Chương 9: Làm Mạnh Bạo Như Vậy?
Hướng Vụ
24/10/2024
Đêm hôm đó, Tuệ Hòa vừa ngủ không bao lâu, Trì Kỵ cũng không biết là bị cái gì kích thích, bóp cổ cô, hung hăng hôn lên.
Gần như có thể nói là cắn xé, thô bạo cắn môi cô, tư thế kia giống như muốn xé một miếng thịt từ trên người cô xuống.
Tuệ Hòa thở không nổi, môi lại bị cắn đau nhức, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại trước mắt, kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng giãy giụa.
Trì Kỵ mặc kệ cô vùng vẫy, bàn tay to vẫn cứ khóa chặt cổ cô, miệng cắn xé càng dữ dội hơn, môi cô cũng bị cắn đến chảy máu mới chịu buông ra.
Nhìn môi cô sưng đỏ dị thường, anh ta hừ lạnh một tiếng, "Tuệ Hòa, cô không phải muốn tôi ngủ với cô sao? Làm sao? Bây giờ sợ thành ra thế này?"
Cổ Tuệ Hòa bị anh ta bóp đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn vì thiếu dưỡng khí nên hơi tái đi, cô co người lùi về phía sau, còn có chút kinh hãi.
Cũng không đợi cô nói chuyện, Trì Kỵ đứng dậy véo cằm nhỏ xinh của cô một cái, hung tợn cúi đầu tới gần cô, "Tuệ Hòa, tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò trước mặt ba tôi, nếu không tôi sẽ cho cô trả giá đắt!"
Tuệ Hòa nhìn thấy sự hung ác trong mắt anh ta, có chút không hiểu rõ lắm, "Tôi không có, tin hay không thì tùy anh."
Trì Kỵ sầm mặt nhìn cô một lúc lâu, thấy vẻ mặt cô không thay đổi, lúc này mới ghét bỏ hất cằm cô ra: "Tốt nhất là như vậy..."
Buổi chiều, Trì Yến Thanh gọi anh ta đến Hoa Thịnh, anh ta tưởng rằng hành động của mình mấy ngày nay khiến ba hài lòng, dự án bên ba định giao lại cho anh ta.
Chỉ là không ngờ lại để luật sư tới trao đổi chuyện di chúc.
Nếu anh ta không thay đổi, tiếp tục làm loạn, không thể sinh con với Tuệ Hòa, sản nghiệp của Trì gia về sau sẽ không có nửa xu quan hệ với anh ta.
Phần gia sản vốn thuộc về anh ta cũng sẽ thuộc về danh nghĩa Tuệ Hòa.
Có thể khiến Trì Yến Thanh đưa ra quyết định này, anh ta nghĩ thế nào cũng không thể không liên quan đến Tuệ Hòa.
Vì ép anh ta sinh con với cô, ba anh ta cũng coi như tốn hết tâm tư.
Sau khi Trì Kỵ rời đi, Tuệ Hòa rời giường soi gương nhìn cái cổ bị bóp đỏ của mình, bất đắc dĩ đưa tay chạm vào.
Hơi đau, nhưng cũng may không quá nghiêm trọng, bôi chút thuốc, ngày hôm sau cũng sẽ không quá rõ ràng.
Nửa tuýp thuốc mỡ còn thừa trong phòng không biết có phải là bị người giúp việc dọn đi hay không, cô không tìm thấy trong ngăn tủ.
Nhớ tới sáng mai còn phải dạy học cho học sinh, đành phải xuống lầu tìm.
Cô bật đèn phòng khách, chợt nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế sofa, thiếu chút nữa hét lên.
Là Trì Yến Thanh, cơ thể hắn tựa vào ghế sofa, cúc áo sơ mi cởi vài cúc, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, ngón tay khớp xương rõ ràng xoa xoa mi tâm, dường như có chút không thoải mái.
Đèn treo sáng trưng, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ là hai hàng lông mày càng cau lại hơn chút.
Tuệ Hòa đến gần, còn ngửi thấy mùi rượu.
Cô mím môi, xuất phát từ lễ phép nên nhẹ giọng hỏi một câu: "Ba, ba có khỏe không?"
Yết hầu Trì Yến Thanh chuyển động, khẽ ừ một tiếng.
Tuệ Hòa muốn lấy thuốc mỡ xong thì về phòng, nhưng lại cảm thấy như vậy không tốt, "Con đi pha cho ba một ly nước mật ong, có thể giải rượu, ba chờ con một lát."
Nói xong cô xoay người đi vào bếp, lúc cầm nước mật ong đi ra, người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa đã mở mắt ra.
Đôi mắt thâm thúy kia giống như vực sâu, nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Tuệ Hòa cảm thấy không thoải mái, ánh mắt như vậy theo bản năng không phải là thứ một người ba chồng nên có khi nhìn con dâu.
Cô kiên trì đưa nước mật ong trong tay cho hắn, "Ba, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút."
Trì Yến Thanh không đưa tay ra nhận, ánh mắt không tỉnh táo dừng lại trên môi cô vài giây, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.
Mấy ngày nay, cũng không biết vì sao, tầm mắt của hắn rất dễ dàng bị cô con dâu xinh đẹp này thu hút, số lần càng ngày càng nhiều, hắn đều suýt cảm thấy mình có chút không bình thường.
Sở dĩ tìm luật sư lập di chúc như vậy, cũng là bởi vì mình sinh ra chút tâm tư không nên có này.
Chỉ là, lúc này nhìn môi cô sưng đỏ, trong lòng lại khó chịu, cho dù là do hắn gián tiếp gây ra, cũng không tránh khỏi cảm thấy chướng mắt.
Tuệ Hòa thấy hắn không nhận, lại thử gọi hắn một tiếng, "Ba?"
Vẻ mặt Trì Yến Thanh u ám không nói nên lời, lúc đưa tay nhận lấy ly nước, ngón tay dài như vô tình chạm vào ngón tay mềm mại của cô, làm cô giật mình, lặng lẽ rụt tay về.
Trì Yến Thanh không chút gợn sóng, nhìn chằm chằm mặt cô, uống một ngụm nước, giọng nói trầm xuống hỏi: "Chung phòng với A Kỵ rồi à?"
Tuệ Hòa bị hỏi ngây người, có chút luống cuống mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Có lẽ là Trì Yến Thanh còn chưa tỉnh rượu, nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô ngã lên người hắn.
Tuệ Hòa giãy giụa, trên lưng có một lực mạnh mẽ đè chặt cô lại, tay người đàn ông vuốt ve gáy cô nâng mặt cô lên từng chút một.
Đôi mắt hắn đen kịt nhìn chằm chằm đôi môi anh đào sưng đỏ của cô, ngón cái ấn lên trên xoa xoa, khiến cánh môi mềm mại lại xuất hiện vết ứ máu, mới lạnh lùng vuốt lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
"Môi cũng bị hôn trầy da rồi, hửm? Làm mạnh bạo như vậy?"
——————
Gần như có thể nói là cắn xé, thô bạo cắn môi cô, tư thế kia giống như muốn xé một miếng thịt từ trên người cô xuống.
Tuệ Hòa thở không nổi, môi lại bị cắn đau nhức, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại trước mắt, kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng giãy giụa.
Trì Kỵ mặc kệ cô vùng vẫy, bàn tay to vẫn cứ khóa chặt cổ cô, miệng cắn xé càng dữ dội hơn, môi cô cũng bị cắn đến chảy máu mới chịu buông ra.
Nhìn môi cô sưng đỏ dị thường, anh ta hừ lạnh một tiếng, "Tuệ Hòa, cô không phải muốn tôi ngủ với cô sao? Làm sao? Bây giờ sợ thành ra thế này?"
Cổ Tuệ Hòa bị anh ta bóp đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn vì thiếu dưỡng khí nên hơi tái đi, cô co người lùi về phía sau, còn có chút kinh hãi.
Cũng không đợi cô nói chuyện, Trì Kỵ đứng dậy véo cằm nhỏ xinh của cô một cái, hung tợn cúi đầu tới gần cô, "Tuệ Hòa, tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò trước mặt ba tôi, nếu không tôi sẽ cho cô trả giá đắt!"
Tuệ Hòa nhìn thấy sự hung ác trong mắt anh ta, có chút không hiểu rõ lắm, "Tôi không có, tin hay không thì tùy anh."
Trì Kỵ sầm mặt nhìn cô một lúc lâu, thấy vẻ mặt cô không thay đổi, lúc này mới ghét bỏ hất cằm cô ra: "Tốt nhất là như vậy..."
Buổi chiều, Trì Yến Thanh gọi anh ta đến Hoa Thịnh, anh ta tưởng rằng hành động của mình mấy ngày nay khiến ba hài lòng, dự án bên ba định giao lại cho anh ta.
Chỉ là không ngờ lại để luật sư tới trao đổi chuyện di chúc.
Nếu anh ta không thay đổi, tiếp tục làm loạn, không thể sinh con với Tuệ Hòa, sản nghiệp của Trì gia về sau sẽ không có nửa xu quan hệ với anh ta.
Phần gia sản vốn thuộc về anh ta cũng sẽ thuộc về danh nghĩa Tuệ Hòa.
Có thể khiến Trì Yến Thanh đưa ra quyết định này, anh ta nghĩ thế nào cũng không thể không liên quan đến Tuệ Hòa.
Vì ép anh ta sinh con với cô, ba anh ta cũng coi như tốn hết tâm tư.
Sau khi Trì Kỵ rời đi, Tuệ Hòa rời giường soi gương nhìn cái cổ bị bóp đỏ của mình, bất đắc dĩ đưa tay chạm vào.
Hơi đau, nhưng cũng may không quá nghiêm trọng, bôi chút thuốc, ngày hôm sau cũng sẽ không quá rõ ràng.
Nửa tuýp thuốc mỡ còn thừa trong phòng không biết có phải là bị người giúp việc dọn đi hay không, cô không tìm thấy trong ngăn tủ.
Nhớ tới sáng mai còn phải dạy học cho học sinh, đành phải xuống lầu tìm.
Cô bật đèn phòng khách, chợt nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế sofa, thiếu chút nữa hét lên.
Là Trì Yến Thanh, cơ thể hắn tựa vào ghế sofa, cúc áo sơ mi cởi vài cúc, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, ngón tay khớp xương rõ ràng xoa xoa mi tâm, dường như có chút không thoải mái.
Đèn treo sáng trưng, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ là hai hàng lông mày càng cau lại hơn chút.
Tuệ Hòa đến gần, còn ngửi thấy mùi rượu.
Cô mím môi, xuất phát từ lễ phép nên nhẹ giọng hỏi một câu: "Ba, ba có khỏe không?"
Yết hầu Trì Yến Thanh chuyển động, khẽ ừ một tiếng.
Tuệ Hòa muốn lấy thuốc mỡ xong thì về phòng, nhưng lại cảm thấy như vậy không tốt, "Con đi pha cho ba một ly nước mật ong, có thể giải rượu, ba chờ con một lát."
Nói xong cô xoay người đi vào bếp, lúc cầm nước mật ong đi ra, người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa đã mở mắt ra.
Đôi mắt thâm thúy kia giống như vực sâu, nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Tuệ Hòa cảm thấy không thoải mái, ánh mắt như vậy theo bản năng không phải là thứ một người ba chồng nên có khi nhìn con dâu.
Cô kiên trì đưa nước mật ong trong tay cho hắn, "Ba, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút."
Trì Yến Thanh không đưa tay ra nhận, ánh mắt không tỉnh táo dừng lại trên môi cô vài giây, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.
Mấy ngày nay, cũng không biết vì sao, tầm mắt của hắn rất dễ dàng bị cô con dâu xinh đẹp này thu hút, số lần càng ngày càng nhiều, hắn đều suýt cảm thấy mình có chút không bình thường.
Sở dĩ tìm luật sư lập di chúc như vậy, cũng là bởi vì mình sinh ra chút tâm tư không nên có này.
Chỉ là, lúc này nhìn môi cô sưng đỏ, trong lòng lại khó chịu, cho dù là do hắn gián tiếp gây ra, cũng không tránh khỏi cảm thấy chướng mắt.
Tuệ Hòa thấy hắn không nhận, lại thử gọi hắn một tiếng, "Ba?"
Vẻ mặt Trì Yến Thanh u ám không nói nên lời, lúc đưa tay nhận lấy ly nước, ngón tay dài như vô tình chạm vào ngón tay mềm mại của cô, làm cô giật mình, lặng lẽ rụt tay về.
Trì Yến Thanh không chút gợn sóng, nhìn chằm chằm mặt cô, uống một ngụm nước, giọng nói trầm xuống hỏi: "Chung phòng với A Kỵ rồi à?"
Tuệ Hòa bị hỏi ngây người, có chút luống cuống mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Có lẽ là Trì Yến Thanh còn chưa tỉnh rượu, nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô ngã lên người hắn.
Tuệ Hòa giãy giụa, trên lưng có một lực mạnh mẽ đè chặt cô lại, tay người đàn ông vuốt ve gáy cô nâng mặt cô lên từng chút một.
Đôi mắt hắn đen kịt nhìn chằm chằm đôi môi anh đào sưng đỏ của cô, ngón cái ấn lên trên xoa xoa, khiến cánh môi mềm mại lại xuất hiện vết ứ máu, mới lạnh lùng vuốt lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
"Môi cũng bị hôn trầy da rồi, hửm? Làm mạnh bạo như vậy?"
——————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.