Biên Bức

Quyển 1 - Chương 6: Chương 6

Phong Lộng

20/01/2017

“Có giống ngân hà trên trời không?”

“Giống.”

———————————

Đêm lạnh như nước.

Bạch Thiểu Tình xoa nhẹ Bích Lục kiếm, một đêm không ngủ. Nghe nói kiếm này được chế tạo từ noãn ngọc trân quý vô cùng, vốn phải không ngừng biến hóa theo mùa để luôn ấm áp, thích ứng với người mới phải, nhưng vì sao bây giờ khi xoa lên lại có cảm giác nóng cháy, quấy nhiễu lòng người?

Chẳng lẽ cái nóng kia, không phải kiếm, mà là người?

Không phải người, mà là lòng người?

Tong bóng đêm, y lạnh lùng mỉm cười, lòng người đều là lạnh.

Lòng người ấm nóng? Không tin, ta không tin.

***Ngày kế, cảnh sắc vẫn tươi đẹp, Bạch Thiểu Tình lại cô đơn đi trên quan đạo.

Đi không từ giã, là tác phong hành sự của Biên Bức. Y đã đổi một thân hắc y thô bố ban đầu, đi lại đôi hắc hài đã hơi cũ hỏng.

Hắc y hắc hài tuy đã theo y lâu ngày, nhưng lại không thoải mái. Đã được đi đôi giày tốt bằng lụa do Phong Long chuẩn bị cho y, những thứ rẻ mạt mua được ở bên đường sao có thể lmf người ta thấy thoải mái? Bạch Thiểu Tình yên lặng thở dài, không quá mấy ngày, mà thân thể đã nhớ kĩ mùi vị của thứ tốt.

Còn tâm thì sao? Thân thể đã bị dụ, còn tâm thì thế nào?

Cô độc đi dưới ánh mặt trời chói chang, tay cũng trống không. Bích Lục kiếm không thấy bóng dáng, nó đã ở lại Mạc Thiên Nhai, ở lại gian phòng khách quý từng ở, cô đơn giống hệt Bạch Thiểu Tình.

Nhưng, chủ nhân của nó sẽ thấy nó nhanh thôi, quý trọng nó một lần nữa, mang theo người một lần nữa, giống như Bạch Thiểu Tình lấy lại hắc y hắc hài đã thuộc về mình vậy.

“Ta không cần ngươi tặng.” Bạch Thiểu Tình thả Bích Lục kiếm lại đầu giường, nhẹ giọng thì thào, “Báo đáp ba ngày ngươi khoản đãi, Biên Bức tạm không lấy kiếm này. Ba ngày sau, ta đoạt cũng được, trộm cũng xong, nhất định sẽ thu được Bích Lục kiếm vào tay.”

Vốn định ba ngày sau sẽ trộm kiếm, nhưng mới rời khỏi Mạc Thiên Nhai một ngày, tiếng cười sang sảng của Phong Long, đã thỉnh thoảng hiện lên trong lòng mất rồi.

“Vì sao nhớ đến hắn?” Bạch Thiểu Tình tức giận, “Hắn là minh chủ võ lâm, chờ ta trộm kiếm vào Chính Nghĩa giáo, hai người lại trở thành tử địch.”

Càng không muốn nghĩ nữa, nỗi lòng càng loạn. Y chỉ muốn rời khỏi nơi của Phong Long, rời đi càng xa càng tốt, một đường hướng về phía bắc, không kêu xe cũng chẳng lấy ngựa, trong lòng phiền muộn, ngay cả khinh công cũng không muốn dùng, cứ thế đi bộ suốt ba ngày trên quan đạo.



Ba ngày sau, mới một thân phong trần phát hiện, đã rời Mạc Thiên Nhai thật xa.

Bạch Thiểu Tình ngoảnh về hướng nam, cười khổ, “Thôi, nhân tình của ngươi cũng đã đủ, chờ một tháng nữa ta sẽ lại đến lấy đi.”

Dứt khoát lợi dụng phong cảnh tươi đẹp ở phương bắc để giải sầu, khi nhàn hạ sẽ lại đến bên hồ thổi tiêu, vào rừng đánh đàn. Y đã có kế hoạch muốn làm môn hạ của Chính Nghĩa giáo, tạm thời không có lòng dạ nào tiếp tục học trộm võ công. Mấy ngày nay, với diện mạo của một thư sinh không biết võ nghệ, dễ dàng dạo chơi xung quanh.

***Ngày hôm đó, lộ phí lại thiếu, liền tìm tới một thanh lâu.

“Tìm việc làm?” Bảo tiêu liếc y một cái, đánh giá, cất giọng the thé, “Bộ dáng tiểu ca ca không tồi, nhưng nơi này của chúng ta chỉ cần cô nương, ngươi đến nơi khác hỏi đi.”

“Ngươi lầm rồi.” Bạch Thiểu Tình ảm đạm cười, “Ta là thư sinh, lộ phí du học đã cạn, muốn ở đây đánh đàn cho khách nhân, kiếm chút ít tiền.”

“Đánh đàn?” Bạch Thiểu Tình khí chất hơn người, ẩn ẩn giữa dòng lộ quý khí, tú bà cũng không dám quá khinh thường, cân nhắc một hồi mới nói, “Vậy ngươi chờ một lát, ta giúp ngươi hỏi một chút.”



Bên trong thanh lâu, có hai hồng bài cô nương biết đánh đàn, vừa nghe Bạch Thiểu Tình nói sẽ đàn, sao có thể không bội phục.

Vì thế, ước định để Bạch Thiểu Tình ở trong lâu đánh đàn cho khách nhân ba ngày, bạc kiếm được, thanh lâu và Bạch Thiểu Tình, mỗi bên một nửa.

Bạch Thiểu Tình trời sinh tính phong lưu, ẩn thân thanh lâu, một là không dễ bị người tìm được, hai cũng có thể gặp và kết giao được với những kỳ nữ phong trần, cũng là cái lạc thú vô hạn.

Ban ngày, y ẩn thân sau rèm đánh đàn, không thấy người ngoài. Tiếng đàn cất lên, người ngồi nghe kinh ngạc tán thán, bạc thưởng có thể tương đương với hồng bài cô nương,không ít khách nhân muốn gặp người đánh đàn, nhưng lại bị lão bản nương dùng điều kiện đã bàn với Bạch Thiểu Tình ngăn lại.



Ngày đầu tiên còn hảo hảo, ngày hôm sau, vừa mới đàn lên hai khúc, ngoài rèm bỗng xôn xao ồn ào.

Bảo tiêu nói, “Khúc công tử, thật sự không là tiểu thư gì đâu, người đánh đàn là mộtcông tử. trong lâu nhiều hồng bài cô nương như vậy, còn không phải cho ngài mặc sức chọn đó sao? Sao cứ nhất định phải gặp một đại nam nhân chứ?”

“Có thể đánh đàn tất là mỹ nhân. Tiếng đàn càng hay tức người cũng càng đẹp.” Âm thanh vênh váo tự đắc pha lẫn với âm thanh da thịt bị đánh trúng, có lẽ là bảo tiêu đã trúng mấy bạt tai của gã. “Bản công tử hôm nay nhất định phải xem thử một chút. Đừng cản, dám ngăn nữa thì chờ xem ta phá nát cái lâu này, quăng ô quy vương bát (một câu chửi) ngươi vào đại lao tri phủ cha ta đấy.”

Liêm châu (rèm cửa kết bằng hạt) vang lên một trận trong trẻo, có kẻ đã lỗ mãng xông vào trong.

Bạch Thiểu Tình không chút hoang mang thu hồi đàn cổ, “Công tử có gì muốn làm sao?”

Khúc công tử kia vừa thấy nhạc công, quả nhiên là một nam tử, không khỏi ngẩn người, đến khi cẩn thận nhìn kĩ dung mạo Bạch Thiểu Tình, lại bày ra nụ cười đầy say mê, “Cầm kĩ của công tử thật tốt, bản công tử họ Khúc danh Dương, cũng là người yêu cầm. Hôm nay vừa nghe tiếng đàn này, lập sinh lòng ngưỡng mộ, không biết công tử tôn tính đại danh thế nào?” Gã vừa nói, vừa phất tay ý bảo thuộc hạ lui ra ngoài rèm, còn mình thì xoa tay nghiêng người về trước.

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng liếc gã một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch, “Khúc? Không biết vị Khúc tri phủ là gì của ngài?”

“Đó là cha ta.” Nhắc tới tên tuổi của cha, Khúc Dương lập tức đắc ý dào dạt, ánh mắt chuyển tới ngón tay trắng nõn thon dài của Bạch Thiểu Tình, thèm thuồng nói, “Tay trắng thật.”

Hàn quang lạnh lẽo chợt lóe chợt tắt, Bạch Thiểu Tình mỉm cười nói, “Tay trắng thì có lợi gì, chẳng qua chỉ là một nhạc công nho nhỏ mà thôi, so ra còn kém công tử nhà tri phủ đại nhân.”

“Hảo thân thân nhi a, “ Khúc Dương vừa thấy Bạch Thiểu Tình có lúm đồng tiền, lòng cũng thấy ngứa ngáy, lập tức nhào lên trước, “Ta là công tử của tri phủ đại nhân, ngươi chính là công tử của ta. Đến, để cho ta nếm thử hương vị trong cái miệng nhỏ của ngươi đã nào.”

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhìn gã nhào tới, trong tay sớm đã kẹp một chiếc châm độc, muốn chạm vào y, không chết cũng ngủ mê cả đời. Không ngờ Khúc Dương còn chưa kịp bổ nhào vào thì đã vô thanh vô tức té trên mặt đất.

