha thứ, đổi lấy lại là cái tát của Trình Tinh, trong miệng còn thúc giục gọi gã đàn ông kia nhanh lên một chút.
Lúc đó Tuệ Hòa chỉ cảm thấy trời sập cũng không khác gì chuyện này, người thân của cô, vì mười vạn tệ, không tiếc để cho gã đàn ông như vậy đến chà đạp cô.
Cuối cùng vẫn là hàng xóm cách vách nhìn không vừa mắt, nghe được động tĩnh báo cảnh sát, cô mới tránh được một kiếp này.
Nhưng chuyện này, vẫn để lại bóng ma rất sâu trong lòng cô, dù sao chỉ thiếu một chút, đời này của cô thật sự bị hủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.