Chương 11: Ánh Mắt Đàn Ông Nhìn Phụ Nữ
Hướng Vụ
24/10/2024
Văn phòng của Tuệ Hòa là hai người dùng chung, cùng khoa là một nữ đồng nghiệp.
Vào trường sớm hơn Tuệ Hòa một khóa, từ khoa chính quy đến học nghiên cứu sinh đều là đàn chị của cô, sau này đều lựa chọn ở lại trường dạy học.
Quen biết đã lâu, hai người cũng khá hợp nhau, xem như là bạn tốt hiếm hoi của Tuệ Hòa ở Dung Thành.
Vừa rồi cô ấy bị học sinh gọi lại ở cổng trường, hỏi chút chuyện, vừa vặn nhìn thấy Tuệ Hòa từ trên xe bước xuống.
Người đàn ông trong xe nhìn thoáng qua rất đẹp trai, nam tính trưởng thành quyến rũ, tuy nhìn không ra tuổi, nhưng khí chất quanh thân cũng không phải đàn ông hai mươi mấy tuổi có thể sánh bằng.
"Hòa Hòa, người đàn ông vừa rồi đưa em đến là chồng em à?" Lâm Niệm An biết rõ chuyện nhà của Tuệ Hòa, cũng biết hôn nhân của cô.
Cô ấy chưa từng thấy Trì công tử trong truyền thuyết kia, lúc này cũng có chút thắc mắc, người đàn ông kia nhìn không giống như là đồng tính.
"Không phải, là ba chồng em." Tuệ Hòa lật tài liệu giảng dạy trong tay, có chút không tập trung.
Cô kết hôn vội vàng, Lâm Niệm An lúc ấy ở nước ngoài, không thể trở về, không biết Trì Yến Thanh cũng là chuyện bình thường.
"Cái gì?" Lâm Niệm An khó tin thốt lên: "Ba chồng em? Trông trẻ như vậy, lại đẹp trai nữa, vậy chồng em là do đột biến gen à?"
Tuệ Hòa không nhịn được cười, "Không khoa trương như vậy."
Vấn đề giới tính, không nên bị chỉ trích, chỉ là bị ép gả cho anh ta, cô rất ấm ức.
"Hòa Hòa, gen tốt của ba chồng cậu, sẽ không thật sự bị chồng cậu làm đứt đoạn chứ?" Lâm Niệm An cảm thấy tiếc nuối, nhìn Tuệ Hòa đang ngồi, càng cảm thấy lãng phí.
Tuệ Hòa trước kia vẫn là hoa khôi của trường, khuôn mặt và vóc dáng đều là nhất đẳng, làm vợ của Trì công tử, cũng rất đáng tiếc.
Cô ấy vuốt cằm, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, vừa mở miệng đã nói một câu như sấm rền: "Không phải mẹ chồng em giục em sinh con sao? Biết rõ con trai mình là đồng tính, còn trông chờ vào một mình em sinh à? Theo chị thấy, cứ ngủ với ba chồng của em đi, vừa vặn đứa bé cũng là con của Trì gia."
"Nói linh tinh gì thế?" Tuệ Hòa im lặng liếc cô ấy một cái.
"Nào có nói linh tinh? Ánh mắt ba chồng em nhìn em chắc chắn có gì đó rất lạ, nói thế nào nhỉ, chính là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ ấy, rất mờ ám."
Sợ Tuệ Hòa không tin, Lâm Niệm An nói thêm, "Sau khi em xuống xe, ba chồng em còn ở lại đó, mãi đến khi không thấy bóng em nữa mới rời đi."
"Có thể là có việc bận nên nán lại một chút thôi, chị đừng nghĩ lung tung."
Nếu là trước đây, Tuệ Hòa cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua cùng với câu nói trước khi xuống xe kia, tâm trạng của cô lúc này cũng rối loạn theo.
Lâm Niệm An thấy cô thay đổi sắc mặt, nháy mắt với cô: "Hòa Hòa, em cứ tin vào phán đoán của chị, ba chồng của em tuyệt đối không đơn thuần với em đâu. Hơn nữa, em xem, ba chồng em vừa đẹp trai lại quyến rũ, đúng chuẩn soái ca lớn tuổi, không thiệt đâu. Hai người nếu có con, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
"..."
"Mẹ chồng em ghê gớm như vậy, với ba chồng em chắc cũng chẳng có tình cảm gì, bà ta đối xử với em lại tệ như thế, theo chị, em cứ sinh con với chồng bà ta, để bà ta nuôi, tức chết bà ta là tốt nhất!"
Tuệ Hòa thấy cô ấy càng nói càng hăng, không khỏi có chút xấu hổ, cầm lấy chiếc bánh mì nhỏ mở sẵn trên bàn, nhét vào miệng cô ấy: "Chị đừng nói nữa, càng nói càng lung tung!"
Lâm Niệm An vô thức cắn một miếng, cảm thấy không đúng liền nhổ ra, phì phì vài tiếng, trợn tròn mắt nhìn cô, "Hòa Hòa, bánh mì này em để mấy ngày rồi đấy!"
Tuệ Hòa ngẩn người, nếu cô nhớ không nhầm, hẳn là tuần trước.
Vào trường sớm hơn Tuệ Hòa một khóa, từ khoa chính quy đến học nghiên cứu sinh đều là đàn chị của cô, sau này đều lựa chọn ở lại trường dạy học.
Quen biết đã lâu, hai người cũng khá hợp nhau, xem như là bạn tốt hiếm hoi của Tuệ Hòa ở Dung Thành.
Vừa rồi cô ấy bị học sinh gọi lại ở cổng trường, hỏi chút chuyện, vừa vặn nhìn thấy Tuệ Hòa từ trên xe bước xuống.
Người đàn ông trong xe nhìn thoáng qua rất đẹp trai, nam tính trưởng thành quyến rũ, tuy nhìn không ra tuổi, nhưng khí chất quanh thân cũng không phải đàn ông hai mươi mấy tuổi có thể sánh bằng.
"Hòa Hòa, người đàn ông vừa rồi đưa em đến là chồng em à?" Lâm Niệm An biết rõ chuyện nhà của Tuệ Hòa, cũng biết hôn nhân của cô.
Cô ấy chưa từng thấy Trì công tử trong truyền thuyết kia, lúc này cũng có chút thắc mắc, người đàn ông kia nhìn không giống như là đồng tính.
"Không phải, là ba chồng em." Tuệ Hòa lật tài liệu giảng dạy trong tay, có chút không tập trung.
Cô kết hôn vội vàng, Lâm Niệm An lúc ấy ở nước ngoài, không thể trở về, không biết Trì Yến Thanh cũng là chuyện bình thường.
"Cái gì?" Lâm Niệm An khó tin thốt lên: "Ba chồng em? Trông trẻ như vậy, lại đẹp trai nữa, vậy chồng em là do đột biến gen à?"
Tuệ Hòa không nhịn được cười, "Không khoa trương như vậy."
Vấn đề giới tính, không nên bị chỉ trích, chỉ là bị ép gả cho anh ta, cô rất ấm ức.
"Hòa Hòa, gen tốt của ba chồng cậu, sẽ không thật sự bị chồng cậu làm đứt đoạn chứ?" Lâm Niệm An cảm thấy tiếc nuối, nhìn Tuệ Hòa đang ngồi, càng cảm thấy lãng phí.
Tuệ Hòa trước kia vẫn là hoa khôi của trường, khuôn mặt và vóc dáng đều là nhất đẳng, làm vợ của Trì công tử, cũng rất đáng tiếc.
Cô ấy vuốt cằm, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, vừa mở miệng đã nói một câu như sấm rền: "Không phải mẹ chồng em giục em sinh con sao? Biết rõ con trai mình là đồng tính, còn trông chờ vào một mình em sinh à? Theo chị thấy, cứ ngủ với ba chồng của em đi, vừa vặn đứa bé cũng là con của Trì gia."
"Nói linh tinh gì thế?" Tuệ Hòa im lặng liếc cô ấy một cái.
"Nào có nói linh tinh? Ánh mắt ba chồng em nhìn em chắc chắn có gì đó rất lạ, nói thế nào nhỉ, chính là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ ấy, rất mờ ám."
Sợ Tuệ Hòa không tin, Lâm Niệm An nói thêm, "Sau khi em xuống xe, ba chồng em còn ở lại đó, mãi đến khi không thấy bóng em nữa mới rời đi."
"Có thể là có việc bận nên nán lại một chút thôi, chị đừng nghĩ lung tung."
Nếu là trước đây, Tuệ Hòa cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua cùng với câu nói trước khi xuống xe kia, tâm trạng của cô lúc này cũng rối loạn theo.
Lâm Niệm An thấy cô thay đổi sắc mặt, nháy mắt với cô: "Hòa Hòa, em cứ tin vào phán đoán của chị, ba chồng của em tuyệt đối không đơn thuần với em đâu. Hơn nữa, em xem, ba chồng em vừa đẹp trai lại quyến rũ, đúng chuẩn soái ca lớn tuổi, không thiệt đâu. Hai người nếu có con, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
"..."
"Mẹ chồng em ghê gớm như vậy, với ba chồng em chắc cũng chẳng có tình cảm gì, bà ta đối xử với em lại tệ như thế, theo chị, em cứ sinh con với chồng bà ta, để bà ta nuôi, tức chết bà ta là tốt nhất!"
Tuệ Hòa thấy cô ấy càng nói càng hăng, không khỏi có chút xấu hổ, cầm lấy chiếc bánh mì nhỏ mở sẵn trên bàn, nhét vào miệng cô ấy: "Chị đừng nói nữa, càng nói càng lung tung!"
Lâm Niệm An vô thức cắn một miếng, cảm thấy không đúng liền nhổ ra, phì phì vài tiếng, trợn tròn mắt nhìn cô, "Hòa Hòa, bánh mì này em để mấy ngày rồi đấy!"
Tuệ Hòa ngẩn người, nếu cô nhớ không nhầm, hẳn là tuần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.