Chương 9: Giám Thị Là Diễn Viên Điện Ảnh Hollywood
SuperCup50
18/02/2020
Nam chào màn với cuộc biểu diễn hết sức xuất sắc, dư luận bên dưới được
nước đẩy thuyền, nâng Nam lên như một hiện tượng lạ vừa mới nổi dậy. Mặt khác một vài thành viên trong lớp bắt đầu có sự cảnh giác đối với Nam,
nhất là thằng Thắng lớp phó học tập và ba thằng tổ trưởng còn lại, bởi
vì trong mấy năm trước, thằng Nam đến trường như là chỉ để dạo chơi và
bổ sung kiến thức Tiếng Việt, chứ có khi nào nó chịu bộc lộ ra bản lĩnh
thực sự đâu. Quả nhiên giấu nghề đủ sâu, không tu luyện được nhưng mà
cũng không phải loại dễ chọc!
...
Đùng!!!
Một bức tường bằng băng nhanh chóng dựng lên, che chắn trước mặt Nhung, những đợt tấn công dồn dập và cuồng bạo của Nam khiến cho hàng rào nhẫn nhịn của cô nàng sụp đổ, buộc nàng phải dùng tới khả năng đặc biệt, vận dụng thuộc tính của bản thân.
Tường băng vừa dựng lên tức thì Nam nhoài người về phía trước, chính diện tung liên tiếp vài cú đấm cực mạnh lên bức tường, hai đầu nắm đấm của nó cũng vì vậy mà rớm máu.
Ca...rắc...rắc!!!
Mỗi một nắm đấm nện xuống là bức tường băng dày hơn 20cm xuất hiện vài vết nứt, dần dần lan rộng ra xung quanh. Trên bức tường băng thình lình hiện ra một chỗ lõm sâu, có màu đỏ như là hồng tâm, chính là do máu của Nam tạo thành. Thằng nhóc rất khôn khéo, tận lực nện một hơi mười cú đấm liên tục vào một điểm duy nhất trên mặt băng, từng cú đấm mang sức mạnh kinh người bộc phát uy lực mạnh mẽ đã giúp Nam xuyên thủng tường băng dày, tạo thành một cái lỗ nhỏ với đường kính 30cm. Tuy nhiên không đợi cho Nam vui mừng, tường băng đã nhanh chóng được cường hóa trở nên cứng hơn, các vết nứt và lỗ hổng theo đó cũng được khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
-Nam, chịu thua đi, dù cậu có khỏe đến mấy thì cũng không thể phá được tường băng do tớ tạo ra đâu, sức của một người bình thường không thể nào đem ra so sánh với một người sở hữu thuộc tính được, chênh lệch là rất lớn. Còn nữa, tớ thừa nhận là bản thân cậu đã có sự tiến bộ rất lớn, rất đáng mừng, tuy nhiên....
-Thôi, cậu đừng nói nữa, cứ dừng lại ở đây đi, tớ nhận thua!
-Nam...cậu....tớ không có ý đó....
-Được rồi, tớ biết!
Thấy Nam đang cố sức đấm đá túi bụi vào tường băng, Nhung không đành lòng nhìn cậu bạn với đôi bàn tay máu me tùm lum, liền mở miệng khuyên nhủ, tuy nhiên Nam đã ngắt ngang lời nàng và nó cũng thu tay lại, mí mắt hơi cụp xuống, nặng nề rời khỏi sàn đấu, để lại Nhung thất thần đứng tại đó.
...
-Hết giờ! Trận này Nhung là người chiến thắng, em đã qua môn, bên cạnh đó, cô thấy Nam cũng có sự tiến bộ rất lớn, làm cho mọi người hết sức kinh ngạc, vậy nên Nam cũng qua môn, thành tích của em sẽ được biểu dương trước lớp!
Cô chủ nhiệm bắt đầu nhận xét hai học viên sau khi cuộc thi đấu kết thúc, thật đáng mừng khi Nam cũng đã qua môn, phía bên dưới lớp, những đồng học vốn quý mến Nam nghe được nó qua môn liền hú hí ầm ầm lên, chúc mừng đủ thứ, tuy nhiên cũng có một vài ý kiến không phục phát ra từ mấy cá thể thích đâm thọc.
-Ui, vậy mà cũng được qua môn, thứ phế vật như nó, được cái trâu hơn người bình thường một chút chứ có gì hay!
-Đúng vậy, không thể tu luyện, không có thuộc tính thì nó vẫn là một thằng gà mờ, cho dù có mạnh đến mấy cũng vậy, hahaha!
...
Những lời nói cay nghiệt lại theo gió thoảng, phiêu dạt tới tai Nam, nó vẫn lẳng lặng bước về chỗ không thèm để ý, cho tới khi một bóng người bất ngờ xuất hiện, ngăn cản trước mặt nó. Chính là Quốc Bảo, thằng đang cay cú nãy giờ không có chỗ để phát tiết, lúc này nó quyết định chọn Nam là bia ngắm.
-Haha, phế vật! Nghe đồn cả dòng họ mày, từ đời ông cho tới đời cha mày, không một ai có khả năng tu, nay xem ra lại tới tiếp đời của mày á, nói không chừng đời con của mày cũng vậy nữa đó, hahaha!
Giọng thằng Quốc Bảo cất lên như xát muối vào tim Nam, thằng này coi bộ tỏ ra rất khoái chí, hả hê khi giày vò tinh thần của người khác. Tuy nhiên nó nói sai một điều, dòng họ của Nam không phải ai cũng là phế vật.
-Khọt, phẹt! Sủa đủ chưa, xong rồi thì biến sang một bên, tao không có rảnh để cầm xích dắt cổ mày đi đâu!
Nam ngước mặt lên nhìn thằng Quốc Bảo bằng ánh mắt hờ hững, đoạn nó khạc cổ họng, phun xuống chân thằng Quốc Bảo một cục đờm, kèm theo một câu chọc chó cực mạnh, giật cấp 10 trên cấp 11!
-Mày....mày...m...mới nói cái gì! Thằng ranh, tưởng học được vài cái chiêu thức võ thuật rồi muốn nói gì thì nói hả, sao không nhìn thử xem mày đang nói chuyện với ai?
-Cút!!!
Bốp!
Rầm!!!!
Hai tay chống nạnh, hất hàm, thằng Quốc Bảo kiêu ngạo hỏi ngược lại Nam, nó dùng ánh mắt như kẻ bề trên nhìn bọn tôi tớ, kiêu căng hống hách. Sự ngạo mạn của nó đã thành công vén lên bức màn sự kìm chế của Nam. Một cú đấm với uy lực mạnh tương đương chiếc máy đập 50kg, nện thẳng vào má trái của Quốc Bảo, đóng cho thằng này bay đi một đoạn dài, cuối cùng đập mạnh lưng vào bức tường bê tông cách đó 20 mét.
Cả lớp với 30 học viên còn lại và cô chủ nhiệm bỗng im bặt, trong khi đó Bình Bò cùng Bảo Nhái nhanh chóng tiến tới lên cạnh Nam, vỗ nhẹ vai nó.
-Nam, bình tĩnh mậy, lát nữa có đánh tiếp thì hú tao với, nãy giờ tao cay nó lắm rồi!
-Thêm tao nữa, cùng lắm thì ba thằng mình nghỉ học về nhà chăn vịt, làm bá chủ rừng U Minh luôn!
Hai thằng trời đánh này đúng là không sợ thiên hạ loạn mà, tuy nhiên với cái tính ham vui của hai thằng cũng nhanh chóng đưa Nam trở về trạng thái bình tĩnh, cả ba đồng thời nhìn lại bức tường bê tông, nơi đó thằng Quốc Bảo đang từ từ đứng dậy.
...
-Làm cái gì mà ồn ào quá vậy hả?
Đúng lúc này thì ông thầy giám thị nổi tiếng bố láo máu chó Phúc Chí Thiện bất ngờ đi ngang qua, và thằng hèn Quốc Bảo được một phen ăn vạ nhiệt tình, thân hình nó chưa kịp đứng vững thì đã vội ngã xuống, sau đó lăn lộn mấy vòng, cho lấm lem cát đất đầy mình, rồi nó làm ra vẻ tàn tạ đáng thương, cố găng bò lết chậm chạm tiến đến chỗ thầy giám thị.
-Thầy Thiện....c...cứu em....tụi nó 3 đánh 1.....thầy ơi.....
-Hả, em bị sao vậy Bảo, là ai đã động thủ
-Đó....3....thằng đang đứng đo thầy...thầy....
Bịch!!!
Cố gắng rặn ra mấy chữ cho có lệ rồi làm bộ ngất xỉu, bất tỉnh, nhưng thực chất là khóe môi nó đang treo một nụ cười đểu và hai mắt vẫn mở hí.
-Ôi trời, thương thế nặng quá, dập phổi, bể bóng đái, gãy 2 cọng xương sườn,.....Quốc Bảo đã bị nội thương nghiêm trọng, tính mạng nguy cấp, đội cứu hộ cứu thương đâu, mau vào đây mang cậu ấy đi cấp cứu lẹ, làm ăn cái kiểu gì vậy hả?
Thằng cha này tuy mới có 30 tuổi nhưng mà trình độ diễn kịch đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, diễn xuất như là một ngôi sao điện ảnh Hollywood, nói láo một cách trắng trợn, mắt không chớp, mặt không đỏ,...
Ngay sau đó có hai nam y tá bước vào, nháy mắt với ông thầy một cái, rồi đặt thằng Quốc Bảo đang diễn tuồng lên cán, cấp tốc khiên đi!
-Còn 3 em kia, dám ngang nhiên hành hung đồng học trong khuôn viên học viện, mau đi theo tôi tới phòng giám thị, nhận hình phạt, nhân chứng rành rành ra đó, chuyện này không cần tường trình tường thuật chi cho mệt, cứ thế mà xử thôi!
Dứt lời lão phủi tay hai cái, bước nhanh về hướng phòng giám thị, Nam, Bình Bò và Bảo Nhái đành lủi thủi theo sau.
...
-Thật là đê tiện, trò như vậy cũng diễn cho được!
-Lần này thì tụi thằng Nam coi như tiêu rồi, ông thầy Thiện này nổi tiếng chèn ép học viên từ xưa tới giờ, tiếng xấu của ổng đã lan rộng ra khắp 3 bậc của học viện Hoài Niệm mấy năm về trước rồi a!
-Giờ tao mới thấy rõ bộ mặt thật của thằng Quốc Bảo, nó quá điếm thúi!
-Cố tình khiêu khích cho thằng Nam đánh nó, xong lại diễn tuồng, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ, chắc là có sắp xếp từ trước rồi!
-Cô Trang, chúng ta làm sao bây giờ, nghĩ cách giúp 3 bạn ấy đi cô!
...
Đợi cho ông thầy giám thị rời khỏi, cả lớp nhao nhao xúm lại quanh cô giáo chủ nhiệm, cầu xin sự giúp đỡ nhưng mà chúng đâu có biết, Trang chỉ vừa mới về công tác ở học viện chưa được một tuần, nàng làm gì có tiếng nói ở trong cái “sân chơi” này cơ chứ!
------------------------
Văn phòng điều tra.
Khu vực dành để mời những học viên vi phạm nôi quy của ba bậc Tiểu Học, Trung Học Cơ Sở và Trung Học Phổ Thông lên làm việc.
Trong căn phòng được lót gạch men nằm ở đầu tiên, tại một cái bàn dài, rộng, xung quanh đặt hơn hai chục cái ghế gỗ, lúc này đã có một đôi nam nữ ngồi chờ ở đó sẵn, nhìn đồng phục của bọn họ thì liền có thể nhận ra là học viên của bậc Trung Học Phổ Thông.
-Tự giác tiến tới lựa chỗ ngồi ngay ngắn ở đó, trật tự và đừng có giở trò ngu ngốc gì, chờ tôi đi tập hợp hội đồng giám thị, tiến hành mở ra hội đồng kỷ luật!
Ông thầy Thiện dùng cái giọng cứng ngắc nói, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào! Sau đó bỏ đi về một hướng.
...
-Ê, ra hội đồng kỷ luật, bị đuổi học là cái chắc đó! Tụi bây có sợ hông?
Bình Bò khoát tay lên vai Nam và Bảo Nhái, kéo đầu hai thằng bạn thân lại, thì thầm nhỏ vào tai hai đứa.
-Sợ cái con khỉ khô!
Nam, Bảo Nhái đồng thanh nói cùng một lúc, sau đó dường như nhận ra được điều gì, hai thằng không hẹn mà cùng nhìn thẳng vào mặt thằng Bình Bò.
-Theo tao được biết thì chiều nay ông thầy thiện sẽ ở lại học viện để trực ca đêm, tận 1h sáng mới đi về, bây thấy sao? Mình chơi một vố lớn không?
Sẵn có cái máu liều trong người, Bình hỏi nhỏ hai thằng bạn thân.
Nam, Bảo Nhái nghe xong thì nhìn nhau, chợt hai thằng nở nụ cười tà dị, ánh mắt sắc lẹm lóe lên vài tia sáng nguy hiểm.
-Tao biết sau dãy nhà ăn có giấu mấy cái bao bố dày và chắc chắn lắm, nếu xíu nữa ba thằng bị đuổi học thì chơi nhé!
Nam cười gian nói, tuy nó không tu luyện được nhưng mà bạn bè đề nghị hễ hấp dẫn là nó tham gia liền!
Xong cả hai quay sang nhìn thằng Bảo Nhái, mong chờ câu trả lời cuối cùng.
-Hehe, mình chơi chung với nhau được bao lâu rồi, chẳng lẽ hai thằng bây hổng hiểu tính tao, mà nè, biết cái xưởng cơ khí sát vách với học viện mình không, gần khu cổng sau của bậc Trung Học Cơ Sở ấy?
-Biết, nhưng mà có gì lạ sao?
-Đương nhiên có tao mới nói, chuyện là tuần trước lúc vừa nhập học vào lớp 5, trên đường về tao có ghé ngang đó chôm mấy cây thép cacbon nguội và thép gió HS6235, dài tầm 1 mét và to cỡ cùm tay, cứng khỏi chê, một phát là tét đầu ngay! Xíu nữa nếu bị đuổi học thì tối nay chơi mà không đuổi thì cũng chơi, mục tiêu là con chó săn Phúc Chí Thiện nha!
-Haha, có đồ ngon luôn ta, ok con dê!
Có đủ đồ nghề và lên kế hoạch rõ ràng, cộng thêm sự chuẩn bị tươm tất của thằng Bảo Nhái, Nam, Bình Bò cười to vài tiếng, sau đó ba thằng cặp kè nhau tiến đếm chỗ cái bàn dài, ngồi gần cặp nam nữ nọ.
...
Đùng!!!
Một bức tường bằng băng nhanh chóng dựng lên, che chắn trước mặt Nhung, những đợt tấn công dồn dập và cuồng bạo của Nam khiến cho hàng rào nhẫn nhịn của cô nàng sụp đổ, buộc nàng phải dùng tới khả năng đặc biệt, vận dụng thuộc tính của bản thân.
Tường băng vừa dựng lên tức thì Nam nhoài người về phía trước, chính diện tung liên tiếp vài cú đấm cực mạnh lên bức tường, hai đầu nắm đấm của nó cũng vì vậy mà rớm máu.
Ca...rắc...rắc!!!
Mỗi một nắm đấm nện xuống là bức tường băng dày hơn 20cm xuất hiện vài vết nứt, dần dần lan rộng ra xung quanh. Trên bức tường băng thình lình hiện ra một chỗ lõm sâu, có màu đỏ như là hồng tâm, chính là do máu của Nam tạo thành. Thằng nhóc rất khôn khéo, tận lực nện một hơi mười cú đấm liên tục vào một điểm duy nhất trên mặt băng, từng cú đấm mang sức mạnh kinh người bộc phát uy lực mạnh mẽ đã giúp Nam xuyên thủng tường băng dày, tạo thành một cái lỗ nhỏ với đường kính 30cm. Tuy nhiên không đợi cho Nam vui mừng, tường băng đã nhanh chóng được cường hóa trở nên cứng hơn, các vết nứt và lỗ hổng theo đó cũng được khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
-Nam, chịu thua đi, dù cậu có khỏe đến mấy thì cũng không thể phá được tường băng do tớ tạo ra đâu, sức của một người bình thường không thể nào đem ra so sánh với một người sở hữu thuộc tính được, chênh lệch là rất lớn. Còn nữa, tớ thừa nhận là bản thân cậu đã có sự tiến bộ rất lớn, rất đáng mừng, tuy nhiên....
-Thôi, cậu đừng nói nữa, cứ dừng lại ở đây đi, tớ nhận thua!
-Nam...cậu....tớ không có ý đó....
-Được rồi, tớ biết!
Thấy Nam đang cố sức đấm đá túi bụi vào tường băng, Nhung không đành lòng nhìn cậu bạn với đôi bàn tay máu me tùm lum, liền mở miệng khuyên nhủ, tuy nhiên Nam đã ngắt ngang lời nàng và nó cũng thu tay lại, mí mắt hơi cụp xuống, nặng nề rời khỏi sàn đấu, để lại Nhung thất thần đứng tại đó.
...
-Hết giờ! Trận này Nhung là người chiến thắng, em đã qua môn, bên cạnh đó, cô thấy Nam cũng có sự tiến bộ rất lớn, làm cho mọi người hết sức kinh ngạc, vậy nên Nam cũng qua môn, thành tích của em sẽ được biểu dương trước lớp!
Cô chủ nhiệm bắt đầu nhận xét hai học viên sau khi cuộc thi đấu kết thúc, thật đáng mừng khi Nam cũng đã qua môn, phía bên dưới lớp, những đồng học vốn quý mến Nam nghe được nó qua môn liền hú hí ầm ầm lên, chúc mừng đủ thứ, tuy nhiên cũng có một vài ý kiến không phục phát ra từ mấy cá thể thích đâm thọc.
-Ui, vậy mà cũng được qua môn, thứ phế vật như nó, được cái trâu hơn người bình thường một chút chứ có gì hay!
-Đúng vậy, không thể tu luyện, không có thuộc tính thì nó vẫn là một thằng gà mờ, cho dù có mạnh đến mấy cũng vậy, hahaha!
...
Những lời nói cay nghiệt lại theo gió thoảng, phiêu dạt tới tai Nam, nó vẫn lẳng lặng bước về chỗ không thèm để ý, cho tới khi một bóng người bất ngờ xuất hiện, ngăn cản trước mặt nó. Chính là Quốc Bảo, thằng đang cay cú nãy giờ không có chỗ để phát tiết, lúc này nó quyết định chọn Nam là bia ngắm.
-Haha, phế vật! Nghe đồn cả dòng họ mày, từ đời ông cho tới đời cha mày, không một ai có khả năng tu, nay xem ra lại tới tiếp đời của mày á, nói không chừng đời con của mày cũng vậy nữa đó, hahaha!
Giọng thằng Quốc Bảo cất lên như xát muối vào tim Nam, thằng này coi bộ tỏ ra rất khoái chí, hả hê khi giày vò tinh thần của người khác. Tuy nhiên nó nói sai một điều, dòng họ của Nam không phải ai cũng là phế vật.
-Khọt, phẹt! Sủa đủ chưa, xong rồi thì biến sang một bên, tao không có rảnh để cầm xích dắt cổ mày đi đâu!
Nam ngước mặt lên nhìn thằng Quốc Bảo bằng ánh mắt hờ hững, đoạn nó khạc cổ họng, phun xuống chân thằng Quốc Bảo một cục đờm, kèm theo một câu chọc chó cực mạnh, giật cấp 10 trên cấp 11!
-Mày....mày...m...mới nói cái gì! Thằng ranh, tưởng học được vài cái chiêu thức võ thuật rồi muốn nói gì thì nói hả, sao không nhìn thử xem mày đang nói chuyện với ai?
-Cút!!!
Bốp!
Rầm!!!!
Hai tay chống nạnh, hất hàm, thằng Quốc Bảo kiêu ngạo hỏi ngược lại Nam, nó dùng ánh mắt như kẻ bề trên nhìn bọn tôi tớ, kiêu căng hống hách. Sự ngạo mạn của nó đã thành công vén lên bức màn sự kìm chế của Nam. Một cú đấm với uy lực mạnh tương đương chiếc máy đập 50kg, nện thẳng vào má trái của Quốc Bảo, đóng cho thằng này bay đi một đoạn dài, cuối cùng đập mạnh lưng vào bức tường bê tông cách đó 20 mét.
Cả lớp với 30 học viên còn lại và cô chủ nhiệm bỗng im bặt, trong khi đó Bình Bò cùng Bảo Nhái nhanh chóng tiến tới lên cạnh Nam, vỗ nhẹ vai nó.
-Nam, bình tĩnh mậy, lát nữa có đánh tiếp thì hú tao với, nãy giờ tao cay nó lắm rồi!
-Thêm tao nữa, cùng lắm thì ba thằng mình nghỉ học về nhà chăn vịt, làm bá chủ rừng U Minh luôn!
Hai thằng trời đánh này đúng là không sợ thiên hạ loạn mà, tuy nhiên với cái tính ham vui của hai thằng cũng nhanh chóng đưa Nam trở về trạng thái bình tĩnh, cả ba đồng thời nhìn lại bức tường bê tông, nơi đó thằng Quốc Bảo đang từ từ đứng dậy.
...
-Làm cái gì mà ồn ào quá vậy hả?
Đúng lúc này thì ông thầy giám thị nổi tiếng bố láo máu chó Phúc Chí Thiện bất ngờ đi ngang qua, và thằng hèn Quốc Bảo được một phen ăn vạ nhiệt tình, thân hình nó chưa kịp đứng vững thì đã vội ngã xuống, sau đó lăn lộn mấy vòng, cho lấm lem cát đất đầy mình, rồi nó làm ra vẻ tàn tạ đáng thương, cố găng bò lết chậm chạm tiến đến chỗ thầy giám thị.
-Thầy Thiện....c...cứu em....tụi nó 3 đánh 1.....thầy ơi.....
-Hả, em bị sao vậy Bảo, là ai đã động thủ
-Đó....3....thằng đang đứng đo thầy...thầy....
Bịch!!!
Cố gắng rặn ra mấy chữ cho có lệ rồi làm bộ ngất xỉu, bất tỉnh, nhưng thực chất là khóe môi nó đang treo một nụ cười đểu và hai mắt vẫn mở hí.
-Ôi trời, thương thế nặng quá, dập phổi, bể bóng đái, gãy 2 cọng xương sườn,.....Quốc Bảo đã bị nội thương nghiêm trọng, tính mạng nguy cấp, đội cứu hộ cứu thương đâu, mau vào đây mang cậu ấy đi cấp cứu lẹ, làm ăn cái kiểu gì vậy hả?
Thằng cha này tuy mới có 30 tuổi nhưng mà trình độ diễn kịch đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, diễn xuất như là một ngôi sao điện ảnh Hollywood, nói láo một cách trắng trợn, mắt không chớp, mặt không đỏ,...
Ngay sau đó có hai nam y tá bước vào, nháy mắt với ông thầy một cái, rồi đặt thằng Quốc Bảo đang diễn tuồng lên cán, cấp tốc khiên đi!
-Còn 3 em kia, dám ngang nhiên hành hung đồng học trong khuôn viên học viện, mau đi theo tôi tới phòng giám thị, nhận hình phạt, nhân chứng rành rành ra đó, chuyện này không cần tường trình tường thuật chi cho mệt, cứ thế mà xử thôi!
Dứt lời lão phủi tay hai cái, bước nhanh về hướng phòng giám thị, Nam, Bình Bò và Bảo Nhái đành lủi thủi theo sau.
...
-Thật là đê tiện, trò như vậy cũng diễn cho được!
-Lần này thì tụi thằng Nam coi như tiêu rồi, ông thầy Thiện này nổi tiếng chèn ép học viên từ xưa tới giờ, tiếng xấu của ổng đã lan rộng ra khắp 3 bậc của học viện Hoài Niệm mấy năm về trước rồi a!
-Giờ tao mới thấy rõ bộ mặt thật của thằng Quốc Bảo, nó quá điếm thúi!
-Cố tình khiêu khích cho thằng Nam đánh nó, xong lại diễn tuồng, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ, chắc là có sắp xếp từ trước rồi!