“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Thiểu Tình tưởng gã giả vờ, cẩn thận quan sát.

Cúi đầu, không ngờ phát hiện Khúc Dương đầu đầy mồ hôi, thần thái cực kỳ thống khổ. Cẩn thận xem kỹ, đầu gối và khuỷu tay có vài mảnh sứ vỡ, xem ra là gặp ám toán.

Người đánh lén võ công cao cường mới có thể ra tay trước mặt Bạch Thiểu Tình. Tứ chi, các đốt ngón tay Khúc Dương đều bị các mảnh sứ đập vào vỡ nát. Bạch Thiểu Tình lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu chung quanh, không phát hiện được vị trí kẻ kia, lại cúi đầu, phát hiện, chẳng những tứ chi mà ngày cả trên á huyệt cũng có ít mảnh sứ vỡ. Có lẽ kẻ đánh lén không muốn Khúc Dương lớn tiếng kêu cứu, cho nên đồng thời điểm cả á huyệt gã.

“Ngươi làm sao vậy? Khúc công tử?” Nhớ tới mình không nhìn ra võ công và thân phận của người âm thần rình mò, Bạch Thiểu Tình kinh hãi một lát, lập tức vờ như cực kì kinh hoảng, “Ta chưa hề làm gì nha, Khúc công tử, ngươi cứ nằm đó đi, ta đi kêu đại phu giúp ngươi.”

Y lui ra phía sau hai bước, vẫn không thể phát hiện người đánh lén, không biết là đã rời đi hay là võ công cao đến mức Bạch Thiểu Tình không thể phát giác.

Y vén rèm lên, làm bộ như lảo đảo, vội vàng rời đi, khóe mắt khẽ liếc, thấy ở góc có mấy người lẳng lặng nằm, dường như là thuộc hạ do Khúc công tử kia mang đến.

Mùi máu tươi mơ hồ xộc vào mũi, Bạch Thiểu Tình nghiêm túc hẳn.

Chẳng lẽ là Khúc Dương chọc phải cừu gia? Người này giết tất cả thuộc hạ của gã, nhưng lại chỉ đánh nát các khớp xương và tứ chi gã, hiển nhiên là cực kì căm hận Khúc Dương, muốn gã phải thống khổ. Ta vốn định hảo hảo rời khỏi giang hồ nghỉ ngơi vài ngày, sao lại gặp phải việc này? Có lẽ nên rời đi sớm thì hơn.

Y nhẹ nhàng xuống lầu, bảo tiêu chào đón nói, “Bạch công tử, ngươi đi ra? Khúc công tử là khách quý nơi này, lại là công tử của tri phủ đại nhân, ta thật sự ngăn không được, ngươi đừng giận ta. Nghênh Phong cô nương biết ngươi bị Khúc công tử quấn lấy, đang lo lắng thay ngươi đó…” Thao thao bất tuyệt, không hề biết rằng trên lầu đã xảy ra chuyện lớn.

Bạch Thiểu Tình nói nhỏ, “Khúc công tử đang tức giận, ngươi đừng cho bất kì kẻ nào lên lầu. Ta đi mua vài thứ, dỗ gã vui lại.”

“Ai nha tốt lắm, Khúc công tử là khách quý, Bạch công tử lại là người thanh bạch, ta còn lo sẽ gây chuyện đấy. Bây giờ thấy Bạch công tử nghĩ thoáng như vậy, ta an tâm…”

Hắn cười nói một mạch, Bạch Thiểu Tình đã sớm nghênh ngang rời đi.

Công tử tri phủ gặp chuyện không may, trong thành chắc chắn sẽ sớm đại loạn thôi. Bạch Thiểu Tình dù không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn chuốc lấy phiền toái, cứ thế thẳng đường ra khỏi cửa thành, tìm một vùng ngoại ô yên tĩnh tá túc nhà người.



Y vốn mạo mỹ thần thanh (đẹp kiểu trong sáng), vừa thấy đã gây cho người ta có hảo cảm, muốn mượn chỗ tá túc đương nhiên không khó.

***Đêm đó y ngủ trên giường bằng tấm ván gỗ cứng ở một hộ nông gia, bất giác nhớ lại chuyện hôm nay.

Kẻ đánh lén là ai? Y vốn tưởng rằng là cừu gia của Khúc Dương, nhưng đến khi bình tĩnh lại thì càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Khúc Dương là loại hoàn khố đệ tử, sao lại đắc tội với tuyệt thế cao thủ thế được? Kẻ kia xuống tay cũng quá đúng lúc, hơn nữa còn suy nghĩ rất chu đáo, điểm á huyệt Khúc Dương, làm cho Bạch Thiểu Tình có thể bình yên rời đi.

Là ai?

Gương mặt Phong Long, bỗng nhiên xẹt qua trong đầu. Bạch Thiểu Tình đột nhiên cả kinh, ngồi bật dậy khỏi giường, lắc mạnh đầu, “Không thể, vì sao hắn đi theo ta? Vì sao lại không lên tiếng? Hắn rất bận rộn, tại sao lại tới nơi này? Hắn là đại ca của ta, có thể quang minh chính đại giáo huấn Khúc Dương, sao phải lén lút như thế?”

Y hỏi liên tiếp mấy câu vì sao, lại lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng, lại có chút gì đó cao hứng.

Bạch Thiểu Tình ngây người một lúc lâu, đột nhiên ngã phịch xuống giường, phẫn nộ nói, “Vì sao ta lại cao hứng? Nếu hắnđi theo ta, nói không chừng đã sớm nhìn thấu thân phận của ta, muốn bắt ta đến mở võ lâm đại hội.” Nhớ lại mấy ngày nay không hề thi triển võ công, lại tự dưng thấy vui mừng. “Chỉ cần hắn không biết ta có võ công, ta đương nhiên vẫn là huynh đệ Thiểu Tình của hắn. Nếu hắn thật sự đi theo ta, mấy ngày nay cũng đủ để tin tưởng ta không có võ công. Nếu không, tại sao hắn lại ra tay?”

Trăn trở suy nghĩ đến tận nửa đêm, trong bóng đêm xa thẳm, co ngươi tỏa sáng mới chậm rãi khép lại.

Ngày hôm sau để lại ngân lượng, đáp tạ hộ nông gia đã cho mình ngủ lại, Bạch Thiểu Tình lại có cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có.



Vài ngày tiếp theo, y không ngừng thử thăm dò xem có kẻ nào dò xét hành tung của mình hay không, cố ý tìm vài nơi hoang vắng trêu chọc mấy kẻ có tiền. Quả nhiên, không ngoài sở liệu của y, một khi có kẻ gây bất lợi cho y, lập tức sẽ có người âm thầm ra tay tương trợ.

Kẻ vô lễ với y, không phải bị bẻ gãy tay chân thì cũn bị trúng tên độc bắn lén. Chỉ có một lần duy nhất, kẻ có ý đồ thi bạo bị một tấm thẻ trúc đâm thẳng vào tim mà chết thảm, tựa như cao thủ ẩn mình kia quá mức phẫn nộ, xuống tay không còn biết nặng nhẹ.

Trong lòng Bạch Thiểu Tình thoáng ngọt, nhưng lần nào cũng ra vẻ kinh hoàng thất thố, quay quanh bốn phía mà bái lạy, “Thần tiên tứ phương làm chứng, cái này không liên quan đến ta. Bọn họ làm chuyện xấu, là lão thiên gia trừng phạt bọn họ.” Rồi nghênh ngang rời đi.

***Một đường phiêu đãng, lại qua bảy ngày nữa, tiền đánh đàn một ngày ở thanh lâu cũng đã dùng hết. Bạch Thiểu Tình tuy có võ công, nhưng lại là người thanh cao, khinh thường ăn cắp cướp bóc, đương nhiên là ngoại trừ trộm, đoạt bí kíp võ công.

Y áng chừng túi tiền nhẹ hẫng trong tay, mua cái màn thầu, thở dài, “Không có tiền, hôm nay không ở trong điếm (nhà trọ) được rồi, đến ngoại ô tìm hộ nào đó xin tá túc thôi.”

.

Ra khỏi thành, lại phát hiện núi hoa lãng mạn.

Bạch Thiểu Tình tuy rằng lãnh ngạo, nhưng từ trong xương cốt đã có một phần cực từ ôn hòa mềm mỏng, nhìn hoa dại trải dài khắp núi đồi, lại lộ tâm tính như tiểu hài tử, chạy lung tung trong núi; chờ đến khi nhớ đến việc phải đi xin tá túc thì đã qua thôn trang, không tìm được nhà nào để xin ở nhờ nữa.

“Không có nơi tá túc rồi.” Vốn với khinh công của y, chỉ cần thi triển nửa canh giờ, ước chừng có thể tìm được thôn trang. Nhưng y biết có người âm thầm theo dõi, sao có thể tự tiết lộ thân phận thế được, lẩm bẩm cười nhạt, “Đành lấy trời làm chăn thôi.”

Tìm một bãi cỏ sạch sẽ bên cạnh khe suối, cứ thế nằm xuống ngủ một đêm.



Hôm sau, Bạch Thiểu Tình tỉnh lại giữa điểu ngữ hoa hương (hoa thơm chim hót), bỗng nhiên cảm thấy khác thường. Đứng dậy, phát hiện túi tiền bên hông đã nặng trịch, trên cỏ bên cạnh còn đặt một bọc giấy.

Bạch Thiểu Tình mở ra, bên trong hai cái màn thầu và nửa con gà nướng, lai còn nóng hôi hổi, hiển nhiên là có người sợ y không dùng bữa sáng, cố ý dùng khinh công mua từ trong thành mang đến.

Bạch Thiểu Tình biết rõ, nhưng lại cố ý hồ nghi, “Nơi này sao lại có đồ ăn thế này? A? Túi tiền của ta sao lại có nhiều bạc thế? Không xong, không xong rồi, gặp đại tiên trong núi rồi.” Y cười thầm, vái lạy xung quanh, “Đêm qua Thiểu Tình đã quấy rầy đại tiên tu hành, thỉnh đại tiên tha thứ. Mấy thứ này, Thiểu Tình không dám nhận. Người trong thiên hạ cần trợ giúp còn khó khăn hơn Thiểu Tình, nếu đại tiên phải làm việc thiện tích đức, Thiểu Tình giúp đại tiên đưa mấy thứ này cho những người cần hơn ta.”

Cầm lấy đồ ăn và bạc, thẳng đường vào thành, không ngờ đúng là tiện tay đưa hết những thứ đó cho tiểu khất cái ngay ngoài cửa thành. Tiểu khất cái hoan hô ầm ĩ, lập tức bao quanh tụ cùng một chỗ, chia nhỏ nửa con gà nướng đã nguội lạnh. Bạch Thiểu Tình thấy bọn họ lang thôn hổ yết (ăn uống nhồm nhoàm), mỉm cười, xoay người rời đi.

Đồ vật đã tặng cho người, bạc trên người cũng đã dùng hết. Bây giờ đừng nói chỗ dừng chân, ngay cả bạc để ăn cơm cũng không có. Bạch Thiểu Tình đi ngang qua tửu lâu, bỗng tới Đàm Tiếu lâu ở Lạc Dương, thật là rượu tốt thức ăn ngon, trong tâm cười khổ: trò đùa này quá đáng rồi…

Nhẹ nhàng lắc đầu mấy cái, nhìn chiêu bài tửu lâu tỉnh mộc, nuốt nướt bọt, vừa muốn quay đầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười to sang sảng, “Đây không phải là Bạch huynh đệ sao?”

Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Phong Long vọt ra từ trong tửu lâu, cầm lấy tay y, cao hứng nói, “Huynh đệ đi rồi cũng không lên tiếng, đồ vật ta đưa cho để rơi lại cũng không biết. Đại ca đuổi theo cả đường, cuối cùng cũng gặp được huynh đệ.” Nhét Bích Lục kiếm vào tay Bạch Thiểu Tình, kéo y về hướng tửu lâu.

“Đại ca tại sao lại ở đây?”

“Ta có việc đến vùng này, ngẫm lại ngươi du học khắp nơi,, nói không chừng có thể gặp được, nên mới mang Bích Lục kiếm theo bên người. Không ngờ thật sự gặp được.” Phong Long ấn Bạch Thiểu Tình ngồi xuống trước một bàn toàn món ngon, vội kêu tiểu nhị thêm rượu và thức ăn ngon.

Bạch Thiểu Tình ngăn lại, “Đồ ăn đã đủ nhiều rồi, không cần gọi thêm đâu.” Y dừng một chút, lại hỏi, “Đại ca chỉ có một mình?”

“Ân.”

“Một người cũng gọi nhiều món như vậy?”

“Đã quen với lúc ở Mạc Thiên Nhai rồi, không có một bàn đầy đồ ăn sẽ không có hứng ăn uống.”

Bạch Thiểu Tình mỉm cười, “Đại ca nhất định cũng đã quen có người cùng ăn cơm.”

“Ách?” Phong Long kỳ quái nhìn y.

“Bằng không, đại ca sao lại chuẩn bị hai đôi đũa?” Bạch Thiểu Tình thản nhiên liếc lên mặt bàn, “Cũng không thể nói hôm nay đại ca nghĩ có thể gặp được ta, nên đã chuẩn bị hết.”

“Ha hả,” Phong Long không hề nao núng, cười nói, “Ta vẫn nghĩ có thể gặp được ngươi, cho nên đều chuẩn bị cả. Ngươi xem, không phải hôm nay đã chuẩn bị đúng quá rồi sao?”

Bạch Thiểu Tình không ngờ Phong Long lại đối đáp như thế, giọng điệu vui sướng mà ẩn chứa tình cảm, thoáng ngạc nhiên.

Yên lặng ăn mấy đũa, Bạch Thiểu Tình đột nhiên nói, “Mấy ngày nay, Thiểu Tình ở trên đường gặp được không ít người xấu, thiếu chút nữa là gặp bất trắc.”

Phong Long ân vài tiếng, cũng không tiếp lời, chỉ vào bàn nói, “Dùng bữa dùng bữa đi, ngươi đói bụng, ăn nhiều một chút.”

“Đại ca làm sao biết ta đói bụng?”

“Ngươi gầy quá, người sáng suốt vừa thấy là biết do đói rồi.”

Bạch Thiểu Tình lẳng lặng nhìn hắn, chẳng biết tại sao bỗng nhiên không nén được cơn giận, vứt đũa lên bàn, lãnh đạm nói, “Thiểu Tình vừa mới nói thiếu chút nữa gặp phải bất trắc, vì sao đại ca không lo lắng chút nào?”

“Không phải bây giờ ngươi êm đẹp rồi sao?”

Bạch Thiểu Tình càng tức giận, từ trước đến nay y luôn thâm trầm trấn định, hôm nay lại như muốn tính toán thiệt hơn với Phong Long, lạnh lùng nói, “Đại ca sao không hỏi kẻ nào khi dễ ta? Đại ca đã từng nói, kẻ nào khi dễ ta, ngươi nhất định sẽ giáo huấn hắn, chẳng lẽ đổi ý rồi?”

Cạch! Chiếc đũa của Phong Long cũng bị vứt mạnh lên bàn.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, im lặng hồi lâu rồi mới lạnh lùng nói, “Sao ta lại không biết? Mấy ngày nay, ta đều đi theo ngươi. Nhìn ngươi đến thanh lâu đánh đàn, nhìn ngươi không sợ trời không sợ đất trêu chọc mấy tên hoàn khố đệ tử, nhìn ngươi một thân một mình cũng dám can đảm ngủ lại nơi hoang dã. Thiểu Tình, lá gan ngươi cũng quá lớn đó.”

“Vì sao đại ca lại theo dõi ta?” Bạch Thiểu Tình thẳng người, “Chẳng lẽ minh chủ võ lâm thích vụng trộm sao?”

“Ngươi đi không từ giã, không phải là không muốn gặp ta đó sao?” Phong Long phẫn nộ, “Ta nhảy ra cứu ngươi, ngươi sẽ vui vẻ à? Ta vốn định đưa lại Bích Lục kiếm rồi sẽ đi, nhưng thấy ngươi nơi nơi chốn chốn gây chuyện thị phi, có thể yên tâm sao?”

Bạch Thiểu Tình hơi hơi chấn động, làn sóng trong mắt chợt dâng, vội vã cúi đầu.

“Biết rõ ta không muốn gặp, vì sao lại bỗng nhiên chạy đến làm bộ trùng hợp mời ta ăn cơm?”

“Ngươi…” Phong Long tựa hồ không nhịn nổi nữa, tầm mắt sắc bén bỗng bắn về phía Bạch Thiểu Tình, trừng mắt hồi lâu mới chậm rãi nhẹ giọng, lúng túng hỏi, “Không phải ngươi không còn bạc sao? Đưa đồ cho ngươi, ngươi lại không chịu ăn.” Đôi mày rậm nhíu lại, lại vỗ mạnh lên bàn. “Ngươi chê đại ca ta, ta lập tức đi ngay.” Võ công của hắn hơn người, vỗ một cái, cả bàn lẫn bát đũa bên trên đều chấn động, vỡ nát, rơi xuống đất, nhưng lại đều đã thành bột phấn; tuy vô thanh vô tức, nhưng còn làm người ta phải hoảng sợ hơn cả tiếng ầm ầm loảng xoảng.

Khách nhân trong tửu lâu đều biết lợi hại, lập tức tránh đi; tiểu nhị trong điếm cũng lùi ra thật xa, trốn sau cửa lén quan sát động tĩnh.

Khuôn mặt Bạch Thiểu Tình không biểu lộ điều gì, chỉ giữ chặt Phong Long.

“Chuyện gì?”

“Đại ca không phải muốn đưa Bích Lục kiếm cho ta sao?”

Thì ra lúc Phong Long tức giận đập bàn, thần trí vẫn chưa mất hẳn, trước lúc đó đã cầm Bích Lục kiếm trên tay.



Phong Long giao Bích Lục kiếm cho Bạch Thiểu Tình, không nói một lời, quay đầu định đi, lại bị Bạch Thiểu Tình giữ chặt.

“Lại chuyện gì?”

“Đại ca, Thiểu Tình còn chưa ăn no.”

Phong Long ngẩn người, từ trong lòng ngực lấy tiền túi ra, “Cầm, xem như là vì chúng ta là huynh đệ.”

Nhìn mặt hắn đầy giận dữ, Bạch Thiểu Tình lại cảm thấy đáng yêu vạn phần, mỉm cười nói, “Vậy nếu có kẻ nào dám khi dễ ta, ngươi có đến bảo vệ không?”

