Biên Bức

Quyển 3 - Chương 29

Phong Lộng

20/01/2017

Bạch Thiểu Tình vững vàng đi tới trong thông đạo tối đen.

Y tuyệt không sợ hãi, y căn bản không sợ hãi. Thậm chí, còn có chút hưởng thụ hắc ám lúc này.

Đã lâu rồi y chưa từng cảm thấy bình tĩnh như vậy.

Y biết rõ, vẻ mặt y luôn lạnh lùng, hoặc bình tĩnh vô ba; nhưng tim y cứ luôn nhảy loạn, hoặc thường nhói lên, giống như dây đàn sắp đứt.

Chỉ có giờ phút này, là bình tĩnh nói không nên lời.

Giống lữ khách đi mãi cả nửa đời trong hoang mạc hoang vắng khô cằn, sẽ hiểu được ngày bắt đầu từ phía đông, sau khi mặt trời lặn rồi sẽ có ánh trăng làm bạn.

Y đi từng bước vững chắc trong đêm tối, không biết đã đi được bao lâu, xa xa lộ ra chút ánh sáng.

Ánh sáng càng lúc càng lớn, y cứ bước từng bước, một chân bước lên phía trước, chân sau sẽ tiếp bước, cứ thế tiến lên phía trước.

Đôi mắt y, dần lộ ra phản chiếu tất cả những gì trong thông đạo.

Rất đơn giản, chỉ là một thạch thất nho nhỏ. Vách tường là nham thạch, vách đá có màu đen với đầy rêu bám đến xanh rì.

Chính giữa thạch thất là một chiếc bàn vuông nhỏ bằng dá, quý giá tinh xảo, không hề phù hợp chút nào với nơi này, lại mang đến cảm giác thân thiết ngoài ý muốn.

Trên bàn bày một bình rượu, hai chén rượu.

Mã não làm bình rượu, mã não làm chén.

Người nọ an vị bên bàn, nhàn nhã ngồi đó.

Bích Lục kiếm nổi tiếng giang hồ, được tùy tiện gác ở bên chân. Hắn biếng nhác ngồi đó, thắt lưng dựa vào cạnh bàn, cầm chén mã não, cẩn thận nhấm nháp rượu ngon.

Ánh mắt bán mị tựa như say; nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy được đáy mắt vẫn có tia sáng thanh tỉnh, giống như hắn dù có uống thế nào đi nữa thì cũng không thể say.

Hắn ngửa đầu, lại tiêu sái uống tiếp một chén, tựa hồ đến lúc này mới phát hiện Bạch Thiểu Tình.

“Ngươi đã đến.” Hắn nhìn sâu vào Bạch Thiểu Tình. “Ngồi đi.”

Bạch Thiểu Tình ngồi xuống. Y phát hiện, bên bàn đã có rất nhiều bình rượu vứt lung tung.

Rượu rất thơm, đó đương nhiên không phải Độc Túy Giang Hồ của Huyễn Nhiên Bất Túy Ông, nhưng vẫn là rượu ngon, là loại rượu có thể làm say lòng người.

“Ngươi đã uống rất nhiều.”

Phong Long đặt chén rượu xuống, ôn nhu nhìn kỹ Bạch Thiểu Tình.

“Mỗi khi ta hoàn thành một đại sự, đều đã có cảm giác cực cô đơn.” Phong Long nói, “Cho nên cuối cùng ta chỉ có một mình, sẽ uống rất nhiều rượu.”

Hắn đúng là cô đơn, bởi vì trên mặt hắn tràn đầy cô đơn. Nhìn thì tưởng hắn đang mỉm cười, nhưng nếu nhìn kĩ, đó lại là gương mặt chẳng lộ ra bất cứ vẻ gì. Dáng hình kiên nghị, lại có đôi mắt sâu cô đơn, còn có mệt mỏi nói không nên lời.

Nhưng thế là đủ.

Chỉ cần đôi mắt như vậy, là đã đủ.

Bạch Thiểu Tình không biết, Phong Long mạnh mẽ, không thể nắm bắt, lại có lúc lộ vẻ cô đơn và mệt mỏi đến thế. Y cũng không biết, chỉ bằng một ánh mắt, Phong Long lại làm cho y có cảm giác gần gũi đến vậy.

Giống như trái tim kẻ thống lĩnh giang hồ đã gần trong gang tấc, hệt như trải qua bao nhiêu gian nan, trèo đèo lội suối mà cố lấy được cỏ linh chi nở rộ ngay trước mắt.

Khoảnh khắc đó, chưa bao giờ Bạch Thiểu Tình khát khao cảm nhận được hơi thở vững vàng của Phong Long hơn hiện tại.

Cảm giác muốn nói lại thôi, bi thiết và oán hận không nói lên lời, mang theo chút gì đó như vừa nóng lại vừa lạnh, từ từ truyền từ lòng bàn chân, nhanh chóng len lỏi đến nội tâm, làm cho cổ họng khô khốc.

Bạch Thiểu Tình ngoảnh đầu, châm một chén rượu cho chính mình.

Nhẹ nhàng uống một hớp, nhắm mắt lại, lại đột nhiên đổ thẳng rượu vào yết hầu.

Rượu cay nồng mà thuần hương (tinh khiết và thơm).

Thuần hương chỉ chảy đến yết hầu, còn vị cay nồng đó, lại thấm vào mạch máu, kêu gào nhảy vào ngũ tạng lục phủ tàn sát bừa bãi.

Bạch Thiểu Tình thống khoái mà hưởng thụ cảm giác cay nồng này, uống liền ba chén, mới mở miệng nói, “Ngươi đem chính nghĩa thực sự, trả lại cho giang hồ.”

Trong lời y giấu đầy cô đơn, như kẻ bị vứt bỏ, ngay đến chính y cũng căm ghét thanh âm của chính mình. Lời này phút chốc đã đánh vỡ giả dối, ngay trong khoảnh khắc thanh âm vang lên, Phong Long cách xa, xa đến vậy.

Giống như giang hồ đã phân chia hai nửa, y ở bên bờ bên này; cònPhong Long, lại ở đầu bên kia.

Phong Long trầm giọng nói, “Chính nghĩa, vốn chính là giang hồ.”

Bàn tay Bạch Thiểu Tình cầm chén mã não, run nhè nhẹ.

“Không ngờ Giáo chủ Chính Nghĩa giáo âm thầm tìm cách, lại là vì muốn phá hủy Chính Nghĩa giáo.” Y khàn giọng nói.

Chén mã não ửng lên màu hồng; mà tay y, lại kích động đến tái nhợt.

“Phá hủy Chính Nghĩa giáo cần gì phải tìm cách? Nhưng muốn cho võ lâm lần nữa có được sức mạnh thực sự, là chuyện khó lắm thay.” Phong Long nhìn Bạch Thiểu Tình, giống như nhìn một món bảo vật có thể làm hắn tan nát cõi lòng. “Ta muốn tìm một người, có thể lãnh đạo võ lâm đứng lên một lần nữa. Y phải một lần ữa tập hợp được sức mạnh đã mất đi của võ lâm, y phải có mị lực khiến người không kìm được mà phải dùng bái.”

Bạch Thiểu Tình ngửa đầu uống xong chén thứ tư.

Cây nồng súc ruột, làm y tỉnh táo lại. Ít nhất, thanh âm y đã lạnh băng. “Kẻ đó pải rất ngu ngốc, ngu ngốc đến độ bị ngươi đùa giỡn xoay quanh mà không tự biết; ngu ngốc đến độ bị ngươi đưa lên bảo tọa võ lâm rồi, còn muốn ngàn dặm xa xôi tới cùng ngươi quyết đấu. Sau đó dựa theo kế hoạch của ngươi, kế thừa địa vị của ngươi trong võ lâm, trở thành thần thoại mới trong võ lâm.”

Phong Long khàn khàn cười lớn, không chối lấy một câu, gật đầu nói, “Không sai, ta luôn lợi dụng ngươi.” Hắn hít sâu một hơi.

Tất cả kế hoạch, đã bắt đầu từ thời khắc Tam Xích đao đâm vào bên hông đó.

Hắn thả cho y bay đi, nhìn y bay càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, nhìn y không màng danh lợi đứng trên đỉnh cao, khuynh đảo chúng sinh.

Trong thạch thất ẩn giấu quá nhiều kí ức, làm người ta không thể hô hấp.

“Ta nhớ rõ.” Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên nói.

Phong Long hỏi, “Nhớ rõ cái gì?”

Bạch Thiểu Tình không đáp.

Tay y vẫn thưởng thức chén rượu trống trơn, liệt rượu (rượu nặng) đã trôi xuống bụng, cảm giác cay nồng xộc lên trong người, sau khi tán đi, lại là cảm giác rét lạnh khó tả.

Bạch Thiểu Tình bình tĩnh nhìn Phong Long. Trong con ngươi bình tĩnh đó, lại cất chứa hàn ý lạnh băng.

Hận ý ngập trời.

“Ngươi đã nói —— “ta muốn làm cho người người trong chính đạo đều kính nể ngươi, kẻ kẻ trong tà đạo e ngại ngươi. Ta muốn người trong thiên hạ đều cưng chiều ngươi, nâng niu ngươi, cho người phú hữu tứ hải, tùy tâm sở dục (giàu có sung túc, muốn gì làm nấy).”” Y lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, cắn răng, oán hận hỏi, “Vì sao ngươi không nói ngươi muốn gì?”

“Ta?” Ánh mắt thâm thúy của Phong Long nhìn y, “Ta muốn cái gì?”

Sâu trong con ngươi như hắc thủy ngân của Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên nhảy dựng, giống như bị lời không đầu không cuối này đâm trúng tâm. Nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã kiềm chế mình.

“Nói ngươi vốn định để ta lại cho võ lâm; vốn định để ta từ nay về sau sẽ được người trong thiên hạ cưng chiều, nâng niu; vốn định cho ta phú hữu tứ hải, tùy tâm sở dục. Nhưng bây giờ ngươi lại hối hận.” Bạch Thiểu Tình nhấn rõ từng chữ, “ngươi không muốn để ta đi, không muốn rời khỏi ta; một ngày ngươi không nhìn thấy bóng dáng ta, sẽ trằn trọc, ăn không ngon, ngủ không yên.”

Nhìn sâu vào mắt Phong Long, không để cho chính mình bỏ qua bất cứ biến hóa gì trong mắt hắn. Dù là Phong Long có giỏi che dấu tâm sự mình đến đâu đi nữa, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của y.

Nhưng y không đoán được.



Con ngươi của Phong Long quá sâu, chỗ sâu đó là nơi u tối vô cùng, y không thể nào nhìn thấy được.

Bên trong có thể có ánh trăng sáng rõ không?

Có thác nước không?

Hay điệp ảnh?

Gốc liễu rủ xah tươi đã vì y mà dời về tổng đàn, có phải đã vàng úa?

Trái tim Bạch Thiểu Tình, co rút lại, nặng nề chìm xuống.

Y nhìn không ra, đoán không được.

Y không biết tại sao điều này lại làm y đau khổ như thế. Y thà rằng bị Thủy Vân Nhi dày vò lăn lộn tám, mười ngày, cũng không muốn phải chịu cảm giác như vậy, cảm giác tuyệt vọng đến như muốn xé nát tâm can.

Y chăm chú nhìn Phong Long, đồng thời, Phong Long cũng nhìn lại y.

Phong Long còn nghiêm túc nhìn sâu vào y, không nhịn được bật cười, thở dài, “Hảo, hảo, cuối cùng ngươi cũng đến lúc tự mình phân định rồi. Bạch đại minh chủ, ngươi động thủ đi!”

Hắn ngửa đầu, nhắm mắt lại.

Mặt tái nhợt, nhưng vẫn góc cạnh rõ ràng. Mi gian ngạo nghễ, tiêu dao hơn hẳn người.

Tiêu dao này, làm Bạch Thiểu Tình thống hận nghiến răng.

Nhưng Phong Long không hề nói sai, y chờ mong rất lâu, cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc tự mình phân định.

Cuối cùng vẫn là bị đùa giỡn trong lòng bàn tay; bỏ lỡ giây phút này, chính là vạn kiếp bất phục.

Bạch Thiểu Tình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi rút kiếm của mình ra.

Kiếm bên hông y, chính là thanh kiếm do Chú Kiếm Trang trang chủ đưa, là bảo vật trấn trang của Chú Kiếm trang. Vỏ kiếm đen nhánh cổ kĩ, thân kiếm cổ xưa.

Y chậm rãi rút kiếm, thân kiếm ma sát với vỏ kiếm, tạo ra thanh âm lãnh liệt.

Võ công y đã không tồi, tuy trái tim y đang đập điên cuồng, nhưng khi bàn tay trắng nõn chạm vào chuôi kiếm, lại cực kì trầm ổn. Giống như chuôi kiếm từ xưa này, đã cho y sức mạnh kì lạ. Sức mạnh này, rốt cuộc đã làm y hiểu được, vào thời khắc này, y là kẻ nắm giữ tát cả. Mà nắm giữ tất cả, chính là quyết định.

