Chương 67: Vực sâu chết người
Châu Dụ Tâm
07/05/2013
Quỷ Môn quan chủ vừa nghe tiếng nói, mặt mày biến sắc, đứng dừng lại.
Trịnh Kiếm Hồng nghe ra tiếng người vừa nói không ai khác hơn là lão Bích Linh Ma Ảnh, trong lòng hơi sợ, thoáng cái chàng giữ lại được bình tĩnh, khẽ nói đủ Quỷ Môn quan chủ nghe :
- Đừng khẩn trương lắm, cứ theo kế hoạch thi hành, bảo lão ấy vào điện.
Quỷ Môn quan chủ hỏi :
- Tốt không?
- Nếu có biến thình lình ta tùy cơ ứng biến.
Quỷ Môn quan chủ quay lại nói lớn :
- Xin mời Ma chủ vào điện.
Dứt lời, lão phóng nhanh đi.
Bích Linh Ma Ảnh tức tốc đuổi theo vào điện.
Tới nơi, Quỷ Môn quan chủ đặt Trịnh Kiếm Hồng xuống một chỗ đã định trước.
Bích Linh Ma Ảnh cũng tới nơi, lão cười khặc khặc :
- Khá lắm! Khá lắm! Trong Thập Đại Ma Tinh chỉ có Quan chủ là đáng khen.
Quỷ Môn quan chủ cười nói :
- Ma chủ quá khen rồi.
- Ồ! Đó là sự thật, Quan chủ đừng khiêm tốn. Khà khà khà...
Bích Linh Ma Ảnh cười nói xong, một tay lột mặt nạ, một tay cởi áo ngoài ra, bước tới bên Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Khà khà khà! Muốn tìm ngươi thì tìm không được, không muốn tìm thì lại gặp. Bây giờ ngươi như cá nằm trên thớt, ngoan cố thì chết tức khắc đấy nhé.
Quỷ Môn quan chủ nghe thấy càng thêm khẩn trương, run giọng nói :
- Mời... mời Ma chủ ngồi, để kẻ dưới tham bái đại lễ.
Bích Linh Ma Ảnh cười nói :
- Thôi, thôi Quan chủ có công bắt được thằng ranh con này, công lao rất lớn khỏi phải khách sáo.
Quỷ Môn quan chủ nói :
- Ma chủ không ngồi, kẻ dưới không... không... không dám...
Bích Linh Ma Ảnh bỗng nhìn vào mặt Quỷ Môn quan chủ hỏi :
- Trịnh Kiếm Hồng đã bị bắt vào tay ta, sao ngươi còn khẩn trương thế?
Quỷ Môn quan chủ gượng cười :
- Tại... tại hạ đã lỡ đánh nó quá nặng.
- Hả?
Bích Linh Ma Ảnh sửng sốt kêu lên một tiếng rồi tiếp :
- Nếu nó không bị Thiên Ma Nhơn Giả đánh trúng chưa chắc ngươi hạ nó dễ đâu.
- Cố nhiên! Xin mời... mời Ma chủ.
Bích Linh Ma Ảnh không ngồi, trái lại bước tới bên Trịnh Kiếm Hồng khiến Quỷ Môn quan chủ sợ tái mặt.
Bích Linh Ma Ảnh nói :
- Trịnh Kiếm Hồng đã bị chúng ta bắt. Nhưng có một điều ta muốn hỏi Quan chủ.
Quỷ Môn quan chủ lo sợ :
- Ma chủ có... có... vấn đề gì?
- Trịnh Kiếm Hồng tại sao vác xác đến đây?
- Kẻ dưới dùng kế để gạt hắn.
- Bằng chác nào?
- Trước khi kẻ dưới trình cho Ma chủ biết, xin Ma chủ tha tội cho.
- Tha tội? Tội gì?
- Kẻ dưới giả bộ đánh lừa nó...
- Sao?
- Dạ... kẻ dưới bảo nó hợp tác để chống lại Ma chủ.