Phong Long hung hăng liếc y một cái, đối với Bạch Thiểu Tình cười đến ôn nhu thế kia, lại như không nhẫn tâm nổi, ngừng một chút mới thở dài, “Ngươi đúng là có thể gây chuyện thị phi.” Bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai người đối diện một lát, bỗng nhiên cùng cười to, lại bắt tay nhau, gọi rượu và thức ăn ngon, bắt đầu ăn uống.

Có Phong Long ở ngay bên cạnh, áo cơm dừng chân đều được tiếp ứng, cũng không phải phiền muộn cô đơn, Bạch Thiểu Tình một đường tự do tự tại, cởi mở hơn không ít, cùng Phong Long trò chuyện vể cảnh trí nhân vật khắp nơi, lại kinh ngạc phát hiện, Phong Long tuy là người trong võ lâm, nhưng cũng có thể được xưng là tài tử phong lưu, cổ kim thơ từ, điển cố kinh thư, không ngờ cũng biết đến tám chín phần mười.

***“Đại ca, hôm nay đi đâu?”

Hai người nhàn nhã hành tẩu, lúc đầu là Phong Long đi theo Bạch Thiểu Tình, bất tri bất giác đã dần dần thành Bạch Thiểu Tình đi theo Phong Long ngắm cảnh chung quanh.

Phong Long rất biết thưởng thức phong cảnh, nơi hắn hướng về, hoặc là thâm sơn đại trạch (sông sâu núi thẳm), hoặc là tuyệt nhai đẩu phong (sườn núi dốc đứng).

“Gần đây có một ngọn Ngọc Chỉ sơn, cứ đến hai mươi mỗi tháng là dòng suối trên đỉnh núi sẽ phun nước, vừa khéo phản xạ ánh trăng trên trời, cực kì đẹp.” Phong Long chỉ tay về nơi cách đó không xa.

Bạch Thiểu Tình quay đầu, quả nhiên ngọn núi này giống hệt như ngón tay, dù nhỏ nhưng nhọn, dựng thẳng đứng.

“Thiểu Tình, hôm nay vừa đúng hai mươi, chúng ta dùng cơm chiều rồi qua đó.”

Hai người ăn cơm chiều xong rồi tay nắm tay mà đến. Tới chân núi, ngẩng đầu lên, thấy nơi nơi đều là vách đá dựng đứng, làm gì có đường.

Phong Long mỉm cười, “Thiểu Tình, nhắm mắt lại.”

Bạch Thiểu Tình hiểu, nhắm mắt lại, thân mình bỗng nhiên nhẹ hẫng, đã bị Phong Long ôm ngang lấy.

“Đại ca…”

“Đừng sợ.” Phong Long cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt Bạch Thiểu Tình, “Đại ca có khinh công, ôm ngươi đi lên rất dễ dàng. Thiểu Tình, ngươi cũng đừng mở mắt.” Tiếp đó thổ nạp vận khí (kiểu như nhún chân bay lên ấy. chi tiết xin tham khảo thêm các phim kiếm hiệp J), nhún người bay lên.

Cảm giác tự thi triển khinh công và được người khác ôm rồi thi triển khinh công hoàn toàn khác nhau. Bạch Thiểu Tình ở trong lồng ngực Phong Long đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió), trong lòng nhộn nhạo, thiếu chút nữa quên mất mình cũng là cao thủ khinh công, bất giác vươn ha tay ôm cổ Phong Long, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch không ngừng.

Khi đang mơ màng như trong giấc mộng thì giọng nói trầm thấp của Phong Long như truyền đến phía xa.

“Thiểu Tình, chúng ta tới rồi.”

Dưới chân đụng tới mặt đất, Bạch Thiểu Tình mở mắt, một vầng trăng chiếu rọi, từ trên đỉnh thác cao phủ xuống, bọt nước tung lên, sáng trong như ngàn vạn đóa tuyết liên nở rộ.

Không ngờ nhân gian còn có cảnh đẹp tráng lệ lộng lễ đến nhường này.

Đầu vai bị người vỗ nhẹ hai cái, Bạch Thiểu Tình quay đầu.

“Có giống ngân hà trên trời không?”

“Giống.”

Phong Long bình tĩnh nhìn Bạch Thiểu Tình một lát, bỗng nhiên khóe môi khẽ nhếch, “Thiểu Tình, ngươi tới đây.” Hắn kéo Bạch Thiểu Tình tới rồi bên nước, chầm chậm bước xuống làn nước.

“Đại ca?”

“Chúng ta vào sông Ngân đi.”

Tới gần chân thác, Phong Long ôm Bạch Thiểu Tình, để tránh cho y bị sức nước đánh vào người. Tiếng nước ầm vang, trăng sáng nhô cao, trước mắt bọt nước văng khắp nơi, phía sau dựa vào lồng ngực ấm áp. Phong Long dù đa xthay y ngăn bớt dòng nước đổ ập xuống, nhưng lại không thể ngăn được tiếng sấm đánh thẳng vào lòng.

Trong tiếng nước ầm ầm, Bạch Thiểu Tình nhẹ nhàng thở dài hai tiếng, không ngờ bị Phong Long nghe được.

“Vì sao lại thở dài?” Công lực Phong Long thâm hậu, tuy chỉ nói nhỏ nhưng từng câu từng chữ vẫn xuyên được vào tai.

Bạch Thiểu Tình giật mình, “Thở dài?” Đôi mắt sáng trong của y nhìn màn nước trước mắt, “Bởi vì cảnh trí thật đẹp, cho nên thở dài.”

Phong Long như cảm thấy đứng trong nước đã lâu, che cho Bạch Thiểu Tình trở lại bên bờ, ngồi xuống hòn đá lạnh.

“Thật sự chỉ vì thế?” Phong Long hỏi, “Không có gì khác?”

Bạch Thiểu Tình mỉm cười.

Ánh mắt Phong Long bỗng nhiên khẽ ngưng kết. Đôi mắt luôn thâm thúy thông minh của hắn, nháy mắt có chút mê huyễn rời rạc, nhìn Bạch Thiểu Tình một lát, bỗng hiện lên quang mang kì lạ.

Tay buông thõng bỗng như phá tan tầng tầng lớp lớp chướng ngại mà vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên đôi vai nhìn như gầy yếu của Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình cũng có thoáng ngây người, giống như bờ vai y lần đầu tiên có người nhẹ nhàng chạm vào như vậy, lần đầu tiên có người nhìn như thế. Trong lúc còn mông lung ấy, lại có sự kích động muốn giao phó chính mình.

Số lần y giao phó chính mình thực sự không ít, duy chỉ có lần này, lại bồn chồn lo lắng đến khác thường.

Dưới ánh trăng, Phong Long anh tuấn dị thường, làn da màu tiểu mạch kia, thêm đôi mày rậm rất có cá tính nữa, không chỗ nào không phải là tác phẩm tuyệt duyệt của thiên công.

Yết hầu dần dần khô rát, Bạch Thiểu Tình mấp máy môi, đột nhiên y không muốn phải đợi nữa.

“Đại ca…”

Yêu sớt kêu một tiếng, tựa như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm bóng trăng đẹp đẽ trên mặt nước vỡ tan, loang ra. Phong Long chợt chấn động, tựa như vừa tỉnh lại từ cơn mê, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng cùng xấu hổ, nhưng các loại thần sắc chỉ chợt lóe qua, rồi nở lại nụ cười như trước, “Thiểu Tình, xiêm y ngươi ướt cả rồi, trời tuy không nóng nhưng vẫn sẽ cảm lạnh.” Hai tay vẫn đặt trên vai Bạch Thiểu Tình, âm thầm vận công, hong khô xiêm y cho y.

Cảm giác ấm áp truyền đến, Bạch Thiểu Tình bình tĩnh nhìn Phong Long: hắn dù thích ta nhưng cũng không dám mở miệng. Đúng rồi, hắn nghĩ ta cao phong lượng tiết (người có phẩm cách cao thượng, có lễ nghĩa), là người trong sạch, sao biết ta đã sớm cực kì dơ bẩn?



Cả đêm ngắm cảnh, tâm tư hai người lúc đó ngập đầy mà không nói nên lời. Trời dần sáng, Phong Long khẽ liếc Bạch Thiểu Tình, nói nhỏ, “Thiểu Tình, ngươi nhắm mắt lại.” Trong lời nói, không ngờ đã mất đi vẻ quang minh chính đại hôm qua.

Bạch Thiểu Tình thầm cười, cố tình mở to mắt, “Đại ca, ta tuy không có võ công, nhưng vẫn ngưỡng mộ người trong võ lâm có thể bay tới bay lui. Ngươi cứ ôm ta thi triển khinh công, ta sẽ không sợ.”

“Ngươi thích khinh công?” Phong Long hỏi, “Ta dạy cho ngươi.”

“Bây giờ mới học thì đã quá muộn, đáng tiếc.” Bạch Thiểu Tình thở dài, “Chỉ cần có người chịu cho ta nếm thử chút tư vị khinh công thế nào là tốt rồi.”

Đôi mắt Phong Long liên tục lấp lóe, cúi đầu hắc hắc cười hồi lâu, “Vậy ngày nào ta cũng ôm người lên núi.”

“Được lắm, đêm qua nhìn thấy ngọn Ngọc Chỉ sơn, tối nay chúng ta đi đâu nữa?”

Phong Long nhíu mi, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, hưng trí bừng bừng nói, “Ta đưa ngươi đi một chỗ. Nơi đó cũng không có người đi đến, cảnh sắc có phong vị rất khác.”

“Chỗ nào?”

“Chớ có hỏi, cứ đi theo ta là được.”

Hai tay duỗi ra, ôm Bạch Thiểu Tình xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook