Biên Bức

Quyển 1 - Chương 8

Phong Lộng

20/01/2017

Phong Long quả nhiên nói được thì làm được.

Ngày tiếp theo, khi Bạch Thiểu Tình lơ mơ tỉnh lại, bị bắt ép uống thang dược, lại thấy Phong Long cầm bình mã não đi đến.

“Ngươi sẽ không thực sự có ba mươi bốn bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ chứ?” Thiểu Tình lạnh lùng hỏi.

“Không chỉ ba mươi bốn bình đâu.”

Cơn đau dưới thân vẫn chưa ngừng lại từ khi y tỉnh dậy, Bạch Thiểu Tình hiểu đây là do sau khi da thịt bị ăn mòn, lớp da mới đang được tái sinh. Nghĩ đến khổ hình phải chịu liên tục ba mươi bốn lần như vậy, trong lòng y khẽ run lên. Giờ phút này mà còn biện bạch với Phong Long, không thể nghi ngờ là tự rước lấy nhục, Phong Long cũng chưa chắc đã tin tưởng.

Bạch Thiểu Tình chưa bao giờ là người ngoan cố không biết tiến lùi, con ngươi chậm rãi xoay chuyển, nhìn Phong Long, “Sư phụ thật sự nhẫn tâm đối đãi với Thiểu Tình vậy sao?”

“Ha hả, bây giờ ngươi đã chịu nhân ta là sư phụ rồi sao?”

“Hôm qua không phải Thiểu Tình đã quỳ dâng trà bái sư rồi đó sao?” Bạch Thiểu Tình mím môi, khuôn mặt trắng nõn che đậy vầng sáng không thể nhìn thấy. “Sư phụ danh chấn giang hồ, không người có thể địch lại, sao lại sợ một thanh đao cỏn con của Hồ gia chứ? Thiểu Tình chẳng qua là muốn xem thử sư phụ lợi hại đến mức nào thôi.”

“Nga?” Phong Long nheo mắt, “Vậy sư phụ lợi hại không?”

“Đương nhiên lợi hại.”

Phong Long dường như rất cao hứng, ha hả cười. Tiếng cười hồn hậu của hắn làm cho Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày làm bạn trên chốn giang hồ kia.

Sông ngân dưới thác, hồ điệp đầy trời.

Một cảm giác chua xót không cách nào hình dung trào ra từ dưới đáy lòng, ánh mắt nhìn Phong Long cũng bất giác có chút bất thường. Ngẩng đầu nhìn nam nhân khí vũ hiên ngang, Bạch Thiểu Tình đột nhiên cảnh giác.

“Sư phụ, bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ kia…” Y dùng âm điệu mê hoặc lòng người nhất có thể, lười biếng hỏi, “Có không bỏ bớt vài lần không? Ba mươi bốn lần, lãng phí thời gian.”

“Thời gian?”

Thiểu Tình mỉm cười mờ ám, “Sư phụ chẳng lẽ không muốn xem kỹ thân thể Thiểu Tình sao?” Dù y không thể nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại lại lộ vẻ nũng nịu nhu mì, ngay cả mỹ nhân đệ nhất võ lâm cũng cảm thấy không bằng…

“Rất muốn.” Phong Long sâu kín thở dài, ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, “Nhưng vì đồ nhi yêu quy của ta, ba mươi bốn lần này, một lần cũng không thể thiếu.”

Nụ cười của Bạch Thiểu Tình, lập tức đông cứng trên mặt.

Xốc chăn lên, lộ ra hạ thân trần trụi phía dưới, cặp đùi trắng nõn lại bị tách ra. Máu loãng chảy ra hôm qua đã được rửa sạch sẽ, mùi hương độc đáo của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ nhàn nhạt bay ra từ trong nhập khẩu cúc hoa. Ngón tay Phong Long khẽ xâm nhập, lớp da non mịn còn chưa kịp lên, vừa bị đụng vào, lập tức bị móng tay đâm cho chảy máu.

Thiểu Tình đau đến run cả người, kiên quyết nghiến chặt răng. “Sau này rơi vào tay ra, nhất định cũng sẽ phải chịu ba mươi lần chịu tội thế này.”

“Vì sao không mười lần nói một?” Phong Long không thèm để ý chút nào, thản nhiên hỏi lại. Giây lát, miệng bình nhỏ dài lại đâm vào nơi chật hẹp, lại nâng thân thể kia lên một chút, để cho dược dịch chảy vào cơ thể.

“Ô…”

Lớp da non vẫn còn rỉ máu gặp phải chất lỏng cực kì bá đạo, lập tức lại huyết nhục mơ hồ (máu thịt lẫn lộn).

Khuôn mặt tái nhợt bắt đầu vặn vẹo, không thể nhận ra dáng hình tuấn mỹ vốn có. Trên trán, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu ứa ra, rơi xuống gối đầu.

Chiếc cổ thon dài tựa lên gối, tuyệt vọng thở hồng hộc.



Bị Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ tra tấn, làm Bạch Thiểu Tình gầy đi trong thời gian cực ngắn. Thân hình cao lớn, càng thêm gầy yếu hơn trước. Mấy ngày nay, y chưa hề ăn một hạt cơm nào, chỉ có thang dược với mùi vị rất khó uống; cho dù không bị thương, cũng đã sớm đói đến mức chân tay nhũn cả ra.

Đau đớn mỗi ngày không hề ngừng, càng ngày chỉ càng tăng thêm.



“Ô…” Mấy ngày liên tiếp bị tra tấn, dù là người quật cường đến thế nào đi nữa cũng sẽ không còn ý chí. Cắn môi, Bạch Thiểu Tình chỉ muốn rút cái bình mã não đang dốc ngược dưới hạ thân, nhưng bàn tay run rẩy lại bị một bàn tay to tràn đầy sức mạnh nhẹ nhàng nắm lấy.

“Chuyện vô ích chuyện, chẳng phải ngươi sẽ không bao giờ làm sao?”

Bị đau đớn đến mê muội, đôi mắt khép hờ hiện lên hận ý, nhưng lại bị sự bất lực bao phủ trong nháy mắt. Không chỉ có ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy, mà còn cả thân thể vô lực không thể kháng cự lại tra tấn.

Xuất đạo (ra ngoài aka hành tẩu giang hồ) vài năm, đòn tra tấn nhẫn tâm như vậy, là lần đầu tiên y đụng phải.

Lý Duy Thiên của Không Động phái, ở mặt ngoài là chính nhân quân tử không thể nghi ngờ, nhưng bộ dáng háo sắc ẩn sâu dưới đó lại khiến người ta phải khinh bỉ. Bạch Thiểu Tình dùng vài kĩ xảo nho nhỏ, chỉ mất có hai ngày đã học xong Không Động cửu quyền từ gã. Ngày thứ ba, Lý Duy Thiên chết dưới quyền của y.

.

“Ngươi hẳn là cảm thấy được ta quá độc ác,” Nụ cười tao nhã hiện lên bên môi, Phong Long giải bỏ huyệt đạo cho Bạch Thiểu Tình, giam cầm nhân nhi một khi được tự do sẽ lập tức vùng vẫy vào trong ngực, “Kẻ nào thấy bộ dáng này của ngươi, nhất định sẽ không thể dằn lòng nhịn được.”

Thản nhiên vuốt ve phần đùi nhẵn nhụi.

Bạch Thiểu Tình biết hắn muốn làm gì, kịch liệt giãy giụa.

Y ngoan cố giãy giụa, trong mắt Phong Long xem ra cũng chẳng buồn cười tí nào.

Kiều đồn bị kiên định nâng lên, dược dịch vẫn như mấy ngày trước, lần thứ hai chảy vào chỗ sâu trong thân thể. Mặc dù không phải lần đầu tiên phải trải qua cảm giác này, nhưng tiếng rên khàn khàn vẫn bật ra khỏi khớp hàm.

Mái tóc đen mềm như tơ, dính bết lên khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi.

“Giết ta đi!”

Phong Long cười khẽ, nâng cằm y lên, “Nếu ta muốn giết ngươi, cần gì phải lãng phí Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ như thế.”

Bạch Thiểu Tình cắn răng, “Ngươi không giết ta, rốt cuộc sẽ có một ngày ta giết ngươi.”

“Nga?” Vẻ mặt Phong Long vẫn như bình thường, thanh âm lại có có phần vẻ trầm thấp, “Thì ra ngươi hận ta như thế.” Hắn chăm chú nhìn Thiểu Tình, đột nhiên hỏi, “Ngươi hận ta, chẳng lẽ chỉ vì Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ này?”

Cảm giác đau đớn còn hơn cả khi bị dược dịch kia ăn mòn, vỡ nát từ trái tim Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình gần như bị song trọng trời long đất lở ấy đánh tan thần trí. Y nhíu mày, bất an vặn vẹo, Phong Long nhẹ nhàng kìm kẹp y, nhìn như không có gì bất thường, nhưng lại giam giữ chặt chẽ, làm y không thể nào nhúc nhích. Khi cả người lạnh toát như rơi xuống hầm băng, độ ấm duy nhất, lại là từ bàn tay kia truyền tới.

Ấm áp đó, giống như cảm giác ngày đó nắm lấy Bích Lục kiếm.

Vì sao chỉ có tay hắn, mới ấm áp như vậy?

Bạch Thiểu Tình cực kì oán hận, lại khàn khàn kêu to, “Đại ca, đại ca, vì sao người lại đối xử với ta như vậy?” Y tuyệt vọng điên cuồng, trở tay nắm lấy bàn tay Phong Long. Nhưng ánh mắt ngước lên ấy, lại không hề nhìn về phía Phong Long.

Y nhìn trời. Ngoài cửa sổ vẫn là ánh nắng chói chang, vì sao chỉ một mình ta lại lạnh băng đến vậy?

Thân thể không ngừng run rẩy bỗng nhiên bị người ôm chặt, chặt đến mức muốn đánh bật tất cả không khí trong lồng ngực y ra.

“Thiểu Tình, ngươi muốn ta đối xử với ngươi thế nào?” Phong Long trầm giọng hỏi, “Ngươi mặc ý nghênh đón với ai? Ngươi vứt ai như bỏ đi đôi giày rách [1]?”

“Ta không mặc ý nghênh đón, sao có thể lấy được bí tịch võ công? Ta không bỏ giày rách, chẳng lẽ còn chờ đến lúc bị đá ra cửa, cả đời bị bọn chúng khi dễ?” Vẻ mặt Bạch Thiểu Tình đầy thê lương, mở to hai mắt, “Ngươi đường đường là công tử Phong gia, người người đều nịnh hót ngươi, ngưỡng mộ ngươi. Ngươi có biết, bọn chóng khi dễ ta và nương ta thế nào không?”

Lồng ngực chắc nịch của Phong Long, như có chút cứng ngắc.

“Không biết hối cải.” Sau một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói ra bốn chữ. Phong Long nói, “Dù ngươi có chịu khổ thế nào, cũng không thể lấy đó làm cái cớ cho những hành vi bừa bãi đó của ngươi.”

Tuy khuôn mặt tuấn tú đã đau đến nhăn nhíu, Bạch Thiểu Tình vẫn cười ha ha, “Bừ bãi? Ta có thể bừa bãi hơn Phong dại giáo chủ người sao? Cùng lắm thì ta chỉ muốn đấu tranh để sống; còn người, thân là võ lâm minh chủ, lại đi làm giáo chủ tà giáo đệ nhất giang hồ. Thế giới này đã đảo ngược cả rồi, trắng đen cũng chẳng thể phân biệt.”

Sắc mặt Phong Long dần dần trầm xuống, Bạch Thiểu Tình lại giống như đã thông suốt, càng cười vui sướng, giống như chua xót trong lòng y, chỉ ngày càng đậm đặc. Y vừa cười vừa ho khan, nhấc tay lau đi máu tươi bên khóe môi, tựa như đã hoàn toàn quên đi đau đớn dưới hạ thân.

Phong Long chợt vươn tay, điểm trúng huyệt đạo Bạch Thiểu Tình, làm tiếng cười điên cuồng kia bỗng chốc im bặt.

“Ngươi đã mệt.”



Trước khi rơi vào hắc ám, y nghe thấy Phong Long thản nhiên nói ba chữ ấy.

Bạch Thiểu Tình an nhàn nhắm mắt lại.

Phải, ta đã mệt.

Quá mệt mỏi.



Đến khi tỉnh lại một lần nữa, Bạch Thiểu Tình cảm giác thân thể có sự khác thường rõ ràng. Cơn đau vẫn luôn kêu gào dường như đã biến mất, tình trạng mơ mơ màng màng, toàn thân vô lực, dường như cũng có chuyển biến tốt đẹp.

Tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Bạch Thiểu Tình đột nhiên chấn động, tầm mắt chuyển hướng qua cửa phòng.

Phong Long hiện ra ngay ở cửa, trong tay không còn cầm chiếc bình mã não mà y căn hận nữa. Bạch Thiểu Tình bất giác nhẹ nhàng thở phào, lại lập tức nheo mắt, lạnh lùng hỏi, “Phong đại giáo chủ chắc lại muốn đổi biện pháp mới để tra tấn ta?”

“Ngươi nói thử xem.”

“Hẳn là thế. Với vản tính của ngươi, dùng một chiêu thức đến tận ba mươi bốn lần, cũng quá đủ để chán ngấy.”

“Bản tính của ta?” Phong Long thong thả bước đến gần, ngồi xuống bên giường, “Ta vốn định nói cho ngươi biết, với thân thể không lấy gì làm khỏe mạnh của đồ nhi ta, hai mươi lần còn lại tạm thời cho nợ.”

Bạch Thiểu Tình làm ra vẻ giật mình, “Nga, thì ra sư phụ lại quan tâm đến đồ nhi như vậy a. Đúng thôi, Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ dùng trên người ta, đúng là rất đáng tiếc.”

“Nếu ngươi còn để kẻ khác đụng vào người, chẳng những sẽ bị phạt, mà còn phải thanh toán cho xong số nợ tạm thời để đó.” Phong Long thấp giọng cảnh cáo.

Giờ phút này Bạch Thiểu Tình sao dám cậy mạnh nữa, lập tức cúi đầu rũ mắt, “Vâng, đồ nhi đã biết.”

Phong Long cảm thấy có chút buồn cười. “Đã biến thành đồ nhi ngoan rồi à? Sao ngươi biết ta định dạy võ công cho ngươi?”

“Hiện giờ đồ nhi hoàn toàn không có nội lực, sư phụ lại dừng việc dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với đồ nhi.” Bạch Thiểu Tình mỉm cười, “Từ hai điều này, đồ nhi tự vọng đoán như thế.”

Ánh mắt khiến người khiếp sợ của Phong Long nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình, bỗng nhiên nở nụ cười mỉm, “Nội công ngươi vốn loạn thất bát tao, muốn phá rất dễ, nhưng muốn phế bỏ mà không tổn hại đến căn cơ, lại tốn không ít tâm tư của ta.” Hai ngón tay phủ lên chỗ mạch đập trên cổ tay Thiểu Tình, tĩnh tâm phán đoán một lúc, “Thang dược uống mấy ngày nay đã có tác dụng. Bây giờ tuy ngươi không có chút nội lực nào, nhưng kinh mạch đã thông suốt hơn trước.”

“Đa tạ sư phụ.”

Phong Long cười lạnh, “Hôm qua có người nói, sẽ có một ngày ngươi giết ta.”

“Nếu ta có thể giết sư phụ, chứng tỏ thanh xuất vu lam (trò giỏi hơn thầy).” Bạch Thiểu Tình cũng cười lạnh, “Có người kế tục, sư phụ hẳn nên vui vẻ mới đúng.”

Ánh mắt hai người chợt cva nhau, tia lửa bắn tung tóe.

“Mới khá hơn một chút đã vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung).” Phong Long gật đầu, vươn tay về phía trước, nắm Bạch Thiểu Tình lên từ đống chăn mền bằng tơ tằm, tà tà cười nói, “Sư phụ ta đây, phải dạy dỗ lại ngươi thôi.”

Nụ cười mỉm của Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên tràn ngập mị hoặc, “Với sự dạy bảo của sư phụ, đồ nhi luôn tự bảo mình, phải luôn ngoan ngoãn phục tùng.”

Bốp! Một cái tát như trời giáng hạ xuống, đánh cho thân thể Bạch Thiểu Tình nghiêng sang một bên.

Sắc mặt Phong Long âm trầm, “Thiểu Tình, đừng quá phận.”

“Sư phụ, Thiểu Tình làm sao quá phận được? Ngoan ngoãn phục tùng, chẳng lẽ không tốt sao?” Bạch Thiểu Tình từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, má trái đã sưng lên, tơ máu uốn lượn chảy xuống, rơi xuống chăn mền trắng tinh.

“Nhắc lại chuyện ngươi cùng nam nhân khác, ta lập tức lấy hai mươi bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ đén dùng trên người ngươi.” Ánh mắt sắc bén chần chừ dừng lại trên mặt Bạch Thiểu Tình một lát, Phong Long chậm rãi thu lại vẻ giận dữ, khôi phục thái độ bình thường. Kéo Bạch Thiểu Tình đến bên người lần nữa, vuốt ve cái cằm trắng mịn của y, “Ngoan ngoãn phục tùng? Nghe không tồi. Ân, ta không thích ngươi kêu ta là sư phụ. Thiểu Tình, kêu một tiếng đại ca nghe một chút.”

Thân hình trong lồng ngực bỗng nhiên cứng đờ, nụ cười mỉm như có như không trên mặt y bống chốc không thấy đâu nữa.

Phong Long lại cười đến quyến rũ. “Không chịu?”

“Không phải,” Bạch Thiểu Tình mím môi, oán hận nhìn Phong Long, cách hồi lâu mới quay đầu cúi đầu gọi một tiếng, “Đại ca…”

“Vì sao không nhìn ta?” Nâng cằm, ép y phải đối mặt với mình, Phong Long nói, “Trước kia khi ngươi gọi to đại ca, ánh mắt ngươi đều nhìn ta.”

Tay, nắm chặt bên người.

Bạch Thiểu Tình cắn răng, như muốn gắng sức cắn nát toàn bộ răng mình.

“Gọi thêm một tiếng nào.”

“Đại ca.” Tuy rằng cằm bị nâng lên, mặt đối mặt Phong Long, nhưng ánh mắt vẫn bất giác trốn tránh, đầu cúi thấp.

“Lần nữa.”

“Đại ca.”

“Lần nữa.”

Như dây đàn căng chặt bỗng chốc đứt phựt, Bạch Thiểu Tình không chút khoan nhượng hướng ánh mắt đến gương mặt Phong Long trên mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ta, hận, ngươi.” Y nhả từng chữ từng chữ, âm thanh rất nhẹ rất chậm.

Phong Long cười khổ, “Cho nên ngươi thề muốn giết ta?”

Bạch Thiểu Tình im lặng

Im lặng, có khi chẳng khác nào cam chịu.

“Vô phương.” Phong Long bỗng nhiên sâu kín thở dài, ôm Bạch Thiểu Tình vào lồng ngực. “Đối với Biên Bức luôn vứt bỏ không thương tiếc bất cứ thứ gì, người ngươi hận nhất trên đời này là ta. Vậy ngươi cứ dùng hết mọi ánh mắt, tất cả mọi tâm tư lên người ta đi!”

Bởi vì hận, vĩnh viễn sẽ khắc cốt ghi tâm hơn cả yêu.

*****Hoành Thiên Nghịch Nhật công, chí dương chí cương, là kỳ công (võ công hiếm thấy) đệ nhất võ lâm. Nó kỳ (hiếm thấy) ở chỗ, người trong võ lâm, không có mấy người từng lĩnh giáo qua.

Cái gì càng ít xuất hiện, sẽ càng thần bí, đương nhiên cũng càng trân quý.

.

Áo trắng như tuyết.

Thân hình cao gầy, với khuôn mặt tuấn lãng, vẫn luôn có thể hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Quả nhiên phức tạp.” Cẩn thận đọc quyển bí tịch, Bạch Thiểu Tình nhíu mi.

Bên cạnh có một bàn tay vươn ra, khều nhẹ một cái, thư quyển đã rơi vào tay người kia.

Bạch Thiểu Tình quay đầu, “Sư phụ, Thiểu Tình còn chưa học thuộc mà.”

“Ngươi gọi ta là gì?” Ngữ điệu cảnh cáo trầm thấp.

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nghiêm nghị, thản nhiên sửa lại, “Đại ca.”

Tiếng cười khẽ bât ra từ miệng Phong Long. Hắn cầm thư cuốn, liếc qua một cái, “Hoành Thiên Nghịch Nhật công cũng không lưu trên giấy. Cái ngươi xem chỉ là nhập môn cơ bản thôi, chính yếu, còn ở nơi này.” Hắn chỉ chỉ vào đầu mình.

Đôi mắt của Bạch Thiểu Tình sâu không lường được, luôn trong suốt động lòng người, hơi đảo qua chỗ Phong Long, nhưng lại lộ ra ý cười. “Hèn gì có niều chỗ xem không hiểu, thỉnh sư phụ giảng giải.” Y còn đứng lên, quy củ khom người.

Giờ khắc này, y nghiễm nhiên là một đệ tử cực kì hiếu học.



Phong Long ngồi ngay ngắn ở ghế, nhận cái cúi đầu của y, lai nói sang chuyện khác, “Bảo tàng, ta đã lấy ra.”

“Chúc mừng sư phụ…” Trên mặt không chút gợn sóng, nhưng trong tim lại ẩn ẩn phát đau. “Không, chúc mừng đại ca.”

Bạch Thiểu Tình giương mắt lén liếc Phong Long một cái. Ngày đó vì sao lại tân tân khổ khổ viết lại cơ quan phổ, còn lặng lẽ để lại bên cạnh Phong Long chứ?

“Ngoại trừ số lớn châu bảo,” Phong Long nói, “Hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn kia, cũng đã vào tay ta.”

“Chúc mừng đại ca.”

Lẳng lặng nhìn chằm chằm Thiểu Tình áo trắng như tuyết, Phong Long bỗng nhiên thở dài, “Thiểu Tình, ngươi mặc bạch y thật là đẹp mắt.”

“Thiểu Tình vẫn thích hắc y hơn.” Bạch Thiểu Tình thản nhiên trả lời, “Dơi, không phải là màu đen sao?”

“Ngươi ghét màu trắng?”

“Thiên hạ người nào xứng đáng mặc bạch y?”

“Vậy còn ngươi?” Phong Long hỏi.

Bạch Thiểu Tình không chút do dự cười lạnh, “Ta đương nhiên không có bất cứ nơi nào sạch sẽ. Thiểu Tình làm việc thế nào, đại ca chẳng lẽ còn không biết?” Tầm mắt của y chuyển tới bạch y trên người mình, mắt chợt nheo lại, giống như bị sắc trắng thuần khiết này đâm một cái.

Phong Long bỗng nhiên hừ một tiếng.

“La Văn Long, sớm nay đã bị ta xử tử.”

Vốn tưởng rằng Bạch Thiểu Tình ít nhất sẽ chấn động một chút, không ngờ y lại không hề nói gì, chỉ mỉm cười xoay người, một lần nữa ngồi xuống. “Hắn không phải trợ thủ đắc lực dưới tay đại ca sao?”

“Đúng vậy.” Điện quang hỏa thạch, Phong Long dùng tốc độ quỷ mị đến đứng trước mặt Bạch Thiểu Tình, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của y.

Cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn như bị bẻ gẫy, Bạch Thiểu Tình kêu lên một tiếng đau đớn.

“Chỉ là hắn đưa thư cho ngươi một lần, ngươi đã không nhịn được?”

“Hắn biết tung tích của Kinh Thiên Động Địa hoàn, ta đương nhiên sẽ đối tốt với hắn một chút.” Bạch Thiểu Tình chịu đựng cơn đau từ cổ tay, cười cười khiêu khích Phong Long, “Nếu đại ca có thể cia một viên Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi thôi.”

Sắc mặt Phong Long ngày càng xấu. Như có cơn gió lốc chợt ào đến trong căn phòng mới khắc trước còn im ắng trầm lặng, nhưng Phong Long lại không phẫn nộ chút nào, không hề có cơn bão nào như Bạch Thiểu Tình vẫn tưởng.

Ngược lại, hắn đã yên tĩnh trở lại.

Kéo Bạch Thiểu Tình không hề có sức phản kháng từ trên ghế đứng lên, Phong Long nhìn sâu vào mắt y, đôi mắt sáng ngời gữu thần như ẩn chứa vẻ giấu diếm gì đó.

Đôi môi nóng ấm chậm rãi tới gần, dán lên đôi môi tái nhợt kia, thổi ra một luồng chân khí.

Hoành Thiên Nghịch Nhật công, chí dương chí cương.

Dòng nước ấm, từ cổ họng trượt xuống, đi qua trái tim, lan đến khắp các mạch.

“Ngươi có để hắn chạm vào ngươi không?” Phong Long hôn xong, trầm giọng hỏi.

Bạch Thiểu Tình rất muốn nói dối. Cả đời này, y nói dối vô số kể, chưa từng có lần nào chỉ vì ánh mắt đối phương mà không thốt nổi lời dối trá. Huống chi, có thể làm cho Phong Long phát hỏa, là lạc thú mới nhất của Bạch Thiểu Tình từ bây giờ.

Nhưng ——

“Không có.” Y vẫn chọn lựa nói thật.

Phong Long mỉm cười, “Ta tin ngươi.”

“Tin ta?” Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên, lập tức bên môi lộ ra nụ cười tự giễu lạnh như băng “Đúng vậy! Giống như ngày đó ta tin ngươi.” Y chằm chằm nhìn Phong Long, bỗng nhiên căm hận nói, “Không ngờ ngươi lại coi ta thành món đồ chơi của Phong đại giáo chủ ngươi! Ngươi chê ta tàn hoa bại liễu, rồi lại muốn ta sạch sẽ. Ta cho ngươi biết, Bạch Thiểu Tình dù không phải tuyệt đại tao nhã, nhưng cũng có rất nhiều nam nhân muốn cướp.”

Y cứ ngỡ Phong Long sẽ giận dữ, không ngờ Phong Long lại cười đến càng tao nhã.

“Thiểu Tình, hành vi của ngươi trước sau thực mâu thuẫn. Nếu muốn học võ công của ta, thì cứ hảo hảo nịnh nọt ta, ngoan ngoãn làm đệ tử ta; nếu muốn chọc giận ta, sẽ không chịu nghe ta phân phó, không tình nguyện gọi ta là đại ca.” Phong Long đặt Bạch Thiểu Tình lên ghế, từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên hỏi, “Ngươi rốt cuộc là muốn rời đi? Muốn học Hoành Thiên Nghịch Nhật công? Hay là muốn trộm Kinh Thiên Động Địa hoàn?”

“Ta muốnĩ giết ngươi.” Bạch Thiểu Tình ngẩng đầu ngước nhìn, giống như chắc chắc Phong Long sẽ không ra tay với mình. “Rời đi là muốn khổ luyện võ công giết ngươi; học Hoành Thiên Nghịch Nhật công cũng là muốn giết ngươi; trộm Kinh Thiên Động Địa hoàn để gia tăng công lực, vẫn là vì muốn giết ngươi.” Y dừng lại, nở nụ cười nhã nhặn, trong mắt ánh lên vẻ ranh mãnh. “Ta chợt phát hiện, ở đây này làm đồ đệ của ngươi, có thể đánh lén, cũng có thể làm người tức chết.”

Phong Long ngửa mặt lên trời hào sảng cười to. Tiếng cười chấm dứt, cúi đầu nhìn Bạch Thiểu Tình, trầm giọng nói, “Ngươi nhớ kỹ một chút. Còn dám câu dẫn của ta thủ hạ, sẽ dạy ngươi thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong.”

“Ta câu dẫn người có liên quan gì với ngươi?” Ánh mắt Bạch Thiểu Tình rất ngang ngược. “Chỉ cần lập tức truyền cho ta tâm pháp Hoành Thiên Nhật Nghịch thực sự, muốn ta hầu hạ ngươi thế nào cngx được. Nếu không vì thân thể của ta, sao ngươi phải phí nhiều tâm tư như vậy?” Y duỗi tay ra, không ngờ kéo vạt áo xuống cả nửa, lộ ra lồng ngực nhắn nhụi.

“Ta muốn ngươi, dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Phong Long đảo đến lớp da thịt trắng nõn kia, lại lập tức chuyển lên mặt Bạch Thiểu Tình. “Thiểu Tình, chỉ cần thân thể của ngươi, cần gì ta phải phí nhiều tâm tư như vậy?”

Bị ánh mắt đau hút đó nhìn vào, tâm thần y rung lên báo động. Bạch Thiểu Tình mở miệng, “Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ngươi không rõ?” Phong Long hỏi lại. Nhắm mắt một lát, mở to mắt nói, “Ngươi có thể hận ta, nhưng nhất định phải yêu thương chính mình.”

Hận, có thể cho ngươi không bỏ đi; nhưng yêu, có thể cho ngươi sinh tồn.

Như nghe được câu nói buồn cười nhất trên đời này, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên cười to, “Yêu chính mình? Vì sao ta phải yêu chính mình? Ta có chỗ nào đáng để yêu quý? Ta yêu chính mình, có lợi gì với ngươi?”

“Bởi vì,” Phong Long lẳng lặng nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc và đau lòng, “Chỉ có chờ ngươi hiểu được cách yêu chính mình, mới biết phải yêu ta thế nào.”

“Vớ vẩn!” Bạch Thiểu Tình biến sắc, cắn răng nói, “Ngươi đừng hòng mơ tưởng lừa gạt ta lần nữa! Ta… Kiếp này ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa.”

Nhắm mắt lại, y đã quên mấy ngày ấm áp ngắn ngủi kia.

Trái ti như sắt. Chỉ có hận, mới có thể dài lâu hơn cả hạnh phúc.

Chỉ có hận, mới có thể đánh đâu thắng đó.

Y là một con dơi trắng, không có cánh đón gió, lại vọng tưởng bay lê chín tầng mây.

Cửu Thiên Biên Bức, quay cuồng trong thế giới đen kịt, vốn không nên có ánh lửa tình yêu.

Cũng không thể có Ngân Hà, thải điệp (bướm nhiều màu), cùng sự ấm áp —— Bích Lục kiếm.

“Ta hận ngươi.” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói.

“Ta biết.”

“Ta muốn học Hoành Thiên Nghịch Nhật công.”

“Ta biết.”

“Ta học Hoành Thiên Nghịch Nhật công, là vì giết ngươi.”

Phong Long cười khổ. “Ta biết.”

“Vậy vì sao ngươi còn không mau giết ta, miễn lưu hậu hoạn?”

“Nói cho ngươi biết nguyên nhân cũng vô dụng.” Phong Long cười đến chua xót, nhưng vẫn không mất đi vẻ tiêu sái phong lưu. “Ta có nói cái gì, kiếp này ngươi cũng sẽ không tin.”

Đối với Biên Bức nhi căn hận yêu thương đến tận xương tủy này, thứ cho ta phải dùng đến độc dược ‘HẬN’ này, để có thể vĩnh viễn giữ ngươi bên người.

___________________________________

[1] Nguyên văn (cả câu hỏi của Phong ca và câu trả lời của Tình nhi): khí nhược tệ tỷ (弃若敝屣): vứt bỏ đôi giày rách, ví với việc vứt bỏ không thương tiếc.

Vì câu trên, Phong ca đã hỏi ‘vứt bỏ như vứt đôi giày rách’ nên ở dưới ta để Tình nhi cũng trả lời là ‘bỏ giày rách’ chứ không phải là ‘vứt bỏ không thương tiếc’ (mặc dù nghĩa của hai câu giống nhau)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook