Chương 2: Y Quán Lương Tâm (2)
Phong Lăng Thiên Hạ
27/03/2022
Chuyện đáng vui mừng nhất của thằng Phong Ấn này là so với cái thằng Phong Hiểu Âm đen ngắn lùn kiếp trước thì đẹp trai hơn rất nhiều, cực nhiều luôn.
Thân cao ít nhất là một mét tám, cân nặng chưa đến bảy mươi kg, điển hình mặc đồ thì gầy, cởi đồ có da có thịt.
Chân dài, eo thon, to cao không đen, có bộ mặt tiền đẹp ngút ngàn, mày rậm mắt to khuôn chữ điền...
Bên trên chính là quà tặng xuyên không duy nhất của hắn trong mười năm nay....
"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng thế giới này không phải thế giới theo chủ nghĩa ngoại hình kia... tủi thân thật đó... Nếu không mình phải xui đến mức nào nữa... May mà thế giới này để cho mình thành một vị sát thủ chính nhân quân tử lạnh lùng ít nói ít cười..."
Phong Ấn vô cùng cảm thấy mình sinh ra không gặp thời.
Nếu ở kiếp trước, với cân nặng này, diện mạo này, dáng người này, phong độ này, khí chất này... Ha hả, tiền á? Đó là thứ gì vậy?
Đảm bảo có một đống phú bà mỹ nữ điên cuồng... khụ khụ.
....
Xuyên qua được mười năm.
Bây giờ hắn cũng được xem như có chút thành tựu.
Nghề nghiệp của Phong Ấn, nếu là ở kiếp trước, đúng là không dễ nói cũng không dễ nghe...
Nhưng đặt vào hiện tại, cũng không đến nỗi nào...
Nghề của hắn, là sát thủ.
Chính là cái nghề nhận tiền bán mạng đó.
Cho nên nói không đến nỗi nào, là vì ở cái thế giới này, sát thủ cũng là một nghề.
Một thế giới hỗn loạn.
Phong Ấn là một tên sát thủ thuộc tổ chức "Quân Thiên Thủ".
Là một tổ chức sát thủ đệ nhất hàng thật giá thật của Đại Lục này.
"Ở cái thời hỗn loạn này, nắm chặt đao trong tay, rửa sạch rác rưởi cho thế gian này, tẩy sạch trời xanh."
Đây chính là luật thép nhất định phải khắc cốt ghi tâm của tất cả các sát thủ thuộc tổ chức Quân Thiên Thủ lúc mới bước chân vào tập thể này.
Có lẽ ở thế giới khác, chuyện sát thủ trở thành tổ chức chính nghĩa đúng là vớ vẩn thật sự, nhưng ở thế giới này, điều đó lại hợp tình hợp lý rõ ràng.
Đương nhiên cũng không phải tất cả các tổ chức sát thủ đều như thế.
Ấy vậy mà Quân Thiên Thủ lại đúng là một dòng nước trong. Thậm chí dòng nước trong này còn chảy xuôi từ rất lâu về trước tới tận bây giờ, đã tồn tại không biết bao lâu rồi, bất thình lình trở thành một trong những thế lực cấp boss khủng ở đại lục này.
Không ai biết tổng bộ của Quân Thiên Thủ xây ở chỗ nào, cũng không biết cao tầng của Quân Thiên Thủ cụ thể là ai.
Nhưng người đời lại biết rất nhiều chuyện liên quan đến Quân Thiên Thủ, ví dụ như gia nhập Quân Thiên Thủ không có bất cứ vòng sơ khảo nào, chỉ cần ngươi tuân theo kỷ luật của tổ chức, thì bản thân ngươi có là một thằng ăn mày trói gà không chặt cũng có thể gia nhập.
Mà chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, tiễn mục tiêu của nhiệm vụ đi bán muối thì ngươi có thể nhận được nhu thiết yếu bên trong ban cho, bất kể là tiền tài hay đồ ăn, hay là công pháp tu luyện, tài liệu để tu luyện.
Mà điều thứ nhất trong luật thép của Quân Thiên Thủ là: "Sống chết có số, toàn thể không chịu trách nhiệm."
Mấy chữ này rất dễ hiểu, ý trên mặt chữ đấy.
Chết thì chết thôi, một khi chết rồi thì không liên quan gì đến tổ chức nữa, sẽ không nhận được trợ cấp gì hết.
Cho dù là như thế, nhưng tổ chức Quân Thiên Thủ này là một lựa chọn được rất nhiều người đã lâm vào đường cùng hướng tới.
Một lựa chọn để sống sót.
Đến lúc sắp chết rồi còn làm được cái gì nữa?
Có thêm đường sống không phải tốt hơn sao?
Khắp nơi khắp chốn này đều là cuộc sống cá lớn nuốt cá bé, yêu thú lộng hành khắp nơi, ngay từ đầu từng bước một đã vào sinh ra tử rồi, hở ra một tý là bước vào con đường tăm tối mù mịt.
Vượt ra khỏi nơi pháp luật còn khá nghiêm ngặt, thoát khỏi phạm vi bảo hộ của các quốc gia vốn có cường giả xuất hiện như nấm mọc sau mưa, kẻ trần mắt thịt yếu như sên kia đành phải dựa vào số phận mịt mờ vô định mà thôi.
Không khéo may ra còn nhận được sự thương hại của kẻ mạnh nữa.
Dựa vào sự thương hại, vận may, cùng với bố thí để sống.
Trong tình huống đó, kẻ yếu đi vào núi hái thuốc cũng chỉ dám hái thứ dược thảo tầm thường, cho dù có phát hiện ra được linh dược cũng không dám sờ vào.
Bởi vì sờ vào, có thể mang đến được một phần phú quý, nhưng có thể dẫn tới tai họa ngập đầu, họa diệt môn.
Đức không hợp chức vị ắt có tai ương; người không xứng với tiền tài, ắt có tai họa bất ngờ,
Những lời đấy không phải lời mê tín, mà đó là hiện thực, là lòng người.
Cũng là hiện trạng bây giờ của đại lục An Bình.
Thật buồn cười.
"An Bình!"
Vào thời loạn thế hỗn loạn này, bản thân nó lại có cái tên nghe êm tai như này, rõ ràng ở chốn này phần lớn dân đen chẳng có chút gì là an bình, thậm chí bữa nay lo bữa mai, hở một tý là mất mạng như chơi.
Mỗi một người có thể lớn lên ở nơi hoang vu tiêu điều này, chẳng biết phải trải qua bao nhiêu gió mưa, biết bao lần thập tử nhất sinh.
Thân cao ít nhất là một mét tám, cân nặng chưa đến bảy mươi kg, điển hình mặc đồ thì gầy, cởi đồ có da có thịt.
Chân dài, eo thon, to cao không đen, có bộ mặt tiền đẹp ngút ngàn, mày rậm mắt to khuôn chữ điền...
Bên trên chính là quà tặng xuyên không duy nhất của hắn trong mười năm nay....
"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng thế giới này không phải thế giới theo chủ nghĩa ngoại hình kia... tủi thân thật đó... Nếu không mình phải xui đến mức nào nữa... May mà thế giới này để cho mình thành một vị sát thủ chính nhân quân tử lạnh lùng ít nói ít cười..."
Phong Ấn vô cùng cảm thấy mình sinh ra không gặp thời.
Nếu ở kiếp trước, với cân nặng này, diện mạo này, dáng người này, phong độ này, khí chất này... Ha hả, tiền á? Đó là thứ gì vậy?
Đảm bảo có một đống phú bà mỹ nữ điên cuồng... khụ khụ.
....
Xuyên qua được mười năm.
Bây giờ hắn cũng được xem như có chút thành tựu.
Nghề nghiệp của Phong Ấn, nếu là ở kiếp trước, đúng là không dễ nói cũng không dễ nghe...
Nhưng đặt vào hiện tại, cũng không đến nỗi nào...
Nghề của hắn, là sát thủ.
Chính là cái nghề nhận tiền bán mạng đó.
Cho nên nói không đến nỗi nào, là vì ở cái thế giới này, sát thủ cũng là một nghề.
Một thế giới hỗn loạn.
Phong Ấn là một tên sát thủ thuộc tổ chức "Quân Thiên Thủ".
Là một tổ chức sát thủ đệ nhất hàng thật giá thật của Đại Lục này.
"Ở cái thời hỗn loạn này, nắm chặt đao trong tay, rửa sạch rác rưởi cho thế gian này, tẩy sạch trời xanh."
Đây chính là luật thép nhất định phải khắc cốt ghi tâm của tất cả các sát thủ thuộc tổ chức Quân Thiên Thủ lúc mới bước chân vào tập thể này.
Có lẽ ở thế giới khác, chuyện sát thủ trở thành tổ chức chính nghĩa đúng là vớ vẩn thật sự, nhưng ở thế giới này, điều đó lại hợp tình hợp lý rõ ràng.
Đương nhiên cũng không phải tất cả các tổ chức sát thủ đều như thế.
Ấy vậy mà Quân Thiên Thủ lại đúng là một dòng nước trong. Thậm chí dòng nước trong này còn chảy xuôi từ rất lâu về trước tới tận bây giờ, đã tồn tại không biết bao lâu rồi, bất thình lình trở thành một trong những thế lực cấp boss khủng ở đại lục này.
Không ai biết tổng bộ của Quân Thiên Thủ xây ở chỗ nào, cũng không biết cao tầng của Quân Thiên Thủ cụ thể là ai.
Nhưng người đời lại biết rất nhiều chuyện liên quan đến Quân Thiên Thủ, ví dụ như gia nhập Quân Thiên Thủ không có bất cứ vòng sơ khảo nào, chỉ cần ngươi tuân theo kỷ luật của tổ chức, thì bản thân ngươi có là một thằng ăn mày trói gà không chặt cũng có thể gia nhập.
Mà chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, tiễn mục tiêu của nhiệm vụ đi bán muối thì ngươi có thể nhận được nhu thiết yếu bên trong ban cho, bất kể là tiền tài hay đồ ăn, hay là công pháp tu luyện, tài liệu để tu luyện.
Mà điều thứ nhất trong luật thép của Quân Thiên Thủ là: "Sống chết có số, toàn thể không chịu trách nhiệm."
Mấy chữ này rất dễ hiểu, ý trên mặt chữ đấy.
Chết thì chết thôi, một khi chết rồi thì không liên quan gì đến tổ chức nữa, sẽ không nhận được trợ cấp gì hết.
Cho dù là như thế, nhưng tổ chức Quân Thiên Thủ này là một lựa chọn được rất nhiều người đã lâm vào đường cùng hướng tới.
Một lựa chọn để sống sót.
Đến lúc sắp chết rồi còn làm được cái gì nữa?
Có thêm đường sống không phải tốt hơn sao?
Khắp nơi khắp chốn này đều là cuộc sống cá lớn nuốt cá bé, yêu thú lộng hành khắp nơi, ngay từ đầu từng bước một đã vào sinh ra tử rồi, hở ra một tý là bước vào con đường tăm tối mù mịt.
Vượt ra khỏi nơi pháp luật còn khá nghiêm ngặt, thoát khỏi phạm vi bảo hộ của các quốc gia vốn có cường giả xuất hiện như nấm mọc sau mưa, kẻ trần mắt thịt yếu như sên kia đành phải dựa vào số phận mịt mờ vô định mà thôi.
Không khéo may ra còn nhận được sự thương hại của kẻ mạnh nữa.
Dựa vào sự thương hại, vận may, cùng với bố thí để sống.
Trong tình huống đó, kẻ yếu đi vào núi hái thuốc cũng chỉ dám hái thứ dược thảo tầm thường, cho dù có phát hiện ra được linh dược cũng không dám sờ vào.
Bởi vì sờ vào, có thể mang đến được một phần phú quý, nhưng có thể dẫn tới tai họa ngập đầu, họa diệt môn.
Đức không hợp chức vị ắt có tai ương; người không xứng với tiền tài, ắt có tai họa bất ngờ,
Những lời đấy không phải lời mê tín, mà đó là hiện thực, là lòng người.
Cũng là hiện trạng bây giờ của đại lục An Bình.
Thật buồn cười.
"An Bình!"
Vào thời loạn thế hỗn loạn này, bản thân nó lại có cái tên nghe êm tai như này, rõ ràng ở chốn này phần lớn dân đen chẳng có chút gì là an bình, thậm chí bữa nay lo bữa mai, hở một tý là mất mạng như chơi.
Mỗi một người có thể lớn lên ở nơi hoang vu tiêu điều này, chẳng biết phải trải qua bao nhiêu gió mưa, biết bao lần thập tử nhất sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.