Chương 12: Hồi Phủ (2)
Lạc Tiêu Tiểu Thất
24/03/2023
Lão phu nhân nắm tay Trầm Ngư nhìn cẩn thận, hốc mắt lập tức đỏ lên, nói: “Trầm Ngư của chúng ta trổ mã ngày càng xinh đẹp, đợi đến lúc cập kê, còn không biết sẽ thành đại mỹ nhân như thế nào đâu.”
Trầm Ngư biết tổ mẫu của nàng là người lòng mềm, mắt cũng mềm nhất, dỗ dành bà nói: “Có đẹp cũng kém hơn so với tổ mẫu nha.”
Lão phu nhân nghe đến hài lòng, cười nói: “Chờ qua sinh thần sang năm của con, đã có thể hồi phủ rồi. Cũng đỡ cho ta phải ngày ngày nhớ thương.”
Mọi người vừa nghe, tất cả lập tức có chút ngượng ngùng, vội vàng quan sát sắc mặt Trầm Ngư, chỉ thấy nàng vẫn cười ngâm ngâm, một đôi mắt cong giống như trăng non, không có nửa phần không vui.
Nhưng thật ra đôi mắt của Phó Hằng Chi trầm xuống, đem nước trà trong ly uống một hơi cạn sạch.
Khương Tử Ngạn đứng dậy, nói: “Tổ mẫu, canh giờ không còn sớm, chúng ta nên ra ngoại sảnh.”
Lão phu nhân hơi hơi gật đầu, lôi kéo tay Trầm Ngư không nỡ buông ra, nói: “Đi thôi.”
Trầm Ngư đáp một tiếng “vâng”, nàng đứng dậy, trực tiếp đụng phải cặp mắt thanh triệt của Phó Hằng Chi, khẽ gật đầu với hắn.
***
Ngoại sảnh đã ngồi đầy khách khứa, vô cùng náo nhiệt.
Khương Diệc Phong thấy lão phu nhân tới, vội đón bà đi lên chủ vị, lại khom người hỏi Phó Hằng Chi, nói: “Điện hạ cũng đi cùng chứ?”
Phó Hằng Chi nói: “Ta ở cùng Trầm Ngư.”
Khương Diệc Phong không khỏi liếc mắt nhìn Trầm Ngư nhiều một chút, nói: “Vậy mời điện hạ tự nhiên thôi.”
Đám người Trầm Ngư là tiểu bối, nên không ngồi chủ vị, lại cũng không coi là khách nhân, bởi vậy không có người ngồi ở bàn tiệc, chỉ ngồi an tĩnh ở một chỗ khác ở bên cạnh một khúc sông.
Ngoại trừ đám tiểu bối Khương gia, càng có công tử và nữ tử thế gia trong kinh thành cũng ngồi ở chỗ này.
Dân phong Đại Hán chất phác, giữa nam nữ cũng không nhiều quy củ lễ giáo như vậy, vì vậy, nam khách và nữ khách chỉ ngồi ở hai bên sườn trái phải ngăn cách bởi một khúc sông, chẳng qua cách nhau không quá mấy trượng.
Phó Loan có chút lo lắng dặn dò Khương Tử Ngạn, nói: “Để ý Trầm Ngư một chút, hôm nay vạn lần không thể gây chuyện.”
Khương Tử Ngạn nói: “Mẫu thân yên tâm, Trầm Ngư muội ấy…”
Lời nói còn chưa nói xong, Phó Loan đã vội vàng rời đi chiêu đãi khách khứa.
Khương Tử Ngạn mím môi, đành phải xoay người về chỗ ngồi.
***
Trầm Ngư và Khương Lạc Nhạn ngồi cùng một chỗ, tuy các nàng là tỷ muội, cũng không có thân thiết nhiều, còn không nói nhiều bằng nhóm nữ nương bên cạnh Khương Lạc Nhạn.
Phần lớn người ở thành Trường An đều biết đến tình huống này của hầu phủ, cũng biết danh tiếng ương ngạnh kiêu ngạo của Trầm Ngư, bởi vậy nữ nhân đều không mấy nguyện ý qua lại với Trầm Ngư, trái ngược với Khương Lạc Nhạn ôn nhu hoà thuận, làm cho các nàng thích hơn.
