Quyển 1 - Chương 1
Phong Lộng
20/01/2017
Rét đậm, tà dương.
Chưa có tuyết rơi mà đã lạnh đến dọa người.
Chân trời phía xa xa, mặt trời đo đỏ đã bị gió bắc gào thét thổi không biết tung tích nơi đâu, người dân có thể về nhà đã về nhà, đóng chặt cửa, tích cóp chút ít hơi ấm ít ỏi đến đáng thương còn sót lại.
Lý lão bản rụt tay vào ống tay áo, nhìn quan đạo lạnh lẽo quạnh quẽ.
Không chỉ có quan đạo lạnh lẽo, ngay cả trong điếm cũng lạnh đến tê người. Mấy hôm trước vẫn còn cảnh dòng người qua lại nhưng thoi đưa trước cửa điếm khi đến Bạch gia chúc thọ, có lẽ là vì khách nhân đã đến gần như đông đủ, đã không còn thấy bóng dáng ai nữa. Duy nhất có vị khách nhân ngồi cạnh bếp lò, xoa xoa tay, đầu vẫn cúi thấp.
Trời lạnh, chắc chắn không có nhiều người ra ngoài, hôm nay e là không có ai đến trọ.
“Đát đát, đát đát…” Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, lại đến vào đúng lúc này.
“Hắc! Có khách tới!” Tiểu nhị hoạt bắt hẳn lên.
Lý lão bản rướn cổ ra ngoài nhìn ngó.
Khoái mã thuận gió mà đến. Hai người một trước một sau, quả nhiên dừng lại trước cửa tiệm. Một khuôn mặt nữ hài bị đông lạnh đến hồng hồng ngồi trên lưng ngựa, sang sảng hỏi, “Này, biết Bạch gia đi thế nào không?”
“Cô nương muốn đến Bạch gia mừng thọ lão gia?”
“Ân, đi theo con đường phía trước a?”
“Phía trước rẽ trái, đi thêm ba dặm nữa là đến địa giới Bạch gia. Cô nương cứ đi cưỡi thêm nửa canh giờ là có thể nhìn thấy đại viện Bạch gia.”
“Cái gì?! Còn phải cưỡi nửa canh giờ nữa? Bạch gia này cũng xa hoa quá đi!” Nàng quay đầu cười nói với nam tử còn trẻ phía sau, “Sư huynh, huynh nói đúng không?”
Chu Nhược Văn nở nụ cười.
Hắn năm nay mới vừa mãn hai mươi, gương mặt đoan chính làm cho người ta cảm giác cực kỳ trầm ổn, là đệ tử xuất chúng nhất phái Hoa Sơn, cũng là giai tế (con rể) mà sư phụ cảm thấy có thể gả được hòn ngọc quý trên tay. Hắn nhìn đã bị sư phụ nhìn trúng, sư mẫu cũng ngầm đồng ý cho sư muội Phương Nghê Hồng của mình, lộ ra nụ cười đắm đuối, “Sư muội, Bạch gia là một trong tứ đại danh gia trên giang hồ, hôm nay chúng ta đến mừng thọ, ta thấy nói lời cũng phải tôn kính một chút mới phải.”
“Hừ, Phong Bạch Tư Mã Từ, Bạch gia mấy năm nay không có lấy một hậu bối lợi hại, nếu bàn về thanh thế trên giang hồ, Bạch gia sớm đã xếp thứ cuối.”
Chu Nhược Văn lắc đầu than thở, “Sư muội…”
“Cái đó là do cha nói cho ta biết.” Phương Nghê Hồng le lưỡi với Chu Nhược Văn, cười ngọt ngào nói, “Sư huynh, ta biết nặng nhẹ mà, những lời này đương nhiên sẽ không nói trước mặt Bạch lão gia tử.”
“Trời không còn sớm nữa, nhanh đi thôi! Bạch tiền bối đại thọ năm mươi, người trong võ lâm phần lớn đã đến từ hai ngày trước. Ngày mai là ngày chính, hôm nay chúng ta mới đến, e là đã hơi thất lễ rồi đó.”
“Sợ cái gì? Còn chưa muộn mà, chẳng lẽ mừng đại thọ mà không đến trước cũng là có lỗi sao?” Phương Nghê Hồng trả lời một câu, lấy ra ít bạc vụn ném cho Lý lão bản, giục ngựa, đang muốn chạy về phía trước thì bỗng có thanh âm xa lạ truyền tới.
“Hai vị xin dừng bước.”
Giọng nam ôn nhu chỉ cất lên vài tiếng nhưng lại xuyên qua thính lực của hai người ngồi trên lưng ngựa, tiết tấu nhịp nhàng du dương, giống như phá lớp không khí băng giá mà chui ra, làm hai người muốn vung roi thúc ngựa cũng phải cùng nhau quay lại.
Trong điếm, khách nhân duy nhất vốn đang lẳng lặng ngồi bên bếp lò, không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa điếm.
Hắc y, tóc đen, giày bằng nỉ dày, cách ăn mặc hệt như những thư sinh bình thường khác.
“Ân?” Phương Nghê Hồng lên tiếng, tầm mắt đụng tới cặp mắt đẹp đến không nói nên lời, tim bỗng nhiên thịch! Một tiếng nảy lên.
Cặp mắt kia thật đẹp, cũng quá vững vàng, hơn nữa còn thâm thúy đến không nói rõ được. tựa hồ chỉ cần liếc một cái, lời trong lòng có chôn sâu thế nào cũng phải vọt ra, rồi lại nghẹn lại ở cổ, nói không nên lời.
Nhìn lần thứ hai, nàng mới phát hiện không thể gọi là ‘mỹ lệ’ – nam nhân đứng ngoài cửa tiệm cực kì anh tuấn, còn anh tuấn hơn tất cả những nam nhân mà nàng từng gặp.
Mày kiếm, mũi cao, đôi môi làm người ta phải thán phục, nụ cười tao nhã.
“Xin hỏi vị công tử này, vì sao lại bảo chúng ta dừng lại?” Phương Nghê Hồng luôn tùy tiện, không ngờ lại nhã nhặn đến thế.
Ý cười ôn hòa kéo dài đến bên môi, hắc y nhân nhẹ nhàng chắp tay, “Xin hỏi cô nương cùng vị công tử này, nhị vị muốn đến Bạch gia sơn trang phía trước?”
“Không sai.” Chu Nhược Văn đáp, “Chúng ta phụng sư mệnh, đến mừng thọ Bạch tiền bối.”
“Một khi đã như vậy, có thể cho tại hạ cùng đi một đoạn đường?” Hắc y nhân lại hỏi, “Tại hạ cũng đang đến Bạch gia sơn trang.”
“Ngươi?” Phương Nghê Hồng chưa hề chớp mắt mà nhìn y, “Ngươi không có ngựa?”
“Tại hạ vốn định đi bộ, không ngờ trời bỗng nhiên trở gió, đường xá lại khó đi…”
“Ngươi cũng muốn đi mừng thọ?”
“Đúng vậy.”
Chu Nhược Văn xem xét sư muội bên cạnh tựa hồ có điểm gì là lạ, lại nhìn nam nhân ——
Anh tuấn điềm tĩnh, nhã nhặn thanh tao…
Chu Nhược Văn ha hả cười rộ lên, “Thì ra là bạn đường. Tại hạ là Chu Nhược Văn, đại đệ tử Hoa Sơn, vị này chính là sư muội của ta – Nghê Hồng. Xin hỏi huynh đài cao tính đại danh?”
“Tại hạ Bạch Thiểu Tình.” Thanh âm của y thật sự là êm tai, mỗi một âm tiết đều làm cho người ta thoải mái nói không nên lời.
Ánh mắt Phương Nghê Hồng dừng lại trên người Bạch Thiểu Tình, bật lên câu cảm thán sâu kín, “Bạch? Ngươi họ bạch? Ngươi là người của Bạch gia?”
Bạch Thiểu Tình tựa hồ có vẻ khó xử với chuyện này, do dự chần chừ một lát, rốt cuộc cười khổ nói, “Hổ thẹn, Thiểu Tình chính là tam tử không có tiền đồ của Bạch gia.”
“Nga, thì ra là tam thiếu gia Bạch gia. Một khi đã như vậy, thỉnh cùng ta ngồi chung đi!” Chu Nhược Văn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt yên tâm, vươn tay kéo Bạch Thiểu Tình lên ngựa, “Sư muội, sắc trời đã muộn, chúng ta lên đường thôi.”
“Hảo!”
“Đa tạ Chu huynh.”
Ba người hai ngựa, lập tức thổi tung một lớp bụi mù.
Lý lão bản đứng ở ngoài cửa, thì thào tự nói, “Ta đây không phải là bị mù rồi sao? Người kia lại là tam công tử bạch gia. Ta đã nói mà, người tuy ăn mặc giản dị, nhưng bộ dạng đúng là đẹp đẽ hiếm thấy Nếu lúc y vào điếm chịu xưng tên, không chừng ta còn nhìn ra được. Ai, đã đánh mất một cơ hội nịnh bợ tốt a.” Liên tục đập đầu mình.
***Một đường vội vã, Phương Nghê Hồng không ngừng quay đầu lại nhìn Bạch Thiểu Tình trên ngựa của sư huynh, tim đập mạnh. Đến khi xuống ngựa ở cửa Bạch gia sơn trang, hai má đã hây hây đỏ.
Bạch Thiểu Tình không lưu loát nhảy khỏi lưng ngựa, “Đa tạ Chu huynh.”
“Nhấc tay chi lao (tiện tay giúp đỡ) thôi mà.” Chu Nhược Văn chắp tay cười cười, quay đầu đánh giá Bạch gia sơn trang danh mãn (nổi tiếng) giang hồ trước mắt.
Trong tứ đại danh gia giang hồ, Bạch gia là giàu có nhất. Không nói đến trăm dặm đất đai không dứt, chỉ cần nói đến Bạch gia sơn trang tọa lạc ngay ven hồ, với hai con sư tử canh cửa bằng vàng đặc, mắt bằng bảo thạch này thôi, đã có thể chứng minh tất cả.
Phó nhân Bạch gia phụ trách chờ đợi lập tức cung kinh tiến lên chào đón, “Ha hả! Khách quý tới rồi. Xin hỏi công tử, tiểu thư tôn tính đại danh? Tiểu nhân sẽ bẩm báo với lão gia.” Mỗi câu đều nở nụ cười, nhưng tựa hồ như không thể nhì thấy Bạch Thiểu Tình ở ngay bên cạnh.
“Tại hạ Chu Nhược Văn, phái Hoa Sơn. Thân thể gia sư bỗng nhiên không khoẻ, không thể đích thân đến, cố mệnh ta cùng với sư muội Phương Nghê Hồng đến mừng thọ Bạch tiền bối.”
Phó nhân Bạch gia nho nhã lễ độ, hiển nhiên là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, “Thì ra là anh hùng phái Hoa Sơn, mau mời, mau mời. Sương phòng của phái Hoa Sơn các vị đã chuẩn bị xong rồi.” Ân cần với hai người, xoay người dẫn đường.
“Vậy còn ngươi?” Phương Nghê Hồng không chịu dời chân, quay đầu khẽ hỏi.
Đôi môi đoan chính tuyệt đẹp của Bạch Thiểu Tình khẽ nhếch lên, “Thiểu Tình đi bái kiến gia mẫu trước, Phương cô nương bảo trọng.”
Thấy Bạch Thiểu Tình dường như không hề lưu luyến mà tiêu sái xoay người, Phương Nghê Hồng bỗng nhiên mím môi, “Chờ một chút, ta đây…”
“Phương cô nương mừng thọ, hẳn là sẽ ở lại Bạch gia ngụ ở thượng vài ngày chứ?” Bạch Thiểu Tình dừng bước, bóng lưng cao ngất kiên cường, “Ta … Nhất định sẽ đi bái phỏng cô nương, cảm tạ ân cô nương đã đưa ta theo.”
Phương Nghê Hồng nghe thế mới cười, vừa vui vừa thẹn hỏi, “Thật không?” Giương mắt nhìn bóng dáng này Bạch Thiểu Tình một chút, nhịn không được hỏi, “Ngươi muốn cảm tạ ta thế nào?”
“Mời cô nương ăn bữa cơm, thế nào?” Trong lời nói như thêm chút trêu chọc, nhưng lại không hề có chút chớt nhả.
Bạch Thiểu Tình bước đi, tiếng cười ôn nhu vẫn quanh quẩn bên tai Phương Nghê Hồng.
.
Chu Nhược Văn xoay người, phát hiện sư muội còn đứng tại chỗ. “Sư muội, còn không mau đi theo?” Nhìn sang phương hướng Phương Nghê Hồng đang nhìn, biết rõ cố nói, “Bạch gia tam thiếu gia đi rồi?”
“Ân, y nói phải bái kiến mẫu thân.” Phương Nghê Hồng buồn bã.
“Chúng ta đi thôi! Vị đại ca kia còn chờ dẫn chúng ta đến sương phòng nghỉ ngơi mà! Bạch tiền bối hôm nay bận việc, ngày mai mới đến bái kiến.”
“Ân.”
***Trong sơn trang, nơi nơi chốn chốn đều là đình đài lầu các, hồi lang (hành lang gấp khúc) cứ nối nhau không dứt, hai người đi theo phó nhân cả gần nửa canh giờ mới tới được Phong Nhã các đã chuẩn bị cho bọn họ.
Cảnh tượng phú quý trước mắt làm cho Phương Nghê Hồng vốn là nữ nhân giang hồ có cảm giác như đã bước lạc sang một thế giới khác, trên hành lang là vô số lồng chim xinh đẹp, làm Phương Nghê Hồng ha hả cười không ngừng.
“Sư huynh mau nhìn, đây là cái gì thế?”
Chu Nhược Văn nhìn sư muội đang hưng phấn, bên môi mang ý cười, “Sư muội, đến đây, sư huynh nói với muội mấy câu.”
Phương Nghê Hồng ném một hòn đá ra, dọa đàn cá chép trắng đỏ trong áo bơi loạn, ngẩng đầu, hai bím tóc dài vung lên. “Chuyện gì?”
“Bạch Thiểu Tình kia, chúng ta nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.”
Phương Nghê Hồng sửng sốt, “Vì sao?”
“Y… Gia thế y không được tốt.”
“Sao gia thế công tử Bạch gia lại không tốt?” Phương Nghê Hồng tò mò.
“Là lời đồn trong võ lâm, muội không biết sao?” Chu Nhược Văn ngồi ở ngay hồi lang, phất tay áo, “Đến đây, sư huynh nói cho muội biết.”
“Huynh nói mau lên.”
“Đương gia Bạch gia là Bạch Mạc Nhiên… Chính là Bạch lão gia tử mà chúng ta phải mừng thọ lần này, cùng Bạch phu nhân, cũng chính là đệ nhất mỹ nhân Tống Hương Ly năm đó, đoạn tình duyên năm xưa cảm động thiên địa a…”
Phương Nghê Hồng há miệng, khoát tay, “Luận điệu cũ rích mà cứ nhai đi nhai lại mãi, còn tưởng là chuyện gì mới mẻ chứ! Ta đã nghe cha nói rồi, ngày đó Bạch Mạc Nhiên bị địch phục kích, Tống Hương Ly xả thân cứu giúp, chân bị chém không nói, ngay cả dung mạo đệ nhất võ lâm cũng bị hủy. Bạch Mạc Nhiên ở trước giường bệnh chỉ trời thề với Tống Hương Ly vĩnh viễn không phụ nàng, sau đó đúng là thú nàng vào cửa, mấy chục năm như một, dốc lòng chăm sóc, nơi chốn cẩn thận chu đáo, có thể nói tướng công tốt nhất võ lâm.”
“Ha hả! Muội thì biết cái gì?!” Chu Nhược Văn khoát khoát tay, “Vậy ta hỏi muội, Bạch Thiểu Tình là do người phương nào sinh ra, muội có biết không?”
“Này… Chẳng lẽ không phải là Tống Hương Ly sinh?”
“Thế nào? Làm khó muội rồi đúng không?” Chu Nhược Văn gật đầu nói, “Quả thật không phải. Trong chốn giang hồ, người nào không biết Bạch phu nhân chỉ có hai vị công tử, đại tử Bạch Thiểu Tín, thứ tử là Bạch Thiểu Lễ. Vị tam thiếu gia này, kỳ thật là nhi tử do một người mù ở thâm sơn sinh cho Bạch Mạc Nhiên.”
Phương Nghê Hồng nhíu mi, “Vậy Bạch Mạc Nhiên kia chẳng phải là kẻ bạc tình sao?”
“Cũng không có thể nói vậy được.” Chu Nhược Văn chậm rãi lắc đầu, “Tống Hương Ly sinh hạ hai nhi tử cho Bạch Mạc Nhiên, vài năm sau Bạch Mạc Nhiên lại bị người phục kích, bị đánh rơi xuống huyền nhai, thiếu chút nữa là làm mồi cho hổ báo, không ngờ ở trong núi sâu rằng thẳm lại được cô nữ (cô gái mồ côi) bị mù cứu. Cô nam quả nữ ngày đêm bên nhau, bên trong làm sao biết xảy ra chuyện loạn thất bát tao gì. Dù sao đến khi người Bạch gia tìm được Bạch Mạc Nhiên thì nàng kia đã châu thai ám kết.”
“Ai nha! Chắc chắn là Tống Hương Ly tức chết nha.”
“Đâu chỉ thế, nghe sư phụ nói…” Chu Nhược Văn nhỏ giong lại, đưa miệng lại gàn tai nàng, “Tống Hương Ly vì việc này mà thương tâm muốn chết, nhiều lần muốn chết nhưng đều bị người nhà ngăn cản. Lúc ấy Bạch gia lão thái gia còn tại thế, kiên quyết không chịu để cho con cháu Bạch gia lưu lạc bên ngoài, Bạch Mạc Nhiên một mặt xin lỗi ái thê, một mặt lại muốn không mất thanh danh, thế là vất vả lắm mới khuyên được Tống Hương Ly đồng ý cho tam tử vào cửa Bạch gia, định là chính mình sinh ra. Ngay cả hạt nữ (cô gái mù) có ân cứu mạng với ông ta cũng được nhận vào quý phủ, lấy danh nghĩa thân thích họ xa, sự việc đến lúc đó mới được giải quyết.”
Hắn một hơi nói thật dài, rồi mới tiếp tục, “Cho nên, Bạch Thiểu Tình ở Bạch gia cũng không được ưu thích, trong lòng mọi người đều biết y là tư sinh tử (con rơi). Muội không phát hiện phó nhân cũng không nể mặt y đấy à? Với lại, y xuống ngựa cũng không thành thạo, e là Bạch lão gia tử ngay cả võ công Bạch gia cũng không truyền cho y. Sư muội, chúng ta đang chỗ của người ta, đừng chọc vào điều kiêng kị của người ta là hơn.”
Phương Nghê Hồng đang gỡ bím tóc ra, nghe Chu Nhược Văn nói xong, quay ngoắt đầu, bím tóc quật đến, nhẹ nhàng búi thành búi, hừ hừ, “Ta cần phải kiêng kị cái gì chứ? Cho dù Bạch Thiểu Tình không phải thân sinh của Bạch phu nhân, nhưng y vẫn là người của Bạch gia, vì sao ta không thể nói chuyện với y? Hừ, ta còn muốn y mời ta ăn cơm mà!” Nghĩ đến sắc mặt người bên ngoài đối với Bạch Thiểu Tình, trong lòng càng không thoải mái, lại hỏi thẳng Chu Nhược Văn, “Sư huynh, ngay cả huynh cũng như vậy sao? Nếu huynh khinh thường y chỉ vì thế, ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa!” Nói đến câu cuối, trong lòng như có chút đau xót.
Không ai biết, trong mông lung như thế, tơ tình đã quấn – khó dứt.
*****Nơi sâu trong Bạch gia sơn trang, mùA Đông càng lạnh.
Ráng tà đã lặn, trong một góc không lớn không người muốn lui tới, càng có vẻ vắng lặng cô đơn hơn những nơi khác. Vài phó nhân đang quét tước hoa viên, ngẩng đầu liếc thấy một bóng người đi qua trước mặt, ánh mắt đều lộ ý tán thưởng và tiếc hận.
Ung dung, trấn định, tuấn mỹ… Tam công tử.
Tất cả tán thưởng cùng tiếc hận đều lóe lên trong phút chốc rồi vụt tắt, phó nhân nhanh chóng nhớ lại thân phận mình, lập tức cúi đầu thật thấp, chuyên tâm với công việc của mình.
Từ đại môn sơn trang đến đây, đây đã là người thứ một trăm mười hai.
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình không hề di động, điềm đạm nhìn căn phòng bé nhỏ đến quả thực không nên hiện ra nơi Bạch gia sơn trang phú quý nhường này, khóe môi hiện nụ cười lạnh.
Một trăm mười hai người biết rõ sự hiện hữu của y, nhưng lại coi y như không tồn tại.
Tam công tử không tồn tại đã gần như trở thành quy củ ngầm của Bạch gia. Bạch Thiểu Tình nhớ rõ, ngày đó mấy tiểu phó nhoài người vào cửa sổ gọi y ra chơi, đã bị đuổi ra khỏi Bạch gia không chút dung tình.
Ngón tay thon dài, vuốt nhẹ lên cánh cửa xa lạ, Bạch Thiểu Tình thở dài một hơi hiếm thấy.
Nhật chuyển tinh dời (chỉ sự thay đổi), lá trên cây đã rụng tự khi nào, thì ra đã lại một năm nữa trôi qua.
Đẩy ra cánh cửa gỗ kẽo kẹt, bên cửa sổ trong phòng có một bóng dáng cô đơn đang ngồi đó.
Tấm lưng kia chẳng hề điệp, xiêm y bằng vải thô, đầu không hề có vật phẩm trang sức, ngay cả chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng có thể đoán được khuôn mặt người ngồi đó bình thường đến không thể bình thường hơn.
Có thể làm cho người ta lưu lại ấn tượng, chỉ có cô đơn.
Trong ánh nến mờ mờ tỏ tỏ, nét cô đơn ấy càng khắc sâu thêm.
Khóe môi Bạch Thiểu Tình, lại vì chút cô đơn điềm đạm này mà có được nụ cười thực sự.
“Nương, con đã trở lại.” Y tới gần, nhẹ nhàng quỳ rạp dưới chân phụ nhân, ngẩng đầu nhìn dung nhan đã già đi theo năm tháng.
Phụ nhân nở nụ cười, nghiêng đầu, ánh nến soi hồng gương mặt bình thường, “Thiểu Tình, con đã trở lại? Ngày mai phụ thân con đại thọ năm mươi, ta đoán hôm nay con sẽ trở về. Xem này, nương chuẩn bị nến chờ con.” Ngay cả mắt cũng không thể thấy, nhưng bàn tay vẫn có thể chính chính xác hướng ngọn nến.
Dòng nước ấm, nghẹn ở ngay cổ.
“Cám ơn nương.”
“Hài tử ngốc, nương không cho con được cái gì mà.” Sờ soạng bắt lấy tay Bạch Thiểu Tình, phụ nhân thở dài, “Con chịu khổ.”
“Không có.”
“Không cần dối ta, người mù sờ người là giỏi nhất, ta vừa sờ tay con, biết là con phải làm việc nặng.”
Bạch Thiểu Tình cười rộ lên, “Nương, người đừng đa tâm, ta chẳng qua là giúp lão sư nấu nước, chẻ củi mà thôi. Thân làm đệ tử, cái này có gì!”
“Thiểu Tình, lần này con trở về, còn muốn rời khỏi Bạch gia đi đọc sách?”
Im lặng.
Bạch Thiểu Tình nói nhỏ, “Nếu nương cô đơn, Thiểu Tình sẽ không đi, ở lại bồi nương.”
“Không,” Phụ nhân đánh mất nụ cười, “Con xem ta này, nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể ràng buộc con được. Đi đi! Chờ phụ thân con đại thọ xong thì cứ đi đi.”
Im lặng một lát, hơi thở điềm nhiên trong không khí như khẽ rối loạn, phụ nhân bỗng nhiên thở dài, “Chúng ta cứ phải lừa dối thế này làm gì? Nơi này cũng không có người ngoài, cần gì những lời dối trá đó! Thiểu Tình, ta biết bọn họ đối đãi với con không tốt, nương không cần con ở lại Bạch gia chịu khổ.”
“Nương!” Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên hô một tiếng, vành mắt nóng lên, “Thiểu Tình nhất định sẽ có tiền đồ, đón nương khỏi địa ngục Bạch gia này!”
“Ân, nương chờ.”
Bóng đêm càng đậm, cách rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, có thể nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ kề sát vào nhau, ấm áp.
Ánh nến khi tỏ khi mờ, lòng người ra sao?
Vốn muốn chờ mẫu thân ngủ rồi sẽ trở về phòng, nhưng Bạch Thiểu Tình vẫn đứng bên giường, nhìn khuôn mặt quen thuộc cả đêm.
Nương, sau đại thọ con lại phải rời khỏi.
Đủ loại u sầu bình thường luôn giấu dưới đáy lòng, bỗng nhiên bị ý nghĩ không cam chịu khơi lên.
Ngày đầu về nhà đã gặp nương, hôm nay phải đi gặp phụ thân và một ‘nương’ khác nữa, thêm cả hai ca ca kia ữa. Chờ đáp lễ phụ thân, hoàn thành xong cấp bậc lễ nghĩa, sẽ lại lập tức rời đi!
Bạch Thiểu Tình đắn đo. Nếu ở lại, chỉ e là làm người khác không vui, nương lại thêm phiền phức.
Ngẩng đầu, muốn thở dài một hơi, lại chợt nhớ nương đang ngủ say bên trong, vội vàng nuốt xuống.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, đêm qua y đã bỏ ít dược an thần trong trà, không muốn mẫu thân phát hiện mình đã rời đi.
Đi rồi, e là lại một năm nữa.
Cửa gỗ lại kẽo kẹt mở ra, ánh mặt trời chiếu vào. Bạch Thiểu Tình lấy lại nét đạm bạc xưa nay, bước ra khỏi căn phòng.
***Chính sảnh của Bạch gia sơn trang cách nơi này rất xa, Bạch Thiểu Tình chậm rãi mà đi, trên đường không ngớt gặp được khách mừng thọ cao hứng phấn chấn, nét kinh ngạc, tán tụng lẫn ghen tị hỗn loạn ánh lên trong đôi mắt, từ mặt y chuyển qua cái cổ thon dài, quả thực so với nữ tử còn nhỏ dài và duyên dáng hơn vài phần.
“Bạch công tử!” Phía sau truyền đến tiếng kêu thanh thúy, bóng dáng phấn hồng chạy ào tới. “Bạch công tử, đang đi mừng thọ Bạch lão gia tử sao?” Thấy tay Bạch Thiểu Tình khẽ siết lại, Phương Nghê Hồng cười rộ lên, “Ta cùng sư huynh đúng lúc muốn ngươi dẫn đường đây. Sư huynh, nhanh lên nào!” Gương mặt non nớt đầy hưng phấn ngoảnh ra sau, cố ý mè nheo với Chu Nhược Văn.
“Ừ, biết rồi.” Chu Nhược Văn thầm than, đành phải đi lên trước, cười cười với Bạch Thiểu Tình, “Bạch huynh, thật sớm a.”
Bạch Thiểu Tình không cười, nhưng ý cười trong mắt lại không giấu được, “Không còn sớm nữa đâu.”
Ai thấy ánh mắt thân mật như vậy, chắc chắn đều không thể không nổi lên ý muốn thân cận.
Ba người hợp thành nhóm, cùng đi.
…
Chưa tới chính sảnh, tiếng sênh ca đã bay vào tai. Không cần vào đến bên trong đã có thể biết cảnh náo nhiệt phồn hoa đến thế nào.
Phương Nghê Hồng chậc chậc, “Tân khách thật nhiều nha.”
“Bạch lão gia tử danh mãn giang hồ (nổi danh trên giang hồ), ngày đại thọ, đương nhiên là có rất nhiều người kính ngưỡng Bạch lão gia tử đến chúc mừng.” Chu Nhược Văn nhìn Bạch Thiểu Tình bên cạnh, dụng tâm tâng bốc Bạch gia một câu.
Bạch Thiểu Tình không mặn không nhạt nhìn Chu Nhược Văn một cái, cười khẽ, “Chu huynh ngàn dặm đến đây mừng thọ gia phụ, Thiểu Tình vô cùng cảm kích.”
“Không dám nhận, không dám nhận.”
Tỏa nột [1], chiêng trống, tiếng tân khách trong ngoài hàn huyên, tiếng bước chân vội vã của các phó nhân chạy qua chạy lại khắp nơi, hơn nữa ngoài phòng còn có ban hí (gánh hát) đang luyện giọng chuẩn bị chúc thọ, càng tới gần càng thấy đinh tai nhức óc.
Đúng là một bữa tiệc chúc thọ náo nhiệt, cũng có thể coi đây là hỷ sự hiếm có trong năm của võ lâm.
Ba người đang chuẩn bị nhấc chân vào chính sảnh, thanh âm bỗng ngừng bặt.
Tiếng tỏa nột ngừng, tiếng chiêng trống ngừng, tiếng người ngừng, ngay cả tiếng bước chân, tiếng ho khan cũng không còn.
Hoàn toàn im lặng.
Chu Nhược Văn cùng Phương Nghê Hồng khó hiểu nhìn nhau, hai người đều muốn hỏi một câu, nhưng trước khi kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng cười to sang sảng như chuông đồng, “Mời! Mau mời!”
Lời này như pháp thuật cởi bỏ sự tĩnh lạng bất ngờ, không khí bỗng chốc sôi trào, tiếng tỏa nột, tiếng chiêng trống, tiếng phó nhân, tiếng người nói, còn ồn ã ầm ĩ ơn cả khi nãy.
Tân khách trong đại sảnh, đường đường mấy trăm người cao thấp gầy mập, đủ các môn phái, bỗng nhiên tuôn ra theo gương mặt hồng hào của Bạch lão gia tử.
“Người nào khí phái như thế, lại còn kinh động cả chủ nhân tự mình ra nghênh đón?”
Chu Nhược Văn cúi đầu nghĩ ngợi, khóe môi khẽ nhếch, “Người khí phái đến bực này, trong giang hồ chỉ có một ――― Phong Long.”
“Phong gia Đại công tử?” Phương Nghê Hồng lặng lẽ liếc Bạch Thiểu Tình vẫn không lên tiếng, khinh thường nói, “Dựa vào trong thanh danh trong nhà mà tự cao tự đại, ta xem thường nhất là loại công tử ca nhi (cậu ấm) thế này.”
Khi nói chuyện, tiếng người phía trước lại càng sôi sục, Phương Nghê Hồng khinh thường công tử ca nhi đã được mọi người vây quanh, đang nghênh ngang tiến vào.
Thanh sam lam cân Bích Lục kiếm (áo xanh, khăn xanh, kiếm Bích Lục) —— Phong Long.
Tóc đen bóng, đôi mắt như sao, bàn tay thon dài hữu lực, nhẹ nhàng đặt lên chuôi thanh Bích Lục kiếm danh chấn thiên hạ.
Phương Nghê Hồng vừa rồi còn ghét cái tên quê mùa của hắn, cái lối kiêu căng quá trớn; bây giờ thì một chữ cũng không thốt ra được.
Vì chữ “long” này, nếu không để hắn dùng, vậy thì không còn ai xứng đáng để dùng nữa. Nếu hắn nếu không tự cao tự đại, còn ai có tư cách tự cao tự đại đây?
Quang hoa nội liễm (hào quang thu vào trong), danh khí ám tàng (vũ khí nổi tiếng ngầm che đậy), không thể giấu được khí thế như rồng như hổ.
.
“Bạch mỗ chỉ làm sinh thần, sao dám làm phiền Phong đại công tử?” Trên mặt Bạch lão gia tử như có ánh hào quang, ý cười tự mãn.
“Phong Bạch Tư Mã Từ từ nhiều thế hệ đã có giao hảo, sinh thần của thế bá, tiểu chất đương nhiên phải tự mình đến dự.”
Lời tuy như là thế, Phong Bạch Tư Mã Từ, tuy chưa nhà nào xuất hiện nhân tài kiệt xuất, nhưng ngắn ngủi vài năm, chỉ bằng thanh Bích Lục kiếm trên tay, xưng là thần thoại để cả giang hồ phải ngưỡng vọng, cũng chỉ có mình Phong gia mà thôi.
Hai công tử Bạch gia anh khí bừng bừng đứng sau phụ thân, ánh mắt nhìn Phong Long, là thèm muốn, thêm phần ghen tị.
.
Phong Long nhìn chung quanh đại sảnh một cái, chậm rãi ngồi lên ghế, tiếp nhận hương trà phó nhân cung kính dâng lên, khẽ hớp một hơi, mỗi động tác đều hoàn mỹ đến không thể bới móc.
Phong gia hà hạnh, hữu tử nhược thử. (may mắn của Phong gia là có đứa con trai như thế này)
_______________________
CHÚ THÍCH:
[1] Tỏa nột: một loại kèn của TQ, từ Ba Tư truyền vào, âm sắc to rõ, thân ống bằng gỗ, hình dạng tròn như cái dùi, đầu phía trên có ống đồng như sáo, đầu dưới cùng có miệng loe ra như hình loa. Trong phim cổ trag thì hay thấy mấy người đi đầu đoàn rước dâu thổi loại kèn này ý
Chưa có tuyết rơi mà đã lạnh đến dọa người.
Chân trời phía xa xa, mặt trời đo đỏ đã bị gió bắc gào thét thổi không biết tung tích nơi đâu, người dân có thể về nhà đã về nhà, đóng chặt cửa, tích cóp chút ít hơi ấm ít ỏi đến đáng thương còn sót lại.
Lý lão bản rụt tay vào ống tay áo, nhìn quan đạo lạnh lẽo quạnh quẽ.
Không chỉ có quan đạo lạnh lẽo, ngay cả trong điếm cũng lạnh đến tê người. Mấy hôm trước vẫn còn cảnh dòng người qua lại nhưng thoi đưa trước cửa điếm khi đến Bạch gia chúc thọ, có lẽ là vì khách nhân đã đến gần như đông đủ, đã không còn thấy bóng dáng ai nữa. Duy nhất có vị khách nhân ngồi cạnh bếp lò, xoa xoa tay, đầu vẫn cúi thấp.
Trời lạnh, chắc chắn không có nhiều người ra ngoài, hôm nay e là không có ai đến trọ.
“Đát đát, đát đát…” Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, lại đến vào đúng lúc này.
“Hắc! Có khách tới!” Tiểu nhị hoạt bắt hẳn lên.
Lý lão bản rướn cổ ra ngoài nhìn ngó.
Khoái mã thuận gió mà đến. Hai người một trước một sau, quả nhiên dừng lại trước cửa tiệm. Một khuôn mặt nữ hài bị đông lạnh đến hồng hồng ngồi trên lưng ngựa, sang sảng hỏi, “Này, biết Bạch gia đi thế nào không?”
“Cô nương muốn đến Bạch gia mừng thọ lão gia?”
“Ân, đi theo con đường phía trước a?”
“Phía trước rẽ trái, đi thêm ba dặm nữa là đến địa giới Bạch gia. Cô nương cứ đi cưỡi thêm nửa canh giờ là có thể nhìn thấy đại viện Bạch gia.”
“Cái gì?! Còn phải cưỡi nửa canh giờ nữa? Bạch gia này cũng xa hoa quá đi!” Nàng quay đầu cười nói với nam tử còn trẻ phía sau, “Sư huynh, huynh nói đúng không?”
Chu Nhược Văn nở nụ cười.
Hắn năm nay mới vừa mãn hai mươi, gương mặt đoan chính làm cho người ta cảm giác cực kỳ trầm ổn, là đệ tử xuất chúng nhất phái Hoa Sơn, cũng là giai tế (con rể) mà sư phụ cảm thấy có thể gả được hòn ngọc quý trên tay. Hắn nhìn đã bị sư phụ nhìn trúng, sư mẫu cũng ngầm đồng ý cho sư muội Phương Nghê Hồng của mình, lộ ra nụ cười đắm đuối, “Sư muội, Bạch gia là một trong tứ đại danh gia trên giang hồ, hôm nay chúng ta đến mừng thọ, ta thấy nói lời cũng phải tôn kính một chút mới phải.”
“Hừ, Phong Bạch Tư Mã Từ, Bạch gia mấy năm nay không có lấy một hậu bối lợi hại, nếu bàn về thanh thế trên giang hồ, Bạch gia sớm đã xếp thứ cuối.”
Chu Nhược Văn lắc đầu than thở, “Sư muội…”
“Cái đó là do cha nói cho ta biết.” Phương Nghê Hồng le lưỡi với Chu Nhược Văn, cười ngọt ngào nói, “Sư huynh, ta biết nặng nhẹ mà, những lời này đương nhiên sẽ không nói trước mặt Bạch lão gia tử.”
“Trời không còn sớm nữa, nhanh đi thôi! Bạch tiền bối đại thọ năm mươi, người trong võ lâm phần lớn đã đến từ hai ngày trước. Ngày mai là ngày chính, hôm nay chúng ta mới đến, e là đã hơi thất lễ rồi đó.”
“Sợ cái gì? Còn chưa muộn mà, chẳng lẽ mừng đại thọ mà không đến trước cũng là có lỗi sao?” Phương Nghê Hồng trả lời một câu, lấy ra ít bạc vụn ném cho Lý lão bản, giục ngựa, đang muốn chạy về phía trước thì bỗng có thanh âm xa lạ truyền tới.
“Hai vị xin dừng bước.”
Giọng nam ôn nhu chỉ cất lên vài tiếng nhưng lại xuyên qua thính lực của hai người ngồi trên lưng ngựa, tiết tấu nhịp nhàng du dương, giống như phá lớp không khí băng giá mà chui ra, làm hai người muốn vung roi thúc ngựa cũng phải cùng nhau quay lại.
Trong điếm, khách nhân duy nhất vốn đang lẳng lặng ngồi bên bếp lò, không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa điếm.
Hắc y, tóc đen, giày bằng nỉ dày, cách ăn mặc hệt như những thư sinh bình thường khác.
“Ân?” Phương Nghê Hồng lên tiếng, tầm mắt đụng tới cặp mắt đẹp đến không nói nên lời, tim bỗng nhiên thịch! Một tiếng nảy lên.
Cặp mắt kia thật đẹp, cũng quá vững vàng, hơn nữa còn thâm thúy đến không nói rõ được. tựa hồ chỉ cần liếc một cái, lời trong lòng có chôn sâu thế nào cũng phải vọt ra, rồi lại nghẹn lại ở cổ, nói không nên lời.
Nhìn lần thứ hai, nàng mới phát hiện không thể gọi là ‘mỹ lệ’ – nam nhân đứng ngoài cửa tiệm cực kì anh tuấn, còn anh tuấn hơn tất cả những nam nhân mà nàng từng gặp.
Mày kiếm, mũi cao, đôi môi làm người ta phải thán phục, nụ cười tao nhã.
“Xin hỏi vị công tử này, vì sao lại bảo chúng ta dừng lại?” Phương Nghê Hồng luôn tùy tiện, không ngờ lại nhã nhặn đến thế.
Ý cười ôn hòa kéo dài đến bên môi, hắc y nhân nhẹ nhàng chắp tay, “Xin hỏi cô nương cùng vị công tử này, nhị vị muốn đến Bạch gia sơn trang phía trước?”
“Không sai.” Chu Nhược Văn đáp, “Chúng ta phụng sư mệnh, đến mừng thọ Bạch tiền bối.”
“Một khi đã như vậy, có thể cho tại hạ cùng đi một đoạn đường?” Hắc y nhân lại hỏi, “Tại hạ cũng đang đến Bạch gia sơn trang.”
“Ngươi?” Phương Nghê Hồng chưa hề chớp mắt mà nhìn y, “Ngươi không có ngựa?”
“Tại hạ vốn định đi bộ, không ngờ trời bỗng nhiên trở gió, đường xá lại khó đi…”
“Ngươi cũng muốn đi mừng thọ?”
“Đúng vậy.”
Chu Nhược Văn xem xét sư muội bên cạnh tựa hồ có điểm gì là lạ, lại nhìn nam nhân ——
Anh tuấn điềm tĩnh, nhã nhặn thanh tao…
Chu Nhược Văn ha hả cười rộ lên, “Thì ra là bạn đường. Tại hạ là Chu Nhược Văn, đại đệ tử Hoa Sơn, vị này chính là sư muội của ta – Nghê Hồng. Xin hỏi huynh đài cao tính đại danh?”
“Tại hạ Bạch Thiểu Tình.” Thanh âm của y thật sự là êm tai, mỗi một âm tiết đều làm cho người ta thoải mái nói không nên lời.
Ánh mắt Phương Nghê Hồng dừng lại trên người Bạch Thiểu Tình, bật lên câu cảm thán sâu kín, “Bạch? Ngươi họ bạch? Ngươi là người của Bạch gia?”
Bạch Thiểu Tình tựa hồ có vẻ khó xử với chuyện này, do dự chần chừ một lát, rốt cuộc cười khổ nói, “Hổ thẹn, Thiểu Tình chính là tam tử không có tiền đồ của Bạch gia.”
“Nga, thì ra là tam thiếu gia Bạch gia. Một khi đã như vậy, thỉnh cùng ta ngồi chung đi!” Chu Nhược Văn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt yên tâm, vươn tay kéo Bạch Thiểu Tình lên ngựa, “Sư muội, sắc trời đã muộn, chúng ta lên đường thôi.”
“Hảo!”
“Đa tạ Chu huynh.”
Ba người hai ngựa, lập tức thổi tung một lớp bụi mù.
Lý lão bản đứng ở ngoài cửa, thì thào tự nói, “Ta đây không phải là bị mù rồi sao? Người kia lại là tam công tử bạch gia. Ta đã nói mà, người tuy ăn mặc giản dị, nhưng bộ dạng đúng là đẹp đẽ hiếm thấy Nếu lúc y vào điếm chịu xưng tên, không chừng ta còn nhìn ra được. Ai, đã đánh mất một cơ hội nịnh bợ tốt a.” Liên tục đập đầu mình.
***Một đường vội vã, Phương Nghê Hồng không ngừng quay đầu lại nhìn Bạch Thiểu Tình trên ngựa của sư huynh, tim đập mạnh. Đến khi xuống ngựa ở cửa Bạch gia sơn trang, hai má đã hây hây đỏ.
Bạch Thiểu Tình không lưu loát nhảy khỏi lưng ngựa, “Đa tạ Chu huynh.”
“Nhấc tay chi lao (tiện tay giúp đỡ) thôi mà.” Chu Nhược Văn chắp tay cười cười, quay đầu đánh giá Bạch gia sơn trang danh mãn (nổi tiếng) giang hồ trước mắt.
Trong tứ đại danh gia giang hồ, Bạch gia là giàu có nhất. Không nói đến trăm dặm đất đai không dứt, chỉ cần nói đến Bạch gia sơn trang tọa lạc ngay ven hồ, với hai con sư tử canh cửa bằng vàng đặc, mắt bằng bảo thạch này thôi, đã có thể chứng minh tất cả.
Phó nhân Bạch gia phụ trách chờ đợi lập tức cung kinh tiến lên chào đón, “Ha hả! Khách quý tới rồi. Xin hỏi công tử, tiểu thư tôn tính đại danh? Tiểu nhân sẽ bẩm báo với lão gia.” Mỗi câu đều nở nụ cười, nhưng tựa hồ như không thể nhì thấy Bạch Thiểu Tình ở ngay bên cạnh.
“Tại hạ Chu Nhược Văn, phái Hoa Sơn. Thân thể gia sư bỗng nhiên không khoẻ, không thể đích thân đến, cố mệnh ta cùng với sư muội Phương Nghê Hồng đến mừng thọ Bạch tiền bối.”
Phó nhân Bạch gia nho nhã lễ độ, hiển nhiên là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, “Thì ra là anh hùng phái Hoa Sơn, mau mời, mau mời. Sương phòng của phái Hoa Sơn các vị đã chuẩn bị xong rồi.” Ân cần với hai người, xoay người dẫn đường.
“Vậy còn ngươi?” Phương Nghê Hồng không chịu dời chân, quay đầu khẽ hỏi.
Đôi môi đoan chính tuyệt đẹp của Bạch Thiểu Tình khẽ nhếch lên, “Thiểu Tình đi bái kiến gia mẫu trước, Phương cô nương bảo trọng.”
Thấy Bạch Thiểu Tình dường như không hề lưu luyến mà tiêu sái xoay người, Phương Nghê Hồng bỗng nhiên mím môi, “Chờ một chút, ta đây…”
“Phương cô nương mừng thọ, hẳn là sẽ ở lại Bạch gia ngụ ở thượng vài ngày chứ?” Bạch Thiểu Tình dừng bước, bóng lưng cao ngất kiên cường, “Ta … Nhất định sẽ đi bái phỏng cô nương, cảm tạ ân cô nương đã đưa ta theo.”
Phương Nghê Hồng nghe thế mới cười, vừa vui vừa thẹn hỏi, “Thật không?” Giương mắt nhìn bóng dáng này Bạch Thiểu Tình một chút, nhịn không được hỏi, “Ngươi muốn cảm tạ ta thế nào?”
“Mời cô nương ăn bữa cơm, thế nào?” Trong lời nói như thêm chút trêu chọc, nhưng lại không hề có chút chớt nhả.
Bạch Thiểu Tình bước đi, tiếng cười ôn nhu vẫn quanh quẩn bên tai Phương Nghê Hồng.
.
Chu Nhược Văn xoay người, phát hiện sư muội còn đứng tại chỗ. “Sư muội, còn không mau đi theo?” Nhìn sang phương hướng Phương Nghê Hồng đang nhìn, biết rõ cố nói, “Bạch gia tam thiếu gia đi rồi?”
“Ân, y nói phải bái kiến mẫu thân.” Phương Nghê Hồng buồn bã.
“Chúng ta đi thôi! Vị đại ca kia còn chờ dẫn chúng ta đến sương phòng nghỉ ngơi mà! Bạch tiền bối hôm nay bận việc, ngày mai mới đến bái kiến.”
“Ân.”
***Trong sơn trang, nơi nơi chốn chốn đều là đình đài lầu các, hồi lang (hành lang gấp khúc) cứ nối nhau không dứt, hai người đi theo phó nhân cả gần nửa canh giờ mới tới được Phong Nhã các đã chuẩn bị cho bọn họ.
Cảnh tượng phú quý trước mắt làm cho Phương Nghê Hồng vốn là nữ nhân giang hồ có cảm giác như đã bước lạc sang một thế giới khác, trên hành lang là vô số lồng chim xinh đẹp, làm Phương Nghê Hồng ha hả cười không ngừng.
“Sư huynh mau nhìn, đây là cái gì thế?”
Chu Nhược Văn nhìn sư muội đang hưng phấn, bên môi mang ý cười, “Sư muội, đến đây, sư huynh nói với muội mấy câu.”
Phương Nghê Hồng ném một hòn đá ra, dọa đàn cá chép trắng đỏ trong áo bơi loạn, ngẩng đầu, hai bím tóc dài vung lên. “Chuyện gì?”
“Bạch Thiểu Tình kia, chúng ta nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.”
Phương Nghê Hồng sửng sốt, “Vì sao?”
“Y… Gia thế y không được tốt.”
“Sao gia thế công tử Bạch gia lại không tốt?” Phương Nghê Hồng tò mò.
“Là lời đồn trong võ lâm, muội không biết sao?” Chu Nhược Văn ngồi ở ngay hồi lang, phất tay áo, “Đến đây, sư huynh nói cho muội biết.”
“Huynh nói mau lên.”
“Đương gia Bạch gia là Bạch Mạc Nhiên… Chính là Bạch lão gia tử mà chúng ta phải mừng thọ lần này, cùng Bạch phu nhân, cũng chính là đệ nhất mỹ nhân Tống Hương Ly năm đó, đoạn tình duyên năm xưa cảm động thiên địa a…”
Phương Nghê Hồng há miệng, khoát tay, “Luận điệu cũ rích mà cứ nhai đi nhai lại mãi, còn tưởng là chuyện gì mới mẻ chứ! Ta đã nghe cha nói rồi, ngày đó Bạch Mạc Nhiên bị địch phục kích, Tống Hương Ly xả thân cứu giúp, chân bị chém không nói, ngay cả dung mạo đệ nhất võ lâm cũng bị hủy. Bạch Mạc Nhiên ở trước giường bệnh chỉ trời thề với Tống Hương Ly vĩnh viễn không phụ nàng, sau đó đúng là thú nàng vào cửa, mấy chục năm như một, dốc lòng chăm sóc, nơi chốn cẩn thận chu đáo, có thể nói tướng công tốt nhất võ lâm.”
“Ha hả! Muội thì biết cái gì?!” Chu Nhược Văn khoát khoát tay, “Vậy ta hỏi muội, Bạch Thiểu Tình là do người phương nào sinh ra, muội có biết không?”
“Này… Chẳng lẽ không phải là Tống Hương Ly sinh?”
“Thế nào? Làm khó muội rồi đúng không?” Chu Nhược Văn gật đầu nói, “Quả thật không phải. Trong chốn giang hồ, người nào không biết Bạch phu nhân chỉ có hai vị công tử, đại tử Bạch Thiểu Tín, thứ tử là Bạch Thiểu Lễ. Vị tam thiếu gia này, kỳ thật là nhi tử do một người mù ở thâm sơn sinh cho Bạch Mạc Nhiên.”
Phương Nghê Hồng nhíu mi, “Vậy Bạch Mạc Nhiên kia chẳng phải là kẻ bạc tình sao?”
“Cũng không có thể nói vậy được.” Chu Nhược Văn chậm rãi lắc đầu, “Tống Hương Ly sinh hạ hai nhi tử cho Bạch Mạc Nhiên, vài năm sau Bạch Mạc Nhiên lại bị người phục kích, bị đánh rơi xuống huyền nhai, thiếu chút nữa là làm mồi cho hổ báo, không ngờ ở trong núi sâu rằng thẳm lại được cô nữ (cô gái mồ côi) bị mù cứu. Cô nam quả nữ ngày đêm bên nhau, bên trong làm sao biết xảy ra chuyện loạn thất bát tao gì. Dù sao đến khi người Bạch gia tìm được Bạch Mạc Nhiên thì nàng kia đã châu thai ám kết.”
“Ai nha! Chắc chắn là Tống Hương Ly tức chết nha.”
“Đâu chỉ thế, nghe sư phụ nói…” Chu Nhược Văn nhỏ giong lại, đưa miệng lại gàn tai nàng, “Tống Hương Ly vì việc này mà thương tâm muốn chết, nhiều lần muốn chết nhưng đều bị người nhà ngăn cản. Lúc ấy Bạch gia lão thái gia còn tại thế, kiên quyết không chịu để cho con cháu Bạch gia lưu lạc bên ngoài, Bạch Mạc Nhiên một mặt xin lỗi ái thê, một mặt lại muốn không mất thanh danh, thế là vất vả lắm mới khuyên được Tống Hương Ly đồng ý cho tam tử vào cửa Bạch gia, định là chính mình sinh ra. Ngay cả hạt nữ (cô gái mù) có ân cứu mạng với ông ta cũng được nhận vào quý phủ, lấy danh nghĩa thân thích họ xa, sự việc đến lúc đó mới được giải quyết.”
Hắn một hơi nói thật dài, rồi mới tiếp tục, “Cho nên, Bạch Thiểu Tình ở Bạch gia cũng không được ưu thích, trong lòng mọi người đều biết y là tư sinh tử (con rơi). Muội không phát hiện phó nhân cũng không nể mặt y đấy à? Với lại, y xuống ngựa cũng không thành thạo, e là Bạch lão gia tử ngay cả võ công Bạch gia cũng không truyền cho y. Sư muội, chúng ta đang chỗ của người ta, đừng chọc vào điều kiêng kị của người ta là hơn.”
Phương Nghê Hồng đang gỡ bím tóc ra, nghe Chu Nhược Văn nói xong, quay ngoắt đầu, bím tóc quật đến, nhẹ nhàng búi thành búi, hừ hừ, “Ta cần phải kiêng kị cái gì chứ? Cho dù Bạch Thiểu Tình không phải thân sinh của Bạch phu nhân, nhưng y vẫn là người của Bạch gia, vì sao ta không thể nói chuyện với y? Hừ, ta còn muốn y mời ta ăn cơm mà!” Nghĩ đến sắc mặt người bên ngoài đối với Bạch Thiểu Tình, trong lòng càng không thoải mái, lại hỏi thẳng Chu Nhược Văn, “Sư huynh, ngay cả huynh cũng như vậy sao? Nếu huynh khinh thường y chỉ vì thế, ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa!” Nói đến câu cuối, trong lòng như có chút đau xót.
Không ai biết, trong mông lung như thế, tơ tình đã quấn – khó dứt.
*****Nơi sâu trong Bạch gia sơn trang, mùA Đông càng lạnh.
Ráng tà đã lặn, trong một góc không lớn không người muốn lui tới, càng có vẻ vắng lặng cô đơn hơn những nơi khác. Vài phó nhân đang quét tước hoa viên, ngẩng đầu liếc thấy một bóng người đi qua trước mặt, ánh mắt đều lộ ý tán thưởng và tiếc hận.
Ung dung, trấn định, tuấn mỹ… Tam công tử.
Tất cả tán thưởng cùng tiếc hận đều lóe lên trong phút chốc rồi vụt tắt, phó nhân nhanh chóng nhớ lại thân phận mình, lập tức cúi đầu thật thấp, chuyên tâm với công việc của mình.
Từ đại môn sơn trang đến đây, đây đã là người thứ một trăm mười hai.
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình không hề di động, điềm đạm nhìn căn phòng bé nhỏ đến quả thực không nên hiện ra nơi Bạch gia sơn trang phú quý nhường này, khóe môi hiện nụ cười lạnh.
Một trăm mười hai người biết rõ sự hiện hữu của y, nhưng lại coi y như không tồn tại.
Tam công tử không tồn tại đã gần như trở thành quy củ ngầm của Bạch gia. Bạch Thiểu Tình nhớ rõ, ngày đó mấy tiểu phó nhoài người vào cửa sổ gọi y ra chơi, đã bị đuổi ra khỏi Bạch gia không chút dung tình.
Ngón tay thon dài, vuốt nhẹ lên cánh cửa xa lạ, Bạch Thiểu Tình thở dài một hơi hiếm thấy.
Nhật chuyển tinh dời (chỉ sự thay đổi), lá trên cây đã rụng tự khi nào, thì ra đã lại một năm nữa trôi qua.
Đẩy ra cánh cửa gỗ kẽo kẹt, bên cửa sổ trong phòng có một bóng dáng cô đơn đang ngồi đó.
Tấm lưng kia chẳng hề điệp, xiêm y bằng vải thô, đầu không hề có vật phẩm trang sức, ngay cả chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng có thể đoán được khuôn mặt người ngồi đó bình thường đến không thể bình thường hơn.
Có thể làm cho người ta lưu lại ấn tượng, chỉ có cô đơn.
Trong ánh nến mờ mờ tỏ tỏ, nét cô đơn ấy càng khắc sâu thêm.
Khóe môi Bạch Thiểu Tình, lại vì chút cô đơn điềm đạm này mà có được nụ cười thực sự.
“Nương, con đã trở lại.” Y tới gần, nhẹ nhàng quỳ rạp dưới chân phụ nhân, ngẩng đầu nhìn dung nhan đã già đi theo năm tháng.
Phụ nhân nở nụ cười, nghiêng đầu, ánh nến soi hồng gương mặt bình thường, “Thiểu Tình, con đã trở lại? Ngày mai phụ thân con đại thọ năm mươi, ta đoán hôm nay con sẽ trở về. Xem này, nương chuẩn bị nến chờ con.” Ngay cả mắt cũng không thể thấy, nhưng bàn tay vẫn có thể chính chính xác hướng ngọn nến.
Dòng nước ấm, nghẹn ở ngay cổ.
“Cám ơn nương.”
“Hài tử ngốc, nương không cho con được cái gì mà.” Sờ soạng bắt lấy tay Bạch Thiểu Tình, phụ nhân thở dài, “Con chịu khổ.”
“Không có.”
“Không cần dối ta, người mù sờ người là giỏi nhất, ta vừa sờ tay con, biết là con phải làm việc nặng.”
Bạch Thiểu Tình cười rộ lên, “Nương, người đừng đa tâm, ta chẳng qua là giúp lão sư nấu nước, chẻ củi mà thôi. Thân làm đệ tử, cái này có gì!”
“Thiểu Tình, lần này con trở về, còn muốn rời khỏi Bạch gia đi đọc sách?”
Im lặng.
Bạch Thiểu Tình nói nhỏ, “Nếu nương cô đơn, Thiểu Tình sẽ không đi, ở lại bồi nương.”
“Không,” Phụ nhân đánh mất nụ cười, “Con xem ta này, nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể ràng buộc con được. Đi đi! Chờ phụ thân con đại thọ xong thì cứ đi đi.”
Im lặng một lát, hơi thở điềm nhiên trong không khí như khẽ rối loạn, phụ nhân bỗng nhiên thở dài, “Chúng ta cứ phải lừa dối thế này làm gì? Nơi này cũng không có người ngoài, cần gì những lời dối trá đó! Thiểu Tình, ta biết bọn họ đối đãi với con không tốt, nương không cần con ở lại Bạch gia chịu khổ.”
“Nương!” Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên hô một tiếng, vành mắt nóng lên, “Thiểu Tình nhất định sẽ có tiền đồ, đón nương khỏi địa ngục Bạch gia này!”
“Ân, nương chờ.”
Bóng đêm càng đậm, cách rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, có thể nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ kề sát vào nhau, ấm áp.
Ánh nến khi tỏ khi mờ, lòng người ra sao?
Vốn muốn chờ mẫu thân ngủ rồi sẽ trở về phòng, nhưng Bạch Thiểu Tình vẫn đứng bên giường, nhìn khuôn mặt quen thuộc cả đêm.
Nương, sau đại thọ con lại phải rời khỏi.
Đủ loại u sầu bình thường luôn giấu dưới đáy lòng, bỗng nhiên bị ý nghĩ không cam chịu khơi lên.
Ngày đầu về nhà đã gặp nương, hôm nay phải đi gặp phụ thân và một ‘nương’ khác nữa, thêm cả hai ca ca kia ữa. Chờ đáp lễ phụ thân, hoàn thành xong cấp bậc lễ nghĩa, sẽ lại lập tức rời đi!
Bạch Thiểu Tình đắn đo. Nếu ở lại, chỉ e là làm người khác không vui, nương lại thêm phiền phức.
Ngẩng đầu, muốn thở dài một hơi, lại chợt nhớ nương đang ngủ say bên trong, vội vàng nuốt xuống.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, đêm qua y đã bỏ ít dược an thần trong trà, không muốn mẫu thân phát hiện mình đã rời đi.
Đi rồi, e là lại một năm nữa.
Cửa gỗ lại kẽo kẹt mở ra, ánh mặt trời chiếu vào. Bạch Thiểu Tình lấy lại nét đạm bạc xưa nay, bước ra khỏi căn phòng.
***Chính sảnh của Bạch gia sơn trang cách nơi này rất xa, Bạch Thiểu Tình chậm rãi mà đi, trên đường không ngớt gặp được khách mừng thọ cao hứng phấn chấn, nét kinh ngạc, tán tụng lẫn ghen tị hỗn loạn ánh lên trong đôi mắt, từ mặt y chuyển qua cái cổ thon dài, quả thực so với nữ tử còn nhỏ dài và duyên dáng hơn vài phần.
“Bạch công tử!” Phía sau truyền đến tiếng kêu thanh thúy, bóng dáng phấn hồng chạy ào tới. “Bạch công tử, đang đi mừng thọ Bạch lão gia tử sao?” Thấy tay Bạch Thiểu Tình khẽ siết lại, Phương Nghê Hồng cười rộ lên, “Ta cùng sư huynh đúng lúc muốn ngươi dẫn đường đây. Sư huynh, nhanh lên nào!” Gương mặt non nớt đầy hưng phấn ngoảnh ra sau, cố ý mè nheo với Chu Nhược Văn.
“Ừ, biết rồi.” Chu Nhược Văn thầm than, đành phải đi lên trước, cười cười với Bạch Thiểu Tình, “Bạch huynh, thật sớm a.”
Bạch Thiểu Tình không cười, nhưng ý cười trong mắt lại không giấu được, “Không còn sớm nữa đâu.”
Ai thấy ánh mắt thân mật như vậy, chắc chắn đều không thể không nổi lên ý muốn thân cận.
Ba người hợp thành nhóm, cùng đi.
…
Chưa tới chính sảnh, tiếng sênh ca đã bay vào tai. Không cần vào đến bên trong đã có thể biết cảnh náo nhiệt phồn hoa đến thế nào.
Phương Nghê Hồng chậc chậc, “Tân khách thật nhiều nha.”
“Bạch lão gia tử danh mãn giang hồ (nổi danh trên giang hồ), ngày đại thọ, đương nhiên là có rất nhiều người kính ngưỡng Bạch lão gia tử đến chúc mừng.” Chu Nhược Văn nhìn Bạch Thiểu Tình bên cạnh, dụng tâm tâng bốc Bạch gia một câu.
Bạch Thiểu Tình không mặn không nhạt nhìn Chu Nhược Văn một cái, cười khẽ, “Chu huynh ngàn dặm đến đây mừng thọ gia phụ, Thiểu Tình vô cùng cảm kích.”
“Không dám nhận, không dám nhận.”
Tỏa nột [1], chiêng trống, tiếng tân khách trong ngoài hàn huyên, tiếng bước chân vội vã của các phó nhân chạy qua chạy lại khắp nơi, hơn nữa ngoài phòng còn có ban hí (gánh hát) đang luyện giọng chuẩn bị chúc thọ, càng tới gần càng thấy đinh tai nhức óc.
Đúng là một bữa tiệc chúc thọ náo nhiệt, cũng có thể coi đây là hỷ sự hiếm có trong năm của võ lâm.
Ba người đang chuẩn bị nhấc chân vào chính sảnh, thanh âm bỗng ngừng bặt.
Tiếng tỏa nột ngừng, tiếng chiêng trống ngừng, tiếng người ngừng, ngay cả tiếng bước chân, tiếng ho khan cũng không còn.
Hoàn toàn im lặng.
Chu Nhược Văn cùng Phương Nghê Hồng khó hiểu nhìn nhau, hai người đều muốn hỏi một câu, nhưng trước khi kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng cười to sang sảng như chuông đồng, “Mời! Mau mời!”
Lời này như pháp thuật cởi bỏ sự tĩnh lạng bất ngờ, không khí bỗng chốc sôi trào, tiếng tỏa nột, tiếng chiêng trống, tiếng phó nhân, tiếng người nói, còn ồn ã ầm ĩ ơn cả khi nãy.
Tân khách trong đại sảnh, đường đường mấy trăm người cao thấp gầy mập, đủ các môn phái, bỗng nhiên tuôn ra theo gương mặt hồng hào của Bạch lão gia tử.
“Người nào khí phái như thế, lại còn kinh động cả chủ nhân tự mình ra nghênh đón?”
Chu Nhược Văn cúi đầu nghĩ ngợi, khóe môi khẽ nhếch, “Người khí phái đến bực này, trong giang hồ chỉ có một ――― Phong Long.”
“Phong gia Đại công tử?” Phương Nghê Hồng lặng lẽ liếc Bạch Thiểu Tình vẫn không lên tiếng, khinh thường nói, “Dựa vào trong thanh danh trong nhà mà tự cao tự đại, ta xem thường nhất là loại công tử ca nhi (cậu ấm) thế này.”
Khi nói chuyện, tiếng người phía trước lại càng sôi sục, Phương Nghê Hồng khinh thường công tử ca nhi đã được mọi người vây quanh, đang nghênh ngang tiến vào.
Thanh sam lam cân Bích Lục kiếm (áo xanh, khăn xanh, kiếm Bích Lục) —— Phong Long.
Tóc đen bóng, đôi mắt như sao, bàn tay thon dài hữu lực, nhẹ nhàng đặt lên chuôi thanh Bích Lục kiếm danh chấn thiên hạ.
Phương Nghê Hồng vừa rồi còn ghét cái tên quê mùa của hắn, cái lối kiêu căng quá trớn; bây giờ thì một chữ cũng không thốt ra được.
Vì chữ “long” này, nếu không để hắn dùng, vậy thì không còn ai xứng đáng để dùng nữa. Nếu hắn nếu không tự cao tự đại, còn ai có tư cách tự cao tự đại đây?
Quang hoa nội liễm (hào quang thu vào trong), danh khí ám tàng (vũ khí nổi tiếng ngầm che đậy), không thể giấu được khí thế như rồng như hổ.
.
“Bạch mỗ chỉ làm sinh thần, sao dám làm phiền Phong đại công tử?” Trên mặt Bạch lão gia tử như có ánh hào quang, ý cười tự mãn.
“Phong Bạch Tư Mã Từ từ nhiều thế hệ đã có giao hảo, sinh thần của thế bá, tiểu chất đương nhiên phải tự mình đến dự.”
Lời tuy như là thế, Phong Bạch Tư Mã Từ, tuy chưa nhà nào xuất hiện nhân tài kiệt xuất, nhưng ngắn ngủi vài năm, chỉ bằng thanh Bích Lục kiếm trên tay, xưng là thần thoại để cả giang hồ phải ngưỡng vọng, cũng chỉ có mình Phong gia mà thôi.
Hai công tử Bạch gia anh khí bừng bừng đứng sau phụ thân, ánh mắt nhìn Phong Long, là thèm muốn, thêm phần ghen tị.
.
Phong Long nhìn chung quanh đại sảnh một cái, chậm rãi ngồi lên ghế, tiếp nhận hương trà phó nhân cung kính dâng lên, khẽ hớp một hơi, mỗi động tác đều hoàn mỹ đến không thể bới móc.
Phong gia hà hạnh, hữu tử nhược thử. (may mắn của Phong gia là có đứa con trai như thế này)
_______________________
CHÚ THÍCH:
[1] Tỏa nột: một loại kèn của TQ, từ Ba Tư truyền vào, âm sắc to rõ, thân ống bằng gỗ, hình dạng tròn như cái dùi, đầu phía trên có ống đồng như sáo, đầu dưới cùng có miệng loe ra như hình loa. Trong phim cổ trag thì hay thấy mấy người đi đầu đoàn rước dâu thổi loại kèn này ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.