Chương 1: Y Quán Lương Tâm (1)
Phong Lăng Thiên Hạ
27/03/2022
Phong Hiểu Âm là loại người gì nhỉ?
Những đánh giá về hắn từ những người quen chia thành hai thái cực.
Một nửa bảo cái thằng đấy chả được cái tích sự gì hết.
Một nửa kia bảo hắn cái gì cũng biết, không gì không hiểu, chính là một thần đồng.
Phong Hiểu Âm chắc cú mình không vô tích sự như phe đầu tiên nói, nhưng chắc chắn không huyền bí như phe kia đồn thổi.
Nhưng bản thân hắn cũng hiểu mình biết nhiều thứ thật.
Chuyện lớn bé trong nước ngoài nước cũng bàn được.
Chuyện to chuyện bé của mẹ chồng nàng dâu ở quê cũng có thể tâm sự.
Thiên văn địa lý tôi đây cũng nghiên cứu rồi nhá.
Tam giáo cửu lưu tôi cũng đọc qua rồi.
(Cũng hiểu theo nghĩa: Tôi đây tiếp xúc với đủ hạng người trong xã hội này rồi.)
(Tam giáo cửu lưu bao gồm: "Tam giáo" là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; "Cửu lưu" là 9 học phái lớn thời Chiến quốc là Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Doanh gia, Mặc gia, Tung gia, Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này cũng chỉ đủ mọi hạng người trong xa hội.)
Cũng biết chút lịch sử nhân văn.
Hình như cũng có thể nhắc đến mấy chuyện như bốc thuốc đoán sao.
Chuyện đời tư của đám idol tôi đây há miệng là tuôn ào ào ra luôn.
Anh hùng từ thời cổ tới hiện đại đây cũng tường tận nhé.
Thần thoại ma quái chí dị à, không nhắc thì thôi, nhắc cái tôi có thể phun nước miếng ầm ầm.
Tu tiên thời hiện đại ngẫm kỹ cũng là chuyện lạ đấy.
Mấy bút danh cổ điển tôi đây nói riết không ngán.
Văn học mạng cũng không làm khó tôi được.
Còn nhắc đến dược lý Đông y thì tôi nói có sách, mách có chứng, đủ để ba hoa chích chòe.
Nhắc đến thủ thuật của Tây y, tôi cũng có thể khiến chủ nhiệm ngoại khoa tấm tắc khen tôi là giống y như người trong nghề...
(Đoạn ở trên còn đủ người thêm mắm thêm muối vào nữa đấy!)
...
Đó là Phong Hiểu Âm, một thân đòn gánh gánh một miệng ăn, một ngày cực khổ kiếm ba bữa cơm, không đến nỗi thành kẻ vô gia cư vô công rồi nghề.
Cha mẹ đều đã mất, không con chả cái.
Một người ăn no, cả nhà không đói.
Chín giờ đi làm năm giờ tan ca, ăn mặc tiết kiệm một tháng 12 triệu 6.
Trừ tiền thuê phòng, tiền điện nước, phí gia dụng và tiền rượu thuốc lá ra thì tuy không đến nỗi âm khoản nhưng cũng khó tiết kiệm được.
Nhưng không ảnh hưởng đến chuyện một người tự sướng một mình được.
(Ây, tôi không tán được gái thì lỗi tại tôi à?)
Mỗi buổi làm quen thôi là có thể trêu đùa con gái nhà người ta ôm bụng cười ná thở vui hết nấc, nhưng đi về nhà mong người ta đáp lại đều nhận được kết quả giống nhau: Anh ấy cũng được, nhưng bọn mình không hợp nhau.
Có rất nhiều bác gái nhiệt tình lúc nào cũng tiếc rẻ than: Cái thằng này tốt thật đó, nhưng lắm mồm.
Từ trên xuống dưới tóm gọn lại, thật ra là một người bình thường nhất giữa biển người mênh mông này.
Ăn được uống được nói được, ở cái thời dạy học như nhồi cám cho vịt ăn đúng là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu... Nhưng đúng thật chỉ dừng ở cái khoảng "biết" và "hiểu" thôi.
Tiến thêm một bước nữa thì thôi đừng nghĩ tới nữa.
Đến tận bây giờ.
Cuộc sống của người này cũng liên quan gì đến hắn nữa đâu.
.... Hắn xuyên không rồi.
"Nếu cha mẹ ở trên trời có linh, nếu biết mình ở một thế giới khác sống vô cùng tốt, còn hô mưa gọi gió, lại có cơ hội làm giàu, không khéo sẽ cực kỳ vui lòng đó chứ..."
"Tuy cái nghề có vẻ không hay cho lắm."
"Nhưng chắc cha mẹ không để ý đâu, chỉ cần con sống vui vẻ, cho dù nghề mình làm có ổn hay không, cha mẹ cũng an tâm được một nửa."
"Nói cho cùng bọn họ biết mình vẫn còn sống là được, cần gì phải để bọn họ biết giờ mình làm nghề gì."
"Tất cả kiếp trước cũng chẳng liên quan gì đến mình nữa."
"Vừa mới tới đây, xin hãy thay cho tôi một cái tên khác."
"Gửi lời chào tới thế giới khác này."
"Từ nay về sau, tên tôi không phải Phong Hiểu Âm nữa, xoá đi chữ Hiểu, từ nay tên tôi là Phong Ấn."
"Mong những ký ức đấy, sẽ không bao giờ bị lôi ra khỏi phong ấn."
"Nếu có một ngày tôi có thể quay về, thì tôi sẽ thắp cho cha mẹ tôi nén hương. Đến lúc đó chắc tôi có thể hãnh diện nói một câu, thằng Âm của cha mẹ có tiền đồ rồi."
Lúc lấy tên đấy, hắn tuyệt đối không ngờ rằng những ký ức đấy của hắn không những không thể phong ấn được, trái lại còn trở thành... bảo bối sống sót xịn xò nhất của hắn ở cái dị giới này.
Thế nên sau này, hắn cảm thấy cái tên Phong Ấn đấy của hắn chính là một trò đùa, còn là cái loại đùa cười không nổi...
Đuối lý rồi, lấy lý do khác thôi.
Ta đây là một ngọn gió thổi đến dị giới này.
(Phong = Gió)
Lưu lại dấu vết của ta thật sâu ở đây.
(Ấn = Dấu vết)
....
Phong Hiểu Âm...
Ấy chết, là Phong Ấn mới đúng.
Phong Ấn đi vào cái thế giới kỳ lạ này đã qua tròn mười năm năm tháng.
Mấy độ mưa gió mấy độ xuân thu.
Phong sương mưa tuyết khiến dòng nước chảy xiết.
Trải qua nhiều lần vất vả si tâm không đổi.
Mỗi ngày cất tiếng hát sầu vang.
Đúng thế, Phong Ấn khai trương cuộc đời này bắt đầu bằng mười năm... còn là mười năm một lời khó kể hết.
Là mười năm thê thảm hết va rồi chạm, sặc mùi nhấp nhô.
Những đánh giá về hắn từ những người quen chia thành hai thái cực.
Một nửa bảo cái thằng đấy chả được cái tích sự gì hết.
Một nửa kia bảo hắn cái gì cũng biết, không gì không hiểu, chính là một thần đồng.
Phong Hiểu Âm chắc cú mình không vô tích sự như phe đầu tiên nói, nhưng chắc chắn không huyền bí như phe kia đồn thổi.
Nhưng bản thân hắn cũng hiểu mình biết nhiều thứ thật.
Chuyện lớn bé trong nước ngoài nước cũng bàn được.
Chuyện to chuyện bé của mẹ chồng nàng dâu ở quê cũng có thể tâm sự.
Thiên văn địa lý tôi đây cũng nghiên cứu rồi nhá.
Tam giáo cửu lưu tôi cũng đọc qua rồi.
(Cũng hiểu theo nghĩa: Tôi đây tiếp xúc với đủ hạng người trong xã hội này rồi.)
(Tam giáo cửu lưu bao gồm: "Tam giáo" là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; "Cửu lưu" là 9 học phái lớn thời Chiến quốc là Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Doanh gia, Mặc gia, Tung gia, Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này cũng chỉ đủ mọi hạng người trong xa hội.)
Cũng biết chút lịch sử nhân văn.
Hình như cũng có thể nhắc đến mấy chuyện như bốc thuốc đoán sao.
Chuyện đời tư của đám idol tôi đây há miệng là tuôn ào ào ra luôn.
Anh hùng từ thời cổ tới hiện đại đây cũng tường tận nhé.
Thần thoại ma quái chí dị à, không nhắc thì thôi, nhắc cái tôi có thể phun nước miếng ầm ầm.
Tu tiên thời hiện đại ngẫm kỹ cũng là chuyện lạ đấy.
Mấy bút danh cổ điển tôi đây nói riết không ngán.
Văn học mạng cũng không làm khó tôi được.
Còn nhắc đến dược lý Đông y thì tôi nói có sách, mách có chứng, đủ để ba hoa chích chòe.
Nhắc đến thủ thuật của Tây y, tôi cũng có thể khiến chủ nhiệm ngoại khoa tấm tắc khen tôi là giống y như người trong nghề...
(Đoạn ở trên còn đủ người thêm mắm thêm muối vào nữa đấy!)
...
Đó là Phong Hiểu Âm, một thân đòn gánh gánh một miệng ăn, một ngày cực khổ kiếm ba bữa cơm, không đến nỗi thành kẻ vô gia cư vô công rồi nghề.
Cha mẹ đều đã mất, không con chả cái.
Một người ăn no, cả nhà không đói.
Chín giờ đi làm năm giờ tan ca, ăn mặc tiết kiệm một tháng 12 triệu 6.
Trừ tiền thuê phòng, tiền điện nước, phí gia dụng và tiền rượu thuốc lá ra thì tuy không đến nỗi âm khoản nhưng cũng khó tiết kiệm được.
Nhưng không ảnh hưởng đến chuyện một người tự sướng một mình được.
(Ây, tôi không tán được gái thì lỗi tại tôi à?)
Mỗi buổi làm quen thôi là có thể trêu đùa con gái nhà người ta ôm bụng cười ná thở vui hết nấc, nhưng đi về nhà mong người ta đáp lại đều nhận được kết quả giống nhau: Anh ấy cũng được, nhưng bọn mình không hợp nhau.
Có rất nhiều bác gái nhiệt tình lúc nào cũng tiếc rẻ than: Cái thằng này tốt thật đó, nhưng lắm mồm.
Từ trên xuống dưới tóm gọn lại, thật ra là một người bình thường nhất giữa biển người mênh mông này.
Ăn được uống được nói được, ở cái thời dạy học như nhồi cám cho vịt ăn đúng là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu... Nhưng đúng thật chỉ dừng ở cái khoảng "biết" và "hiểu" thôi.
Tiến thêm một bước nữa thì thôi đừng nghĩ tới nữa.
Đến tận bây giờ.
Cuộc sống của người này cũng liên quan gì đến hắn nữa đâu.
.... Hắn xuyên không rồi.
"Nếu cha mẹ ở trên trời có linh, nếu biết mình ở một thế giới khác sống vô cùng tốt, còn hô mưa gọi gió, lại có cơ hội làm giàu, không khéo sẽ cực kỳ vui lòng đó chứ..."
"Tuy cái nghề có vẻ không hay cho lắm."
"Nhưng chắc cha mẹ không để ý đâu, chỉ cần con sống vui vẻ, cho dù nghề mình làm có ổn hay không, cha mẹ cũng an tâm được một nửa."
"Nói cho cùng bọn họ biết mình vẫn còn sống là được, cần gì phải để bọn họ biết giờ mình làm nghề gì."
"Tất cả kiếp trước cũng chẳng liên quan gì đến mình nữa."
"Vừa mới tới đây, xin hãy thay cho tôi một cái tên khác."
"Gửi lời chào tới thế giới khác này."
"Từ nay về sau, tên tôi không phải Phong Hiểu Âm nữa, xoá đi chữ Hiểu, từ nay tên tôi là Phong Ấn."
"Mong những ký ức đấy, sẽ không bao giờ bị lôi ra khỏi phong ấn."
"Nếu có một ngày tôi có thể quay về, thì tôi sẽ thắp cho cha mẹ tôi nén hương. Đến lúc đó chắc tôi có thể hãnh diện nói một câu, thằng Âm của cha mẹ có tiền đồ rồi."
Lúc lấy tên đấy, hắn tuyệt đối không ngờ rằng những ký ức đấy của hắn không những không thể phong ấn được, trái lại còn trở thành... bảo bối sống sót xịn xò nhất của hắn ở cái dị giới này.
Thế nên sau này, hắn cảm thấy cái tên Phong Ấn đấy của hắn chính là một trò đùa, còn là cái loại đùa cười không nổi...
Đuối lý rồi, lấy lý do khác thôi.
Ta đây là một ngọn gió thổi đến dị giới này.
(Phong = Gió)
Lưu lại dấu vết của ta thật sâu ở đây.
(Ấn = Dấu vết)
....
Phong Hiểu Âm...
Ấy chết, là Phong Ấn mới đúng.
Phong Ấn đi vào cái thế giới kỳ lạ này đã qua tròn mười năm năm tháng.
Mấy độ mưa gió mấy độ xuân thu.
Phong sương mưa tuyết khiến dòng nước chảy xiết.
Trải qua nhiều lần vất vả si tâm không đổi.
Mỗi ngày cất tiếng hát sầu vang.
Đúng thế, Phong Ấn khai trương cuộc đời này bắt đầu bằng mười năm... còn là mười năm một lời khó kể hết.
Là mười năm thê thảm hết va rồi chạm, sặc mùi nhấp nhô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.