-Cô Trang, chúng ta làm sao bây giờ, nghĩ cách giúp 3 bạn ấy đi cô!
...
Đợi cho ông thầy giám thị rời khỏi, cả lớp nhao nhao xúm lại quanh cô giáo chủ nhiệm, cầu xin sự giúp đỡ nhưng mà chúng đâu có biết, Trang chỉ vừa mới về công tác ở học viện chưa được một tuần, nàng làm gì có tiếng nói ở trong cái “sân chơi” này cơ chứ!
------------------------
Văn phòng điều tra.
Khu vực dành để mời những học viên vi phạm nôi quy của ba bậc Tiểu Học, Trung Học Cơ Sở và Trung Học Phổ Thông lên làm việc.
Trong căn phòng được lót gạch men nằm ở đầu tiên, tại một cái bàn dài, rộng, xung quanh đặt hơn hai chục cái ghế gỗ, lúc này đã có một đôi nam nữ ngồi chờ ở đó sẵn, nhìn đồng phục của bọn họ thì liền có thể nhận ra là học viên của bậc Trung Học Phổ Thông.
-Tự giác tiến tới lựa chỗ ngồi ngay ngắn ở đó, trật tự và đừng có giở trò ngu ngốc gì, chờ tôi đi tập hợp hội đồng giám thị, tiến hành mở ra hội đồng kỷ luật!
Ông thầy Thiện dùng cái giọng cứng ngắc nói, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào! Sau đó bỏ đi về một hướng.
...
-Ê, ra hội đồng kỷ luật, bị đuổi học là cái chắc đó! Tụi bây có sợ hông?
Bình Bò khoát tay lên vai Nam và Bảo Nhái, kéo đầu hai thằng bạn thân lại, thì thầm nhỏ vào tai hai đứa.
-Sợ cái con khỉ khô!
Nam, Bảo Nhái đồng thanh nói cùng một lúc, sau đó dường như nhận ra được điều gì, hai thằng không hẹn mà cùng nhìn thẳng vào mặt thằng Bình Bò.
-Theo tao được biết thì chiều nay ông thầy thiện sẽ ở lại học viện để trực ca đêm, tận 1h sáng mới đi về, bây thấy sao? Mình chơi một vố lớn không?
Sẵn có cái máu liều trong người, Bình hỏi nhỏ hai thằng bạn thân.
Nam, Bảo Nhái nghe xong thì nhìn nhau, chợt hai thằng nở nụ cười tà dị, ánh mắt sắc lẹm lóe lên vài tia sáng nguy hiểm.
-Tao biết sau dãy nhà ăn có giấu mấy cái bao bố dày và chắc chắn lắm, nếu xíu nữa ba thằng bị đuổi học thì chơi nhé!
Nam cười gian nói, tuy nó không tu luyện được nhưng mà bạn bè đề nghị hễ hấp dẫn là nó tham gia liền!
Xong cả hai quay sang nhìn thằng Bảo Nhái, mong chờ câu trả lời cuối cùng.
-Hehe, mình chơi chung với nhau được bao lâu rồi, chẳng lẽ hai thằng bây hổng hiểu tính tao, mà nè, biết cái xưởng cơ khí sát vách với học viện mình không, gần khu cổng sau của bậc Trung Học Cơ Sở ấy?
-Biết, nhưng mà có gì lạ sao?
-Đương nhiên có tao mới nói, chuyện là tuần trước lúc vừa nhập học vào lớp 5, trên đường về tao có ghé ngang đó chôm mấy cây thép cacbon nguội và thép gió HS6235, dài tầm 1 mét và to cỡ cùm tay, cứng khỏi chê, một phát là tét đầu ngay! Xíu nữa nếu bị đuổi học thì tối nay chơi mà không đuổi thì cũng chơi, mục tiêu là con chó săn Phúc Chí Thiện nha!
-Haha, có đồ ngon luôn ta, ok con dê!
Có đủ đồ nghề và lên kế hoạch rõ ràng, cộng thêm sự chuẩn bị tươm tất của thằng Bảo Nhái, Nam, Bình Bò cười to vài tiếng, sau đó ba thằng cặp kè nhau tiến đếm chỗ cái bàn dài, ngồi gần cặp nam nữ nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.