Chương 8: Phế vật thể hiện
SuperCup50
14/02/2020
Trong suốt 4 năm ròng rã chịu đựng, cuối cùng Nam cũng đã rèn luyện được bản năng kìm chế cảm xúc, không còn kích động như lúc đầu nữa, theo đó mà tâm tính của nó cũng tăng lên một bậc, tâm cơ thâm trầm và sâu lắng.
...
Mặc cho đám đồng học chỉ chỏ bàn tán, Nam vẫn cứ tự nhiên quan sát trận đấu của Bình.
...
- Hề, mày vẫn nóng tính như ngày nào, Bình nhỉ?
Thằng nhóc tóc vàng tên Cường nhếch môi, kéo một đường cong ở khóe miệng trái, quanh thân nó bất chợt xuất hiện một bức tường lửa màu lam, ngăn cản nắm đấm bằng gió của Bình Bò. (Bức tường lửa màu lam giống màu lửa của đồ khò bằng gas ấy, nói đúng hơn là giống màu lửa của hàn khí đá).
Rầm!!!
Hai loại thuộc tính va chạm vào tạo ra một tiếng nổ lớn, chấn cho sàn thi đấu và mặt nền bê tông rung lên một hồi lâu, như một cơn động đất nhẹ, làm cho đám học viên và cô Trang đang đứng ở bên dưới thân hình chao đảo, suýt ngã nhào xuống đất.
- Thật khủng khiếp, phong thuộc tính đã áp súc ngạnh kháng với hỏa thuộc tính cũng đã áp súc, uy lực quả nhiên không thể xem nhẹ! Không thể tin được, hai đứa trẻ chỉ mới mười tuổi này lại có thể lĩnh ngộ, áp súc được thuộc tính của bản thân đến mức này, trình độ áp súc chỉ có những học viên của bậc Trung Học Cơ Sở đã thông qua giảng dạy mới có thể làm được nha!
Trang kinh ngạc há hốc cái miệng đào nhỏ nhắn, hai mắt mở to, nàng không thể tin được, phía trên sàn đấu, hai cậu nhóc đó lại là học viên do nàng chủ nhiệm.
...
- Haha, Bình Bò á, khá lắm thằng bạn, trận đấu càng về sau càng gay cấn, há há!Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Bảo Nhái là chiến ý hừng hực, như có lửa cháy trong con ngươi, nó cười tà tà, thủ thỉ vừa đủ bản thân nghe.
- Đã đạt tới trình độ này rồi ư, hai thằng bạn thân của tao ơi, bây lợi hại thiệt, hahaha!
Đưa tay lên bóp bóp cái trán, khẽ xoa hai bên thái dương, Nam cười khổ không thôi, nhưng mà nó cũng thấy vui vì có hai thằng bạn thân như vậy.
......................................
- Hoan hô thằng Bình, mau biến thành bò húc thằng Cường đi!
- Thì ra nó cũng giấu nghề như thằng Bảo Nhái, có lẽ tao nên tránh xa cặp đôi này ra à nha!
- Vậy hả, không lẽ tao nghe nhầm, lúc nãy có thằng nào đòi thách đấu với Bình Bò mà ta?
...
Tiếng xì xào của dư luận, nhóm fan cuồng phía bên dưới lại vang lên, đám học viên cả nam lẫn nữ hai mắt bắt đầu sáng rực lên, ngay cả bốn tổ trưởng và cô lớp trưởng lạnh lùng cũng không ngoại lệ.
...
Vị trí cánh trái sàn đấu, nơi mà Quốc Bảo ngồi, hiện tại thằng này đang rất là cay cú, vì tụi thằng Bảo Nhái, Bình Bò và thằng Cường đã chiếm hết hào quang của nó, đã dập tắt đi ánh sáng chói lọi mà nó cố sức thể hiện trước đông đảo khi nó hạ gục thằng An, nói sao nó không cay cú cho được chứ!
- -----------------------------
Trên sàn đấu.
- Hê hê, phong đối đầu với hỏa ư? Tao nghĩ chúng ta nên stop ở đây đi, giải quyết như tụi thằng Bảo và thằng Bính, chứ mày cũng biết đó, gió càng thổi mạnh thì lửa cháy càng lớn, chúng ta chờ ngày đại hội tổ chức, tới lúc đó hãy phân thắng bại cũng chưa muộn, hahaha!
Thằng Cường tém mái tóc vàng óng ánh sang vành tai, điềm nhiên nói. Đối diện nó, Bình Bò trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi cũng quyết định dừng tay, cả hai thu hồi lại thuộc tính rồi cùng rời khỏi sàn đấu trước hàng chục ánh mắt kinh ngạc.
...
Hình tượng mập mạp cười toe toét của cậu học viên tên Bình bỗng hiển ra trong đầu Trang, kéo cô thoát khỏi không gian suy nghĩ, trước mắt nàng, cậu học viên đó đang vẫy vẫy tay, nhảy nhót trước mặt cô giáo chủ nhiệm của mình.
- Này, đi về chỗ đi ông tướng, tui cho ăn đòn bây giờ à!
- Hì hì hì!
Trang giả vờ nổi cáu, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sai đó đuổi về chỗ, rồi nàng hắng giọng, thông báo kết quả.
- Hừm, cô ghi nhận thành tựu xuất sắc của Bình và Cường, hai em đã qua môn với thời gian 4 phút. Mặt khác lúc trước có lẽ bên hội đồng giáo viên cho rằng sẽ không có học viên nào lĩnh ngộ được áp súc thuộc tính nên đã bỏ sót một quy định, giờ cô sẽ bổ sung luôn. Từ bây giờ trở đi, những học viên đã lĩnh ngộ được áp súc thuộc tính và thi triển được trên sàn đấu thì có thể giấu đi chỉ số của bản thân. Tiếp theo là đến đợt thứ 4, mời hai em lên sàn đấu....
...
Bổ sung và thông báo một phen, ổn định lại trật tự trong lớp, Trang liền mời tiếp những cặp thi đấu đã chuẩn bị sẵn lên sàn đấu, càng về sau càng hấp dẫn, những học viên có chỉ số từ khoảng 200 đến 300 liên tục lộ diện, khoe khoang sự tiến bộ của bản thân trước mặt cô chủ nhiệm và chúng bạn.
......................................
90 phút trôi qua, hơn phân nữa học viên trong lớp đã thi đấu và qua môn hoàn toàn. Và chính thời điểm này, cơn ác mộng của Nam liền ập tới khi giọng của cô Trang lại một lần nữa cất lên.
- Sau đây là đến lượt của hai em số 32 và 33, Hoài Nam, Hồng Nhung, mời các em bước lên sàn đấu!
Tiếng Trang vừa dứt, ở cuối hàng của tổ 2, một bóng dáng cao cao bước ra, là một cô nàng xinh xắn nhưng hơi có phần lạnh lùng, tóc dài qua vai, bết thành đoạn dài giống như con rết, gương mặt thanh tú với cặp mắt đen to tròn được ôm ấp bởi hai hàng mi cong vút, mũi cao môi hồng, nhìn dáng vẻ là biết ngay con gái nhà giàu sống ở thị xã, cả thân hình mảnh mai được bó gọn bởi bộ váy đồng phục gọn gàng, áo trắng và chiếc váy xòe màu xám, dài tới đầu gối.
...
- Ôi, nữ thần băng giá của lớp chúng ta ra sân rồi kìa, lạnh lùng quá đi mất!
- Nè thấy không? Tay chân tao đang run bần bật đây!
- Nhìn dáng đi thôi là tao biết ngay, con nhà giàu đây chứ đâu!
- Nghe người ta đồn phong phanh đâu đó, ba của nhỏ Nhung này là chủ tịch xã An Điền a!
- Thật không mậy?Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Vô số thắc mắc, bình luận từ fan hâm mộ của những học viên nam phát ra, còn đám nữ thì hậm hực nhì sang chỗ khác, bộ dáng bộ dáng hẳn là đang ganh tị với lớp trưởng đây mà!
........................
- Cô có nghe những giáo viên khác nói về tình hình học tập của em, Nam à, nếu em không muốn thi đấu thì cũng được, cái này hội đồng giáo viên cũng không có bắt buộc đâu....
- Em biết thưa cô, nhưng mà em thử sức một chút thì được chứ ạ?
- Cái này...thôi được rồi, chỉ số của em...cẩn thận nhé!
- Vâng!
Khi Nam đi lên sàn đấu, lúc bước qua ngang chỗ cô chủ nhiệm thì bỗng nó nghe cô Trang nói nhỏ, lời nói mang ý tứ động viên, thông cảm và khuyên nhủ. Trang rất biết cư xử, có lẽ sợ Nam tự ái nên nàng đã hạ giọng xuống mức thấp nhất, chỉ vừa đủ nàng và Nam nghe. Nhưng mà Nam đâu có biểu hiện gì của tự ái đâu chứ, nó còn hưng phấn muốn thử sức, thành ra nàng đành cho nó toại nguyện.
...
- Bắt đầu, hai em có....
Vẫn là câu nói cũ vang lên.
Trên sàn thi đấu, Nhung nhìn Nam với ánh mắt khó hiểu, nàng không biết vì cái gì mà cậu đồng học này lại cố chấp như vậy, đã không có khả năng tu luyện, trình độ thân thể như người bình thường, tại sao còn ráng bước lên đây để ăn đòn cơ chứ. Bên cạnh đó Nam cũng đang chậm rãi quan sát nàng, đây là lúc nó được cận cảnh quan sát cô lớp trưởng lạnh lùng một cách chính diện, quang minh nhất.
Nhung cao hơn nó nửa cái đầu, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời lúc vào đêm, sống mũi cao, hai cánh mũi hẹp chứ không có bè ra, cặp môi hình trái tim với chiếc cằm nhọn. Làn da trắng như bông bưởi, cặp chân dài thon thả, hai bắp đùi được bao trùm bởi chiếc váy xòe màu xám, ngắn, chưa tới đầu gối.
...
Lại có tiếng xì xào của dư luận từ bên dưới phát ra.
- Òa, thằng Nam bước lên sàn đấu để diễn trò hả, nhìn cái số “0” chà bá trên cổ nó kìa, lên đấy rồi ăn gì?
- Ăn hành chứ ăn gì nữa mậy, hỏi ngu!
- Đã không tu luyện được, vậy mà năm nào nó cũng bước lên sàn đấu, nhìn riết mà chán mắt!
- Tao thấy nản dùm nó luôn á!
...
Giọng nam lẫn giọng nữ, chua chát vang lên, cho thấy khán giả rất không hài lòng về nhân vật nam ở trên sàn đấu.
...
Bình Bò thình lình tiến tới chỗ Bảo Nhái, hai thằng nhìn nhau lắc đầu.
- Lần này khổ thân cho thằng Nam rồi, mà cái thằng đấy...ngoan cố có thừa, nó không có tu luyện được nhưng mà gan nó lớn hơn tao với mày gấp mấy lần a!
- Ừm, thôi để nó làm những gì mà nó cảm thấy thích đi, đó mới là tự do, còn bây giờ tao với mày lại bịt miệng mấy con cờ hó ở đằng kia kìa, tụi nó dám nói xấu anh em mình!
- Được, dứt liền!
Hai thằng đang bàn chuyện, chợt Bảo Nhái đưa ra một lời đề nghị hết sức hấp dẫn, kéo theo thằng Bình Bò đang hứng chí, tiến tới đám đông đang bàn tán về Nam.
..................................
- Tấn công đi Nam, đừng có nghĩ tớ là con gái mà e ngại, tới đây đi!
Nhung không hề xem thường Nam một chút nào, gương mặt ngây thơ của nàng thoáng cái trở nên nghiêm túc, sẵn sàng chiến đấu.
Nam thừa biết khả năng của bản thân nên cũng không có làm màu, nhận được đề nghị liền di chuyển thân hình, tấn công đối thủ. Chưa tới 2 giây nó đã xuất hiện bên hông Nhung, vận dụng võ thuật thuần túy và dùng tay chân tấn công, không hề có một chút ba động của năng lực đặc biệt nào toát ra.
Tốc độ của Nam khủng khiếp đến nỗi làm cho toàn thể đồng học có mặt ở đây và cô Trang phát hoảng, ngay cả lớp trưởng Nhung vốn lạnh lùng cũng vậy, không một ai có thể ngờ tới thiếu niên không thể tu luyện này lại có tốc độ đáng sợ đến vậy, lại còn có sự chuẩn sát và khả năng tấn công nhạy bén, vừa vào cuộc đã phát hiện ra được những chỗ sơ hở trên người đối thủ. Đây chính là sự tiến bộ vượt trội thông qua những bài tập luyện điên cuồng trong bốn năm trước. Đây cũng là lí do vì sao mà Nam luôn là kẻ thắng cuộc trong những lần vật lộn ở dưới bến đò, một mình nó có thể chấp hết mười đứa nhỏ vật lộn cùng lúc nếu không dùng đến thuộc tính.
Đáng tiếc, người tài như thế nhưng lại không thể tu luyện.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Binh! Binh! Binh!
Nam tấn công dồn dập bức Nhung phải lùi về sau để chống đỡ, e là qua một lúc nữa nàng phải vận dụng thuộc tính của bản thân để ngạnh kháng, nếu không sẽ bị Nam đánh bại.
Đến cô Trang chủ nhiệm cũng hết hồn, nàng chỉ nghe một vài giáo viên nói sơ qua hoàn cảnh của Nam, rằng thằng bé không có khả năng tu luyện, tuy nhiên đó chỉ là một phần nhỏ nổi lên mặt nước của tảng băng chìm khổng lồ mà thôi, mất khả năng tu luyện nhưng không có nghĩa là vô dụng, sức chiến đấu của Nam có thể lên đến ngang ngửa những học viên có chỉ số từ 300 đến 350 và cũng có thể là cao hơn nữa, nhìn Nhung xem, cô nàng vốn có chỉ số 311 ở cổ tay trái cũng phải chật vật trước những đòn tấn công của Nam a!
- Q....quái vật! Đúng là những thứ bước ra từ Xóm Nhà Lá...thật không thể coi thường được, ngay cả một thằng không thể tu luyện nhưng lại có sức chiển đấu khủng khiếp đến vậy, rồi ai chơi cho lại nó đây!
- Có thiệt là thằng Nam...nó không thể tu luyện?
- Chứ mày không nhìn thấy con số “0” màu trắng nổi rõ ràng trên cổ nó hay sao mà còn hỏi!
- Thế này...nếu nó có thể tu luyện được thì....phải chăng người mạnh nhất 5B1 cũng có nguy cơ bị nó hạ gục?
- Suỵt! Nhỏ giọng một chút, thằng Thắng nó mà nghe được thì mày có mà gãy răng!
....
Thành tích mà Nam bày ra khiến cho dư luận hoang mang, phát hoảng, đến ngay cả Bình Bò và Bảo Nhái cũng không ngờ được thằng bạn có vẻ ngoài bình thường ấy lại bá đạo đến vậy, tội mỗi cái là không thể tu luyện.
...
Mặc cho đám đồng học chỉ chỏ bàn tán, Nam vẫn cứ tự nhiên quan sát trận đấu của Bình.
...
- Hề, mày vẫn nóng tính như ngày nào, Bình nhỉ?
Thằng nhóc tóc vàng tên Cường nhếch môi, kéo một đường cong ở khóe miệng trái, quanh thân nó bất chợt xuất hiện một bức tường lửa màu lam, ngăn cản nắm đấm bằng gió của Bình Bò. (Bức tường lửa màu lam giống màu lửa của đồ khò bằng gas ấy, nói đúng hơn là giống màu lửa của hàn khí đá).
Rầm!!!
Hai loại thuộc tính va chạm vào tạo ra một tiếng nổ lớn, chấn cho sàn thi đấu và mặt nền bê tông rung lên một hồi lâu, như một cơn động đất nhẹ, làm cho đám học viên và cô Trang đang đứng ở bên dưới thân hình chao đảo, suýt ngã nhào xuống đất.
- Thật khủng khiếp, phong thuộc tính đã áp súc ngạnh kháng với hỏa thuộc tính cũng đã áp súc, uy lực quả nhiên không thể xem nhẹ! Không thể tin được, hai đứa trẻ chỉ mới mười tuổi này lại có thể lĩnh ngộ, áp súc được thuộc tính của bản thân đến mức này, trình độ áp súc chỉ có những học viên của bậc Trung Học Cơ Sở đã thông qua giảng dạy mới có thể làm được nha!
Trang kinh ngạc há hốc cái miệng đào nhỏ nhắn, hai mắt mở to, nàng không thể tin được, phía trên sàn đấu, hai cậu nhóc đó lại là học viên do nàng chủ nhiệm.
...
- Haha, Bình Bò á, khá lắm thằng bạn, trận đấu càng về sau càng gay cấn, há há!Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Bảo Nhái là chiến ý hừng hực, như có lửa cháy trong con ngươi, nó cười tà tà, thủ thỉ vừa đủ bản thân nghe.
- Đã đạt tới trình độ này rồi ư, hai thằng bạn thân của tao ơi, bây lợi hại thiệt, hahaha!
Đưa tay lên bóp bóp cái trán, khẽ xoa hai bên thái dương, Nam cười khổ không thôi, nhưng mà nó cũng thấy vui vì có hai thằng bạn thân như vậy.
......................................
- Hoan hô thằng Bình, mau biến thành bò húc thằng Cường đi!
- Thì ra nó cũng giấu nghề như thằng Bảo Nhái, có lẽ tao nên tránh xa cặp đôi này ra à nha!
- Vậy hả, không lẽ tao nghe nhầm, lúc nãy có thằng nào đòi thách đấu với Bình Bò mà ta?
...
Tiếng xì xào của dư luận, nhóm fan cuồng phía bên dưới lại vang lên, đám học viên cả nam lẫn nữ hai mắt bắt đầu sáng rực lên, ngay cả bốn tổ trưởng và cô lớp trưởng lạnh lùng cũng không ngoại lệ.
...
Vị trí cánh trái sàn đấu, nơi mà Quốc Bảo ngồi, hiện tại thằng này đang rất là cay cú, vì tụi thằng Bảo Nhái, Bình Bò và thằng Cường đã chiếm hết hào quang của nó, đã dập tắt đi ánh sáng chói lọi mà nó cố sức thể hiện trước đông đảo khi nó hạ gục thằng An, nói sao nó không cay cú cho được chứ!
- -----------------------------
Trên sàn đấu.
- Hê hê, phong đối đầu với hỏa ư? Tao nghĩ chúng ta nên stop ở đây đi, giải quyết như tụi thằng Bảo và thằng Bính, chứ mày cũng biết đó, gió càng thổi mạnh thì lửa cháy càng lớn, chúng ta chờ ngày đại hội tổ chức, tới lúc đó hãy phân thắng bại cũng chưa muộn, hahaha!
Thằng Cường tém mái tóc vàng óng ánh sang vành tai, điềm nhiên nói. Đối diện nó, Bình Bò trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi cũng quyết định dừng tay, cả hai thu hồi lại thuộc tính rồi cùng rời khỏi sàn đấu trước hàng chục ánh mắt kinh ngạc.
...
Hình tượng mập mạp cười toe toét của cậu học viên tên Bình bỗng hiển ra trong đầu Trang, kéo cô thoát khỏi không gian suy nghĩ, trước mắt nàng, cậu học viên đó đang vẫy vẫy tay, nhảy nhót trước mặt cô giáo chủ nhiệm của mình.
- Này, đi về chỗ đi ông tướng, tui cho ăn đòn bây giờ à!
- Hì hì hì!
Trang giả vờ nổi cáu, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sai đó đuổi về chỗ, rồi nàng hắng giọng, thông báo kết quả.
- Hừm, cô ghi nhận thành tựu xuất sắc của Bình và Cường, hai em đã qua môn với thời gian 4 phút. Mặt khác lúc trước có lẽ bên hội đồng giáo viên cho rằng sẽ không có học viên nào lĩnh ngộ được áp súc thuộc tính nên đã bỏ sót một quy định, giờ cô sẽ bổ sung luôn. Từ bây giờ trở đi, những học viên đã lĩnh ngộ được áp súc thuộc tính và thi triển được trên sàn đấu thì có thể giấu đi chỉ số của bản thân. Tiếp theo là đến đợt thứ 4, mời hai em lên sàn đấu....
...
Bổ sung và thông báo một phen, ổn định lại trật tự trong lớp, Trang liền mời tiếp những cặp thi đấu đã chuẩn bị sẵn lên sàn đấu, càng về sau càng hấp dẫn, những học viên có chỉ số từ khoảng 200 đến 300 liên tục lộ diện, khoe khoang sự tiến bộ của bản thân trước mặt cô chủ nhiệm và chúng bạn.
......................................
90 phút trôi qua, hơn phân nữa học viên trong lớp đã thi đấu và qua môn hoàn toàn. Và chính thời điểm này, cơn ác mộng của Nam liền ập tới khi giọng của cô Trang lại một lần nữa cất lên.
- Sau đây là đến lượt của hai em số 32 và 33, Hoài Nam, Hồng Nhung, mời các em bước lên sàn đấu!
Tiếng Trang vừa dứt, ở cuối hàng của tổ 2, một bóng dáng cao cao bước ra, là một cô nàng xinh xắn nhưng hơi có phần lạnh lùng, tóc dài qua vai, bết thành đoạn dài giống như con rết, gương mặt thanh tú với cặp mắt đen to tròn được ôm ấp bởi hai hàng mi cong vút, mũi cao môi hồng, nhìn dáng vẻ là biết ngay con gái nhà giàu sống ở thị xã, cả thân hình mảnh mai được bó gọn bởi bộ váy đồng phục gọn gàng, áo trắng và chiếc váy xòe màu xám, dài tới đầu gối.
...
- Ôi, nữ thần băng giá của lớp chúng ta ra sân rồi kìa, lạnh lùng quá đi mất!
- Nè thấy không? Tay chân tao đang run bần bật đây!
- Nhìn dáng đi thôi là tao biết ngay, con nhà giàu đây chứ đâu!
- Nghe người ta đồn phong phanh đâu đó, ba của nhỏ Nhung này là chủ tịch xã An Điền a!
- Thật không mậy?Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Vô số thắc mắc, bình luận từ fan hâm mộ của những học viên nam phát ra, còn đám nữ thì hậm hực nhì sang chỗ khác, bộ dáng bộ dáng hẳn là đang ganh tị với lớp trưởng đây mà!
........................
- Cô có nghe những giáo viên khác nói về tình hình học tập của em, Nam à, nếu em không muốn thi đấu thì cũng được, cái này hội đồng giáo viên cũng không có bắt buộc đâu....
- Em biết thưa cô, nhưng mà em thử sức một chút thì được chứ ạ?
- Cái này...thôi được rồi, chỉ số của em...cẩn thận nhé!
- Vâng!
Khi Nam đi lên sàn đấu, lúc bước qua ngang chỗ cô chủ nhiệm thì bỗng nó nghe cô Trang nói nhỏ, lời nói mang ý tứ động viên, thông cảm và khuyên nhủ. Trang rất biết cư xử, có lẽ sợ Nam tự ái nên nàng đã hạ giọng xuống mức thấp nhất, chỉ vừa đủ nàng và Nam nghe. Nhưng mà Nam đâu có biểu hiện gì của tự ái đâu chứ, nó còn hưng phấn muốn thử sức, thành ra nàng đành cho nó toại nguyện.
...
- Bắt đầu, hai em có....
Vẫn là câu nói cũ vang lên.
Trên sàn thi đấu, Nhung nhìn Nam với ánh mắt khó hiểu, nàng không biết vì cái gì mà cậu đồng học này lại cố chấp như vậy, đã không có khả năng tu luyện, trình độ thân thể như người bình thường, tại sao còn ráng bước lên đây để ăn đòn cơ chứ. Bên cạnh đó Nam cũng đang chậm rãi quan sát nàng, đây là lúc nó được cận cảnh quan sát cô lớp trưởng lạnh lùng một cách chính diện, quang minh nhất.
Nhung cao hơn nó nửa cái đầu, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời lúc vào đêm, sống mũi cao, hai cánh mũi hẹp chứ không có bè ra, cặp môi hình trái tim với chiếc cằm nhọn. Làn da trắng như bông bưởi, cặp chân dài thon thả, hai bắp đùi được bao trùm bởi chiếc váy xòe màu xám, ngắn, chưa tới đầu gối.
...
Lại có tiếng xì xào của dư luận từ bên dưới phát ra.
- Òa, thằng Nam bước lên sàn đấu để diễn trò hả, nhìn cái số “0” chà bá trên cổ nó kìa, lên đấy rồi ăn gì?
- Ăn hành chứ ăn gì nữa mậy, hỏi ngu!
- Đã không tu luyện được, vậy mà năm nào nó cũng bước lên sàn đấu, nhìn riết mà chán mắt!
- Tao thấy nản dùm nó luôn á!
...
Giọng nam lẫn giọng nữ, chua chát vang lên, cho thấy khán giả rất không hài lòng về nhân vật nam ở trên sàn đấu.
...
Bình Bò thình lình tiến tới chỗ Bảo Nhái, hai thằng nhìn nhau lắc đầu.
- Lần này khổ thân cho thằng Nam rồi, mà cái thằng đấy...ngoan cố có thừa, nó không có tu luyện được nhưng mà gan nó lớn hơn tao với mày gấp mấy lần a!
- Ừm, thôi để nó làm những gì mà nó cảm thấy thích đi, đó mới là tự do, còn bây giờ tao với mày lại bịt miệng mấy con cờ hó ở đằng kia kìa, tụi nó dám nói xấu anh em mình!
- Được, dứt liền!
Hai thằng đang bàn chuyện, chợt Bảo Nhái đưa ra một lời đề nghị hết sức hấp dẫn, kéo theo thằng Bình Bò đang hứng chí, tiến tới đám đông đang bàn tán về Nam.
..................................
- Tấn công đi Nam, đừng có nghĩ tớ là con gái mà e ngại, tới đây đi!
Nhung không hề xem thường Nam một chút nào, gương mặt ngây thơ của nàng thoáng cái trở nên nghiêm túc, sẵn sàng chiến đấu.
Nam thừa biết khả năng của bản thân nên cũng không có làm màu, nhận được đề nghị liền di chuyển thân hình, tấn công đối thủ. Chưa tới 2 giây nó đã xuất hiện bên hông Nhung, vận dụng võ thuật thuần túy và dùng tay chân tấn công, không hề có một chút ba động của năng lực đặc biệt nào toát ra.
Tốc độ của Nam khủng khiếp đến nỗi làm cho toàn thể đồng học có mặt ở đây và cô Trang phát hoảng, ngay cả lớp trưởng Nhung vốn lạnh lùng cũng vậy, không một ai có thể ngờ tới thiếu niên không thể tu luyện này lại có tốc độ đáng sợ đến vậy, lại còn có sự chuẩn sát và khả năng tấn công nhạy bén, vừa vào cuộc đã phát hiện ra được những chỗ sơ hở trên người đối thủ. Đây chính là sự tiến bộ vượt trội thông qua những bài tập luyện điên cuồng trong bốn năm trước. Đây cũng là lí do vì sao mà Nam luôn là kẻ thắng cuộc trong những lần vật lộn ở dưới bến đò, một mình nó có thể chấp hết mười đứa nhỏ vật lộn cùng lúc nếu không dùng đến thuộc tính.
Đáng tiếc, người tài như thế nhưng lại không thể tu luyện.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Binh! Binh! Binh!
Nam tấn công dồn dập bức Nhung phải lùi về sau để chống đỡ, e là qua một lúc nữa nàng phải vận dụng thuộc tính của bản thân để ngạnh kháng, nếu không sẽ bị Nam đánh bại.
Đến cô Trang chủ nhiệm cũng hết hồn, nàng chỉ nghe một vài giáo viên nói sơ qua hoàn cảnh của Nam, rằng thằng bé không có khả năng tu luyện, tuy nhiên đó chỉ là một phần nhỏ nổi lên mặt nước của tảng băng chìm khổng lồ mà thôi, mất khả năng tu luyện nhưng không có nghĩa là vô dụng, sức chiến đấu của Nam có thể lên đến ngang ngửa những học viên có chỉ số từ 300 đến 350 và cũng có thể là cao hơn nữa, nhìn Nhung xem, cô nàng vốn có chỉ số 311 ở cổ tay trái cũng phải chật vật trước những đòn tấn công của Nam a!
- Q....quái vật! Đúng là những thứ bước ra từ Xóm Nhà Lá...thật không thể coi thường được, ngay cả một thằng không thể tu luyện nhưng lại có sức chiển đấu khủng khiếp đến vậy, rồi ai chơi cho lại nó đây!
- Có thiệt là thằng Nam...nó không thể tu luyện?
- Chứ mày không nhìn thấy con số “0” màu trắng nổi rõ ràng trên cổ nó hay sao mà còn hỏi!
- Thế này...nếu nó có thể tu luyện được thì....phải chăng người mạnh nhất 5B1 cũng có nguy cơ bị nó hạ gục?
- Suỵt! Nhỏ giọng một chút, thằng Thắng nó mà nghe được thì mày có mà gãy răng!
....
Thành tích mà Nam bày ra khiến cho dư luận hoang mang, phát hoảng, đến ngay cả Bình Bò và Bảo Nhái cũng không ngờ được thằng bạn có vẻ ngoài bình thường ấy lại bá đạo đến vậy, tội mỗi cái là không thể tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.