Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 362: Chương 361: Hành trình bỏ mạng thiên nhai 7

Hoàn Nhĩ WR

07/07/2018

Edit: Jolly

Beta: Sakura

“Thằng nhóc, xuống xe, lá gan khá lớn nhỉ, cũng dám ở ngoài đồng tằng tịu với nhau!” Một dáng người thấp bé từ ruộng ngô đi ra, vẫn còn đang buộc dây lưng quần, ánh mắt trước nhìn Bách Hợp sau mới nhìn sang Diệp Cẩn Chi: “Trông rất xinh nhỉ, đáng tiếc là đàn ông, anh đây không có khẩu vị này.” Anh ta vừa nói xong phía sau một người đàn ông cường tráng hai tay xăm đầy hình xăm cũng đi ra theo.

“Thiên đường có lối mày không đi, thật là phiền toái!” Diệp Cẩn Chi lạnh nhạt cười một tiếng, rất nhanh đem nóc xe đóng lại, trong tay cầm đồ, cởi bỏ dây an toàn trên người bước xuống xe, Bách Hợp nhắm mắt lại, Diệp Cẩn Chi không thích có người quấy rầy lúc tâm tình anh ta đang tốt, lúc đó anh ta đặc biệt trở nên cuồng bạo khát máu, cô không cần nhìn cũng biết tiết theo xảy ra chuyện gì, cũng không mất bao nhiêu thời gian, phía sau xe đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục, người vóc dáng nhỏ bé vừa rồi nói chuyện lúc này kêu thảm một tiếng, giống như muốn chạy, nhưng cuối cùng cũng không trốn thoát được, lát sau truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống mặt đất, lần này Diệp Cẩn Chi trở về rất nhanh, thậm chí anh ta không có hứng thú xử lý thi thể, chỉ làm thoáng một phát giải quyết tốt hậu quả lại một lần nữa lên xe.

“Rời đi trước.” Trên tay anh ta còn mang theo mùi máu tươi, lại không chút do dự rút khăn giấy chùi sạch những máu đỏ thẫm, sau khi giết người xong trên người Diệp Cẩn Chi cũng không có chút cảm giác bối rối và khẩn trương nào, thậm chí không hề có cảm xúc nào, bình tĩnh giống như là giết một con kiến. Dù không phải lần đầu tiên thấy anh ta lộ ra bộ dáng này, nhưng Bách Hợp nhìn thấy một màn như vậy, sau lưng không khỏi phát lạnh.

Bản thân cô cũng không phải thiện nam tín nữ, trong nhiệm vụ cũng có giết người qua, thế nhưng lúc giết người cũng không bình tĩnh được như Diệp Cẩn Chi. Trong đầu Bách Hợp đang nghĩ đến lời nói tình cảnh lúc Diệp Cẩn Chi giết chết Diệp Như Mị. Có lẽ lần đầu giết người quá mức thuận lợi, cho nên sau khi anh ta giết người xong thì không có cảm giác nặng nề. Mấy năm nay hai người ở bên ngoài trốn chạy, nếu gặp lúc tâm tình Diệp Cẩn Chi tốt thì sẽ bỏ đi, nếu gặp lúc tâm tình anh ta không tốt, người gặp phải anh ta đúng là tới số.

Hết lần này đền lần khác thủ đoạn anh ta chặt chẽ cẩn thận, khả năng phản trinh sát lại cao, giết nhiều người như vậy, nhiều năm gần đây cảnh sát cũng không tra ra được một chút manh mối nào, nhưng loại cuộc sống lang bạt đã trải qua lâu rồi, Bách Hợp cũng cảm thấy hơi chán ghét.

Trong xe bay đến một cỗ mùi máu tươi, vừa mới giết người xong, vẻ mặt Diệp Cẩn Chi lạnh nhạt đang thấy Bách Hợp không nói lời nào, vô ý thức cũng có chút sốt ruột, anh ta liên tiếp quay đầu lại nhìn Bách Hợp vài lần, trong mắt mang theo vài phần nịnh nọt: “Làm sao vậy? Hai người cặn bã vừa rồi quấy rầy hứng thú của em?” Gương mặt tuấn mỹ của anh ta mang theo vài phần vội vàng, trên vầng tráng no đủ còn dính vài giọt máu chưa lau sạch, Bách Hợp vẫy tay với anh ta, anh ta ngoan ngoãn đưa đầu lại gần, thái độ dịu dàng ngoan giống như một con mèo, không mang theo chút tàn bạo nào lúc nãy.

“Bị dính máu rồi.” Bách Hợp cầm khăn giấy lau giúp anh ta, anh ta nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, thần sắc mang theo vài phần thỏa mãn: “Cảm ơn.”

Diệp Cẩn Chi thở dài một hơi, chỉ vì một động tác nhỏ của Bách Hợp mà khóe miệng anh ta cong lên cũng không hạ xuống nữa, có vẻ tâm tình cực tốt, Bách Hợp nắm tờ khăn giấy kia trong tay, không nhịn được quay đầu hỏi anh ta: “Tại sao phải giết bọn họ?”

Tuy hai người kia hèn mọn bỉ ổi nhưng chỉ là người qua đường, không cần thiết phải giết chết bọn họ, nếu như đã giết người xong cũng nên giải quyết tốt hậu quả, dù Diệp Cẩn Chi chú ý cẩn thận hơn nữa, nếu như có một ngày bị người phát hiện, trời đất bao la, chỉ sợ trong thế đạo này, hai người muốn chạy trốn thì khó càng thêm khó.

“Bọn họ quấy rầy thời gian ở chung của chúng ta.” Diệp Cẩn Chi nói như lẽ đương nhiên, nhìn vẻ mặt Bách Hợp nhàn nhạt, anh ta thở dài, tựa đầu dựa qua: “Tôi biết rõ em không thích, sau này sẽ không giết những người này nữa, dù sao cũng không có ý nghĩa, chúng ta tìm một nơi sơn thanh thủy tú ở lại, được không?”

Phiêu bạt nhiều năm như vậy, Diệp Cẩn Chi rất thích nhưng anh có thể nhìn ra được tuy ngoài mặt Bách Hợp không nói, nhưng trong lòng chắc đã mệt mỏi, kỳ thật anh chỉ muốn cùng cô sống chung một chỗ thôi, thời gian độc nhất vô nhị thuộc về hai người, cho nên anh không thích người khác tới quấy rầy, nếu như có thể tìm một nơi hẻo lánh để lưu lại, không có những người khác xuất hiện, thì anh cũng nguyện ý.

“Tôi không thích, nếu như có thể an định lại cũng được, tôi chỉ không muốn anh lại giết người.” Nếu như giết người có mục đích vẫn còn được, đằng này chỉ vì xem không vừa mắt là muốn ra tay, hoàn toàn không xem ai ra gì, người như vậy tính cách rất khó nắm bắt, thật sự rất nguy hiểm, đáng tiếc hai người đã ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, lúc này cô muốn bứt ra cũng không bứt được.

Bách Hợi vốn muốn nhắc tới Diệp Như Mị, nhưng thấy bộ dáng Diệp Cẩn Chi không thích nói đến vấn đề này, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Những năm gần đây Diệp Cẩn Chi chưa bao giờ nhắc tới Diệp Như Mị, mỗi ngày anh ta nói không nhiều lắm, nói nhiều nhất chính là hỏi Bách Hợp có khát nước không, có đói bụng không, những câu này còn nhiều hơn lời anh ta nói. Trên đoạn đường đi cùng nhau này là anh ta nấu cơm là anh ta thay Bách Hợp làm hết thảy các việc, có khi ánh mắt phức tạp giống như một người đã quen biết nhiều năm.

Tối đó giết người sángthì hôm sau cảnh sát đã phát hiện, Bách Hợp xem được tin tức này ở trong Ipad, thấy cảnh sát không tìm được người tình nghi vẫn như cũ không có mục tiêu, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần Diệp Cẩn Chi giết người xong thì anh ta lại tỏ vẻ không sao, ngược lại Bách Hợp là người lo lắng chờ đợi, đợi sau khi sự việc đi qua thì Bách Hợp mới thấy thở phào nhẹ nhõm, hai người đã lái xe ra khỏi thành Phố, Diệp Cẩn Chi lái xe rất vững, Bách Hợp bất tri bất giác buông Ipad liền ngủ, cô vừa mới nhắm mắt lại, vừa rồi còn mang vẻ mặt lạnh lùng Diệp Cẩn Chi liền quay đầu lại, anh ta cẩn thận dừng xe bên lề đường, dìu đầu Bách Hợp quay lại dựa lên vai của mình.

