Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 288: Biên Hoang Kính Lữ

Huỳnh Dị

13/03/2013

Trong nghị đường lâm thời tại Phượng Hoàng hồ, hội nghị Chung Lâu lưu vong chính thức cử hành lần đầu tiên. Mọi người đều có cảm giác không tầm thường. Thứ nhất là bởi vì hành động phản công Biên Hoang tập có thể triển khai bất cứ lúc nào, thứ hai là việc họp này xảy ra rất đột nhiên.

Yến Phi ngồi ở nghị đường huyên náo tiếng người, trong lòng ẩn ước cảm thấy Lưu Dụ đã hoàn toàn gát bỏ mọi chuyện sang một bên để rảnh tay bày bố cuộc phản kích lần này. Lưu Dụ không chỉ nhìn vào sự thành bại của một tập, mà còn vì sự liên hệ đến cuộc đoạt quyền tranh bá của gã tại phương Nam.

Không ai có thể ngăn cản Lưu Dụ báo thù Hoàn Huyền và Lưu Dao Chi.

Tất cả những người có tư cách tham dự nghị hội, ngoại trừ Đồ Phụng Tam ra ngoài chưa về còn lại tất cả đều ở đây. Số người tham dự lại bị hạn chế nghiêm nhặt, đến cả Bàng Nghĩa cũng bị chặn ở ngoài cửa, chỉ có Cao Ngạn, Tịch Kính, Đinh Tuyên, Tống Bi Phong, Phương Hồng Sanh năm người tham gia, điều này càng nổi bật tính chất đặc thù của nghị hội lần này.

Trác Cuồng Sinh thân là chủ trì nghị hội ngồi một bên, bên kia là chủ soái hành động lần này Lưu Dụ, những người khác phân nhau ngồi ở hai bên. Trác Cuồng Sinh tuyên bố nghị hội bắt đầu, sau đó thỉnh Lưu Dụ phát ngôn. Trong đường lập tức lặng im không còn nghe tiếng động, mọi người đều lộ vẻ khẩn trương. Hoang nhân mặc dù sĩ khí rất cao, nhưng binh lực hiện tại của địch nhân đông hơn, lại chiếm lợi thế ung dung tại Biên Hoang tập chờ đợi lấy sức nhàn đánh mỏi mệt, thêm nữa Hoang nhân lại bị nội gian quấy nhiễu, cho nên tuy rằng có tin tưởng nhưng thành bại cũng chưa ai dám chắc, lành dữ khó đoán.

Trận này Hoang nhân mà thua sẽ là thua không ngóc đầu dậy nổi, thua thì chẳng có hy cọng chuyển mình, bao nhiêu nỗ lực cố gắng, mồ hôi xương máu sẽ như dã tràng xe cát.

Lưu Dụ hai mắt sáng lấp lánh, thần thái thong dong tự tin, thật sự không thấy một chút gì cảm thấy hắn vừa trải qua cuộc đả kích trầm trọng vừa rồi, mỉm cười nói: “Trước khi vào vấn đề chính, có vài câu chuyện phiếm muốn nói cùng các vị, Biên Hoang đệ nhất cao thủ Yến Phi của chúng ta cùng với Cao thiếu tới Lưỡng Hồ tìm tiểu Bạch Nhạn, vừa vào đã bị Nhiếp Thiên Hoàn giăng lưới đón bắt, Cao thiếu còn bị lão Nhiếp nắm yết hầu uy hiếp mạng sống. May là Yến Phi dùng đổ ước cao minh vừa có thế cứu được Cao thiếu lại vừa bức lão Nhiếp đáp ứng từ nay về sau không được can thiệp vào mối kết giao giữa Cao thiếu và tiểu Bạch Nhạn, đây là vinh quang của Hoang nhân chúng ta.”

Trác Cuồng Sinh là người đầu tiên vỗ tay reo hò, mọi người đều hưởng ứng, nhất thời trong nội đường nghị hội tiếng hò hét vang dội, tâm tình hết sức hào hứng, bầu không khí khẩn trương hoài nghi vừa rồi mau chóng tan biến.

Yến Phi đưa mắt nhìn mọi người, thấy Trác Cuồng Sinh hướng về chàng gật đầu ý nói chiêu này của Lưu Dụ sử dụng rất hay, đã khích lệ tinh thần sĩ khí của mọi người, mỗi Hoang nhân hiện tại đều cảm thấy có thể biến chuyện không thể thành có thể. Cao Ngạn thần tình tươi rói phía sau Yến Phi đứng lên, ôm quyền đáp tạ mọi người ủng hộ, biểu thị rõ ràng Hoang nhân tính toán hành sự không theo tác phong quy củ nào cả.

Sau khi Cao Ngạn ngồi xuống, Lưu Dụ quay sang Hô Lôi Phương nói: “Hô Lôi đương gia thấy tình huống như thế nào? Có thể tham dự chiến sự được chưa?”

