Chương 2: Bị Hạ Dược
Hướng Vụ
19/10/2024
Ban đêm, Tuệ Hòa vừa tắm rửa xong đi ra, có người hầu đưa tới hai bát canh tổ yến.
Cũng truyền đạt lời mẹ chồng, bảo cô đưa cho Trì Kỵ một bát.
Vừa rồi Trì Kỵ lên lầu xong liền vào thư phòng, đại khái là đang bận rộn công việc.
Anh ta không vào làm việc ở công ty của Trì gia, mà mở một công ty trò chơi ở bên ngoài.
Tuệ Hòa nằm trên ghế sô pha, thong thả ăn hết tổ yến, mới bưng bát còn lại, đứng dậy đi thư phòng tìm anh ta.
Gõ cửa hai cái, bên trong rất nhanh truyền ra giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông.
Cô đẩy cửa ra, vừa ngẩng lên liền đón nhận ánh mắt của anh ta, thấy trong đôi mắt đen của anh ta có chút không vui.
Tuệ Hòa đã sớm quen với điều này, cô đi vào, đặt tổ yến ở trên bàn trước mặt anh ta.
"Không ăn!" Giọng Trì Kỵ rất lạnh lùng, chán ghét và xa cách: "Đừng tưởng cô làm những chuyện này thì tôi sẽ nhìn cô thêm vài lần!"
"Là mẹ bảo em mang cho anh."
Tuệ Hòa biết anh ta chán ghét mình, tất nhiên sẽ không tự rước lấy nhục nhã, chỉ là lời của mẹ chồng cô phải nghe, có thể bớt đi phiền toái không cần thiết.
"Tuệ Hòa, tôi đã nói với cô là tôi sẽ không phát sinh quan hệ gì với cô rồi, cô đừng mơ tưởng nữa." Trì Kỵ rời mắt khỏi máy tính, khoanh tay nhìn cô: "Mẹ tôi nói gì cũng không có tác dụng!"
Bộ dạng tự phụ của anh ta, Tuệ Hòa nhìn có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, chỉ gật đầu đáp một tiếng "Vâng", liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Trở lại phòng, Tuệ Hòa dựa vào đầu giường đọc sách một lát, cảm thấy nóng, liền điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn.
Chỉ là hiệu quả không đáng kể, bụng dưới nóng lên, khiến cô có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cô khó khăn đứng dậy khỏi giường, khoác lên người một chiếc áo choàng mỏng, định xuống lầu lấy nước.
Vừa đi tới cửa, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mặt Trì Kỵ cũng lộ ra màu đỏ không bình thường.
"Sao cô dám? Tuệ Hòa!" Anh ta nghiến răng nghiến lợi áp sát cô, bàn tay to bóp cổ cô đẩy cô lên tường.
Trong mắt đỏ ngầu bốc lên lửa giận hừng hực, lực đạo trên tay dần dần siết chặt giống như muốn bóp chết cô.
Tuệ Hòa bị bóp đến không thở nổi, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đến đỏ bừng, thấy anh ta thật sự muốn bóp chết mình, theo bản năng đá vào người anh ta.
Chỉ là anh ta dường như không có cảm giác, tay bóp cổ cô càng siết chặt, dưới tình thế cấp bách Tuệ Hòa cầm ly nước trong tay đập mạnh vào trán anh ta.
Trì Kỵ choáng váng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lực trên tay cũng theo đó thả lỏng xuống.
Tuệ Hòa nhân cơ hội gỡ bàn tay anh ta ra, vừa ho sặc sụa vừa lùi ra xa anh ta.
Nhìn máu chảy xuống từ thái dương anh ta, lòng cô còn sợ hãi mà ôm lấy cổ mình.
Thật sự, cô không chút nghi ngờ, anh ta vừa rồi thật sự muốn bóp chết cô.
Trì Kỵ đưa tay sờ sờ thái dương, mặt âm trầm tiến lại gần cô, không giận mà cười.
"Hạ dược cho tôi? Hả? Ai cho cô lá gan này? Tuệ Hòa, cô chán sống rồi sao?"
Tuệ Hòa sợ hãi lùi về phía sau, càng muốn chết hơn là dược tính bốc lên trong cơ thể, cô liên tục lắc đầu, "Tôi không có!"
Trì Kỵ tiến lại gần cô, thấy khuôn mặt cô trở nên vô cùng kiều diễm, cùng với làn da trắng như tuyết ửng hồng, làm sao còn không rõ, cô cũng bị trúng thuốc rồi.
Anh ta cười lạnh, bóp cằm cô, "Tôi lại xem thường cô rồi, cô thật đúng là không tiếc gì cả! Cũng hạ dược cho chính mình!"
Thân thể Tuệ Hòa run lên, đến nước này, cô sao có thể không rõ, là vấn đề của bát tổ yến kia.
Cô không biết sức lực từ đâu tới, hất tay anh ta ra, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ánh mắt không còn tỉnh táo mà cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta: "Tránh xa tôi ra!"
Trì Kỵ nhìn cô ngồi xổm xuống ôm chặt lấy mình, dáng vẻ giống như sợ bị anh ta xâm phạm, tức giận bỏ lại một câu "Ai thèm chạm vào cô!", xoay người đi ra khỏi phòng.
Dược tính trong cơ thể khuếch tán rất nhanh, cảm giác ngứa ngáy khó tả nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô.
Dục vọng từ sâu thẳm trỗi dậy, gào thét như muốn xé tan lý trí của cô.
Cô véo mạnh vào đùi mình, cố gắng đứng lên, loạng choạng đi vào phòng tắm.
Tuệ Hòa ngâm mình trong bồn tắm đầy nước lạnh, khó chịu đến mức mặt cũng chìm xuống nước, mãi đến khi không nín thở được mới ngoi lên.
Cố gắng dùng cảm giác sắp chết ngạt này để chống lại cơn tê dại bá đạo trong cơ thể.
Mấy lần, cô thậm chí còn muốn, cứ chết như vậy cũng tốt, có lẽ cô chết cũng không có ai quan tâm.
Cô sinh ra đã không có tình thân, bị ba mẹ ruột đẩy vào hố lửa để bảo vệ con gái nuôi, đối với cô, nhà chồng cũng không khác gì một vực thẳm khác.
Chỉ là khi thật sự sắp hít thở không thông, cô vẫn ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cảm thấy không đáng.
Dùng cái sai của người khác để tự hủy hoại bản thân, quả thực quá mức ngu ngốc.
Cũng truyền đạt lời mẹ chồng, bảo cô đưa cho Trì Kỵ một bát.
Vừa rồi Trì Kỵ lên lầu xong liền vào thư phòng, đại khái là đang bận rộn công việc.
Anh ta không vào làm việc ở công ty của Trì gia, mà mở một công ty trò chơi ở bên ngoài.
Tuệ Hòa nằm trên ghế sô pha, thong thả ăn hết tổ yến, mới bưng bát còn lại, đứng dậy đi thư phòng tìm anh ta.
Gõ cửa hai cái, bên trong rất nhanh truyền ra giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông.
Cô đẩy cửa ra, vừa ngẩng lên liền đón nhận ánh mắt của anh ta, thấy trong đôi mắt đen của anh ta có chút không vui.
Tuệ Hòa đã sớm quen với điều này, cô đi vào, đặt tổ yến ở trên bàn trước mặt anh ta.
"Không ăn!" Giọng Trì Kỵ rất lạnh lùng, chán ghét và xa cách: "Đừng tưởng cô làm những chuyện này thì tôi sẽ nhìn cô thêm vài lần!"
"Là mẹ bảo em mang cho anh."
Tuệ Hòa biết anh ta chán ghét mình, tất nhiên sẽ không tự rước lấy nhục nhã, chỉ là lời của mẹ chồng cô phải nghe, có thể bớt đi phiền toái không cần thiết.
"Tuệ Hòa, tôi đã nói với cô là tôi sẽ không phát sinh quan hệ gì với cô rồi, cô đừng mơ tưởng nữa." Trì Kỵ rời mắt khỏi máy tính, khoanh tay nhìn cô: "Mẹ tôi nói gì cũng không có tác dụng!"
Bộ dạng tự phụ của anh ta, Tuệ Hòa nhìn có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, chỉ gật đầu đáp một tiếng "Vâng", liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Trở lại phòng, Tuệ Hòa dựa vào đầu giường đọc sách một lát, cảm thấy nóng, liền điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn.
Chỉ là hiệu quả không đáng kể, bụng dưới nóng lên, khiến cô có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cô khó khăn đứng dậy khỏi giường, khoác lên người một chiếc áo choàng mỏng, định xuống lầu lấy nước.
Vừa đi tới cửa, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mặt Trì Kỵ cũng lộ ra màu đỏ không bình thường.
"Sao cô dám? Tuệ Hòa!" Anh ta nghiến răng nghiến lợi áp sát cô, bàn tay to bóp cổ cô đẩy cô lên tường.
Trong mắt đỏ ngầu bốc lên lửa giận hừng hực, lực đạo trên tay dần dần siết chặt giống như muốn bóp chết cô.
Tuệ Hòa bị bóp đến không thở nổi, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đến đỏ bừng, thấy anh ta thật sự muốn bóp chết mình, theo bản năng đá vào người anh ta.
Chỉ là anh ta dường như không có cảm giác, tay bóp cổ cô càng siết chặt, dưới tình thế cấp bách Tuệ Hòa cầm ly nước trong tay đập mạnh vào trán anh ta.
Trì Kỵ choáng váng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lực trên tay cũng theo đó thả lỏng xuống.
Tuệ Hòa nhân cơ hội gỡ bàn tay anh ta ra, vừa ho sặc sụa vừa lùi ra xa anh ta.
Nhìn máu chảy xuống từ thái dương anh ta, lòng cô còn sợ hãi mà ôm lấy cổ mình.
Thật sự, cô không chút nghi ngờ, anh ta vừa rồi thật sự muốn bóp chết cô.
Trì Kỵ đưa tay sờ sờ thái dương, mặt âm trầm tiến lại gần cô, không giận mà cười.
"Hạ dược cho tôi? Hả? Ai cho cô lá gan này? Tuệ Hòa, cô chán sống rồi sao?"
Tuệ Hòa sợ hãi lùi về phía sau, càng muốn chết hơn là dược tính bốc lên trong cơ thể, cô liên tục lắc đầu, "Tôi không có!"
Trì Kỵ tiến lại gần cô, thấy khuôn mặt cô trở nên vô cùng kiều diễm, cùng với làn da trắng như tuyết ửng hồng, làm sao còn không rõ, cô cũng bị trúng thuốc rồi.
Anh ta cười lạnh, bóp cằm cô, "Tôi lại xem thường cô rồi, cô thật đúng là không tiếc gì cả! Cũng hạ dược cho chính mình!"
Thân thể Tuệ Hòa run lên, đến nước này, cô sao có thể không rõ, là vấn đề của bát tổ yến kia.
Cô không biết sức lực từ đâu tới, hất tay anh ta ra, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ánh mắt không còn tỉnh táo mà cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta: "Tránh xa tôi ra!"
Trì Kỵ nhìn cô ngồi xổm xuống ôm chặt lấy mình, dáng vẻ giống như sợ bị anh ta xâm phạm, tức giận bỏ lại một câu "Ai thèm chạm vào cô!", xoay người đi ra khỏi phòng.
Dược tính trong cơ thể khuếch tán rất nhanh, cảm giác ngứa ngáy khó tả nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô.
Dục vọng từ sâu thẳm trỗi dậy, gào thét như muốn xé tan lý trí của cô.
Cô véo mạnh vào đùi mình, cố gắng đứng lên, loạng choạng đi vào phòng tắm.
Tuệ Hòa ngâm mình trong bồn tắm đầy nước lạnh, khó chịu đến mức mặt cũng chìm xuống nước, mãi đến khi không nín thở được mới ngoi lên.
Cố gắng dùng cảm giác sắp chết ngạt này để chống lại cơn tê dại bá đạo trong cơ thể.
Mấy lần, cô thậm chí còn muốn, cứ chết như vậy cũng tốt, có lẽ cô chết cũng không có ai quan tâm.
Cô sinh ra đã không có tình thân, bị ba mẹ ruột đẩy vào hố lửa để bảo vệ con gái nuôi, đối với cô, nhà chồng cũng không khác gì một vực thẳm khác.
Chỉ là khi thật sự sắp hít thở không thông, cô vẫn ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cảm thấy không đáng.
Dùng cái sai của người khác để tự hủy hoại bản thân, quả thực quá mức ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.