- Vì vậy Trịnh Kiếm Hồng mang xác đến Quỷ Môn quan?
- Phải!
Bích Linh Ma Ảnh vụt phá lên cười :
- Khà khà khà...
Quỷ Môn quan chủ lại càng sợ thêm, bước thụt lùi vào phía sau ghế định hành sự.
Trịnh Kiếm Hồng thấy thế, liền ngầm vận công tự phá giải huyệt để kịp thời đối phó với tình thế.
Đột nhiên, Bích Linh Ma Ảnh chiếu mắt nhìn thẳng vào mặt Quỷ Môn quan chủ, khiến lão run lên, thần sắc biến đổi khác thường.
- Thưa Ma chủ tha cho kẻ dưới tội chết.
Bích Linh Ma Ảnh mở tròn xoe đôi mắt ngờ vực, nói :
- Không sao!
Quỷ Môn quan chủ đột nhiên giơ cao tay lên hét :
- Trịnh Kiếm Hồng phải chết!
Chữ “chết” chưa thoát khỏi miệng, Quỷ Môn quan chủ nhắm ngay chiếc ghế đánh xuống một chưởng.
Xòa!
Cả phòng Quỷ đường vụt tối đen, tất cả ba người đều lọt xuống một hố sâu.
Hình như Bích Linh Ma Ảnh đã đề phòng trước, vừa trông thấy Quỷ Môn quan chủ xuất chưởng lão nhảy xẹt tới sát bên người Quỷ Môn quan chủ.
Bởi thế, Bích Linh Ma Ảnh không lọt vào cái hố riêng biệt mà lại lọt vào cái hố của Trịnh Kiếm Hồng và Quỷ Môn quan chủ. Thân thủ Bích Linh Ma Ảnh lẹ như chớp, khiến Quỷ Môn quan chủ không ngờ tới.
Trong lúc hụt chân lọt xuống hố, Bích Linh Ma Ảnh tung ngay liên tiếp ba chưởng.
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ làm rúng động khắp vùng đất Quỷ Môn quan.
Môn hạ Quỷ Môn quan chủ nghe thấy đều thất sắc.
Nhưng chẳng ai dám chạy vào Quỷ đường, chỉ đứng bên ngoài canh gác cẩn mật.
Nói về Trịnh Kiếm Hồng thầm vận giải huyệt chưa được, lại thấy tình thế cực kỳ nguy hiểm cái chết như treo lơ lửng trên đầu.
Quỷ Môn quan chủ hứng chưởng miệng tuôn máu ra xối xả.
Trịnh Kiếm Hồng tức tốc thúc đẩy giải được huyệt đạo.
Chân vừa chạm đất ướt lạnh, nơi chàng đứng lờ mờ ánh sáng từ một khe núi hắt sang. Trịnh Kiếm Hồng phát giác ra Bích Linh Ma Ảnh cũng rơi gần đó.
Chàng lên tiếng :
- Lão ma đầu, hôm nay oan gia đường hẹp, ngươi còn nói gì không?
Bích Linh Ma Ảnh vụt cười gằn :
- Tiểu tử mày muốn lấy máu trả máu ư?
- Đúng thế, ha ha...
Bích Linh Ma Ảnh cũng phá lên cười khô khan :
- Kha kha kha! Tốt lắm! Ta sẽ cho mày sáng mắt ra...
- Cái gì?
- Hừ! Bích Linh Ma Ảnh này sẽ sát tuyệt võ lâm thiên hạ. Vậy mày tính coi lời lỗ thế nào?
Trịnh Kiếm Hồng rống lên :
- Cửu đại môn phái không dễ hiếp đâu.
- Kha kha kha! Ta đi giang hồ thấy cả, biết cả...
- Thấy cái gì? Biết cái gì?
Bích Linh Ma Ảnh nhún vai nói :
- Ngoài mày ra, ta coi nhân vật võ lâm Cửu đại môn phái chỉ bằng nắm tay.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ lại giật mình. Quả thật Bích Linh Ma Ảnh quá ngạo mạn. Nhưng lời nói của lão không phải là không đúng.
