Chương 3: Sốt
Hướng Vụ
19/10/2024
Tuệ Hòa ngâm mình trong nước lạnh khoảng hơn một giờ, chờ cơn nóng trên người qua đi, mới lau khô người bước ra ngoài.
Liếc nhìn điện thoại, đã gần một giờ sáng.
Cô vuốt lại mái tóc ướt, xuống lầu rót nước uống.
Lúc cầm ly nước đi ra khỏi bếp, đúng lúc gặp Trì Yến Thanh xách hành lý vừa đi công tác về.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, vai rộng eo thon, dưới áo sơ mi màu xám khói mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ ngực rắn chắc. Ngườn đàn ông bốn mươi mấy tuổi, năm tháng rõ ràng rất ưu ái hắn.
Tuệ Hòa nắm chặt cái ly, cung kính gọi ba.
Trì Yến Thanh nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của con dâu, "Ừm" một tiếng, lúc định rời đi, thoáng nhìn vết đỏ rõ ràng trên cổ cô, nhíu mày, "Cổ con bị sao vậy?"
Tuệ Hòa lắc đầu, cười gượng, "Không có việc gì, xảy ra chút mâu thuẫn với Trì Kỵ."
Trì Yến Thanh sầm mặt: "Thật sự là càng ngày càng quá đáng!"
Từ trước đến nay hắn và đứa con trai này không thân thiết lắm, đều do vợ hắn quản lý. Những năm gần đây công việc của Trì Kỵ càng ngày càng bất ổn, quả đúng là mẹ nuông chiều thì con hư, đứa con trai này xem như hoàn toàn bị chiều hư rồi.
Lúc nhìn về phía Tuệ Hòa, sắc mặt hắn mới dịu đi chút ít: "Về phòng nhớ bôi thuốc."
"Vâng, ba." Tuệ Hòa ngoan ngoãn đáp.
Sáng sớm hôm sau, Tống Văn Thù nghe người giúp việc nói con trai nửa đêm lái xe đi, tức giận đến mức đập mấy cái ly.
Đang định bảo người giúp việc gọi con dâu xuống, thì có điện thoại gọi đến, đó là một người bạn trong hội bạn thân của bà ta, hai người đã có hẹn vài ngày trước.
Bà ta trò chuyện vài câu, cúp điện thoại, liền gọi người chuẩn bị xe, đi ra ngoài.
Tuệ Hòa ngủ rất say, ngủ một lúc lâu. Người giúp việc thấy cô ngủ gần hai tiếng hơn ngày thường, đi lên gõ cửa.
Gõ một hồi, cũng không thấy ai đáp lại, liền đi báo cho Trì Yến Thanh ở thư phòng.
Hắn nhíu mày thử xoay chốt cửa, thấy khóa, quay đầu dặn dò người giúp việc đi lấy chìa khóa dự phòng.
Phòng trong biệt thự nhiều, chìa khóa tìm được gần năm phút. Mở cửa đi vào, Tuệ Hòa vẫn nằm trên giường.
Tóc dài xõa trên gối, gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt lộ ra chút ửng hồng, dấu bàn tay trên cổ còn chói mắt hơn cả dấu tay hắn nhìn thấy tối hôm qua.
Trì Yến Thanh lặng lẽ dời mắt, bảo người giúp việc vào xem xét tình hình.
Người giúp việc lại gần gọi vài tiếng, thấy cô không có phản ứng, đưa tay sờ trán cô, có chút kinh hãi, "Ôi! Tiên sinh, thiếu phu nhân sốt rồi."
Vừa dứt lời, Trì Yến Thanh bước nhanh tới, thử độ ấm trên trán cô, giọng nói bình tĩnh dặn dò người giúp việc gọi người chuẩn bị xe.
Cũng bất chấp nam nữ khác biệt, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác dài, đắp lên người cô, cúi người bế cô từ trên giường, sải bước đi ra ngoài.
Tài xế lái xe, Tuệ Hòa không tỉnh táo, ngồi không vững, Trì Yến Thanh đành phải để cô nằm nghiêng, gối đầu lên đùi mình.
Cô ngủ không yên, hơi thở cũng nóng, vì nóng nên hơi khô, miệng nhỏ hé mở, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên nhẹ.
Giống như mèo con, Trì Yến Thanh mấy lần đưa tay sờ trán cô, bảo cô dậy uống nước, nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chỉ đành đổ chút nước vào tay, giúp cô làm ướt môi.
Trong lúc ngủ mơ, cô gái nhỏ như cảm thấy khát, há miệng mút lấy ngón tay hắn, liếm quanh đầu ngón tay hắn một vòng.
Cảm giác ẩm ướt mềm mại đó khiến sống lưng Trì Yến Thanh cứng đờ, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, hơi thất thần.
Liếc nhìn điện thoại, đã gần một giờ sáng.
Cô vuốt lại mái tóc ướt, xuống lầu rót nước uống.
Lúc cầm ly nước đi ra khỏi bếp, đúng lúc gặp Trì Yến Thanh xách hành lý vừa đi công tác về.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, vai rộng eo thon, dưới áo sơ mi màu xám khói mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ ngực rắn chắc. Ngườn đàn ông bốn mươi mấy tuổi, năm tháng rõ ràng rất ưu ái hắn.
Tuệ Hòa nắm chặt cái ly, cung kính gọi ba.
Trì Yến Thanh nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của con dâu, "Ừm" một tiếng, lúc định rời đi, thoáng nhìn vết đỏ rõ ràng trên cổ cô, nhíu mày, "Cổ con bị sao vậy?"
Tuệ Hòa lắc đầu, cười gượng, "Không có việc gì, xảy ra chút mâu thuẫn với Trì Kỵ."
Trì Yến Thanh sầm mặt: "Thật sự là càng ngày càng quá đáng!"
Từ trước đến nay hắn và đứa con trai này không thân thiết lắm, đều do vợ hắn quản lý. Những năm gần đây công việc của Trì Kỵ càng ngày càng bất ổn, quả đúng là mẹ nuông chiều thì con hư, đứa con trai này xem như hoàn toàn bị chiều hư rồi.
Lúc nhìn về phía Tuệ Hòa, sắc mặt hắn mới dịu đi chút ít: "Về phòng nhớ bôi thuốc."
"Vâng, ba." Tuệ Hòa ngoan ngoãn đáp.
Sáng sớm hôm sau, Tống Văn Thù nghe người giúp việc nói con trai nửa đêm lái xe đi, tức giận đến mức đập mấy cái ly.
Đang định bảo người giúp việc gọi con dâu xuống, thì có điện thoại gọi đến, đó là một người bạn trong hội bạn thân của bà ta, hai người đã có hẹn vài ngày trước.
Bà ta trò chuyện vài câu, cúp điện thoại, liền gọi người chuẩn bị xe, đi ra ngoài.
Tuệ Hòa ngủ rất say, ngủ một lúc lâu. Người giúp việc thấy cô ngủ gần hai tiếng hơn ngày thường, đi lên gõ cửa.
Gõ một hồi, cũng không thấy ai đáp lại, liền đi báo cho Trì Yến Thanh ở thư phòng.
Hắn nhíu mày thử xoay chốt cửa, thấy khóa, quay đầu dặn dò người giúp việc đi lấy chìa khóa dự phòng.
Phòng trong biệt thự nhiều, chìa khóa tìm được gần năm phút. Mở cửa đi vào, Tuệ Hòa vẫn nằm trên giường.
Tóc dài xõa trên gối, gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt lộ ra chút ửng hồng, dấu bàn tay trên cổ còn chói mắt hơn cả dấu tay hắn nhìn thấy tối hôm qua.
Trì Yến Thanh lặng lẽ dời mắt, bảo người giúp việc vào xem xét tình hình.
Người giúp việc lại gần gọi vài tiếng, thấy cô không có phản ứng, đưa tay sờ trán cô, có chút kinh hãi, "Ôi! Tiên sinh, thiếu phu nhân sốt rồi."
Vừa dứt lời, Trì Yến Thanh bước nhanh tới, thử độ ấm trên trán cô, giọng nói bình tĩnh dặn dò người giúp việc gọi người chuẩn bị xe.
Cũng bất chấp nam nữ khác biệt, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác dài, đắp lên người cô, cúi người bế cô từ trên giường, sải bước đi ra ngoài.
Tài xế lái xe, Tuệ Hòa không tỉnh táo, ngồi không vững, Trì Yến Thanh đành phải để cô nằm nghiêng, gối đầu lên đùi mình.
Cô ngủ không yên, hơi thở cũng nóng, vì nóng nên hơi khô, miệng nhỏ hé mở, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên nhẹ.
Giống như mèo con, Trì Yến Thanh mấy lần đưa tay sờ trán cô, bảo cô dậy uống nước, nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chỉ đành đổ chút nước vào tay, giúp cô làm ướt môi.
Trong lúc ngủ mơ, cô gái nhỏ như cảm thấy khát, há miệng mút lấy ngón tay hắn, liếm quanh đầu ngón tay hắn một vòng.
Cảm giác ẩm ướt mềm mại đó khiến sống lưng Trì Yến Thanh cứng đờ, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, hơi thất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.