Ánh mắt y không thể rời khỏi khuôn mặt Phong Long. Chỉ trong nháy mắt đó, y cho rằng nhìn đã nhìn thấy đường cong mờ nhạt của niềm vui sướng. Đó là ý cười nhàn nhạt thoáng qua, giống như Bích Lục kiến của hắn không tiếng động xuyên qua trái tim, lưu lại vết máu rõ ràng trên đó.

Y từng ao ước vươn lên, y từng khẩn thiết ao ước mình trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, y từng chân thành ao ước mình không phải là kẻ hèn mọn dơ bẩn, bị người khi dễ.

Hiện giờ dưới kiếm của y, chính là yết hầu của kẻ y hận nhất.

Nhẹ nhàng vạch một đường, sẽ vẽ ra đường máu đỏ tươi, từ nay về sau, y chính là đệ nhất thiên hạ, là minh chủ võ lâm cao nhất.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai biết hồ điệp đầy trời tráng lệ ra sao, động lòng người thế nào; cũng chẳng còn người lên đỉnh Ngọc phong Sơn mùng mười, thú vị với sông Ngân dưới chân thác.

Y chăm chú nhìn Phong Long.

Ánh mắt y kiên định, nhưng sâu trong con ngươi lại nhộn nhạo kịch liệt. Y giơ kiếm lên trước mắt, giống như phải nhìn thật kỹ hàn quang trên kiếm khiếp người thế nào.

Thân kiếm bóng loáng, phản chiếu con ngươi như sóng cuộn trào của y; cũng phản chiếu luôn cả vẻ kiên quyết thoáng qua trong đó.

“Ngươi từng hỏi ta, tình là gì.” Bạch Thiểu Tình nhẹ nhàng mở miệng. Thanh âm của y rất nhẹ, như chỉ đang lẩm bẩm; hoặc lời của y, chỉ nói cho kiếm của y nghe.

Phong Long không đáp lại.

Nhưng trên mặt hắn, lại lộ ra nụ cười khó thấy. Thực nhạt, thực nhẹ, nhưng ôn nhu và thỏa mãn. Nếu giờ phút này Bạch Thiểu Tình nhìn hắn, nhất định sẽ bất giác nhớ lại tiếng tiếng tiêu mà hắn đã thổi trong rừng đêm đó. Tiếng tiêu kia, từng giống như tiếng ca của một vị phu nhân, trấn an tâm linh sắp sửa tan vỡ của Bạch Thiểu Tình.

Nhưng giờ phút ấy, Bạch Thiểu Tình lại không nhìn Phong Long. Y chỉ nhìn mũi kiếm của mình, mũi kiếm như lóe lên hàn quang, có thể để y từ bỏ dũng khí.

“Nữ hài ngươi bắt đi, đang ở đâu?”

“Ngay trong rừng cây bên cạnh bọn họ. Huyệt đạo của nàng sẽ tự được giải nhanh thôi.”

Bạch Thiểu Tình gật đầu, “Hảo.”

Y xoay người, ra khỏi thạch thất.

Bóng lưng y thực kiên quyết, giống như chuyến này sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nhưng y chỉ đi được vài bước, đã dừng lại.

Ngay khoảnh khắc y dừng lại, Bạch Thiểu Tình rút kiếm, không chút do dự bổ về phía trong thông đạo, chính là xích sắt thô to tỏa ra hào quang đen bóng.

Hỏa hoa do kiếm và xích sắt giao kích, chợt lóe lên trong bóng đêm.

Xích sắt vang lên tiếng đứt đoạn, mà trên thân kiếm trấn trang của Chú Kiếm sơn trang, đã có thêm một vết nứt.



Thanh âm ầm vang liên tiếp nhau từ chỗ sâu trong thông đạo truyền đến. Mỗi tiếng đều chấn động mặt đất dưới chân mọi người.

Mọi người chờ đợi bên ngoài cửa đá, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

“Đoạn long thạch…”

“Minh chủ!”

“Bạch minh chủ!”

Địa Cực lướt qua nhanh nhất, mới vừa vào cửa đá, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một trận cuồng phong, cự thạch rớt thẳng xuống đầu.

Thiên Cực đúng lúc đuổi tới, năm ngón tay thành trảo, bắt lấy sau lưng ông, kéo mạnh về sau.

Ầm ầm! Nhanh thạch rất ớn hoàn toàn ngăn trước mắt moi người, thông đạo đã hoàn toàn bị bịt kín.

Trán Tiểu Mạc toát mồ hôi lạnh, môi dưới đã bị cậu cắn đến chảy máu. Tất cả mọi người đều chen chúc ngoài cửa đá, lo lắng đối phó với đoạn long thạch; nhưng Tiểu Mạc không hề động, cậu cúi đầu nhìn vòng tròn dưới chân, cảm giác đau đớn như b xé thành bốn năm mảnh.

“Đê tiện!”

“Mau cứu minh chủ ra!”

Thiên Độc lướt qua mấy vòng, cả giận, “Nữ nhân kia chạy đâu rồi?”

Thủy Vân Nhi đã chạy mất. Trong nháy mắt mọi người kinh hô, nàng di động thân mình. Đó là thời cơ tốt nhất, khi lực chú ý của mọi người đều tập trung cả vào cánh cửa đá; cho dù có người chú ý đến nàng cũng thể ngăn nàng lại được.

Thiên Cực cùng Địa Cực rất ăn ý liếc nhau một cái, kiên định gật gật đầu. Hai người sóng vai đứng ở trước cửa, song chưởng vươn ra, đặt trên đoạn long thạch, khí vận đan điền.

Trước khi bọn họ xuất chưởng, một tay Thông Trí đại sư dựng thẳng trước ngực, một bàn tay đầy nếp nhăn đã đặt trên lưng Thiên Cực.

Tay của Thiên Độc chưởng, đặt trên lưng Địa Cực.

Mà trên lưng của Thiên Độc, đã có một bàn tay rắn chắc hữu lực khác đặt lên.

Tựa như khi Bạch Thiểu Tình đi trên đường, trăm sông đã tụ lại, vô số bàn tay cùng đặt lên một tấm lưng phía trước.

Tiểu Mạc không thể đi động; nhưng vẫn cứ vươn tay, đặt lên lưng của một người mà mình không biết.

Cậu chỉ biết là, phần cân khí của cậu tuy nhỏ bé, nhưng vẫn có thể hòa vào trong nguồn sức mạnh cực kì to lớn.

Nín thở yên tĩnh, một tiếng rống to bỗng nhiên bùng nổ. “Phá!”



Thực khí cuồn cuộn, như hồng thủy dũng mãnh tập trung cả vào song chưởng của Thiên Cực cùng Địa Cực, hơn nữa thực khí của hai người bọn họ, hướng thẳng về phía đoạn long thạch ngăn cách bọn họ và Bạch Thiểu Tình.

“Oanh!” đá vụn bay tung tóe, sương khó mù mịt.

Mọi người đã dùng cả mười thành chưởng lực, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, ngực phập phòng kịch liệt, tựa như hư thoát. Nhưng ánh mắt bọn họ, lại chăm chú nhìn thông đạo đã từ từ hiện ra từ trong màn khói bụi mịt mù.

Lớp bụi tán đi một nửa, cả nửa đoạn long thạch bị phá hủy đã hiện ra trước mắt, một miệng động nho nhỏ mở ra rc mặt.

Mọi người kinh hỉ nhìn nhau. Hoàng Kim Phiêu với thân thể nhỏ nhất nói, “Để ta xem thử có thể vào được hay không.”

Hắn xama nhập vào cái miệng nhỏ trên đoạn long thạch đã bị phá hủy, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong lỗ nhỏ đó.

Nhưng chỉ chốc lát sau, chân hắn đã xuất hiện ngay ở cửa động.

Thiên Độc bắt được mắt cá chân hắn, cẩn thận kéo hắn ra khỏi động, lo lắng hỏi, “Thế nào rồi?”

Trong mắt mọi người, đều đang chờ câu trả lời của hắn.

“Không vào được. Bên trong còn có một tảng… Không, là không biết còn có bao nhiêu tảng long thạch nữa.” Sắc mặt Hoàng Kim Phiêu không biết phải nói khó coi đến mức nào.

Bọn họ rốt cục biết, vì sao vừa nãy nghe được, là những tiếng ầm ầm liên tiếp.

Bọn họ rốt cục biết, thân ảnh trắng như mây kia, đã thực sự bị giam cầm sâu trong địa cung này.



Bạch Thiểu Tình đứng ở cửa vào thạch thất, nghe tiếng nổ ầm ầm, hết tảng đoạn long thạch này đến tảng đoạn long thạch khác rơi xuống từ trên cao.

Toàn bộ thạch thất nho nhỏ đều chấn động, giống như lúc nào cũng có thể sập xuống.

Bạch Thiểu Tình nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra nụ cười kỳ diệu, tựa như âm thanh ầm ầm kia chẳng những gây trở ngại cho y, ngược lại còn cực kì dễ nghe.

Tiếng ầm ầm dần tán đi, chấn động cũng dừng lại. Lúc này Bạch Thiểu Tình mới xoay người, trở về trước mặt Phong Long.

Sắc mặt Phong Long tái nhợt. Thương thế của hắn còn chưa ổn định, nhưng uy thế thì vẫn còn, thậ giống như hắn cười, không ai có thể lung lay tự tin trong lòng hắn, lung lay vẻ đạm bạc ung dung khiến người ta phẫn hận.

Ánh mắt như say như tỉnh, nhìn Bạch Thiểu Tình xoay người rời đi, lại nhìn thân ảnh tao nhã kia từ từ trở lại trước mặt. Vậy mà trong mắt Phong Long không hề có chút kích động; không biết là do hắn quá chắc chắn, hay là đa giấu tất cả quá sâu? Sau đến độ làm người ta vĩnh viễn không thể thấy được lửa tình sôi sục cất giấu trong đó.

Tiểu Biên Bức nhi.

Tiểu Biên Bức nhi của hắn.

Hắn hết lòng hết sức, dùng hết cả tâm huyết, thật cẩn thận cho phép Biên Bức nhi cất cánh.

Biên Bức nhi mà hắn tận lực tận sức nâng lên bảo toạn, lại trong khoảnh khắc cuối cùng, tâm điạ không đủ ngoan độc, không nỡ để y by khỏi lòng bàn tay.

Hắn cả đời oai phong một cõi, lánh xuất như sơn (mệnh lệnh một khi đưa ra là phải chấp hành triệt để), sát phạt quyết đoán, bách chiến bách thắng; nhưng vẫn có lòng có ý, cũng biết đau đớn, không thể tránh khỏi ngày này.

Tình, tình là gì?

Rốt cuộc vì sao?

Bạch Thiểu Tình tra kiếm vào vỏ, từ trên cao nhìn xuống, nhìn sâu vào nam nhân khiến y vừa yêu vừa hận.

“Tình, chẳng qua chỉ là một kiếm thống khoái vui vẻ.”

Nụ cười như có như không, nở rộ bên khóe môi Bạch Thiểu Tình.

Y cười đến đẹp mắt, đẹp đến độ ngay cả Phong Long cũng muốn kìm lòng không được mà tan nát tâm can, đẹp đến độ ngày cả cửu trọng của Hoành Thiên Nghịch Nhật công cũng không thể phá hủy.

Phong Long nhìn y chậm rãi tới gần, gò má trắng mịn, lạnh như băng, áp lên mặt mình.

Đôi môi ngọt ngào, truyền hơi thở vào môi mình.

“Ta không cầu ngươi lưu lại.” Hắn tham lam ôm lấy tiểu Biên Bức này. “Ta không bao giờ mở miệng cầu ngươi nữa.”

“Ta biết.”

Bàn tay thô ráp giữ lấy vòng eo mềm dẻo của Bạch Thiểu Tình. Phong Long trầm giọng nói, “Hiện giờ ta có thương trong người, không thể cưỡng ép ngươi, vừa rồi không có dược vật nào áp chế ngươi; nếu ngươi không muốn, có thể đẩy ta ra.”

Cổ Bạch Thiểu Tình bị hung hăng hôn xuống, khó nhịn ngửa ra sau. “Sao lại không có gì áp chế ta? Chỉ có ngươi, mới biết được cơ quan để ra ngoài.” Y nhíu mày, vẫn là đôi mày thanh tú kiêu ngạo như ngày nào. Mị nhãn như tơ giấu trong ngạo khí, như lốc xoáy cực mạnh, châm lửa cho dục vọng bốc cao.

Lưng kề sát lồng ngực nóng như lửa, tựa như sắp sửa bốc cháy cùng nhau.

Đó là Phong Long.

Chỉ có Phong Long, mới có thể ẩn chứa nguồn nhiệt làm người ta không chịu nổi như vậy, mới có thể làm y bất giác cũng muốn bốc theo theo.

Ngay cả không khí trong thạch thất này cũng muốn đỏ rực lên, đốt sạch kiều diễm mà mùi mồ hôi tràn ngập cả phòng.

Bàn tay Phong Long cũng nóng rực, như cửu trọng Hoành Thiên Nghịch Nhật công, áp chặt vào lòng bàn tay y. Bàn tay thô ráp ve vuốt, từ mắt cá chân chạm rãi chuyển lên. Ngọn lửa, theo bàn tay hắn, từng phân từng tấc lan ra trên da thịt y.

“Ô!”

Nơi mẫn cảm nhất cũng không thể may mắn thoát được. Khi ngọn lửa quét tới, bỗng tiếng rên rỉ nhỏ vụn trầm thấp bật ra từ đôi môi mỏng manh, linh hồn tựa như bị một dây thép mạnh mẽ kéo ra, hút rời khỏi thân thể, kinh hoàng bất an mà bay bổng tới nơi cao cao, quan sát mị sắc phía dưới.

Nhưng thân thể này, vẫn bị kẻ khác khống chế chặt trong tay.

“Làm sao ngươi biết nơi này có cơ quan ra ngoài?” Thanh âm của Phong Long mơ hồ thay đổi, làm người ta không thể nắm bắt, giống như ở nơi chân trời rất xa, lại vẫn có thể để người nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn.

Bạch Thiểu Tình vùng vẫy quay đầu lại, cái cổ cong lên thành đường cong xinh đẹp, trải đầy mồ hôi cùng vét xanh tím loang lổ.

Trong con ngươi mờ mịt ấy, phản chiếu nụ cười của Phong Long.

Thương thế của hắn nặng như vậy, mặt hắn tái nhợt như vậy, vậy mà sao nụ cười vân đạm phong khinh ấy, lại vẫn cứ tràn đầy tự tin đến tự đắc?

Hắn cười làm Bạch Thiểu Tình mất hồn lạc phách, cười đến độ tim Bạch Thiểu Tình âm thầm đập nhanh. Nếu về sau không thể nhìn thấy gương mặt cương nghị này, không còn thấy nụ cười làm y phải nghiến răng nghiến lợi này, chẳng phải cũng như đang bị dày vò trong địa ngục đó sao?

Hồn phách đã tiêu tán, thân hình đã cháy sạch, dường như trong con ngươi ấy, chỉ còn lại nụ cười thản nhiên ấy của Phong Long.

Giống như đến tận lúc này, y mới thật sự thấy rõ nụ cười của Phong Long. Chỉ một nụ cười này, thực sự, chua xót, có loại khát vọng muốn nói lại thôi.

Bạch Thiểu Tình nhìn chằm chằm, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên mặt Phong Long; nhưng càng tập trung nhìn, nụ cười kia như càng càng xa.

Những cái hôn cắn vẫn cứ theo trên cổ, tếp tục rơi xuống bả vai trắng nõn,như bạo vũ cuồng phong, phô thiên cái địa.

Tai mắt mũi miệng quen thuộc, hương vị quen thuộc, cảm giác bị đầu lưỡi nóng ẩm liếm cắn quen thuộc, giống như trong cả trăm năm trước đã là lạc ấn in dấu lên y.

Bạch Thiểu Tình than thở. Nhưng than thở cũng không làm được gì. Cõi lòng tan nát, thân thể cũng như tan ra, như lửa cháy rừng rực lan ra đồng cỏ khô, nóng rát đau đớn như bị lửa nung chát, bắn thẳng vào thân thể.

Cảm giác dau đớn ập đến, đau đớn đến độ Bạch Thiểu Tình gần như phải cuộn mình.

Đau đớn điên cuồng thỏi quét qua mỗi lỗ chân lông, Bạch Thiểu Tình khóa chặt mi, cắn chặt môi, nhưng lại có cảm giác an tâm khó hiểu.

Ở phía sau y chính là Phong Long, ôm chặc y, hung hăng hôn y. Ôm lấy y, chính là Phong Long.

Phong Long đỉnh thiên lập địa, không ai bì nổi, là duy nhất trên giang hồ.

Người như vậy, sao sẽ khóa mình trong thạch thất không có đường ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook