Chương 11: Hồi Phủ (1)
Lạc Tiêu Tiểu Thất
24/03/2023
Phó Hằng Chi quay đầu, trong nháy mắt, bộ dáng của nàng ánh vào mi mắt hắn, trong mắt bất giác xẹt qua một tia kinh diễm.
Hôm nay Trầm Ngư khoác một thân y phục sắc đỏ yên chi, cổ áo và cổ tay áo thêu hoa văn màu bạc, búi tóc tết kiểu linh xà, bên trên chỉ cài một cây trâm hồng bảo thạch, rồi lại vẽ rồng điểm mắt tạo điểm nhấn, trông như phượng hoàng đề huyết¹, nghiên lệ vô song².
Nếu nói Trầm Ngư trước đó chẳng qua là một tiểu hài tử, hiện giờ lại có thêm vài phần hơi thở thiếu nữ, mà giữa mặt nàng xen lẫn nụ cười cong cong và đạm bạc, rồi lạicũng chưa từng xuất hiện ở trên người người khác.
Hắn bất giác có chút ngơ ngẩn, mãi đến khi nàng lướt qua người hắn, đi lên xe ngựa, hắn mới phục hồi lại tinh thần, cũng lưu loát nhảy lên xe ngựa.
***
Xe ngựa thực mau đi tới đường cái, Trầm Ngư xốc mành long lên, sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng phồn hoa như vậy, nàng đã rất lâu rồi chưa thấy qua.
Phó Hằng Chi chen qua, vươn đầu ra bên ngoài nhìn, nói: “Nhìn cái gì đó?”
“Ngoại tổ mẫu nói, mấy ngày gần đây có rất nhiều người Hồ vào Trường An, ta nhìn vài lần cũng không nhìn thấy.”
“Phải đến buổi tối.” Phó Hằng Chi nói, lại ngã về lại chỗ ngồi, nói: “Ban ngày có thể có cái gì để xem chứ?”
Trầm Ngư quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh sáng lên, nói: “Nói một chút.”
Phó Hằng Chi nói: “Hiện giờ Trường An còn chưa đưa ra lệnh cấm đi lại vào ban đêm đâu, chờ đến tết Thượng Nguyên, toàn bộ Trường An đều treo hoa đăng, cửa hàng trên đường hoạt động suốt đêm, mặc kệ là người Hồ hay là người Hán, đều ở trên đường cái làm ăn mua bán, muốn cái gì cũng có, đó mới gọi là náo nhiệt.”
Trầm Ngư nghe đến mê mẩn, nói: “Nếu không quan tâm đến thời gian đóng cửa cung, có thể suốt đêm đều ở bên ngoài chơi thì tốt rồi.”
Phó Hằng Chi hoàn toàn không thèm để ý nói: “Cái này thì có gì khó? Đến tết Thượng Nguyên sang năm, ngươi chỉ cần đi theo ta, ta xem ai dám cản ngươi.”
“Ngoại tổ mẫu cũng không dám cản?”
“Ta sẽ giải thích với tổ mẫu, bà nhất định sẽ không quản ngươi.”
“Vậy hoàng đế cữu cữu thì sao?”
“Phụ hoàng…”
“Thẩm thẩm thì sao?” Mắt Trầm Ngư long lanh, tinh ranh ngậm ý cười.
“Khương Trầm Ngư, cái hay ngươi không nói, chỉ biết nói cái dở có phải hay không?”
Lời còn chưa dứt, liền thấy xe ngựa dần dần ngừng lại.
Diên Vĩ cười xốc mành lên, nói: “Thái Tử điện hạ, nhị nương tử, đã tới hầu phủ rồi.”
Trầm Ngư thu lại ý cười, nói: “Biết rồi.”
***
Trước cửa hầu phủ đã tụ tập không ít khách khứa, dựa vào địa vị của Khương gia hiện giờ và sự sủng ái của hoàng đế đối với trưởng công chúa, chẳng sợ Đường Ấp hầu không muốn làm lớn tiệc mừng thọ của lão phu nhân, cũng đều có người không mời tự đến.
Đường Ấp hầu Khương Diệc Phong và trưởng công chúa Phó Loan đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nghênh đón các tân khách, thỉnh thoảng còn trò chuyện nói với nhau mấy câu, có vẻ cực kỳ thân thiện.
Trầm Ngư chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, hành lễ nói: “Phụ thân, mẫu thân.”
Khương Diệc Phong cầm tay nàng, cười nói: “Trầm Ngư đã về rồi? Con không biết, trước đó vài ngày, ta và mẫu thân con biết con sắp trở về, cao hứng đến hừng sáng cũng chưa ngủ. Mẫu thân con cố ý lệnh phòng bếp làm nhiều món con thích ăn, đợi lát nữa ăn nhiều một chút…”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Phó Loan kéo kéo ống tay áo của hắn, hắn lập tức vội vàng im miệng, chỉ là ý cười còn treo ở trên mặt.
Phó Loan mím môi, nói: “Đã tới rồi thì đi vào trước đi.”
Trầm Ngư còn chưa kịp nói chuyện, bà đã nói tiếp: “Ở đây nhiều người.”
Trầm Ngư cười cười, nói: “Vâng.”
Phó Loan không nói chuyện, chỉ hơi hơi gật gật đầu, rồi lại tiếp tục đón khách khứa khác.
Trầm Ngư nghiêng người đi qua bên người bà, ở bên tai bà thấp giọng nói: “Mẹ, con nhớ người.”
Phó Loan sửng sốt, rất mau lại khôi phục như thường.
Trầm Ngư không nhiều lời nữa, chỉ đi theo các tân khách, một đường đi vào.
Phó Hằng Chi nhảy xuống từ trên xe ngựa, thấy nàng đã vào phủ, rất mau cũng đi vào theo.
***
Nha hoàn dẫn đường trong phủ thấy Trầm Ngư đã trở về, vội cười nói: “Nhị nương tử đã về rồi. Nương tử, công tử của các phòng đều đang nói chuyện ở tiền sảnh, nhị nương tử có muốn qua đó không?”
Trầm Ngư cười nói: “Tổ mẫu đang ở đâu vậy?”
Nha hoàn nói: “Cũng ở đó ạ.”
Trầm Ngư nói: “Như vậy, ta cũng đi đến tiền sảnh thôi.”
Nha hoàn nói một tiếng “vâng”, rồi đưa đám người Trầm Ngư, Phó Hằng Chi đi tới tiền sảnh.
***
Còn chưa rẽ qua hành lang đã nghe thấy tiếng cười hi hi ở rất xa truyền đến.
Đường Ấp hầu là võ tướng thế gia, tới đời này của Khương Diệc Phong, tuy đã sớm không còn ra trận giết địch, gia phong cũng đều có chút không giống với bên đại gia tộc thế gia, không có đặt ra nhiều quy củ như vậy, vì vậy, quan hệ giữa trưởng bối và tiểu bối, cũng không có quá nhiều ngăn cách kiểm soát.
Cửa tiền sảnh bị đẩy ra, bóng dáng Trầm Ngư vừa xuất hiện ở trước mặt mọi người, tươi cười trên mặt của bọn họ lập tức cứng ngắc.
Chỉ thấy lão phu nhân ngồi giữa ở phía trước, theo thứ tự ngồi bên tay phải của Trầm Ngư là trưởng huynh Khương Tử Ngạn và thứ huynh Khương Tử Mặc, ngồi bên tay trái nàng là trưởng tỷ Khương Lạc Nhạn.
Bọn họ thấy người đến là Trầm Ngư, nhất thời đều không biết nên có phản ứng gì, cho dù là lão phu nhân, trên mặt đều mang theo vài phần ngại ngùng.
Phó Hằng Chi theo bản năng dịch gần bên cạnh Trầm Ngư một ít, giống như là muốn ngăn cản ánh mắt của bọn họ.
“Trầm Ngư… muội đã về rồi.” Vẫn là Khương Lạc Nhạn hồi phục tinh thần lại đầu tiên, đứng dậy đón nàng, nói: “Chúng ta đều đang chờ muội đó.”
Lời vừa nói ra, Phó Hằng Chi đã nhíu mày trước.
Trầm Ngư nhìn bộ dáng hai mặt nhìn nhau của bọn họ, cũng không giống như là đang chờ nàng. Nếu đổi lại là trước kia, nàng nhất định lập tức quay đầu bỏ đi, ít nhất cũng phải đại náo một trận, nhưng hôm nay cách sống chết của đời trước sinh tử xem lại, tâm tình của nàng đã bình thản rất nhiều.
Nàng gật gật đầu, ngọt ngào cười, nói: “Muội cũng rất nhớ các huynh trưởng và tỷ tỷ đó.”
“Tất nhiên.”Trầm Ngư ngước mắt nhìn về phía lão phu nhân, nói: “Con vẫn nhớ tổ mẫu nhất.”
Nghe nàng nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lão phu nhân duỗi tay tiếp đón nàng tới bên người, lại nói: “Thái Tử điện hạ cũng tới rồi.”
Phó Hằng Chi hành lễ nói: “Lão phu nhân.”
Lão phu nhân cười cười, nói: “Mời điện hạ ngồi, hôm nay điện hạ có thể tới, thật là chiết sát lão bà này.”
Phó Hằng Chi liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, nói: “Ta tới cùng Trầm Ngư.”
Lão phu nhân ngẩn ra, rất mau phản ứng lại, nói: “Rất tốt.”
Khương Tử Ngạn vội vàng đứng dậy, hành lễ với Phó Hằng Chi nói: “Điện hạ.”
Khương Tử Mặc cùng Khương Lạc Nhạn thấy thế, cũng đều đứng lên theo.
Phó Hằng Chi nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ.”
Hắn nói, rồi thản nhiên tìm một chỗ mà ngồi xuống.
------
¹phượng hoàng đề huyết: bộ lông trên thân phượng hoàng nhiễm máu tươi tăng thêm sự chói mắt, rực rỡ của nó.
²nghiên lệ vô song: chỉ sự tôn quý, độc nhất, có một không hai.
Hôm nay Trầm Ngư khoác một thân y phục sắc đỏ yên chi, cổ áo và cổ tay áo thêu hoa văn màu bạc, búi tóc tết kiểu linh xà, bên trên chỉ cài một cây trâm hồng bảo thạch, rồi lại vẽ rồng điểm mắt tạo điểm nhấn, trông như phượng hoàng đề huyết¹, nghiên lệ vô song².
Nếu nói Trầm Ngư trước đó chẳng qua là một tiểu hài tử, hiện giờ lại có thêm vài phần hơi thở thiếu nữ, mà giữa mặt nàng xen lẫn nụ cười cong cong và đạm bạc, rồi lạicũng chưa từng xuất hiện ở trên người người khác.
Hắn bất giác có chút ngơ ngẩn, mãi đến khi nàng lướt qua người hắn, đi lên xe ngựa, hắn mới phục hồi lại tinh thần, cũng lưu loát nhảy lên xe ngựa.
***
Xe ngựa thực mau đi tới đường cái, Trầm Ngư xốc mành long lên, sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng phồn hoa như vậy, nàng đã rất lâu rồi chưa thấy qua.
Phó Hằng Chi chen qua, vươn đầu ra bên ngoài nhìn, nói: “Nhìn cái gì đó?”
“Ngoại tổ mẫu nói, mấy ngày gần đây có rất nhiều người Hồ vào Trường An, ta nhìn vài lần cũng không nhìn thấy.”
“Phải đến buổi tối.” Phó Hằng Chi nói, lại ngã về lại chỗ ngồi, nói: “Ban ngày có thể có cái gì để xem chứ?”
Trầm Ngư quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh sáng lên, nói: “Nói một chút.”
Phó Hằng Chi nói: “Hiện giờ Trường An còn chưa đưa ra lệnh cấm đi lại vào ban đêm đâu, chờ đến tết Thượng Nguyên, toàn bộ Trường An đều treo hoa đăng, cửa hàng trên đường hoạt động suốt đêm, mặc kệ là người Hồ hay là người Hán, đều ở trên đường cái làm ăn mua bán, muốn cái gì cũng có, đó mới gọi là náo nhiệt.”
Trầm Ngư nghe đến mê mẩn, nói: “Nếu không quan tâm đến thời gian đóng cửa cung, có thể suốt đêm đều ở bên ngoài chơi thì tốt rồi.”
Phó Hằng Chi hoàn toàn không thèm để ý nói: “Cái này thì có gì khó? Đến tết Thượng Nguyên sang năm, ngươi chỉ cần đi theo ta, ta xem ai dám cản ngươi.”
“Ngoại tổ mẫu cũng không dám cản?”
“Ta sẽ giải thích với tổ mẫu, bà nhất định sẽ không quản ngươi.”
“Vậy hoàng đế cữu cữu thì sao?”
“Phụ hoàng…”
“Thẩm thẩm thì sao?” Mắt Trầm Ngư long lanh, tinh ranh ngậm ý cười.
“Khương Trầm Ngư, cái hay ngươi không nói, chỉ biết nói cái dở có phải hay không?”
Lời còn chưa dứt, liền thấy xe ngựa dần dần ngừng lại.
Diên Vĩ cười xốc mành lên, nói: “Thái Tử điện hạ, nhị nương tử, đã tới hầu phủ rồi.”
Trầm Ngư thu lại ý cười, nói: “Biết rồi.”
***
Trước cửa hầu phủ đã tụ tập không ít khách khứa, dựa vào địa vị của Khương gia hiện giờ và sự sủng ái của hoàng đế đối với trưởng công chúa, chẳng sợ Đường Ấp hầu không muốn làm lớn tiệc mừng thọ của lão phu nhân, cũng đều có người không mời tự đến.
Đường Ấp hầu Khương Diệc Phong và trưởng công chúa Phó Loan đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nghênh đón các tân khách, thỉnh thoảng còn trò chuyện nói với nhau mấy câu, có vẻ cực kỳ thân thiện.
Trầm Ngư chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, hành lễ nói: “Phụ thân, mẫu thân.”
Khương Diệc Phong cầm tay nàng, cười nói: “Trầm Ngư đã về rồi? Con không biết, trước đó vài ngày, ta và mẫu thân con biết con sắp trở về, cao hứng đến hừng sáng cũng chưa ngủ. Mẫu thân con cố ý lệnh phòng bếp làm nhiều món con thích ăn, đợi lát nữa ăn nhiều một chút…”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Phó Loan kéo kéo ống tay áo của hắn, hắn lập tức vội vàng im miệng, chỉ là ý cười còn treo ở trên mặt.
Phó Loan mím môi, nói: “Đã tới rồi thì đi vào trước đi.”
Trầm Ngư còn chưa kịp nói chuyện, bà đã nói tiếp: “Ở đây nhiều người.”
Trầm Ngư cười cười, nói: “Vâng.”
Phó Loan không nói chuyện, chỉ hơi hơi gật gật đầu, rồi lại tiếp tục đón khách khứa khác.
Trầm Ngư nghiêng người đi qua bên người bà, ở bên tai bà thấp giọng nói: “Mẹ, con nhớ người.”
Phó Loan sửng sốt, rất mau lại khôi phục như thường.
Trầm Ngư không nhiều lời nữa, chỉ đi theo các tân khách, một đường đi vào.
Phó Hằng Chi nhảy xuống từ trên xe ngựa, thấy nàng đã vào phủ, rất mau cũng đi vào theo.
***
Nha hoàn dẫn đường trong phủ thấy Trầm Ngư đã trở về, vội cười nói: “Nhị nương tử đã về rồi. Nương tử, công tử của các phòng đều đang nói chuyện ở tiền sảnh, nhị nương tử có muốn qua đó không?”
Trầm Ngư cười nói: “Tổ mẫu đang ở đâu vậy?”
Nha hoàn nói: “Cũng ở đó ạ.”
Trầm Ngư nói: “Như vậy, ta cũng đi đến tiền sảnh thôi.”
Nha hoàn nói một tiếng “vâng”, rồi đưa đám người Trầm Ngư, Phó Hằng Chi đi tới tiền sảnh.
***
Còn chưa rẽ qua hành lang đã nghe thấy tiếng cười hi hi ở rất xa truyền đến.
Đường Ấp hầu là võ tướng thế gia, tới đời này của Khương Diệc Phong, tuy đã sớm không còn ra trận giết địch, gia phong cũng đều có chút không giống với bên đại gia tộc thế gia, không có đặt ra nhiều quy củ như vậy, vì vậy, quan hệ giữa trưởng bối và tiểu bối, cũng không có quá nhiều ngăn cách kiểm soát.
Cửa tiền sảnh bị đẩy ra, bóng dáng Trầm Ngư vừa xuất hiện ở trước mặt mọi người, tươi cười trên mặt của bọn họ lập tức cứng ngắc.
Chỉ thấy lão phu nhân ngồi giữa ở phía trước, theo thứ tự ngồi bên tay phải của Trầm Ngư là trưởng huynh Khương Tử Ngạn và thứ huynh Khương Tử Mặc, ngồi bên tay trái nàng là trưởng tỷ Khương Lạc Nhạn.
Bọn họ thấy người đến là Trầm Ngư, nhất thời đều không biết nên có phản ứng gì, cho dù là lão phu nhân, trên mặt đều mang theo vài phần ngại ngùng.
Phó Hằng Chi theo bản năng dịch gần bên cạnh Trầm Ngư một ít, giống như là muốn ngăn cản ánh mắt của bọn họ.
“Trầm Ngư… muội đã về rồi.” Vẫn là Khương Lạc Nhạn hồi phục tinh thần lại đầu tiên, đứng dậy đón nàng, nói: “Chúng ta đều đang chờ muội đó.”
Lời vừa nói ra, Phó Hằng Chi đã nhíu mày trước.
Trầm Ngư nhìn bộ dáng hai mặt nhìn nhau của bọn họ, cũng không giống như là đang chờ nàng. Nếu đổi lại là trước kia, nàng nhất định lập tức quay đầu bỏ đi, ít nhất cũng phải đại náo một trận, nhưng hôm nay cách sống chết của đời trước sinh tử xem lại, tâm tình của nàng đã bình thản rất nhiều.
Nàng gật gật đầu, ngọt ngào cười, nói: “Muội cũng rất nhớ các huynh trưởng và tỷ tỷ đó.”
“Tất nhiên.”Trầm Ngư ngước mắt nhìn về phía lão phu nhân, nói: “Con vẫn nhớ tổ mẫu nhất.”
Nghe nàng nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lão phu nhân duỗi tay tiếp đón nàng tới bên người, lại nói: “Thái Tử điện hạ cũng tới rồi.”
Phó Hằng Chi hành lễ nói: “Lão phu nhân.”
Lão phu nhân cười cười, nói: “Mời điện hạ ngồi, hôm nay điện hạ có thể tới, thật là chiết sát lão bà này.”
Phó Hằng Chi liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, nói: “Ta tới cùng Trầm Ngư.”
Lão phu nhân ngẩn ra, rất mau phản ứng lại, nói: “Rất tốt.”
Khương Tử Ngạn vội vàng đứng dậy, hành lễ với Phó Hằng Chi nói: “Điện hạ.”
Khương Tử Mặc cùng Khương Lạc Nhạn thấy thế, cũng đều đứng lên theo.
Phó Hằng Chi nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ.”
Hắn nói, rồi thản nhiên tìm một chỗ mà ngồi xuống.
------
¹phượng hoàng đề huyết: bộ lông trên thân phượng hoàng nhiễm máu tươi tăng thêm sự chói mắt, rực rỡ của nó.
²nghiên lệ vô song: chỉ sự tôn quý, độc nhất, có một không hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.