Chương 288: TÍNH
Tọa Chước Linh Linh Thủy
12/08/2016
Ra khỏi ngõ nhỏ, đến đường cái, Lâm Tiểu Trúc xốc màn xe, nhìn ra bên ngoài nói với La Khải Phàm” chỗ Đông An vương đã không việc gì, hôm nay ta sẽ quay về nhà, La chưởng quỹ không cần đưa, ta đi mua vài thứ rồi sẽ đến quý phủ chào từ biệt”
La Khải Phàm há hốc mồm, muốn nói gì đó rồi lại thôi” cũng được” chắp tay mang theo gã sai vặt của mình đi về phía cửa hàng.
Lâm Tiểu Trúc mua ít lễ vật mang đến La gia, để cho hai nha đầu cầm lễ vật cùng đến sân của La phu nhân chào từ biệt.
La phu nhân nắm tay nàng, từ ái nói” mấy ngày nay ngươi luôn bận rộn, ít đến chỗ ta, mẹ con chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau. Ta nghe Xuân Ni nói ngươi một mình ở cùng với mấy hạ nhân, sao lại vậy, người lớn trong nhà đâu ?”
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn La phu nhân. Nàng lẻ loi một mình trong thế giới xa lạ này, luôn phải đề phòng, cẩn trọng, người nói cái gì, làm cái gì nàng đều có thói quen phân tích thiệt hơn nhưng lúc này nàng lại thấy được sự thân thiết tràn đầy trong mắt La phu nhân.
Có lẽ La phu nhân nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là sự thân thiết của một phụ nhân lương thiện với một bé gái mồ côi.
Nàng dời ánh mắt, nhìn La phu nhân lôi kéo tay nàng, trả lời” trưởng bối nhà ta đều ở xa, trong nhà lại có quy định bất thành văn là đứa nhỏ khi đến tuổi trưởng thành phải tự mình làm việc, chỉ được cấp cho ít tiền làm vốn, không được dựa vào gia đình để xem có thể tạo nên sự nghiệp hay không. Tuy ta là nữ hài tử, nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến, được các trưởng bối kỳ vọng rất cao. Cho nên cũng được phái ra ngoài giống như các nam hài tử”
“Thì ra là vậy” La phu nhân ôn nhu tán thưởng” có thể dùng hình thức như vậy để rèn luyện đứa nhỏ, cho thấy tổ tông ngươi đều là những người cực kỳ tinh mắt”
Lâm Tiểu Trúc cười cười, không nói gì.
“Tuy nói người nhà ngươi sẽ không mặc kệ ngươi nhưng ngươi dù sao cũng là nữ hài tử trẻ tuổi, ở một mình như vậy thật không thỏa đáng” La phu nhân nhíu mày nói.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn La phu nhân, không biết nàng nói những lời này là có ý gì.
La phu nhân làm như gặp phải nan đề, thở dài một hơi rồi cười nói với Lâm Tiểu Trúc” ta cũng không nghĩ ra được cách nào hay, vốn muốn để ngươi đến đây ở dù sao nhà ta cũng còn nhiều phòng trống, nhưng ngươi là nữ hài tử, vô duyên vô cớ đến nhà người khác ở cũng không ổn lắm, tuy Đông Việt chúng ta không có nhiều ràng buộc với nữ tử nhưng vẫn rất chú ý tới thanh danh. Hơn nữa, làm vậy chỉ sợ người lớn trong nhà ngươi sẽ không vui. Thôi đi, sau này nếu ngươi gặp phải việc gì khó có thể đi tìm La đại ca ngươi, đừng khách khí. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Người với người chính là để giúp nhau. Ngươi xảy ra chuyện gì, cửa hàng điểm tâm Lưu Ký cùng Khải Phàm cũng bị tổn thất không nhỏ, cho nên có gì thì cứ nói, đừng khách khí”
“Được, ta nhớ rõ” Lâm Tiểu Trúc thực sự cảm động. Vị La phu nhân này thật lòng lo lắng cho nàng, không có chút tư tâm nào.
La phu nhân nói xong, lại có chút thẹn thùng bổ sung” Trần cô nương, người đừng chê ta dài dòng. Ta không có ý khác, chỉ thấy một hài tử như ngươi lại một mình lo toan có chút không đành lòng. Ta đã làm mẹ, cảm thấy nếu Xuân Nhi nhà ta cũng như ngươi chắc ta sẽ đau lòng đến chết. Khải Phàm luôn nói ta lo lắng quá mức, nghĩ lại ngươi có khả năng như vậy, sao có thể so sánh Xuân Nhi với ngươi được”
“La phu nhân đừng nói vậy, ngươi quan tâm Trần Hi, Trần Hi đều biết. Ngươi có xem ta là vãn bối mới nói với ta những lời này, Trần Hi cảm kích còn không hết, sao dám có ý nghĩ khác”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Về sau a, ngươi nên đến chơi thường xuyên, không chỉ ta mà Xuân Nhi nhà ta cũng rất thích ngươi a”
“Như vậy La phu nhân, ta liền cáo từ . Nếu không đi, sợ trời sẽ tối” Lâm Tiểu Trúc đứng lên.
La phu nhân cũng đứng lên” cũng được, Khải Phàm dường như đã về, để ta bảo hắn đưa ngươi về. Còn Xuân Nhi đã bị biểu tỷ nàng kéo đi xem hoa, chuyện ngươi rời đi đừng nên nói với nàng, nếu không ngươi đi không được đâu. Nha đầu kia thực tâm thích ngươi, nhất định sẽ không muốn để ngươi đi”
“Xuân Nhi là cô nương tốt” Lâm Tiểu Trúc nói thật lòng. Nữ hài tử có mẫu thân thương yêu, huynh trưởng che chở như Xuân Nhi, tính cách đơn thuần lại trong sáng, không chút tâm cơ, làm bạn với nàng không cần phòng vệ, khiến người ta thả lỏng tâm tư.
La phu nhân thở dài một hơi” tính cách của nàng luôn khiến ta lo lắng, nếu nàng có một nửa khả năng của ngươi thì tốt quá”
Lâm Tiểu Trúc chào từ biệt xong liền quay lại chỗ mình ở, bảo bọn nha đầu thu thập hành lý. Mọi người mang đến cũng đơn giản, chỉ có hai bộ quần áo, nhưng các dụng cụ làm điểm tâm và rau ngâm thì lại hơi lỉnh kỉnh. Cuối cùng La Khải Phàm gọi mấy gia đinh, chuyển lên xe la, đi theo xe ngựa của Lâm Tiểu Trúc quay về tòa nhà mà nàng thuê.
Trở lại nơi thực sự thuộc về mình, Lâm Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên nghĩ lại chuyện vừa rồi, nàng lại thấy uể oải. Nàng biết, nguyên nhân lớn nhất vẫn là nàng không có lực lượng. Nàng chỉ là một cô nương thân cô thế cô, không có được sự chống đỡ phía sau như Lưu ký, Chu Ký, cho nên khi xảy ra chuyện liền rơi vào thế bị động.
Phải nhanh chóng xây dựng thế lực. Lúc trước nàng lẻ loi một mình đến Đông Việt, trên người chỉ có hai, ba ngàn lượng bạc còn lúc này nàng đã có mười mấy hạ nhân, có mấy phường rau ngâm, còn cung ứng sỉ điểm tâm cho Lưu ký, mỗi ngày trừ chi tiêu thì kiếm được hơn một trăm lượng bạc. Hơn nữa, sau khi hợp tác với Lưu phủ doãn, nên đám lưu manh du côn cũng không dám đến gây chuyện. Đó cũng xem như là thu hoạch trong bốn tháng qua.
Tiếp theo có nên gặp mặt Lưu phủ doãn, thương lượng chuyện mở chuỗi tửu lâu hay không ? Lâm Tiểu Trúc ngồi trong mộc dũng mờ mịt hơi nước tự hỏi. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn là lắc lắc đầu.
Cho dù nàng muốn trong khoản thời gian ngắn khuếch trương lực lượng thì cũng không nên trông cậy vào một mình Lưu phủ doãn, đem tất cả trứng bỏ vào cùng một giỏ là không sáng suốt. Nàng không có năng lực tự bào vệ, lần này chỉ chuyện mở cửa hàng điểm tâm và phường rau ngâm đã khiến Lưu phủ doãn chú ý. Nếu hiển lộ hết khả năng trù nghệ, đâu biết hắn sẽ suy nghĩ gì. Hơn nữa thông qua chuyện Dĩnh vương phủ, có thể thấy được Lưu phủ doãn cũng không phải là người có thể gánh vác chuyện lớn. Một khi gặp quyền thế lớn hơn, hắn liền không có cách giải quyết mà chỉ biết đẩy nàng lên phía trước chắn tên.
Cách tốt nhất là tìm một người địa vị tương đương Lưu phủ doãn để hợp tác mở tửu lâu, như hắn chỉ có thể thành thành thật thật dựa vào nàng chứ không thể đánh lại nàng, như vậy nàng mới được an toàn. Nhưng ở Đông Việt xa lạ này, nàng phải làm thế nào mới hợp tác được với người có địa vị tương đương Lưu phủ doãn đây ?
Hay là nhờ cậy Tiêu Tiêu ?
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi. Chuyện này, nghĩ kỹ rồi hãy tính. Dù sao nhận thức Tiêu Tiêu có lợi mà cũng có hại. Hơn nữa Tiêu Tiêu vừa gả đến Đông Việt, tính cách lại ngây thơ, không dính khói lửa nhân gian, muốn nhờ nàng giới thiệu một người hợp tác mua bán với mình e là rất khó.
Hôm sau, Lâm Tiểu Trúc kiểm tra cửa hàng, thấy mọi việc đều ổn, việc kinh doanh không bị ảnh hưởng thì cũng an lòng, bắt đầu nghĩ nên bồi dưỡng thủ hạ cho mình thế nào. Nếu thực sự muốn mở tửu lâu, nàng còn phải dựa vào mấy người này. Nàng không phải ba đầu sáu tay, không thể việc gì cũng tự làm. Thu phục bọn họ trở thành hạ nhân trung thành, sau đó dạy bọn họ làm điểm tâm, rau ngâm và một số món, quản lý cửa hàng và tửu lâu, làm cho sự nghiệp phát dương quang đại.
Nhưng buổi chiều, nàng đang ngồi trong phường rau ngâm nghe Trương Văn Đông báo cáo sổ sách thì ngoài cửa xuất hiện một vị khách không mời.
“Vương cô nương, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Tiểu Trúc thấy rõ người tới, vô cùng kinh ngạc, vì người tới là Vương Ngọc Điệp, biểu muội của La Khải Phàm.
Vương Ngọc Điệp sắc mặt rất khó coi, vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đã mở to hai mắt trừng nàng, như muốn phát hỏa.
Lâm Tiểu Trúc vô cùng khó hiểu, cả ngày hôm nay nàng còn chưa gặp La Khải Phàm, Vương Ngọc Điệp phát điên cái gì chứ ?
Vương Ngọc Điệp hít sâu một hơi nói” có chỗ thích hợp để nói chuyện không ? ta có lời muốn nói với ngươi”
“Được, mời bên này” Lâm Tiểu Trúc mời nàng vào trong. Phía sau cửa hàng có một cái sân nhỏ với hai gian phòng, trong đó có một phòng Lâm Tiểu Trúc bố trí làm chỗ xem sổ sách.
Vừa vào trong, Vương Ngọc Điệp đã nôn nóng nói” Trần Hi, ta đến là nói cho ngươi biết, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, biểu ca ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi. Trong lòng hắn chỉ nhớ tới thê tử đã chết của hắn, năm năm qua hắn đều không quên được nàng. Hắn cũng nói, cả đời này hắn sẽ không quên nàng. Vì vậy đời này, hắn sẽ không cưới ai khác. Ngươi chết tâm đi” nói xong, chính mình lại ngồi khóc nức nở.
Lâm Tiểu Trúc không hiểu ra sao, nhìn thấy Vương Ngọc Điệp như vậy, nàng lại không thể tức giận, chỉ nói” ngươi đừng gấp, xảy ra chuyện gì ? ta cũng không nói sẽ gả cho biểu ca ngươi. Ta và hắn bình thường không nói nhiều thêm vài câu, lần trước đến nhà hắn tị nạn là vì ta quan trọng đối với cửa hàng điểm tâm của bọn họ, sợ ta xảy ra chuyện thì việc làm ăn của bọn họ bị tổn thất mà thôi”
Nghe nàng giải thích, cảm xúc của Vương Ngọc Điệp không tốt hơn mà còn khóc nức nở” nhưng Lưu phủ doãn phái người đến nói với dì là biểu ca muốn cưới ngươi”
“Cái gì?” Lâm Tiểu Trúc trợn tròn mắt hỏi” vậy dì và biểu ca ngươi nói thế nào ?”
La Khải Phàm há hốc mồm, muốn nói gì đó rồi lại thôi” cũng được” chắp tay mang theo gã sai vặt của mình đi về phía cửa hàng.
Lâm Tiểu Trúc mua ít lễ vật mang đến La gia, để cho hai nha đầu cầm lễ vật cùng đến sân của La phu nhân chào từ biệt.
La phu nhân nắm tay nàng, từ ái nói” mấy ngày nay ngươi luôn bận rộn, ít đến chỗ ta, mẹ con chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau. Ta nghe Xuân Ni nói ngươi một mình ở cùng với mấy hạ nhân, sao lại vậy, người lớn trong nhà đâu ?”
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn La phu nhân. Nàng lẻ loi một mình trong thế giới xa lạ này, luôn phải đề phòng, cẩn trọng, người nói cái gì, làm cái gì nàng đều có thói quen phân tích thiệt hơn nhưng lúc này nàng lại thấy được sự thân thiết tràn đầy trong mắt La phu nhân.
Có lẽ La phu nhân nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là sự thân thiết của một phụ nhân lương thiện với một bé gái mồ côi.
Nàng dời ánh mắt, nhìn La phu nhân lôi kéo tay nàng, trả lời” trưởng bối nhà ta đều ở xa, trong nhà lại có quy định bất thành văn là đứa nhỏ khi đến tuổi trưởng thành phải tự mình làm việc, chỉ được cấp cho ít tiền làm vốn, không được dựa vào gia đình để xem có thể tạo nên sự nghiệp hay không. Tuy ta là nữ hài tử, nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến, được các trưởng bối kỳ vọng rất cao. Cho nên cũng được phái ra ngoài giống như các nam hài tử”
“Thì ra là vậy” La phu nhân ôn nhu tán thưởng” có thể dùng hình thức như vậy để rèn luyện đứa nhỏ, cho thấy tổ tông ngươi đều là những người cực kỳ tinh mắt”
Lâm Tiểu Trúc cười cười, không nói gì.
“Tuy nói người nhà ngươi sẽ không mặc kệ ngươi nhưng ngươi dù sao cũng là nữ hài tử trẻ tuổi, ở một mình như vậy thật không thỏa đáng” La phu nhân nhíu mày nói.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn La phu nhân, không biết nàng nói những lời này là có ý gì.
La phu nhân làm như gặp phải nan đề, thở dài một hơi rồi cười nói với Lâm Tiểu Trúc” ta cũng không nghĩ ra được cách nào hay, vốn muốn để ngươi đến đây ở dù sao nhà ta cũng còn nhiều phòng trống, nhưng ngươi là nữ hài tử, vô duyên vô cớ đến nhà người khác ở cũng không ổn lắm, tuy Đông Việt chúng ta không có nhiều ràng buộc với nữ tử nhưng vẫn rất chú ý tới thanh danh. Hơn nữa, làm vậy chỉ sợ người lớn trong nhà ngươi sẽ không vui. Thôi đi, sau này nếu ngươi gặp phải việc gì khó có thể đi tìm La đại ca ngươi, đừng khách khí. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Người với người chính là để giúp nhau. Ngươi xảy ra chuyện gì, cửa hàng điểm tâm Lưu Ký cùng Khải Phàm cũng bị tổn thất không nhỏ, cho nên có gì thì cứ nói, đừng khách khí”
“Được, ta nhớ rõ” Lâm Tiểu Trúc thực sự cảm động. Vị La phu nhân này thật lòng lo lắng cho nàng, không có chút tư tâm nào.
La phu nhân nói xong, lại có chút thẹn thùng bổ sung” Trần cô nương, người đừng chê ta dài dòng. Ta không có ý khác, chỉ thấy một hài tử như ngươi lại một mình lo toan có chút không đành lòng. Ta đã làm mẹ, cảm thấy nếu Xuân Nhi nhà ta cũng như ngươi chắc ta sẽ đau lòng đến chết. Khải Phàm luôn nói ta lo lắng quá mức, nghĩ lại ngươi có khả năng như vậy, sao có thể so sánh Xuân Nhi với ngươi được”
“La phu nhân đừng nói vậy, ngươi quan tâm Trần Hi, Trần Hi đều biết. Ngươi có xem ta là vãn bối mới nói với ta những lời này, Trần Hi cảm kích còn không hết, sao dám có ý nghĩ khác”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Về sau a, ngươi nên đến chơi thường xuyên, không chỉ ta mà Xuân Nhi nhà ta cũng rất thích ngươi a”
“Như vậy La phu nhân, ta liền cáo từ . Nếu không đi, sợ trời sẽ tối” Lâm Tiểu Trúc đứng lên.
La phu nhân cũng đứng lên” cũng được, Khải Phàm dường như đã về, để ta bảo hắn đưa ngươi về. Còn Xuân Nhi đã bị biểu tỷ nàng kéo đi xem hoa, chuyện ngươi rời đi đừng nên nói với nàng, nếu không ngươi đi không được đâu. Nha đầu kia thực tâm thích ngươi, nhất định sẽ không muốn để ngươi đi”
“Xuân Nhi là cô nương tốt” Lâm Tiểu Trúc nói thật lòng. Nữ hài tử có mẫu thân thương yêu, huynh trưởng che chở như Xuân Nhi, tính cách đơn thuần lại trong sáng, không chút tâm cơ, làm bạn với nàng không cần phòng vệ, khiến người ta thả lỏng tâm tư.
La phu nhân thở dài một hơi” tính cách của nàng luôn khiến ta lo lắng, nếu nàng có một nửa khả năng của ngươi thì tốt quá”
Lâm Tiểu Trúc chào từ biệt xong liền quay lại chỗ mình ở, bảo bọn nha đầu thu thập hành lý. Mọi người mang đến cũng đơn giản, chỉ có hai bộ quần áo, nhưng các dụng cụ làm điểm tâm và rau ngâm thì lại hơi lỉnh kỉnh. Cuối cùng La Khải Phàm gọi mấy gia đinh, chuyển lên xe la, đi theo xe ngựa của Lâm Tiểu Trúc quay về tòa nhà mà nàng thuê.
Trở lại nơi thực sự thuộc về mình, Lâm Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên nghĩ lại chuyện vừa rồi, nàng lại thấy uể oải. Nàng biết, nguyên nhân lớn nhất vẫn là nàng không có lực lượng. Nàng chỉ là một cô nương thân cô thế cô, không có được sự chống đỡ phía sau như Lưu ký, Chu Ký, cho nên khi xảy ra chuyện liền rơi vào thế bị động.
Phải nhanh chóng xây dựng thế lực. Lúc trước nàng lẻ loi một mình đến Đông Việt, trên người chỉ có hai, ba ngàn lượng bạc còn lúc này nàng đã có mười mấy hạ nhân, có mấy phường rau ngâm, còn cung ứng sỉ điểm tâm cho Lưu ký, mỗi ngày trừ chi tiêu thì kiếm được hơn một trăm lượng bạc. Hơn nữa, sau khi hợp tác với Lưu phủ doãn, nên đám lưu manh du côn cũng không dám đến gây chuyện. Đó cũng xem như là thu hoạch trong bốn tháng qua.
Tiếp theo có nên gặp mặt Lưu phủ doãn, thương lượng chuyện mở chuỗi tửu lâu hay không ? Lâm Tiểu Trúc ngồi trong mộc dũng mờ mịt hơi nước tự hỏi. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn là lắc lắc đầu.
Cho dù nàng muốn trong khoản thời gian ngắn khuếch trương lực lượng thì cũng không nên trông cậy vào một mình Lưu phủ doãn, đem tất cả trứng bỏ vào cùng một giỏ là không sáng suốt. Nàng không có năng lực tự bào vệ, lần này chỉ chuyện mở cửa hàng điểm tâm và phường rau ngâm đã khiến Lưu phủ doãn chú ý. Nếu hiển lộ hết khả năng trù nghệ, đâu biết hắn sẽ suy nghĩ gì. Hơn nữa thông qua chuyện Dĩnh vương phủ, có thể thấy được Lưu phủ doãn cũng không phải là người có thể gánh vác chuyện lớn. Một khi gặp quyền thế lớn hơn, hắn liền không có cách giải quyết mà chỉ biết đẩy nàng lên phía trước chắn tên.
Cách tốt nhất là tìm một người địa vị tương đương Lưu phủ doãn để hợp tác mở tửu lâu, như hắn chỉ có thể thành thành thật thật dựa vào nàng chứ không thể đánh lại nàng, như vậy nàng mới được an toàn. Nhưng ở Đông Việt xa lạ này, nàng phải làm thế nào mới hợp tác được với người có địa vị tương đương Lưu phủ doãn đây ?
Hay là nhờ cậy Tiêu Tiêu ?
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi. Chuyện này, nghĩ kỹ rồi hãy tính. Dù sao nhận thức Tiêu Tiêu có lợi mà cũng có hại. Hơn nữa Tiêu Tiêu vừa gả đến Đông Việt, tính cách lại ngây thơ, không dính khói lửa nhân gian, muốn nhờ nàng giới thiệu một người hợp tác mua bán với mình e là rất khó.
Hôm sau, Lâm Tiểu Trúc kiểm tra cửa hàng, thấy mọi việc đều ổn, việc kinh doanh không bị ảnh hưởng thì cũng an lòng, bắt đầu nghĩ nên bồi dưỡng thủ hạ cho mình thế nào. Nếu thực sự muốn mở tửu lâu, nàng còn phải dựa vào mấy người này. Nàng không phải ba đầu sáu tay, không thể việc gì cũng tự làm. Thu phục bọn họ trở thành hạ nhân trung thành, sau đó dạy bọn họ làm điểm tâm, rau ngâm và một số món, quản lý cửa hàng và tửu lâu, làm cho sự nghiệp phát dương quang đại.
Nhưng buổi chiều, nàng đang ngồi trong phường rau ngâm nghe Trương Văn Đông báo cáo sổ sách thì ngoài cửa xuất hiện một vị khách không mời.
“Vương cô nương, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Tiểu Trúc thấy rõ người tới, vô cùng kinh ngạc, vì người tới là Vương Ngọc Điệp, biểu muội của La Khải Phàm.
Vương Ngọc Điệp sắc mặt rất khó coi, vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đã mở to hai mắt trừng nàng, như muốn phát hỏa.
Lâm Tiểu Trúc vô cùng khó hiểu, cả ngày hôm nay nàng còn chưa gặp La Khải Phàm, Vương Ngọc Điệp phát điên cái gì chứ ?
Vương Ngọc Điệp hít sâu một hơi nói” có chỗ thích hợp để nói chuyện không ? ta có lời muốn nói với ngươi”
“Được, mời bên này” Lâm Tiểu Trúc mời nàng vào trong. Phía sau cửa hàng có một cái sân nhỏ với hai gian phòng, trong đó có một phòng Lâm Tiểu Trúc bố trí làm chỗ xem sổ sách.
Vừa vào trong, Vương Ngọc Điệp đã nôn nóng nói” Trần Hi, ta đến là nói cho ngươi biết, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, biểu ca ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi. Trong lòng hắn chỉ nhớ tới thê tử đã chết của hắn, năm năm qua hắn đều không quên được nàng. Hắn cũng nói, cả đời này hắn sẽ không quên nàng. Vì vậy đời này, hắn sẽ không cưới ai khác. Ngươi chết tâm đi” nói xong, chính mình lại ngồi khóc nức nở.
Lâm Tiểu Trúc không hiểu ra sao, nhìn thấy Vương Ngọc Điệp như vậy, nàng lại không thể tức giận, chỉ nói” ngươi đừng gấp, xảy ra chuyện gì ? ta cũng không nói sẽ gả cho biểu ca ngươi. Ta và hắn bình thường không nói nhiều thêm vài câu, lần trước đến nhà hắn tị nạn là vì ta quan trọng đối với cửa hàng điểm tâm của bọn họ, sợ ta xảy ra chuyện thì việc làm ăn của bọn họ bị tổn thất mà thôi”
Nghe nàng giải thích, cảm xúc của Vương Ngọc Điệp không tốt hơn mà còn khóc nức nở” nhưng Lưu phủ doãn phái người đến nói với dì là biểu ca muốn cưới ngươi”
“Cái gì?” Lâm Tiểu Trúc trợn tròn mắt hỏi” vậy dì và biểu ca ngươi nói thế nào ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.