Ánh mắt của mọi người dừng ở Hô Lôi Phương, thấy hắn lộ sắc cảm kích trong ánh mắt nói: “Khí lực của ta đã khôi phục bảy, tám phẩn, tham chiến cũng không có chuyện gì, bất quá để tránh hiềm nghi, ta nguyện cùng thủ hạ phụ trách nhiệm vụ duy nhất là công tác hậu cần, mà cũng sẽ không trách Lưu soái ruồng rẫy chúng ta.”

Trình Thương Cổ gật đầu nói: “Hô Lôi đương gia thật là người minh bạch sự tình.”

Lời này vừa nói ra, những kẻ lão luyện giang hồ hiểu ngay là Trình Thương Cổ rất lo lắng Hô Lôi Phương và chiến sĩ Khương tộc của hắn tham gia chiến sự.

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Về mặt này xin được thảo luận sau.”

Đoạn chuyển hướng sang Cơ Biệt nói: “Nếu như ngươi chế tạo một số độc hương để một thời gian sau mới có thể sử dụng thì sẽ xử lý như thế nào?”

Yến Phi và Tống Bi Phong nhìn nhau, đều thấy người kia lộ vẻ kinh dị. Lưu Dụ đã thay đổi, trở nên lợi hại hơn. Sự thật Lưu Dụ sớm đã có tính toán trong lòng, chỉ là thản nhiên không lộ vẻ gì ra ngoài. Chỉ đến lúc này mới ở trước mặt mọi người để Cơ công tử chính miệng nói ra. Cơ Biệt vốn là người có thẩm quyền về mặt này nên hiệu quả đương nhiên hơn nhiều so với việc gã nói ra phỏng đoán của mình.

Phương Hồng Sanh “A” lên một tiếng. Phần lớn mọi người kể cả Hô Lôi Phương, lúc này cũng chưa rõ vì sao ở lúc này Lưu Dụ lại hỏi ra câu này?

Cơ Biệt ngạc nhiên: “Bất cứ sản phẩm dược chế nào cũng đều cần phải phòng bị hơi nước ngấm vào để tránh công dụng suy giảm, thời gian càng lâu, vấn đề càng lớn, cho nên việc bảo quản cần có học vấn nhất định. Dùng bình gốm để chứa là tốt nhất, nhưng khi vận chuyển lại phải cẩn thận phi thường nếu không để bình vỡ sẽ gây ra hậu quả tai hại.”

Trác Cuồng Sinh vỗ đùi nói: “Hiểu được rồi, khó trách việc vận chuyển phải cẩn thận đến như vậy, hóa ra là sợ vỡ đồ. Lưu gia giỏi thật, chuyện đó mà ngươi cũng nghĩ ra.”

Lưu Dụ hướng sang mọi người giải thích vắn tắt một lượt.

Hô Lôi Phương tịnh không vì thế mà kinh ngạc, bởi vì chuyện nội gián Lưu Dụ đã từng nói với hắn, chính vì vậy Hô Lôi Phương mới chủ động đề xuất nhiệm vụ tham dự và duy trì công tác hậu cần lần này để tránh mọi hiềm nghi.

Cơ biệt nhớ lại rõ ràng nói: “Ta đã từng chế tạo cho một khách hàng ở phương Bắc ba trăm hỏa khí lợi hại, ta gọi chúng là “Vạn Hỏa Phi Sa Thần Pháo”. Dùng rượu trắng sao luyện cùng vôi bột, mồ hóng, tỳ sương và các thứ khác cả thảy mười bốn loại dược liệu mà thành Phi Sa dược, xong rồi cho vào bình gốm niêm kín lại, làm nắp mỏng, sau khi sao luyện nghiền nát thì đặt ngòi dẫn hỏa, khi dùng thì châm ngòi lửa từ trên cao quăng xuống, lửa cháy bình vỡ tung, độc khí tràn ngập, khiến địch nhân mất đi sức chiến đấu, là cơ hội tốt để quan thủ thành phản kích. Lần này nếu có thời gian xây dựng lò luyện thuốc ta cũng sẽ chế tạo một loạt.”

Cao Ngạn nói: “Nếu đầu tiên ta ném Hỏa Du Đạn, sau đó cái hỏa pháo con mẹ gì đó ngươi vừa nói, vào biển lửa, há chẳng phải uy lực cực kỳ khủng khiếp sao, thậm chí cả châm ngòi cũng không cần nữa phải không?”

Cơ Biệt gật đầu: “Bình thường các thứ khói dộc chỉ có ảnh hưởng tới địch nhân trong thời gian ngắn ngủi, khiến địch nhân buộc phải bế khí lui bước, một hồi sau gió sẽ thổi tan đi, vì vậy cần phải kết hợp với các loại vũ khí sát thương hạng nặng như máy bắn đá và thạch tiễn. Bất qua Diêu Hưng lần này coi trọng ‘Đạo Nhật Phong’, có thể thấy được loại độc hỏa khí này khác thường, chẳng những gây sát thương lớn mà còn có thể giữ lâu không tan."

