Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 31:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Chắc chắn là bị Từ Tâm Mai chọc tức.
Tô Văn Khanh thầm vui, so với việc Từ Tâm Lan cướp vị hôn phu của Từ Tâm Mai, những lời này có là gì chứ.
Mãi mới đến Thanh Phong Đường, cuối cùng Từ Tâm Mai đã nói đủ. Đang chuẩn bị bước vào, Từ Tâm Lan đột nhiên nhanh chân đi lên đụng hai người rồi nguýt một cái, khi đến trước rèm trúc lại khôi phục vẻ dè dặt nhẹ nhàng.
Từ Tâm Mai và Tô Văn Khanh nhìn nhau, sau đó phì cười.
Khi hai người đi vào, người đã đến gần hết, Từ lão thái thái ngồi trên chủ tọa nói giỡn với Nhị thái thái Vương thị và Đại thái thái Lưu thị, mấy người Từ Tâm Liên, Từ Tâm Duyệt ngồi trên ghế dựa phía dưới bên phải nghe các trưởng bối nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa một câu.
Từ Tâm Lan ngồi bên phải Từ Tâm Duyệt, mặc váy màu giống hệt Từ Tâm Liên, nhìn qua dáng vẻ đoan trang khi ngồi của hai người giống hệt nhau.
Lưu thị giỏi ăn nói, không biết nói gì mà khiến mọi người cười mãi.
Khi Tô Văn Khanh và Từ Tâm Mai đi vào, Nhị thái thái Vương thị vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lạnh lẽo, Đại thái thái Lưu thị thì hăm hở, Từ lão thái thái càng vui vẻ.
Tô Văn Khanh hơi ngước lên nhìn mặt Nhị thái thái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương thị kể từ sau khi sống lại, vẫn xinh đẹp tuyệt trần, phong thái ung dung trước mặt người khác, lúc này Vương thị đúng là rất vinh quang.
Bảy năm sau, không, giờ Từ Tử Việt về Từ gia trước hai năm, năm năm sau, có lẽ trước khi mình chết bệnh còn có thể thưởng thức dáng vẻ thê thảm của Vương thị khi bị rạch mặt, điên cuồng khóc lóc om sòm.
Tô Văn Khanh cười ngọt ngào chào hỏi đám người Từ lão thái thái, Đại thái thái Lưu thị ra sức kéo nàng nói chuyện, Từ Tâm Mai cười hì hì nháy mắt ngồi xuống bên dưới Từ Tâm Lan.
Đại cữu Từ Chinh của Tô Văn Khanh là thứ trưởng tử Thừa Văn Hầu phủ, gần ba mươi tuổi mới thi đỗ tiến sĩ, hai năm sau ra ngoài làm quan huyện nhỏ, quanh năm không ở kinh thành. Năm sáu năm tận tụy, giờ xem như khổ tận cam lai, cuối cùng về kinh thành làm quan Ngũ phẩm, mặc dù chỉ là Tòng ngũ phẩm, nhưng Lưu thị vẫn thấy kiêu ngạo.
Bà ta không hiểu nhưng biết Từ Hiền cũng chỉ là Hàn lâm viện Thị giảng Ngũ phẩm. Rõ ràng phẩm cấp giống nhau, ngoài có thêm Hầu tước ra, còn kém hơn Từ Hiền điểm nào chứ?
Hiện giờ lão gia nhà bà ta cũng là Ngũ phẩm! Ai dám xem thường đại phòng nữa?
Hơn nữa năm nay Tuấn nhi cũng định đi thi, chỉ cần Tuấn nhi thi đỗ… Kể từ khi vào cửa Lưu thị vẫn luôn há miệng không khép, lúc này thấy Tô Văn Khanh thì rất vui, lại nhìn trâm bạch ngọc trên tóc nàng, càng hớn hở.
Nhân vật chính hôm nay là đại phòng, Lưu thị lải nhải khen lão gia con trai mình rồi giờ lại kéo tay Tô Văn Khanh nói: "Mấy ngày không thấy Văn Khanh càng đẹp hơn, lão thái thái nhìn xem có đúng không?"
"Đúng!" Từ lão thái thái lo nhất là thân thể Tô Văn Khanh, thấy sắc mặt nàng hồng hào, bà vui mừng, lại hỏi gần đây có phải uống thuốc không. Lưu thị nghe thế sững sờ, Tô Văn Khanh ngoan ngoãn trả lời: "Gần đây ăn ngon ngủ ngon, tinh thần tốt lên nhiều, trước kia ở lì trong phòng nên mệt mỏi, mấy ngày này thường xuyên đi dạo lại thấy khoan khoái hơn trước."
"Vậy là đúng rồi." Từ lão thái thái kéo Tô Văn Khanh qua, thấy tay nàng không còn lạnh như trước thì hài lòng cười nói: "Sau này ra ngoài đi dạo nhiều vào, thời tiết bây giờ vừa đẹp, các tỷ muội trong viện đều rảnh rỗi, mọi người tụ tập cũng náo nhiệt hơn."
Đại thái thái không biết Tô Văn Khanh có bệnh, nghe Từ lão thái thái nói hình như là bệnh nặng, trong những thuốc Tô Văn Khanh vừa nói có phương thuốc bà ta nghe nói trị bệnh tim!
Chẳng lẽ Tô Văn Khanh mắc bệnh tim?
Sắc mặt Đại thái thái xấu đi, hơi sốt ruột, lại không dám hỏi Tô Văn Khanh có khỏe hay không ngay trước mặt nhiều người như thế, chỉ có thể nghĩ bừa.
Nếu Tô Văn Khanh thật sự có bệnh gì không tiện nói ra thì không thể hứa gả cho Tuấn nhi được! Nếu cưới ma ốm cho Tuấn nhi, chưa kể có thể sống được bao năm, bệnh tim kia là bệnh quý tộc, mỗi ngày uống nhiều thuốc thế bọn họ không cung cấp nổi.
Tuyệt đối không thể chọn Tô Văn Khanh!
Nghĩ vậy thì lại thấy Tô Văn Khanh cũng không tốt lắm. Đẹp thì đẹp, nhưng nữ tử xinh đẹp quá cũng là tai vạ, xuất thân gia đình thương nhân, không biết sau này Tuấn nhi làm quan có bị ảnh hưởng gì không. Hơn nữa, hiện giờ lão gia nhà bà ta làm quan ở kinh thành, năm nay Tuấn nhi cũng định đi thi, cuộc sống sẽ ngày càng tốt, không bắt buộc phải chọn Tô Văn Khanh.
Tướng mạo tài năng của Tuấn nhi đều xuất sắc, cũng không thể nói chắc tương lai thế nào?
Vừa nghĩ thế, sau khi Từ lão thái thái và Tô Văn Khanh dứt lời, sự nhiệt tình của Đại thái thái đối với Tô Văn Khanh đã giảm đi hơn nửa, cũng không vội vàng hỏi lung tung lúc Từ lão thái thái và Tô Văn Khanh nói chuyện nữa.
Tô Văn Khanh thầm vui, so với việc Từ Tâm Lan cướp vị hôn phu của Từ Tâm Mai, những lời này có là gì chứ.
Mãi mới đến Thanh Phong Đường, cuối cùng Từ Tâm Mai đã nói đủ. Đang chuẩn bị bước vào, Từ Tâm Lan đột nhiên nhanh chân đi lên đụng hai người rồi nguýt một cái, khi đến trước rèm trúc lại khôi phục vẻ dè dặt nhẹ nhàng.
Từ Tâm Mai và Tô Văn Khanh nhìn nhau, sau đó phì cười.
Khi hai người đi vào, người đã đến gần hết, Từ lão thái thái ngồi trên chủ tọa nói giỡn với Nhị thái thái Vương thị và Đại thái thái Lưu thị, mấy người Từ Tâm Liên, Từ Tâm Duyệt ngồi trên ghế dựa phía dưới bên phải nghe các trưởng bối nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa một câu.
Từ Tâm Lan ngồi bên phải Từ Tâm Duyệt, mặc váy màu giống hệt Từ Tâm Liên, nhìn qua dáng vẻ đoan trang khi ngồi của hai người giống hệt nhau.
Lưu thị giỏi ăn nói, không biết nói gì mà khiến mọi người cười mãi.
Khi Tô Văn Khanh và Từ Tâm Mai đi vào, Nhị thái thái Vương thị vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lạnh lẽo, Đại thái thái Lưu thị thì hăm hở, Từ lão thái thái càng vui vẻ.
Tô Văn Khanh hơi ngước lên nhìn mặt Nhị thái thái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương thị kể từ sau khi sống lại, vẫn xinh đẹp tuyệt trần, phong thái ung dung trước mặt người khác, lúc này Vương thị đúng là rất vinh quang.
Bảy năm sau, không, giờ Từ Tử Việt về Từ gia trước hai năm, năm năm sau, có lẽ trước khi mình chết bệnh còn có thể thưởng thức dáng vẻ thê thảm của Vương thị khi bị rạch mặt, điên cuồng khóc lóc om sòm.
Tô Văn Khanh cười ngọt ngào chào hỏi đám người Từ lão thái thái, Đại thái thái Lưu thị ra sức kéo nàng nói chuyện, Từ Tâm Mai cười hì hì nháy mắt ngồi xuống bên dưới Từ Tâm Lan.
Đại cữu Từ Chinh của Tô Văn Khanh là thứ trưởng tử Thừa Văn Hầu phủ, gần ba mươi tuổi mới thi đỗ tiến sĩ, hai năm sau ra ngoài làm quan huyện nhỏ, quanh năm không ở kinh thành. Năm sáu năm tận tụy, giờ xem như khổ tận cam lai, cuối cùng về kinh thành làm quan Ngũ phẩm, mặc dù chỉ là Tòng ngũ phẩm, nhưng Lưu thị vẫn thấy kiêu ngạo.
Bà ta không hiểu nhưng biết Từ Hiền cũng chỉ là Hàn lâm viện Thị giảng Ngũ phẩm. Rõ ràng phẩm cấp giống nhau, ngoài có thêm Hầu tước ra, còn kém hơn Từ Hiền điểm nào chứ?
Hiện giờ lão gia nhà bà ta cũng là Ngũ phẩm! Ai dám xem thường đại phòng nữa?
Hơn nữa năm nay Tuấn nhi cũng định đi thi, chỉ cần Tuấn nhi thi đỗ… Kể từ khi vào cửa Lưu thị vẫn luôn há miệng không khép, lúc này thấy Tô Văn Khanh thì rất vui, lại nhìn trâm bạch ngọc trên tóc nàng, càng hớn hở.
Nhân vật chính hôm nay là đại phòng, Lưu thị lải nhải khen lão gia con trai mình rồi giờ lại kéo tay Tô Văn Khanh nói: "Mấy ngày không thấy Văn Khanh càng đẹp hơn, lão thái thái nhìn xem có đúng không?"
"Đúng!" Từ lão thái thái lo nhất là thân thể Tô Văn Khanh, thấy sắc mặt nàng hồng hào, bà vui mừng, lại hỏi gần đây có phải uống thuốc không. Lưu thị nghe thế sững sờ, Tô Văn Khanh ngoan ngoãn trả lời: "Gần đây ăn ngon ngủ ngon, tinh thần tốt lên nhiều, trước kia ở lì trong phòng nên mệt mỏi, mấy ngày này thường xuyên đi dạo lại thấy khoan khoái hơn trước."
"Vậy là đúng rồi." Từ lão thái thái kéo Tô Văn Khanh qua, thấy tay nàng không còn lạnh như trước thì hài lòng cười nói: "Sau này ra ngoài đi dạo nhiều vào, thời tiết bây giờ vừa đẹp, các tỷ muội trong viện đều rảnh rỗi, mọi người tụ tập cũng náo nhiệt hơn."
Đại thái thái không biết Tô Văn Khanh có bệnh, nghe Từ lão thái thái nói hình như là bệnh nặng, trong những thuốc Tô Văn Khanh vừa nói có phương thuốc bà ta nghe nói trị bệnh tim!
Chẳng lẽ Tô Văn Khanh mắc bệnh tim?
Sắc mặt Đại thái thái xấu đi, hơi sốt ruột, lại không dám hỏi Tô Văn Khanh có khỏe hay không ngay trước mặt nhiều người như thế, chỉ có thể nghĩ bừa.
Nếu Tô Văn Khanh thật sự có bệnh gì không tiện nói ra thì không thể hứa gả cho Tuấn nhi được! Nếu cưới ma ốm cho Tuấn nhi, chưa kể có thể sống được bao năm, bệnh tim kia là bệnh quý tộc, mỗi ngày uống nhiều thuốc thế bọn họ không cung cấp nổi.
Tuyệt đối không thể chọn Tô Văn Khanh!
Nghĩ vậy thì lại thấy Tô Văn Khanh cũng không tốt lắm. Đẹp thì đẹp, nhưng nữ tử xinh đẹp quá cũng là tai vạ, xuất thân gia đình thương nhân, không biết sau này Tuấn nhi làm quan có bị ảnh hưởng gì không. Hơn nữa, hiện giờ lão gia nhà bà ta làm quan ở kinh thành, năm nay Tuấn nhi cũng định đi thi, cuộc sống sẽ ngày càng tốt, không bắt buộc phải chọn Tô Văn Khanh.
Tướng mạo tài năng của Tuấn nhi đều xuất sắc, cũng không thể nói chắc tương lai thế nào?
Vừa nghĩ thế, sau khi Từ lão thái thái và Tô Văn Khanh dứt lời, sự nhiệt tình của Đại thái thái đối với Tô Văn Khanh đã giảm đi hơn nửa, cũng không vội vàng hỏi lung tung lúc Từ lão thái thái và Tô Văn Khanh nói chuyện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.