Một bên lạnh, một bên nóng như này, tuy là không có cố ý xa lánh, nhưng bởi vì có đối lập quá mãnh liệt, nên có vẻ cực kỳ không hợp với Trầm Ngư.
Đời trước cũng bởi vì chuyện này, Trầm Ngư thiếu chút là nổi điên với các nàng, cũng bởi vậy mà cũng sinh ra lòng oán hận với Khương Lạc Nhạn, khiến cho Phó Loan không vui. Hai huynh trưởng của nàng tuy cảm thấy nàng đáng thương, nhưng cuối cùng vẫn là ở chung sớm chiều với Khương Lạc Nhạn nên càng thân cận hơn một chút, cũng bởi vì vậy mà dần dần xa cách nàng.
Chờ nàng cập kê xuất cung, chính thức trở về hầu phủ, càng cảm thấy cô đơn, đến một người có thể cùng nói chuyện cũng không có.
Nếu không phải là như thế, ước chừng nàng cũng sẽ không đâm đầu chui vào ảo mộng mà Phó Ngôn Chi dệt ra.
***
Hôm nay Chu Tự cũng có mặt, nàng ta ngồi cách đó không xa, yêu kiều rụt rè nhìn Trầm Ngư, cũng không dám nói một lời.
Xưa nay đích nữ Trần Nguyên của phủ Thừa tướng có quan hệ tốt với Chu Tự, tất nhiên biết chuyện của Trầm Ngư và Chu Tự, liền bênh vực kẻ yếu, nói: “Lạc Nhạn, chúng ta đều từng đọc sách ở trong phủ Chu thái phó, cũng coi như là nhìn A Tự lớn lên. Tính tình nàng ấy là như thế nào, chúng ta đều biết, cả thành Trường An này cũng tìm không thấy nữ nương nào biết đọc sách hiểu lý lẽ như nàng ấy, ngươi nói có phải hay không?”
Khương Lạc Nhạn cười nói: “Đúng vậy, mẫu thân cũng thường nói, nếu ta có được ba phần của A Tự, bà cũng có thể an tâm.”
Trần Nguyên nói: “Hiện giờ A Tự đọc sách ở trong cung, nói là bồi công chúa đọc sách, nhưng chúng ta đều biết, bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương coi trọng nàng ấy đến cỡ nào, đến chư vị điện hạ cũng xem trọng nàng ấy vài phần.”
Nàng ta nói, liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, nói: “Nhưng chỉ có mỗi Trầm Ngư nhà các ngươi là cứ bắt nạt nàng ấy, nàng ấy tuy không nói, ta được Chu thái phó dạy bảo, cũng không thể không lấy lại công đạo vì nàng ấy. Lạc Nhạn, ngươi cũng nên quản giáo Trầm Ngư đàng hoàng mới được nha.”
Khương Lạc Nhạn không nghĩ tới Trần Nguyên chờ nàng ở chỗ này, tươi cười trên mặt đều cứng lại rồi, miễn cưỡng đổi đề tài, nói: “Việc này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, đợi ta về điều tra lại kỹ càng, nhất định cho A Tự một câu trả lời thỏa đáng.”
Nhưng Trầm Ngư thật ra lại rất thản nhiên, Trần Nguyên này xưa nay không vừa mắt nàng, hiện giờ bắt được cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nếu là trước đây, Trầm Ngư nhất định sẽ lập tức nhảy lên đánh nàng ta, đổi lại cuối cùng là bản thân rơi vào tình cảnh khắp người đều có lỗi. Hiện giờ, Trầm Ngư nhẫn nại tính tình, lạnh mắt nhìn nàng ta, nàng muốn nhìn xem, Trần Nguyên có thể nhấc lên được sóng gió gì.
Thấy Trầm Ngư không nói lời nào, Chu Tự vội nói: “Lạc Nhạn tỷ tỷ nói đúng. A Nguyên tỷ tỷ, chuyện này vẫn bỏ qua một bên trước đi.”
“Làm sao bỏ qua được?” Trần Nguyên nhướng mày, nói: “Ai mà không biết, Trầm Ngư lớn lên ở dưới gối Thái Hậu, cũng không dưỡng ở hầu phủ, nếu qua hôm nay, còn có ai có thể nói chuyện giùm ngươi hả? A Tự, thừa dịp hôm nay mọi người đều có mặt, chi bằng nói cho rõ ràng, cũng tốt hơn là ngươi âm thầm chịu ủy khuất.”
Một đám nữ nhân ở bên cạnh ngày thường không quen nhìn bộ dáng Trầm Ngư kiêu ngạo nhất, hiện giờ thấy Trần Nguyên nói ra nàng không đúng, cũng đều phụ họa nói: “Đúng vậy đó. Lạc Nhạn tỷ tỷ, A Tự là người hiểu chuyện, nhưng chúng ta cũng không thể mặc kệ nàng ấy bị người ta khi dễ chứ?”
Khương Lạc Nhạn nóng nảy, đầu đầy mồ hôi, chỉ lo bảo vệ Trầm Ngư ở sau người, nói: “A Nguyên, cái này…”
Trầm Ngư cười lạnh một tiếng, nói: “Chu nương tử đã đến mức được Hoàng đế cữu cữu và Hoàng Hậu thẩm thẩm coi trọng, ta làm sao lại dám bắt nạt nàng ta? Chu nương tử, ngươi nói có phải vậy không?”
Chu Tự nghe nàng nhắc tới hoàng đế và Hoàng Hậu, lập tức liền vội đỏ mặt, nói: “A Nguyên tỷ tỷ, đừng làm khó dễ Lạc Nhạn tỷ tỷ. Huống chi ta ở trong cung vẫn chưa chịu ủy khuất gì, xưa nay Khương nhị nương tử và ta rất hòa thuận, lần đó tranh chấp cũng là bởi vì nhị điện hạ…”
Mọi người nghe được Chu Tự nhắc tới “Khương nhị nương tử và nhị điện hạ”, đều bất giác an tĩnh lại, dùng ánh mắt xem kịch vui, nhìn về phía Trầm Ngư.
Trầm Ngư biết tổ mẫu của nàng là người lòng mềm, mắt cũng mềm nhất, dỗ dành bà nói: “Có đẹp cũng kém hơn so với tổ mẫu nha.”
Lão phu nhân nghe đến hài lòng, cười nói: “Chờ qua sinh thần sang năm của con, đã có thể hồi phủ rồi. Cũng đỡ cho ta phải ngày ngày nhớ thương.”
Mọi người vừa nghe, tất cả lập tức có chút ngượng ngùng, vội vàng quan sát sắc mặt Trầm Ngư, chỉ thấy nàng vẫn cười ngâm ngâm, một đôi mắt cong giống như trăng non, không có nửa phần không vui.
Nhưng thật ra đôi mắt của Phó Hằng Chi trầm xuống, đem nước trà trong ly uống một hơi cạn sạch.
Khương Tử Ngạn đứng dậy, nói: “Tổ mẫu, canh giờ không còn sớm, chúng ta nên ra ngoại sảnh.”
Lão phu nhân hơi hơi gật đầu, lôi kéo tay Trầm Ngư không nỡ buông ra, nói: “Đi thôi.”
Trầm Ngư đáp một tiếng “vâng”, nàng đứng dậy, trực tiếp đụng phải cặp mắt thanh triệt của Phó Hằng Chi, khẽ gật đầu với hắn.
***
Ngoại sảnh đã ngồi đầy khách khứa, vô cùng náo nhiệt.
Khương Diệc Phong thấy lão phu nhân tới, vội đón bà đi lên chủ vị, lại khom người hỏi Phó Hằng Chi, nói: “Điện hạ cũng đi cùng chứ?”
Phó Hằng Chi nói: “Ta ở cùng Trầm Ngư.”
Khương Diệc Phong không khỏi liếc mắt nhìn Trầm Ngư nhiều một chút, nói: “Vậy mời điện hạ tự nhiên thôi.”
Đám người Trầm Ngư là tiểu bối, nên không ngồi chủ vị, lại cũng không coi là khách nhân, bởi vậy không có người ngồi ở bàn tiệc, chỉ ngồi an tĩnh ở một chỗ khác ở bên cạnh một khúc sông.
Ngoại trừ đám tiểu bối Khương gia, càng có công tử và nữ tử thế gia trong kinh thành cũng ngồi ở chỗ này.
Dân phong Đại Hán chất phác, giữa nam nữ cũng không nhiều quy củ lễ giáo như vậy, vì vậy, nam khách và nữ khách chỉ ngồi ở hai bên sườn trái phải ngăn cách bởi một khúc sông, chẳng qua cách nhau không quá mấy trượng.
Phó Loan có chút lo lắng dặn dò Khương Tử Ngạn, nói: “Để ý Trầm Ngư một chút, hôm nay vạn lần không thể gây chuyện.”
Khương Tử Ngạn nói: “Mẫu thân yên tâm, Trầm Ngư muội ấy…”
Lời nói còn chưa nói xong, Phó Loan đã vội vàng rời đi chiêu đãi khách khứa.
Khương Tử Ngạn mím môi, đành phải xoay người về chỗ ngồi.
***
Trầm Ngư và Khương Lạc Nhạn ngồi cùng một chỗ, tuy các nàng là tỷ muội, cũng không có thân thiết nhiều, còn không nói nhiều bằng nhóm nữ nương bên cạnh Khương Lạc Nhạn.
Phần lớn người ở thành Trường An đều biết đến tình huống này của hầu phủ, cũng biết danh tiếng ương ngạnh kiêu ngạo của Trầm Ngư, bởi vậy nữ nhân đều không mấy nguyện ý qua lại với Trầm Ngư, trái ngược với Khương Lạc Nhạn ôn nhu hoà thuận, làm cho các nàng thích hơn.
Một bên lạnh, một bên nóng như này, tuy là không có cố ý xa lánh, nhưng bởi vì có đối lập quá mãnh liệt, nên có vẻ cực kỳ không hợp với Trầm Ngư.
Đời trước cũng bởi vì chuyện này, Trầm Ngư thiếu chút là nổi điên với các nàng, cũng bởi vậy mà cũng sinh ra lòng oán hận với Khương Lạc Nhạn, khiến cho Phó Loan không vui. Hai huynh trưởng của nàng tuy cảm thấy nàng đáng thương, nhưng cuối cùng vẫn là ở chung sớm chiều với Khương Lạc Nhạn nên càng thân cận hơn một chút, cũng bởi vì vậy mà dần dần xa cách nàng.
Chờ nàng cập kê xuất cung, chính thức trở về hầu phủ, càng cảm thấy cô đơn, đến một người có thể cùng nói chuyện cũng không có.
Nếu không phải là như thế, ước chừng nàng cũng sẽ không đâm đầu chui vào ảo mộng mà Phó Ngôn Chi dệt ra.
***
Hôm nay Chu Tự cũng có mặt, nàng ta ngồi cách đó không xa, yêu kiều rụt rè nhìn Trầm Ngư, cũng không dám nói một lời.
Xưa nay đích nữ Trần Nguyên của phủ Thừa tướng có quan hệ tốt với Chu Tự, tất nhiên biết chuyện của Trầm Ngư và Chu Tự, liền bênh vực kẻ yếu, nói: “Lạc Nhạn, chúng ta đều từng đọc sách ở trong phủ Chu thái phó, cũng coi như là nhìn A Tự lớn lên. Tính tình nàng ấy là như thế nào, chúng ta đều biết, cả thành Trường An này cũng tìm không thấy nữ nương nào biết đọc sách hiểu lý lẽ như nàng ấy, ngươi nói có phải hay không?”
Khương Lạc Nhạn cười nói: “Đúng vậy, mẫu thân cũng thường nói, nếu ta có được ba phần của A Tự, bà cũng có thể an tâm.”
Trần Nguyên nói: “Hiện giờ A Tự đọc sách ở trong cung, nói là bồi công chúa đọc sách, nhưng chúng ta đều biết, bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương coi trọng nàng ấy đến cỡ nào, đến chư vị điện hạ cũng xem trọng nàng ấy vài phần.”
Nàng ta nói, liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, nói: “Nhưng chỉ có mỗi Trầm Ngư nhà các ngươi là cứ bắt nạt nàng ấy, nàng ấy tuy không nói, ta được Chu thái phó dạy bảo, cũng không thể không lấy lại công đạo vì nàng ấy. Lạc Nhạn, ngươi cũng nên quản giáo Trầm Ngư đàng hoàng mới được nha.”
Khương Lạc Nhạn không nghĩ tới Trần Nguyên chờ nàng ở chỗ này, tươi cười trên mặt đều cứng lại rồi, miễn cưỡng đổi đề tài, nói: “Việc này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, đợi ta về điều tra lại kỹ càng, nhất định cho A Tự một câu trả lời thỏa đáng.”
Nhưng Trầm Ngư thật ra lại rất thản nhiên, Trần Nguyên này xưa nay không vừa mắt nàng, hiện giờ bắt được cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nếu là trước đây, Trầm Ngư nhất định sẽ lập tức nhảy lên đánh nàng ta, đổi lại cuối cùng là bản thân rơi vào tình cảnh khắp người đều có lỗi. Hiện giờ, Trầm Ngư nhẫn nại tính tình, lạnh mắt nhìn nàng ta, nàng muốn nhìn xem, Trần Nguyên có thể nhấc lên được sóng gió gì.
Thấy Trầm Ngư không nói lời nào, Chu Tự vội nói: “Lạc Nhạn tỷ tỷ nói đúng. A Nguyên tỷ tỷ, chuyện này vẫn bỏ qua một bên trước đi.”
“Làm sao bỏ qua được?” Trần Nguyên nhướng mày, nói: “Ai mà không biết, Trầm Ngư lớn lên ở dưới gối Thái Hậu, cũng không dưỡng ở hầu phủ, nếu qua hôm nay, còn có ai có thể nói chuyện giùm ngươi hả? A Tự, thừa dịp hôm nay mọi người đều có mặt, chi bằng nói cho rõ ràng, cũng tốt hơn là ngươi âm thầm chịu ủy khuất.”
Một đám nữ nhân ở bên cạnh ngày thường không quen nhìn bộ dáng Trầm Ngư kiêu ngạo nhất, hiện giờ thấy Trần Nguyên nói ra nàng không đúng, cũng đều phụ họa nói: “Đúng vậy đó. Lạc Nhạn tỷ tỷ, A Tự là người hiểu chuyện, nhưng chúng ta cũng không thể mặc kệ nàng ấy bị người ta khi dễ chứ?”
Khương Lạc Nhạn nóng nảy, đầu đầy mồ hôi, chỉ lo bảo vệ Trầm Ngư ở sau người, nói: “A Nguyên, cái này…”
Trầm Ngư cười lạnh một tiếng, nói: “Chu nương tử đã đến mức được Hoàng đế cữu cữu và Hoàng Hậu thẩm thẩm coi trọng, ta làm sao lại dám bắt nạt nàng ta? Chu nương tử, ngươi nói có phải vậy không?”
Chu Tự nghe nàng nhắc tới hoàng đế và Hoàng Hậu, lập tức liền vội đỏ mặt, nói: “A Nguyên tỷ tỷ, đừng làm khó dễ Lạc Nhạn tỷ tỷ. Huống chi ta ở trong cung vẫn chưa chịu ủy khuất gì, xưa nay Khương nhị nương tử và ta rất hòa thuận, lần đó tranh chấp cũng là bởi vì nhị điện hạ…”
Mọi người nghe được Chu Tự nhắc tới “Khương nhị nương tử và nhị điện hạ”, đều bất giác an tĩnh lại, dùng ánh mắt xem kịch vui, nhìn về phía Trầm Ngư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.