Chương 8: Cơ Hội Sống Lại (2)
Lạc Tiêu Tiểu Thất
22/03/2023
Sau khi Trầm Ngư về tẩm điện, liền bò ngay lên giường, chỉ sâu kín nhìn màn che trên giường, không nhúc nhích.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn còn chưa kịp hồi thần lại.
Nàng vẫn sống, trời cao lại cho nàng cơ hội một lần nữa. Vậy còn nàng thì sao? Nàng có thể làm cái gì, còn có thể thay đổi cái gì đây?
Nếu Phó Ngôn Chi làm hoàng đế, nếu nàng không gả cho hắn, hắn sẽ không xuống tay với Khương gia sao?
“Phó Hằng Chi…”
Trầm Ngư đột nhiên ngồi bật dậy.
Chẳng lẽ mấu chốt để thay đổi tất cả, nằm ở Phó Hằng Chi sao…
Nhưng mà đời trước, Phó Hằng Chi đã chết ở tháng giêng năm sau, hiện tại, đã là tháng mười.
Thời gian ngắn như vậy, nàng có thể thay đổi cái gì bây giờ?
Nàng nhớ rõ, chính là vào ngày sinh thần của Hoàng Hậu, Đại tướng quân Vệ Kháng bị chỉ đích danh và xác nhận tội mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực.
Lúc đó, cả nhà Vệ gia bị xử trảm.
Ngay sau đó, Vệ Hoàng Hậu thắt cổ tự vẫn, Phó Hằng Chi bị bệ hạ ra lệnh dìm nước đến chết.
Khi đó lòng dạ nàng đều đặt trên người Phó Ngôn Chi, đối với việc này cũng không biết nhiều.
Khi Phó Hằng Chi chết, nàng đang ở bên cạnh Thái Hậu thanh tu trong chùa ở ngoài hoàng thành, chờ tới khi nàng trở về, hắn đã được an táng. Tuy nàng đau buồn, nhưng cũng không thể ra sức.
Mà tất cả bất hạnh, đều bắt đầu từ ngày sinh thần ấy của Vệ Hoàng Hậu…
Trầm Ngư đang nghĩ ngợi, lại thấy Diên Vĩ đi vào.
Diên Vĩ thấy Trầm Ngư vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích, liền thấp giọng hỏi cung nữ hầu hạ, Cát Cánh, nói: “Nhị nương tử làm sao vậy?”
Cát Cánh lắc đầu, thấp giọng nói: “Vừa trở về đã như vậy. Trần ma ma vô cùng lo lắng, tự mình đi mời nhị điện hạ.”
“Mời nhị điện hạ làm cái gì?”
“Xưa nay nhị nương tử nghe lời nhị điện hạ nhất…”
“Chuyện này không ổn!” Diên Vĩ nói, đem chén thuốc trong tay nhét vào tay Cát Cánh, nói: “Ngươi hầu hạ nhị nương tử uống thuốc, ta đi ra ngoài đuổi theo Trần ma ma.”
Nói xong, nàng liền vội vàng chạy ra ngoài.
***
Diên Vĩ còn chưa ra cửa cung, đã chính diện đụng phải Trần ma ma và Phó Ngôn Chi.
Trần ma ma thấy nàng hấp tấp lỗ mãng nhìn chằm chằm Phó Ngôn Chi, vội nói: “Ta đang định đi ra ngoài, lại gặp nhị điện hạ tới đây, thật đúng là trùng hợp.”
“Ma ma, nhị nương tử…” Diên Vĩ cảm giác giải thích với Trần ma ma không rõ ràng cho lắm, liền quay sang Phó Ngôn Chi nói: “Nhị điện hạ, hôm nay thân thể nhị nương tử không khoẻ, vẫn nên mời ngài trở về đi.”
Trong mắt Phó Ngôn Chi xẹt qua một tia kinh ngạc, môi mỏng hơi hơi nhấp, nói: “Ta thật sự tới thăm nàng ấy.”
Lời này của hắn nói rất khách sáo, nhưng trên mặt lại không có chút thần sắc quan tâm nào.
“Nhưng nhị nương tử…” Diên Vĩ không chịu nhường nhịn, lại không biết nên nói cái gì, chỉ dùng thân mình chắn trước mặt hắn.
“Thế nào? Nhị nương tử của các ngươi không muốn gặp ta?”
Phó Ngôn Chi cười lạnh một tiếng, nói: “Lần nào mà nàng không nói như vậy? Chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò của tiểu nữ nhân học được ở nhà mẹ đẻ thôi.”
Trên mặt hắn toát ra khinh thường, cũng chắc chắn đã chọc giận Diên Vĩ, nhưng rốt cuộc Diên Vĩ vẫn là hạ nhân, không thể chống đối với hoàng tử được, đành phải nói: “Nô tỳ hầu hạ nhị nương tử nhiều năm, nhị nương tử có thật lòng hay không, nô tỳ vẫn phân biệt rõ ràng. Vẫn là mời nhị điện hạ về cho.”
Phó Ngôn Chi sắc mặt hơi cứng lại, nói: “Ngươi phải để nhị nương tử nhà ngươi nghĩ cho kỹ, hôm nay ta đi, sau này cũng sẽ không tới nữa.”
“Vậy đi thong thả, không tiễn.”
Trầm Ngư không biết khi nào từ trong tẩm điện đi ra, nàng chỉ khoác một bộ thường phục, đến búi tóc cũng có chút rời rạc, hoàn toàn không giống bộ dáng trang điểm tinh xảo ngày xưa khi nàng gặp Phó Ngôn Chi.
Phó Ngôn Chi có chút nghi hoặc nhìn nàng, hắn đắn đo không xác định, nàng đây là chơi tâm cơ dục cự hoàn nghênh hay là nàng đã đổi tính.
Trầm Ngư không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía Diên Vĩ và mọi người trong cung, nói: “Sau này ai cũng không được để hắn tiến vào.”
Mọi người sửng sốt, chỉ có Diên Vĩ mạnh mẽ đáp ứng, nói: “Vâng.”
Trên mặt Phó Ngôn Chi có chút không nhịn được, rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, cũng bất chấp lời dặn của Vương mỹ nhân, lập tức xoay người bỏ đi.
Trần ma ma giật mình tại chỗ, nói: “Nhị nương tử, đây là…”
Trầm Ngư nhào vào trong lòng Trần ma ma, nói: “Ma ma, ta sẽ không bao giờ bị người khác tác động làm ảnh hưởng cảm xúc, sẽ không bao giờ để người ta lợi dụng, đắn đo.”
Nói xong, nàng nhìn theo hướng Phó Ngôn Chi rời đi, nói: “Đóng cửa!”
“Vâng!” Các cung nhân đáp lời, nhanh chóng đóng cổng lớn lại.
***
“Phanh!”
Phó Ngôn Chi nghe cửa cung phía sau bị đóng lại thật mạnh, dưới chân bất giác khựng một cái.
Hắn quay đầu lại, trong chớp mắt, lòng hắn hiện lên bất an, hắn chỉ cảm thấy Trầm Ngư so với trước không giống nhau, nhưng rốt cuộc biến hóa ở chỗ nào, hắn lại có chút đoán không ra.
Nhưng mà, nàng không tiếp tục dây dưa với hắn, dù sao cũng coi như một chuyện tốt.
Phó Ngôn Chi không nghĩ nhiều nữa, nhấc chân rời đi.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn còn chưa kịp hồi thần lại.
Nàng vẫn sống, trời cao lại cho nàng cơ hội một lần nữa. Vậy còn nàng thì sao? Nàng có thể làm cái gì, còn có thể thay đổi cái gì đây?
Nếu Phó Ngôn Chi làm hoàng đế, nếu nàng không gả cho hắn, hắn sẽ không xuống tay với Khương gia sao?
“Phó Hằng Chi…”
Trầm Ngư đột nhiên ngồi bật dậy.
Chẳng lẽ mấu chốt để thay đổi tất cả, nằm ở Phó Hằng Chi sao…
Nhưng mà đời trước, Phó Hằng Chi đã chết ở tháng giêng năm sau, hiện tại, đã là tháng mười.
Thời gian ngắn như vậy, nàng có thể thay đổi cái gì bây giờ?
Nàng nhớ rõ, chính là vào ngày sinh thần của Hoàng Hậu, Đại tướng quân Vệ Kháng bị chỉ đích danh và xác nhận tội mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực.
Lúc đó, cả nhà Vệ gia bị xử trảm.
Ngay sau đó, Vệ Hoàng Hậu thắt cổ tự vẫn, Phó Hằng Chi bị bệ hạ ra lệnh dìm nước đến chết.
Khi đó lòng dạ nàng đều đặt trên người Phó Ngôn Chi, đối với việc này cũng không biết nhiều.
Khi Phó Hằng Chi chết, nàng đang ở bên cạnh Thái Hậu thanh tu trong chùa ở ngoài hoàng thành, chờ tới khi nàng trở về, hắn đã được an táng. Tuy nàng đau buồn, nhưng cũng không thể ra sức.
Mà tất cả bất hạnh, đều bắt đầu từ ngày sinh thần ấy của Vệ Hoàng Hậu…
Trầm Ngư đang nghĩ ngợi, lại thấy Diên Vĩ đi vào.
Diên Vĩ thấy Trầm Ngư vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích, liền thấp giọng hỏi cung nữ hầu hạ, Cát Cánh, nói: “Nhị nương tử làm sao vậy?”
Cát Cánh lắc đầu, thấp giọng nói: “Vừa trở về đã như vậy. Trần ma ma vô cùng lo lắng, tự mình đi mời nhị điện hạ.”
“Mời nhị điện hạ làm cái gì?”
“Xưa nay nhị nương tử nghe lời nhị điện hạ nhất…”
“Chuyện này không ổn!” Diên Vĩ nói, đem chén thuốc trong tay nhét vào tay Cát Cánh, nói: “Ngươi hầu hạ nhị nương tử uống thuốc, ta đi ra ngoài đuổi theo Trần ma ma.”
Nói xong, nàng liền vội vàng chạy ra ngoài.
***
Diên Vĩ còn chưa ra cửa cung, đã chính diện đụng phải Trần ma ma và Phó Ngôn Chi.
Trần ma ma thấy nàng hấp tấp lỗ mãng nhìn chằm chằm Phó Ngôn Chi, vội nói: “Ta đang định đi ra ngoài, lại gặp nhị điện hạ tới đây, thật đúng là trùng hợp.”
“Ma ma, nhị nương tử…” Diên Vĩ cảm giác giải thích với Trần ma ma không rõ ràng cho lắm, liền quay sang Phó Ngôn Chi nói: “Nhị điện hạ, hôm nay thân thể nhị nương tử không khoẻ, vẫn nên mời ngài trở về đi.”
Trong mắt Phó Ngôn Chi xẹt qua một tia kinh ngạc, môi mỏng hơi hơi nhấp, nói: “Ta thật sự tới thăm nàng ấy.”
Lời này của hắn nói rất khách sáo, nhưng trên mặt lại không có chút thần sắc quan tâm nào.
“Nhưng nhị nương tử…” Diên Vĩ không chịu nhường nhịn, lại không biết nên nói cái gì, chỉ dùng thân mình chắn trước mặt hắn.
“Thế nào? Nhị nương tử của các ngươi không muốn gặp ta?”
Phó Ngôn Chi cười lạnh một tiếng, nói: “Lần nào mà nàng không nói như vậy? Chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò của tiểu nữ nhân học được ở nhà mẹ đẻ thôi.”
Trên mặt hắn toát ra khinh thường, cũng chắc chắn đã chọc giận Diên Vĩ, nhưng rốt cuộc Diên Vĩ vẫn là hạ nhân, không thể chống đối với hoàng tử được, đành phải nói: “Nô tỳ hầu hạ nhị nương tử nhiều năm, nhị nương tử có thật lòng hay không, nô tỳ vẫn phân biệt rõ ràng. Vẫn là mời nhị điện hạ về cho.”
Phó Ngôn Chi sắc mặt hơi cứng lại, nói: “Ngươi phải để nhị nương tử nhà ngươi nghĩ cho kỹ, hôm nay ta đi, sau này cũng sẽ không tới nữa.”
“Vậy đi thong thả, không tiễn.”
Trầm Ngư không biết khi nào từ trong tẩm điện đi ra, nàng chỉ khoác một bộ thường phục, đến búi tóc cũng có chút rời rạc, hoàn toàn không giống bộ dáng trang điểm tinh xảo ngày xưa khi nàng gặp Phó Ngôn Chi.
Phó Ngôn Chi có chút nghi hoặc nhìn nàng, hắn đắn đo không xác định, nàng đây là chơi tâm cơ dục cự hoàn nghênh hay là nàng đã đổi tính.
Trầm Ngư không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía Diên Vĩ và mọi người trong cung, nói: “Sau này ai cũng không được để hắn tiến vào.”
Mọi người sửng sốt, chỉ có Diên Vĩ mạnh mẽ đáp ứng, nói: “Vâng.”
Trên mặt Phó Ngôn Chi có chút không nhịn được, rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, cũng bất chấp lời dặn của Vương mỹ nhân, lập tức xoay người bỏ đi.
Trần ma ma giật mình tại chỗ, nói: “Nhị nương tử, đây là…”
Trầm Ngư nhào vào trong lòng Trần ma ma, nói: “Ma ma, ta sẽ không bao giờ bị người khác tác động làm ảnh hưởng cảm xúc, sẽ không bao giờ để người ta lợi dụng, đắn đo.”
Nói xong, nàng nhìn theo hướng Phó Ngôn Chi rời đi, nói: “Đóng cửa!”
“Vâng!” Các cung nhân đáp lời, nhanh chóng đóng cổng lớn lại.
***
“Phanh!”
Phó Ngôn Chi nghe cửa cung phía sau bị đóng lại thật mạnh, dưới chân bất giác khựng một cái.
Hắn quay đầu lại, trong chớp mắt, lòng hắn hiện lên bất an, hắn chỉ cảm thấy Trầm Ngư so với trước không giống nhau, nhưng rốt cuộc biến hóa ở chỗ nào, hắn lại có chút đoán không ra.
Nhưng mà, nàng không tiếp tục dây dưa với hắn, dù sao cũng coi như một chuyện tốt.
Phó Ngôn Chi không nghĩ nhiều nữa, nhấc chân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.