Quyển 1 - Chương 2
Phong Lộng
20/01/2017
Ba mươi năm sau khi Thiên Nam Sơn Quái một kiếm giết kẻ ác bá trong
giang hồ, Phong Long đã được đồng đạo võ lâm tôn sùng là giang hồ đệ
nhất cao thủ. Tuổi còn trẻ, trí mưu sâu, phong độ tốt đẹp, thái độ làm
người đáng khen. Lần này Bạch gia đại thọ, chẳng biết tại sao có thể làm Phong Long không dễ dàng lộ diện tự thân xuất mã?
Bạch gia bồng tất sinh huy (vẻ vang).
Ngày chính thọ thần đã được đón khách quý, tâm tình Bạch Mạc Nhiên đương nhiên rất tốt, tiếng cười như tiếng chuông đồng không ngừng vang lên, các anh hào cũng đều lên trước chúc thọ.
“Bạch lão gia tử, đây là ngân sâm ngàn năm ta lấy được từ Trường Bạch sơn. Đây là ít thọ lễ, bày chút kính ý.”
“Khách khí khách khí, Bạch mỗ xin nhận.”
“Đây là tấm Thiên Hồ Lạc Yến đồ (bức vẽ chim yến lạc trong trời biển), là một trong bảy trân phẩm trong Vương cung, Bạch lão gia tử xem thử, có hài lòng không?”
Trong sảnh, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, lễ vật của mọi người chất cao như núi. Cũng khó trách, Bạch gia tuy rằng không có hậu nhân kiệt xuất, nhưng địa vị trên giang hồ vẫn còn vững, lại là kẻ giàu có trong võ lâm.
“Choeng choeng…” Chiêng trống chợt đổi, tiếng chuông thanh thúy vang lên liên miên không dứt.
Phía sau bức rèm che bóng người lờ mờ, hai thị nữ tiến lên, dẫn một vị phu nhân mặc cẩm phục đến.
Đồ trang sức rực rỡ, váy rủ kim tuyến, khoan thai đẹp đẽ quý giá, chỉ tiếc trên mặt lại có một vết sẹo rõ ràng, làm hỏng dung mạo quốc sắc thiên hương.
Tống Hương Ly biểu lộ phong độ của đương gia chủ mẫu, mỉm cười với tân khách, “Các vị thịnh tình, Bạch gia cảm kích khôn cùng. Hôm nay, thỉnh chư vị tận tình hưởng lạc.” Bà không sợ tầm mắt của mọi người dừng trên gương mặt không trọn vẹn của mình. Đối với bà, vết sẹo này vĩnh viễn là ân đức của Bạch gia, là biểu thị cho công lao của bà.
Bên kia, Bạch Mạc Nhiên đã đứng dậy, cẩn thận đỡ ái thê đi lên.
“Không phải nói thân mình mệt mỏi sao? Khách nhân đã có ta cùng Thiểu Lễ, Thiếu Tín chiêu đãi là được rồi, sao lại phải tự mình ra đây?”
“Hôm nay là đại thọ lão gia, ta cũng không thể nhàn rỗi.”
Chào hỏi tân khách khắp phòng xong, ánh mắt Tống Hương Ly dừng lại trên người Phong Long, không đợi Bạch Mạc Nhiên giới thiệu, bà nhẹ nhàng mở miệng, “Phong gia công tử?”
“Đúng là tiểu chất, ra mắt phu nhân.”
Dung mạo mặc dù đã hủy, nhưng khí độ cao quý vẫn không mất. Tống Hương Ly gật đầu, khen ngợi, “Phong công tử thật có khí độ.”
“Phu nhân khích lệ.”
Bên này, tân khách mừng thọ đã xong. Kế tiếp, đến phiên đệ tử Bạch gia chúc thọ.”
Bạch Thiểu Lễ, Bạch Thiểu Tín suất lĩnh đệ tử Bạch gia, nhất tề quỳ xuống.
“Hài tử chúc cha nương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”
Người Bạch gia, hiển nhiên nhất quán mặc bạch y.
Thấy phía dưới áo trắng như tuyết, con cháu mỗi người trưởng thành tư thế oai hùng xuất chúng, Bạch Mạc Nhiên liên tục cười to, vuốt râu cười nhìn về phía thê tử.
Nụ cười bỗng dưng đông cứng lại.
Tống Hương Ly mặc dù đang cười, nhưng lại cười đến mất tự nhiên. Bạch Mạc Nhiên cùng bà làm bạn mấy chục năm, đương nhiên cũng nhận thấy, ánh mắt lập tức lia theo đường nhìn của bà.
Trong phòng, đệ tử Bạch gia nhất nhất quỳ xuống, bên cạnh cửa ngoài, cũng có một người yên lặng quỳ ở đó.
Đồ đen, giày đen, mái tóc đen nhánh.
Bạch Thiểu Tình.
Thừa dịp không ai chú ý, ở ngoài phòng miễn cưỡng dập đầu. Bạch Thiểu Tình chỉ định làm cho xong lễ tiết đại thọ phụ thân, như thế sẽ không có ai nói gì được. Ôm tâm lý gặp lại không bằng không gặp, Bạch Thiểu Tình lặng yên đứng lên, xoay người.
Một thân ảnh cao ngất, không ngờ vô thanh vô tức ra hiện trước mắt.
Bạch Thiểu Tình cúi đầu, nhìn thấy bảo kiếm xanh biếc như hồ nước sâu nghìn trượng, trên khuôn mặt trước nay luôn bình tĩnh vô ba, xuất hiện ý kinh ngạc, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.
“Quý khách, thỉnh nhường đường.”
Phong Long bất tài, trong chốn võ lâm không ngờ lại xuất hiện tân tú như long như phụng.” Phong Long nở nụ cười, “Có thể hỏi tôn tính đại danh của huynh đài chăng?”
Bị Phong Long cản đường, lại càng vì ánh mắt trêu chọc đến không thể rõ ràng hơn được nữa của Phong Long, Bạch Thiểu Tình mím môi.
Không ngờ Bạch Thiểu Tình lại khiến cho Phong Long chú ý! Bạch Mạc Nhiên cực kì không hài lòng. Bên môi Tống Hương Ly lạnh lùng cười.
Ông lập tức tiến lên, “Phong hiền chất, đây này là…” Biết không thể giấu diếm, Bạch Mạc Nhiên bất đắc dĩ phải giới thiệu, “Tam tử của ta, Thiểu Tình. Thiểu Tình từ nhỏ thể yếu, không thể tập võ trong sơn trang, ra ngoài đọc sách cùng phu tử, mỗi năm chỉ về có một lần. Có lẽ bằng hữu võ lâm đều không biết.” Ánh mắt đảo qua hướng Bạch Thiểu Tình, trầm giọng nói, “Trời lạnh, đừng đứng ở đây, Thân thể ngươi không thể so được với hai ca ca, trở về phòng đi.”
“Vâng.” Bạch Thiểu Tình lên tiếng, xoay người, nhưng Phong Long vẫn chắn đường.
Gương mặt tràn ngập mị lực nam tính của Phong Long bỗng nhiên biến thành nụ cười động lòng người, “Nếu là công tử Bạch gia, Phong Long càng muốn kết giao. Bạch huynh đệ, tạm thời xin đừng rời đi, có một việc, e là có chút liên quan đến người của Bạch gia.” Hắn quay đầu nói với Bạch Mạc Nhiên, “Không dối gạt thế bá, Phong Long này đến, thứ nhất là vì mừng thọ, thứ nhì là vì việc này. Không biết thế bá có thể tìm một nơi nói chuyện riêng với Phong Long được không? Những người Bạch gia khác… tốt nhất là ở đó luôn.”
Ngôn từ của hắn tuy nghiêm cẩn cung kính, nhưng từng chữ từng chữ đều rất có sức nặng.
Bạch Mạc Nhiên thầm nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức gật đầu, mời Phong Long vào thiên phòng, lệnh cho đại tử, nhi tử đỡ mẫu thân vào. Bạch Thiểu Tình vốn định quay đầu rời đi, lại bị Phong Long liếc thấy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Thiểu Tình.
Võ cong của hắn thế nào chứ? Bạch Thiểu Tình thân bất do kỷ, chỉ có thể theo vào.
…
Mọi người an tọa, ánh mắt dò hỏi đều dừng lại trên mặt Phong Long.
Phong Long yên lặng uống một hớp trà, mặt mày nghiêm túc phân phó, “Nâng lên đây đi.”
Gia đinh đi theo nuối đuôi nhau vào, mỗi người đều nâng một rương gỗ, tổng cộng năm cái, mặt mày người nào cũng rất trang nghiêm.
Bạch Mạc Nhiên vừa thấy, không khỏi âm thầm sinh nghi: hình dáng rương gỗ này xem lớn xem nhỏ, đều rất giống quan tài. Chẳng lẽ họ Phong này tới tìm ta gây xui xẻo?
Phong Long cũng không giải thích, chờ đến khi rương gỗ được đặt xuống đất, lại phân phó, “Mở ra.”
Chúng gia đinh mở ra rương gỗ ra, bỗng nhiên mùi tanh hôi bay ra. Mấy người Bạch gia vừa liếc thấy, trong rương quả nhiên là thi thể.
Bạch Mạc Nhiên biến sắc, đại tử Bạch gia – Thiểu Lễ đã không nhịn được mà hét lớn, “Phong Long! Hôm nay là đại thọ cha ta, ngươi có ý gì?”
Hắn hỏi đúng vấn đề mà mọi người nghi ngờ, vừa nói ra khỏi miệng, tất cả tầm mắt đều chuyển tới trên mặt Phong Long.
Phong Long cũng không chút kinh hoảng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nhịp nhịp lên Bích Lục kiếm, chậm rãi thở dài, “Bạch thế bá, hôm nay là đại thọ của thế bá, Phong Long vốn cũng không muốn trình những thứ này lên; nhưng sự tình gấp gáp, đã không thể kéo dài được nữa.”
“Nga? Nói rõ xem?”
“Thỉnh thế bá nhìn những người này trước xem, có quen biết không?”
Bạch Mạc Nhiên đứng lên, nhìn lại môt lượt. Tuy người đã đã chết hai ba ngày, nhưng dường như đã được xử lý, khuôn mặt không hề tổn hại. Nhìn qua một lượt, gật đầu nói, “Đều biết cả. Đây là Điểm Thương, một tay hảo kiếm của Lộ Hòa Nguyên, còn từng so kiếm pháp với Thiểu Lễ. Ai, tiểu nhi công lực còn thấp, bị hắn thắng nửa chiêu.” Vươn tay, lại nói tiếp, “Đây là Mạc Gia Thanh, tháng trước náo loạn ở ngân lâu do Bạch gia mở ở Thái Nguyên. Nhưng nghe nói là vì hắn muốn cứu cơ dân (dân đói) ở đó, cần tiền gấp, ta đã lập tức lệnh cho ngân lâu chi cho hắn năm nghìn lượng bạc, cũng không cần hắn phải hoàn lại. Ai, võ công người này chỉ tầm tạm, nhưng lại là người nhiệt tình, không ngờ lại bị giết. Còn người này… A! Sao lại thế này? Những người chết này đều có chút liên quan đến Bạch gia có!”
Phong Long gật đầu nói, “Đúng là như thế. Đây đều là những kỳ án phát sinh trong võ lâm một tháng qua, án nào cũng có liên quan đến Bạch gia, làm Phong Long vô cùng khó xử.”
“Chẳng lẽ hiền chất hoài nghi Bạch gia?”
Bạch Thiểu Lễ xen vào, “Ta rất bội phục kiếm pháp của Lộ Hòa Nguyên, sau khi chúng ta luậ võ còn cùng nhau uống rượu cả đêm, sao lại giết hắn được?”
Tống Hương Ly liếc nhi tử một cái, giáo huấn, “Không được nhiều lời, nghe Phong công tử nói xong trước đã.”
Bạch Thiểu Lễ tựa hồ rất e ngại mẫu thân, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Bạch Mạc Nhiên cau mày nói, “Đã xảy ra một tháng? Thi thể kia…”
“Bạch thế bá, mấy người này là do Phong Long phát hiện trên đường đến đây. Không ít thi thể đã phát hiện trước kia đã được an trí trong Mạc Thiên Nhai của Phong gia. Mạng người quan trọng, lại liên quan đến tứ đại gia võ lâm, cho nên Phong Long mới không kiêng kị tiệc chúc thọ của thế bá, nhất định phải hỏi rõ ràng.” Phong Long nhìn mọi người quanh phòng, sau một lúc lâu mới nói tiếp, “Nói thực ra, nếu chỉ là mấy người bị thương thì cũng chẳng cần phải lo lắng đến thế. Giang hồ có mấy ngày là không có người chết? Nhưng xin thế bá hãy cẩn thận nhìn những miệng vết thương kia, người nào cũng chết vì tuyệt chiêu của môn phái mình, mà trên thi thể lại còn viết thêm mấy chữ to: công phu, bất quá cũng chỉ như thế. Quả thực là vũ nhục rất lớn đối với võ công của các môn phái.”
Mọi người cả kinh, “Lại có việc này?” Chẳng những liên quan đến mạng người, còn liên lụy đến thanh danh các phái.
Bạch Mạc Nhiên run cả râu, “Chết vì tuyệt chiêu môn phái mình? Nói thế, kẻ giết này đã rõ tuyệt chiêu các phái như lòng bàn tay?”
“Kẻ giết người này, có lẽ sẽ thành kẻ thù chung của võ lâm, bị các phái đuổi giết.”
Tống Hương Ly mở miệng hỏi, “Phong công tử một đường truy tra, nói vậy đã có không ít đầu mối?”
“Hổ thẹn. Đến nay, đầu mối duy nhất chính là hiện trường gần nơi giết người, thường thường phát hiện một con dơi bị phơi khô. Ta hoài nghi đây là dấu hiệu của hung thủ, cho nên tạm thời gọi hung thủ là ‘Biên Bức’ (con dơi).”
“Biên Bức? Trong chốn võ lâm, dùng dơi làm kí hiệu cũng không có nhiều người, không biết…”
“Phàm là người hơi có thanh danh đều đã bị điều tra, không thấy ai khả nghi. Căn cứ theo manh mối khác trên hiện trường, ít nhiều gì đều chỉ về hướng Bạch gia. Không biết kẻ nào có thù hận lớn như thế với Bạch gia mà muốn dùng độc kế này.”
Bạch Thiểu Tín tức giận hừ một tiếng, chắp tay nói, “Người như thế thật đáng hận, người trong võ lâmnên cùng tiêu diệt mới phải. Phong đại ca có cái gì phân phó, cứ nói đừng ngại.”
Phong Long trầm ổn quét mắt nhìn hắn một cái, “Hiện tại đau đầu nhất chính là, tất cả manh mối của kẻ giết người đều âm thầm hướng về Bạch gia. Chẳng những kẻ bị giết đều từng có chuyện với Bạch gia, hơn nữa…” Hắn lấy một vật từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, “Trong đó, trong tay một người còn nắm chặt vật này.”
Mọi người tập trung nhìn vào, thì ra là một góc tín tiên (giấy viết thư) nhăn nheo, mặt trên không có chữ viết, nhưng lại có thủy ấn (con dấu) dập nổi chữ ‘Bạch’.
“Đây là tín tiên Bạch gia thường dùng.” Bạch Mạc Nhiên giận tái mặt nói, “Tín tiên này người nào trong Bạch gia cũng đều có thể sử dụng, dùng để truyền tin ra ngoài cũng không ít. Nếu chỉ dựa vào cái này mà hoài nghi Bạch gia…”
“Phong Long cũng biết đây là có người cố ý hãm hại Bạch gia.” Phong Long khoát tay nói, “Phong Bạch Tư Mã Từ, tứ đại danh gia nổi tiếng khắp cả giang hồ. Nếu có chút người nguy hại Bạch gia, Phong gia tuyệt không có thể coi thường. Đó cũng là lý do Phong Long sai người phong tỏa tin tức, tự mình đến đây báo cáo.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người bất giác an tâm hẳn, nhất thời ồn ào thảo luận.
Bạch Thiểu Tình vẫn đứng ở góc, nghe bọn họ sàng lọc một đám kẻ thù của Bạch gia, trao đổi xem phải dụ tên giết người kia ra thế nào, nhưng y vẫn không nói một lời, chỉ cúi đầu xuống.
Y không muốn để người khác chú ý, nhưng vẫn có người chú ý đến y.
Tầm mắt Phong Long bỗng nhiên dừng lại trên người Bạch Thiểu Tình, “Bạch Tam công tử có lời gì muốn nói?”
Bạch Thiểu Tình vốn bị người xem nhẹ, lập tức bị ánh mắt vây quanh, ý chán ghét và khinh thường lần lượt xẹt qua trong mắt mọi người.
“Ta không tập võ, chuyện trong chốn võ lâm cũng không hiểu, đương nhiên không thể nói.” Bạch Thiểu Tình nói thẳng, lại khom người với Bạch Mạc Nhiên, “Thiểu Tình muốn sớm quay về bên cạnh lão sư, xin cha cho Thiểu Tình lập tức lên đường.”
Phong Long vội giữ lại, “Lập tức? Phong Long chưa cùng Bạch huynh nói chuyện được gì, ngại gì ở lâu thêm một ngày chứ.”
Có một loại người, vô luận hắn nói cái gì, đều là thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên), dáng vẻ cao nhã khéo léo, mà Phong Long chính là người như thế. Bởi vậy, hắn vừa mở miệng giữ người, Bạch Mạc Nhiên lập tức nói, “Vậy ngươi cứ ở lại một ngày đi!”
Tống Hương Ly tuy không vui vẻ gì, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng, “Phong công tử hiếm khi đến được một chuyến, ngươi coi như một ngày tiếp khách đi!” Ánh mắt lặng lẽ đảo qua hai nhi tử, thầm than: cho dù hao hết tâm tư, nhưng hai nhi tử của mình vẫn không thể sánh bằng nhi tử của kẻ mù lòa.
Nếu Bạch Thiểu Tình chỉ cần kém cỏi một chút thôi, có lẽ bà sẽ không nhẫn tâm như vậy; nhưng cũng bởi vì Bạch Thiểu Tình quá xuất sắc, xuất sắc đến mức mới ba tuổi đã làm cho Tống Hương Ly phải kinh hãi.
Mày mày như vậy, khi chất như vậy, thiên phú như vậy, sẽ có một ngày làm Thiểu Lễ, Thiểu Tín ảm nhiên vô quang (ảm đạm không ánh sáng aka chìm nghỉm, không có gì nổi bật). Bà không thể chịu được, nhưng lại không thể không nhẫn.
Bạch gia là danh gia võ lâm cả trăm năm, gia quy nghiêm ngặt, bà không thể đuổi được tôn tử đã được Bạch lão thái gia chấp nhận. Bạch Thiểu Tình nếu có sơ sảy, bà sẽ là người đầu tiên bị hoài nghi.
Bà chỉ có thể không cho y học võ công Bạch gia, để y vô duyên với võ lâm, chỉ có thể bắt y không được mặc xiêm y trắng, để cho thế nhân biết vị Tam thiếu gia này chỉ là hữu danh vô thực, y sẽ không nhận được bất kì thiên vị nào từ Bạch gia.
Nhưng ánh mắt ngưỡng mộ không tự chủ được mọi người, vẫn làm cho Tống Hương Ly lo lắng.
“Vậy, Thiểu Tình sẽ ở lại một ngày.” Bạch Thiểu Tình thản nhiên ngắm liếc Phong Long một cái, sau khi rời mắt, cung kính nói với Tống Hương Ly, “Mẫu thân, Thiểu Tình mệt mỏi, có thể lui xuống nghỉ ngơi không?”
Tống Hương Ly cũng không muốn giữ Bạch Thiểu Tình lại, mặt không chút thay đổi mà gật đầu, “Ân, ngươi ra ngoài đi!”
Bước chân Bạch Thiểu Tình rời đi, nhẹ mà văn nhã, có phong độ như thiên tiên đạp mây bay đi. Tống Hương Ly không khỏi thầm than: mọi cách áp chế có thể dùng được sao? Y cùng lắm là chỉ dập đầu ngoài cửa, lại làm cho Phong Long dời bước đích thân đến hỏi tính danh. Mà từ khi vào Bạch gia, Phong Long cũng chỉ hàn huyên hai câu với hai nhi tử của mình.
*****Trở lại viện lạc (sân) hoang vắng thuộc về mình, một màu phấn hồng bỗng nhiên lay động dưới tàng cây.
“Bạch Thiểu Tình, ngươi cùng Phong Long bàn xong việc rồi?” Phương Nghê Hồng đã đợi rất lâu, nhưng vừa thấy Bạch Thiểu Tình, lại cười thật ngọt ngào như cũ.
Bạch Thiểu Tình thản nhiên trả lời, “Hắn là đệ nhất võ lâm, ta sao có tư cách cùng hắn đàm luận?” Giương mắt nhìn bầu trời, có vẻ u ám. Hôm qua còn có thái dương hiếm khi thấy, hôm nay xem ra sẽ không hiện ra nữa.
“Người nào cũng nói Phong Long là người đệ nhất võ lâm, hôm nay ta mới coi như mới hiểu được.”
“Không tồi, võ công không nói, nhân phẩm, phong độ không thể bắt bẻ, tướng mạo cũng thuộc hàng thượng thừa. Nhân vật như thế, nhất định sẽ là giai tế (chàng rể tốt) mà nữ nhân trong võ lâm tha thiết mơ ước.” Đôi môi Bạch Thiểu Tình vốn luôn khẽ mím, bỗng nhiên phun ra một chút khôi hài.
Ý cười nho nhỏ, nhưng lại đánh trúng trái tim thiếu nữ.
Phương Nghê Hồng nhìn Bạch Thiểu Tình, “Vậy ngươi thì sao? Ngươi không tốt bằng hắn sao?”
Bạch Thiểu Tình chỉ cười cười tự giễu, cũng không đáp lại.
“Ngươi nói phải đáp tạ ta, bây giờ ta đến rồi, ngươi đáp tạ thế nào đây?”
“Ăn cơm sao?” Bạch Thiểu Tình trầm ngâm nói, “Gia quy Bạch gia nghiêm khắc, phụ mẫu thấy ta lui tới với nữ khác, tất nhiên sẽ không vui. Không bằng chờ chúng ta rời khỏi Bạch gia, sẽ đáp tạ, thế nào? Chờ ngươi về nhà, ta sẽ đến Hoa Sơn tìm ngươi.”
Phương Nghê Hồng nhãn tình sáng lên, “Thật không?”
“Không lừa ngươi.” Bạch Thiểu Tình nhìn về phía sau Phương Nghê Hồng, bỗng nhiên cười nói, “Nhất định là tìm sư muội đây. Chu đại ca thực tri kỷ, Phương cô nương mau đi đi.”
Phương Nghê Hồng quay đầu, quả nhiên thấy Chu Nhược Văn đi lòng vòng xung quanh, vừa thấy Phương Nghê Hồng, lập tức cười tươi chạy tới.
Phương Nghê Hồng chu chu miệng nhỏ, “Hừ, sư huynh thực phiền. Vậy… Ta đi trước, bằng không sư huynh sẽ huyên thuyên không chịu để yên đâu.” Nàng không muốn mà nhìn Bạch Thiểu Tình, nhớ tới ước hẹn trên Hoa Sơn, lòng lại lâng lâng.
Nhìn theo hai người Phương Nghê Hồng rời đi, Bạch Thiểu Tình yên lặng tính toán một lúc lâu, rồi mới bước về cánh cửa phòng nghỉ.
Nói với mẫu thân phải ở thêm một ngày để tiếp khách, ngoài cửa sổ bỗng có bóng người lóe lên, Bạch Thiểu Tình ngầm hiểu, nói nhỏ, “Nương, trong phòng khó chịu quá, con ra ngoài một chút.”
Vừa ra khỏi cửa, cổ tay lập tức bị siết chặt, kéo một đường đến nơi bí ẩn trong hòn giả sơn.
“Nơi này không có người tới.” Giọng nam vốn sang sảng, giờ đây mang theo lo lắng không thể kiềm chế.
Bạch Thiểu Tín cầm chặt lấy cổ tay Bạch Thiểu Tình, “Một năm mới trở về một lần, hôm nay nếu không phải Phong tiểu tử kia mở miệng, chỉ sợ ngay cả bóng dáng ngươi cũng chẳng lưu lại.” Vội vàng như một con khỉ mà hôn y.
Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Còn không biết đủ sao? Nghe nói Tống Hương Ly đã cho ngươi nạp hai phòng tiểu thiếp rồi mà?”
“Cái gì tiểu thiếp chứ? Chút xíu phong tình cũng không có, suốt ngày khuyên ta tu thân dưỡng tính, hảo hảo luyện kiếm, giống hệt hai tiên sinh dạy học. Sao so được nửa phần với Tam đệ chứ!”
Bạch Thiểu Tình tựa hồ không kiên nhẫn, nhíu mi nói, “Chuyện ta bảo ngươi lo liệu, làm cả rồi?”
“Chậc chậc, Tam đệ ngày càng kiêu ngạo nha. Lâu không gặp như vậy mà ngươi cũng chẳng ho ta lấy sắc mặt hòa nhã, may mà có ta ở đây, lão nương của ngươi mới có chi phí không ít mà ăn mà mặc đấy.” Bạch Thiểu Tín tham lam vỗ về cổ tay với màu da trong suốt, “Nhưng mà, dáng vẻ của ngươi quả là ngày càng xinh đẹp.”
Bạch Thiểu Tình híp mắt nhìn cổ tay mình bị Bạch Thiểu Tín nắm chặt, vốn định tránh ra, nhưng lại nhịn xuống, lộ ra nụ cười trong trẻo lạnh lùng, “Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được. Buông tay trước đã, đừng cù nhằng như vậy.”
Bạch Thiểu Tín hừ hừ, “Đừng coi ta là đồ ngốc, buông lỏng tay một cái thì không biết đến bao giờ mới gặp lại được ngươi. Dù sao nơi này cũng yên tĩnh, chẳng sợ có người nhìn thấy, ngươi cứ cho ta thỏa nguyện một lần đi, thế nào?”
“Thỏa nguyện ngươi?” Gương mặt tuấn mỹ của Bạch Thiểu Tình lộ vẻ khinh thường, “Ta thỏa nguyện cho ngươi, vậy lấy ai thỏa nguyện cho ta?”
Trên mặt y chỉ có vẻ lạnh lùng thản nhiên, không có nụ cười, nhưng nhất cử nhất động lại như ẩn tàng vẻ hấp dẫn không đáy, làm lòng người phải ngứa ngáy. Bạch Thiểu Tín mơ ước y nhiều năm, thấy y ở bên là cả người lại nóng lên, nhịn không được phải tiến sát lại mà hôn y nhưng mới đụng được đến đôi môi mỏng hồng hồng, đã bị Bạch Thiểu Tình quay đầu tránh đi.
Bạch Thiểu Tín nói, “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Mấy năm nay không phải ta vẫn theo yêu cầu của ngươi, giúp ngươi chiếu cố nương ngươi sao? Nếu không có ta âm thầm hỗ trợ, nương dung được bà ta chắc?”
“Cái ta muốn không chỉ có thế.”
Bạch Thiểu Tín cũng hiểu y đang nói cái gì, thở dài, “Ngươi còn phẫn nộ vì chuyện đó nữa à? Cho dù đã cho ngươi kiếm phổ, nhưng ngươi đã qua thời điểm để luyện võ, khó có thể thành công.”
“Ta đã xem kiếm phổ Bạch gia, cha còn chưa truyền toàn bộ cho ngươi!” Thấy Bạch Thiểu Tín lại bắt đầu quấn láy, tay càng sờ càng xuống thấp, từ bên hông hướng thẳng đến giữa hai chân, Bạch Thiểu Tình căm ghét cùng cực, đẩy hắn ra, xoay người nói, “Tư chất của ngươi còn lâu mới bằng đại ca, cha không truyền cho ngươi cũng đúng. Nhưng tại sao Tống Hương Ly cũng không lên tiếng, bà ta không phải yêu thương ngươi nhất sao?”
“Nương đương nhiên là yêu thương ta. Ta sẽ nghĩ cách cho ngươi.”
“Chờ ngươi làm xong rồi nói sau.”
“Tam đệ, ở lại thêm chút nữa đi. Hai năm nay ngươi mới để ta làm một làn, ít nhất thì cũng cho ta hôn ngươi đã chứ.” Bạch Thiểu Tín tiến lên ôm Bạch Thiểu Tình.
“Buông tay!” Bạch Thiểu Tình bị hắn ôm đến không thể động đậy, gương mặt trắng như bạch ngọc đã hơi đỏ lên, ngược lại càng lộ vẻ tuấn mỹ.
“Có đồ ngu mới buông.” Bạch Thiểu Tín đắc ý dào dạt cưỡng hôn y, dùng sức chà đạp đôi môi nhạt màu mỏng moanh, nhìn đôi môi với đường cong duyên dáng vì mình mà sưng đỏ lên, còn thấy chưa đủ, một tay giam hai tay Bạch Thiểu Tình ra sau lưng, một tay tiến vào vạt áo y, “Ta thấy thân thể ngươi bây giờ đặc biệt hấp dẫn, không phóng túng thì thật đáng tiếc, không bằng để ta yêu thương ngươi đi.”
Bạch Thiểu Tình bị hắn ôm, vốn định cố để hắn hôn vài cá, cùng lắm thì như bị chó cắn thôi, nhưng nghe Bạch Thiểu Tín vừa nói thế, nơi sâu trong đáy mắt đột nhiên lạnh băng, không chút e sợ, ngược lại còn lạnh lùng cười, “Tốt, võ công Bạch thiếu hiệp cao cường thế, thì ra là chuyên môn dùng ở đây.”
Ngữ khí đã hết giận, chỉ còn lại vẻ lạnh băng, trong lời nói lộ ra hàn khí cùng cực, Bạch Thiểu Tín nghe được, mặc dù dục hỏa đốt người nhưng tự dưng vẫn thấy lạnh run, vội buông Bạch Thiểu Tình ra, ngượng cười nói, “Chỉ là đùa giỡn chút thôi mà, đừng coi là thật.”
Hắn vốn có võ công, đương nhiên muốn dùng sức mạnh với Bạch Thiểu Tình tay trói gà không chặt sẽ không chút khó khăn; nhưng tính tình Tam đệ vốn cương liệt, nếu cứ kiên quyết ép buộc y, không biết sẽ gặp phải hậu quả gì, cho nên cũng không dám bức y đến cùng.
Bạch Thiểu Tình được hắn buông ra, chậm rãi sửa sang lại vạt áo, đạm nhạt nói, “Sớm biết ngươi vô dụng như thế, ta đã đi cầu đại ca. Hắn nhất định đã được phụ thân truyền cho kiếm phổ Bạch gia từ lâu.”
Bạch Thiểu Tín thấy y cứ nhớ mãi không quên với kiếm phổ, lắc đầu nói, “Kiếm phổ Bạch gia không phải ta đã viết một nửa cho ngươi rồi sao?”
“Ta muốn toàn bộ, còn cả tuyệt chiêu Vân Lý Bạch Vụ thập thức.”
Bạch Thiểu Tín sửng sốt một chút, “Ngươi không luyện võ, muốn Vân Lý Bạch Vụ thập thức làm gì?”
“Không mượn ngươi xen vào. Nếu ta là nhi tử Bạch gia, đương nhiên có tư cách xem kiếm phổ Bạch gia. Vả lại, ta không thể luyện, chẳng lẽ không thể để lại cho nhi tử của ta luyện?” Bạch Thiểu Tình đứng lên, không chút lưu luyến đi ra khỏi hòn giả sơn. “Hảo hảo chiếu cố nương ta, nếu có chút chuyện làm khó bà, ngươi đừng mơ thấy được một sợi tóc của ta!”
Phía sau, chỉ còn lại hơi thở lạnh lùng.
“Vân Lý Bạch Vụ thập thức…” Bạch Thiểu Tín lưu luyến nhìn bóng lưng của y, hít một hơi, lẩm bẩm nói, “Ngươi muốn cái gì, ta đương nhiên sẽ liều mạng làm, dù chó bị cha nương quở mắng cũng phải làm.”
Bạch gia bồng tất sinh huy (vẻ vang).
Ngày chính thọ thần đã được đón khách quý, tâm tình Bạch Mạc Nhiên đương nhiên rất tốt, tiếng cười như tiếng chuông đồng không ngừng vang lên, các anh hào cũng đều lên trước chúc thọ.
“Bạch lão gia tử, đây là ngân sâm ngàn năm ta lấy được từ Trường Bạch sơn. Đây là ít thọ lễ, bày chút kính ý.”
“Khách khí khách khí, Bạch mỗ xin nhận.”
“Đây là tấm Thiên Hồ Lạc Yến đồ (bức vẽ chim yến lạc trong trời biển), là một trong bảy trân phẩm trong Vương cung, Bạch lão gia tử xem thử, có hài lòng không?”
Trong sảnh, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, lễ vật của mọi người chất cao như núi. Cũng khó trách, Bạch gia tuy rằng không có hậu nhân kiệt xuất, nhưng địa vị trên giang hồ vẫn còn vững, lại là kẻ giàu có trong võ lâm.
“Choeng choeng…” Chiêng trống chợt đổi, tiếng chuông thanh thúy vang lên liên miên không dứt.
Phía sau bức rèm che bóng người lờ mờ, hai thị nữ tiến lên, dẫn một vị phu nhân mặc cẩm phục đến.
Đồ trang sức rực rỡ, váy rủ kim tuyến, khoan thai đẹp đẽ quý giá, chỉ tiếc trên mặt lại có một vết sẹo rõ ràng, làm hỏng dung mạo quốc sắc thiên hương.
Tống Hương Ly biểu lộ phong độ của đương gia chủ mẫu, mỉm cười với tân khách, “Các vị thịnh tình, Bạch gia cảm kích khôn cùng. Hôm nay, thỉnh chư vị tận tình hưởng lạc.” Bà không sợ tầm mắt của mọi người dừng trên gương mặt không trọn vẹn của mình. Đối với bà, vết sẹo này vĩnh viễn là ân đức của Bạch gia, là biểu thị cho công lao của bà.
Bên kia, Bạch Mạc Nhiên đã đứng dậy, cẩn thận đỡ ái thê đi lên.
“Không phải nói thân mình mệt mỏi sao? Khách nhân đã có ta cùng Thiểu Lễ, Thiếu Tín chiêu đãi là được rồi, sao lại phải tự mình ra đây?”
“Hôm nay là đại thọ lão gia, ta cũng không thể nhàn rỗi.”
Chào hỏi tân khách khắp phòng xong, ánh mắt Tống Hương Ly dừng lại trên người Phong Long, không đợi Bạch Mạc Nhiên giới thiệu, bà nhẹ nhàng mở miệng, “Phong gia công tử?”
“Đúng là tiểu chất, ra mắt phu nhân.”
Dung mạo mặc dù đã hủy, nhưng khí độ cao quý vẫn không mất. Tống Hương Ly gật đầu, khen ngợi, “Phong công tử thật có khí độ.”
“Phu nhân khích lệ.”
Bên này, tân khách mừng thọ đã xong. Kế tiếp, đến phiên đệ tử Bạch gia chúc thọ.”
Bạch Thiểu Lễ, Bạch Thiểu Tín suất lĩnh đệ tử Bạch gia, nhất tề quỳ xuống.
“Hài tử chúc cha nương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”
Người Bạch gia, hiển nhiên nhất quán mặc bạch y.
Thấy phía dưới áo trắng như tuyết, con cháu mỗi người trưởng thành tư thế oai hùng xuất chúng, Bạch Mạc Nhiên liên tục cười to, vuốt râu cười nhìn về phía thê tử.
Nụ cười bỗng dưng đông cứng lại.
Tống Hương Ly mặc dù đang cười, nhưng lại cười đến mất tự nhiên. Bạch Mạc Nhiên cùng bà làm bạn mấy chục năm, đương nhiên cũng nhận thấy, ánh mắt lập tức lia theo đường nhìn của bà.
Trong phòng, đệ tử Bạch gia nhất nhất quỳ xuống, bên cạnh cửa ngoài, cũng có một người yên lặng quỳ ở đó.
Đồ đen, giày đen, mái tóc đen nhánh.
Bạch Thiểu Tình.
Thừa dịp không ai chú ý, ở ngoài phòng miễn cưỡng dập đầu. Bạch Thiểu Tình chỉ định làm cho xong lễ tiết đại thọ phụ thân, như thế sẽ không có ai nói gì được. Ôm tâm lý gặp lại không bằng không gặp, Bạch Thiểu Tình lặng yên đứng lên, xoay người.
Một thân ảnh cao ngất, không ngờ vô thanh vô tức ra hiện trước mắt.
Bạch Thiểu Tình cúi đầu, nhìn thấy bảo kiếm xanh biếc như hồ nước sâu nghìn trượng, trên khuôn mặt trước nay luôn bình tĩnh vô ba, xuất hiện ý kinh ngạc, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.
“Quý khách, thỉnh nhường đường.”
Phong Long bất tài, trong chốn võ lâm không ngờ lại xuất hiện tân tú như long như phụng.” Phong Long nở nụ cười, “Có thể hỏi tôn tính đại danh của huynh đài chăng?”
Bị Phong Long cản đường, lại càng vì ánh mắt trêu chọc đến không thể rõ ràng hơn được nữa của Phong Long, Bạch Thiểu Tình mím môi.
Không ngờ Bạch Thiểu Tình lại khiến cho Phong Long chú ý! Bạch Mạc Nhiên cực kì không hài lòng. Bên môi Tống Hương Ly lạnh lùng cười.
Ông lập tức tiến lên, “Phong hiền chất, đây này là…” Biết không thể giấu diếm, Bạch Mạc Nhiên bất đắc dĩ phải giới thiệu, “Tam tử của ta, Thiểu Tình. Thiểu Tình từ nhỏ thể yếu, không thể tập võ trong sơn trang, ra ngoài đọc sách cùng phu tử, mỗi năm chỉ về có một lần. Có lẽ bằng hữu võ lâm đều không biết.” Ánh mắt đảo qua hướng Bạch Thiểu Tình, trầm giọng nói, “Trời lạnh, đừng đứng ở đây, Thân thể ngươi không thể so được với hai ca ca, trở về phòng đi.”
“Vâng.” Bạch Thiểu Tình lên tiếng, xoay người, nhưng Phong Long vẫn chắn đường.
Gương mặt tràn ngập mị lực nam tính của Phong Long bỗng nhiên biến thành nụ cười động lòng người, “Nếu là công tử Bạch gia, Phong Long càng muốn kết giao. Bạch huynh đệ, tạm thời xin đừng rời đi, có một việc, e là có chút liên quan đến người của Bạch gia.” Hắn quay đầu nói với Bạch Mạc Nhiên, “Không dối gạt thế bá, Phong Long này đến, thứ nhất là vì mừng thọ, thứ nhì là vì việc này. Không biết thế bá có thể tìm một nơi nói chuyện riêng với Phong Long được không? Những người Bạch gia khác… tốt nhất là ở đó luôn.”
Ngôn từ của hắn tuy nghiêm cẩn cung kính, nhưng từng chữ từng chữ đều rất có sức nặng.
Bạch Mạc Nhiên thầm nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức gật đầu, mời Phong Long vào thiên phòng, lệnh cho đại tử, nhi tử đỡ mẫu thân vào. Bạch Thiểu Tình vốn định quay đầu rời đi, lại bị Phong Long liếc thấy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Thiểu Tình.
Võ cong của hắn thế nào chứ? Bạch Thiểu Tình thân bất do kỷ, chỉ có thể theo vào.
…
Mọi người an tọa, ánh mắt dò hỏi đều dừng lại trên mặt Phong Long.
Phong Long yên lặng uống một hớp trà, mặt mày nghiêm túc phân phó, “Nâng lên đây đi.”
Gia đinh đi theo nuối đuôi nhau vào, mỗi người đều nâng một rương gỗ, tổng cộng năm cái, mặt mày người nào cũng rất trang nghiêm.
Bạch Mạc Nhiên vừa thấy, không khỏi âm thầm sinh nghi: hình dáng rương gỗ này xem lớn xem nhỏ, đều rất giống quan tài. Chẳng lẽ họ Phong này tới tìm ta gây xui xẻo?
Phong Long cũng không giải thích, chờ đến khi rương gỗ được đặt xuống đất, lại phân phó, “Mở ra.”
Chúng gia đinh mở ra rương gỗ ra, bỗng nhiên mùi tanh hôi bay ra. Mấy người Bạch gia vừa liếc thấy, trong rương quả nhiên là thi thể.
Bạch Mạc Nhiên biến sắc, đại tử Bạch gia – Thiểu Lễ đã không nhịn được mà hét lớn, “Phong Long! Hôm nay là đại thọ cha ta, ngươi có ý gì?”
Hắn hỏi đúng vấn đề mà mọi người nghi ngờ, vừa nói ra khỏi miệng, tất cả tầm mắt đều chuyển tới trên mặt Phong Long.
Phong Long cũng không chút kinh hoảng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nhịp nhịp lên Bích Lục kiếm, chậm rãi thở dài, “Bạch thế bá, hôm nay là đại thọ của thế bá, Phong Long vốn cũng không muốn trình những thứ này lên; nhưng sự tình gấp gáp, đã không thể kéo dài được nữa.”
“Nga? Nói rõ xem?”
“Thỉnh thế bá nhìn những người này trước xem, có quen biết không?”
Bạch Mạc Nhiên đứng lên, nhìn lại môt lượt. Tuy người đã đã chết hai ba ngày, nhưng dường như đã được xử lý, khuôn mặt không hề tổn hại. Nhìn qua một lượt, gật đầu nói, “Đều biết cả. Đây là Điểm Thương, một tay hảo kiếm của Lộ Hòa Nguyên, còn từng so kiếm pháp với Thiểu Lễ. Ai, tiểu nhi công lực còn thấp, bị hắn thắng nửa chiêu.” Vươn tay, lại nói tiếp, “Đây là Mạc Gia Thanh, tháng trước náo loạn ở ngân lâu do Bạch gia mở ở Thái Nguyên. Nhưng nghe nói là vì hắn muốn cứu cơ dân (dân đói) ở đó, cần tiền gấp, ta đã lập tức lệnh cho ngân lâu chi cho hắn năm nghìn lượng bạc, cũng không cần hắn phải hoàn lại. Ai, võ công người này chỉ tầm tạm, nhưng lại là người nhiệt tình, không ngờ lại bị giết. Còn người này… A! Sao lại thế này? Những người chết này đều có chút liên quan đến Bạch gia có!”
Phong Long gật đầu nói, “Đúng là như thế. Đây đều là những kỳ án phát sinh trong võ lâm một tháng qua, án nào cũng có liên quan đến Bạch gia, làm Phong Long vô cùng khó xử.”
“Chẳng lẽ hiền chất hoài nghi Bạch gia?”
Bạch Thiểu Lễ xen vào, “Ta rất bội phục kiếm pháp của Lộ Hòa Nguyên, sau khi chúng ta luậ võ còn cùng nhau uống rượu cả đêm, sao lại giết hắn được?”
Tống Hương Ly liếc nhi tử một cái, giáo huấn, “Không được nhiều lời, nghe Phong công tử nói xong trước đã.”
Bạch Thiểu Lễ tựa hồ rất e ngại mẫu thân, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Bạch Mạc Nhiên cau mày nói, “Đã xảy ra một tháng? Thi thể kia…”
“Bạch thế bá, mấy người này là do Phong Long phát hiện trên đường đến đây. Không ít thi thể đã phát hiện trước kia đã được an trí trong Mạc Thiên Nhai của Phong gia. Mạng người quan trọng, lại liên quan đến tứ đại gia võ lâm, cho nên Phong Long mới không kiêng kị tiệc chúc thọ của thế bá, nhất định phải hỏi rõ ràng.” Phong Long nhìn mọi người quanh phòng, sau một lúc lâu mới nói tiếp, “Nói thực ra, nếu chỉ là mấy người bị thương thì cũng chẳng cần phải lo lắng đến thế. Giang hồ có mấy ngày là không có người chết? Nhưng xin thế bá hãy cẩn thận nhìn những miệng vết thương kia, người nào cũng chết vì tuyệt chiêu của môn phái mình, mà trên thi thể lại còn viết thêm mấy chữ to: công phu, bất quá cũng chỉ như thế. Quả thực là vũ nhục rất lớn đối với võ công của các môn phái.”
Mọi người cả kinh, “Lại có việc này?” Chẳng những liên quan đến mạng người, còn liên lụy đến thanh danh các phái.
Bạch Mạc Nhiên run cả râu, “Chết vì tuyệt chiêu môn phái mình? Nói thế, kẻ giết này đã rõ tuyệt chiêu các phái như lòng bàn tay?”
“Kẻ giết người này, có lẽ sẽ thành kẻ thù chung của võ lâm, bị các phái đuổi giết.”
Tống Hương Ly mở miệng hỏi, “Phong công tử một đường truy tra, nói vậy đã có không ít đầu mối?”
“Hổ thẹn. Đến nay, đầu mối duy nhất chính là hiện trường gần nơi giết người, thường thường phát hiện một con dơi bị phơi khô. Ta hoài nghi đây là dấu hiệu của hung thủ, cho nên tạm thời gọi hung thủ là ‘Biên Bức’ (con dơi).”
“Biên Bức? Trong chốn võ lâm, dùng dơi làm kí hiệu cũng không có nhiều người, không biết…”
“Phàm là người hơi có thanh danh đều đã bị điều tra, không thấy ai khả nghi. Căn cứ theo manh mối khác trên hiện trường, ít nhiều gì đều chỉ về hướng Bạch gia. Không biết kẻ nào có thù hận lớn như thế với Bạch gia mà muốn dùng độc kế này.”
Bạch Thiểu Tín tức giận hừ một tiếng, chắp tay nói, “Người như thế thật đáng hận, người trong võ lâmnên cùng tiêu diệt mới phải. Phong đại ca có cái gì phân phó, cứ nói đừng ngại.”
Phong Long trầm ổn quét mắt nhìn hắn một cái, “Hiện tại đau đầu nhất chính là, tất cả manh mối của kẻ giết người đều âm thầm hướng về Bạch gia. Chẳng những kẻ bị giết đều từng có chuyện với Bạch gia, hơn nữa…” Hắn lấy một vật từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, “Trong đó, trong tay một người còn nắm chặt vật này.”
Mọi người tập trung nhìn vào, thì ra là một góc tín tiên (giấy viết thư) nhăn nheo, mặt trên không có chữ viết, nhưng lại có thủy ấn (con dấu) dập nổi chữ ‘Bạch’.
“Đây là tín tiên Bạch gia thường dùng.” Bạch Mạc Nhiên giận tái mặt nói, “Tín tiên này người nào trong Bạch gia cũng đều có thể sử dụng, dùng để truyền tin ra ngoài cũng không ít. Nếu chỉ dựa vào cái này mà hoài nghi Bạch gia…”
“Phong Long cũng biết đây là có người cố ý hãm hại Bạch gia.” Phong Long khoát tay nói, “Phong Bạch Tư Mã Từ, tứ đại danh gia nổi tiếng khắp cả giang hồ. Nếu có chút người nguy hại Bạch gia, Phong gia tuyệt không có thể coi thường. Đó cũng là lý do Phong Long sai người phong tỏa tin tức, tự mình đến đây báo cáo.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người bất giác an tâm hẳn, nhất thời ồn ào thảo luận.
Bạch Thiểu Tình vẫn đứng ở góc, nghe bọn họ sàng lọc một đám kẻ thù của Bạch gia, trao đổi xem phải dụ tên giết người kia ra thế nào, nhưng y vẫn không nói một lời, chỉ cúi đầu xuống.
Y không muốn để người khác chú ý, nhưng vẫn có người chú ý đến y.
Tầm mắt Phong Long bỗng nhiên dừng lại trên người Bạch Thiểu Tình, “Bạch Tam công tử có lời gì muốn nói?”
Bạch Thiểu Tình vốn bị người xem nhẹ, lập tức bị ánh mắt vây quanh, ý chán ghét và khinh thường lần lượt xẹt qua trong mắt mọi người.
“Ta không tập võ, chuyện trong chốn võ lâm cũng không hiểu, đương nhiên không thể nói.” Bạch Thiểu Tình nói thẳng, lại khom người với Bạch Mạc Nhiên, “Thiểu Tình muốn sớm quay về bên cạnh lão sư, xin cha cho Thiểu Tình lập tức lên đường.”
Phong Long vội giữ lại, “Lập tức? Phong Long chưa cùng Bạch huynh nói chuyện được gì, ngại gì ở lâu thêm một ngày chứ.”
Có một loại người, vô luận hắn nói cái gì, đều là thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên), dáng vẻ cao nhã khéo léo, mà Phong Long chính là người như thế. Bởi vậy, hắn vừa mở miệng giữ người, Bạch Mạc Nhiên lập tức nói, “Vậy ngươi cứ ở lại một ngày đi!”
Tống Hương Ly tuy không vui vẻ gì, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng, “Phong công tử hiếm khi đến được một chuyến, ngươi coi như một ngày tiếp khách đi!” Ánh mắt lặng lẽ đảo qua hai nhi tử, thầm than: cho dù hao hết tâm tư, nhưng hai nhi tử của mình vẫn không thể sánh bằng nhi tử của kẻ mù lòa.
Nếu Bạch Thiểu Tình chỉ cần kém cỏi một chút thôi, có lẽ bà sẽ không nhẫn tâm như vậy; nhưng cũng bởi vì Bạch Thiểu Tình quá xuất sắc, xuất sắc đến mức mới ba tuổi đã làm cho Tống Hương Ly phải kinh hãi.
Mày mày như vậy, khi chất như vậy, thiên phú như vậy, sẽ có một ngày làm Thiểu Lễ, Thiểu Tín ảm nhiên vô quang (ảm đạm không ánh sáng aka chìm nghỉm, không có gì nổi bật). Bà không thể chịu được, nhưng lại không thể không nhẫn.
Bạch gia là danh gia võ lâm cả trăm năm, gia quy nghiêm ngặt, bà không thể đuổi được tôn tử đã được Bạch lão thái gia chấp nhận. Bạch Thiểu Tình nếu có sơ sảy, bà sẽ là người đầu tiên bị hoài nghi.
Bà chỉ có thể không cho y học võ công Bạch gia, để y vô duyên với võ lâm, chỉ có thể bắt y không được mặc xiêm y trắng, để cho thế nhân biết vị Tam thiếu gia này chỉ là hữu danh vô thực, y sẽ không nhận được bất kì thiên vị nào từ Bạch gia.
Nhưng ánh mắt ngưỡng mộ không tự chủ được mọi người, vẫn làm cho Tống Hương Ly lo lắng.
“Vậy, Thiểu Tình sẽ ở lại một ngày.” Bạch Thiểu Tình thản nhiên ngắm liếc Phong Long một cái, sau khi rời mắt, cung kính nói với Tống Hương Ly, “Mẫu thân, Thiểu Tình mệt mỏi, có thể lui xuống nghỉ ngơi không?”
Tống Hương Ly cũng không muốn giữ Bạch Thiểu Tình lại, mặt không chút thay đổi mà gật đầu, “Ân, ngươi ra ngoài đi!”
Bước chân Bạch Thiểu Tình rời đi, nhẹ mà văn nhã, có phong độ như thiên tiên đạp mây bay đi. Tống Hương Ly không khỏi thầm than: mọi cách áp chế có thể dùng được sao? Y cùng lắm là chỉ dập đầu ngoài cửa, lại làm cho Phong Long dời bước đích thân đến hỏi tính danh. Mà từ khi vào Bạch gia, Phong Long cũng chỉ hàn huyên hai câu với hai nhi tử của mình.
*****Trở lại viện lạc (sân) hoang vắng thuộc về mình, một màu phấn hồng bỗng nhiên lay động dưới tàng cây.
“Bạch Thiểu Tình, ngươi cùng Phong Long bàn xong việc rồi?” Phương Nghê Hồng đã đợi rất lâu, nhưng vừa thấy Bạch Thiểu Tình, lại cười thật ngọt ngào như cũ.
Bạch Thiểu Tình thản nhiên trả lời, “Hắn là đệ nhất võ lâm, ta sao có tư cách cùng hắn đàm luận?” Giương mắt nhìn bầu trời, có vẻ u ám. Hôm qua còn có thái dương hiếm khi thấy, hôm nay xem ra sẽ không hiện ra nữa.
“Người nào cũng nói Phong Long là người đệ nhất võ lâm, hôm nay ta mới coi như mới hiểu được.”
“Không tồi, võ công không nói, nhân phẩm, phong độ không thể bắt bẻ, tướng mạo cũng thuộc hàng thượng thừa. Nhân vật như thế, nhất định sẽ là giai tế (chàng rể tốt) mà nữ nhân trong võ lâm tha thiết mơ ước.” Đôi môi Bạch Thiểu Tình vốn luôn khẽ mím, bỗng nhiên phun ra một chút khôi hài.
Ý cười nho nhỏ, nhưng lại đánh trúng trái tim thiếu nữ.
Phương Nghê Hồng nhìn Bạch Thiểu Tình, “Vậy ngươi thì sao? Ngươi không tốt bằng hắn sao?”
Bạch Thiểu Tình chỉ cười cười tự giễu, cũng không đáp lại.
“Ngươi nói phải đáp tạ ta, bây giờ ta đến rồi, ngươi đáp tạ thế nào đây?”
“Ăn cơm sao?” Bạch Thiểu Tình trầm ngâm nói, “Gia quy Bạch gia nghiêm khắc, phụ mẫu thấy ta lui tới với nữ khác, tất nhiên sẽ không vui. Không bằng chờ chúng ta rời khỏi Bạch gia, sẽ đáp tạ, thế nào? Chờ ngươi về nhà, ta sẽ đến Hoa Sơn tìm ngươi.”
Phương Nghê Hồng nhãn tình sáng lên, “Thật không?”
“Không lừa ngươi.” Bạch Thiểu Tình nhìn về phía sau Phương Nghê Hồng, bỗng nhiên cười nói, “Nhất định là tìm sư muội đây. Chu đại ca thực tri kỷ, Phương cô nương mau đi đi.”
Phương Nghê Hồng quay đầu, quả nhiên thấy Chu Nhược Văn đi lòng vòng xung quanh, vừa thấy Phương Nghê Hồng, lập tức cười tươi chạy tới.
Phương Nghê Hồng chu chu miệng nhỏ, “Hừ, sư huynh thực phiền. Vậy… Ta đi trước, bằng không sư huynh sẽ huyên thuyên không chịu để yên đâu.” Nàng không muốn mà nhìn Bạch Thiểu Tình, nhớ tới ước hẹn trên Hoa Sơn, lòng lại lâng lâng.
Nhìn theo hai người Phương Nghê Hồng rời đi, Bạch Thiểu Tình yên lặng tính toán một lúc lâu, rồi mới bước về cánh cửa phòng nghỉ.
Nói với mẫu thân phải ở thêm một ngày để tiếp khách, ngoài cửa sổ bỗng có bóng người lóe lên, Bạch Thiểu Tình ngầm hiểu, nói nhỏ, “Nương, trong phòng khó chịu quá, con ra ngoài một chút.”
Vừa ra khỏi cửa, cổ tay lập tức bị siết chặt, kéo một đường đến nơi bí ẩn trong hòn giả sơn.
“Nơi này không có người tới.” Giọng nam vốn sang sảng, giờ đây mang theo lo lắng không thể kiềm chế.
Bạch Thiểu Tín cầm chặt lấy cổ tay Bạch Thiểu Tình, “Một năm mới trở về một lần, hôm nay nếu không phải Phong tiểu tử kia mở miệng, chỉ sợ ngay cả bóng dáng ngươi cũng chẳng lưu lại.” Vội vàng như một con khỉ mà hôn y.
Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Còn không biết đủ sao? Nghe nói Tống Hương Ly đã cho ngươi nạp hai phòng tiểu thiếp rồi mà?”
“Cái gì tiểu thiếp chứ? Chút xíu phong tình cũng không có, suốt ngày khuyên ta tu thân dưỡng tính, hảo hảo luyện kiếm, giống hệt hai tiên sinh dạy học. Sao so được nửa phần với Tam đệ chứ!”
Bạch Thiểu Tình tựa hồ không kiên nhẫn, nhíu mi nói, “Chuyện ta bảo ngươi lo liệu, làm cả rồi?”
“Chậc chậc, Tam đệ ngày càng kiêu ngạo nha. Lâu không gặp như vậy mà ngươi cũng chẳng ho ta lấy sắc mặt hòa nhã, may mà có ta ở đây, lão nương của ngươi mới có chi phí không ít mà ăn mà mặc đấy.” Bạch Thiểu Tín tham lam vỗ về cổ tay với màu da trong suốt, “Nhưng mà, dáng vẻ của ngươi quả là ngày càng xinh đẹp.”
Bạch Thiểu Tình híp mắt nhìn cổ tay mình bị Bạch Thiểu Tín nắm chặt, vốn định tránh ra, nhưng lại nhịn xuống, lộ ra nụ cười trong trẻo lạnh lùng, “Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được. Buông tay trước đã, đừng cù nhằng như vậy.”
Bạch Thiểu Tín hừ hừ, “Đừng coi ta là đồ ngốc, buông lỏng tay một cái thì không biết đến bao giờ mới gặp lại được ngươi. Dù sao nơi này cũng yên tĩnh, chẳng sợ có người nhìn thấy, ngươi cứ cho ta thỏa nguyện một lần đi, thế nào?”
“Thỏa nguyện ngươi?” Gương mặt tuấn mỹ của Bạch Thiểu Tình lộ vẻ khinh thường, “Ta thỏa nguyện cho ngươi, vậy lấy ai thỏa nguyện cho ta?”
Trên mặt y chỉ có vẻ lạnh lùng thản nhiên, không có nụ cười, nhưng nhất cử nhất động lại như ẩn tàng vẻ hấp dẫn không đáy, làm lòng người phải ngứa ngáy. Bạch Thiểu Tín mơ ước y nhiều năm, thấy y ở bên là cả người lại nóng lên, nhịn không được phải tiến sát lại mà hôn y nhưng mới đụng được đến đôi môi mỏng hồng hồng, đã bị Bạch Thiểu Tình quay đầu tránh đi.
Bạch Thiểu Tín nói, “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Mấy năm nay không phải ta vẫn theo yêu cầu của ngươi, giúp ngươi chiếu cố nương ngươi sao? Nếu không có ta âm thầm hỗ trợ, nương dung được bà ta chắc?”
“Cái ta muốn không chỉ có thế.”
Bạch Thiểu Tín cũng hiểu y đang nói cái gì, thở dài, “Ngươi còn phẫn nộ vì chuyện đó nữa à? Cho dù đã cho ngươi kiếm phổ, nhưng ngươi đã qua thời điểm để luyện võ, khó có thể thành công.”
“Ta đã xem kiếm phổ Bạch gia, cha còn chưa truyền toàn bộ cho ngươi!” Thấy Bạch Thiểu Tín lại bắt đầu quấn láy, tay càng sờ càng xuống thấp, từ bên hông hướng thẳng đến giữa hai chân, Bạch Thiểu Tình căm ghét cùng cực, đẩy hắn ra, xoay người nói, “Tư chất của ngươi còn lâu mới bằng đại ca, cha không truyền cho ngươi cũng đúng. Nhưng tại sao Tống Hương Ly cũng không lên tiếng, bà ta không phải yêu thương ngươi nhất sao?”
“Nương đương nhiên là yêu thương ta. Ta sẽ nghĩ cách cho ngươi.”
“Chờ ngươi làm xong rồi nói sau.”
“Tam đệ, ở lại thêm chút nữa đi. Hai năm nay ngươi mới để ta làm một làn, ít nhất thì cũng cho ta hôn ngươi đã chứ.” Bạch Thiểu Tín tiến lên ôm Bạch Thiểu Tình.
“Buông tay!” Bạch Thiểu Tình bị hắn ôm đến không thể động đậy, gương mặt trắng như bạch ngọc đã hơi đỏ lên, ngược lại càng lộ vẻ tuấn mỹ.
“Có đồ ngu mới buông.” Bạch Thiểu Tín đắc ý dào dạt cưỡng hôn y, dùng sức chà đạp đôi môi nhạt màu mỏng moanh, nhìn đôi môi với đường cong duyên dáng vì mình mà sưng đỏ lên, còn thấy chưa đủ, một tay giam hai tay Bạch Thiểu Tình ra sau lưng, một tay tiến vào vạt áo y, “Ta thấy thân thể ngươi bây giờ đặc biệt hấp dẫn, không phóng túng thì thật đáng tiếc, không bằng để ta yêu thương ngươi đi.”
Bạch Thiểu Tình bị hắn ôm, vốn định cố để hắn hôn vài cá, cùng lắm thì như bị chó cắn thôi, nhưng nghe Bạch Thiểu Tín vừa nói thế, nơi sâu trong đáy mắt đột nhiên lạnh băng, không chút e sợ, ngược lại còn lạnh lùng cười, “Tốt, võ công Bạch thiếu hiệp cao cường thế, thì ra là chuyên môn dùng ở đây.”
Ngữ khí đã hết giận, chỉ còn lại vẻ lạnh băng, trong lời nói lộ ra hàn khí cùng cực, Bạch Thiểu Tín nghe được, mặc dù dục hỏa đốt người nhưng tự dưng vẫn thấy lạnh run, vội buông Bạch Thiểu Tình ra, ngượng cười nói, “Chỉ là đùa giỡn chút thôi mà, đừng coi là thật.”
Hắn vốn có võ công, đương nhiên muốn dùng sức mạnh với Bạch Thiểu Tình tay trói gà không chặt sẽ không chút khó khăn; nhưng tính tình Tam đệ vốn cương liệt, nếu cứ kiên quyết ép buộc y, không biết sẽ gặp phải hậu quả gì, cho nên cũng không dám bức y đến cùng.
Bạch Thiểu Tình được hắn buông ra, chậm rãi sửa sang lại vạt áo, đạm nhạt nói, “Sớm biết ngươi vô dụng như thế, ta đã đi cầu đại ca. Hắn nhất định đã được phụ thân truyền cho kiếm phổ Bạch gia từ lâu.”
Bạch Thiểu Tín thấy y cứ nhớ mãi không quên với kiếm phổ, lắc đầu nói, “Kiếm phổ Bạch gia không phải ta đã viết một nửa cho ngươi rồi sao?”
“Ta muốn toàn bộ, còn cả tuyệt chiêu Vân Lý Bạch Vụ thập thức.”
Bạch Thiểu Tín sửng sốt một chút, “Ngươi không luyện võ, muốn Vân Lý Bạch Vụ thập thức làm gì?”
“Không mượn ngươi xen vào. Nếu ta là nhi tử Bạch gia, đương nhiên có tư cách xem kiếm phổ Bạch gia. Vả lại, ta không thể luyện, chẳng lẽ không thể để lại cho nhi tử của ta luyện?” Bạch Thiểu Tình đứng lên, không chút lưu luyến đi ra khỏi hòn giả sơn. “Hảo hảo chiếu cố nương ta, nếu có chút chuyện làm khó bà, ngươi đừng mơ thấy được một sợi tóc của ta!”
Phía sau, chỉ còn lại hơi thở lạnh lùng.
“Vân Lý Bạch Vụ thập thức…” Bạch Thiểu Tín lưu luyến nhìn bóng lưng của y, hít một hơi, lẩm bẩm nói, “Ngươi muốn cái gì, ta đương nhiên sẽ liều mạng làm, dù chó bị cha nương quở mắng cũng phải làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.