Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 32:

Tiểu Hài Ái Cật Đường

17/09/2024

Thái độ chuyển biến rất rõ ràng, không chỉ Từ lão thái thái mà chính Tô Văn Khanh cũng cảm nhận được, sau khi bị Đại thái thái ngó lơ, Tô Văn Khanh hơi khó hiểu, tính tình của Đại cữu mẫu này quá kỳ quái, làm người ta đoán không ra.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng nam tử nói chuyện, một giọng trong trẻo còn có phần non nớt rõ ràng là Từ Tử Ngọc, một giọng ấm áp dịu nhẹ thì Tô Văn Khanh chưa từng nghe qua.

Lưu thị vui vẻ đứng lên, không chú ý đến Nhị thái thái Vương thị không vui: "Tuấn nhi đến rồi."

Tô Văn Khanh ngẩng đầu, Từ Tử Ngọc bước từ ngoài rèm trúc vào trước, sau đó là một thiếu niên cao ráo, cao hơn Từ Tử Ngọc một cái đầu, mặc áo dài màu xanh nhạt, mặt mày tuấn tú giống Từ Tử Ngọc ba phần.

Tô Văn Khanh quay đầu nhìn Lưu thị và Từ Tâm Duyệt không khép miệng được, thì biết ngay đây là Đại biểu ca Từ Tử Tuấn của đại phòng.

Lại quay đầu thì thấy Từ Tử Việt lạnh nhạt cất bước đi vào. Vẫn gầy gò, môi khẽ nhếch, nốt ruồi son ở đuôi mắt phải bắt mắt, mắt như lưu ly lơ đãng liếc Tô Văn Khanh. Không biết có phải là ảo giác của Tô Văn Khanh hay không, cứ cảm thấy hắn đang cười.

Tô Văn Khanh bỗng như bị kim đâm, chợt ưỡn thẳng lưng. Từ Tâm Mai bị nàng dọa sợ, kéo tay áo nàng khẽ nói: "Chỉ là thấy Nhị ca thôi mà, nhìn tỷ kìa, cô nương thì phải dè dặt một chút!"

Tô Văn Khanh: "…"

Rõ ràng đã trở mặt với Nhị thái thái còn làm trái ý Từ Tử Ngọc, vì sao cứ cho rằng nàng vẫn tình thâm với Từ Tử Ngọc chứ?

Tô Văn Khanh suy nghĩ sâu sắc, ảo não phát hiện rõ ràng là mình tự làm tự chịu, đến Hầu phủ chưa được nửa năm, chuyện nàng thích Từ Tử Ngọc đã là ai nấy trong quý phủ đều biết.

Từ Tâm Mai tỏ vẻ ngươi không cần giải thích ta đều hiểu, thật sự muốn ăn đòn.

Từ lão thái thái thấy các cháu tâm trạng rất tốt, đầu tiên hỏi gần đây Từ Tử Ngọc đọc sách thế nào. Ở trước mặt người khác, Từ Tử Ngọc không chịu thua kém, nói rõ ràng đọc gì viết gì, cuối cùng Nhị thái thái cũng lộ ra vài phần đắc ý và cưng chiều.

Tô Văn Khanh nghe một lúc, thầm nghĩ bản lĩnh nói dối của Từ Tử Ngọc phát triển, nghe mất hứng. Vừa xoay đầu lại đối diện với vẻ bỡn cợt của Từ Tâm Mai, Tô Văn Khanh lập tức nhớ ra Từ Tâm Mai vừa nói lời trêu ghẹo mình, ngồi một lúc đành kéo tay áo Từ Tâm Mai thì thào: “Ta thật sự không thích biểu ca nữa.”

Từ Tâm Mai liếc nàng, nàng ấy không tin, rõ ràng vừa rồi khi Nhị ca nói chuyện, Tô Văn Khanh cứ nhìn chằm chằm người ta: “Tỷ hù muội hả!”



“Không có, ta thật sự không thích biểu ca, muội xem bác không thích ta như thế, sao có thể để biểu ca lấy ta chứ.”

Lời này là thật, phu nhân rất kiêu ngạo, đúng là muốn để Nhị ca cưới một tiểu thư khuê các nhà Vương hầu Vương tước, xem ra Tô Văn Khanh đã rõ ràng: “Thật sao?”

“Thật!” Tô Văn Khanh thề mình trông rất chân thành.

Từ Tâm Mai trầm mặc một lúc, sau đó cười ha ha, kéo tay nàng quơ quơ: “Được được được, muội tin được chưa?”

Lúc này Tô Văn Khanh mới vừa lòng, tiếp tục nghe Từ lão thái thái hỏi học vấn của ba người.

Khi hỏi Từ Tử Tuấn, Từ Tử Tuấn chưa mở miệng, Lưu thị đã không nhịn được trước, Từ Tử Tuấn vừa nói đọc sách gì, Lưu thị đã nói liên tục: “Đứa bé Tuấn nhi này rất hiểu chuyện, ta làm mẹ thấy con ở trong phòng đọc sách cả ngày cảm thấy rất đau lòng, thậm chí tối hôm qua đọc sách quên cả ăn cơm!”

Từ Tử Tuấn chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, tuy rằng bình thường mẹ luôn như thế, nhưng hôm nay có bà nội và các muội muội ở đây, có cả biểu muội chưa từng gặp mặt, mẹ nói như thế khiến trên mặt nóng bừng, lập tức giải thích: “Con không chú ý giờ giấc thôi…”

“Không phải đúng là quên ăn cơm à! Mỗi ngày mẹ luôn nói với con đọc sách quan trọng nhưng thân thể quan trọng hơn…”

Từ lão thái thái và Vương thị đều hơi hâm mộ.

Từ Tử Ngọc này không ngốc, chỉ không chịu cố gắng, nếu thật sự có một nửa nỗ lực của Từ Từ Tuấn thôi, các nàng cũng vui mừng.

Lưu thị trông thấp hèn như bà già ngoài chợ lại sinh được con trai ngoan.

Từ Tử Ngọc ngạc nhiên trừng Từ Tử Tuấn, thầm nghĩ thật sự có người đọc sách không muốn sống như thế, quên cả ăn cơm, nên nói: “Anh cả, đọc sách phải tiến hành theo chất lượng, có thời gian thả lỏng nghỉ ngơi cũng không phải chuyện xấu.”

“Ta cũng nói thế!” Lưu thị tỏ vẻ đau lòng, nhưng Từ lão thái thái, Nhị thái thái nhìn thấy lại giống khoe khoang: “Vẫn là Ngọc nhi hiểu chuyện, đứa bé Tuấn nhi này thật sự khiến người ta lo lắng, em dâu nói có đúng không.”

Lời này rõ ràng châm chọc Từ Tử Ngọc không chăm chỉ đọc sách không có tiền đồ! Từ Nhị thái thái bị vài câu của Lưu thị chèn ép xanh mặt, thầm mắng Tử Ngọc này lắm mồm, sao lại tiếp lời mụ điên này để bị nắm thóp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook