Chương 9: Che Chở (1)
Lạc Tiêu Tiểu Thất
23/03/2023
Sáng sớm hôm sau, Lục hoàng tử Phó Hành Chi và công chúa Phó Duy Chiêu đã xuất hiện ở trước Trường Nhạc Cung.
Thấy Trầm Ngư tới, Phó Hành Chi vội cười chào đón, nói: “Trầm Ngư, ngươi cảm thấy khỏe chút nào chưa? Hôm qua ta đã muốn đến thăm ngươi, chỉ là mẫu phi nói…”
“Nói cái gì?” Trầm Ngư cười ngâm ngâm nhìn hắn.
Phó Hành Chi nhìn Phó Duy Chiêu liếc mắt một cái, rồi rất mau tránh né ánh mắt của nàng, nói: “Nói người bệnh không thích bị người khác quấy rầy, cho nên lúc đó ta mới không có tới.”
Trầm Ngư cười cười, giống như không có chút nào nhận ra sự quẫn bách của hắn, chỉ nói: “Lật nương nương nói đúng.”
“Ta biết là ngươi sẽ hiểu mà.” Phó Hành Chi cười nói.
Phó Duy Chiêu có chút không kiên nhẫn, nói: “Lục ca, nếu huynh còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ là sẽ bị thái phó răn dạy một phen đó.”
Nàng nói, sau đó liền thẳng hướng đi tới Đức Dương Điện.
Phó Hành Chi có chút bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, thấy nàng chưa nói gì, thoáng yên tâm, nói: “Trầm Ngư, chúng ta đi thôi.”
Trầm Ngư gật gật đầu, theo bọn họ cùng đi tới Đức Dương Điện.
***
Nàng ngẩng đầu nhìn hai người ở phía trước, trong đầu bất giác hiện ra chuyện đời trước của bọn họ.
Hai người bọn họ đều do Lật mỹ nhân sinh ra.
Lật mỹ nhân xuất thân là cung tì, lúc còn chưa được phong làm mỹ nhân, tương đối chịu không ít khổ sở, sau khi được sủng ái lại cậy sủng mà kiêu, hành sự càng thêm ương ngạnh, thậm chí đến Hoàng Hậu cũng không đặt vào mắt, toàn bộ hậu cung đều bị quấy đến chướng khí mịt mù, chỉ có Bạc thái hậu là có thể đè nặng bà ta vài phần, thậm chí đến mẫu thân của Trầm Ngư cũng không hề khách khí.
Hiện giờ bà ta ỷ vào được bệ hạ sủng, tất nhiên người khác cũng đều nhường bà ta một chút, nhưng mà ngày tháng kéo dài, đến nỗi cữu cữu cũng không quen nhìn bộ đáng kiêu ngạo kia của bà ta, rất mau đã thất sủng. Sau đó, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta bị biếm vào lãnh cung, cuối cùng là bị ban chết.
Đôi nhi nữ của bà ta mất đi che chở, hiển nhiên cũng không có quả ngọt để ăn.
Phó Hành Chi bị phân đến một quốc gia tầm trung, thuộc dạng tiểu quốc, phong làm quận vương, Phó Duy Chiêu tức thì bị phong làm Nam Cung công chúa, gả xa đến Hung nô hòa thân, nghe nói về sau vì khó sinh mà chết ở Hung nô.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
“Trầm Ngư?”
Trầm Ngư nghe được có người gọi chính mình, vội lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt lo lắng của Phó Hành Chi.
Trầm Ngư còn chưa mở miệng, đã nghe được âm thanh sâu kín của Phó Hằng Chi: “Nàng ấy thì không có chuyện gì, chỉ là chỗ này có chuyện.”
Hắn nói, chỉ vào trái tim của mình, nói: “Tuổi ngươi còn nhỏ, ăn dùng cũng không thiếu phần của ngươi, làm gì mà có nhiều tâm sự như vậy?”
Trầm Ngư trừng hắn một cái, nói: “Ai cần ngươi lo.”
Phó Hằng Chi không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Phó Hành Chi và Phó Duy Chiêu một cái, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Phó Hành Chi rụt rụt cổ, nói: “Không… đại ca, chúng ta vào trước.”
Phó Hằng Chi không để ý đến hắn, chỉ thẳng tắp nhìn Trầm Ngư, nhìn đến mức trong lòng nàng dựng hết lông tơ, cảnh giác nói: “Làm gì?”
Phó Hằng Chi lại đột nhiên cười, duỗi tay sửa tóc mái của nàng, nói: “Vào thôi.”
Trầm Ngư nhìn không thấu tâm tư của hắn, cũng ghét bỏ nhìn hắn một cái, rồi đứng dậy đi vào.
***
Trong Đức Dương Điện, mọi người đều đã đến.
Chu Tự ngồi ở hàng phía trước trong một góc, đang nghiêm túc làm chút gì đó, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng ta, trông có vẻ vô cùng đoan trang thanh lệ.
Thời điểm Trầm Ngư đi qua bên người nàng ta, nàng ta liền gác bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: “Trầm Ngư, thân thể ngươi khá hơn chưa?”
Trầm Ngư không nói chuyện, chỉ hơi nhăn nhăn mày, sau đó lập tức đi tới chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Chu Tự dâng lên một tia bất an, vội đứng dậy đi tới, nói: “Có phải ngươi tức giận không? Là vì chuyện tổ phụ đi đến Trường Nhạc Cung sao? Chuyện này sau đó ta cũng mới biết được, nếu ta biết sớm…”
“Nếu ngươi biết sớm, cũng không ngăn Chu thái phó được, có phải hay không?”
“Ta…”
Mặt Chu Tự ửng hồng lên, cũng không dám tranh cãi, chỉ rụt rè nói: “Trầm Ngư, xin lỗi…”
Trầm Ngư nhìn dáng vẻ này của nàng ta, chỉ cảm thấy nực cười. Không ai có thể nghĩ được, một tiểu cô nương văn văn nhược nhược như vậy, sẽ có dã tâm đến vậy đâu? Hạt giống tốt như vậy, sao không đi làm con hát đi?
“Không có gì phải xin lỗi.” Trầm Ngư nhàn nhạt nói: “Ta cũng không cần ngươi bày ra vẻ mặt xin lỗi, càng không cần ngươi giả mù sa mưa đồng tình, hai người chúng ta, chỉ cần nước giếng không phạm nước sông là được.”
“Khương Trầm Ngư, ngươi thật quá đáng!”
Phó Ngôn Chi đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trầm Ngư, duỗi tay kéo Chu Tự bảo vệ ở sau lưng, nói: “Chu thái phó phạt ngươi chẳng qua là do ngươi gieo gió gặt bão, Tự nhi vô tội đến cỡ nào, sao ngươi lại trút giận lên người nàng ấy?”
“Ta muốn trút thì trút, ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao?”
Trầm Ngư ngước mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt lạnh đến cực điểm.
“Ngươi!” Phó Ngôn Chi phẫn hận nói: “Không nói lý lẽ!”
Mọi người trong điện lúc này cũng đều nhìn sang đây, bản thân Chu Tự vẫn luôn thủ lễ, giữ đứng bổn phận, nhân duyên rất tốt, mà Trầm Ngư tất nhiên là hoàn toàn tương phản, bởi vậy bọn họ không cần phân biệt kỹ càng, đã nhận định là Trầm Ngư làm sai.
“Tự nhi, ngươi không cần phải xin lỗi nàng ta, càng không cần nhẫn nhịn để nàng ta làm nhục. Chúng ta đi.” Phó Ngôn Chi nói.
Hốc mắt Chu Tự đỏ lên, hơi hơi gật gật đầu.
Hai người vừa muốn xoay người, liền thấy Phó Hằng Chi không biết khi nào đứng ở phía sau cản đường bọn họ.
“Đại ca, huynh làm gì vậy?” Ánh mắt Phó Ngôn Chi trầm xuống.
“Xin lỗi.” Phó Hằng Chi nhàn nhạt nói, trong mắt lại mang theo uy thế chân thật đáng tin.
Xưa nay Phó Ngôn Chi hiểu được phải giấu tài, nhưng hôm nay thấy Phó Hằng Chi giữ gìn Trầm Ngư như thế, hắn lại nhịn không được muốn tranh một chút. Hắn bước lên trước một bước, cắn răng nói: “Đại ca cứ giữ gìn nàng ta như vậy? Không hỏi đúng sai?”
“Không hỏi đúng sai.” Phó Hằng Chi nhàn nhạt nói, liếc nhìn hắn từ trên cao xuống, nói: “Từ xưa tôn ti khác biệt, bất luận đúng sai.”
Sắc mặt Phó Ngôn Chi càng thêm khó coi, luận tôn ti, hắn là thứ, Phó Hằng Chi là đích, tất nhiên là tôn ti khác biệt.
Chu Tự nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của hắn, nhìn hắn hơi lắc lắc đầu, nói: “Nhị điện hạ, thôi đi… Ta nguyện ý xin lỗi Trầm Ngư.”
“Chuyện này cũng không phải là nàng sai…”
Thấy Trầm Ngư tới, Phó Hành Chi vội cười chào đón, nói: “Trầm Ngư, ngươi cảm thấy khỏe chút nào chưa? Hôm qua ta đã muốn đến thăm ngươi, chỉ là mẫu phi nói…”
“Nói cái gì?” Trầm Ngư cười ngâm ngâm nhìn hắn.
Phó Hành Chi nhìn Phó Duy Chiêu liếc mắt một cái, rồi rất mau tránh né ánh mắt của nàng, nói: “Nói người bệnh không thích bị người khác quấy rầy, cho nên lúc đó ta mới không có tới.”
Trầm Ngư cười cười, giống như không có chút nào nhận ra sự quẫn bách của hắn, chỉ nói: “Lật nương nương nói đúng.”
“Ta biết là ngươi sẽ hiểu mà.” Phó Hành Chi cười nói.
Phó Duy Chiêu có chút không kiên nhẫn, nói: “Lục ca, nếu huynh còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ là sẽ bị thái phó răn dạy một phen đó.”
Nàng nói, sau đó liền thẳng hướng đi tới Đức Dương Điện.
Phó Hành Chi có chút bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, thấy nàng chưa nói gì, thoáng yên tâm, nói: “Trầm Ngư, chúng ta đi thôi.”
Trầm Ngư gật gật đầu, theo bọn họ cùng đi tới Đức Dương Điện.
***
Nàng ngẩng đầu nhìn hai người ở phía trước, trong đầu bất giác hiện ra chuyện đời trước của bọn họ.
Hai người bọn họ đều do Lật mỹ nhân sinh ra.
Lật mỹ nhân xuất thân là cung tì, lúc còn chưa được phong làm mỹ nhân, tương đối chịu không ít khổ sở, sau khi được sủng ái lại cậy sủng mà kiêu, hành sự càng thêm ương ngạnh, thậm chí đến Hoàng Hậu cũng không đặt vào mắt, toàn bộ hậu cung đều bị quấy đến chướng khí mịt mù, chỉ có Bạc thái hậu là có thể đè nặng bà ta vài phần, thậm chí đến mẫu thân của Trầm Ngư cũng không hề khách khí.
Hiện giờ bà ta ỷ vào được bệ hạ sủng, tất nhiên người khác cũng đều nhường bà ta một chút, nhưng mà ngày tháng kéo dài, đến nỗi cữu cữu cũng không quen nhìn bộ đáng kiêu ngạo kia của bà ta, rất mau đã thất sủng. Sau đó, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta bị biếm vào lãnh cung, cuối cùng là bị ban chết.
Đôi nhi nữ của bà ta mất đi che chở, hiển nhiên cũng không có quả ngọt để ăn.
Phó Hành Chi bị phân đến một quốc gia tầm trung, thuộc dạng tiểu quốc, phong làm quận vương, Phó Duy Chiêu tức thì bị phong làm Nam Cung công chúa, gả xa đến Hung nô hòa thân, nghe nói về sau vì khó sinh mà chết ở Hung nô.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
“Trầm Ngư?”
Trầm Ngư nghe được có người gọi chính mình, vội lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt lo lắng của Phó Hành Chi.
Trầm Ngư còn chưa mở miệng, đã nghe được âm thanh sâu kín của Phó Hằng Chi: “Nàng ấy thì không có chuyện gì, chỉ là chỗ này có chuyện.”
Hắn nói, chỉ vào trái tim của mình, nói: “Tuổi ngươi còn nhỏ, ăn dùng cũng không thiếu phần của ngươi, làm gì mà có nhiều tâm sự như vậy?”
Trầm Ngư trừng hắn một cái, nói: “Ai cần ngươi lo.”
Phó Hằng Chi không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Phó Hành Chi và Phó Duy Chiêu một cái, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Phó Hành Chi rụt rụt cổ, nói: “Không… đại ca, chúng ta vào trước.”
Phó Hằng Chi không để ý đến hắn, chỉ thẳng tắp nhìn Trầm Ngư, nhìn đến mức trong lòng nàng dựng hết lông tơ, cảnh giác nói: “Làm gì?”
Phó Hằng Chi lại đột nhiên cười, duỗi tay sửa tóc mái của nàng, nói: “Vào thôi.”
Trầm Ngư nhìn không thấu tâm tư của hắn, cũng ghét bỏ nhìn hắn một cái, rồi đứng dậy đi vào.
***
Trong Đức Dương Điện, mọi người đều đã đến.
Chu Tự ngồi ở hàng phía trước trong một góc, đang nghiêm túc làm chút gì đó, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng ta, trông có vẻ vô cùng đoan trang thanh lệ.
Thời điểm Trầm Ngư đi qua bên người nàng ta, nàng ta liền gác bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: “Trầm Ngư, thân thể ngươi khá hơn chưa?”
Trầm Ngư không nói chuyện, chỉ hơi nhăn nhăn mày, sau đó lập tức đi tới chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Chu Tự dâng lên một tia bất an, vội đứng dậy đi tới, nói: “Có phải ngươi tức giận không? Là vì chuyện tổ phụ đi đến Trường Nhạc Cung sao? Chuyện này sau đó ta cũng mới biết được, nếu ta biết sớm…”
“Nếu ngươi biết sớm, cũng không ngăn Chu thái phó được, có phải hay không?”
“Ta…”
Mặt Chu Tự ửng hồng lên, cũng không dám tranh cãi, chỉ rụt rè nói: “Trầm Ngư, xin lỗi…”
Trầm Ngư nhìn dáng vẻ này của nàng ta, chỉ cảm thấy nực cười. Không ai có thể nghĩ được, một tiểu cô nương văn văn nhược nhược như vậy, sẽ có dã tâm đến vậy đâu? Hạt giống tốt như vậy, sao không đi làm con hát đi?
“Không có gì phải xin lỗi.” Trầm Ngư nhàn nhạt nói: “Ta cũng không cần ngươi bày ra vẻ mặt xin lỗi, càng không cần ngươi giả mù sa mưa đồng tình, hai người chúng ta, chỉ cần nước giếng không phạm nước sông là được.”
“Khương Trầm Ngư, ngươi thật quá đáng!”
Phó Ngôn Chi đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trầm Ngư, duỗi tay kéo Chu Tự bảo vệ ở sau lưng, nói: “Chu thái phó phạt ngươi chẳng qua là do ngươi gieo gió gặt bão, Tự nhi vô tội đến cỡ nào, sao ngươi lại trút giận lên người nàng ấy?”
“Ta muốn trút thì trút, ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao?”
Trầm Ngư ngước mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt lạnh đến cực điểm.
“Ngươi!” Phó Ngôn Chi phẫn hận nói: “Không nói lý lẽ!”
Mọi người trong điện lúc này cũng đều nhìn sang đây, bản thân Chu Tự vẫn luôn thủ lễ, giữ đứng bổn phận, nhân duyên rất tốt, mà Trầm Ngư tất nhiên là hoàn toàn tương phản, bởi vậy bọn họ không cần phân biệt kỹ càng, đã nhận định là Trầm Ngư làm sai.
“Tự nhi, ngươi không cần phải xin lỗi nàng ta, càng không cần nhẫn nhịn để nàng ta làm nhục. Chúng ta đi.” Phó Ngôn Chi nói.
Hốc mắt Chu Tự đỏ lên, hơi hơi gật gật đầu.
Hai người vừa muốn xoay người, liền thấy Phó Hằng Chi không biết khi nào đứng ở phía sau cản đường bọn họ.
“Đại ca, huynh làm gì vậy?” Ánh mắt Phó Ngôn Chi trầm xuống.
“Xin lỗi.” Phó Hằng Chi nhàn nhạt nói, trong mắt lại mang theo uy thế chân thật đáng tin.
Xưa nay Phó Ngôn Chi hiểu được phải giấu tài, nhưng hôm nay thấy Phó Hằng Chi giữ gìn Trầm Ngư như thế, hắn lại nhịn không được muốn tranh một chút. Hắn bước lên trước một bước, cắn răng nói: “Đại ca cứ giữ gìn nàng ta như vậy? Không hỏi đúng sai?”
“Không hỏi đúng sai.” Phó Hằng Chi nhàn nhạt nói, liếc nhìn hắn từ trên cao xuống, nói: “Từ xưa tôn ti khác biệt, bất luận đúng sai.”
Sắc mặt Phó Ngôn Chi càng thêm khó coi, luận tôn ti, hắn là thứ, Phó Hằng Chi là đích, tất nhiên là tôn ti khác biệt.
Chu Tự nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của hắn, nhìn hắn hơi lắc lắc đầu, nói: “Nhị điện hạ, thôi đi… Ta nguyện ý xin lỗi Trầm Ngư.”
“Chuyện này cũng không phải là nàng sai…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.