Giang Văn Thanh nhíu mày: “Dù chúng ta có đủ tài năng để đoại được ‘Đạo Nhật Phong’ trước khi địch nhân sử dụng, cũng không có cách gì mang đến Dạ Oa tử trợ công, nếu triển khai ở bên ngoài thì hiệu quả chỉ có hạn.”

Yến Phi động tâm: “Giả thiết ‘Đạo Nhật Phong’ đúng như Cơ đại thiếu nói, đã được bao kín trong bình, nhưng việc tồn trữ mấy hòm loại này cần bảo quản ở nơi bí mật, có cần phải chú ý đặc biệt đến địa phương nào không?”

Cơ Biệt nói: “Chỉ cần không đụng vào chúng là được, đương nhiên tốt nhất là đặt ở nơi nào khô ráo thoáng mát, thuận tiện để lấy đi."

Âm Kỳ nói: “Diêu Hưng không tiếc công vận chuyển đường xa trăm dặm thứ này đến, đã mất rồi lại được, khẳng định sẽ giấu ở trong Dạ Oa tử cho thủ vệ canh phòng nghiêm mật nhất.”

Phí Nhị Phiết cười nói: “Địa phương an toàn nhất đương nhiên là phòng ngủ của Diêu Hưng, bất quá e rằng không ai nguyện ý ngủ cùng với khối độc này cả!”

Yến Phi tiếp lời nói: “Cũng sẽ không để ở trên lầu, bởi vì còn phải dễ dàng vận chuyển và tránh khỏi đụng chạm.”

Mọi người ánh mắt đều tập trung trên người Yến Phi.

Xưa nay Yến Phi không nói lời thừa bao giờ, lại không ngừng suy đoán nơi ẩn giấu Đạo Nhật Phong, hiển nhiên là đã có mục tiêu.

Lưu Dụ hỏi: ”Có phải người đã đoán được nơi mà địch nhân cất giấu Đạo Nhật Phong chăng? "

Yến Phi gật đầu: “Ta nghĩ đến chính là Thái Hoa cư, nằm ở bên cạnh quảng trường của Chung Lâu, là nơi lực lượng địch nhân phòng thủ dày đặc nhất. Hách Liên Bột Bột và lính của hắn vừa rút lui, cả căn lầu trống rất thích hợp để tàng chứa độc khí, các lâu phòng đều đã chật cứng người, Diêu Hưng sẽ không tùy tiện để phí một chỗ tốt như Thái Hoa cư mà không đem độc khí đến cất giấu bên trong, không làm kinh động đến người khác vì loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.”

Hồng Tử Xuân cất tiếng cười dài nói: “”Nếu thật sự đặt ở trong Thái Hoa Cư thì chúng ta được cứu rồi!"

Mọi người đều ngạc nhiên.

Trác Cuồng Sinh nheo mắt nhìn hắn nói “Thái Hoa cư cùng ngươi có quan hệ gì? Lão chủ không phải là tên gia hỏa Mạc Tử Phương sao? Cái thứ không dám ngẩng mặt nhìn mọi người giờ này không biết trốn đi đâu.”

Hồng Tử Xuân thần sắc hưng phấn đi vào giữa trung tâm nghị sảnh, vui vẻ nói: “Mạc Tử Phương vốn là thủ hạ của ta, do hai người ta và lão Cơ âm thầm hỗ trợ hắn, thủ pháp này tuyệt không phải do ta phát minh ra, giống như trước kia Phí Nhị Phiết và Hán Bang như là rắn với hang…Hắc! Ngấm ngầm cấu kết, xin thứ cho tiểu đệ dùng từ không chuẩn! Thái Hoa cư là một trong những sào huyệt của ta, khi cần có thể tiến vào hoặc có thể từ bí đạo mà đào tẩu.”

Mọi người nghe được tinh thần đại chấn.

Tại Biên Hoang tập, tất các các tổng đàn bang, hội đều có địa khố, mật thất, địa đạo, chỉ bất qua không ai tưởng đến Thái Hoa cư cũng có bí đạo chạy trốn cả.

Quân chiếm đóng khẳng định đã tìm ra mật thất và địa đạo của các tổng đàn bang hội, đặt biệt vì đã nếm qua một lần bị Hoang nhân lợi dụng bí đạo phản công, duy chỉ có Thái Hoa cư là một chốn lầu xanh nên không ai nghĩ đến chuyện cũng có bí đạo cả.



Hồng Tử Xuân khuôn mặt hãnh diện nói “Ta thiết kế bí đạo này rất xảo diệu, trừ phi đào tung cả mặt đất dưới lầu lên, nếu không đừng hòng phát hiện ra bí đạo.”

Trình Thương Cổ nói: “Mau nói ra xem ở nơi nào?”

Hồng Tử Xuân nói: “Cửa ra tại đường lớn bên ngoài Dạ Oa tử, kế bên quán Thịnh Phong Hải Vị chuyên bán hải sản, là cơ sở làm ăn ế ẩm nhất của ta.”

Lưu Dụ thở phào, vỗ đùi nói: “Như vậy đỡ cho chúng ta rất nhiều công sức.”

Trác Cuồng Sinh sáng mắt, nói vẻ mơ màng: “Các vị huynh đệ, chúng ta phải nghĩ tới tình huống ở dưới mặt đất… Kìa! Không nên vui mừng quá sớm, đợi mọi chuyện rõ ràng đã hẳn nói.”

Yến Phi quả quyết: “Ta lập tức khởi trình đi Biên Hoang tập, để xem dự đoán của ta đúng hay không, phần phối hợp còn lại do Cơ đại thiếu phụ trách."

Tất cả mọi người đều từng trải qua sóng gió, lập tức hiểu rằng chuyện phối hợp vừa nói là loại chuyện gì.

Tống Bi Phong nói: "Ta cùng ngươi đi một chuyến, thêm người canh chừng cũng là việc tốt."

Mặc dù lối vào không phải bên trong Dạ Oa tử, nhưng địch nhân đã mở rộng tuyến phòng ngự ra khắp Biên Hoang tập, việc này không thể đánh rắn động cỏ, người không đủ cân lượng tuyệt không dám tham gia thử thách.

Lưu Dụ nói: “Thương lượng thêm một việc nữa, hai vị lập tức có thể khởi hành.”

Hắn nói khiến mọi người chú ý, có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm ra chỗ cất giấu ‘Đạo Nhật Phong’ nữa đây?

Lưu Dụ chậm rãi nhìn quanh quanh mọi người, đột nhiên dừng lại nơi Thác Bạt Nghi đứng, vẻ lơ đãng hỏi: “Một nhóm thủ hạ dưới quyền Thác Bạt đương gia ngày hôm qua đã lên đường về Bắc.”

Thác Bạt Nghi như không có chuyện gì bình tĩnh nói: “Bọn họ phụ trách hộ tống chiến mã, việc đã hoàn thành, tộc ta lại đang lúc cần người, cho nên ta mới bảo bọn họ sớm trở về.”

Yến Phi trong lòng thầm than, với sự tinh minh của Lưu Dụ, đối với việc này khẳng định nảy sinh cảm giác, đặc biệt trong đó có vài cao thủ, mà phải áp tải chiến mã thật là tài lớn mà dụng vào việc nhỏ.

Lưu Dụ thần sắc không thay đổi, gật đầu nói: “Hóa ra là như thế.”

Tiếp theo nghiêm mặt nói: “Chúng ta hôm nay tại Phượng Hoàng hồ tụ nghĩa, chuẩn bị phản công Biên Hoang tập, chỉ có thành công, không được phép thất bại. Không có Biên Hoang tập chúng ta không còn gì cả, mất đi hết thảy, biến thành những người vô gia cư. Hoặc có một số ít là ngoại lệ như Lưu Dụ ta và Thác Bạt đương gia, bất quá nếu phản công thất bại, ta sẽ vĩnh viễn không thể trở về Bắc Phủ binh, tộc nhân của Thác Bạt đương gia phải một mình chống chọi với đại quân của Mộ Dung Thùy, hoàn toàn không được sự hỗ trợ của Biên Hoang tập.”

Thác Bạt Nghi và Yến Phi cùng trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời hiểu rằng Lưu Dụ đã khám phá ra thủ đoạn của Thác Bạt Khuê muốn đối phó với hắn, cho nên đặt bịêt chỉ ra tình huống của Thác Bạt Nghi, nói rõ tính chất trọng yếu của Biên Hoang tập đối với Thác Bạt Khuê. Bất quá Lưu Dụ ngại sự có mặt của Yến Phi mà chỉ điểm tới là dừng chứ không nói quá, cũng không mượn chuyện này gây nên sóng gió.

Diêu Mãnh hai mắt bắn ra những tia cuồng nhiệt nói: “Chúng ta lần này tuyệt đối sẽ không thua.”

Mộ Dung Chiến hừ lạnh một tiếng: “Một là toàn quân chúng ta chết trận tại Biên Hoang, một là phản công thành công chứ không thể có tình huống khác xảy ra.”

Dưới tình huống thay đổi này, bọn Mộ Dung Chiến, Hô Lôi Phương sẽ “Có nhà để về”, sinh sống tại Biên hoang trở thành các Hoang nhân.

Tất cả mọi người đều hiểu được điều Lưu Dụ nói chỉ là khởi đầu, vấn đề chính tiếp theo mới là chuyện long trời lở đất.

Lưu Dụ ngừng một lát, để mọi người suy nghĩ cẩn thận về những điều hắn vừa nói, sau đó trầm giọng: “Biên Hoang tập đã không còn là Biên Hoang tập trước đây, mà chúng ta phải tiếp tục duy trì sự đoàn kết, khiến Hoang nhân trở thành một nơi không những có thể bảo vệ được Biên Hoang tập, mà còn có thể khuynh Nam chuyển Bắc, giải cứu chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư.”

Trác Cuồng Sinh quát to: “Tán thành! Sự thật ta đã sớm có ý này, bây giờ nhân Lưu gia nhắc đến, ta là người đầu tiên tán thành.”

Giang Văn Thanh ôn nhu nói : “Lưu gia có đề nghị gì hay không?”

Lưu Dụ quay lại Yến Phi, hiện vẻ thâm tình sâu đậm nói: “Yến huynh có ý kiến gì về điều ta nói không?”

Thẳng thắn mà nói, cho đến giờ phút này, Yến Phi vẫn có điểm không rõ ràng lắm về tâm ý của Lưu Dụ. Đạo quân hùng mạnh của Biên Hoang này quả đang được hình thành từng ngày. Chàng hiểu rõ Lưu Dụ đã tận lực với việc cứu mỹ nhân của mình, nhưng thái độ của mình sẽ có ảnh hưởng quyết định đối với toàn bộ sự kiện.

Lưu Dụ thân là chủ soái Hoang nhân, còn chính mình lại là người anh hùng trong lòng của tất cả bọn họ.

Chàng gật đầu nói: “Hoàn toàn đồng ý."

Phía trong nội đường nghị hội tịnh không có tiếng động, mọi người đều im lặng chờ Lưu Dụ trình bày chủ trương.

Lưu Dụ hai mắt lấp lánh kỳ quang lên tiếng: “Ta đề nghị trước khi phản công, thừa cơ hội này, dẹp bỏ mọi đối lập và hạn chế giữa các phái hệ, bang hội, hòa trộn với nhau thành lập một Dạ Oa tử mới, do Chung Lâu Nghị hội là tổ chức cao nhất ra các quyết sách, chiến lược, có thể quyết định bổ nhiệm từ thống soái như tiểu đệ trở xuống, cũng có thể quyết định ai là công địch, loại trừ hay tiếp nhận một người nào đó, cũng có thể hòa giải điều tiết, hết thảy đều vì lợi ích chung của Biên Hoang tập.”

Trong nội đường Nghị hội mọi người đột nhiên trở nên ngậm miệng cứng lưỡi. Trước đây sớm đã có người đề xuất về việc mọi người đều tham gia Dạ Oa tộc, Biên Hoang tập sẽ vĩnh viễn trở thành một khối đoàn kết thống nhất, bất quá mọi người chỉ cho đó là một lý tưởng. Các bang phái đều có mục tiêu và lợi ích của riêng họ, đề nghị của Lưu Dụ giống như muốn lãnh tụ các phái hệ giao hết quyền lực cho Chung Lâu Nghị Hội.

Giang Văn Thanh là người phát ngôn đầu tiên: “Chuyện này có thể để thương lượng sau không?”

Không ai ngờ người đầu tiên phản đối Lưu Dụ lại chính là Giang Văn Thanh. Mặc dù nàng dùng lời lẽ rất khách khí, nhưng lại là một phương thức ôn hòa cự tuyệt Lưu Dụ, kéo dài sự việc này đến vô hạn. Sau khi giải phóng Biên Hoang tập Lưu Dụ buộc phải ly khai Tập, chuyện này cũng sẽ không kết thúc được.

Yến Phi trong lòng dâng lên cơn sóng gió động trời, hắn hiểu rõ tâm tính Lưu Dụ hơn bất kỳ kẻ nào, trong hành động này một nửa là vì sự ích lợi vĩnh viễn của Biên Hoang tập, một nửa còn lại là vì “Hành động cứu mỹ nhân” của chính mình mà ra, Biến Hoang nhân trở thành một đoàn quân hùng mạnh. Chàng chân thành cảm kích Lưu Dụ, nhưng cũng hiểu rõ rằng Lưu Dụ rất khó thuyết phục được Giang Văn Thanh.

Mộ Dung Chiến phụ họa: “Đề nghị của Lưu soái rất hay, bất quá việc này dính líu phức tạp phi thường đến lợi ích của các bên, ví như các bang hội phái hệ đều luôn luôn tự mình họat động, đều có nguồn thu vào và phát ra, cần phải bàn tính kỹ hơn.”

Diêu Mãnh giọng điệu hưng phấn nói: “Ta lại có cái nhìn khác hẳn, có cái gì không ổn thì bây giờ bàn bạc cho thỏa đáng đi. Chuyện đáng tiếc tại Biên Hoang tập trước kia đều là do mâu thuẫn xung đột giữa các bang phái, tộc gây ra, chỉ có khi tất cả mọi người trở thành một tộc, Biên Hoang tộc cũng tốt, Dạ oa tộc cũng tốt, Biên Hoang tập mới có thể tránh được lần thứ ba bị đánh chiếm. Trác quán chủ nói lời gì đi?"

Trác Cuồng Sinh hổn hển nói: “Ta căng thẳng quá, chẳng biết nói gì đây, chỉ rõ ràng rằng thành hay bại của Biên Hoang tập đang ở ngay trước mắt, bỏ qua rồi sẽ vĩnh viễn không nắm lại được nữa.”

Cơ Biệt hạ giọng nói: “Có nên chờ lão Đồ trở về rồi mới thương lượng tiếp chuyện này không?”

Tình thế nhất thời bộc lộ rõ ràng, thân là lãnh tụ một bang hoặc trong tay đã có mối làm ăn tốt, đều không muốn thay đổi hiện trạng.

Âm Kỳ đại diện Đồ Phụng Tam phát biểu: “Ta có thể toàn quyền đại biểu Đồ gia trong bất cứ chuyện gì, đây là phân phó của Đồ gia.”

Thác Bạt Nghi điềm đạm nói: “Đề nghị của Lưu soái can thiệp đến mọi tập đoàn quyền lực, vì vậy phải được tất cả thành viên trong Nghị hội nhất trí thông qua, mới có thể có hiệu lực.”

Hồng Tử Xuân, Hô Lôi Phương, Phí Nhị Phiết, Trình Thương Cổ đều gật đầu đồng ý.



Yến Phi trong lòng cười khổ, thì ra với uy vọng bây giờ của Lưu Dụ muốn thay đổi Biên Hoang tập mà lại khó đến thế.

Lưu Dụ thần thái vẫn thong dong, mỉm cười: “Đầu tiên các vị cần hiểu rõ, ta tuyệt không muốn các người phải giải tán bang hội hoặc từ bỏ lợi ích và sinh ý của mình, mà trọng yếu chỉ là mở rộng thêm Dạ Oa tử, quan trọng hơn là tinh thần Dạ Oa tử tràn khắp toàn Tập, toàn bộ lợi ích Biên Hoang tập đều thuộc về các hệ phái, hết thảy mọi chuyện quan trọng đều do Chung Lâu Nghị Hội quyết định, mà thành viên Nghị Hội phải là người của Dạ Oa tộc.”

Tiếp theo gã đứng lên, bước đến trung tâm hội đường, hướng về Trác Cuồng Sinh nói: “Mọi người cần phải rõ Biên Hoang tập bây giờ đã thành nơi tất cả các thế lực trên thiên hạ dòm ngó, chúng ta đầu tiên hãy mong tồn tại đã, nếu không thì chả còn gì để nói. Có một sự thật chúng ta không thể không thừa nhận, chỉ bằng vào lực lượng của một bang hội hệ phái căn bản không đủ để đối phó với địch nhân khiêu chiến bên ngoài. Nhưng nếu kết thành một một toàn thể thống nhất, thì việc lại trở nên khác hẳn. Địch thủ trước mắt chúng ta, ngoài Mộ Dung Thùy còn có Hoàn Huyền, Diêu Trường, Nhiếp Thiên Hoàn, Tôn Ân, Tư Mã Đạo Tử và vô số kình địch. Ai hiểu tình thế, thì sẽ mưu đồ chiếm Biên Hoang tập, đây là sự thật không thể tranh cãi, chúng ta phải có dũng khí đối mặt với sự thật."

Trác Cuồng Sinh động dung nói: “Nói rất hay!”

Lưu Dụ chuyển sang Thác Bạt Nghi nói: “Địch nhân lớn nhất của quý tộc là Mộ Dung Thùy, không thắng được hắn sẽ là đại họa vong quốc diệt tộc. Mộ Dung Thùy cũng là kẻ địch lớn nhất của Biên Hoang tập, bởi vì hắn đã đọat đi Thiên Thiên tiểu thư tôn kính nhất của chúng ta. Nếu Biên Hoang tập vẫn ở cục diện như trước kia, chúng ta nào có thể phát động toàn Tập tiến hành trận ác đấu sanh tử với Mộ Dung Thùy? Mỗi một bang hội hệ phái trước tiên phải chiếu cố đến lợi íchcủa mình. Chỉ có thành lập mới Dạ oa tộc, mới là biện pháp giải quyết.”

Thác Bạt Nghi làm như không biết đáp thế nào, lời Lưu Dụ một dao thấy máu, chỉ rõ đó là phương án có lợi nhất đối với Thác Bạt tộc, bản thân hắn cũng hiểu rõ điều Lưu Dụ nói hoàn toàn là sự thật, vấn đề là hắn không thể không băn khoăn thái độ của Thác Bạt Khuê đối với Lưu Dụ.

Yến Phi ngắt lời nói: “Xin hỏi Lưu soái một câu, trong Tân Dạ Oa Tử của Chung Lâu Nghị Hội, Lưu soái sẽ giữ vị trí gì đây?”

Các Chung Lâu Nghị Hội trước đây chỉ là đại biểu cho các thế lực rời rạc trong tộc, đối với đề nghị mới của Lưu Dụ trong nghị hội sẽ có khác biệt lớn lao và rõ ràng.

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Ta không có thân phận hoặc tư cách gì, trừ phi có một nửa thành viên đồng ý, nếu không ta ngay cả tư cách dự thính cũng không có.”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Thác Bạt Nghi lập tức hiểu được lời của Yến Phi đã giải mở tâm kết lớn nhất của mình, đồng thời cũng nhìn ra Yến Phi ủng hộ Lưu Dụ, gã gật đầu nói: “Hiểu rõ rồi!"

Lưu Dụ chuyển sang hai người Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt nói: “Tình huống của hai vị lão bản so với trước kia không có gì khác biệt, sinh ý bao nhiều thì hưởng bấy nhiêu. Nghị hội chỉ quản tầm nhìn lớn, sẽ không can thiệp vào việc phát triển buôn bán kinh doanh, hết thảy đều dựa trên nguyên tắc cạnh tranh công bằng, nhưng so với trước kia bảo đảm hơn nhiều, sẽ không có cái gọi là ngươi phòng ta, ta phòng ngươi nữa.”

Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt cùng trao đổi ánh mắt, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ giải thích của Lưu Dụ, loại trừ những hoài nghi quyền lợi của bọn họ bị tước giảm.

Mộ Dung Chiên thở dài: “Ta hiểu Lưu soái cũng vì suy nghĩ cho Biên Hoang tập, nhưng bất đồng dân tộc vẫn còn tồn tại, đó là điểm đặc sắc của Biên Hoang tập, mà ta và Hô Lôi đương gia, hay Thác Bạt đương gia thu được lợi ích là bởi chúng ta có thể giành cho tộc nhân của mình sự bảo hộ, nên mới có sự đền bù, điều đó chẳng phải có sự mâu thuẫn với ý tưởng của Lưu soái không?”

Lưu Dụ nói: “Đối với Biên Hoang tập trước kia, mâu thuẫn đó quả thật tồn tại, bởi vì trong Tập do quan hệ huyết thống với các thế lực đồng tộc bên ngoài mà chịu ảnh hưởng, nhưng nếu tất cả các chủng tộc khác nhau, bây giờ đều có lý tưởng trở thành các Hoang nhân, đối lập chủng tộc sẽ không còn tồn tại, mỗi bên đều từ quản lý người đồng tộc trong Tập hoặc từ bên ngoài tới, đó là phương pháp hữu hiệu và khả thi nhất. Bang hội không phải là không tồn tại, chỉ biến thành một khối buôn bán, trải qua nhiều phen vào sinh ra tử, liệu còn ai còn đánh nhau đến ngươi sống ta chết nữa không? Hết thảy mọi chuyện đều tuân theo quyết định của Nghị Hội. Nói cho cùng, hết thảy vẫn như cũ, chỉ là quy tắc tham dự có chút thay đổi, đặc biệt là trong tình huống đối phó với địch nhân bên ngoài, Biên Hoang tập sẽ hỗ trợ lẫn nhau mà sống."

Hô Lôi Phương phát ngôn: “Đã là như vậy, với trước kia nào có gì phân biệt?"

Mọi người đều lộ thần sắc quan tâm, có thể thấy nghi vấn của Hô Lôi Phương cũng là nghi vấn chung trong lòng đại đa số mọi người.

Lưu Dụ trở lại soái vị ngồi xuống, mỉm cười: “Phân biệt lớn nhất, là từ bị động trước kia nay biến thành chủ động. Biên Hoang tập sở dĩ trở thành địa phương hưng vượng nhất thế gian như hiện tại, là vì đầu mối mậu dịch duy nhất giữa Nam và Bắc. Muốn bảo trì mỹ danh là nơi kiếm tiền tốt nhất, nhất thiết phải có một đoàn quân ai ai cũng nễ sợ, và thề nghênh đón chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư về Biên Hoang tập, lúc đó mới khiến người ta tôn trọng Biên Hoang tập, biểu hiện Hoang nhân trước tiên là vì đại nghĩa không sợ chết. Cũng chỉ có nghênh đón Thiên Thiên tiểu thư trở về mới có thể làm cho Hoang nhân đoàn kết không phân biệt chủng tộc phái hệ được."

Diêu Mãnh quát to: “Nói rất hay. Được ở Cổ Chung Trường nghe Thiên Thiên tiểu thư hòa cầm xướng khúc, là điều tâm nguyện của mỗi Oa tử trong Dạ oa tộc chúng ta, vì thế chúng ta nguyện sẵn sàng hy sinh, kể cả việc có phải táng mạng đi nữa.”

Yến Phi trong lòng càng thêm cảm động.Tiên môn càng xa cách với chàng hơn.

Lưu Dụ đã dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng, đưa ra việc Kỷ Thiên Thiên, ai dám nói không, không có Kỷ Thiên Thiên, Hoang nhân làm sao có được ngày hôm nay.

