Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi
Chương 4: Ôn Hạ Thanh
ViViDaiNhan
02/07/2018
Căn trọ mà Hải Tiêu Tiêu thuê nằm trên lầu hai, sát bên cạnh cũng có rất nhiều học sinh như cô ở trọ.
Nên việc họ sang xin chút đồ, hay các vật dụng sinh hoạt cũng không trách khỏi.
Vì thế, Hải Tiêu Tiêu ngủ cả buổi chiều đã bị tiếng kêu cửa gọi tỉnh, đầu tóc bù xù xỏ dép đi mở cửa, trong miệng lại không ngừng lầm bầm chửi rủa người phá hỏng giấc ngủ của cô.
" Cạnh "
- Ai vậy?
Mở cửa ra, cô vừa cúi đầu xoa tóc rối bù vừa nói.
Người ở cửa thoáng giận mình, nhìn người con gái khuôn mặt thanh tú dễ nhìn đang tức giận vì bị làm phiền giấc ngủ.
Ôn Hạ Thanh tay cầm nồi lẩu, miệng tươi cười dịu dàng nói với người trước mặt.
- Ống nước phòng tôi bị hỏng đang sửa chữa, hôm nay mấy phòng trọ khác cũng không biết đi đâu chỉ còn mỗi phòng của cô. Không biết có thể cho tôi mượn bếp nấu nồi lẩu hay không?
Nhìn chàng trai trẻ bảnh bao trước mặt, áo sơ mi ngay ngắn, cùng chiếc quần jean đã hơi bạc màu, đôi mắt long lanh mong chờ câu trả lời của cô.
Lúc này, Hải Tiêu Tiêu cũng tỉnh ngủ hẳn. Cô có do hơi do dự.
- Quả thật là tôi đã gõ cửa từng phòng rồi, chỉ có cô là mở cửa.
Ôn Hạ Thanh ánh mắt thoát thất vọng, cậu ta quả thật rất đói rồi. Đang nấu lẩu lở dở, ống ước lại hỏng chảy lan khắp phòng, cậu ta chạy đi gọi thợ sửa, rồi dọn dẹp phòng cũng đã quá mệt.
Lúc bụng đói mới nhớ nồi lẩu nấu dở của mình. Cậu ta đã gõ cửa những phòng xung quanh như không có ai cả, lần này gõ được phòng của cô như hình như có hơi bất tiện cho cô.
- Không sao, nếu bất tiện cho cô thì thôi vậy, tôi ra ngoài ăn.
Vừa nói vừa luyến tiếc nhìn nồi lẩu hải sản của mình.
- À, không sao, cậu cứ vào đi, tôi vào lấy bếp gas cho cậu mượn.
Dù sao cũng chỉ là cậu nhóc gặp tình cảnh bất đắc dĩ mới nhờ vả, cô không thể hẹp hòi như vậy được.
Vào trong phòng chải lại đầu tóc, cô xách chiếc bếp gas mini nhỏ ra ngoài, vừa vặn cầm thêm chén đũa.
Dù sao thì chỉ thấy cậu ta đem nồi lẩu qua thôi, nên cô tốt bụng cho cậu mượn thêm chén đũa.
Nhìn nồi lẩu hải sản sôi sùng sục toả hơi nước lên không khí, rồi một mớ thứ hỗn độn trong nồi, nào tôm, sò, hến, cá, bạch tuộc,...
Hoa Tiêu Tiêu không khỏi nuốt nước miếng, lúc ngủ dậy đến giờ cô còn chưa có ăn tối đâu, mà lẩu hải sản là thứ khoái khẩu của cô.
Thấy một ánh mắt sáng rực nhìn về nồi lẩu của mình, Ôn Hạ Thanh khẽ cười.
- Cô cũng ngồi lại đây ăn đi, dù gì cũng là bếp nhà cô nấu, tôi không thể hưởng lợi một mình được.
- Vậy thì tôi không khách khí nữa.
Hải Tiêu Tiêu vui vẻ chạy vào bếp lấy thêm chén cho mình.
Sau khi hì hục trong bếp lôi ra vài gói mì tôm, cô thành thạo mở gói bỏ vào nồi lẩu rồi hướng Ôn Hạ Thanh cười nói.
- Thêm mì ăn rất ngon, lại chắc bụng nữa.
Nụ cười này với người khác là một nụ cười láu lĩnh, nhưng đối với Ôn Hạ Thanh mà nói một nụ cười này thoáng cho cậu rung động.
Một cô gái nhỏ, mặc trên người bộ đồ ngủ in mèo Hello Kitty trông rất dễ thương.
Bởi vì hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu mà má có chút ửng hồng, đôi mắt to tròn long lanh, khoé môi mơn mớn, hai tay vụng về bóc vỏ một con tôm nhìn đáng yêu không tả nổi.
Khung cảnh này, thật khiến cho người khác phải động lòng.
- Phải rồi, tôi còn chưa biết tên cậu nữa?
- Ôn Hạ Thanh.
- Ân, Hải Tiêu Tiêu, hân hạnh được làm quen.
Nhìn người con gái phía trước ngốc nghếch lâu tay thật sạch rồi đưa tay tới trước mắt cậu ngõ ý muốn bắt tay làm bạn.
Ôn Hạ Thanh mỉn cười thân thiện, đưa tay nắm lấy tay cô.
- Hân hạnh.
Giờ phút này nếu Hải Tiêu Tiêu biết cậu nhóc trước mặt nói mình ngốc nghếch khẳng định sẽ cào cáu nổi giận lôi đình. Nhưng rất tiếc cô không có năng lực biết suy nghĩ của người khác nên vẫn cúi đầu ăn ngấu nghiến.
- Cậu bao nhiêu tuổi vậy?
- 18.
- Ân.
- Còn cô?
Hải Tiêu Tiêu thầm đắc ý trong lòng, chị đây đã 23 tuổi rồi đấy nhóc. Tuy là đầu nghĩ vậy nhưng miệng lại nói.
- Cũng vậy.
Lại một hồi trầm mặt, dù sao cũng vừa mới quen biết, Hải Tiêu Tiêu ngại hỏi nhiều chỉ lo ăn thôi.
Một con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ rơi vào chén của cô.
Hải Tiêu Tiêu mặt đầy nghi ngờ ngước lên nhìn vừa thả con tôm vào chén của mình.
- Tôi không thích ăn tôm lắm, dù gì cũng nhường phụ nữ.
Ôn Hạ Thanh nhẹ nhàng nói ra thắc mắc của Hải Tiêu Tiêu.
Ừ, ga lăng với phụ nữ, cũng không sai, cô không nghi ngờ gì cầm lấy con tôm bỏ vô miệng nhai.
Tiếc theo đó, lần lượt những con tôm đã bóc sạch vỏ rơi vào chén cô, cô hoàn toàn cảm thấy tự nhiên mà hưởng lấy đãi ngộ này.
Ăn xong, Ôn Hạ Thanh tranh rửa chén thay cô, cậu ta bảo hôm nay đã làm phiền cô rồi nên muốn giúp một tay.
Hải Tiêu Tiêu cũng không ngăn cản, hôm nay chỉ tốn chút ga đã có thể ăn miễn phí một nồi lẩu cô có gì không hài lòng chứ, cô vừa ngồi gác chân trên ghế vừa nghịch điện thoại đến vui vẻ.
Sau khi rửa chén xong, Ôn Hạ Thanh nghĩ chắc ống nước đã sửa xong nên vội vã cáo từ. Trước khi đi còn không quên cảm ơn, nhờ vả về sau còn giúp đỡ lẫn nhau.
Phòng trọ của cậu ta cách cô hai phòng, ở cúi hành lang của lầu hai này. Còn bảo về sau có chuyện gì đều có thể nhờ vả cậu ta, không cần phải ngại.
Hải Tiêu Tiêu cũng không quan tâm lắm nên gật đầu cho qua tiễn cậu ta về, sau đó mở laptop đăng nhập vào QQ.
___________Hết Chương 4_____________
Nên việc họ sang xin chút đồ, hay các vật dụng sinh hoạt cũng không trách khỏi.
Vì thế, Hải Tiêu Tiêu ngủ cả buổi chiều đã bị tiếng kêu cửa gọi tỉnh, đầu tóc bù xù xỏ dép đi mở cửa, trong miệng lại không ngừng lầm bầm chửi rủa người phá hỏng giấc ngủ của cô.
" Cạnh "
- Ai vậy?
Mở cửa ra, cô vừa cúi đầu xoa tóc rối bù vừa nói.
Người ở cửa thoáng giận mình, nhìn người con gái khuôn mặt thanh tú dễ nhìn đang tức giận vì bị làm phiền giấc ngủ.
Ôn Hạ Thanh tay cầm nồi lẩu, miệng tươi cười dịu dàng nói với người trước mặt.
- Ống nước phòng tôi bị hỏng đang sửa chữa, hôm nay mấy phòng trọ khác cũng không biết đi đâu chỉ còn mỗi phòng của cô. Không biết có thể cho tôi mượn bếp nấu nồi lẩu hay không?
Nhìn chàng trai trẻ bảnh bao trước mặt, áo sơ mi ngay ngắn, cùng chiếc quần jean đã hơi bạc màu, đôi mắt long lanh mong chờ câu trả lời của cô.
Lúc này, Hải Tiêu Tiêu cũng tỉnh ngủ hẳn. Cô có do hơi do dự.
- Quả thật là tôi đã gõ cửa từng phòng rồi, chỉ có cô là mở cửa.
Ôn Hạ Thanh ánh mắt thoát thất vọng, cậu ta quả thật rất đói rồi. Đang nấu lẩu lở dở, ống ước lại hỏng chảy lan khắp phòng, cậu ta chạy đi gọi thợ sửa, rồi dọn dẹp phòng cũng đã quá mệt.
Lúc bụng đói mới nhớ nồi lẩu nấu dở của mình. Cậu ta đã gõ cửa những phòng xung quanh như không có ai cả, lần này gõ được phòng của cô như hình như có hơi bất tiện cho cô.
- Không sao, nếu bất tiện cho cô thì thôi vậy, tôi ra ngoài ăn.
Vừa nói vừa luyến tiếc nhìn nồi lẩu hải sản của mình.
- À, không sao, cậu cứ vào đi, tôi vào lấy bếp gas cho cậu mượn.
Dù sao cũng chỉ là cậu nhóc gặp tình cảnh bất đắc dĩ mới nhờ vả, cô không thể hẹp hòi như vậy được.
Vào trong phòng chải lại đầu tóc, cô xách chiếc bếp gas mini nhỏ ra ngoài, vừa vặn cầm thêm chén đũa.
Dù sao thì chỉ thấy cậu ta đem nồi lẩu qua thôi, nên cô tốt bụng cho cậu mượn thêm chén đũa.
Nhìn nồi lẩu hải sản sôi sùng sục toả hơi nước lên không khí, rồi một mớ thứ hỗn độn trong nồi, nào tôm, sò, hến, cá, bạch tuộc,...
Hoa Tiêu Tiêu không khỏi nuốt nước miếng, lúc ngủ dậy đến giờ cô còn chưa có ăn tối đâu, mà lẩu hải sản là thứ khoái khẩu của cô.
Thấy một ánh mắt sáng rực nhìn về nồi lẩu của mình, Ôn Hạ Thanh khẽ cười.
- Cô cũng ngồi lại đây ăn đi, dù gì cũng là bếp nhà cô nấu, tôi không thể hưởng lợi một mình được.
- Vậy thì tôi không khách khí nữa.
Hải Tiêu Tiêu vui vẻ chạy vào bếp lấy thêm chén cho mình.
Sau khi hì hục trong bếp lôi ra vài gói mì tôm, cô thành thạo mở gói bỏ vào nồi lẩu rồi hướng Ôn Hạ Thanh cười nói.
- Thêm mì ăn rất ngon, lại chắc bụng nữa.
Nụ cười này với người khác là một nụ cười láu lĩnh, nhưng đối với Ôn Hạ Thanh mà nói một nụ cười này thoáng cho cậu rung động.
Một cô gái nhỏ, mặc trên người bộ đồ ngủ in mèo Hello Kitty trông rất dễ thương.
Bởi vì hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu mà má có chút ửng hồng, đôi mắt to tròn long lanh, khoé môi mơn mớn, hai tay vụng về bóc vỏ một con tôm nhìn đáng yêu không tả nổi.
Khung cảnh này, thật khiến cho người khác phải động lòng.
- Phải rồi, tôi còn chưa biết tên cậu nữa?
- Ôn Hạ Thanh.
- Ân, Hải Tiêu Tiêu, hân hạnh được làm quen.
Nhìn người con gái phía trước ngốc nghếch lâu tay thật sạch rồi đưa tay tới trước mắt cậu ngõ ý muốn bắt tay làm bạn.
Ôn Hạ Thanh mỉn cười thân thiện, đưa tay nắm lấy tay cô.
- Hân hạnh.
Giờ phút này nếu Hải Tiêu Tiêu biết cậu nhóc trước mặt nói mình ngốc nghếch khẳng định sẽ cào cáu nổi giận lôi đình. Nhưng rất tiếc cô không có năng lực biết suy nghĩ của người khác nên vẫn cúi đầu ăn ngấu nghiến.
- Cậu bao nhiêu tuổi vậy?
- 18.
- Ân.
- Còn cô?
Hải Tiêu Tiêu thầm đắc ý trong lòng, chị đây đã 23 tuổi rồi đấy nhóc. Tuy là đầu nghĩ vậy nhưng miệng lại nói.
- Cũng vậy.
Lại một hồi trầm mặt, dù sao cũng vừa mới quen biết, Hải Tiêu Tiêu ngại hỏi nhiều chỉ lo ăn thôi.
Một con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ rơi vào chén của cô.
Hải Tiêu Tiêu mặt đầy nghi ngờ ngước lên nhìn vừa thả con tôm vào chén của mình.
- Tôi không thích ăn tôm lắm, dù gì cũng nhường phụ nữ.
Ôn Hạ Thanh nhẹ nhàng nói ra thắc mắc của Hải Tiêu Tiêu.
Ừ, ga lăng với phụ nữ, cũng không sai, cô không nghi ngờ gì cầm lấy con tôm bỏ vô miệng nhai.
Tiếc theo đó, lần lượt những con tôm đã bóc sạch vỏ rơi vào chén cô, cô hoàn toàn cảm thấy tự nhiên mà hưởng lấy đãi ngộ này.
Ăn xong, Ôn Hạ Thanh tranh rửa chén thay cô, cậu ta bảo hôm nay đã làm phiền cô rồi nên muốn giúp một tay.
Hải Tiêu Tiêu cũng không ngăn cản, hôm nay chỉ tốn chút ga đã có thể ăn miễn phí một nồi lẩu cô có gì không hài lòng chứ, cô vừa ngồi gác chân trên ghế vừa nghịch điện thoại đến vui vẻ.
Sau khi rửa chén xong, Ôn Hạ Thanh nghĩ chắc ống nước đã sửa xong nên vội vã cáo từ. Trước khi đi còn không quên cảm ơn, nhờ vả về sau còn giúp đỡ lẫn nhau.
Phòng trọ của cậu ta cách cô hai phòng, ở cúi hành lang của lầu hai này. Còn bảo về sau có chuyện gì đều có thể nhờ vả cậu ta, không cần phải ngại.
Hải Tiêu Tiêu cũng không quan tâm lắm nên gật đầu cho qua tiễn cậu ta về, sau đó mở laptop đăng nhập vào QQ.
___________Hết Chương 4_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.