Biên Bức

Quyển 1 - Chương 7

Phong Lộng

20/01/2017

Trong tay Phong Long cầm một chiếc bình bằng mã não được chạm trổ vô cùng cẩn thận, vừa nhìn là biết ngay trong đó hẳn chứa thứ vô cùng trân quý.——————————

Vào thành, Phong Long lập tức dẫn ngựa, dường như chỗ cần đến không gần.

“Thiểu Tình, ngươi cưỡi ngựa không nhanh, vẫn nên đi cùng một con với ta thì hơn.”

Phong Long hiển nhiên cực muốn đưa Bạch Thiểu Tình đến nơi thần bí kia.

Vì thế, hai người cùng cưỡi chung một con ngựa, một thân phong trần.

Phong Long bỗng nhiên ghìm ngựa, chỉ vào ngọn núi xa xa cao ngất ngập trong mây, nói, “Chính là chỗ đó, chân núi kia.”

Vào rừng cây dưới chân núi, một tiếng quát the thé truyền đến, “Ai dám tự tiện vào đây?”

Trong rừng, hơn mười thủ vệ từ các nơi xông ra, vây quanh hai người, mắt người nào cũng sáng như sao, hiển nhiên thân thủ đều bất phàm. Không biết là cấm địa gì mà có nhiều thủ vệ nghiêm cẩn như thế.

Phong Long thản nhiên nói, “Là ta.”

“Thì ra là minh chủ.” Mọi người đều hành lễ, thấy nhất nam tử tuấn mỹ bên cạnh Phong Long, đều nghi hoặc mà nhìn thêm vài lần.

“Nơi này tất cả đều mạnh khỏe chứ?”

“Hồi bẩm minh chủ, bên ngoài có bảy mươi hai thiết vệ (lính được trang bị vũ khí) canh gác, bên trong có ba vị tiền bối, tất cả đều mạnh khỏe.”

Phong Long khẽ gật đầu, khen ngợi, “Các ngươi vất vả rồi. Nơi này là cấm địa võ lâm, trăm triệu không thể khinh thường. Vị này chính là nghĩa đệ của ta, là Tam công tử Thiểu Tình của Bạch gia, tuy không biết võ công nhưng lại là người nghĩa hiệp hào sảng, tính tình trung hậu.”

Bạch Thiểu Tình nghe Phong Long tâng bốc mình như thế, chỉ mím môi cười.

“Chúng ta không vào trọng dịa, chỉ đến Điệp tuyền ngắm cảnh.” Phong Long thân là minh chủ võ lâm, mọi người đương nhiên không ngăn trở, đều nhường đường.

Phong Long quay đầu lại cười, mang theo Bạch Thiểu Tình đi về phía trước.

.

Núi rừng rất lớn, rẽ trái ngoặt phải, trước mắt xuất hiện một con đường hẹp quanh co, Phong Long dẫn Bạch Thiểu Tình bước lên bậc đá, không đến ba mươi bước, lại có chỗ rẽ. Đi vào chỗ rẽ một lúc, lại đụng phải một nơi như khu rừng nhỏ.

Phong Long quay đầu lại, “Mệt không? Sẽ nhanh ra thôi.” Hắn dừng một chút, bỗng nhiên cười nói, “Bằng không… Đại ca ôm ngươi.”

Bạch Thiểu Tình bật cười, “Còn chưa mệt.” Thân mình lại bất giác tiến lại gần.

Thân mình nhẽ bẫng, đã được Phong Long ôm lên.

Mới đi vài bước, Phong Long dừng lại.

“Chính là nơi này.”

Thì ra là gần như vậy.

Bạch Thiểu Tình đứng xuống, ngẩng đầu lên, thì ra trong cánh rừng này có một khoảng đất trống, phạm vi cùng lắm là ba trượng, trên cỏ nở đầy những bông hoa nho nhỏ đủ màu trắng, vàng, đỏ.

“Đại ca vất vả như thế, alf muốn ta đến xem những bông hoa nhỏ này?”

“Ngươi có thấy con suối nhỏ chảy qua giữa cỏ không?”

Bạch Thiểu Tình lại nhìn. Dưới mặt cỏ quả nhiên có con suối, nho nhỏ, nước cũng không nhiều, chỉ róc rách trào ra, tưới ướt lớp cỏ xung quanh.”

“Nếu đã tên Điệp tuyền (suối bướm), nhất định là có liên quan đến bướm?”

Phong Long gật đầu, “Chạng vạng, nơi này chính là vương quốc của những loài bướm.” Lúc ấy vẫn còn tà dương, hắn vừa dứt lời, không trung truyền đến tiếng động lạ.

Dường như tiếng vang ấy truyền đến từ trong rừng.

Bạch Thiểu Tình khẽ động mi, “Nhất định là bướm đến đấy.”

Chỉ chốc lát, đột nhiên có tiếng gió xào xạc.

Một con hoa ban điệp [1] bình thường không biết từ chỗ nào bay tới, quan quẩn ở bên suối. Lát sau, lai có một con bướm trắng xuất hiện.

Bạch Thiểu Tình hốt kinh ngạc địa hô, “Ấn Độ tử la lan [2]!” Ngón tay dài nhỏ của y duỗi ra, chỉ vào con bướm vừa bay ra từ trong cánh rừng.

Con bướm lớn chừng bàn tay, nhìn từ xa giống hệt như đóa lan tử la nở rộ, là giống cực kì hiế thấy.

Trong kinh ngạc, tiếng gió càng lớn hơ, tiếng vù vù đập vào tau, hoa cả mắt, ngàn vạn con bướm đồng loạt từ trong rừng bay ra, cùng nhau đến gần con suối.

Cực kì tráng lệ, cực kì huyễn mỹ (đẹp đến kì ảo).

Đôi mắt Bạch Thiểu Tình sáng ngời hữu thần, nhìn bướm bay đầy trời. Phong Long đứng bên cạnh y, mỉm cười.

Sau một lúc lâu, như đã hẹn nhau trước, đàn bướm bỗng nhiên ào ào tản ra, tỏa ra bốn phương tám hướng. Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, không còn con nào sót lại.

“Đẹp quá…” Hồi lâu, Bạch Thiểu Tình mới sâu kín hít một câu. Y quay đầu nhìn Phong Long, nhẹ nhàng nói hai chữ, “Đa tạ.”

Phong Long nắm chặt tay y, lại nhanh chóng buông ra.

“Chỉ là xem đàn hồ điệp thôi, cần gì phải đa tạ.”

“Nơi này xem ra là cấm địa võ lâm, đại ca vì muốn cho Thiểu Tình xem hồ điệp mà mạo hiểm, đưa ta vào đây.”

“Ta là minh chủ võ lâm, đưa huynh đệ vào, có gì mà mạo hiểm chứ.” Phong Long cười nói, “Thiểu Tình, ngươi đừng nhạy cảm quá.”

“Lời ra tiếng vào sẽ không hay.”

Hai người đến gần con suối, cẩn thận quan sát. Bạch Thiểu Tình thở dài, “Nơi thần kì như vậy, ta mới biết đến lần đầu.”

“Nơi này là cấm địa của võ lâm gần trăm năm qua, ngoại trừ người cực kì quan trọng mới được vào, còn có ai biết nơi này được nữa?” Phong Long thản nhiên nói, “Nhưng nó bị đóng cửa là vì nó là cấm địa của võ lâm, chứ không phải vì Điệp tuyền.”

Bạch Thiểu Tình nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không có mở miệng hỏi.

Phong Long nói, “Trong ngọn núi này có giấu bảo tàng lớn nhất võ lâm. Nghe nói bên trong ngoài trừ bảo tàng ra, còn có hai viên đan dược Kinh Thiên Động Địa có thể gia tăng thêm cả sáu mươi năm công lực cho một người. Vì mấy thứ này, người trong võ lâm vẫn chưa hề ngừng tìm kiếm. Tám mươi năm trước, cửa vào bảo tàng đã bị người phát hiện.”

“Ở ngay trong này?”

“Ngay tại trong núi này.”

Bạch Thiểu Tình chọn một vùng cỏ sạch sẽ, ngồi xuống, “Đại hỷ sự sao?”

Phong Long cười khổ lắc đầu, “Cửa vào bảo tàng bị người phát hiện, khiến cho giang hồ một trận huyết vũ tinh phong. Ngay lúc đó minh chủ võ lâm vì an nguy của võ lâm, đã mời đến mười ba danh tuyệt thế cao thủ trông coi nơi đây. Từ đó về sau, nơi này trở thành cấm địa.”

“Chuyện trong võ lâm thật nhiều.”

“Nhưng rốt cuộc cũng không ai đi vào bảo tàng được.”

“Vì sao?”

Phong Long nói, “Vì thiết kế trong bảo tàng, thật sự là rất xảo diệu.”

“Xảo diệu đến mức biết cửa vào mà vẫn không vào được?”

“Đi vào rất dễ, chỉ cần kéo vòng đồng là được.”

Bạch Thiểu Tình chớp mắt, bỗng nhiên khẽ cười, “Để cho đại ca phải than thở, e là sẽ không phải là vòng đồng đơn giản chứ?”

“Không tồi.” Phong Long gật đầu, “Cơ quan để đi vào thì chỉ có một, nhưng vòng đồng lại có đến mười ba cái giống nhau như đúc. Vị Tuyệt Tìnhđại sư (bậc thầy, không phải thầy chùa nhá) thiết kế cơ quan năm đó vốn có danh tiếng lẫy lừng trong chốn võ lâm. Cơ quan do lão ta thiết kế ra, chỉ cần mở ra không đúng cách là địa cung sẽ rơi xuống, vĩnh viễn không cho bất kì kẻ nào bước vào nữa.”

“Vậy cũng quá tuyệt tình a. Làm khó người trong võ lâm rồi, qua bao nhiêu năm như vậy mà chỉ có thể mỏi mắt ngóng bảo tàng ngay bên cạnh, lại phải chịu đựng không được đụng vào.” Bạch Thiểu Tình mỉm cười, nháy mắt như trở thành người khác, “Chẳng lẽ không thể dùng vận khí (vận may) để vào sao?”

“Không có vận khí cũng chạm vào được, trên vòng đồng có các đồ án khác nhau, người nào cũng có thể.” Phong Long cười khổ, “Vì không để kẻ lỗ mãng dẫn động cơ quan, chúng ta chỉ còn cách trông coi lối vào.”

Sắc trời dần dần trở tối, Bạch Thiểu Tình tựa hồ cảm thấy hơi lạnh, khẽ khàng dựa sát vào Phong Long.

“Lạnh sao?” Một tay Phong Long phủ lên vai Bạch Thiểu Tình, âm thầm vận công, giúp y xua đuổi hàn khí, mở miệng nói tiếp, “Kỳ thật cũng không phải không có cách. Tuyệt Tình đại sư trước khi chết từng lưu lại một bản cơ quan phổ (bản vẽ cơ quan), trong đó ghi lại cách mở cơ quan do ông ta thiết ké, chỉ cần có quyển sách đó, mở bảo tàng quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Quyển sách kia ở đâu, nhất định rất nhiều người truy tìm.”

“Vì quyển sách kia, cũng đã sinh ra không ít sát nghiệt.” Phong Long sâu kín thở dài.

“Cuối cùng, có phải đã rơi vào tay người nào đó hay không?”

