Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chương 19: Cuộc Gặp Gỡ Lịch Sử Giữa Công Và Thụ
Đào Hoa Tửu
27/10/2023
Ánh mắt Thẩm Tư Niên rơi vào viên ngọc trai, đôi mắt khẽ nheo lại, lông mi dài rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt. Nghe thấy câu cuối cùng của Từ Phượng Thành, khóe miệng khẽ cong lên, hắn ngước mắt nhìn Từ Phượng Thành, nụ cười vô cùng dịu dàng, chậm rãi cất giọng tao nhã: “Tất nhiên rồi, chuyện tìm người cứ giao cho Thẩm mỗ là được.”
Tại sao Từ Phượng Thành lại ở đây? Chẳng lẽ y đến tìm cô?
Phàn Quỳnh dựa vào tường, tim đập thình thịch, cô ôm ngực, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Sau khi hít thở sâu liên tục ba cái mới ổn định được nhịp thở, cô ảo não vỗ vỗ trán.
Ngu ngốc! Vừa nãy sao phải chạy? Chắc chắn Từ Phượng Thành đến là để gặp Thẩm Tư Niên! Cô có cái gì mà lại tự tin về bản thân như vậy? Tưởng mình là nữ chính vạn người mê, người gặp người thích hoa gặp hoa nở sao?
Cứ nghĩ đến lại thấy xấu hổ.
Nhưng mà cốt truyện đã phát triển đến đoạn Từ Phượng Thành gặp Thẩm Tư Niên rồi à? Bọn họ quen nhau từ lúc nào vậy? Mấy hôm trước Thẩm Tư Niên bận rộn như vậy có phải vì chuyện này không?
Cuối cùng công và thụ cũng đã gặp nhau, liệu có phải cô đã thoát khỏi khổ ải, ngày tháng tự do bay nhảy càng ngày càng gần? Ha ha ha!
Thật sự chỉ muốn hai bọn họ yêu đường ngay lập tức, đừng có lãng phí thời gian của cô nữa, vẫn còn một trăm chàng trai mạnh mẽ cần cô đi cứu vớt ngoài kia kìa!
Sau khi thỏa sức tưởng tưởng đến tương lai tốt đẹp, Phàn Quỳnh buộc mình loại bỏ cảm giác bất an mơ hồ trong lòng đi.
Dạo này cứ luôn có dự cảm không lành, hình như kịch bản... Không vận hành theo quỹ đạo bình thường.
...
Không! Chắc chắn là do cô đã suy nghĩ nhiều thôi, không nên nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện đều phải suy nghĩ theo hướng tích cực mới không tự khiến mình đau đầu.
Phàn Quỳnh thầm động viên bản thân.
Chiều hôm đó, Thẩm Tư Niên ở trong thư phòng luyện chữ, Phàn Quỳnh thì ngồi đọc sách bên cạnh.
Nhưng hôm nay cô chẳng đọc được một chữ nào ra hồn, ánh mắt luôn vô thức hướng về phía Thẩm Tư Niên đang chấm bút luyện chữ.
Đương lúc cô lại liếc nhìn Thẩm Tư Niên lần thứ N thì hắn đột ngột mở miệng: “Cứ nhìn trộm tôi suốt như vậy, bị tôi mê hoặc mất rồi phải không?”
“...Ha ha.”
Thẩm Tư Niên buông bút lông xuống, cầm khăn tay lên lau tay, nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Vừa nói vừa nhìn Phàn Quỳnh với ánh mắt hàm ý.
Phàn Quỳnh ngồi dậy, do dự hỏi: “Hôm nay... Người đến đây là ai vậy?”
“Em rất tò mò?”
Thẩm Tư Niên nheo mắt đầy nguy hiểm, Phàn Quỳnh cảm nhận được một luồng khí lạnh cực mạnh đánh úp vào người mình, khát vọng cầu sinh trong người cô đột nhiên trỗi dậy: “Không có! Không có!”
Tại sao Từ Phượng Thành lại ở đây? Chẳng lẽ y đến tìm cô?
Phàn Quỳnh dựa vào tường, tim đập thình thịch, cô ôm ngực, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Sau khi hít thở sâu liên tục ba cái mới ổn định được nhịp thở, cô ảo não vỗ vỗ trán.
Ngu ngốc! Vừa nãy sao phải chạy? Chắc chắn Từ Phượng Thành đến là để gặp Thẩm Tư Niên! Cô có cái gì mà lại tự tin về bản thân như vậy? Tưởng mình là nữ chính vạn người mê, người gặp người thích hoa gặp hoa nở sao?
Cứ nghĩ đến lại thấy xấu hổ.
Nhưng mà cốt truyện đã phát triển đến đoạn Từ Phượng Thành gặp Thẩm Tư Niên rồi à? Bọn họ quen nhau từ lúc nào vậy? Mấy hôm trước Thẩm Tư Niên bận rộn như vậy có phải vì chuyện này không?
Cuối cùng công và thụ cũng đã gặp nhau, liệu có phải cô đã thoát khỏi khổ ải, ngày tháng tự do bay nhảy càng ngày càng gần? Ha ha ha!
Thật sự chỉ muốn hai bọn họ yêu đường ngay lập tức, đừng có lãng phí thời gian của cô nữa, vẫn còn một trăm chàng trai mạnh mẽ cần cô đi cứu vớt ngoài kia kìa!
Sau khi thỏa sức tưởng tưởng đến tương lai tốt đẹp, Phàn Quỳnh buộc mình loại bỏ cảm giác bất an mơ hồ trong lòng đi.
Dạo này cứ luôn có dự cảm không lành, hình như kịch bản... Không vận hành theo quỹ đạo bình thường.
...
Không! Chắc chắn là do cô đã suy nghĩ nhiều thôi, không nên nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện đều phải suy nghĩ theo hướng tích cực mới không tự khiến mình đau đầu.
Phàn Quỳnh thầm động viên bản thân.
Chiều hôm đó, Thẩm Tư Niên ở trong thư phòng luyện chữ, Phàn Quỳnh thì ngồi đọc sách bên cạnh.
Nhưng hôm nay cô chẳng đọc được một chữ nào ra hồn, ánh mắt luôn vô thức hướng về phía Thẩm Tư Niên đang chấm bút luyện chữ.
Đương lúc cô lại liếc nhìn Thẩm Tư Niên lần thứ N thì hắn đột ngột mở miệng: “Cứ nhìn trộm tôi suốt như vậy, bị tôi mê hoặc mất rồi phải không?”
“...Ha ha.”
Thẩm Tư Niên buông bút lông xuống, cầm khăn tay lên lau tay, nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Vừa nói vừa nhìn Phàn Quỳnh với ánh mắt hàm ý.
Phàn Quỳnh ngồi dậy, do dự hỏi: “Hôm nay... Người đến đây là ai vậy?”
“Em rất tò mò?”
Thẩm Tư Niên nheo mắt đầy nguy hiểm, Phàn Quỳnh cảm nhận được một luồng khí lạnh cực mạnh đánh úp vào người mình, khát vọng cầu sinh trong người cô đột nhiên trỗi dậy: “Không có! Không có!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.