Biểu Muội Không Tốt

Chương 13: Tiệc Mừng Thọ (1)

Lạc Tiêu Tiểu Thất

27/03/2023

Mọi người nghĩ, ai mà không biết, xưa nay Khương nhị nương tử bị Thái Hậu và Hoàng đế nuông chiều hư, nàng khuynh mộ nhị điện hạ, điều này mọi người cũng có nghe thấy, có khi sẽ thật sự vì nhị điện hạ mà tranh giành tình cảm cũng chưa biết chừng.

Chu Tự vội vàng im miệng, nàng ta tuy ám chỉ Trầm Ngư đối nàng ta không tốt, lại cũng không nghĩ sẽ hoàn toàn chọc giận Trầm Ngư, rốt cuộc còn có Thái Hậu đau nàng, nếu là đắc tội Thái Hậu, đó cũng không phải là chuyện chơi đùa rồi.

Nhưng những nữ nhân thế gia ở đây đều là người tinh tường, nàng ta chỉ lộ ra ba chữ 'nhị điện hạ”, cũng đủ để các nàng ấy đoán ra vài phần.

Trần Nguyên lại bất chấp đoán tâm tư của Chu Tự, chỉ nhìn chằm chằm Trầm Ngư, âm dương quái khí nói: “Thì ra là vì nhị điện hạ, nếu nói như vậy thì có thể rõ rồi.”

Phần lớn nữ nhân ở đây đều gặp qua Phó Ngôn Chi, tuy hắn không được hoàng đế coi trọng, cũng thật sự lớn lên tuấn mỹ, hành sự lại đoan chính lạnh lùng, bởi vậy có không ít cô nương âm thầm ái mộ hắn.

Trầm Ngư ngưỡng mộ Phó Ngôn Chi là một chuyện, vì hắn mà cùng người khác tranh giành tình cảm, thậm chí còn bắt nạt người ta, lại là một chuyện khác.

Không ít cô nương nhìn về phía Trầm Ngư với ánh mắt tràn ngập địch ý, Trầm Ngư thật ra thì không sao cả, nhưng nàng thật sự không thể chịu đựng người khác nghĩ bản thân và cái tên cẩu nam nhân Phó Ngôn Chi kia có chút liên hệ, liền nói: “Lời này của Trần nương tử thật sự âm dương quái khí, ta nghe không quen.”

Trần Nguyên cười lạnh nói: “Chính ngươi dám làm, còn sợ người khác nói sao?”

Trầm Ngư ngồi thẳng người, ngước mắt nói: “Ta làm cái gì?”

Ánh mắt của nàng sắc bén, một đôi con ngươi sâu thẳm đến cực điểm, làm người ta nắm bắt không được. Giống như nàng căn bản không phải một tiểu cô nương còn chưa cập kê, mà là người đứng trên thiên hạ, bễ nghễ nhìn xuống.

Trần Nguyên nhìn, thế mà bất giác lại rùng mình một cái.

Nàng ta cố chống chế, nói: “Ai mà không biết ngươi khuynh mộ nhị điện hạ, chỉ cần nhị điện hạ nói nhiều một câu với A Tự cũng chọc ngươi ghen ghét.”

“A Nguyên, lời này không thể nói bậy.” Khương Lạc Nhạn nhíu mày, nói: “Bất quá chỉ là đùa giỡn giữa mấy tiểu cô nương, không đáng nói ở chỗ này.”

“Trưởng tỷ,” Trầm Ngư nhàn nhạt nói: “Để nàng ta tiếp tục nói.”

“Trầm Ngư…” Khương Lạc Nhạn hướng về phía nàng khẽ lắc đầu, việc này có ảnh hưởng tới thanh danh của Trầm Ngư, thật sự không nên nói nữa.



Nhưng Trầm Ngư lại không nghĩ như vậy, sống lại một đời, nàng đã sớm không để bụng thanh danh gì nữa, cái nàng muốn, là không để người nào dám khinh thường.

Không nói đến là Phó Ngôn Chi, Vương mỹ nhân, hay là người nào khác, đều không thể lần nữa khi dễ nàng.

Mà Trần Nguyên, đúng lúc lại đụng phải mũi đao, có thể giết một người răn trăm người.

Nếu các nàng ta cảm thấy nàng bá đạo, vậy nàng bá đạo cho các nàng xem.

Trần Nguyên hoảng sợ, nói: “Lời ta nói chẳng qua chỉ là nói đúng sự thật, có cái gì mà không dám nói?”

Trầm Ngư mày nhăn lại, nói: “Trần nương tử, ngươi bôi nhọ ta thì cũng thôi. Nhị điện hạ là hoàng tử, chuyện hoàng gia, cũng là chuyện ngươi có thể nghị luận?”

“Lời ta nói là thật, cũng không phải là bôi nhọ!”

“Đúng không? Ai có thể làm chứng lời ngươi nói là thật?” Trầm Ngư híp mắt, liếc sang Chu Tự, nói: “Là ngươi?”

Chu Tự vội vàng lắc đầu, nói: “Không…”

“Hay là bất cứ kẻ nào trong các ngươi?” Trầm Ngư không đợi nàng ta nói xong, liền hỏi tiếp nói.

Những nữ nhân ở đây nữ làm gì từng thấy qua tư thế này, nhất thời đều giật mình tại chỗ, không ai dám mở miệng.

Trầm Ngư nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Nguyên, lạnh lùng nói: “Không có bản lĩnh thì đừng ra mặt cho người khác, nếu không, chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.”

Nàng nói xong, đứng dậy, gằn từng chữ một nói: “Còn có, ta và nhị điện hạ thanh thanh bạch bạch, đời này cũng sẽ không có nửa điểm liên quan, nếu còn có ai dám hồ ngôn loạn ngữ, thì đừng trách ta không khách khí!”

Nàng ánh mắt đảo qua đám nữ nhân ở đây, chỉ thấy các nàng đều cúi đầu, không ai dám đối diện với nàng.

Đột nhiên, Trần Nguyên căm hận nói: “Khương Trầm Ngư, ngươi dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy?”



Nàng ta rống một tiếng như vậy, nam khách ở bên kia đều phải chú ý tới động tĩnh bên này, đồng thời nhìn sang.

Khương Tử Ngạn và Khương Tử Mặc bất giác lo lắng, đang muốn chạy qua, lại nghe Trầm Ngư nói: “Không phải ngươi đã sớm biết sao? Chỉ dựa vào mẫu thân ta là trưởng công chúa, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”

“Nếu ngươi đã cái gì cũng không sợ, vậy cớ gì chuyện khuynh mộ nhị điện hạ cũng không chịu thừa nhận?” Trần Nguyên nói.

“Bởi vì ta chưa bao giờ khuynh mộ hắn.” Trầm Ngư nói.

“Ai có thể làm chứng?” Trần Nguyên hùng hổ doạ người nói.

“Tiểu gia ta làm chứng.”

Trầm Ngư định nói, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào Phó Hằng Chi đã đứng bên cạnh nàng, mà nháy mắt, xung quanh mình cũng an tĩnh lại. Đám nữ nhân nhìn chằm chằm Phó Hằng Chi, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì đó, nhưng hắn chỉ sâu kín nhìn Trầm Ngư.

“Ngươi…” Trầm Ngư nói.

Phó Hằng Chi không giải thích, chỉ nhìn về phía Trần Nguyên, nói: “Đã hiểu chưa?”

Trần Nguyên ngẩn ra, giống như bị sét đánh, rất nhanh đã phản ứng lại, khóe môi nàng run nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Hiểu rõ.”

Trầm Ngư lại không hiểu, nàng nhìn Phó Hằng Chi, lại nhìn Trần Nguyên, thật sự không biết bọn họ đang đánh cái bí hiểm gì.

“Trần Nguyên tin lời nói bậy, võng nghị hoàng gia, trở về tự mình kiểm điểm, nếu có lần sau, quyết không tha thứ!” m thanh Phó Hằng Chi lạnh băng.

“Vâng.” Trần Nguyên đáp ứng, cả người đã xụi lơ, rất nhanh được bọn nha hoàn đỡ rời đi.

Trầm Ngư lắc lắc đầu, thật sự không biết nàng ta như thế nào đột nhiên mảnh mai thành như vậy.

Ở xa, nàng giống như thấy bóng dáng Phó Ngôn Chi, nhưng mà cách quá nhiều người, nàng nhìn không rõ, có lẽ là nàng hoa mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Muội Không Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook