Chương 289: Biến Hóa Dĩ Đãi
Huỳnh Dị
13/03/2013
Tiếng Phong nương bên ngoài trướng cất lên: “Hoàng thượng phái lão thân báo tin cho tiểu thư, sáng mai người sẽ đến dẫn tiểu thư đi Thái Hành Sơn.”
Kỷ Thiên Thiên nháy nháy mắt với Tiểu Thi, trả lời: “Còn Thi Thi?”
Phong nương trầm mặc một lúc thở dài nói: “Tiểu Thi tiểu thư phải lưu lại trong doanh trại.”
Lữa giận bừng lên trong lòng Kỷ Thiên Thiên, lập tức lại bị ép xuống, khẽ nói: “Phiền đại nương báo lại cho hoàng thượng, ta không đi!”
Sự cẩn thận của Mộ Dung Thùy cũng khiến nàng ngạc nhiên, thực tế là nàng đã có tính toán, thử xem Mộ Dung Thùy có chịu mang chủ tỳ nàng xuất du hay không, đã có một cơ hội tất nhiên sẽ có lần thứ hai. Vừa lúc nền tảng trăm ngày của nàng thành công, có thể trao đổi tâm linh với Yến Phi, nếu gặp lại một cơ hội như vậy nữa, thì có thể thông tri đến Yến Phi, thỉnh chàng dẫn cao thủ đến cứu chủ tỳ bọn nàng. Hiện tại hiển nhiên cách này không thể thực hiện, cảm giác thất vọng không kiềm được dâng đầy trong lòng.
Phong nương vén trướng đi vào, liếc qua tiểu Thi ở góc trướng một cái, ngồi xuống trước mặt Kỷ Thiên Thiên hỏi: “Tiểu thư khiến ta khó xử quá, ta làm sao mà nói rõ với hoàng thượng chứ?”
Kỷ Thiên Thiên nhún nhún vai tỏ ý nàng không có cách gì giúp thị, thuận miệng hỏi: “Hoàng thượng mấy ngày nay đã đi đâu?”
Phong nương nói: “Mỗi lần sắp có đại chiến, hoàng thượng đều muốn tuần sát hoàn cảnh chiến trường, nên chắc có liên quan với phương diện này!”
Tim Kỷ Thiên Thiên cứ như chìm xuống, Mộ Dung Thùy đến nay chưa thua một trận nào, không phải bởi vận may, mà là hắn không bao giờ buông lơi kình địch, cho dù đối thủ có là Mộ Dung Vĩnh kẻ mà hắn xem thường.
Nàng hờ hững trả lời: “Đại nương chỉ là người chuyển lời thôi! Cứ nói lại tất cả đúng sự thật với hoàng thượng, thì đại nương đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Phong nương cười khổ nói: “Hoàng thượng sẽ hết sức thất vọng.”
Trong lòng Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ hắn thất vọng quả thực đáng đời, nàng và Tiểu Thi đã bị mất tự do, còn nếm hết nỗi khổ tương tư cách biệt với Yến lang, món nợ này tính sao đây.
Trong lòng bỗng nhiên chợt máy động, hỏi: “Yến Phi có vẻ giống mẹ của chàng nhỉ?”
Đôi mắt Phong nương lộ vẻ đau thương cô độc, dường như nhớ lại câu chuyện bị quên đã lâu, nghĩ lại mà đau lòng, nhẹ nhàng đáp: “Nó có vẻ giống cha nó hơn.”
Kỷ Thiên Thiên đầy hứng thú hỏi: “Cha của chàng?”
Phong nương như tỉnh mộng, khẽ rùng mình bật dậy, gục đầu thốt: “Ta phải về báo lại cho hoàng thượng.”
Nói xong vội vàng rời khỏi nơi ấy tựa như trốn tránh.
:77:
Yến Phi và Tống Bi Phong ẩn mình trên một nhánh cây ngang của một cây cổ thụ cành lá rậm rạp, nhìn mặt trời chiều lặn về phía tây, cách hai dặm phía sau chính là Biên Hoang tập.
Tống Bi Phong tán gẫu: “Nghe nói ngươi dự định sau khi thu hồi Biên Hoang tập, sẽ lập tức lên bắc, trợ giúp huynh đệ của ngươi Thác Bạt Khuê ứng phó Mộ Dung Thùy, có chỗ nào có thể dùng tới ta không?”
Yến Phi đáp: “Chuyến này chỉ là để giải quyết Mộ Dung Bảo, không cần lão ca ngươi ra mặt. Ta đã quyết định một mình sát cánh chiến đấu cùng với Thác Bạt Khuê. Mộ Dung Thùy trong thời gian ngắn sẽ không thể xâm phạm Biên Hoang tập, các ngươi nên dốc toàn lực kinh lược miền nam, làm cho chiến thuyền của Biên Hoang tập có thể thông suốt không trở ngại chạy khắp bất kỳ ngõ ngách nào ở miền nam.”
Tống Bi Phong nói: “Trừ phi Lưu Dụ thực sự lên làm đại thống lĩnh, nhưng ngày lành như thế vẫn còn xa mới đạt đến được. Sau khi khôi phục Biên Hoang tập, ta sẽ trở về Kiến Khang. Ta rất lo về tình huống của Tạ gia.”
Yến Phi nghe thế cảm thấy buồn bã trong lòng.
Chàng nhớ lại lúc trước khi Tạ An, Tạ Huyền còn tại thế. Giờ thì những ngày tháng phong lưu thơ ruợu của Tạ gia ở hẻm Ô Y đã theo cái chết của họ mà tan thành mây khói. Dưới tình thế mới, Ô Y hào môn vương gia hiển hách nhất lại do Tạ nhị gia phải đứng mũi chịu sào.
Không có Tạ An và Tạ Huyền, Tạ gia có phải vì thế mà đi đến suy vi chăng? Thời buổi rối ren loạn lạc ở phương nam, con cháu Tạ gia sẽ có sự lựa chọn ra sao, thanh danh ngay thẳng của họ có thể may mắn miễn nhiễm huyết tanh hay không?
Tống Bi Phong nói tiếp: “Trước khi khởi hành Lưu Dụ có cho ta biết, Tư Mã Đạo Tử đã bổ nhiệm nhị thiếu gia thế chỗ Vương Cung, trở thành thượng ty trực tiếp của Lưu Lao Chi. Đòn này cực kỳ lợi hại, vì đã hạn chế quân quyền của Lưu Lao Chi. Lưu Lao Chi có thể không khách khí với bất kỳ ai, nhưng đối với nhị thiếu gia lại không thể không lưu lại vài phần thể diện, tướng lãnh Bắc Phủ binh cũng không bao giờ để cho Lưu Lao Chi bài xích nhị thiếu gia.”
Yến Phi chợt nghĩ đến Tạ Diễm, liền than thầm trong lòng. Tạ Diễm không những danh vọng bản lãnh kém xa Tạ Huyền, điểm chết người nhất chính là cái tật tự thị thân phận Kiến Khang vọng tộc, không tự biết mình, trận chiến Phì Thủy mang đến cho hắn chút vinh quang, nhưng chỉ tăng thêm tính kiêu căng tự cho rằng mình đã lập được công lớn.
Chàng có thể nói gì đây? Dù cho Yến Phi chàng với Tống Bi Phong có cùng trở về Kiến Khang, vẫn không thể nhúng tay vào, chỉ có Lưu Dụ lật đổ địa vị của Lưu Lao Chi, mới có thể xoay chuyển vận mệnh bi thảm của Tạ gia.
Trong lòng bất giác lại hiện ra phong thái khiến người ngưỡng mộ của Tạ Đạo Uẩn, cũng nghĩ đến Tạ Chung Tú ái nữ của Tạ Huyền. Tạm thời không nói đến Tạ An và Tạ Huyền có ơn lớn đối với chàng, hiện tại Vương Đạm Chân đã ngọc nát hương tan, chàng sẽ không bao giờ để cho Tạ Chung Tú bị bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng chàng có thể làm gì chứ? Đời người chẳng phải luôn luôn khiến người ta bó tay chịu đau khổ thôi sao?
Tống Bi Phong nói: “Nói về chuyện dùng thủ đoạn chính trị, không ai có thể hơn được Tư Mã Đạo Tử. Thủ đoạn đê tiện nhất của hắn chính là điều đại cô gia đi thủ Cối Kê, nếu Tôn Ân phát động chiến sự, đại cô gia sẽ phải cầm quân thủ Kỳ nhai. Hừ! Tư Mã Đạo Tử thật là nham hiểm, đại cô gia nếu có chuyện không may nào, nhị thiếu gia tất sẽ toàn lực thảo phạt Thiên Sư quân, ngay cả Lưu Lao Chi cũng phải đi theo, như vậy là Tư Mã Đạo Tử có thể tọa sơn xem hổ đấu, thừa thế tăng cường thực lực Kiến Khang quân.”
Yến Phi chau mày hỏi: “Đại cô gia là ai nhỉ?”
Tống Bi Phong đáp: “Thì là phu tế Vương Ngưng Chi của đại tiểu thư.”
Yến Phi kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Tống Bi Phong thê lương đáp: “Theo đại cô gia xuất chinh còn có nhi tử của bọn họ và con cháu Tạ gia, việc này đại tiểu thư đã nói cho Lưu Dụ hay, bề ngoài xem ra hết sức náo nhiệt, sự thật lại là Tư Mã Đạo Tử muốn bọn họ đến tiền tuyến tự tìm đường chết, than ôi! Đại tiểu thư còn nói với Lưu Dụ, nàng cũng phải đến Cối Kê, nguyện cùng chết chung với trượng phu và nhi tử.”
Trong lòng Yến Phi như có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nếu Tạ Đạo Uẩn có điều gì bất trắc, chàng sẽ không đội trời chung với Thiên Sư quân, tâm trạng này chàng vô phương giải thích với bất cứ ai, nếu bắt nguồn từ sự yêu mến của một đứa trẻ đối với mẹ, thì Tạ Đạo Uẩn chính là một hóa thân khác của mẹ ở trên đời này.
Tống Bi Phong lại nói: “Sau khi về Kiến Khang, nếu chứng thực đại tiểu thư quả thật đã đến Cối Kê, ta sẽ đi bảo hộ nàng. Hiện tại, người đáng được tôn kính ở Tạ gia chỉ có nàng.”
Yến Phi im lặng không nói gì. Sau một lúc lâu hỏi: “An tiểu thư vì sao gấp rút hồi gia vậy?”
Tống Bi Phong lắc đầu đáp: “Dù rằng ta cùng nàng làm việc chung mấy ngày, nhưng không có cách nào hiểu được nàng. An tiểu thư là một người rất đặt biệt, đối với sự vật có cách kiến giải riêng, tựa hồ không có việc thế nhân nào hiện nay đáng cho nàng để trong lòng. Đối với Tâm Bội cũng giữ một thái độ vô tư, chỉ cần không rơi vào tay của Nhậm yêu nữ là được. Có lẽ là nàng quá kiêu ngạo chăng. Bất quá nàng xác thực là người có đại trí tuệ, đối với sự vật nàng xem ra rất thông hiểu, thật không hợp với niên kỷ của nàng.”
Đôi mắt mỹ lệ thần bí của An Ngọc Tình lại hiện ra trong bể lòng Yến Phi, nếu không phải ánh mắt nàng gây cho chàng ấn tượng sâu sắc cho mãi đến nay, chàng dám khẳng định ký ức đối với nàng sẽ dần trở nên mơ hồ. Trong ánh mắt nàng dường như ẩn chứa một thế giới khác với mọi người. Nhiều lần gặp nhau, nàng toàn nói đi là đi. Tới một cách tiêu sái, đi một cách ung dung, tựa như Tống Bi Phong đã nhận xét, không việc thế nhân nào có thể khiến nàng bận tâm, mỗi lần tiếp xúc, nàng dù sao vẫn giữ một khoảng cách nào đó, không thân thiết mà cũng không thờ ơ.
Trong lòng Yến Phi chợt có cảm giác, ánh mắt hướng về phía Biên Hoang tập.
Tống Bi Phong cũng sinh ra cảnh giác, nhìn về hướng Biên Hoang tập.
Một đại đội nhân mã đi ra từ tây môn, giống như đang chuyển dọn vật gì đó.
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: “Bọn chúng đang làm cái gì vậy?”
Yến Phi vận tụ công lực vào song mục, chăm chú quan sát, chợt chấn động thốt: “Không hay rồi!”
Lúc này Tống Bi Phong nhìn một hồi cũng đã hiểu rõ là chuyện gì, biến sắc nói: “Không ngờ bọn chúng muốn bố phòng bên ngoài tập, chẳng lẽ bọn chúng hiểu được sương mù sắp buông xuống ư?”
Ông lại hỏi Yến Phi: “Bọn chúng bố trí món đồ gì bên ngoài tập vậy?”
Yến Phi đáp: “Chắc là một loại khí giới dùng để ngăn cản giống như cự mã, đây là cách hữu hiệu nhất đề phòng bọn ta dùng khoái mã xung kích, chính là phương pháp phòng ngự Biên Hoang tập vốn không có tường thành cao bảo vệ, phối hợp với cung dài tên cứng, có thể thủ Biên Hoang tập vững như bàn thạch.”
Cự mã là dùng cây gỗ tròn đường kính vài thước làm trụ, thân cây được đục thành những cặp lỗ thẳng góc nhau, rồi lắp các khúc gỗ chiều dài độ một trượng vào, đầu vót nhọn, lại dùng cách ràng dây buộc cọc để giữ cố định trên mặt đất, ngăn trở nhân mã đi qua.
Nếu như địch nhân có đủ cự mã, để bố trí bắc, tây, nam ba hướng, sẽ tăng sức phòng ngự của Biên Hoang tập lên gấp bội, với binh lực của Hoang nhân, đến cả tư cách công tập cũng đã mất.
Yến Phi cấp tốc trèo lên ngọn cây, nhìn về khu Nam, Bắc Biên Hoang tập, sau khi trở xuống cười khổ nói: “Địch nhân cũng đã bố phòng hai mặt Nam Bắc, chiêu này hết sức lợi hại, bọn chúng hiểu rõ chúng ta trong thời gian ngắn sẽ phản công Biên Hoang tập, vì thế đã tiến thêm một bước mở rộng tuyến phòng ngự ra bên ngoài tập. Bất luận tình huống chiến tranh bên ngoài tập ra sao, chỉ cần địch nhân lui vào tập cố thủ, thì chúng ta sẽ không làm gì được chúng. Bởi chiến thuyền của chúng ta lại không cách nào vượt qua Biên Hoang tập, thêm vào binh lực của chúng ta lại không đủ để bao vây Biên Hoang tập, trên thực tế địch nhân đã lập cho chúng thế bất bại.”
Tống Bi Phong cũng chán nản im lặng, địch nhân đã vận dụng địa lợi một cách hữu hiệu, đạt được ưu thế trước có thể thủ sau có thể công, lộ rõ sách lược quân sự siêu việt của Diêu Hưng.
Vấn đề là cho dù có thể công chiếm Chung Lâu, nếu đại quân Hoang nhân bị kháng cự bên ngoài tập, quân đội chiếm lĩnh Chung Lâu sẽ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.
Khẳng định là có nội gián.
Yến Phi than: “Điểm ta yên tâm duy nhất chính là địch nhân không áp dụng phương pháp tiêu thổ. Ôi! Sợ rằng chúng ta phải đánh một vòng lớn, đổi lại theo Dĩnh Thủy mà đi, mới có cơ hội tiềm nhập vào trong tập.”
Tống Bi Phong hỏi: “Làm sao tìm lại được ‘Đạo Nhật Phong’ đây? Nếu không phá được cự mã trận của đối phương bên ngoài tập, thì quân đội tấn công Chung Lâu chỉ là tự tìm đường chết.”
Yến Phi quả quyết nói: “Không có thành tập nào là công phá không được, chúng ta vào tập rồi hãy nói!”
Hai người nhảy từ trên cây xuống, đi về hướng bắc.
Hết chương 289
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Kỷ Thiên Thiên nháy nháy mắt với Tiểu Thi, trả lời: “Còn Thi Thi?”
Phong nương trầm mặc một lúc thở dài nói: “Tiểu Thi tiểu thư phải lưu lại trong doanh trại.”
Lữa giận bừng lên trong lòng Kỷ Thiên Thiên, lập tức lại bị ép xuống, khẽ nói: “Phiền đại nương báo lại cho hoàng thượng, ta không đi!”
Sự cẩn thận của Mộ Dung Thùy cũng khiến nàng ngạc nhiên, thực tế là nàng đã có tính toán, thử xem Mộ Dung Thùy có chịu mang chủ tỳ nàng xuất du hay không, đã có một cơ hội tất nhiên sẽ có lần thứ hai. Vừa lúc nền tảng trăm ngày của nàng thành công, có thể trao đổi tâm linh với Yến Phi, nếu gặp lại một cơ hội như vậy nữa, thì có thể thông tri đến Yến Phi, thỉnh chàng dẫn cao thủ đến cứu chủ tỳ bọn nàng. Hiện tại hiển nhiên cách này không thể thực hiện, cảm giác thất vọng không kiềm được dâng đầy trong lòng.
Phong nương vén trướng đi vào, liếc qua tiểu Thi ở góc trướng một cái, ngồi xuống trước mặt Kỷ Thiên Thiên hỏi: “Tiểu thư khiến ta khó xử quá, ta làm sao mà nói rõ với hoàng thượng chứ?”
Kỷ Thiên Thiên nhún nhún vai tỏ ý nàng không có cách gì giúp thị, thuận miệng hỏi: “Hoàng thượng mấy ngày nay đã đi đâu?”
Phong nương nói: “Mỗi lần sắp có đại chiến, hoàng thượng đều muốn tuần sát hoàn cảnh chiến trường, nên chắc có liên quan với phương diện này!”
Tim Kỷ Thiên Thiên cứ như chìm xuống, Mộ Dung Thùy đến nay chưa thua một trận nào, không phải bởi vận may, mà là hắn không bao giờ buông lơi kình địch, cho dù đối thủ có là Mộ Dung Vĩnh kẻ mà hắn xem thường.
Nàng hờ hững trả lời: “Đại nương chỉ là người chuyển lời thôi! Cứ nói lại tất cả đúng sự thật với hoàng thượng, thì đại nương đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Phong nương cười khổ nói: “Hoàng thượng sẽ hết sức thất vọng.”
Trong lòng Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ hắn thất vọng quả thực đáng đời, nàng và Tiểu Thi đã bị mất tự do, còn nếm hết nỗi khổ tương tư cách biệt với Yến lang, món nợ này tính sao đây.
Trong lòng bỗng nhiên chợt máy động, hỏi: “Yến Phi có vẻ giống mẹ của chàng nhỉ?”
Đôi mắt Phong nương lộ vẻ đau thương cô độc, dường như nhớ lại câu chuyện bị quên đã lâu, nghĩ lại mà đau lòng, nhẹ nhàng đáp: “Nó có vẻ giống cha nó hơn.”
Kỷ Thiên Thiên đầy hứng thú hỏi: “Cha của chàng?”
Phong nương như tỉnh mộng, khẽ rùng mình bật dậy, gục đầu thốt: “Ta phải về báo lại cho hoàng thượng.”
Nói xong vội vàng rời khỏi nơi ấy tựa như trốn tránh.
:77:
Yến Phi và Tống Bi Phong ẩn mình trên một nhánh cây ngang của một cây cổ thụ cành lá rậm rạp, nhìn mặt trời chiều lặn về phía tây, cách hai dặm phía sau chính là Biên Hoang tập.
Tống Bi Phong tán gẫu: “Nghe nói ngươi dự định sau khi thu hồi Biên Hoang tập, sẽ lập tức lên bắc, trợ giúp huynh đệ của ngươi Thác Bạt Khuê ứng phó Mộ Dung Thùy, có chỗ nào có thể dùng tới ta không?”
Yến Phi đáp: “Chuyến này chỉ là để giải quyết Mộ Dung Bảo, không cần lão ca ngươi ra mặt. Ta đã quyết định một mình sát cánh chiến đấu cùng với Thác Bạt Khuê. Mộ Dung Thùy trong thời gian ngắn sẽ không thể xâm phạm Biên Hoang tập, các ngươi nên dốc toàn lực kinh lược miền nam, làm cho chiến thuyền của Biên Hoang tập có thể thông suốt không trở ngại chạy khắp bất kỳ ngõ ngách nào ở miền nam.”
Tống Bi Phong nói: “Trừ phi Lưu Dụ thực sự lên làm đại thống lĩnh, nhưng ngày lành như thế vẫn còn xa mới đạt đến được. Sau khi khôi phục Biên Hoang tập, ta sẽ trở về Kiến Khang. Ta rất lo về tình huống của Tạ gia.”
Yến Phi nghe thế cảm thấy buồn bã trong lòng.
Chàng nhớ lại lúc trước khi Tạ An, Tạ Huyền còn tại thế. Giờ thì những ngày tháng phong lưu thơ ruợu của Tạ gia ở hẻm Ô Y đã theo cái chết của họ mà tan thành mây khói. Dưới tình thế mới, Ô Y hào môn vương gia hiển hách nhất lại do Tạ nhị gia phải đứng mũi chịu sào.
Không có Tạ An và Tạ Huyền, Tạ gia có phải vì thế mà đi đến suy vi chăng? Thời buổi rối ren loạn lạc ở phương nam, con cháu Tạ gia sẽ có sự lựa chọn ra sao, thanh danh ngay thẳng của họ có thể may mắn miễn nhiễm huyết tanh hay không?
Tống Bi Phong nói tiếp: “Trước khi khởi hành Lưu Dụ có cho ta biết, Tư Mã Đạo Tử đã bổ nhiệm nhị thiếu gia thế chỗ Vương Cung, trở thành thượng ty trực tiếp của Lưu Lao Chi. Đòn này cực kỳ lợi hại, vì đã hạn chế quân quyền của Lưu Lao Chi. Lưu Lao Chi có thể không khách khí với bất kỳ ai, nhưng đối với nhị thiếu gia lại không thể không lưu lại vài phần thể diện, tướng lãnh Bắc Phủ binh cũng không bao giờ để cho Lưu Lao Chi bài xích nhị thiếu gia.”
Yến Phi chợt nghĩ đến Tạ Diễm, liền than thầm trong lòng. Tạ Diễm không những danh vọng bản lãnh kém xa Tạ Huyền, điểm chết người nhất chính là cái tật tự thị thân phận Kiến Khang vọng tộc, không tự biết mình, trận chiến Phì Thủy mang đến cho hắn chút vinh quang, nhưng chỉ tăng thêm tính kiêu căng tự cho rằng mình đã lập được công lớn.
Chàng có thể nói gì đây? Dù cho Yến Phi chàng với Tống Bi Phong có cùng trở về Kiến Khang, vẫn không thể nhúng tay vào, chỉ có Lưu Dụ lật đổ địa vị của Lưu Lao Chi, mới có thể xoay chuyển vận mệnh bi thảm của Tạ gia.
Trong lòng bất giác lại hiện ra phong thái khiến người ngưỡng mộ của Tạ Đạo Uẩn, cũng nghĩ đến Tạ Chung Tú ái nữ của Tạ Huyền. Tạm thời không nói đến Tạ An và Tạ Huyền có ơn lớn đối với chàng, hiện tại Vương Đạm Chân đã ngọc nát hương tan, chàng sẽ không bao giờ để cho Tạ Chung Tú bị bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng chàng có thể làm gì chứ? Đời người chẳng phải luôn luôn khiến người ta bó tay chịu đau khổ thôi sao?
Tống Bi Phong nói: “Nói về chuyện dùng thủ đoạn chính trị, không ai có thể hơn được Tư Mã Đạo Tử. Thủ đoạn đê tiện nhất của hắn chính là điều đại cô gia đi thủ Cối Kê, nếu Tôn Ân phát động chiến sự, đại cô gia sẽ phải cầm quân thủ Kỳ nhai. Hừ! Tư Mã Đạo Tử thật là nham hiểm, đại cô gia nếu có chuyện không may nào, nhị thiếu gia tất sẽ toàn lực thảo phạt Thiên Sư quân, ngay cả Lưu Lao Chi cũng phải đi theo, như vậy là Tư Mã Đạo Tử có thể tọa sơn xem hổ đấu, thừa thế tăng cường thực lực Kiến Khang quân.”
Yến Phi chau mày hỏi: “Đại cô gia là ai nhỉ?”
Tống Bi Phong đáp: “Thì là phu tế Vương Ngưng Chi của đại tiểu thư.”
Yến Phi kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Tống Bi Phong thê lương đáp: “Theo đại cô gia xuất chinh còn có nhi tử của bọn họ và con cháu Tạ gia, việc này đại tiểu thư đã nói cho Lưu Dụ hay, bề ngoài xem ra hết sức náo nhiệt, sự thật lại là Tư Mã Đạo Tử muốn bọn họ đến tiền tuyến tự tìm đường chết, than ôi! Đại tiểu thư còn nói với Lưu Dụ, nàng cũng phải đến Cối Kê, nguyện cùng chết chung với trượng phu và nhi tử.”
Trong lòng Yến Phi như có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nếu Tạ Đạo Uẩn có điều gì bất trắc, chàng sẽ không đội trời chung với Thiên Sư quân, tâm trạng này chàng vô phương giải thích với bất cứ ai, nếu bắt nguồn từ sự yêu mến của một đứa trẻ đối với mẹ, thì Tạ Đạo Uẩn chính là một hóa thân khác của mẹ ở trên đời này.
Tống Bi Phong lại nói: “Sau khi về Kiến Khang, nếu chứng thực đại tiểu thư quả thật đã đến Cối Kê, ta sẽ đi bảo hộ nàng. Hiện tại, người đáng được tôn kính ở Tạ gia chỉ có nàng.”
Yến Phi im lặng không nói gì. Sau một lúc lâu hỏi: “An tiểu thư vì sao gấp rút hồi gia vậy?”
Tống Bi Phong lắc đầu đáp: “Dù rằng ta cùng nàng làm việc chung mấy ngày, nhưng không có cách nào hiểu được nàng. An tiểu thư là một người rất đặt biệt, đối với sự vật có cách kiến giải riêng, tựa hồ không có việc thế nhân nào hiện nay đáng cho nàng để trong lòng. Đối với Tâm Bội cũng giữ một thái độ vô tư, chỉ cần không rơi vào tay của Nhậm yêu nữ là được. Có lẽ là nàng quá kiêu ngạo chăng. Bất quá nàng xác thực là người có đại trí tuệ, đối với sự vật nàng xem ra rất thông hiểu, thật không hợp với niên kỷ của nàng.”
Đôi mắt mỹ lệ thần bí của An Ngọc Tình lại hiện ra trong bể lòng Yến Phi, nếu không phải ánh mắt nàng gây cho chàng ấn tượng sâu sắc cho mãi đến nay, chàng dám khẳng định ký ức đối với nàng sẽ dần trở nên mơ hồ. Trong ánh mắt nàng dường như ẩn chứa một thế giới khác với mọi người. Nhiều lần gặp nhau, nàng toàn nói đi là đi. Tới một cách tiêu sái, đi một cách ung dung, tựa như Tống Bi Phong đã nhận xét, không việc thế nhân nào có thể khiến nàng bận tâm, mỗi lần tiếp xúc, nàng dù sao vẫn giữ một khoảng cách nào đó, không thân thiết mà cũng không thờ ơ.
Trong lòng Yến Phi chợt có cảm giác, ánh mắt hướng về phía Biên Hoang tập.
Tống Bi Phong cũng sinh ra cảnh giác, nhìn về hướng Biên Hoang tập.
Một đại đội nhân mã đi ra từ tây môn, giống như đang chuyển dọn vật gì đó.
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: “Bọn chúng đang làm cái gì vậy?”
Yến Phi vận tụ công lực vào song mục, chăm chú quan sát, chợt chấn động thốt: “Không hay rồi!”
Lúc này Tống Bi Phong nhìn một hồi cũng đã hiểu rõ là chuyện gì, biến sắc nói: “Không ngờ bọn chúng muốn bố phòng bên ngoài tập, chẳng lẽ bọn chúng hiểu được sương mù sắp buông xuống ư?”
Ông lại hỏi Yến Phi: “Bọn chúng bố trí món đồ gì bên ngoài tập vậy?”
Yến Phi đáp: “Chắc là một loại khí giới dùng để ngăn cản giống như cự mã, đây là cách hữu hiệu nhất đề phòng bọn ta dùng khoái mã xung kích, chính là phương pháp phòng ngự Biên Hoang tập vốn không có tường thành cao bảo vệ, phối hợp với cung dài tên cứng, có thể thủ Biên Hoang tập vững như bàn thạch.”
Cự mã là dùng cây gỗ tròn đường kính vài thước làm trụ, thân cây được đục thành những cặp lỗ thẳng góc nhau, rồi lắp các khúc gỗ chiều dài độ một trượng vào, đầu vót nhọn, lại dùng cách ràng dây buộc cọc để giữ cố định trên mặt đất, ngăn trở nhân mã đi qua.
Nếu như địch nhân có đủ cự mã, để bố trí bắc, tây, nam ba hướng, sẽ tăng sức phòng ngự của Biên Hoang tập lên gấp bội, với binh lực của Hoang nhân, đến cả tư cách công tập cũng đã mất.
Yến Phi cấp tốc trèo lên ngọn cây, nhìn về khu Nam, Bắc Biên Hoang tập, sau khi trở xuống cười khổ nói: “Địch nhân cũng đã bố phòng hai mặt Nam Bắc, chiêu này hết sức lợi hại, bọn chúng hiểu rõ chúng ta trong thời gian ngắn sẽ phản công Biên Hoang tập, vì thế đã tiến thêm một bước mở rộng tuyến phòng ngự ra bên ngoài tập. Bất luận tình huống chiến tranh bên ngoài tập ra sao, chỉ cần địch nhân lui vào tập cố thủ, thì chúng ta sẽ không làm gì được chúng. Bởi chiến thuyền của chúng ta lại không cách nào vượt qua Biên Hoang tập, thêm vào binh lực của chúng ta lại không đủ để bao vây Biên Hoang tập, trên thực tế địch nhân đã lập cho chúng thế bất bại.”
Tống Bi Phong cũng chán nản im lặng, địch nhân đã vận dụng địa lợi một cách hữu hiệu, đạt được ưu thế trước có thể thủ sau có thể công, lộ rõ sách lược quân sự siêu việt của Diêu Hưng.
Vấn đề là cho dù có thể công chiếm Chung Lâu, nếu đại quân Hoang nhân bị kháng cự bên ngoài tập, quân đội chiếm lĩnh Chung Lâu sẽ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.
Khẳng định là có nội gián.
Yến Phi than: “Điểm ta yên tâm duy nhất chính là địch nhân không áp dụng phương pháp tiêu thổ. Ôi! Sợ rằng chúng ta phải đánh một vòng lớn, đổi lại theo Dĩnh Thủy mà đi, mới có cơ hội tiềm nhập vào trong tập.”
Tống Bi Phong hỏi: “Làm sao tìm lại được ‘Đạo Nhật Phong’ đây? Nếu không phá được cự mã trận của đối phương bên ngoài tập, thì quân đội tấn công Chung Lâu chỉ là tự tìm đường chết.”
Yến Phi quả quyết nói: “Không có thành tập nào là công phá không được, chúng ta vào tập rồi hãy nói!”
Hai người nhảy từ trên cây xuống, đi về hướng bắc.
Hết chương 289
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.