Chương 10: Ba Tỉnh Táo Lại Chút
Hướng Vụ
24/10/2024
Trong đầu Tuệ Hòa "Ong" một tiếng, khoảng cách quá mức thân mật, khiến lòng cô run lên, càng không nói đến hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người đàn ông.
Cô cắn môi, không biết làm sao gọi hắn, "Ba..."
Trì Yến Thanh không để ý đến, cúi đầu nhìn về phía đôi lông mày tinh xảo xinh đẹp của cô, cô rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm vẫn xinh đẹp động lòng người.
Làn da trắng sứ nhìn ở khoảng cách gần, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông, lúc này dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại nhiễm lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
Cổ họng hắn không tự chủ được mà căng chặt, thứ yên lặng chôn sâu trong cơ thể dường như muốn trỗi dậy, nhìn chằm chằm vào môi cô không hiểu sao hắn lại càng muốn nhiều hơn.
Hắn không nghĩ nhiều, giơ tay lên bóp cằm cô, cúi đầu, ghé sát vào cô hơn, chưa kịp chạm vào, đã bị cô đưa tay chặn lại.
Cô né tránh ánh mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy: "Ba, ba tỉnh táo lại chút..."
Trì Yến Thanh còn chưa kịp nói gì, Tuệ Hòa thừa dịp hắn đang ngây người, giãy giụa từ trong ngực hắn đứng dậy, chạy trối chết về phòng trên lầu hai.
Da cô trắng, vết đỏ trên cổ, bởi vì tối hôm qua không bôi thuốc, ngày hôm sau còn có vết tích mờ mờ.
Tuệ Hòa dùng kem che khuyết điểm che phủ cẩn thận một lớp, lại chọn một cái áo ngắn tay mặc vào bên trong.
Lúc xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở chủ vị, cô cung kính chào hỏi sau đó liền cúi đầu yên lặng ăn sáng.
Chuyện tối hôm qua, là cô không ngờ tới, có lẽ là hắn say, nhưng cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Giọng điệu chất vấn rõ ràng lại có chút tức giận của hắn, cũng làm cho cô có chút hoang mang.
Mười giờ Tuệ Hòa mới có tiết học, chỉ là cô thích đến sớm một chút, cho nên ăn sáng xong, về phòng lấy túi xách xuống, rồi đi đến gara.
Xe của cô được người giúp việc báo sáng nay đã đi sửa chữa, mấy chiếc xe khác đậu trong gara lại quá mức phô trương.
Tuệ Hòa đang định dùng điện thoại gọi xe, Trì Yến Thanh lái xe tới, dừng lại bên cạnh cô, trầm giọng gọi cô lên xe.
Tuệ Hòa muốn từ chối, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy người đàn ông cong môi nói ba chữ, "Tối hôm qua..."
Cô hơi cứng người, nói: "Cảm ơn ba." Quay đầu mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào trong xe.
Cô mím môi nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm thấy nên nói gì đó, người đàn ông bên cạnh lại nghiêng người tới, tay kéo dây an toàn đặt lên người cô, giọng nói trầm thấp, "Thắt dây an toàn."
Quần áo trên người cô là kiểu dáng ôm sát, dây an toàn bị hắn kéo một cái, vừa vặn rơi vào trên ngực cô.
Trì Yến Thanh nhìn lướt qua, tự dưng cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt, lặng lẽ hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Tuệ Hòa thắt dây an toàn sau đó ngước mắt nhìn Trì Yến Thanh, đợi một lát, thấy hắn không có ý định mở miệng, cũng im lặng không lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Nửa giờ sau, Land Rover màu đen dừng lại ở cổng trường đại học Dung Đại.
Tay người đàn ông đặt trên vô lăng gõ nhẹ vài cái, quay đầu nhìn về phía cô, "Chuyện tối hôm qua là ta vượt quá giới hạn."
Trên mặt Tuệ Hòa có chút nóng lên, nhìn nhóm học sinh ở cổng trường, lắc đầu, "Không sao đâu, tối hôm qua ba uống say, không cần để tâm đâu ạ."
Trì Yến Thanh thấy cô tìm lý do giải vây cho mình, ánh mắt nhìn cô nóng lên vài phần, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, "Ta còn chưa say đến mức như thế."
Tuệ Hòa lập tức ngây người, nắm chặt túi, cố giả bộ bình tĩnh cười, "Ba, con còn có tiết học, con xuống xe trước."
Không đợi người đàn ông gật đầu, Tuệ Hòa mở cửa xe cầm túi xách nhanh chóng xuống xe.
Trì Yến Thanh cũng không vội rời đi, đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tuệ Hòa dần dần biến mất trong tầm mắt, mới thu hồi ánh nhìn, khởi động xe quay đầu.
Cô cắn môi, không biết làm sao gọi hắn, "Ba..."
Trì Yến Thanh không để ý đến, cúi đầu nhìn về phía đôi lông mày tinh xảo xinh đẹp của cô, cô rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm vẫn xinh đẹp động lòng người.
Làn da trắng sứ nhìn ở khoảng cách gần, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông, lúc này dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại nhiễm lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
Cổ họng hắn không tự chủ được mà căng chặt, thứ yên lặng chôn sâu trong cơ thể dường như muốn trỗi dậy, nhìn chằm chằm vào môi cô không hiểu sao hắn lại càng muốn nhiều hơn.
Hắn không nghĩ nhiều, giơ tay lên bóp cằm cô, cúi đầu, ghé sát vào cô hơn, chưa kịp chạm vào, đã bị cô đưa tay chặn lại.
Cô né tránh ánh mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy: "Ba, ba tỉnh táo lại chút..."
Trì Yến Thanh còn chưa kịp nói gì, Tuệ Hòa thừa dịp hắn đang ngây người, giãy giụa từ trong ngực hắn đứng dậy, chạy trối chết về phòng trên lầu hai.
Da cô trắng, vết đỏ trên cổ, bởi vì tối hôm qua không bôi thuốc, ngày hôm sau còn có vết tích mờ mờ.
Tuệ Hòa dùng kem che khuyết điểm che phủ cẩn thận một lớp, lại chọn một cái áo ngắn tay mặc vào bên trong.
Lúc xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở chủ vị, cô cung kính chào hỏi sau đó liền cúi đầu yên lặng ăn sáng.
Chuyện tối hôm qua, là cô không ngờ tới, có lẽ là hắn say, nhưng cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Giọng điệu chất vấn rõ ràng lại có chút tức giận của hắn, cũng làm cho cô có chút hoang mang.
Mười giờ Tuệ Hòa mới có tiết học, chỉ là cô thích đến sớm một chút, cho nên ăn sáng xong, về phòng lấy túi xách xuống, rồi đi đến gara.
Xe của cô được người giúp việc báo sáng nay đã đi sửa chữa, mấy chiếc xe khác đậu trong gara lại quá mức phô trương.
Tuệ Hòa đang định dùng điện thoại gọi xe, Trì Yến Thanh lái xe tới, dừng lại bên cạnh cô, trầm giọng gọi cô lên xe.
Tuệ Hòa muốn từ chối, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy người đàn ông cong môi nói ba chữ, "Tối hôm qua..."
Cô hơi cứng người, nói: "Cảm ơn ba." Quay đầu mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào trong xe.
Cô mím môi nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm thấy nên nói gì đó, người đàn ông bên cạnh lại nghiêng người tới, tay kéo dây an toàn đặt lên người cô, giọng nói trầm thấp, "Thắt dây an toàn."
Quần áo trên người cô là kiểu dáng ôm sát, dây an toàn bị hắn kéo một cái, vừa vặn rơi vào trên ngực cô.
Trì Yến Thanh nhìn lướt qua, tự dưng cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt, lặng lẽ hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Tuệ Hòa thắt dây an toàn sau đó ngước mắt nhìn Trì Yến Thanh, đợi một lát, thấy hắn không có ý định mở miệng, cũng im lặng không lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Nửa giờ sau, Land Rover màu đen dừng lại ở cổng trường đại học Dung Đại.
Tay người đàn ông đặt trên vô lăng gõ nhẹ vài cái, quay đầu nhìn về phía cô, "Chuyện tối hôm qua là ta vượt quá giới hạn."
Trên mặt Tuệ Hòa có chút nóng lên, nhìn nhóm học sinh ở cổng trường, lắc đầu, "Không sao đâu, tối hôm qua ba uống say, không cần để tâm đâu ạ."
Trì Yến Thanh thấy cô tìm lý do giải vây cho mình, ánh mắt nhìn cô nóng lên vài phần, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, "Ta còn chưa say đến mức như thế."
Tuệ Hòa lập tức ngây người, nắm chặt túi, cố giả bộ bình tĩnh cười, "Ba, con còn có tiết học, con xuống xe trước."
Không đợi người đàn ông gật đầu, Tuệ Hòa mở cửa xe cầm túi xách nhanh chóng xuống xe.
Trì Yến Thanh cũng không vội rời đi, đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tuệ Hòa dần dần biến mất trong tầm mắt, mới thu hồi ánh nhìn, khởi động xe quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.