“Tây Sơn Tàng Bình, nhưng khi chúng ta tìm được hắn, thi thể của hắn đã thối rữa.”

“Cơ quan phổ đâu?”

Phong Long lắc đầu, lại nói, “Có lấy được cơ quan phổ cũng vô dụng. Nơi này hảo thủ như mây (người tài giỏi rất nhiều), ai có thể vô thanh vô tức ẩn vào đây mà mở bảo tàng ra được?”

Điểm này, Bạch Thiểu Tình đúng là đồng ý.

Nhất là ba lão nhân râu tóc đã hoa râm gác ở lối vào kia, võ công sâu không lường được, Bạch Thiểu Tình mới tới gần đã bị phát hiện hành tung.

May mà ngày đó quyết đoán kịp thời, bỏ trốn mất dạng.

Vừa nãy khi Phong Long cưỡi ngựa đưa mình vào rừng, thiếu chút nữa đã tưởng sẽ đi con đường bình thường, cũng bị tóm lấy cho ba lão nhân kia nhận mặt.

Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên hít một tiếng.

“Đại ca, ngươi thật sự đưa Bích Lục kiếm cho ta sao?”

“Đương nhiên.”

Bạch Thiểu Tình bị đôi mắt sáng ngời hữu thần của hắn nhìn vào, tim lập tức nhảy loạn. Bạch Thiểu Tình khẽ liếc hắn một cái, như tính toán làm chuyện gì đó, gật đầu lẩm bẩm nói, “Tốt lắm…”

“Được không?”

“Ân?”



“Ngươi không phải lạnh sao?”

Giờ đang là giữa hè, sao lại lạnh được? Bạch Thiểu Tình vẫn âm thầm cảm giác Phong Long truyền nhiệt lực tới, kéo dài mà không hề gián đoạn, hiển nhiên tâm tư vẫn cực trong sáng, chưa từng giấu giếm cái gì.

Nhớ lại chính mình nơi nơi chốn chốn lừa dối Phong Long, không tránh khỏi có chút bất an.

Hai người đêm khuya ra khỏi rừng, tìm nơi bờ sông một chỗ xanh cỏ mà nghỉ qua đêm.

Sáng sớm tỉnh lại, chỉ còn mỗi mình Phong Long, tay nải của Bạch Thiểu Tình cùng Bích Lục kiếm, ngay cả người, cũng đã biến mất.

Phong Long cũng không kinh ngạc, tầm mắt vừa chuyển, rơi ở mặt cỏ bên cạnh là một phong thư.

Mở ra, bên trong là nét bút cẩn thận ngay ngắn của Bạch Thiểu Tình: <
Phía dưới chi chít, là sơ đồ thiết trí của cơ quan, ba mươi vòng đồng trong cơ quan cũng được vẽ lại rõ ràng, cơ quan sau mỗi vòng đồng biến đổi tầng tầng lớp lớp, tất cả đều có ở trong.

Phong Long cẩn thận nhìn hồi lâu, ghi tạc trong đầu, bỗng nhiên khẽ cười. Từ trước đến nay hắn vốn đã khí vũ hiên ngang, giờ phút này, nụ cười ấy lại lộ vẻ vô tình lạnh khốc làm người ta phải lạnh ca người.

Vốn tưởng phải cực kì tốn thời gian, không ngờ y lại dễ dàng đầu hàng thế này.

“Tiểu Biên Bức nhi này…” Nói khẽ một câu, trong giọng nói lại bất giác có vẻ thân thiết đến không ngờ.

*****Bạch Thiểu Tình để thư lại rời đi, dọc đường đi, tâm tư cũng rất loạn.

Lúc đưa cơ quan phổ ra, y cũng không có bao nhiêu lý trí, sau này nếu Phong Long cẩn thận truy vấn chân tướng, sẽ còn phải phí công phí sức chu toàn mọi chuyện. Nhưng kỳ hạn một tháng đã sắp tới, Bích Lục kiếm lại không thể không đưa lên Chính Nghĩa giáo, nghĩ đến đây, lòng đột nhiên thấy áy náy.

Cả đời này, y đã phụ không ít người, nhưng không thể phụ mẫu thân. Không ngờ tới hôm nay, người không đành lòng phụ, lại thêm một Phong Long.

Lúc trước khi có được cơ quan phổ, y đã cực kì vui sướng, nghĩ đến Kinh Thiên Động Địa hoàn trong bảo tàng có thể giúp công lực tăng tiến, không kịp chờ thêm một đêm, cứ thế mà phi thẳng đến.

Không ngờ dù đã có cơ quan phổ nhưng lại đụng phải tầng tầng lớp lớp cao thủ bảo vệ bảo tàng, thiếu chút nữa là phải bỏ mạng trong rừng, lúc ấy y thật sự là hận thấu xương cái mệnh lệnh đó của võ lâm minh chủ.

Dù sao cơ quan phổ ở trong tay mình dù có cũng coi như vứt đi, không bằng bán một phần nhân tình cho Phong Long, định dùng Bích Lục kiếm để đổi lấy.

Nhiều lần loại bỏ ý nghĩ ấy trong đầu, Bạch Thiểu Tình lắc đầu cố quên đi dòng sông Ngân dưới ánh trăng đêm ấy, cả đàn hồ điệp đồ sộ bay lượn trong không trung.

Một vật đổi một vật mà thôi, coi như Bích Lục kiếm đổi bảo tàng đi.

Bất tri bất giác, y đã đến Kim Lăng.



Hôm đó là hết kì hạn một tháng, Bạch Thiểu Tình mang Bích Lục kiếm, ngẩng đầu hiên ngang bước vào trang viên.

Vẫn là điểu ngữ hoa hương như trước, như chốn thế ngoại đào nguyên.

Lần này, Hướng Lãnh Hồng đã chờ trong khách thính từ trước.

Trên bàn, không ngờ còn đặt một ấm trà Long Tĩnh vừa pha.

“Hướng Phó giáo chủ dường như đã đoán được ta sẽ mang kiếm đến?”

Hướng Lãnh Hồng cười đến giống đại tài chủ ở thôn quê, tựa như hôm nay chỉ còn chờ đón tiểu thiếp thứ năm.

“Ngươi cứ quanh quẩn trước cửa chỗ ta những ba ngày, trong tay vẫn luôn cầm Bích Lục kiếm.” Hướng Lãnh Hồng ha hả cười nói, “Nếu ngay cả cái này cũng không biết, vậy chẳng phải ta chẳng còn mặt mũi gì rồi sao? Biên Bức công tử, chúc mừng bái sư thành công.” Hắn vươn tay.

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng cong môi, cúi đầu nhìn Bích Lục kiếm ấm áp trong tay, trong mắt như không có ý muốn buông tay, “Không phải tự tay ta phải giao cho giáo chủ?”

“Do ta thay mặt giao, kiểm nghiệm thật giả xong, ngươi chính là người trong Chính Nghĩa giáo ta.”

Bích Lục kiếm, đã bị ngón tay thô ráp của Hướng Lãnh Hồng nắm một đầu. Bạch Thiểu Tình cắn răng, từng ngón từng ngón tay trắng nõn, buông ra.

Hướng Lãnh Hồng cầm kiếm, cẩn thận xem xét, “Quả nhiên là Bích Lục kiếm. Mạc Thiên Nhai Phong gia, từ nay về sau không phải sợ nữa.” Hắn quay đầu, đầu ngón tay bắn ra, phía sau rèm hiện ra bóng dáng nam nhân tầm trung, mặt không chút thay đổi, khoanh tay chờ phân phó.

“Tiểu nhi tử của Tư Mã gia vừa mới sư thành mãn nghệ (học xong từ sư phụ, có thể ra ngoài), ngươi đưa kiếm này đến phân đàn Giang Nam, bảo tả đàn chủ chặn hắn ở trên đường đến Giang nam, dùng kiếm nay giết hắn.” Hướng Lãnh Hồng nhìn như tùy ý giao Bích Lục kiếm cho thuộc hạ, “Thi thể đưa thẳng về Tư Mã gia.”

“Khoan!” Bạch Thiểu Tình thoáng chấn động, nhíu mi nói, “Hướng Phó giáo chủ, đây là vì sao?”

“Giang hồ tứ đại gia, có Phong gia và Tư Mã gia mấy năm gần đây xuất hiện nhiều hậu bối kiệt xuất.” Hướng Lãnh Hồng nói, “Chúng ta đương nhiên phải tốn chút công sức.”

“Nói vậy là, Chính Nghĩa giáo là muốn hãm hại minh chủ võ lâm?” Ngồi xuống, thản nhiên nhấp một ngụm trà Long Tĩnh nhỉ, quả nhiên hương thơm đầy miệng.

“Nghe nói Phong Long cùng Bạch Thiểu Tình là huynh đệ kết nghĩa,” Hướng Lãnh Hồng lộ ra nụ cười khó hiểu, “Bạch Tam công tử không phải là không đành lòng chứ?”

Bạch Thiểu Tình không lên tiếng, chỉ khẽ mở môi, quay đầu vờ như thưởng thức thi họa trên tường.

Bạch Thiểu Tình nhìn cầm kiếm bóng người như có như không sau rèm, trong lòng hắn khác thường nhưng trên mặt lại không ngừng mỉm cười, chắp tay nói, “Kiếm đã giao, lúc này ngày mai, Thiểu Tình lại đến bái kiến sư phụ.”

Không đợi Hướng Lãnh Hồng trả lời, xoay người ra khỏi khách thính.

Ra ngoài trang viên, lập tức một đường phi nước đại.

.

Y vốn có khinh công trác tuyệt, trái rẽ phải quẹo, chạy tới vùng núi rừng, ở trong đó bay qua bay lại một làn, thỉnh thoảng dừng bước nhíu mi, như đang xác định phương hướng để truy tìm, một lúc lâu sau, biết rõ người cần tìm đang ở ngay phía trước, lập tức lấy một viên thuốc đỏ tía từ trong lồng ngực ra.

“Huynh đệ phía trước xin dừng bước.”

Trong rừng quả nhiên có người, chỉ là đang cúi đầu chạy, bỗng nghe tiếng kêu phía sau, toàn thân đề phòng, quay đầu lại.

“Chuyện gì?” Thấy là Bạch Thiểu Tình đã gặp qua ở phân đàn, vẻ mặt đề phòng thoáng lơi lỏng.

Bạch Thiểu Tình liếc thoáng, sau lưng hắn có một cái bao dài, hiển nhiên là đã để Bích Lục kiếm trong đó để tránh gây sự chú ý của người khác.

“Hướng Phó giáo chủ còn có việc phân phó,” Bạch Thiểu Tình thản nhiên tiến lên trước, xòe bàn tay ra, để lộ viên thuốc đỏ tía, cười nói, “Huynh đệ thân mang trọng vật (vật quý), một đường phiêu lưu quá nhiều, một viên thuốc này, là Hướng Phó giáo chủ cho ngươi phòng thân …”

Lòng bàn tay trắng nõn ôn nhuận, nâng viên thuốc đỏ tía quả thực rất đẹp.

Người nọ cúi đầu nhìn, chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm, mới vừa kinh ngạc thì người đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhìn hắn ngã xuống, khẽ cười nói, “Đừng có tùy tiên nghe người ta nói gì hết, chẳng lẽ Hướng Phó giáo chủ không dạy cho ngươi?” Trong mắt y hiện lên vẻ hài lòng khi quỷ kế đã thực hiện được, rồi lại nhanh chóng tắt mất, ngồi xuống, lật xem cái bao phía sau người kia.

Lúc cởi ra, lại chỉ thấy một thanh đao bình thường.

Trong lòng bỗng nhiên có linh cảm xấu, Bạch Thiểu Tình biến sắc, đột nhiên nhảy tránh, vội vàng thối lui.

Nhưng đã đã muộn, phía sau phát ra tiếng gió, bên thắt lưng đã tê rần, hai đầu gối mền nhũn.

Bạch Thiểu Tình phịch một tiếng, ngã xuống rừng. Đôi mắt to sáng vẫn còn mở thật to.

Trên mặt Hướng Lãnh Hồng là nụ cười dài, hiện ra trên đỉnh đầu y.

“Cái này gọi là đường lang tại tiền, hoàng tước tại hậu (bọ ngựa ở trước, hoàng tước ở phía sau, aka tập kích).” Hướng Lãnh Hồng nói, “Ngươi không chịu buông Bích Lục kiếm kia, quẩn quanh tận ba ngày mới đưa lên, sao ta lại không cảnh giác cho được?”

“Hướng Phó giáo chủ lệnh cho kẻ bình thường đi đưa Bích Lục kiếm, ra là có tâm tính kế.”

“Kẻ bình thường? Hắn chính là một trong thập đại Kim Cang dưới tay ta. Dược mà ngươi hạ trên Bích Lục kiếm, đúng thật là quá độc. Không biết tên gọi là gì?”

Bạch Thiểu Tình cũng chẳng kiêng dè, co ngươi trong trẻo lạnh lùng của y thản nhiên ngước lên, “Dược này là do Ân Nhược Thủy của Nam Sơn phái mới chế ra gần đây, ai mà biết nó tên gì. Ta thẳng đường đến đây, sợ có kẻ trộm kiếm, cho nên mới bôi lên thân kiếm, nếu lỡ có mất thì cũng dễ dàng lần lại được, thiết tặc (trộm) cũng bị trúng ít độc, vốn chẳng có gì đáng trách.”

“Ngụy biện cũng vô dụng, tự ngươi đi giải thích với giáo chủ đi.”

Chỉ phong lại khởi (công lực bắn ra từ đầu ngón tay).

Bạch Thiểu Tình bị Hướng Lãnh Hồng điểm trúng huyệt đạo, yếu ớt nhắm mắt lại.

***Trước ngực tê dại, là cảm giác được giải huyệt đạo.

Bạch Thiểu Tình từ từ mở mắt.

Gặp cái gì được chứ? Bạch Thiểu Tình rất lạnh tĩnh, Chính Nghĩa giáo cũng không có thiện nam tín nữ (người tốt), huống chi Hướng Lãnh Hồng nói phải giao y cho giáo chủ xử lý.

Vì sao lại bôi dược lên Bích Lục kiếm trước? Vì sao lại âm thầm đoạt kiếm? Dù y có dùng cách nào để biện hộ đi nữa, chỉ sợ không thể thoát khỏi bốn chữ: bụng dạ khó lường.

Đôi môi mỏng duyên dáng khép mở, nhớ lại bao nhiêu người đã đắc tội Chính Nghĩa giáo chưa có ai được chết thoải mái. Chính Nghĩa giáo, dường như còn có hinh đường chuyên tra tấn người ta, Đường chủ Hách Dương, nghe nói tâm ngoan thủ lạt (độc ác), có hứng thú đặc biệt với việc tra tấn lăng nhục phạm nhân.

“Tỉnh rồi?”

Thanh âm ôn nhu xuyên qua màng tai, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên chấn động, lông mi khẽ run, đột nhiên kinh hỉ, kêu một tiếng, “Đại ca?” Vừa muốn vươn ra nắm lấy tay Phong Long, lại mẫn cảm phát hiện chút dị thường, tầm mắt lập tức cụp xuống.

Bên hông Phong Long, chính là Bích Lục kiếm đang lẳng lặng treo trên đó.

Ánh mắt vừa tiếp xúc với thứ màu xanh ấm áp kia, Bạch Thiểu Tình cố áp chế cảm giác cuồn cuộn trong lòng, nhất thời cứng còng.

Đôi mắt trong sáng luôn có vẻ thông minh Duệ Trí, giờ đây nhắm chặt lại, giống như không đành lòng ép mình phải nhìn thấy việc tàn nhẫn nhất xảy ra trước mắt. Nhưng thứ màu xanh kia lọt vào tầm mắt, giống như độc dược xâm nhập vào cơ thể y, đâm mắt y đến đau đớn, theo kinh mạch chạy khắp cơ thể, từ từ ăm mòn tâm can y.

Khuôn mặt tuấn mỹ, co rúm, vặn vẹo.

Ngón tay thon dài nắm chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào, một giọt máu tràn ra, rơi xuống.

Phong Long đứng ở trước giường, “Ngươi thực kinh ngạc?” Ngữ khí của hắn bình thản, ngoại trừ có cảm giác quyết đoán và uy nghiêm mà Bạch Thiểu Tình chưa bao giờ nghe thấy, nhưng vẫn còn nét thuần hậu như xưa.

Bạch Thiểu Tình không trả lời.

Y đã không còn khí lực để trả lời. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Bích Lục kiếm, y như đã bị một kiếm đâm trúng ngực, chút ít khí lực còn sót lại đã bị rút mất.

Toàn thân y, bất giác run lên, giống như kẻ đi trên con đường đầy tuyết, không ngừng run rẩy, chỉ vì bộ xương cần phải ma sát chút ít để sinh ra lượng nhiệt ít ỏi đến đáng thương. Nhưng đến kho ngừng run rẩy, cũng chẳng khác nào đã đến phút cuối của sinh mệnh.

“Lúc trước khi ta biết lịch đại (các đời) Phong gia đều là Chính Nghĩa giáo chủ, cũng thực kinh ngạc.” Phong Long từ từ nói, “Nhưng ta nhanh chóng phát hiện, thì ra đồng thời làm Giáo chủ Chính Nghĩa giáo và minh chủ võ lâm, lại là chuyện thú vị đến vậy.”

Hắn cúi đầu, lẳng lặng nhìn Bạch Thiểu Tình.

“Thiểu Tình, vì sao ngươi phải đoạt Bích Lục kiếm trong tay Hướng Lãnh Hồng?” Hắn bỗng khẽ thở dài.

Giống như bị que hàn áp vào, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt đen nhanh rõ ràng mở rất lớn, giống như muốn lòi ra cả hốc mắt.



Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Bạch Thiểu Tình, Phong Long nở nụ cười, “Ta hiểu.”

Ngươi hiểu cái gì? Ngươi thì hiểu được cái gì? Bạch Thiểu Tình âm thầm điên cuồng la hét: ngươi đừng tự mình đa tình, vì sao ta đoạt kia Bích Lục kiếm, dù có cả ngàn lý do, cũng không có lấy một lý do là vì ngươi!

Y túm chặt sàng đan (khăn trải giường) bên người, nhìn chằm chằm vào Phong Long.

Sóng dữ cuồn cuộn trong mắt, hết trận này đến trận khác, cuối cùng, y chậm rãi cúi đầu.

“Phong đại giáo chủ, ngài thật là lợi hại.” Mới nói câu đầu tiên, âm thanh vốn trong trẻo của y, lại khàn khàn đến bất ngờ.

“Thiểu Tình, ngươi nên gọi ta là đại ca.” Phong Long mỉm cười, “Cho dù ngươi không chịu nhận ta đây làm đại ca nữa, cũng có thể gọi ta một tiếng sư phụ. Hay là… Ngươi đã không còn cần Hoành Thiên Nghịch Nhật công nữa?”

Bạch Thiểu Tình cắn răng, y đột nhiên nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi.

Đến khi mắt mở ra lần nữa, trên mặt chỉ còn lạ vẻ bình tĩnh.

“Sư phụ sớm biết ta là Biên Bức?”

“Đương nhiên.”

“Sư phụ sớm biết cơ quan phổ ở chỗ ta?”

“Khinh công của Tây Sơn Tàng gia vốn đã độc bộ (đứng đầu) võ lâm, Biên Bức với hành tung quỷ dị kia sử dụng khinh công, vừa vặn khá giống khinh công của Tây Sơn tàng gia.” Phong Long nói nhỏ, “Nếu đã có thể lấy được bí tịch võ công của Tây Sơn Tàng Bình, nói vậy cơ quan phổ đã ở trong tay Biên Bức. Nếu không, sự vụ của ta vốn bận rộn, sao có thể chỉ vì Biên Bức mà lặn lội một chuyến đến tận Bạch gia?”

Sắc mặt Bạch Thiểu Tình vẫn tái nhợt như cũ, giờ phút này cũng chẳng còn vẻ cứng ngắc nữa.

Y bỗng nhiên cười rộ lên, “Sư phụ muốn có cơ quan phổ, làm gì cần phí nhiều công sức như vậy? Cứ thẳng thắn mở miệng, sao đồ nhi không tự tay dâng lên được chứ?”

“Vạn nhất ngươi không đưa thì sao?” Phong Long nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình, buồn bã nói, “Nếu lỡ ngươi bỗng nhiên ngoan cố, e là chuyện gì cũng làm được. Huống chi… Ta thật sự hơi chút thích thú khi ngươi gọi ta là đại ca.”

“Đa tạ sư phụ xem trọng.” Bạch Thiểu Tình mồm miệng lưu loát cảm tạ, đã đứng xuống dưới giường. “Nghi thức bái sư còn chưa xong…” Y tự do tự tại như đang ở nhà mình, đi đến trước cửa sổ, cầm lấy một chén nhỏ, rót trà nóng vào trong.

Đến trước mặt Phong Long, không chút ngại ngùng, điềm tĩnh quỳ xuống.

Chén trà giơ lên cao quá đầu, “Đây là chén trà bái sư, thỉnh sư phụ uống hết.”

Phong Long từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười.

“Vì sao sư phụ không uống? Chẳng lẽ sư phụ đổi ý, không muốn thu nhận Thiểu Tình nữa?” Bạch Thiểu Tình ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ ngước, “Hay là sư phụ sợ trong chén có độc?”

Phong Long khẽ nhướng mày, vươn tay.

Trong nháy mắt đầu ngón tay đụng tới chén trà, cổ tay lật lại, thầm vận công lực. Bạch Thiểu Tình lập tức di chuyển, nhảy dựng lên, ánh sáng trong lòng bàn lóe ra, tiểu đao không biết giấu trong lòng bàn tay từ lúc nào đã đâm đến trước người Phong Long.

Phong Long vội vàng thối lui, vận công bảo vệ toàn thân, xuất chưởng.

“Ân!” Một tiếng kêu đau đớn bật ra, Bạch Thiểu Tình bị chưởng phong đẩy ngã giường. Y giãy dụa vài lần, đột nhiên bật người dậy, hung tợn trừng Phong Long, bên môi đã mang theo màu đỏ nhàn nhạt.

Tiểu đao với hình dáng kì lạ kia, đang bị Phong Long nhàn nhã thưởng thức.

“Đao của Sơn Đông Hồ gia? Đao này chuyên phá thần công hộ thể, là khắc tinh của người có nội lực thâm hậu, chính là trân bảo gia truyền được Sơn Đông Hồ gia nghiêm mật cất giữ, không ngờ cũng bị ngươi trộm được.”

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Đáng tiếc, không phải là khắc tinh của ngươi.”

“Tu vi nội lực của ngươi mà lớn hơn một chút, thì cũng khó nói.” Phong Long tiến lên vài bước, dừng lại bên giường, “Thiểu Tình, ngươi làm việc từ trước đến nay đều rất chu toàn, hôm nay vì sao lại không để ý hậu quả?” Hắn thở dài.

Trong lúc thở dài, chỉ phong nhanh chóng bắn ra, liên tiếp điểm sáu đại huyệt trước ngực Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình ngã ngửa xuống giường, mắt vẫn còn mở lớn. Vẻ bi phẫn và thê lương lạnh lẽo in hằn trên mặt y mà Phong Long chưa từng thấy bao giờ. Nhớ rõ lúc bảy mươi hai khẩu nhà Trương Như Lâm – danh túc (aka lão làng, kẻ có địa vị cao) của võ lâm bị tàn sát từng người từng người, trước khi Trương Như Lâm chết, phát hiện vị cứu tinh minh chủ võ lâm mà mình vẫn mong chờ lại chính là giáo chủ của Chính Nghĩa giáo, vẻ mặt kinh ngạc và phẫn nộ của lão khi đó, cũng không sánh bằng Bạch Thiểu Tình lúc này.

Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm mảnh mai của Bạch Thiểu Tình lên. Từng cơn run rẩy khe khẽ truyền qua làn da thịt trơn mềm lên đầu ngón tay.

“Chống cự và bất cam của ngươi, giống như lần đầu tiên bị người đụng vào.” Phong Long nói, “Nhưng ta biết, đây không phải lần đầu tiên của ngươi.” Hắn nheo mắt lại, hỏi, “Ta thực muốn biết, rốt cuộc có bao nhiêu người chạm qua ngươi?”

Bạch Thiểu Tình hỏi lại, “Ngươi có biết, ta có bao nhiêu võ công của các phái không?”

“Ba mươi bốn gia.”

“Như vậy, “ Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhếch môi, “Đương nhiên không chỉ có ba mươi bốn người.”

Mặt Phong Long lập tức căng cứng, nhưng nhanh chóng, khóe môi lại nhếch lên.

“Ba mươi bốn…” Phong Long ngồi xuống đầu giường, cúi đầu xem kỹ, “Thì ra đã có ba mươi bốn, xem ra bọn họ đều đã hưởng qua tư vị của ngươi, cũng đều đã đến địa phủ.”

“Hưởng không chỉ ba mươi bốn, giết cũng không chỉ ba mươi bốn.” Trong mắt Bạch Thiểu Tình chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, “Còn có mấy người tạm thời buông tha, ngày sau sẽ giết.” Y biến sắc, nhìn chằm chằm Phong Long, nói, “Nếu ngươi chạm vào ta, cũng sẽ kết cục giống bọn chúng.”

“Ngươi giết được ta?”

“Sớm hay muộn mà thôi.”

Phong Long tự tiếu phi tiếu, dùng bàn tay có thể làm rung chuyển cả đất trời kia, nhẹ nhàng mơn trớn mặt Thiểu Tình.

“Nhân nhi như thần như tiên thế này, sao lại có thân thể dơ bẩn như vậy?” Phong Long ôn nhu nói nhỏ, nhiệt khí truyền vào tai Bạch Thiểu Tình, “Ta sẽ khôi phục lại thân thể sạch sẽ như lúc mới sinh cho ngươi.”

Thiểu Tình nghe ra không ổn, ánh mắt phát sáng chuyển tới gương mặt anh tuấn của Phong Long.

Phong Long đứng lên, vung tay lên, một lần nữa điểm mấy chỗ đại huyệt trên người y.

Vừa mới mới âm thầm vận công từ từ khai thông kinh mạch một chút, nháy mắt đã bị phong kín trở lại, Bạch Thiểu Tình đương nhiên hung hăng trừng Phong Long.

“Ngoan ngoãn đợi ở trên giường đi.” Phong Long nói, “Bản lĩnh điểm huyệt của Phong gia, cố gắng giải huyệt sẽ chỉ làm ngươi hối hận thôi.”

Nhìn bóng dáng Phong Long biến mất, Bạch Thiểu Tình làm sao nghe lời hắn, lập tức cố gắng vận công. Nhiệt lưu chuyển tới huyệt ngực bị phong bế trước ngực, vận chuyển hai vòng, nhưng vẫn không thể giải được, ngược lại còn có cảm giác tê đại dâng lên từ huyệt đạo đó, từ từ lan đến tim.

Dần dần, toàn thân khó chịu như thể bị kiến cắn đốt.

Mồ hôi không ngừng chảy ra từ trên trán Bạch Thiểu Tình.



“Biết ngay là ngươi sẽ cố gắng giải huyệt đạo mà.” Chiếc cằm ngang bướng được nangalene nhẹ nhàng. Không biết khi nào, Phong Long đã trở về. “Chỉ với chút nội lực này của ngươi mà muốn giải huyệt đạo bị ta điểm ư?” Ý châm chọc lóe lên trong mắt.

Đôi mắt đen nhánh của Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhìn qua một bên.

Người đứng dưới mái hiên [3], không thể tranh cãi vô nghĩa.

“Thiểu Tình, đã nghe qua Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ * chưa?” Trong tay Phong Long cầm một chiếc bình bằng mã não được chạm trổ vô cùng cẩn thận, vừa nhìn là biết ngay trong đó hẳn chứa thứ vô cùng trân quý.

(hoa dung nguyệt mạo: xinh đẹp; lộ: nước => công dụng xinh tham khảo phía dưới ^^)

Thiểu Tình bỗng nhiên chấn động, “Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ của Miêu Cương?”

“Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ là thánh dược của Miêu Cương, mỹ mạo của nữ tử đương nhiên còn quý giá hơn cả sinh mạnh. Vạn nhất dung mạo bị hủy, chỉ cần thoa Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ này lên mặt, da thịt bên ngoài sẽ từ từ bị ăn mòn, sau đó làn da mới sẽ sinh ra, mềm mại như da anh nhi (trẻ con mới sinh).” Phong Long thản nhiên nói, “Đương nhiên, khi Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ này ăn mòn da thịt bị thương trên người, ít nhiều gì cũng không thoải mái được. Vì cái đẹp cả thôi, phải chịu chút ít đau đớn cũng đáng giá.”

Kỳ thật, thoa kia Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ kia, rồi chờ đợi, sao chỉ là ‘chút ít đau đớn’ được.

Khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Ngươi…” Bạch Thiểu Tình mím môi, cảnh giác hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”

“Thì ra… Lá gan ngươi cũng không lớn lắm nhỉ.” Phong Long duỗi bàn tay to ra, lật Bạch Thiểu Tình vốn không hề có sức chống cự lại. Soạt! một tiếng, vạt áo hắc y bị dễ dàng kéo xuống. Sau đó lại tách cặp đùi trắng nõn của y ra, lộ ra cúc động phấn hồng.

Vẻ nhục nhã hằn lên mặt, Bạch Thiểu Tình bị người khống chế, không thể phản kháng, chỉ đành cắn răng không nói.

Tuy y lấy sắc dụ người, nhưng luôn cự tuyệt những kẻ đó phá hư thân thể mình, không ngờ nhất thời tức giận dùng lời lẽ kích thích Phong Long, lại rước lấy hậu quả đáng sợ thế này.

Nhưng tính tình y vốn kiên cường, chuyện cho tới bây giờ, nói sao cũng không chịu biện bạch, chỉ dứt khoát ngửa đầu nhắm hai mắt, mặc cho số phận.

“Màu sắc thật đẹp.” Phong Long vỗ về đôi chân trơn mềm, “Để cho đám người thấp hèn kia chơi đùa thật sự quá đáng tiếc. Thiểu Tình, sao ngươi có thể không thương lấy chính mình như vậy?”

Ngay sau đó, tiếng nắp bình bị mở ra vang lên. Miệng bình lạnh lẽo, kiên định mà thong thả tiến vào trong cơ thể Bạch Thiểu Tình.

Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ chảy qua thông đạo hẹp dài, vừa gặp da thịt đã lập tức hòa tan, máu loãng nhàn nhạt chảy ra, đúng là một lớp da thịt đã hoàn toàn bị hủy.

“Ô…” Hàm răng cắn chặt đột nhiên dùng sức, máu tươi từ trên môi nhỏ xuống. Đau đớn kh bị dược vật ăn mòn, từ nơi mẫn cảm nhất như lốc xoáy quét qua toàn thân. Nếu không phải huyệt đạo đã bị phong bế, chỉ sợ Bạch Thiểu Tình đã đau đến lăn lộn trên giường.

“Đừng cắn mình bị thương.” Phong Long chăm chú nhìn y, đôi tay dày rộng đè xuống bờ vai y, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, lại điểm trúng đại huyệt phía sau y.

Khớp hàm vô lực nhả ra, lần này, ngay cả quyền lợi cắn răng cũng không có.

Trong mắt Bạch Thiểu Tình, bắn ra oán hận không chút che dấu.

Phong Long mỉm cười, “Giờ phút này nếu nói là muốn tốt cho ngươi, ngươi nhất định không phục.” Mỉm cười không thay đổi, nhẹ nhàng nâng mông y lên, làm cho chất lỏng ăn mòn da thịt kia chảy vào, tiến đến chỗ sâu hơn trong cơ thể y.

Thân thể dưới bàn tay càng run rẩy hơn, nhưng đôi mứtđen nhánh vẫn còn ánh lên quang mang không phục.

“Thiểu Tình, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ như một anh nhi, sạch sẽ.” Hai tay chống bên đầu y, Phong Long từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi tới gần, trong mắt sáng ngời thần quang, “Băt đầu từ hôm nay, ngươi chỉ thuộc về ta. Từ đầu đến chân, không sót chỗ nào, đều thuộc về ta.”

Đôi môi nóng bỏng bao lấy, cướp đoạt nốt số không khí không còn bao nhiêu, cũng cướp đoạt mất thần trí của y.

“Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ mặc dù trân quý, ta cũng sẽ không keo kiệt. Nếu dám khoe khoang ba mươi bốn người chạm qua ngươi, ta sẽ dùng nó tắm cho ngươi ba mươi bốn lần.”

Trong bóng đêm, thanh âm Phong Long, như truyền đến từ bên bờ địa ngục.

Gằn từng tiếng, nhiếp nhân hồn phách (hồn phách cũng phải run sợ).

————————————————————-

[1] Theo những gì tìm được theo gg hình ảnh thì hình như em nó là loại bướm Ideopsis similis similis

[2] Nguyên văn: 印度紫罗兰. Ta thề là ta không thêm không bớt, còn tại sao lại có Ấn Độ ở đây thì… ta không biết a TT^TT. Vì loài bướm này tiểu Tình không biết là loài gì, thế nên… không có hình đâu ạ. thay vào đó, các nàng ngắm hoa tử la lan đỡ đi vậy.

[3] Lấy từ câu: người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. ý chỉ sự khuất phục vì hoàn cảnh bắt buộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook