Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 22:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Những nha hoàn khác không dám nhiều lời, chỉ có mỗi Hà Ngẫu nhìn thêm vài lần rồi mới rời đi.
Con gái của thương nhân đúng là không biết gì, huynh muội họ hàng thế này mà không tránh tị hiềm.
Làm sao Tô Văn Khanh có thể biết được Hà Ngẫu đang nghĩ gì, sau khi đuổi mọi người ra ngoài Tô Văn Khanh mới lại gần Từ Tử Việt nói nhỏ: "Biểu ca, sao huynh lại đột ngột quay về thế?"
Dựa theo tiến triển, lẽ ra hai năm sau huynh mới quay về chứ.
Trong lòng Từ Tử Việt khẽ động, biểu muội của hắn không hề ngốc, thăm dò một cách mơ hồ như thế có lẽ là hơi khó hiểu và nghi ngờ.
"Lão sư nói có thể thử, nên ta mới về."
Đơn giản vậy thôi sao? Tô Văn Khanh không tin, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi nàng lại không thể nghĩ ra được lý do nào khác, chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Vậy nếu huynh thi trượt thì sao?"
Từ Tử Việt không phải là Từ Tử Ngọc, cho dù Từ Tử Ngọc thi trượt cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao vẫn sẽ có người dạy y đọc sách để năm sau thi lại, nhưng Từ Tử Việt thì khác, nếu không đỗ hắn sẽ phải quay về Nam Lĩnh.
Từ Tử Việt nhìn nàng chằm chằm để có thể thấy được những thay đổi nhỏ trong biểu cảm trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Sao muội biết ta thi trượt?"
"... Muội đâu nói huynh sẽ thi trượt mà." Tô Văn Khanh lẩm bẩm, nàng chỉ hơi lo lắng mà thôi.
Mặc dù người này là Từ Tử Việt, nhưng bây giờ hắn vẫn còn quá trẻ. Kể từ khi nàng sống lại đến bây giờ đã có rất nhiều thay đổi, Từ Tử Việt cũng là một trong số đó, vì những biến số đã xảy ra đó, nàng không còn nhìn rõ số phận của Từ Tử Việt nữa.
Nhưng vì lòng ích kỷ nên Tô Văn Khanh hy vọng Từ Tử Việt sẽ đỗ, nếu như vậy, cho dù nàng chỉ còn sống được năm năm nữa, có lẽ nàng vẫn còn cơ hội nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Vương thị.
Năm năm trộm được này sẽ không uổng phí.
"Nếu không tin thì sao lại nói với bà thay ta." Từ Tử Việt bình tĩnh nói, lúc này trông Tô Văn Khanh có vẻ thương cảm không thể hiểu nổi, còn có chút lảng tránh, Từ Tử Việt đột nhiên không muốn hỏi nữa.
"Đã vậy thì muội yên tâm."
Tô Văn Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu của Từ Tử Việt thoải mái như đang nói về việc ăn uống: "Nếu ta đã muốn đi thi thì tất nhiên sẽ đỗ."
Thật kiêu ngạo!
Nhưng Tô Văn Khanh lại cảm thấy không có gì là không thể một cách kỳ lạ, nàng vẫn đang suy nghĩ thì giọng nói trong trẻo của Từ Tử Việt lại vang lên: "Ta cũng phải cảm ơn biểu muội đã giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt bà nội."
"Chuyện nhỏ mà thôi!" Tô Văn Khanh vừa mừng vừa sợ, có thể khiến Từ Tử Việt nợ nàng một ân tình, đúng là vô cùng vinh hạnh.
Vì lời cảm ơn của Từ Tử Việt mà Tô Văn Khanh cười mãi đến khi tiễn Từ Tử Việt ra khỏi Thanh Đại Viện, nhìn bóng dáng Từ Tử Việt càng ngày càng đi xa mới quay người đi vào trong viện, nhưng không ngờ ở phía sau lại có người lạnh lùng lên tiếng.
Từ Tử Ngọc nổi giận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Tô Văn Khanh: "Ta không biết biểu muội và Đại ca lại thân thiết vậy đấy."
Tô Văn Khanh ngạc nhiên quay lại, bởi vì giọng nói của Từ Tử Ngọc thực sự có chút tủi thân, trên khuôn mặt điển trai của y còn hiện vẻ giận dữ.
Tô Văn Khanh nhếch mép khó tin.
Đúng là nực cười.
Kiếp trước nàng thực sự đã tan nát cõi lòng vì Từ Tử Ngọc, nàng biết Từ Tử Ngọc được năm năm, ngoài lúc mới vào phủ Từ Tử Ngọc thân thiết gọi nàng một tiếng Tô muội muội, tất cả những ký ức khác đều là vẻ mất kiên nhẫn của Từ Tử Ngọc.
Nàng chỉ nghĩ rằng Từ Tử Ngọc coi thường nàng vì thân phận thấp kém, nhưng bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Từ Tử Ngọc còn không từ chối một nha hoàn như Tuyết Nhuế, làm sao y có thể lạnh nhạt thờ ơ nàng chỉ vì thân phận của nàng chứ. Tô Văn Khanh chợt nhớ đến tiểu cô của mình khi vẫn còn ở Tô gia, lúc đó nàng hoàn toàn không hiểu hòa ly là gì, nàng chỉ nhớ tiểu cô đã dùng chổi đánh đuổi người dượng đến nhà nhận lỗi ra ngoài.
"Nam nhân đều là lũ khốn nạn! Càng đối xử tốt với gã thì gã càng không coi trọng!"
Cha nàng chỉ xấu hổ ho hai tiếng rồi bỏ đi, nhưng mẹ nàng chỉ mỉm cười dịu dàng: "Đừng khóc, rồi sẽ có người tốt hơn."
Dù đôi mắt đã đỏ hoe nhưng tiểu cô vẫn cứng cổ mạnh miệng: "Ai thèm chứ!" Bà ấy kéo Tô Văn Khanh vẫn còn đang ngơ ngác lại cảnh cáo: "Con lớn lên đừng giống tiểu cô của con, nếu con mù quáng thì trái tim tan nát, đến lúc đó con sẽ khóc đó!"
Lúc đó Tô Văn Khanh chỉ mới bảy tám tuổi, làm sao nàng có thể hiểu được điều này, nàng nhìn mẹ và tiểu cô của mình bằng đôi mắt long lanh rồi nhoẻn miệng cười hì hì.
Bây giờ nhớ lại, Tô Văn Khanh chán nản, giá như lúc đó nàng lớn hơn một chút thì tốt biết mấy, vậy thì nàng sẽ không khờ dại mà rơi vào vực thẳm của Từ Tử Ngọc, mãi đến lúc chết cũng không được yên.
Con gái của thương nhân đúng là không biết gì, huynh muội họ hàng thế này mà không tránh tị hiềm.
Làm sao Tô Văn Khanh có thể biết được Hà Ngẫu đang nghĩ gì, sau khi đuổi mọi người ra ngoài Tô Văn Khanh mới lại gần Từ Tử Việt nói nhỏ: "Biểu ca, sao huynh lại đột ngột quay về thế?"
Dựa theo tiến triển, lẽ ra hai năm sau huynh mới quay về chứ.
Trong lòng Từ Tử Việt khẽ động, biểu muội của hắn không hề ngốc, thăm dò một cách mơ hồ như thế có lẽ là hơi khó hiểu và nghi ngờ.
"Lão sư nói có thể thử, nên ta mới về."
Đơn giản vậy thôi sao? Tô Văn Khanh không tin, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi nàng lại không thể nghĩ ra được lý do nào khác, chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Vậy nếu huynh thi trượt thì sao?"
Từ Tử Việt không phải là Từ Tử Ngọc, cho dù Từ Tử Ngọc thi trượt cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao vẫn sẽ có người dạy y đọc sách để năm sau thi lại, nhưng Từ Tử Việt thì khác, nếu không đỗ hắn sẽ phải quay về Nam Lĩnh.
Từ Tử Việt nhìn nàng chằm chằm để có thể thấy được những thay đổi nhỏ trong biểu cảm trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Sao muội biết ta thi trượt?"
"... Muội đâu nói huynh sẽ thi trượt mà." Tô Văn Khanh lẩm bẩm, nàng chỉ hơi lo lắng mà thôi.
Mặc dù người này là Từ Tử Việt, nhưng bây giờ hắn vẫn còn quá trẻ. Kể từ khi nàng sống lại đến bây giờ đã có rất nhiều thay đổi, Từ Tử Việt cũng là một trong số đó, vì những biến số đã xảy ra đó, nàng không còn nhìn rõ số phận của Từ Tử Việt nữa.
Nhưng vì lòng ích kỷ nên Tô Văn Khanh hy vọng Từ Tử Việt sẽ đỗ, nếu như vậy, cho dù nàng chỉ còn sống được năm năm nữa, có lẽ nàng vẫn còn cơ hội nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Vương thị.
Năm năm trộm được này sẽ không uổng phí.
"Nếu không tin thì sao lại nói với bà thay ta." Từ Tử Việt bình tĩnh nói, lúc này trông Tô Văn Khanh có vẻ thương cảm không thể hiểu nổi, còn có chút lảng tránh, Từ Tử Việt đột nhiên không muốn hỏi nữa.
"Đã vậy thì muội yên tâm."
Tô Văn Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu của Từ Tử Việt thoải mái như đang nói về việc ăn uống: "Nếu ta đã muốn đi thi thì tất nhiên sẽ đỗ."
Thật kiêu ngạo!
Nhưng Tô Văn Khanh lại cảm thấy không có gì là không thể một cách kỳ lạ, nàng vẫn đang suy nghĩ thì giọng nói trong trẻo của Từ Tử Việt lại vang lên: "Ta cũng phải cảm ơn biểu muội đã giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt bà nội."
"Chuyện nhỏ mà thôi!" Tô Văn Khanh vừa mừng vừa sợ, có thể khiến Từ Tử Việt nợ nàng một ân tình, đúng là vô cùng vinh hạnh.
Vì lời cảm ơn của Từ Tử Việt mà Tô Văn Khanh cười mãi đến khi tiễn Từ Tử Việt ra khỏi Thanh Đại Viện, nhìn bóng dáng Từ Tử Việt càng ngày càng đi xa mới quay người đi vào trong viện, nhưng không ngờ ở phía sau lại có người lạnh lùng lên tiếng.
Từ Tử Ngọc nổi giận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Tô Văn Khanh: "Ta không biết biểu muội và Đại ca lại thân thiết vậy đấy."
Tô Văn Khanh ngạc nhiên quay lại, bởi vì giọng nói của Từ Tử Ngọc thực sự có chút tủi thân, trên khuôn mặt điển trai của y còn hiện vẻ giận dữ.
Tô Văn Khanh nhếch mép khó tin.
Đúng là nực cười.
Kiếp trước nàng thực sự đã tan nát cõi lòng vì Từ Tử Ngọc, nàng biết Từ Tử Ngọc được năm năm, ngoài lúc mới vào phủ Từ Tử Ngọc thân thiết gọi nàng một tiếng Tô muội muội, tất cả những ký ức khác đều là vẻ mất kiên nhẫn của Từ Tử Ngọc.
Nàng chỉ nghĩ rằng Từ Tử Ngọc coi thường nàng vì thân phận thấp kém, nhưng bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Từ Tử Ngọc còn không từ chối một nha hoàn như Tuyết Nhuế, làm sao y có thể lạnh nhạt thờ ơ nàng chỉ vì thân phận của nàng chứ. Tô Văn Khanh chợt nhớ đến tiểu cô của mình khi vẫn còn ở Tô gia, lúc đó nàng hoàn toàn không hiểu hòa ly là gì, nàng chỉ nhớ tiểu cô đã dùng chổi đánh đuổi người dượng đến nhà nhận lỗi ra ngoài.
"Nam nhân đều là lũ khốn nạn! Càng đối xử tốt với gã thì gã càng không coi trọng!"
Cha nàng chỉ xấu hổ ho hai tiếng rồi bỏ đi, nhưng mẹ nàng chỉ mỉm cười dịu dàng: "Đừng khóc, rồi sẽ có người tốt hơn."
Dù đôi mắt đã đỏ hoe nhưng tiểu cô vẫn cứng cổ mạnh miệng: "Ai thèm chứ!" Bà ấy kéo Tô Văn Khanh vẫn còn đang ngơ ngác lại cảnh cáo: "Con lớn lên đừng giống tiểu cô của con, nếu con mù quáng thì trái tim tan nát, đến lúc đó con sẽ khóc đó!"
Lúc đó Tô Văn Khanh chỉ mới bảy tám tuổi, làm sao nàng có thể hiểu được điều này, nàng nhìn mẹ và tiểu cô của mình bằng đôi mắt long lanh rồi nhoẻn miệng cười hì hì.
Bây giờ nhớ lại, Tô Văn Khanh chán nản, giá như lúc đó nàng lớn hơn một chút thì tốt biết mấy, vậy thì nàng sẽ không khờ dại mà rơi vào vực thẳm của Từ Tử Ngọc, mãi đến lúc chết cũng không được yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.