Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 21:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Tô Văn Khanh im lặng pha trà, trước kia để lấy lòng Từ Tử Ngọc, nàng đã học bao nhiêu thứ mà các tiểu thư nhà quan mới học, chỉ để mình có thể xứng với Từ Tử Ngọc, nếu sau này thành thân nàng cũng sẽ không làm Từ Tử Ngọc mất mặt, không ngờ kiếp trước chưa từng dùng đến nhưng bây giờ nàng lại dùng để nịnh bợ Từ Tử Việt.
Nàng đích thân cầm chén trà, kính cẩn đưa lên: "Biểu ca, uống trà."
Từ Tử Việt nhìn dáng vẻ nghiêm túc, cố tỏ ra bình tĩnh bằng cách mỉm cười, hắn nhận lấy chén trà rồi nhấp một ngụm.
Hương trà thơm ngát còn đọng lại rất lâu, tươi mát đậm đà, ngọt dịu đặc biệt, đúng là trà ngon. Từ lão thái thái không thích hắn, nhưng lại đối xử rất tốt với Tô Văn Khanh. Khi ngước lên hắn bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tô Văn Khanh thì ngạc nhiên, chẳng lẽ nha đầu này muốn nghe lời khen của hắn?
"Trà ngon."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Văn Khanh tươi tắn, lập tức quay đầu dặn dò: "Lục Tụ, cho trà vào hộp rồi mang đến Việt Lâm Uyển."
Việt Lâm Uyển là viện của Từ Tử Việt, chỉ khi Tô Văn Khanh đi dạo mới có thể nhìn thấy, trong sân trống trải và đơn điệu, lạnh lẽo kỳ lạ.
Nghe vậy, ánh mắt Từ Tử Việt tối sầm.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, thái độ của Tô Văn Khanh đối với hắn đều khá thú vị. Kiếp trước nàng sợ hắn vô cùng, mặc dù kiếp này nàng vẫn sợ hắn nhưng lại muốn lấy lòng hắn.
Quên rằng mọi người đều tránh hắn còn không kịp, rốt cuộc Tô Văn Khanh đã biết được cái gì, nàng khác những người kia ở chỗ nào.
Năm đó, khi uống rượu với Tề Quang, Tiêu Duệ và những người khác, Tề Quang còn đùa giỡn gọi hắn là biểu ca: "Biểu ca, ngươi có biết tại sao Văn Khanh lại sợ ngươi không, nàng kể nàng đã mơ thấy ngươi dùng một cây trâm đâm vào mặt mẹ cả của ngươi, máu trên đất trông rất đáng sợ, ha ha ha…"
Từ Tử Việt chỉ nghĩ đó là lời nói đùa khi say rượu, đến nhiều năm sau khi Từ gia bị tiêu diệt, trước những lời lăng mạ chói tai của Vương thị, hắn đã rút cây trâm vàng ra đâm thẳng vào khuôn mặt đáng ghét đó, Từ Tử Việt chợt nhớ đến câu nói đùa khi say của Tề Quang.
"Nàng nói nàng mơ thấy ngươi diệt cả Từ gia, ngươi còn tự tay đâm thẳng vào mặt mẹ cả ngươi…"
Hắn bèn ngắt lời Tô Văn Khanh: "Không cần." Lại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Văn Khanh đúng như dự đoán, Từ Tử Việt nhíu mày rồi lạnh nhạt nói: "Nếu đã là trà ngon thì muội nên giữ lại cho mình hoặc tặng nó cho thái thái, sao phải đưa cho ta."
Tô Văn Khanh đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, sao huynh lại không thể uống trà ngon! Nàng kiên quyết nói: "Ở chỗ muội vẫn còn, ở chỗ thái thái tự có người tặng, bà ta không thiếu một người như muội, nếu biểu ca thích thì đưa cho biểu ca uống."
Những ngón tay mảnh khảnh đang cầm chén trà của Từ Tử Việt hơi khựng lại, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nở nụ cười, có vẻ gần gũi khó tả: "Vậy muội giữ lại đi, nếu có cơ hội ta lại đến chỗ muội uống trà."
Tô Văn Khanh vui vẻ, nếu Từ Tử Việt ghét nàng thì hắn sẽ không nói đến chỗ nàng uống trà nữa, bỗng dưng cảm thấy tự hào vô cùng.
Sau đó, tất cả nha hoàn trong viện đều bất ngờ nhìn Tô Văn Khanh vây quanh Từ Tử Việt hỏi han ân cần, ngay cả Lục Tụ cũng khó hiểu.
Tiểu thư ơi, sao người lại quan tâm đến Đại thiếu gia như vậy chứ, hắn không phải là một chủ tử có tiếng nói đâu.
Tô Văn Khanh là người trùng sinh, nàng cũng biết thời gian của mình rất ngắn ngủi, nên khi làm việc gì nàng cũng mạnh dạn hơn khiến người khác không thể hiểu nổi.
Nhìn dáng vẻ Từ Tử Việt uống trà, không nhịn được tán thưởng mấy câu, Từ Tử Việt có khác, mặc dù bây giờ hắn chỉ là một thiếu niên, mặc bộ quần áo màu xanh thô sơ rẻ tiền nhưng trông vẫn thoải mái tự tin như một quý công tử.
Phong thái quá tuyệt vời.
Nàng muốn hỏi rất nhiều điều, tại sao Từ Tử Việt lại đột nhiên trở về Từ gia, tại sao lại đi thi sớm như vậy, nhưng nàng cảm thấy hai người vẫn chưa thân quen lắm nên hỏi vậy liệu có đường đột quá hay không.
Từ Tử Việt thong thả nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Văn Khanh, trong lòng thầm nghĩ trước kia hắn cảm thấy Tô Văn Khanh là một tiểu thư khuê các quy củ, nhưng hóa ra nàng lại có nhiều biểu cảm như vậy, cũng không giỏi che giấu lắm.
Có lẽ hắn đã quen nhìn người người toan tính lẫn nhau, Từ Tử Việt thực sự cảm thấy bây giờ Tô Văn Khanh rất đáng yêu, lại có nhan sắc tuyệt đẹp nên rất hút mắt.
"Muội có điều gì muốn hỏi ta sao?"
Tô Văn Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của Từ Tử Việt, trong lòng thầm cảm thán, vẻ bề ngoài của Từ Tử Việt thật sự rất đẹp, nếu không thì sao có thể được bệ hạ chọn làm phò mã chứ.
Tô Văn Khanh nhìn xung quanh, thấy chỉ để lại một mình Lục Tụ: "Lui xuống đi, ta và biểu ca có chuyện muốn nói."
Nàng đích thân cầm chén trà, kính cẩn đưa lên: "Biểu ca, uống trà."
Từ Tử Việt nhìn dáng vẻ nghiêm túc, cố tỏ ra bình tĩnh bằng cách mỉm cười, hắn nhận lấy chén trà rồi nhấp một ngụm.
Hương trà thơm ngát còn đọng lại rất lâu, tươi mát đậm đà, ngọt dịu đặc biệt, đúng là trà ngon. Từ lão thái thái không thích hắn, nhưng lại đối xử rất tốt với Tô Văn Khanh. Khi ngước lên hắn bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tô Văn Khanh thì ngạc nhiên, chẳng lẽ nha đầu này muốn nghe lời khen của hắn?
"Trà ngon."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Văn Khanh tươi tắn, lập tức quay đầu dặn dò: "Lục Tụ, cho trà vào hộp rồi mang đến Việt Lâm Uyển."
Việt Lâm Uyển là viện của Từ Tử Việt, chỉ khi Tô Văn Khanh đi dạo mới có thể nhìn thấy, trong sân trống trải và đơn điệu, lạnh lẽo kỳ lạ.
Nghe vậy, ánh mắt Từ Tử Việt tối sầm.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, thái độ của Tô Văn Khanh đối với hắn đều khá thú vị. Kiếp trước nàng sợ hắn vô cùng, mặc dù kiếp này nàng vẫn sợ hắn nhưng lại muốn lấy lòng hắn.
Quên rằng mọi người đều tránh hắn còn không kịp, rốt cuộc Tô Văn Khanh đã biết được cái gì, nàng khác những người kia ở chỗ nào.
Năm đó, khi uống rượu với Tề Quang, Tiêu Duệ và những người khác, Tề Quang còn đùa giỡn gọi hắn là biểu ca: "Biểu ca, ngươi có biết tại sao Văn Khanh lại sợ ngươi không, nàng kể nàng đã mơ thấy ngươi dùng một cây trâm đâm vào mặt mẹ cả của ngươi, máu trên đất trông rất đáng sợ, ha ha ha…"
Từ Tử Việt chỉ nghĩ đó là lời nói đùa khi say rượu, đến nhiều năm sau khi Từ gia bị tiêu diệt, trước những lời lăng mạ chói tai của Vương thị, hắn đã rút cây trâm vàng ra đâm thẳng vào khuôn mặt đáng ghét đó, Từ Tử Việt chợt nhớ đến câu nói đùa khi say của Tề Quang.
"Nàng nói nàng mơ thấy ngươi diệt cả Từ gia, ngươi còn tự tay đâm thẳng vào mặt mẹ cả ngươi…"
Hắn bèn ngắt lời Tô Văn Khanh: "Không cần." Lại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Văn Khanh đúng như dự đoán, Từ Tử Việt nhíu mày rồi lạnh nhạt nói: "Nếu đã là trà ngon thì muội nên giữ lại cho mình hoặc tặng nó cho thái thái, sao phải đưa cho ta."
Tô Văn Khanh đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, sao huynh lại không thể uống trà ngon! Nàng kiên quyết nói: "Ở chỗ muội vẫn còn, ở chỗ thái thái tự có người tặng, bà ta không thiếu một người như muội, nếu biểu ca thích thì đưa cho biểu ca uống."
Những ngón tay mảnh khảnh đang cầm chén trà của Từ Tử Việt hơi khựng lại, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nở nụ cười, có vẻ gần gũi khó tả: "Vậy muội giữ lại đi, nếu có cơ hội ta lại đến chỗ muội uống trà."
Tô Văn Khanh vui vẻ, nếu Từ Tử Việt ghét nàng thì hắn sẽ không nói đến chỗ nàng uống trà nữa, bỗng dưng cảm thấy tự hào vô cùng.
Sau đó, tất cả nha hoàn trong viện đều bất ngờ nhìn Tô Văn Khanh vây quanh Từ Tử Việt hỏi han ân cần, ngay cả Lục Tụ cũng khó hiểu.
Tiểu thư ơi, sao người lại quan tâm đến Đại thiếu gia như vậy chứ, hắn không phải là một chủ tử có tiếng nói đâu.
Tô Văn Khanh là người trùng sinh, nàng cũng biết thời gian của mình rất ngắn ngủi, nên khi làm việc gì nàng cũng mạnh dạn hơn khiến người khác không thể hiểu nổi.
Nhìn dáng vẻ Từ Tử Việt uống trà, không nhịn được tán thưởng mấy câu, Từ Tử Việt có khác, mặc dù bây giờ hắn chỉ là một thiếu niên, mặc bộ quần áo màu xanh thô sơ rẻ tiền nhưng trông vẫn thoải mái tự tin như một quý công tử.
Phong thái quá tuyệt vời.
Nàng muốn hỏi rất nhiều điều, tại sao Từ Tử Việt lại đột nhiên trở về Từ gia, tại sao lại đi thi sớm như vậy, nhưng nàng cảm thấy hai người vẫn chưa thân quen lắm nên hỏi vậy liệu có đường đột quá hay không.
Từ Tử Việt thong thả nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Văn Khanh, trong lòng thầm nghĩ trước kia hắn cảm thấy Tô Văn Khanh là một tiểu thư khuê các quy củ, nhưng hóa ra nàng lại có nhiều biểu cảm như vậy, cũng không giỏi che giấu lắm.
Có lẽ hắn đã quen nhìn người người toan tính lẫn nhau, Từ Tử Việt thực sự cảm thấy bây giờ Tô Văn Khanh rất đáng yêu, lại có nhan sắc tuyệt đẹp nên rất hút mắt.
"Muội có điều gì muốn hỏi ta sao?"
Tô Văn Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của Từ Tử Việt, trong lòng thầm cảm thán, vẻ bề ngoài của Từ Tử Việt thật sự rất đẹp, nếu không thì sao có thể được bệ hạ chọn làm phò mã chứ.
Tô Văn Khanh nhìn xung quanh, thấy chỉ để lại một mình Lục Tụ: "Lui xuống đi, ta và biểu ca có chuyện muốn nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.