Quả nhiên nghe Mộ Dung Chiến quát: “Lưu soái nói rất đúng, chí có như vậy mới biến từ thế bị động sang thế chủ động xuất kích, tiến hành công cuộc hành động cứu chủ tỳ Thiên Thiên.”

Ánh mắt Yến Phi hướng về Giang Văn Thanh, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hiển nhiên là chưa bị thuyết phục, đương nhiên chàng hiểu tâm sự của nàng, càng hiểu hơn Lưu Dụ tất có phương pháp thuyết phục nàng.

Lưu Dụ trầm giọng: “Biên Hoang tập đã trở thành một toàn thể, Chung Lâu Nghị Hội lo lắng suy nghĩ đều là vì lợi ích toàn cục, chuyện gì bất lợi cho Biên Hoang đều không nhúng tay. Nhưngcần phải nhận định rõ địch nhân. Đại địch trước mắt, trừ Mộ Dung Thùy bên ngoài còn có Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn, Hoàn huyền tính cách cuồng vọng tự đại, chúng đã nhiều lần đánh lui quân Kinh Châu, kết thành cừu hận không thể cởi được, sẽ đến một ngày hắn cử đại quân tiến công Biên Hoang tập. Thay vì ngồi im chờ đợi, chúng ta phải chủ động xuất kích.”

Tiếp theo vung quyền hét lớn: “Mọi người còn chưa tỉnh ngộ sao? Biên Hoang tập căn bản không thể phòng thủ, chỉ có lấy công làm thủ, phát triển ảnh hưởng của mình mở rộng ra hai miền Nam Bắc, mới là phương pháp cầu tồn duy nhất."

Trác Cuồng Sinh bật dậy vung tay hô lớn: “Lưu gia lời lời vàng đá, chúng ta còn do dự gì nữa? Cơ hội duy nhất ngay trước mắt, để giải cứu Biên Hoang tập, chúng ta vẫn chỉ đi lại trên con đường cũ, đó chỉ là con đường chết. Lần này nếu địch nhân quay lại, Biên Hoang tập sẽ bị đạp thành bình địa."

Hô Lôi Phương vẻ mặt kiên quyết gật đầu nói: “Đúng, dùng công làm thủ là sách lược khả thi duy nhất, bắt đầu từ hôm nay ta thề sẽ gia nhập vào Dạ Oa tộc, vĩnh viễn không hối hận.”

Hồng Tử Xuân nhiệt huyết sôi trào nói: “Lão Cơ ngươi thấy thế nào, ta cũng dứt khoát rồi. Mất đi Biên Hoang tập chúng cũng mất đi hết cả thảy."

Cơ Biệt nói: "Còn phải nói nữa sao, vì Thiên Thiên tiểu thư ta chuyện gì cũng làm.”

Cuối cùng ánh mắt mọi người tập trung hết về phía Giang Văn Thanh, quyết định của nàng trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định ý hướng của Phí Nhị Phiết và Trình Thương Cổ.

Yến Phi cùng lúc đó nói với Thác Bạt Nghi: “Tiểu Nghi quyết định như thế nào đây?”

Thác Bạt Nghi vẻ mặt hiện ra một tia khổ sở sau đó kiên quyết nói: “Thác Bạt tốc quyết định gia nhập, nhất thiết đặt lợi ích của Biên Hoang tập lên trước.”

Diêu Mãnh, Cao Ngạn đồng thời kêu lớn hoan hô.

Phí Nhị Phiết vui vẻ nói: “Thỉnh Đại tiểu thư quyết định."

Giang Văn Thanh hai mắt dưng dưng nước cảm động, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ Lưu Dụ nhân thời cơ có một này, tạo cơ hội mở đường cho nàng hành động báo thù Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn. Mà từ lúc nàng gật đầu trở đi, Biên Hoang tập sẽ không còn là một đống cát rã, ô hợp rời rạc mà đã trở thành một ảnh hưởng mạnh mẽ tới tình thế thiên hạ, một đoàn quân đầy rẫy hùng tài đảm lược.

“Gia nhập!”

Nghị đường bùng nổ tiếng reo hò rung cả trời đất.

Trong lòng Yến Phi cuộn dâng một tình cảm mãnh liệt như bão tố, Tạ Huyền quả thật không có nhìn lầm người, Lưu Dụ không những xóa bỏ mọi kết giải trong mọi người, lại còn khiến sĩ khí Hoang nhân trước đại chiến dâng cao như núi nhân, lại còn hoàn toàn thay đổi Biên Hoang tập, hóa giải hết mâu thuẫn giữa các hệ phái, làm cho lợi ích của mọi người giống nhau, củng cố tinh thần đoàn kết phải qua bao thăng trầm chìm nổi mới đạt được

Bắt đầu từ giờ khắc này, Biên Hoang tập như từ trong lửa đỏ hồi sinh, biến thành Hỏa Phượng Hoàng mỹ lệ.

Hết chương 288

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook