Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chương 18: Cuộc Gặp Gỡ Lịch Sử Giữa Công Và Thụ
Đào Hoa Tửu
27/10/2023
“Không dám, không dám, Thẩm mỗ chẳng qua chỉ là một thương nhân, so ra còn kém Thiếu soái nhân trung long phượng. Mặc dù Thẩm mỗ chỉ là một thương nhân thấp kém nhưng cũng không muốn nhìn thấy người ngoài xâm nhập, đạp lên đất đai nước Hoa ta, xâm phạm người dân nước Hoa. Chẳng qua Thẩm mỗ chỉ hiến chút sức mọn, không dám nhắc tới.”
Từ Phượng Thành nhìn Thẩm Tư Niên với ánh mắt kính nể, trong thời thế loạn lạc này, thứ thiếu thốn nhất là những người hữu dũng hữu mưu, yêu nước thương dân như vậy. Lần đầu tiên gặp Thẩm Tư Niên y còn kinh ngạc thán phục vẻ ngoài âm trầm, nho nhã của hắn, nhưng tấm lòng yêu nước của hắn khiến y phải thay đổi suy nghĩ. Hắn thật sự là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Thẩm Tư Niên cũng đang thầm quan sát Từ Phượng Thành, so với trong tưởng tượng của hắn, vị Thiếu soái quân Hoài Nam này còn tuổi trẻ tài cao hơn nhiều. Khác với những cậu ấm du côn, giá áo túi cơm chỉ biết lợi dụng quyền thế để áp bức dân chúng, thậm chí còn cấu kết với người nước ngoài, không có một chút ý thức bảo vệ quốc gia ngoài kia.
Có thể hợp tác với một người như vậy, tất nhiên là hắn vô cùng sẵn lòng, còn tiện thể thu nạp thêm vài địa bàn của Hắc Gia, cớ sao không làm?
“Thẩm mỗ sẽ cung cấp đạn dược và vũ khí cho quân Hoài Nam đều đặn, hy vọng nước Hoa có thể sớm trở thành đất nước của người Hoa.”
“Có lời hứa hẹn và sự giúp đỡ của Tam gia, ngày nước giàu binh mạnh sẽ đến sớm thôi.”
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau khi thỏa thuận xong chuyện hợp tác, Thẩm Tư Niên đích thân tiễn Từ Phượng Thành ra cửa.
Đến cửa, Từ Phượng Thành quay người lại, khóe mắt thoáng liếc lên cầu thang, hình như có một góc áo khẽ bay qua, cái bóng lưng đó trông quen quen?
Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là người hầu ở trong nhà.
“Tam gia tiễn đến đây là được rồi, tôi đi trước đây. “Thẩm Tư Niên ngăn Từ Phượng Hành lại, nói: “Thẩm mỗ nghe nói rằng Thiếu soái đang tìm một cô gái phải không? Vừa khéo Thẩm mỗ cũng có chút quan hệ ở Giang Thành, có lẽ có thể tìm người giúp Thiếu soái?”
Nghe vậy, Từ Phượng Thành cảm thấy rất có lý, y mới đến đây, chắc chắn quan hệ không thể tốt bằng Thẩm Tư Niên ở đây nhiều năm. Thế là y lôi một chiếc hoa tai ngọc trai lấp lánh trong ngực ra, nói: “Tôi vô tình nhặt được món đồ của cô gái đó làm rơi, hôm đó tình cờ gặp cô ấy trong vườn hoa nhà họ Quý tôi đã định cưới cô ấy làm vợ, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được người. Nếu Tam gia có thể tìm cô gái đó giúp tôi, Phượng Thành vô cùng biết ơn, đến lúc đó mong Tam gia nể mặt đến uống chén rượu mừng.”
Từ Phượng Thành nhìn Thẩm Tư Niên với ánh mắt kính nể, trong thời thế loạn lạc này, thứ thiếu thốn nhất là những người hữu dũng hữu mưu, yêu nước thương dân như vậy. Lần đầu tiên gặp Thẩm Tư Niên y còn kinh ngạc thán phục vẻ ngoài âm trầm, nho nhã của hắn, nhưng tấm lòng yêu nước của hắn khiến y phải thay đổi suy nghĩ. Hắn thật sự là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Thẩm Tư Niên cũng đang thầm quan sát Từ Phượng Thành, so với trong tưởng tượng của hắn, vị Thiếu soái quân Hoài Nam này còn tuổi trẻ tài cao hơn nhiều. Khác với những cậu ấm du côn, giá áo túi cơm chỉ biết lợi dụng quyền thế để áp bức dân chúng, thậm chí còn cấu kết với người nước ngoài, không có một chút ý thức bảo vệ quốc gia ngoài kia.
Có thể hợp tác với một người như vậy, tất nhiên là hắn vô cùng sẵn lòng, còn tiện thể thu nạp thêm vài địa bàn của Hắc Gia, cớ sao không làm?
“Thẩm mỗ sẽ cung cấp đạn dược và vũ khí cho quân Hoài Nam đều đặn, hy vọng nước Hoa có thể sớm trở thành đất nước của người Hoa.”
“Có lời hứa hẹn và sự giúp đỡ của Tam gia, ngày nước giàu binh mạnh sẽ đến sớm thôi.”
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau khi thỏa thuận xong chuyện hợp tác, Thẩm Tư Niên đích thân tiễn Từ Phượng Thành ra cửa.
Đến cửa, Từ Phượng Thành quay người lại, khóe mắt thoáng liếc lên cầu thang, hình như có một góc áo khẽ bay qua, cái bóng lưng đó trông quen quen?
Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là người hầu ở trong nhà.
“Tam gia tiễn đến đây là được rồi, tôi đi trước đây. “Thẩm Tư Niên ngăn Từ Phượng Hành lại, nói: “Thẩm mỗ nghe nói rằng Thiếu soái đang tìm một cô gái phải không? Vừa khéo Thẩm mỗ cũng có chút quan hệ ở Giang Thành, có lẽ có thể tìm người giúp Thiếu soái?”
Nghe vậy, Từ Phượng Thành cảm thấy rất có lý, y mới đến đây, chắc chắn quan hệ không thể tốt bằng Thẩm Tư Niên ở đây nhiều năm. Thế là y lôi một chiếc hoa tai ngọc trai lấp lánh trong ngực ra, nói: “Tôi vô tình nhặt được món đồ của cô gái đó làm rơi, hôm đó tình cờ gặp cô ấy trong vườn hoa nhà họ Quý tôi đã định cưới cô ấy làm vợ, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được người. Nếu Tam gia có thể tìm cô gái đó giúp tôi, Phượng Thành vô cùng biết ơn, đến lúc đó mong Tam gia nể mặt đến uống chén rượu mừng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.