Anh ta lạnh run đang muốn lấy thuốc lá trong túi áo khoác của mình ra hút, nhưng lại sợ khói hun đến cô, những năm gần đây anh ta vốn không còn hút thuốc nữa, thế nhưng mỗi lần Bách Hợp ngủ thiếp đi, anh ta lại không nhịn được. Đây là lúc anh ta gần Bách Hợp nhất, ở chung được năm năm, chính mình khổ tâm tạo ra hoàn cảnh tuyệt mật chỉ có hai người, sớm tối ở chung, ngày ngày bầu bạn, tuy Bách Hợp nói là bầu bạn với nhau, nhưng lại vô cùng phòng bị anh ta, cả đời này của anh ta, đã thất bại.

Trong mắt Diệp Cẩn Chi lộ ra vài phần tự giễu, ánh mắt anh ta đục ngầu, suốt một đêm không ngủ đôi mắt hiện đầy tơ máu, lúc này anh ta nhìn chằm chằm Bách Hợp, biểu tình phức tạp lộ ra vài phần cảm giác mất mác, cánh tay anh ta vừa động thì lông mi Bách Hợp dường như cũng động đậy, cánh tay định nâng lên lại buông xuống, ngược lại tiếp tục duy trì tư thái để cô thoải mái dể chịu. Chịu đựng cô gác đầu lên tay mình ngủ, duy trì một tư thế như vậy trong thời gian dài kỳ thật cánh tay rất nhức mỏi, nhưng anh ta cũng không nhúc nhích một lần nào, anh chỉ buông mi mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp.



Trong xe mở máy điều hòa, nhưng Diệp Cẩn Chi lại mở hé cửa xe ra một chút, một ít hơi nóng từ bên ngoài lùa vào làm dịu đi khí lạnh bên trong xe, đồng thời mang đến một chút không khí mới mẻ, nhiệt độ vừa phải Bách Hợp ngủ một giấc này đặc biệt sâu, lúc cô tỉnh dậy mở mắt ra vẫn còn dựa trên người Diệp Cẩn Chi, mặt anh ta không chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không biết là nhìn cái gì, ngũ quan tựa như điêu khắc, không mang theo hơi thở con người mà mang vài phần lạnh nhạt, tay của anh ta bị gối đầu lên độ cao tay duy trì vừa phải, khó tránh cảm giác ngủ được thoải mái dễ chịu như vậy, anh ta cũng không có lái xe, ngoài cửa xe gió nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hơi nóng đều hòa khí lạnh trong xe, con ngươi anh ta chuyển động, xoay đầu lại nhìn Bách Hợp: “Tỉnh rồi?”

Bách Hợp nhẹ gật đầu ngồi ngay ngắn, Diệp Cẩn Chi vẫn duy trì động tác đưa tay vừa rồi, khi cô vừa rời khỏi vốn đã quen với độ ấm của cô, cánh tay nhanh chóng trở nên lạnh buốt, một cổ rét lạnh giống như bao phủ dọc theo cánh tay anh ta, sau một hồi Diệp Cẩn Chi điềm nhiên như không có việc gì thu tay trở về rồi lắc lắc.

“Hay là để tôi lái xe thay cho.” Bách Hợp thấy được quầng thâm dưới mắt anh ta, vì hốc mắt Diệp Cẩn Chi vốn đã sâu, cho nên quầng thâm này khiến cho mắt anh ta thoạt nhìn có một loại mỹ cảm chán chường, thấy vừa rồi mình gối đầu lên cánh tay anh ta, anh ta cũng không nhúc nhích, lúc này nhất định là rất khó chịu đi, ánh mắt Bách Hợp chớp chớp, định chuẩn bị mở cửa đi xuống xe, đáng lẽ Diệp Cẩn Chi lắc đầu đấy, nhưng nhìn thấy hành động của cô, do dự một chút vẫn là mở dây an toàn cùng cô thay đổi vị trí.

Hôm qua từ lúc giết người cho đến giờ Diệp Cẩn Chi chưa hề chợp mắt qua, lúc này thân thể đã mệt mỏi, thế nhưng anh ta lại mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp lái xe, thời gian của anh ta vốn không còn nhiều lắm, tuy đã biết rõ lúc này thân thể đã đến điểm cực hạn, anh ta vẫn như trước không nỡ nhắm mắt, lúc Bách Hợp nghiêm túc lái xe có một loại mị lực, không giống trước kia anh ta từng thấy qua, lại mang theo một loại tỉnh táo cùng bình yên, Diệp Cẩn Chi nhìn đến nhập thần, mãi đến khi Bách Hợp cảm thấy không đúng quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta mới chớp chớp đôi mắt nhìn Bách Hợp mang theo một ít dáng vẻ tươi cười ngốc ngếch.

Lúc này đây anh có vẻ rất mệt mõi, cho nên không tự giác lộ ra dáng vẻ tươi cười này, Bách Hợp nhìn thấy bộ dáng này cũng nhịn không được cười theo, đối với người này mặc dù có chút cảnh giác cùng phòng bị, nhưng Bách Hợp vẫn nhẹ nhàng mở miệng: “Nhắm mắt lại ngủ một lát thôi.”

Diệp Cẩn Chi nhẹ gật đầu, lúc này mới nghe lời nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ rồi, lúc ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên mặt anh ta, gương mặt anh ta tuấn mỹ giống như có chút không chân thực, lúc này hai mí mắt đã nhắm lại không nhìn thấy đôi mắt mang theo vài phần ánh mắt sắc bén bên trong, cả khuôn mặt trở nên nhu hòa rất nhiều, hai đầu lông mày mang vài phần ưu sầu, Bách Hợp nhìn thêm vài lần đột nhiên phát hiện mình ở cùng anh ta nhiều năm như vậy, nhưng lại không biết gì về anh ta, chỉ biết là anh ta tâm ngoan thủ lạt, chỉ biết anh ta giết người như ngóe, nhưng anh ta lại rất chu đáo với mình, có khi lại cẩn thận từng li từng tí làm cho cô có chút cảm động.

Nhưng mà cô vẫn còn chút sợ hãi anh ta, cái cảm giác này không phải đến từ sự sợ sệt cũng không phải đến từ hành động giết người của anh ta, mà là đối với anh ta có loại phòng bị phát ra từ trong xương cốt vậy, Bách Hợp đã có lúc thử qua buông lỏng chính mình nhưng lại không thành, đoán chừng anh cũng cảm giác được chỉ là không nói ra mà thôi.

Bách Hợp một tay nắm lấy tay lái, nhìn Diệp Cẩn Chi ngủ vẫn nhíu chặt lông mày đưa ngón tay ở tại mi tâm xoa nhẹ, rất nhanh anh ta liền nhận ra, vừa mới còn ngủ say thoáng cái mở mắt ra ngay, Bách Hợp vô thức cười, cái trán lại cọ sát ngón tay Bách Hợp:

“Rất thoải mái.” Giọng nói của anh ta có chút khàn khàn, mang theo chút ngái ngủ vừa tỉnh dậy, Bách Hợp có chút xấu hổ nhìn thấy động tác của anh ta như vậy, trong lòng có chút nhũn ra: “Còn chưa ngủ được lâu, ngủ thêm tí nữa nhé.”

Diệp Cẩn Chi khẽ đáp nhẹ, anh không muốn ngủ nhưng lại không biểu lộ ra, đây là lần đầu tiên Bách Hợp chủ động đụng chạm mình, anh ta không muốn phá vỡ yên lặng ở chung của hai người lúc này, bởi vậy nhắm mắt dưỡng thần cho dù rất muốn mở to mắt nhìn cô nhưng cũng không dám, chỉ sợ cô rút tay trở về.

Trạng thái ngủ say của anh cũng không có buông lỏng, ngược lại giống như con báo hoang dã vận sức chờ phát động, Bách Hợp biết rõ anh ta không ngủ đâu, không muốn nhìn thấy bộ dáng mở to mắt của anh ta, dứt khoát dừng xe lại một bên, nhẹ nhàng đỡ đầu anh ta dựa qua, đưa tay bắt đầu giúp anh ta xoa xoa:

“Tôi không muốn chạy trốn nữa, trốn mệt rồi, chúng ta tìm chỗ dừng chân, về sau không được lại giết người nữa, được không?” Đây là lần đầu tiên cô chân chính nói ra ý nghĩ trong lòng mình, Diệp Cẩn Chi cứng đờ người, sau nữa ngày mới khẽ lên tiếng: “Được.”

Hai người dựa sát vào nhau mãi đến khi mặt trời lặn về tây. Dựa vào cùng một chỗ ngủ trưa, thoạt nhìn tinh thần Diệp Cẩn Chi đó tốt hơn trước rất nhiều, anh thừa lúc Bách Hợp lái xe, cầm bản đồ lên tìm kiếm chổ định cư về sau cho hai người. Bách Hợp ngẫu nhiên liếc nhìn một cái, nhìn thấy anh ta tìm kiếm địa phương tất cả đều là núi non hoang dã hoặc là nơi rất vắng vẻ không người. Trong lòng liền hiểu được Diệp Cẩn Chi muốn tìm một nơi không có người quấy rầy hai người ở chung một chỗ, không biết do bản thân anh ta muốn ngăn cách hy vọng cô ngăn cách với người khác, Bách Hợp ở chung nhiều năm với anh ta, biết tính cách anh ta rất cường thế, cũng không có lên tiếng.

Sau cùng Diệp Cẩn Chi cũng tìm được một cái thôn xóm, đây là một nơi rất vắng vẻ, từ mười mấy năm về trước những thanh niên trẻ tuổi đã lục tục ngo ngoe ra ngoài làm công, sau khi chứng kiến thành phố lớn phồn hoa thì không có người trở về thôn nữa, trong thôn chỉ còn lại vài hộ người già cao tuổi, đặt biệt đều ở cách xa nhau, khoảng cách giữa mỗi nhà chừng 10 phút lộ trình, chung quanh còn lại đều là phòng trống, vô cùng quạnh quẽ.

Nhưng Diệp Cẩn Chi rất vừa lòng, tìm Bí thư chi bộ trong thôn làm thủ tục mua đất xây nhà các thứ đều làm xong, cũng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Bí thư chi bộ nhìn anh ta. Anh ta cũng không thích người khác hỗ trợ xây dựng phòng ốc, chính mình tự mua vật liệu từ từ làm, Bách Hợp cũng tạm thời quét dọn một phòng trong thôn ở tạm, nửa năm sau một căn nhà mới đã xây xong rồi, mỗi viên gạch viên ngói trong đó đều do Diệp Cẩn Chi tự mình làm.

Hai người tự mình thuê ruộng đất trong thôn, trồng ít rau dưa hoa quả, thời gian ngược lại rất an nhàn, mỗi năm mỗi năm lại qua đi, trong thôn những người lớn tuổi còn lại đều chết đi, Diệp Cẩn Chi đối với việc này càng hài lòng, mỗi ngày mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nhà, một người trẻ tuổi như anh lại giống như lão nhân đã nhìn thấu sự đời vậy.

Vứt bỏ cuộc sống lang bạt lúc trước, lúc trước có thể anh là hung thủ giết người không chớp mắt, nhưng hôm nay cũng có thể là người bình thường an cư với cuộc sống gia đình.

Trong những ngày tháng bầu bạn, thời gian trôi qua rất nhanh, mấy mươi năm trong nháy mắt liền trôi qua, đối với một số người mà nói mấy mươi năm thời gian là vô cùng dài và buồn chán, nhưng đối với Diệp Cẩn Chi mà nói là hoàn toàn không đủ, hầu như mỗi ngày anh ta đều hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi đến những ngày cuối cùng của sinh mệnh.



Dung mạo Bách Hợp đã sớm thay đổi, không còn bộ dáng như lúc trẻ, nhưng anh vẫn yêu thích, anh tự tay vuốt ve thân thể đã không còn nhiệt độ, chặt chẽ ôm cô vào lòng, cả đời này là do anh trộm đến, theo lý mà nói anh nên rất thỏa mãn nhưng anh vẫn không cam tâm.

Anh t truy cầu nhiều như vậy, kết quả cuối cùng đạt được chỉ là được làm bạn với Bách Hợp đến hết đời, dù cô cùng mình ở chung một chỗ vài chục năm, nhưng cô vẫn không yêu mình, anh có thể cảm giác được, Bách hợp vẫn còn phòng bị anh, vô luận anh làm bao nhiêu, vô luận anh khắc chế bản thân như thế nào, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn tách cô với bên ngoài, chỉ muốn một mình mình có thể nhìn đến cô đụng chạm đến cô, anh không thể nhẫn nhịn khi thấy người khác nhìn cô, có lẽ trong lòng Bách Hợp hiểu rõ, bản thân cô không thích loại cường thế này, Diệp Cẩn Chi cũng hiểu nhưng lại không khống chế được chính mình.

Giết người là do người khác quấy rầy thời gian ở chung với cô đã ít càng thêm ít, không có ai biết thời gian của anh ta là do mượn tới cần trả lại đấy.

Anh tiến vào thế giới này là do Lý Duyên Tỷ vì anh ta sáng tạo ra, tiến vào thân thể Diệp Cẩn Chi chờ để gặp Bách Hợp, đáng lẽ khi đó anh nên đợi 3 năm sau khi Diệp Như Mị chết như trong nội dung câu chuyện, nhưng anh không chờ được, không nghĩ tới cuối cùng thời gian vẫn trôi qua nhanh như thế.

Chung quanh thời gian thoáng cái giống như là dừng lại, bóng dáng Lý Duyên Tỷ hiện ra sau lưng anh ta, Diệp Cẩn Chi nhẹ giọng nở nụ cười, trong mắt mang theo vài phần khát máu dữ tợn.

“Tới cũng thật nhanh.” Anh ta ôm chặt thân thể trong ngực không muốn buông tay, thế nhưng cái anh ta giữ được chỉ là cái túi da, thậm chí ngay cả cái túi da anh ta cũng không giữ được.

Lý Duyên Tỷ không có lên tiếng, Diệp Cẩn Chi vốn đang mặc quần áo vải thô, nhanh chóng biến thành bộ dáng Diệp Xung Cẩn mặc quân trang như trước kia, anh ta từ từ mờ nhạt, thân thể vốn đang ôm trong tay lần nữa rơi xuống giường, cuối cùng dần dần biến mất.

“Đã đến giờ rồi.” Lý Duyên Tỷ thở dài một tiếng, nhận ảnh hưởng của Diệp Xung Cẩn, ánh mắt anh cũng bắt đầu trở nên âm trầm, tuy vẫn là gương mặt lạnh lùng, nhưng biểu lộ lại có vài phần hung ác nham hiểm.

“Tôi biết rõ đã đến giờ rồi, tôi cuối cùng vẫn không có được Bách Hợp, rốt cục là chỗ nào tôi làm chưa được tốt?” Diệp Xung Cẩn mê mang hỏi một câu, anh ta thích Bách Hợp muốn có được cô, nhưng Bách Hợp lại không thích anh ta, thậm chí dưới con mắt người ngoài hai người là quan hệ vợ chồng, đều là giả dối, Diệp Xung Cẩn hôm nay cũng không phải là muốn đạt được thân thể cô, nếu muốn có được cô, anh ta có thể dùng hàng trăm hàng ngàn phương pháp, nhưng duy chỉ là anh ta đã dùng hết tất cả các loại thủ đoạn cũng không đổi được lòng của cô.

Cảm tình là loại làm cho người ta không nắm bắt được, anh ta chấp nhất lâu như vậy, cố gắng nhiều như vậy đổi lấy vẫn là công giã tràng như trước.

“Không chiếm được, như vậy còn sống cũng không còn ý nghĩa gì.” Diệp Xung Cẩn ngay lúc đốt bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt anh ta hiện lên ánh sắc lạnh: “Nhưng tôi đúng là không cam lòng, cho dù là không còn tôi, cũng có lẽ cùng ngài hợp lại là một cũng là kết cục tốt nhất, cô ấy tín nhiệm ngài, cô ấy tín nhiệm ngài, ha ha.”

Tiếng cười Diệp Xung Cẩn mang theo vài phần thê lương, biểu tình của anh ta dần dần trở nên kiên nghị, chủ động tiến về phía Lý Duyên Tỷ: “Đã không có chính mình, nhưng chỉ cần ngài là tôi, ngài vẫn sẽ thích cô ấy, ngài cũng sẽ có được cô ấy, tôi chính là biến mất, nhưng mà một phần của tôi vẫn có được cô ấy.” Cho dù là phần kia không còn nguyên vẹn là chính mình, nhưng anh ta vẫn nhất quyết muốn.

Tính cách của anh ta mang theo một loại chấp nhất cùng với tàn nhẫn, Bách Hợp nhìn thấy chính là lúc anh ta hung ác và bá đạo đối với người khác, nhưng cô lại không nhìn thấy anh ta đối với bản thân quyết tâm cũng hung ác như vậy, lúc biết bản thân mình đã mất đi cơ hội về sau, cho dù là huỷ diệt chính mình, nếu như có thể đạt được truy cầu trước giờ của bản thân, anh ta vẫn nguyện ý.

Lý Duyên Tỷ chờ anh ta tới gần, Diệp Xung Cẩn mang theo lực lượng nguyên bản của anh ta tách ra, từ từ trở về trong thân thể của Lý Duyên Tỷ, Diệp Xung Cẩn không có chống cự toàn bộ phóng cảm xúc những năm gần đây của mình ra, Lý Duyên Tỷ chậm rãi nhắm mắt lại, trong thân thể từng mất đi một phần rốt cục cũng trở về cảm giác rất tốt, thế nhưng không biết có phải là do nhận ảnh hưởng của Diệp Xung Cẩn, vốn trong lòng bình tĩnh không gợn sóng lại mang theo chút sầu não, Lý Duyên Tỷ chăm chú xem lại ký ức kiếp này của Diệp Xung Cẩn một lần, lúc anh ta tiến vào thân thể Diệp Cẩn Chi vốn phải 3 năm sau mới có thể giết chết Diệp Như Mị, mang theo Bách Hợp chạy trốn khắp nơi, dùng hết thủ đoạn và phương pháp buộc cô tách biệt với bên ngoài, bên cạnh chỉ có bản thân mình, nhịn không được mà nở nụ cười.

“Ngốc, loại phương pháp này chỉ sẽ đẩy cô ấy xa hơn.” Hành vi của Diệp Cẩn Chi là độc chiếm cùng với tham lam, độc chiếm toàn bộ lực chú ý của Bách Hợp, kỳ thực ở sâu trong trái tim của anh ta vẫn luôn có chút thấp thỏm lo âu, cùng anh ta dây dưa rất nhiều câu chuyện, nhất là dục vọng cường đại cao ngạo, vốn bản thân cho rằng rất khó thu phục được, cuối cùng lại rất nhanh trở về trong thân thể của mình.

Có một ngày đột nhiên có một người phụ nữ trung niên tên Diệp Như Mị tới tìm anh, nói là đời sống tình cảm của mình không vui vẻ, bà ta nói là lần đầu tiên gặp anh thì rất có thiện cảm, Diệp Cẩn Chi ở tại địa phương như vậy làm việc nhiều năm. Đã sớm sống mơ mơ màng màng, anh dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bà ta, cuối cùng cùng bà ta thân mật ở chung 3 năm, anh tưởng rằng mình đã tìm được kim chủ hào phóng. Đột nhiên có một ngày, người kim chủ này nói cho anh biết, bà là mẹ của anh. Bà ta muốn đền bù tổn thất cho anh, về sau muốn đoạn tuyện quan hệ bất chính, lúc sai lầm lớn đã tạo thành, lúc sinh ra anh, rồi lại phá huỷ cuộc đời của anh lại nói một câu là muốn đền bù cho anh, liền muốn cho anh cầm một số tiền lớn để bỏ đi, Diệp Cẩn Chi trong lúc đau khổ cầm dao xông về phía bà ta.

Tuy cuối cùng cảnh sát không có bắt được anh, nhưng oán hận cùng với thống khổ của bản thân lại dây dưa một đời ngắn ngủi của anh, anh trôi qua rất không cam tâm, mỗi ngày bị oán hận quấn quanh, anh sợ hãi cảnh sát, sợ hãi nghe được người khác nhắc tới mẹ, nhắc tới cái chữ thần thánh này, anh ta cầu xin ông trời, hy vọng có thể đảo ngược thời gian một lần, có một ngày tâm nguyên của anh đột nhiên trở thành sự thật, có người tiến vào trong thân thể của anh, thay anh mà sống.

Từ nay về sau bỏ đi cái u ác tính Diệp Như Mị này, cũng không có gánh nặng tâm lý, tâm nguyện của anh đạt thành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook