Quyển 3 - Chương 28
Phong Lộng
20/01/2017
Bạch Thiểu Tình chưa từ bỏ ý định mà cứ tới tới lui lui, hết bước vào lại bước ra.
Y có ảo giác, cảm thấy Phong Long như luôn ở bên người, nhìn y, theo dõi nhất cử nhất động của y.
Bên môi Phong Long luôn chứa ý cười, ý cười đáng hận, đáng giận, như luôn tính kế người trong thiên hạ. Nhưng lại có sự đắc ý không ai bì nổi, vân đạm phong thanh, nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ chuyện thiên hạ, đối với hắn chẳng qua chỉ là một trò chơi.
Y luôn có ảo giác, giống như mỗi lần nằm xuống, cứ có cảm giác có thân thể nóng rực cũng nằm bên cạnh mình. Phong Long sẽ ngồi dậy, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn y . Hắn sẽ lại dùng mê dược tà môn ma đao, hay là loại ma công bàng môn tà đạo gì đó.
Y luôn có ảo giác, mỗi lần y bước một bước ra khỏi sương phòng, Phong Long sẽ lập tức hiện ra trong trong sương phòng, tùy ý đi lại, ngồi trên ghế của y, dùng cái chén của y, ngủ trên giường của y, tự nhiên mà ôm lấy chăn của y.
Nhưng mỗi khi y trở về, lại không tránh được thất vọng.
Nhưng tất cả chỉ là ảo giác, thật sự chỉ là ảo giác.
Tất cả mọi người đang dựa vào y.
Thiên Cực đạo trưởng, Địa Cực đạo trưởng, Thông Trí đại sư… Bọn họ không biết, Bạch đại minh chủ của bọn họ, mỗi lần nghe thấy cái tên Phong Long, lòng đều như bị đao cắt.
Y cao cao tại thượng, đã là minh chủ võ lâm, đã là thần thoại của võ lâm.
Không biết đây là lúc bắt đầu? Hay là khi kết thúc?
Đứng trên cao, nhận ngưỡng mộ của vạn người, tựa như con diều đã bay lên quá cao, chỉ cần ngươi giữ dây lỏng tay môt chút, là không thể tìm thấy nơi đã bay lên nữa.
Bay càng cao, càng giống như bị người vứt bỏ.
Sương phòng trống trơn, ngoại trừ chính y, không còn tung tích của bất kì ai nữa.
Phong Long, Phong Long, ác nhân nhà ngươi!
Ngươi rốt cuộc ở đâu?
Tra tấn ta như vậy, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!
Hoành Thiên Nghịch Nhật công trào dâng trong cơ thể, bốc cháy đến y cũng không thể chống đỡ.
Chu ti quấn trong lòng, như đã khảm nập vào trái tim, nhưng thậm chí y còn không có ý nghĩ rằng phải kéo nó ra.
Y đã bị lãng quên, bị Phong Long bỏ quên!
Phong Long đưa y lên bảo tọa minh chủ võ lâm, rồi lại dùng ngàn vạn cây châm, đóng y trên bảo tọa đó, cô đơn, lạnh như băng, nhìn y chê cười.
Làm cho y lo lắng bất an, làm cho y khóc không ra nước mắt, làm cho y có nỗi khổ mà nói không nên lời, làm cho y như muốn nổi điên với cẩm quyển chỉ được họa bằng vài nét bút.
Bạch Thiểu Tình cúi đầu, hung hăng miết cẩm quyển không rời thân kia, hận không thể xé nó thành mảnh nhỏ, đốt thành tro, để gió thổi đến tận chân trời, vĩnh viễn không bao giờ thấy nữa.
Nội lực y thâm hậu, đừng nói cẩm quyển, cho dù đồng sắt, vào tay y cũng chỉ trong chốc lát là hóa thành chất lỏng; nhưng cẩm quyển mỏng manh này lại cứ hết lần này đến lần khác thoát khỏi số phận bị tan nát trong tay y, lúc đêm khuya cũng là lúc an ổn dán sát vào lồng ngực y.
Điều này làm cho Bạch Thiểu Tình tức giận đến nghiến răng, hận đến hộc máu.
.
“Minh chủ!” Đang suy nghĩ mông lung chằm chằm nhìn cẩm quyển, tiếng la của Tiểu Mạc với tiếng bước chân theo sau đang tới gần, chỉ thoáng chốc đã dừng ngay ngoài phòng.
Bạch Thiểu Tình cầm cẩm quyển, trầm giọng nói, “Ta nói nội thương chưa ổn, không mở võ lâm đại hội gì cả!” Ẩn ẩn có tức giận. Tam lệnh ngũ thân không được làm phiền y vì bất cứ việc gì, sao cứ cố tình phải buộc y phải làm này làm kia?
Lời còn chưa dứt, Tiểu Mạc đã lảo đảo vọt vào, sắc mặt tái nhợt. Thấy Bạch Thiểu Tình, môi động động, quá mức kích động, nhất thời không nói nên lời.
Tiểu Mạc còn chưa mở miệng, ngoài cửa lại có thêm Thiên Cực tiến vào, vừa thấy Bạch Thiểu Tình, trầm giọng nói, “Có tin tức của Phong Long. Ác tặc này dám để lại thư trong Thiếu Lâm tự.”
“Cái gì?”
Thông Trí cùng Địa Cực hiển nhiên đã chứng thực tin tức rồi mới đến. Thông Trí niệm một tiếng phật hiệu, nhíu mày nói, “Lão nạp đã xem qua, đúng là Phong thí chủ tự tay viết.”
Tiểu Mạc phía sau mới miễn cưỡng khống chế được mồn miệng của mình, run giọng nói, “Hắn… Hắn bắt Hiểu Kiệt đi rồi!” Thanh âm vừa the thé lại vừa sắc bén, khuôn mặt trẻ tuổi thống khổ vặn vẹo.
Bạch Thiểu Tình tiến lên trước kéo tay cậu qua, cảm thấy trên tay cậu đầy mồ hôi lạnh, móng tay gần như bấm vào da thịt Bạch Thiểu Tình.
“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu Hiểu Kiệt về.” Y trầm giọng nói, lại quay đầu nhìn lại Thiên Cực, lấy phong thư mà Phong Long lưu lại.
Chợt thấy chữ do chính tay Phong Long viết, trong lòng Bạch Thiểu Tình chau xót tê dại, lại có cảm giác yên ổn nói không nên lời, như trên mặt nước mênh mông bỗng dưng tìm được tảng đá đặt chân. Đến khi nhìn chữ trên thư, cũng chỉ như là trò đùa cợt. Sắc mặt Bạch Thiểu Tình tối sầm, bên môi gợi lên nụ cười lạnh lùng. “Kết thúc cuộc chiến chưa trọn vẹn lúc trước? Thì ra là tìm ta quyết đấu.”
Mọi người đang thấp thỏm lo âu, thấy vẻ mặt y tuy trầm xuống nhưng lại không có tí mảy may sợ hãi, nhất thời an tâm, đều nói, “Đây là Phong Long tự chuốc phiền toái, xem minh chủ giáo huấn hắn thế nào.”
“Từ xưa tà không thắng chính, Phong Long phải thua không thể nghi ngờ.”
“Chuẩn bị tốt võ lâm đại hội, đợi bắt được Phong Long, thiên đao vạn quả hắn!”
Tiểu Mạc không thèm để ý đến những lời lẽ hùng hồn bên này, cứ nắm chặt lấy tay Bạch Thiểu Tình, đôi mắt như hổ ghim chặt vào mặt Bạch Thiểu Tình, cắn răng nói, “Ta muốn đi theo huynh.”
Cố tình hoặc vô ý, Phong Long khiêu chiến, vừa vặn hẹn đúng ngày mùng mười.
*****Ba tháng sau, mùng mười.
Đúng là mùng mười.
Nơi ải bắc xa xa, sườn Mông Tịch Phong.
.
Không đến một ngày, tin tức Phong Long khiêu chiến minh chủ võ lâm đã truyền khắp thiên hạ, mọi người đều xôn xao.
Ác tặc này, vẫn cứ kiêu ngạo như thế.
Nhưng trong lòng, nhiều nhiều ít ít cũng có vài phần khát khao.
Phong Long, Phong Long với thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm, Phong Long được xưng là Kiếm Thần, Phong Long rõ ràng là minh chủ võ lâm, đã là thiên chi kiêu tử, lại đắm mình, làm Giáo chủ Chính Nghĩa giáo, làm cho hàng vạn hàng nghìn người phẫn hận nghiến răng.
Bạch Thiểu Tình – tân nhậm minh chủ cao ngạo, người tuấn mỹ như ở chín tầng trời, bạch y phiêu phiêu, cầm kiếm đứng thẳng, khi gặp Bích Lục kiếm, sẽ có kết quả thế nào?
Kiêu hùng gặp gỡ anh hùng, chỉ cần nghĩ đến sườn Mông Tịch Phong sườn, hai thân ảnh ngạo nghễ đối lập, đã làm cho người ta phải mong mỏi mê đắm.
Người giang hồ hy vọng, không phải là khoảnh khắc phóng khoáng tiêu sái này.
…
Thiếu Lâm tự lần thứ hai trở thành cấm địa, không thể ra, cũng chẳng thể vào.
Cũng không phải lại lần nữa xảy ra thảm sự, nhưng Bạch đại minh chủ đã có lệnh, y phải dốc lòng chữa thương, chuẩn bị nghênh chiến với Phong Long.
Một lệnh này vừa ban ra, ai dám liều lĩnh bất chấp cả thiên hạ mà quấy rầy sự an bình của Thiếu Lâm tự?
Mọi người tránh xa khỏi sương phòng của Bạch Thiểu Tình, một căn phòng nho nhỏ, không chút thu hút tầm mắt, đã trở thành thánh địa chốn võ lâm, Chỉ có Tiểu Mạc ngày ngày ba bận im lặng đưa cơm đến ngoài cửa, để Bạch Thiểu Tình tự lấy dùng.
Cậu đã gầy đi nhiều, đôi mắt còn có vẻ lớn hơn, sáng hơn, da tay đã ngăm đen, càng làm nổi rõ sắc mặt trắng ngần.
Mỗi ngày ngoại trừ đưa cơm, cậu đều dùng thời gian để luyện kiếm.
Ban ngày luyện, buổi tối luyện, gió lớn luyện, trời mưa luyện.
Mấy ngày này, thời gian cậu luyện kiếm, đã vượt hẳn thời gian mười mấy năm cậu luyện kiếm gộp lại.
Không ai còn nhìn thấy một hài tử vui tươi hay cười nữa, không ai còn nghe thấy thanh âm của hài tử hay thích hét to kêu lớn nữa.
Dường như Phong Long không phải mang Hiểu Kiệt đi, mà là nụ cười và đầu lưỡi của cậu.
Nhưng ánh mắt cậu lại trở nên kiên nghị, tựa như cho dù Thái Sơn có chắn trước mặt, cậu cũng phải dời nó đi.
***Ba tháng sau, mùng mười.
Nơi ải bắc xa xôi, sườn Mông Tịch Phong.
Ngày mà tất cả những người trên giang hồ đều lẳng lặng chờ, nơi mà người người giang hồ nhìn chăm chú.
Chẳng qua đó chỉ là một ngày bình thường.
Dương quang ấm áp, cơn gió mát lành, Thiếu Lâm tự tĩnh lặng.
Đại môn Thiếu Lâm tự vẫn đóng chặt, bỗng nhiên kẹt! một tiếng, chậm rãi được đẩy ra.
Ngay khi âm thanh ấy nhẹ nhàng truyền tới, mọi người vẫn chờ ngoài Thiếu Lâm tự đột nhiên ngẩng đầu. Bọn họ bị lệnh cấm của Thiếu Lâm tự bắt ở ngoài, nhưng dù thế nào cũng không muốn xuống nói. Giang hồ trăm năm, có thể có được mấy lần quyết chiến kinh thiên động địa như vậy?
Bọn họ ở ngai ngoài chùa, tự dựng lều, nấu cơm, dùng ngạo khí của người thuộc về giang hồ mà kiên cường chống đỡ, chẳng qua cũng chỉ vì chờ giờ khắc này.
Bạch Thiểu Tình xuất quan, bước ra đại môn Thiếu Lâm tự, nghênh chiến Phong Long.
Đại môn nhẹ nhàng mở ra, một đôi chân quấn vải trắng, thong dong bước ra khỏi bậc cửa Thiếu Lâm tự cao lớn sừng sững.
Đôi chân kia, tao nhã không nói nên lời, đẹp đến không nói nên lời; động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập tự tin. Chậm rãi vươn ra, chậm rãi đạp lên mặt đất ngoài Thiếu Lâm tự, tựa như vô thanh vô tứcủa đạp lên lòng chủ nhân những ánh mắt đang chăm chú nhìn nó.
Khi một cái chên khác cũng hiện ra, chủ nhân của đôi chân cũng đồng thời xuất hiện.
Bạch y, bạch ngoa (giày trắng), bạch phát cân (dây buộc tóc màu trắng) buộc mái tóc đen nhánh, được gió nhẹ nhàng thổi tung. Nhưng con người y, vẻ mặt y, còn trắng hơn cả màu trắng trên người, như không hề nhiễm lấy một hạt bụi.
Phía sau y có rất nhiều người, có Thiên Cực đạo trưởng, Địa Cực đạo trưởng của Võ Đang, có Thông Trí đại, Hằng Trí đại sư của Thiếu Lâm tự, có Thiên Độc chưởng môn của Vân Nam… Mỗi người đều tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một bạch y nhân duy nhất.
Y chỉ lẳng lặng đứng, dường như đã đứng đó cả ngàn vạn năm. Mà cho dù có đứng hơn ngàn vạn năm nữa, thắt lưng y vẫn thẳng băng đĩnh đạc như vậy, y vẫn sẽ không nhiễm lấy một hạt bụi như vậy.
Tay y trong suốt như ngọc, ngay cả lãng tử phong lưu nhất giang hồ cũng không nhớ nổi có nữ nhân có đôi tay đẹp hơn y hay không.
“Minh chủ…”
“Bạch minh chủ…”
Mọi người đứng dưới tàng cây, không ai di chuyển bước chân.
Con ngươi tỏa sáng mang theo sắc thái mê mang, cảm khái lén nhìn y.
Đây là Bạch Thiểu Tình, đây là Bạch Tam công tử sắp cùng Phong Long quyết chiến sinh tử, đây là hy vọng của chính đạo võ lâm.
Mọi người phải ăn ngủ nơi đất hoang đồng trống nhiều ngày như vậy cũng không thấy tiếc nuối, dường như chỉ cần liếc nhìn một cái thế này thôi, cũng đã có thể vĩnh viễn nhớ kỹ đại chiến ở võ lâm này.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Bạch Tam công tử bước ra Thiếu Lâm tự.
Cước bộ của y thong dong như thế, phong thái của y mê người như thế, bên môi y mang theo nụ cười thản nhiên, con ngươi sâu không thấy đáy chậm rãi đảo qua, giống như đã thu tất cả ánh mắt vào đáy mắt, lại giống như tất cả đã thu vào đáy mắt mà vẫn không đủ.
Những người nhất giỏi về sát ngôn quan sắc trong đám người còn phát hiện trên mặt y có vẻ gì đó cô đơn nhàn nhạt như làn khói mỏng.
Nét lơ đãng cô đơn đó lại làm y trở nên xa xôi, xa đến không thể với.
Những người trước mặt này vội vàng khắc sâu hình đó vào kí ức. Bạch Thiểu Tình đã chuyển động.
“Minh chủ…”
“Bạch Tam công tử…”
Mọi người thấp giọng gọi.
Không ai dám trở trước mặt y, không ai dám cao giọng nói chuyện, quấy rầy sự yên lặng nơi này, sự yên lặng đọng lại chỉ vì Bạch Thiểu Tình. Bọn họ xa xa nhìn Bạch Thiểu Tình lên ngựa, xa xa nhìn Thiên Cực chờ những cao thủ võ lâm lên ngựa. Nhìn bụi đất cuốn tung, dần dẫn khuất khỏi tầm mắt, mới vội vàng vượt qua, tự điều khiển ngựa của mình, đuổi theo phía sau.
Người nào cũng biết nơi Bạch Thiểu Tình cần đến.
*****Mùng mười.
Nơi ải bắc xa xôi, sườn Mông Tịch Phong.
Bạch Thiểu Tình một mình ở phía trước, y luôn xa cách như vậy, xa cách như một thần thoại cực đẹp.
Y đi quyết chiến sinh tử. cùng Phong Long
Bạch y, bạch ngoa, bạch cân, cưỡi một con ngựa trắng như tuyết, như từ trên trời hạ xuống, như đi quyết chiến với ác giao dưới vực sâu.
Nhưng y thong dong như vậy, trấn định như vậy, không có chút nào là bi tráng.
Y đã rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không cần bi tráng phụ trợ.
Một mình cưỡi ngựa vượt lên xa xa, ngay cả Thiên Cực đạo trưởng cũng không dám đến quá gần y, chỉ theo xa xa phía sau, xa xa chăm chú nhìn vào bóng lưng y.
Một đường hướng về phương bắc, nhân sĩ võ lâm đến gia nhập ngày càng nhiều. Bọn họ không nhận được tin tức, nhưng vẫn mang theo lương khô và nước, dẫn ngựa chờ ở ven đường. Như đợi một đám mây thoảng qua, thân ảnh như mộng vượt qua bên người là sẽ lập tức lên ngựa, yên lặng gia nhập với đám người.
Bạch Thiểu Tình không để ý. Tựa như y không biết, phía sau y đã có cả ngàn vạn người đi theo. Đây là kỳ quan cả trăn năm qua trong chốn võ lâm; càng tới gần Mông Tịch Phong, người gia nhập càng nhiều, tựa như trăm sông đều đổ về đông, dòng chảy tuy nhỏ nhưng chưa bao giờ bị đứt đoạn, dần dần đã như dòng thác lũ khiến người ta phải kinh ngạc.
Cho dù sau trăm tuổi, cảnh tượng này vẫn có thể được người người say sưa kể cho nhau nghe.
Vị Bạch minh chủ hoàn mỹ như trong thần thoại, đã dẫn theo người võ lâm đối kháng với Chính Nghĩa giáo như thế nào, đã dùng mị lực của y làm cho võ lâm đã gần như sụp đổ, bất tri bất giác đoàn kết lại cùng nhau.
Trước đó, võ lâm đã có rất nhiều năm, không hề xuất hiện hình ảnh làm người ta cảm động đến thế.
Chỉ khi làm mọi người vứt bỏ thành kiến, vì cùng một mục tiêu, ôm ấp cùng một lòng rung thành, đi chung một con đường, mới có thể làm người ta cảm động như thế.
.
Bạch Thiểu Tình vẫn chưa từng mở miệng. Nhiều năm về sau, vẫn có rất nhiều người tiếc nuối, bọn họ còn chưa từng được nghe qua giọng nói của minh chủ.
Y không cần mở miệng, mỗi khi đêm tối cần phải nghỉ ngơi, phía trước luôn có chủ quán với đèn sáng lung linh chờ sẵn, ân cần tiến lên dắt ngựa dẫn đường; sẽ luôn có sương phòng hoa lệ thoải mái đã được chuẩn bị tốt. Cho dù khi đêm tối đến nơi đất hoang rừng vắng, cũng sẽ bỗng dưng xuất hiện trướng bồng lặng lẽ mở rộng cửa, bên trong đã có chăn gấm gối đầu được chuẩn bị sẵn.
Giai tu mỹ thực (món ngon vật lạ), sẽ luôn chờ sẵn ở nơi đụng tới.
Thậm chí, còn có thể có một đại mộc dũng đổ đầy nước ấm đặt ở một góc.
.
Ngay cả bọn người Thiên Cực cũng có chút cảm động. Bọn họ thật không ngờ đồng đạo võ lâm luôn là người hào sảng hiếu chiến, ấy vậy mà lại có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ đến thế này. Có lẽ là do mị lực độc đáo của Bạch Thiểu Tình, đã khơi mở nơi ôn nhu nhất sâu trong tâm linh bọn họ.
Nếu người giang hồ bình thường cũng yêu quý minh chủ của bọn họ như vậy, vậy nhóm võ lâm danh túc như ông càng không nên đi quấy rầy minh chủ.
Bọn họ rất ăn ý mà im lặng, giống như cái bóng bảo vệ Bạch Thiểu Tình từ xa. Chỉ cần Bạch Thiểu Tình không mở miệng, không ai muốn đi quấy rầy sự thanh tịnh của y. Đại chiến sắp tới, không có bất kì ai muốn Bạch Thiểu Tình có thêm gánh nặng.
.
So với Thiên Cực đạo trưởng cách Bạch Thiểu Tình xa hơn, chính là những nữ nhân giang hồ ngay cả bóng dáng Bạch Thiểu Tình cũng không thấy, lại vẫn cứ kiên trì đi theo sau. Bọn họ không biết ai chuản bị những gì cho Bạch Thiểu Tình, bọn họ chỉ nhìn thấy, cho dù là nhân vật như Thiên Cực đạo trưởng, cũng trung thành tận tâm bảo vệ minh chủ của bọn họ từ xa.
Những chưởng môn của các đại môn phái bình thường luôn cao cao tại thượng, ngươi không nhường ta, ta không nhường ngươi. Vậy mà bây giờ bọn họ đều ôn hòa với nhau, thành kính cùng bảo vệ một người.
Có cái gì còn có thể làm mọi người lo lắng cho tương lai của võ lâm an tâm hơn?
Dòng thác lũ trầm lặng này, vẫn cứ theo sau Bạch Thiểu Tình, cho đến khi ngọn Mông Tịch Phong cao ngất kia hiện ra trước mắt bọn họ.
…
Bạch Thiểu Tình nhìn Mông Tịch Phong, xuống ngựa.
Y vừa xuống ngựa, những người phía sau cũng lục tục xuống ngựa. Là một, là một trăm, là một ngàn… Yên tĩnh không tiếng động, không hề ồn ào xôn xao, ngay cả tiếng ngựa hí cũng không nhiều, giống như bọn họ thật là một chỉnh thể, một tập hợp rất mạnh ngưng kết quanh trung tâm.
Mông Tịch Phong rất dốc, trên mặt Bạch Thiểu Tình vẫn không có biểu tình gì. Nhưng lúc y không lộ vẻ gì cũng rất đẹp. Y thả người, nhanh chóng tìm được con đường nhỏ lên núi. Thiên Cực đạo trưởng đề khí, cùng Địa Cực đạo trưởng sóng vai mà lên, khinh công của bọn họ đều rất tốt, nhưng so ra phong tư vẫn kém Bạch Thiểu Tình khi y thi triển thân pháp.
Người theo sau chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy thân ảnh màu trắng cao ngạo, chính là minh chủ của bọn họ.
.
Tiểu Mạc yên lặng cắn răng theo sau Thông Trí đại sư. Khinh công của cậu cũng không tốt, ít nhất so với những người như Thiên Cực đạo trưởng thì cũng không tốt bằng. Nhưng cậu không nói năng gì, chỉ yên lặng đuổi theo, dùng tay vịn lấy thân cây, không để mình lạ lại phía sau. Cậu không rảnh nhìn bàn tay đau đớn, dính đầu bùn đất đỏ sẫm dư bẩn, đen sì, nhớp nháp, vừa dính dấp vừa lôi thôi. Tuy cậu rất nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ bẩn đến vậy.
Nhưng cậu không rảnh để quan tâm; cậu chỉ biết là, Hiểu Kiệt ngay trên ngọn núi này.
Đội ngũ rồng rắn uốn lượn lên đến lưng chừng núi.
Bạch Thiểu Tình nhảy lên một bìn thai, bỗng nhiên dừng bước.
Y nhìn thấy một người.
Một nữ nhân tuy bộ dáng rất đáng yêu, nhưng cá tính tuyệt đối không đáng yêu chút nào.
Nàng là sư phụ của Hình Đường đường chủ Hách Dương trong Chính Nghĩa giáo, nàng từng mỉm cười, dùng từng khổ hình trên người Bạch Thiểu Tình không thể phản kháng.
Suốt cả một ngày dài, nàng đút cho y mười ba chén tham thang, đổi bảy lần y phục. Khi đó y đau đớn đến run rẩy, cả người chỉ có mồ hôi lạnh chảy ra; trọn vẹn mười ba chén tham thang ấy, tất cả làm cho bảy bộ y phục đều ướt đẫm.
Hiện giờ, nàng an vị trên chạc đại thụ, mặc bộ váy mới màu phỉ thúy, hai chân khéo léo lả lướt treo giữa không trung, vô ưu vô lự lắc lắc, còn cười đến ngọt ngào.
Từ trước đến nay Bạch Thiểu Tình không thích nàng, càng chán ghét nụ cười của nàng; nhưng giờ phút này chợt thấy, ánh mắt Bạch Thiểu Tình bắn về phía nàng, nhưng lại ẩn giấu chút gì đó như ôn nhu, tựa như an tâm.
Chỉ một thời gian ngắn trước đó, y đã nghĩ, vĩnh viễn không còn gặp nàng nữa.
Tựa như vĩnh viễn không gặp Thủy Nguyệt Nhi.
Tựa như vĩnh viễn không gặp Phong Long.
.
“Phong Long ở đâu?” Con ngươi y tuy ẩn chứa ôn nhu, nhưng thanh âm vẫn lạnh như băng.
Mấy người Thiên Cực đạo trưởng đã theo kịp, cảnh giác đứng ngay sau Bạch Thiểu Tình, đánh giá địa hình gần đó.
Thủy Vân Nhi cười sáng lạn.
Bạch Thiểu Tình tưởng rằng nàng sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng nàng không hề làm gì cả.
“Bạch đại minh chủ, thỉnh đi theo ta.” Nàng nhảy xuống đại thụ, xoay người bước đi, tựa hồ như không thèm để ý đến đám địch nhân phía sau đang giương mắt như hồ chờ vồ mồi.
Bạch Thiểu Tình không xuất thủ, những người khác đương nhiên sẽ không xuất thủ; tuy bọn họ đã âm thầm vận lực, lúc nào cũng có thể xuất chưởng, làm cho bọn họ dù đang dùng khinh công mà vẫn có thể duy trì hô hấp nhẹ nhàng, không hề rối loạn.
Mỗi người, đều muốn biết Phong Long rốt cuộc đang ở đâu.
Phong Long với thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm kia; thiếu chủ Phong gia từng là nam tử tôn quý nhất của toàn bộ giang hồ; người tự đắc từng tràn ngập dương khí, tựa như vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại, rốt cuộc đang ở đâu.
.
Bọn họ đi theo Thủy Vân Nhi vào rừng cây rậm rạp, lão thụ trăm năm với những dây leo xanh sẫm u ám quần chằng chịt, cành lá tươi tốt rậm rạp mặc sức bung xòe, che mất hơn nửa bầu trời xanh trong.
Thủy Vân Nhi giống như tinh linh trong khu rừng xanh biếc, di chuyển linh hoạt giữa những thân cây cao lớn và cây bụi thấp lùn, tựa như nàng đã quen thuộc với từng tán cây ngọn cỏ ở đây. Cành lá rậm rạp không chút khe hở nào trước mắt dần thay đổi; nàng vén tay, lộ ra con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.
Bỗng nhiên, nàng ngừng lại.
Ở trước mắt nàng là một cánh cửa đá nho nhỏ, ẩn sâu vào núi đá, có lẽ là nối thẳng đến chính giữa núi.
Cửa đá rất nhỏ, chỉ có thể cho một người đi qua. Nó nhỏ như vậy, nhìn như yếu đuối như vậy, tựa như không thể chịu nổi một chưởng của nhân sĩ võ lâm; nhưng không biết tại sao mà lại làm người ta có cảm giác kinh sợ.
Thủy Vân Nhi đẩy nhẹ cửa đá, cửa đá có tiếng vang lên, mở ra, lộ ra một thông đạo đen ngòm.
Mọi người rốt cục khẳng định, chắc chắn chỗ nào sẽ thông đến trug tâm ngọn núi.
Thông đạo tối đen như vậy, có lẽ ẽ phải vào sâu, rất sâu.
Bọn họ chợt nhớ tới, chỗ này là Mông Tịch Phong của ải bắc, cũng giống như nhiều ngọn núi cao ngất từ xa xưa, đã được lưu truyền rất nhiều truyền thuyết lâu đời. Cổ xưa nhất, là truyền thuyết nói dưới ngọn núi này, ẩn giấu địa cung của ma vương.
Mà thông đạo đen ngòm, không thể thấy rõ con đường phía trước này, lại bất giác làm người ta đột nhiên nhớ tới truyền thuyết từ ngàn xưa đó.
Nó chẳng qua chỉ là một cánh cửa đá nho nhỏ, lại tựa như ngập tràn ma lực.
Là loại ma lực có thể nuốt chửng cả thần thoại.
.
“Bạch đại minh chủ, thỉnh.” Thủy Vân Nhi thu lại nụ cười. Nàng bỗng nhiên trở nên rất nghiêm trang, rất đoan trang. Thì ra người luôn thích đùa giỡn tươi cười, đến khi thực sự nghiêm túc lại cho người ta có cảm giác áp bách đến vậy.
Bạch Thiểu Tình đi về phía trước từng bước, tập thể phía sau y cũng bước theo từng bước,. Bộn họ là một khối, bước chân của Bạch Thiểu Tình, cũng giống như bước chân của chính bọn họ
Thủy Vân Nhi lại bỗng nhiên quay lại, vững vàng đứng sau Bạch Thiểu Tình, quay mắt về phía đám người Thiên Cực. Nàng rất lễ phép hỏi, “Ngoại trừ Bạch đại minh chủ, còn có ai muốn đi gặp giáo chủ của chúng ta để khiêu chiến?” Thanh âm thanh thúy, cực kì dễ nghe.
Hơn mười ánh mắt phẫn nộ như lưỡi kiếm bắn về phía nàng.
Thủy Vân Nhi chắp hai tay trong tay áo dài xanh biếc, nhướng mày, không tiếng động quét một vòng qua đám người.
“Ngoại trừ Bạch đại minh chủ, còn có ai muốn đi gặp giáo chủ của chúng ta để khiêu chiến?” Nàng lại hỏi một lần nữa.
Trong thanh âm của nàng mang theo ngạo khí không ai dám khinh thị, chỉ có người đi theo Phong Long năm này qua năm khác mới có thể có được ngạo khí như có như không đó.
Ai dám khiêu chiến với Phong Long?
Ngoại trừ Bạch Thiểu Tình, ai dám không biết tự lượng sức mình, khiêu chiến với Bích Lục kiếm lóng lánh kia?
Mà ngay cả Thiên Cực, cũng biết nếu gặp phải Phong Long, chính ông cũng không có phần thắng.
Nhưng một thanh âm lại đúng lúc đó vang đội truyền tới.
“Ta!”
Thanh âm thanh thúy, không chút do dự.
Tiểu Mạc gạt mọi người ra, bước tới. Bộ dáng của cậu rất chật vật, hai tay dơ bẩn, xiêm y bị nhánh cây cào rách thành rất nhiều lỗ hổng, trán đã thấm đẫm mồ hôi lẫn với bụi đất.
Nhưng cậu không hề thảm hại.
Ít nhất, mắt cậu sáng đến thế, lớn đến thế, ánh mắt kiên nghị tựa như thanh kiếm bên hông Bạch Thiểu Tình.
Thủy Vân Nhi đánh giá cậu một lượt. Nàng vốn rất nghiêm túc, lúc này lại ôn nhu cười lớn, “Ngươi chính là Tiểu Mạc?”
“Không sai, ta là Tiểu Mạc.” Tiểu Mạc chặt chẽ bắt lấy kiếm của mình, đứng thẳng như một cây giáo.
“Thật tốt…” Thủy Vân Nhi nhẹ nhàng tán thưởng. Nàng bỗng nhiên vươn tay, bẻ một nhánh cây, như đang múa mà xoay quanh Tiểu Mạc một vòng. Thân thể nàng rất nhanh, nhẹ bỗng nhiên xoay người, mà ngay cả đám người Thiên Cực đang đứng ngay gần Tiểu Mạc cũng không kịp đưa tay ngăn lại.
Đến khi bọn họ ý thức được phải bảo vệ Tiểu Mạc khi, Thủy Vân Nhi đã lẳng lặng quay về chỗ cũ.
Bên người Tiểu Mạc, đã bị nàng dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn trên mặt đất.
Thủy Vân Nhi nhìn vòng tròn trên mặt đất, hỏi Tiểu Mạc, “Ngươi muốn tái kiến Hiểu Kiệt không?”
Trên mặt Tiểu Mạc đột nhiên vặn vẹo, cậu cắn răng, “Muốn!”
“Trước khi trận quyết đấu giữa Bạch đại minh chủ và giáo chủ của chúng ta còn chưa chấm dứt, chỉ cần ngươi bước ra khỏi vòng tròn này một bước,” Thủy Vân Nhi nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói rõ từng lời, “Ngươi sẽ lập tức nhìn thấy thi thể của Hiểu Kiệt.”
Tiểu Mạc cứng cả người.
Cậu phẫn nộ nhìn Thủy Vân Nhi, răng nghiến kèn kẹt, bỗng nhiên quát, “Phong Long! Ngươi lăn ra đây cho ta! Ta muốn cùng ngươi liều mạng!” Nhưng chân y, cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.
Cậu càng phẫn nộ, Thủy Vân Nhi cười đến càng ngọt ngào.
Bạch Thiểu Tình nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá thăm thẳm. Bỗng nhiên lúc này, y lại xoay người trở lại trước mặt Tiểu Mạc.
Y chỉ nhẹ giọng nói một câu với Tiểu Mạc đang nổi gân xanh.
Y nói, “Liều mạng là chuyện rất dễ dàng, so với an toàn của người trong lòng, phải vĩnh viễn đứng trong vòng tròn này chờ đợi, thực sự dễ dàng hơn gấp trăm lần.”
Y bế quan rất nhiều ngày, đây là lần đầu tiên y nói chuyện với Tiểu Mạc.
Lời của y cũng như con người y, tràn ngập sức mạnh đến khó tin.
Thủy Vân Nhi vốn ngọt ngào tươi cười, lúc này lại bỗng nhiên hít một hơi.
Tiểu Mạc nhìn y, thân hình không còn run rẩy kịch liệt vì phẫn nộ nữa.
Cậu hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Bạch Thiểu Tình, “Huynh nhất định phải thắng.”
“Minh chủ,” Môn chủ Ngũ Giáp Môn – Đông Lai Khánh – luôn chăm chú nhìn cánh cửa đá kia, lúc này bỗng nhiên bước lên trước một bước, đứng bên cạnh Bạch Thiểu Tình, hạ giọng, “Minh chủ cẩn thận, này cửa đá có điều cổ quái.”
Nơi Phong Long chọn để quyết đấu, nếu không có gì cổ quái, vậy mới thật sự là cổ quái.
Đông Lai Khánh thấp giọng nói, “Mặt trên cửa đá này, có kí hiệu của Tuyệt Tình đại sư.”
Điêu luyện sắc sảo, Tuyệt Tình đại sư.
Với kiến trúc quỷ thần khó lường ở địa cung, chính là Tuyệt Tình đại sư với uy danh bất diệt trên giang hồ.
Đông Lai Khánh lại nói, “Cửa đá quá nhỏ, xem ra là lúc nào cũng có thể đóng chặt cửa vào Sau khi minh chủ đi vào, nếu phát hiện xích sắt bí mật, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Trong thông đạo vô cùng có khả năng treo đoạn long thạch, chỉ cần tiểu tặc Chính Nghĩa giáo chặt đứt xích sắt, hạ long thạch xuống là có thể vây minh chủ ở trong.”
Thiên Cực cũng nhíu đôi mày màu xám tro, “Phong Long hạ thiếp hẹn chiến (đưa thư hẹn nơi quyết chiến), nơi được chọn chắc chắn có quỷ dị.”
Địa Cực nói, “Hơn nữa chúng ta không thể chứng thực Phong Long có ở bên trong hay không. Chưa được chứng thực, minh chủ vẫn đừng nên mạo hiểm là hơn.”
Tiểu Mạc nghe thế, sắc mặt đã xanh mét.
Khóe môi Bạch Thiểu Tình gợi lên nụ cười thản nhiên.
“Ta nhất định phải vào.” Y nhẹ nhàng mà kiên quyết nói, ẩn chứa ý cười, vươn tay chỉ hướng chân núi, “Mọi người nhìn kìa.”
Mọi người quay đầu lại.
Dưới chân núi, là hơn trăn ngàn người ngựa, bọn họ đều ngửa đầu, ở dưới cân núi, nín thở chờ đợi tin tức quyết đấu.
Trên mặt bọn họ tràn đầy ngưỡng mộ, tràn đầy hy vọng được thấy lại ánh sáng, tràn đầy tin tưởng rằng chính sẽ thắng tà.
Bạch Thiểu Tình nói, “Dù kết quả trận chiến này có thể nào đi nữa, bọn họ đã đứng bên nhau, đã học được cách chung vai chiến đấu. Chính Nghĩa giáo, sẽ không trở thành bóng ma của giang hồ lần nữa.”
Bạch Thiểu Tình lại nói, “Chỉ cần ta tiến vào cánh cửa đá này, lực lượng của Chính Nghĩa giáo sẽ tan rã. Nó tan rã không phải do ta, mà là vì những nữ nhi giang hồ (người giang hồ nói chung) dưới chân núi kia.”
Y thản nhiên cười.
Không ai có thể tưởng tượng được, thế gian lại có nụ cười đầy sức mạnh đến thế.
Sức mạnh của y, không phải trên thân kiếm, không phải trên chưởng pháp, cũng không phải ở trên võ công cao cường.
Sức mạnh của y, chứa đựng ngay trong nụ cười thản nhiên đó.
“Hơn nữa, Phong Long chắc chắn là ở bên trong.” Bạch Thiểu Tình nói, “Bởi vì hắn là Phong Long.”
Y nói xong, liền xoay người.
Y xoay người rất tao nhã, tốc độ cũng không nhanh không chậm. Người nhìn y xoay người, cứ ngỡ như chỉ thoáng xoay người đó mà như đã trải qua cả trăm năm; có người lại nghĩ, cái xoay người kia nhanh đến độ chưa hề được nhìn rõ. Nhưng mỗi người bọn họ, đều nhớ kĩ cái xoay người ấy của Bạch Thiểu Tình; tựa như rất nhiều người vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc Bạch Thiểu Tình mặc bạch y, bước ra từ Thiếu Lâm tự.
Bọn họ nhìn minh chủ của mình, không nhanh không chậm xuyên qua cánh cửa đá, bước vào thông đạo tối đen kia.
Bọn họ nhìn y bước đi, nhưng biết y đã để lại cái gì.
Y để lại sức mạnh, sức mạnh thuộc về võ lâm.
Y có ảo giác, cảm thấy Phong Long như luôn ở bên người, nhìn y, theo dõi nhất cử nhất động của y.
Bên môi Phong Long luôn chứa ý cười, ý cười đáng hận, đáng giận, như luôn tính kế người trong thiên hạ. Nhưng lại có sự đắc ý không ai bì nổi, vân đạm phong thanh, nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ chuyện thiên hạ, đối với hắn chẳng qua chỉ là một trò chơi.
Y luôn có ảo giác, giống như mỗi lần nằm xuống, cứ có cảm giác có thân thể nóng rực cũng nằm bên cạnh mình. Phong Long sẽ ngồi dậy, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn y . Hắn sẽ lại dùng mê dược tà môn ma đao, hay là loại ma công bàng môn tà đạo gì đó.
Y luôn có ảo giác, mỗi lần y bước một bước ra khỏi sương phòng, Phong Long sẽ lập tức hiện ra trong trong sương phòng, tùy ý đi lại, ngồi trên ghế của y, dùng cái chén của y, ngủ trên giường của y, tự nhiên mà ôm lấy chăn của y.
Nhưng mỗi khi y trở về, lại không tránh được thất vọng.
Nhưng tất cả chỉ là ảo giác, thật sự chỉ là ảo giác.
Tất cả mọi người đang dựa vào y.
Thiên Cực đạo trưởng, Địa Cực đạo trưởng, Thông Trí đại sư… Bọn họ không biết, Bạch đại minh chủ của bọn họ, mỗi lần nghe thấy cái tên Phong Long, lòng đều như bị đao cắt.
Y cao cao tại thượng, đã là minh chủ võ lâm, đã là thần thoại của võ lâm.
Không biết đây là lúc bắt đầu? Hay là khi kết thúc?
Đứng trên cao, nhận ngưỡng mộ của vạn người, tựa như con diều đã bay lên quá cao, chỉ cần ngươi giữ dây lỏng tay môt chút, là không thể tìm thấy nơi đã bay lên nữa.
Bay càng cao, càng giống như bị người vứt bỏ.
Sương phòng trống trơn, ngoại trừ chính y, không còn tung tích của bất kì ai nữa.
Phong Long, Phong Long, ác nhân nhà ngươi!
Ngươi rốt cuộc ở đâu?
Tra tấn ta như vậy, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!
Hoành Thiên Nghịch Nhật công trào dâng trong cơ thể, bốc cháy đến y cũng không thể chống đỡ.
Chu ti quấn trong lòng, như đã khảm nập vào trái tim, nhưng thậm chí y còn không có ý nghĩ rằng phải kéo nó ra.
Y đã bị lãng quên, bị Phong Long bỏ quên!
Phong Long đưa y lên bảo tọa minh chủ võ lâm, rồi lại dùng ngàn vạn cây châm, đóng y trên bảo tọa đó, cô đơn, lạnh như băng, nhìn y chê cười.
Làm cho y lo lắng bất an, làm cho y khóc không ra nước mắt, làm cho y có nỗi khổ mà nói không nên lời, làm cho y như muốn nổi điên với cẩm quyển chỉ được họa bằng vài nét bút.
Bạch Thiểu Tình cúi đầu, hung hăng miết cẩm quyển không rời thân kia, hận không thể xé nó thành mảnh nhỏ, đốt thành tro, để gió thổi đến tận chân trời, vĩnh viễn không bao giờ thấy nữa.
Nội lực y thâm hậu, đừng nói cẩm quyển, cho dù đồng sắt, vào tay y cũng chỉ trong chốc lát là hóa thành chất lỏng; nhưng cẩm quyển mỏng manh này lại cứ hết lần này đến lần khác thoát khỏi số phận bị tan nát trong tay y, lúc đêm khuya cũng là lúc an ổn dán sát vào lồng ngực y.
Điều này làm cho Bạch Thiểu Tình tức giận đến nghiến răng, hận đến hộc máu.
.
“Minh chủ!” Đang suy nghĩ mông lung chằm chằm nhìn cẩm quyển, tiếng la của Tiểu Mạc với tiếng bước chân theo sau đang tới gần, chỉ thoáng chốc đã dừng ngay ngoài phòng.
Bạch Thiểu Tình cầm cẩm quyển, trầm giọng nói, “Ta nói nội thương chưa ổn, không mở võ lâm đại hội gì cả!” Ẩn ẩn có tức giận. Tam lệnh ngũ thân không được làm phiền y vì bất cứ việc gì, sao cứ cố tình phải buộc y phải làm này làm kia?
Lời còn chưa dứt, Tiểu Mạc đã lảo đảo vọt vào, sắc mặt tái nhợt. Thấy Bạch Thiểu Tình, môi động động, quá mức kích động, nhất thời không nói nên lời.
Tiểu Mạc còn chưa mở miệng, ngoài cửa lại có thêm Thiên Cực tiến vào, vừa thấy Bạch Thiểu Tình, trầm giọng nói, “Có tin tức của Phong Long. Ác tặc này dám để lại thư trong Thiếu Lâm tự.”
“Cái gì?”
Thông Trí cùng Địa Cực hiển nhiên đã chứng thực tin tức rồi mới đến. Thông Trí niệm một tiếng phật hiệu, nhíu mày nói, “Lão nạp đã xem qua, đúng là Phong thí chủ tự tay viết.”
Tiểu Mạc phía sau mới miễn cưỡng khống chế được mồn miệng của mình, run giọng nói, “Hắn… Hắn bắt Hiểu Kiệt đi rồi!” Thanh âm vừa the thé lại vừa sắc bén, khuôn mặt trẻ tuổi thống khổ vặn vẹo.
Bạch Thiểu Tình tiến lên trước kéo tay cậu qua, cảm thấy trên tay cậu đầy mồ hôi lạnh, móng tay gần như bấm vào da thịt Bạch Thiểu Tình.
“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu Hiểu Kiệt về.” Y trầm giọng nói, lại quay đầu nhìn lại Thiên Cực, lấy phong thư mà Phong Long lưu lại.
Chợt thấy chữ do chính tay Phong Long viết, trong lòng Bạch Thiểu Tình chau xót tê dại, lại có cảm giác yên ổn nói không nên lời, như trên mặt nước mênh mông bỗng dưng tìm được tảng đá đặt chân. Đến khi nhìn chữ trên thư, cũng chỉ như là trò đùa cợt. Sắc mặt Bạch Thiểu Tình tối sầm, bên môi gợi lên nụ cười lạnh lùng. “Kết thúc cuộc chiến chưa trọn vẹn lúc trước? Thì ra là tìm ta quyết đấu.”
Mọi người đang thấp thỏm lo âu, thấy vẻ mặt y tuy trầm xuống nhưng lại không có tí mảy may sợ hãi, nhất thời an tâm, đều nói, “Đây là Phong Long tự chuốc phiền toái, xem minh chủ giáo huấn hắn thế nào.”
“Từ xưa tà không thắng chính, Phong Long phải thua không thể nghi ngờ.”
“Chuẩn bị tốt võ lâm đại hội, đợi bắt được Phong Long, thiên đao vạn quả hắn!”
Tiểu Mạc không thèm để ý đến những lời lẽ hùng hồn bên này, cứ nắm chặt lấy tay Bạch Thiểu Tình, đôi mắt như hổ ghim chặt vào mặt Bạch Thiểu Tình, cắn răng nói, “Ta muốn đi theo huynh.”
Cố tình hoặc vô ý, Phong Long khiêu chiến, vừa vặn hẹn đúng ngày mùng mười.
*****Ba tháng sau, mùng mười.
Đúng là mùng mười.
Nơi ải bắc xa xa, sườn Mông Tịch Phong.
.
Không đến một ngày, tin tức Phong Long khiêu chiến minh chủ võ lâm đã truyền khắp thiên hạ, mọi người đều xôn xao.
Ác tặc này, vẫn cứ kiêu ngạo như thế.
Nhưng trong lòng, nhiều nhiều ít ít cũng có vài phần khát khao.
Phong Long, Phong Long với thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm, Phong Long được xưng là Kiếm Thần, Phong Long rõ ràng là minh chủ võ lâm, đã là thiên chi kiêu tử, lại đắm mình, làm Giáo chủ Chính Nghĩa giáo, làm cho hàng vạn hàng nghìn người phẫn hận nghiến răng.
Bạch Thiểu Tình – tân nhậm minh chủ cao ngạo, người tuấn mỹ như ở chín tầng trời, bạch y phiêu phiêu, cầm kiếm đứng thẳng, khi gặp Bích Lục kiếm, sẽ có kết quả thế nào?
Kiêu hùng gặp gỡ anh hùng, chỉ cần nghĩ đến sườn Mông Tịch Phong sườn, hai thân ảnh ngạo nghễ đối lập, đã làm cho người ta phải mong mỏi mê đắm.
Người giang hồ hy vọng, không phải là khoảnh khắc phóng khoáng tiêu sái này.
…
Thiếu Lâm tự lần thứ hai trở thành cấm địa, không thể ra, cũng chẳng thể vào.
Cũng không phải lại lần nữa xảy ra thảm sự, nhưng Bạch đại minh chủ đã có lệnh, y phải dốc lòng chữa thương, chuẩn bị nghênh chiến với Phong Long.
Một lệnh này vừa ban ra, ai dám liều lĩnh bất chấp cả thiên hạ mà quấy rầy sự an bình của Thiếu Lâm tự?
Mọi người tránh xa khỏi sương phòng của Bạch Thiểu Tình, một căn phòng nho nhỏ, không chút thu hút tầm mắt, đã trở thành thánh địa chốn võ lâm, Chỉ có Tiểu Mạc ngày ngày ba bận im lặng đưa cơm đến ngoài cửa, để Bạch Thiểu Tình tự lấy dùng.
Cậu đã gầy đi nhiều, đôi mắt còn có vẻ lớn hơn, sáng hơn, da tay đã ngăm đen, càng làm nổi rõ sắc mặt trắng ngần.
Mỗi ngày ngoại trừ đưa cơm, cậu đều dùng thời gian để luyện kiếm.
Ban ngày luyện, buổi tối luyện, gió lớn luyện, trời mưa luyện.
Mấy ngày này, thời gian cậu luyện kiếm, đã vượt hẳn thời gian mười mấy năm cậu luyện kiếm gộp lại.
Không ai còn nhìn thấy một hài tử vui tươi hay cười nữa, không ai còn nghe thấy thanh âm của hài tử hay thích hét to kêu lớn nữa.
Dường như Phong Long không phải mang Hiểu Kiệt đi, mà là nụ cười và đầu lưỡi của cậu.
Nhưng ánh mắt cậu lại trở nên kiên nghị, tựa như cho dù Thái Sơn có chắn trước mặt, cậu cũng phải dời nó đi.
***Ba tháng sau, mùng mười.
Nơi ải bắc xa xôi, sườn Mông Tịch Phong.
Ngày mà tất cả những người trên giang hồ đều lẳng lặng chờ, nơi mà người người giang hồ nhìn chăm chú.
Chẳng qua đó chỉ là một ngày bình thường.
Dương quang ấm áp, cơn gió mát lành, Thiếu Lâm tự tĩnh lặng.
Đại môn Thiếu Lâm tự vẫn đóng chặt, bỗng nhiên kẹt! một tiếng, chậm rãi được đẩy ra.
Ngay khi âm thanh ấy nhẹ nhàng truyền tới, mọi người vẫn chờ ngoài Thiếu Lâm tự đột nhiên ngẩng đầu. Bọn họ bị lệnh cấm của Thiếu Lâm tự bắt ở ngoài, nhưng dù thế nào cũng không muốn xuống nói. Giang hồ trăm năm, có thể có được mấy lần quyết chiến kinh thiên động địa như vậy?
Bọn họ ở ngai ngoài chùa, tự dựng lều, nấu cơm, dùng ngạo khí của người thuộc về giang hồ mà kiên cường chống đỡ, chẳng qua cũng chỉ vì chờ giờ khắc này.
Bạch Thiểu Tình xuất quan, bước ra đại môn Thiếu Lâm tự, nghênh chiến Phong Long.
Đại môn nhẹ nhàng mở ra, một đôi chân quấn vải trắng, thong dong bước ra khỏi bậc cửa Thiếu Lâm tự cao lớn sừng sững.
Đôi chân kia, tao nhã không nói nên lời, đẹp đến không nói nên lời; động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập tự tin. Chậm rãi vươn ra, chậm rãi đạp lên mặt đất ngoài Thiếu Lâm tự, tựa như vô thanh vô tứcủa đạp lên lòng chủ nhân những ánh mắt đang chăm chú nhìn nó.
Khi một cái chên khác cũng hiện ra, chủ nhân của đôi chân cũng đồng thời xuất hiện.
Bạch y, bạch ngoa (giày trắng), bạch phát cân (dây buộc tóc màu trắng) buộc mái tóc đen nhánh, được gió nhẹ nhàng thổi tung. Nhưng con người y, vẻ mặt y, còn trắng hơn cả màu trắng trên người, như không hề nhiễm lấy một hạt bụi.
Phía sau y có rất nhiều người, có Thiên Cực đạo trưởng, Địa Cực đạo trưởng của Võ Đang, có Thông Trí đại, Hằng Trí đại sư của Thiếu Lâm tự, có Thiên Độc chưởng môn của Vân Nam… Mỗi người đều tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một bạch y nhân duy nhất.
Y chỉ lẳng lặng đứng, dường như đã đứng đó cả ngàn vạn năm. Mà cho dù có đứng hơn ngàn vạn năm nữa, thắt lưng y vẫn thẳng băng đĩnh đạc như vậy, y vẫn sẽ không nhiễm lấy một hạt bụi như vậy.
Tay y trong suốt như ngọc, ngay cả lãng tử phong lưu nhất giang hồ cũng không nhớ nổi có nữ nhân có đôi tay đẹp hơn y hay không.
“Minh chủ…”
“Bạch minh chủ…”
Mọi người đứng dưới tàng cây, không ai di chuyển bước chân.
Con ngươi tỏa sáng mang theo sắc thái mê mang, cảm khái lén nhìn y.
Đây là Bạch Thiểu Tình, đây là Bạch Tam công tử sắp cùng Phong Long quyết chiến sinh tử, đây là hy vọng của chính đạo võ lâm.
Mọi người phải ăn ngủ nơi đất hoang đồng trống nhiều ngày như vậy cũng không thấy tiếc nuối, dường như chỉ cần liếc nhìn một cái thế này thôi, cũng đã có thể vĩnh viễn nhớ kỹ đại chiến ở võ lâm này.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Bạch Tam công tử bước ra Thiếu Lâm tự.
Cước bộ của y thong dong như thế, phong thái của y mê người như thế, bên môi y mang theo nụ cười thản nhiên, con ngươi sâu không thấy đáy chậm rãi đảo qua, giống như đã thu tất cả ánh mắt vào đáy mắt, lại giống như tất cả đã thu vào đáy mắt mà vẫn không đủ.
Những người nhất giỏi về sát ngôn quan sắc trong đám người còn phát hiện trên mặt y có vẻ gì đó cô đơn nhàn nhạt như làn khói mỏng.
Nét lơ đãng cô đơn đó lại làm y trở nên xa xôi, xa đến không thể với.
Những người trước mặt này vội vàng khắc sâu hình đó vào kí ức. Bạch Thiểu Tình đã chuyển động.
“Minh chủ…”
“Bạch Tam công tử…”
Mọi người thấp giọng gọi.
Không ai dám trở trước mặt y, không ai dám cao giọng nói chuyện, quấy rầy sự yên lặng nơi này, sự yên lặng đọng lại chỉ vì Bạch Thiểu Tình. Bọn họ xa xa nhìn Bạch Thiểu Tình lên ngựa, xa xa nhìn Thiên Cực chờ những cao thủ võ lâm lên ngựa. Nhìn bụi đất cuốn tung, dần dẫn khuất khỏi tầm mắt, mới vội vàng vượt qua, tự điều khiển ngựa của mình, đuổi theo phía sau.
Người nào cũng biết nơi Bạch Thiểu Tình cần đến.
*****Mùng mười.
Nơi ải bắc xa xôi, sườn Mông Tịch Phong.
Bạch Thiểu Tình một mình ở phía trước, y luôn xa cách như vậy, xa cách như một thần thoại cực đẹp.
Y đi quyết chiến sinh tử. cùng Phong Long
Bạch y, bạch ngoa, bạch cân, cưỡi một con ngựa trắng như tuyết, như từ trên trời hạ xuống, như đi quyết chiến với ác giao dưới vực sâu.
Nhưng y thong dong như vậy, trấn định như vậy, không có chút nào là bi tráng.
Y đã rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không cần bi tráng phụ trợ.
Một mình cưỡi ngựa vượt lên xa xa, ngay cả Thiên Cực đạo trưởng cũng không dám đến quá gần y, chỉ theo xa xa phía sau, xa xa chăm chú nhìn vào bóng lưng y.
Một đường hướng về phương bắc, nhân sĩ võ lâm đến gia nhập ngày càng nhiều. Bọn họ không nhận được tin tức, nhưng vẫn mang theo lương khô và nước, dẫn ngựa chờ ở ven đường. Như đợi một đám mây thoảng qua, thân ảnh như mộng vượt qua bên người là sẽ lập tức lên ngựa, yên lặng gia nhập với đám người.
Bạch Thiểu Tình không để ý. Tựa như y không biết, phía sau y đã có cả ngàn vạn người đi theo. Đây là kỳ quan cả trăn năm qua trong chốn võ lâm; càng tới gần Mông Tịch Phong, người gia nhập càng nhiều, tựa như trăm sông đều đổ về đông, dòng chảy tuy nhỏ nhưng chưa bao giờ bị đứt đoạn, dần dần đã như dòng thác lũ khiến người ta phải kinh ngạc.
Cho dù sau trăm tuổi, cảnh tượng này vẫn có thể được người người say sưa kể cho nhau nghe.
Vị Bạch minh chủ hoàn mỹ như trong thần thoại, đã dẫn theo người võ lâm đối kháng với Chính Nghĩa giáo như thế nào, đã dùng mị lực của y làm cho võ lâm đã gần như sụp đổ, bất tri bất giác đoàn kết lại cùng nhau.
Trước đó, võ lâm đã có rất nhiều năm, không hề xuất hiện hình ảnh làm người ta cảm động đến thế.
Chỉ khi làm mọi người vứt bỏ thành kiến, vì cùng một mục tiêu, ôm ấp cùng một lòng rung thành, đi chung một con đường, mới có thể làm người ta cảm động như thế.
.
Bạch Thiểu Tình vẫn chưa từng mở miệng. Nhiều năm về sau, vẫn có rất nhiều người tiếc nuối, bọn họ còn chưa từng được nghe qua giọng nói của minh chủ.
Y không cần mở miệng, mỗi khi đêm tối cần phải nghỉ ngơi, phía trước luôn có chủ quán với đèn sáng lung linh chờ sẵn, ân cần tiến lên dắt ngựa dẫn đường; sẽ luôn có sương phòng hoa lệ thoải mái đã được chuẩn bị tốt. Cho dù khi đêm tối đến nơi đất hoang rừng vắng, cũng sẽ bỗng dưng xuất hiện trướng bồng lặng lẽ mở rộng cửa, bên trong đã có chăn gấm gối đầu được chuẩn bị sẵn.
Giai tu mỹ thực (món ngon vật lạ), sẽ luôn chờ sẵn ở nơi đụng tới.
Thậm chí, còn có thể có một đại mộc dũng đổ đầy nước ấm đặt ở một góc.
.
Ngay cả bọn người Thiên Cực cũng có chút cảm động. Bọn họ thật không ngờ đồng đạo võ lâm luôn là người hào sảng hiếu chiến, ấy vậy mà lại có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ đến thế này. Có lẽ là do mị lực độc đáo của Bạch Thiểu Tình, đã khơi mở nơi ôn nhu nhất sâu trong tâm linh bọn họ.
Nếu người giang hồ bình thường cũng yêu quý minh chủ của bọn họ như vậy, vậy nhóm võ lâm danh túc như ông càng không nên đi quấy rầy minh chủ.
Bọn họ rất ăn ý mà im lặng, giống như cái bóng bảo vệ Bạch Thiểu Tình từ xa. Chỉ cần Bạch Thiểu Tình không mở miệng, không ai muốn đi quấy rầy sự thanh tịnh của y. Đại chiến sắp tới, không có bất kì ai muốn Bạch Thiểu Tình có thêm gánh nặng.
.
So với Thiên Cực đạo trưởng cách Bạch Thiểu Tình xa hơn, chính là những nữ nhân giang hồ ngay cả bóng dáng Bạch Thiểu Tình cũng không thấy, lại vẫn cứ kiên trì đi theo sau. Bọn họ không biết ai chuản bị những gì cho Bạch Thiểu Tình, bọn họ chỉ nhìn thấy, cho dù là nhân vật như Thiên Cực đạo trưởng, cũng trung thành tận tâm bảo vệ minh chủ của bọn họ từ xa.
Những chưởng môn của các đại môn phái bình thường luôn cao cao tại thượng, ngươi không nhường ta, ta không nhường ngươi. Vậy mà bây giờ bọn họ đều ôn hòa với nhau, thành kính cùng bảo vệ một người.
Có cái gì còn có thể làm mọi người lo lắng cho tương lai của võ lâm an tâm hơn?
Dòng thác lũ trầm lặng này, vẫn cứ theo sau Bạch Thiểu Tình, cho đến khi ngọn Mông Tịch Phong cao ngất kia hiện ra trước mắt bọn họ.
…
Bạch Thiểu Tình nhìn Mông Tịch Phong, xuống ngựa.
Y vừa xuống ngựa, những người phía sau cũng lục tục xuống ngựa. Là một, là một trăm, là một ngàn… Yên tĩnh không tiếng động, không hề ồn ào xôn xao, ngay cả tiếng ngựa hí cũng không nhiều, giống như bọn họ thật là một chỉnh thể, một tập hợp rất mạnh ngưng kết quanh trung tâm.
Mông Tịch Phong rất dốc, trên mặt Bạch Thiểu Tình vẫn không có biểu tình gì. Nhưng lúc y không lộ vẻ gì cũng rất đẹp. Y thả người, nhanh chóng tìm được con đường nhỏ lên núi. Thiên Cực đạo trưởng đề khí, cùng Địa Cực đạo trưởng sóng vai mà lên, khinh công của bọn họ đều rất tốt, nhưng so ra phong tư vẫn kém Bạch Thiểu Tình khi y thi triển thân pháp.
Người theo sau chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy thân ảnh màu trắng cao ngạo, chính là minh chủ của bọn họ.
.
Tiểu Mạc yên lặng cắn răng theo sau Thông Trí đại sư. Khinh công của cậu cũng không tốt, ít nhất so với những người như Thiên Cực đạo trưởng thì cũng không tốt bằng. Nhưng cậu không nói năng gì, chỉ yên lặng đuổi theo, dùng tay vịn lấy thân cây, không để mình lạ lại phía sau. Cậu không rảnh nhìn bàn tay đau đớn, dính đầu bùn đất đỏ sẫm dư bẩn, đen sì, nhớp nháp, vừa dính dấp vừa lôi thôi. Tuy cậu rất nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ bẩn đến vậy.
Nhưng cậu không rảnh để quan tâm; cậu chỉ biết là, Hiểu Kiệt ngay trên ngọn núi này.
Đội ngũ rồng rắn uốn lượn lên đến lưng chừng núi.
Bạch Thiểu Tình nhảy lên một bìn thai, bỗng nhiên dừng bước.
Y nhìn thấy một người.
Một nữ nhân tuy bộ dáng rất đáng yêu, nhưng cá tính tuyệt đối không đáng yêu chút nào.
Nàng là sư phụ của Hình Đường đường chủ Hách Dương trong Chính Nghĩa giáo, nàng từng mỉm cười, dùng từng khổ hình trên người Bạch Thiểu Tình không thể phản kháng.
Suốt cả một ngày dài, nàng đút cho y mười ba chén tham thang, đổi bảy lần y phục. Khi đó y đau đớn đến run rẩy, cả người chỉ có mồ hôi lạnh chảy ra; trọn vẹn mười ba chén tham thang ấy, tất cả làm cho bảy bộ y phục đều ướt đẫm.
Hiện giờ, nàng an vị trên chạc đại thụ, mặc bộ váy mới màu phỉ thúy, hai chân khéo léo lả lướt treo giữa không trung, vô ưu vô lự lắc lắc, còn cười đến ngọt ngào.
Từ trước đến nay Bạch Thiểu Tình không thích nàng, càng chán ghét nụ cười của nàng; nhưng giờ phút này chợt thấy, ánh mắt Bạch Thiểu Tình bắn về phía nàng, nhưng lại ẩn giấu chút gì đó như ôn nhu, tựa như an tâm.
Chỉ một thời gian ngắn trước đó, y đã nghĩ, vĩnh viễn không còn gặp nàng nữa.
Tựa như vĩnh viễn không gặp Thủy Nguyệt Nhi.
Tựa như vĩnh viễn không gặp Phong Long.
.
“Phong Long ở đâu?” Con ngươi y tuy ẩn chứa ôn nhu, nhưng thanh âm vẫn lạnh như băng.
Mấy người Thiên Cực đạo trưởng đã theo kịp, cảnh giác đứng ngay sau Bạch Thiểu Tình, đánh giá địa hình gần đó.
Thủy Vân Nhi cười sáng lạn.
Bạch Thiểu Tình tưởng rằng nàng sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng nàng không hề làm gì cả.
“Bạch đại minh chủ, thỉnh đi theo ta.” Nàng nhảy xuống đại thụ, xoay người bước đi, tựa hồ như không thèm để ý đến đám địch nhân phía sau đang giương mắt như hồ chờ vồ mồi.
Bạch Thiểu Tình không xuất thủ, những người khác đương nhiên sẽ không xuất thủ; tuy bọn họ đã âm thầm vận lực, lúc nào cũng có thể xuất chưởng, làm cho bọn họ dù đang dùng khinh công mà vẫn có thể duy trì hô hấp nhẹ nhàng, không hề rối loạn.
Mỗi người, đều muốn biết Phong Long rốt cuộc đang ở đâu.
Phong Long với thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm kia; thiếu chủ Phong gia từng là nam tử tôn quý nhất của toàn bộ giang hồ; người tự đắc từng tràn ngập dương khí, tựa như vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại, rốt cuộc đang ở đâu.
.
Bọn họ đi theo Thủy Vân Nhi vào rừng cây rậm rạp, lão thụ trăm năm với những dây leo xanh sẫm u ám quần chằng chịt, cành lá tươi tốt rậm rạp mặc sức bung xòe, che mất hơn nửa bầu trời xanh trong.
Thủy Vân Nhi giống như tinh linh trong khu rừng xanh biếc, di chuyển linh hoạt giữa những thân cây cao lớn và cây bụi thấp lùn, tựa như nàng đã quen thuộc với từng tán cây ngọn cỏ ở đây. Cành lá rậm rạp không chút khe hở nào trước mắt dần thay đổi; nàng vén tay, lộ ra con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.
Bỗng nhiên, nàng ngừng lại.
Ở trước mắt nàng là một cánh cửa đá nho nhỏ, ẩn sâu vào núi đá, có lẽ là nối thẳng đến chính giữa núi.
Cửa đá rất nhỏ, chỉ có thể cho một người đi qua. Nó nhỏ như vậy, nhìn như yếu đuối như vậy, tựa như không thể chịu nổi một chưởng của nhân sĩ võ lâm; nhưng không biết tại sao mà lại làm người ta có cảm giác kinh sợ.
Thủy Vân Nhi đẩy nhẹ cửa đá, cửa đá có tiếng vang lên, mở ra, lộ ra một thông đạo đen ngòm.
Mọi người rốt cục khẳng định, chắc chắn chỗ nào sẽ thông đến trug tâm ngọn núi.
Thông đạo tối đen như vậy, có lẽ ẽ phải vào sâu, rất sâu.
Bọn họ chợt nhớ tới, chỗ này là Mông Tịch Phong của ải bắc, cũng giống như nhiều ngọn núi cao ngất từ xa xưa, đã được lưu truyền rất nhiều truyền thuyết lâu đời. Cổ xưa nhất, là truyền thuyết nói dưới ngọn núi này, ẩn giấu địa cung của ma vương.
Mà thông đạo đen ngòm, không thể thấy rõ con đường phía trước này, lại bất giác làm người ta đột nhiên nhớ tới truyền thuyết từ ngàn xưa đó.
Nó chẳng qua chỉ là một cánh cửa đá nho nhỏ, lại tựa như ngập tràn ma lực.
Là loại ma lực có thể nuốt chửng cả thần thoại.
.
“Bạch đại minh chủ, thỉnh.” Thủy Vân Nhi thu lại nụ cười. Nàng bỗng nhiên trở nên rất nghiêm trang, rất đoan trang. Thì ra người luôn thích đùa giỡn tươi cười, đến khi thực sự nghiêm túc lại cho người ta có cảm giác áp bách đến vậy.
Bạch Thiểu Tình đi về phía trước từng bước, tập thể phía sau y cũng bước theo từng bước,. Bộn họ là một khối, bước chân của Bạch Thiểu Tình, cũng giống như bước chân của chính bọn họ
Thủy Vân Nhi lại bỗng nhiên quay lại, vững vàng đứng sau Bạch Thiểu Tình, quay mắt về phía đám người Thiên Cực. Nàng rất lễ phép hỏi, “Ngoại trừ Bạch đại minh chủ, còn có ai muốn đi gặp giáo chủ của chúng ta để khiêu chiến?” Thanh âm thanh thúy, cực kì dễ nghe.
Hơn mười ánh mắt phẫn nộ như lưỡi kiếm bắn về phía nàng.
Thủy Vân Nhi chắp hai tay trong tay áo dài xanh biếc, nhướng mày, không tiếng động quét một vòng qua đám người.
“Ngoại trừ Bạch đại minh chủ, còn có ai muốn đi gặp giáo chủ của chúng ta để khiêu chiến?” Nàng lại hỏi một lần nữa.
Trong thanh âm của nàng mang theo ngạo khí không ai dám khinh thị, chỉ có người đi theo Phong Long năm này qua năm khác mới có thể có được ngạo khí như có như không đó.
Ai dám khiêu chiến với Phong Long?
Ngoại trừ Bạch Thiểu Tình, ai dám không biết tự lượng sức mình, khiêu chiến với Bích Lục kiếm lóng lánh kia?
Mà ngay cả Thiên Cực, cũng biết nếu gặp phải Phong Long, chính ông cũng không có phần thắng.
Nhưng một thanh âm lại đúng lúc đó vang đội truyền tới.
“Ta!”
Thanh âm thanh thúy, không chút do dự.
Tiểu Mạc gạt mọi người ra, bước tới. Bộ dáng của cậu rất chật vật, hai tay dơ bẩn, xiêm y bị nhánh cây cào rách thành rất nhiều lỗ hổng, trán đã thấm đẫm mồ hôi lẫn với bụi đất.
Nhưng cậu không hề thảm hại.
Ít nhất, mắt cậu sáng đến thế, lớn đến thế, ánh mắt kiên nghị tựa như thanh kiếm bên hông Bạch Thiểu Tình.
Thủy Vân Nhi đánh giá cậu một lượt. Nàng vốn rất nghiêm túc, lúc này lại ôn nhu cười lớn, “Ngươi chính là Tiểu Mạc?”
“Không sai, ta là Tiểu Mạc.” Tiểu Mạc chặt chẽ bắt lấy kiếm của mình, đứng thẳng như một cây giáo.
“Thật tốt…” Thủy Vân Nhi nhẹ nhàng tán thưởng. Nàng bỗng nhiên vươn tay, bẻ một nhánh cây, như đang múa mà xoay quanh Tiểu Mạc một vòng. Thân thể nàng rất nhanh, nhẹ bỗng nhiên xoay người, mà ngay cả đám người Thiên Cực đang đứng ngay gần Tiểu Mạc cũng không kịp đưa tay ngăn lại.
Đến khi bọn họ ý thức được phải bảo vệ Tiểu Mạc khi, Thủy Vân Nhi đã lẳng lặng quay về chỗ cũ.
Bên người Tiểu Mạc, đã bị nàng dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn trên mặt đất.
Thủy Vân Nhi nhìn vòng tròn trên mặt đất, hỏi Tiểu Mạc, “Ngươi muốn tái kiến Hiểu Kiệt không?”
Trên mặt Tiểu Mạc đột nhiên vặn vẹo, cậu cắn răng, “Muốn!”
“Trước khi trận quyết đấu giữa Bạch đại minh chủ và giáo chủ của chúng ta còn chưa chấm dứt, chỉ cần ngươi bước ra khỏi vòng tròn này một bước,” Thủy Vân Nhi nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói rõ từng lời, “Ngươi sẽ lập tức nhìn thấy thi thể của Hiểu Kiệt.”
Tiểu Mạc cứng cả người.
Cậu phẫn nộ nhìn Thủy Vân Nhi, răng nghiến kèn kẹt, bỗng nhiên quát, “Phong Long! Ngươi lăn ra đây cho ta! Ta muốn cùng ngươi liều mạng!” Nhưng chân y, cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.
Cậu càng phẫn nộ, Thủy Vân Nhi cười đến càng ngọt ngào.
Bạch Thiểu Tình nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá thăm thẳm. Bỗng nhiên lúc này, y lại xoay người trở lại trước mặt Tiểu Mạc.
Y chỉ nhẹ giọng nói một câu với Tiểu Mạc đang nổi gân xanh.
Y nói, “Liều mạng là chuyện rất dễ dàng, so với an toàn của người trong lòng, phải vĩnh viễn đứng trong vòng tròn này chờ đợi, thực sự dễ dàng hơn gấp trăm lần.”
Y bế quan rất nhiều ngày, đây là lần đầu tiên y nói chuyện với Tiểu Mạc.
Lời của y cũng như con người y, tràn ngập sức mạnh đến khó tin.
Thủy Vân Nhi vốn ngọt ngào tươi cười, lúc này lại bỗng nhiên hít một hơi.
Tiểu Mạc nhìn y, thân hình không còn run rẩy kịch liệt vì phẫn nộ nữa.
Cậu hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Bạch Thiểu Tình, “Huynh nhất định phải thắng.”
“Minh chủ,” Môn chủ Ngũ Giáp Môn – Đông Lai Khánh – luôn chăm chú nhìn cánh cửa đá kia, lúc này bỗng nhiên bước lên trước một bước, đứng bên cạnh Bạch Thiểu Tình, hạ giọng, “Minh chủ cẩn thận, này cửa đá có điều cổ quái.”
Nơi Phong Long chọn để quyết đấu, nếu không có gì cổ quái, vậy mới thật sự là cổ quái.
Đông Lai Khánh thấp giọng nói, “Mặt trên cửa đá này, có kí hiệu của Tuyệt Tình đại sư.”
Điêu luyện sắc sảo, Tuyệt Tình đại sư.
Với kiến trúc quỷ thần khó lường ở địa cung, chính là Tuyệt Tình đại sư với uy danh bất diệt trên giang hồ.
Đông Lai Khánh lại nói, “Cửa đá quá nhỏ, xem ra là lúc nào cũng có thể đóng chặt cửa vào Sau khi minh chủ đi vào, nếu phát hiện xích sắt bí mật, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Trong thông đạo vô cùng có khả năng treo đoạn long thạch, chỉ cần tiểu tặc Chính Nghĩa giáo chặt đứt xích sắt, hạ long thạch xuống là có thể vây minh chủ ở trong.”
Thiên Cực cũng nhíu đôi mày màu xám tro, “Phong Long hạ thiếp hẹn chiến (đưa thư hẹn nơi quyết chiến), nơi được chọn chắc chắn có quỷ dị.”
Địa Cực nói, “Hơn nữa chúng ta không thể chứng thực Phong Long có ở bên trong hay không. Chưa được chứng thực, minh chủ vẫn đừng nên mạo hiểm là hơn.”
Tiểu Mạc nghe thế, sắc mặt đã xanh mét.
Khóe môi Bạch Thiểu Tình gợi lên nụ cười thản nhiên.
“Ta nhất định phải vào.” Y nhẹ nhàng mà kiên quyết nói, ẩn chứa ý cười, vươn tay chỉ hướng chân núi, “Mọi người nhìn kìa.”
Mọi người quay đầu lại.
Dưới chân núi, là hơn trăn ngàn người ngựa, bọn họ đều ngửa đầu, ở dưới cân núi, nín thở chờ đợi tin tức quyết đấu.
Trên mặt bọn họ tràn đầy ngưỡng mộ, tràn đầy hy vọng được thấy lại ánh sáng, tràn đầy tin tưởng rằng chính sẽ thắng tà.
Bạch Thiểu Tình nói, “Dù kết quả trận chiến này có thể nào đi nữa, bọn họ đã đứng bên nhau, đã học được cách chung vai chiến đấu. Chính Nghĩa giáo, sẽ không trở thành bóng ma của giang hồ lần nữa.”
Bạch Thiểu Tình lại nói, “Chỉ cần ta tiến vào cánh cửa đá này, lực lượng của Chính Nghĩa giáo sẽ tan rã. Nó tan rã không phải do ta, mà là vì những nữ nhi giang hồ (người giang hồ nói chung) dưới chân núi kia.”
Y thản nhiên cười.
Không ai có thể tưởng tượng được, thế gian lại có nụ cười đầy sức mạnh đến thế.
Sức mạnh của y, không phải trên thân kiếm, không phải trên chưởng pháp, cũng không phải ở trên võ công cao cường.
Sức mạnh của y, chứa đựng ngay trong nụ cười thản nhiên đó.
“Hơn nữa, Phong Long chắc chắn là ở bên trong.” Bạch Thiểu Tình nói, “Bởi vì hắn là Phong Long.”
Y nói xong, liền xoay người.
Y xoay người rất tao nhã, tốc độ cũng không nhanh không chậm. Người nhìn y xoay người, cứ ngỡ như chỉ thoáng xoay người đó mà như đã trải qua cả trăm năm; có người lại nghĩ, cái xoay người kia nhanh đến độ chưa hề được nhìn rõ. Nhưng mỗi người bọn họ, đều nhớ kĩ cái xoay người ấy của Bạch Thiểu Tình; tựa như rất nhiều người vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc Bạch Thiểu Tình mặc bạch y, bước ra từ Thiếu Lâm tự.
Bọn họ nhìn minh chủ của mình, không nhanh không chậm xuyên qua cánh cửa đá, bước vào thông đạo tối đen kia.
Bọn họ nhìn y bước đi, nhưng biết y đã để lại cái gì.
Y để lại sức mạnh, sức mạnh thuộc về võ lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.