Đột nhiên, Trịnh Kiếm Hồng hét lớn :
- Nằm xuống cho ta!
Chưởng phong mạnh như thác đổ, từ trong hai bàn tay Trịnh Kiếm Hồng thoát ra, người chàng vụt đứng dậy.
Sự kiện xảy ra quá bất thần, Bích Linh Ma Ảnh thất sắc, chỉ còn biết phóng mình lên cao tránh chưởng.
Đồng lúc, song chưởng của lão từ trên không bay chụp xuống ngay đỉnh đầu Trịnh Kiếm Hồng.
Hai đạo kình phong nặng như hai quả chùy ngàn cân.
Trịnh Kiếm Hồng thất sắc, chỉ kịp lắc lư thân ảnh xê qua thì song chưởng thứ hai, thứ ba, thứ tư dồn dập xẹt xuống đầu chàng.
Ầm! Ầm!...
Ầm! Ầm!...
Trịnh Kiếm Hồng xanh mặt phóng mình ra xa hơn mười trượng.
- Ánh sáng!
Một tiếng rú thê thảm vang lên.
Người Trịnh Kiếm Hồng rơi thẳng xuống vực sâu trăm trượng.
Bích Linh Ma Ảnh chân vừa đứng vững trên mỏm núi nhìn xuống đáy cốc ngẩn ngơ như kẻ khùng điên.
Lão những tưởng bắt được Trịnh Kiếm Hồng sẽ lãnh hội được bí quyết võ công tột bực của Hư Nhược Văn, nào ngờ... Trịnh Kiếm Hồng rơi xuống đáy cốc này nếu không nát thây thì cũng bầm gan bể mật chết đi.
Thế là mộng lão đã tan.
Lão tức tối hét lên một tiếng tuyệt vọng khiến người nghe phải rúng động thần sắc.
Rồi thoắt một cái, lão phóng mình trở xuống núi, buông lại câu rùng rợn :
- Giết, giết sạch thiên hạ!
Trịnh Kiếm Hồng nghe ra tiếng người vừa nói không ai khác hơn là lão Bích Linh Ma Ảnh, trong lòng hơi sợ, thoáng cái chàng giữ lại được bình tĩnh, khẽ nói đủ Quỷ Môn quan chủ nghe :
- Đừng khẩn trương lắm, cứ theo kế hoạch thi hành, bảo lão ấy vào điện.
Quỷ Môn quan chủ hỏi :
- Tốt không?
- Nếu có biến thình lình ta tùy cơ ứng biến.
Quỷ Môn quan chủ quay lại nói lớn :
- Xin mời Ma chủ vào điện.
Dứt lời, lão phóng nhanh đi.
Bích Linh Ma Ảnh tức tốc đuổi theo vào điện.
Tới nơi, Quỷ Môn quan chủ đặt Trịnh Kiếm Hồng xuống một chỗ đã định trước.
Bích Linh Ma Ảnh cũng tới nơi, lão cười khặc khặc :
- Khá lắm! Khá lắm! Trong Thập Đại Ma Tinh chỉ có Quan chủ là đáng khen.
Quỷ Môn quan chủ cười nói :
- Ma chủ quá khen rồi.
- Ồ! Đó là sự thật, Quan chủ đừng khiêm tốn. Khà khà khà...
Bích Linh Ma Ảnh cười nói xong, một tay lột mặt nạ, một tay cởi áo ngoài ra, bước tới bên Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Khà khà khà! Muốn tìm ngươi thì tìm không được, không muốn tìm thì lại gặp. Bây giờ ngươi như cá nằm trên thớt, ngoan cố thì chết tức khắc đấy nhé.
Quỷ Môn quan chủ nghe thấy càng thêm khẩn trương, run giọng nói :
- Mời... mời Ma chủ ngồi, để kẻ dưới tham bái đại lễ.
Bích Linh Ma Ảnh cười nói :
- Thôi, thôi Quan chủ có công bắt được thằng ranh con này, công lao rất lớn khỏi phải khách sáo.
Quỷ Môn quan chủ nói :
- Ma chủ không ngồi, kẻ dưới không... không... không dám...
Bích Linh Ma Ảnh bỗng nhìn vào mặt Quỷ Môn quan chủ hỏi :
- Trịnh Kiếm Hồng đã bị bắt vào tay ta, sao ngươi còn khẩn trương thế?
Quỷ Môn quan chủ gượng cười :
- Tại... tại hạ đã lỡ đánh nó quá nặng.
- Hả?
Bích Linh Ma Ảnh sửng sốt kêu lên một tiếng rồi tiếp :
- Nếu nó không bị Thiên Ma Nhơn Giả đánh trúng chưa chắc ngươi hạ nó dễ đâu.
- Cố nhiên! Xin mời... mời Ma chủ.
Bích Linh Ma Ảnh không ngồi, trái lại bước tới bên Trịnh Kiếm Hồng khiến Quỷ Môn quan chủ sợ tái mặt.
Bích Linh Ma Ảnh nói :
- Trịnh Kiếm Hồng đã bị chúng ta bắt. Nhưng có một điều ta muốn hỏi Quan chủ.
Quỷ Môn quan chủ lo sợ :
- Ma chủ có... có... vấn đề gì?
- Trịnh Kiếm Hồng tại sao vác xác đến đây?
- Kẻ dưới dùng kế để gạt hắn.
- Bằng chác nào?
- Trước khi kẻ dưới trình cho Ma chủ biết, xin Ma chủ tha tội cho.
- Tha tội? Tội gì?
- Kẻ dưới giả bộ đánh lừa nó...
- Sao?
- Dạ... kẻ dưới bảo nó hợp tác để chống lại Ma chủ.
- Vì vậy Trịnh Kiếm Hồng mang xác đến Quỷ Môn quan?
- Phải!
Bích Linh Ma Ảnh vụt phá lên cười :
- Khà khà khà...
Quỷ Môn quan chủ lại càng sợ thêm, bước thụt lùi vào phía sau ghế định hành sự.
Trịnh Kiếm Hồng thấy thế, liền ngầm vận công tự phá giải huyệt để kịp thời đối phó với tình thế.
Đột nhiên, Bích Linh Ma Ảnh chiếu mắt nhìn thẳng vào mặt Quỷ Môn quan chủ, khiến lão run lên, thần sắc biến đổi khác thường.
- Thưa Ma chủ tha cho kẻ dưới tội chết.
Bích Linh Ma Ảnh mở tròn xoe đôi mắt ngờ vực, nói :
- Không sao!
Quỷ Môn quan chủ đột nhiên giơ cao tay lên hét :
- Trịnh Kiếm Hồng phải chết!
Chữ “chết” chưa thoát khỏi miệng, Quỷ Môn quan chủ nhắm ngay chiếc ghế đánh xuống một chưởng.
Xòa!
Cả phòng Quỷ đường vụt tối đen, tất cả ba người đều lọt xuống một hố sâu.
Hình như Bích Linh Ma Ảnh đã đề phòng trước, vừa trông thấy Quỷ Môn quan chủ xuất chưởng lão nhảy xẹt tới sát bên người Quỷ Môn quan chủ.
Bởi thế, Bích Linh Ma Ảnh không lọt vào cái hố riêng biệt mà lại lọt vào cái hố của Trịnh Kiếm Hồng và Quỷ Môn quan chủ. Thân thủ Bích Linh Ma Ảnh lẹ như chớp, khiến Quỷ Môn quan chủ không ngờ tới.
Trong lúc hụt chân lọt xuống hố, Bích Linh Ma Ảnh tung ngay liên tiếp ba chưởng.
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ làm rúng động khắp vùng đất Quỷ Môn quan.
Môn hạ Quỷ Môn quan chủ nghe thấy đều thất sắc.
Nhưng chẳng ai dám chạy vào Quỷ đường, chỉ đứng bên ngoài canh gác cẩn mật.
Nói về Trịnh Kiếm Hồng thầm vận giải huyệt chưa được, lại thấy tình thế cực kỳ nguy hiểm cái chết như treo lơ lửng trên đầu.
Quỷ Môn quan chủ hứng chưởng miệng tuôn máu ra xối xả.
Trịnh Kiếm Hồng tức tốc thúc đẩy giải được huyệt đạo.
Chân vừa chạm đất ướt lạnh, nơi chàng đứng lờ mờ ánh sáng từ một khe núi hắt sang. Trịnh Kiếm Hồng phát giác ra Bích Linh Ma Ảnh cũng rơi gần đó.
Chàng lên tiếng :
- Lão ma đầu, hôm nay oan gia đường hẹp, ngươi còn nói gì không?
Bích Linh Ma Ảnh vụt cười gằn :
- Tiểu tử mày muốn lấy máu trả máu ư?
- Đúng thế, ha ha...
Bích Linh Ma Ảnh cũng phá lên cười khô khan :
- Kha kha kha! Tốt lắm! Ta sẽ cho mày sáng mắt ra...
- Cái gì?
- Hừ! Bích Linh Ma Ảnh này sẽ sát tuyệt võ lâm thiên hạ. Vậy mày tính coi lời lỗ thế nào?
Trịnh Kiếm Hồng rống lên :
- Cửu đại môn phái không dễ hiếp đâu.
- Kha kha kha! Ta đi giang hồ thấy cả, biết cả...
- Thấy cái gì? Biết cái gì?
Bích Linh Ma Ảnh nhún vai nói :
- Ngoài mày ra, ta coi nhân vật võ lâm Cửu đại môn phái chỉ bằng nắm tay.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ lại giật mình. Quả thật Bích Linh Ma Ảnh quá ngạo mạn. Nhưng lời nói của lão không phải là không đúng.
Đột nhiên, Trịnh Kiếm Hồng hét lớn :
- Nằm xuống cho ta!
Chưởng phong mạnh như thác đổ, từ trong hai bàn tay Trịnh Kiếm Hồng thoát ra, người chàng vụt đứng dậy.
Sự kiện xảy ra quá bất thần, Bích Linh Ma Ảnh thất sắc, chỉ còn biết phóng mình lên cao tránh chưởng.
Đồng lúc, song chưởng của lão từ trên không bay chụp xuống ngay đỉnh đầu Trịnh Kiếm Hồng.
Hai đạo kình phong nặng như hai quả chùy ngàn cân.
Trịnh Kiếm Hồng thất sắc, chỉ kịp lắc lư thân ảnh xê qua thì song chưởng thứ hai, thứ ba, thứ tư dồn dập xẹt xuống đầu chàng.
Ầm! Ầm!...
Ầm! Ầm!...
Trịnh Kiếm Hồng xanh mặt phóng mình ra xa hơn mười trượng.
- Ánh sáng!
Một tiếng rú thê thảm vang lên.
Người Trịnh Kiếm Hồng rơi thẳng xuống vực sâu trăm trượng.
Bích Linh Ma Ảnh chân vừa đứng vững trên mỏm núi nhìn xuống đáy cốc ngẩn ngơ như kẻ khùng điên.
Lão những tưởng bắt được Trịnh Kiếm Hồng sẽ lãnh hội được bí quyết võ công tột bực của Hư Nhược Văn, nào ngờ... Trịnh Kiếm Hồng rơi xuống đáy cốc này nếu không nát thây thì cũng bầm gan bể mật chết đi.
Thế là mộng lão đã tan.
Lão tức tối hét lên một tiếng tuyệt vọng khiến người nghe phải rúng động thần sắc.
Rồi thoắt một cái, lão phóng mình trở xuống núi, buông lại câu rùng rợn :
- Giết, giết sạch thiên hạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.