Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 39:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Ban đầu Hà Ngẫu cũng là nha đầu của Mẫu Đơn Viện, mặc dù bây giờ ả ta không còn ở Mẫu Đơn Viện, nhưng vì thái thái đã cho phép ả ta đến Thanh Đại Viện để trông chừng Tô Văn Khanh, điều đó cũng có nghĩa là xem trọng Hà Ngẫu.
Lần trước Tuyết Nhuế đã làm cho lão thái thái tức giận và phiền thái thái phải cầu xin cho ả, sợ thái thái sẽ vì chuyện đó mà xa cách với ả, bây giờ Hà Ngẫu đã trở thành tai mắt cho thái thái và thậm chí còn được thái thái khen ngợi, Tuyết Nhuế chỉ vừa mới nghĩ đến điều đó thôi đã tái mặt..
Nếu thật sự đúng như lời Tô Văn Khanh nói, thiếu gia thật sự thường xuyên lui tới Thanh Đại Viện là vì Hà Ngẫu thì chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Ả và Hà Ngẫu đều là nha đầu, cuối cùng là người nào thì cũng chỉ dựa vào một lời nói của thái thái, ai có thể đảm bảo người đó chắc chắn là ả?
Lẽ nào lại tranh luận với thái thái?
Nếu đến lúc thái thái thực sự lựa chọn Hà Ngẫu thì ả phải làm sao? Cũng giống như những nha đầu khác, khi đến tuổi sẽ tùy tiện bị gả cho chàng trai sao?
Tuyết Nhuế bối rối, rõ ràng ẩn mình sau những bông hoa là cái nắng oi bức nóng nực, nhưng ả lại sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Ả không muốn gả cho một chàng trai cợt nhả!
Ả vội vàng rời đi và quay về Mẫu Đơn Viện, vì lời nói của Hà Ngẫu mà Nhị thái thái đã rất tức giận, người của Mẫu Đơn Viện còn đặc biệt gọi Từ Tâm Liên tới. Khi Tuyết Nhuế bước vào, Từ Tâm Liên đang từ tốn nói chuyện với Nhị thái thái, nhìn thấy ả bước vào thì lập tức có chút bất mãn, “”
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tuyết Nhuế lại trắng bệch, Từ nhị thái thái liếc nhìn ả rồi chợt nhớ Tuyết Nhuế mới khỏe được hai ngày nên không đành lòng: “Qua đây hầu hạ đi.”
Sau đó Tuyết Nhuế bèn nơm nớp lo sợ mà bước tới, kể từ đó ả càng tận tâm tận lực hầu hạ Nhị thái thái, không dám phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Khi Từ Hiền trở về vào buổi tối, Mẫu Đơn Viện yên tĩnh đến lạ thường, nếu như ngày thường nhìn thấy ông ta trở về thì đã đến chào ông ta từ lâu, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?
Từ Hiền không khỏi cau mày, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một nha đầu bưng bát thuốc chuẩn bị đi vào phòng chính, ông ta mới trầm giọng hỏi: “Ai bị bệnh? Thuốc này là của ai?”
Nha đầu đó chỉ tập trung chỉnh bát thuốc mà không để ý đến Từ Hiền, sợ đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào trong bát mà khẩn trương nói: “Lão gia thứ tội, là thuốc mà Trương đại phu vừa kê cho thái thái…”
Từ xưa đến nay phu nhân rất khoẻ mạnh, sao nói bệnh là bệnh được?
Sau khi vào phòng Từ Hiền thấy Vương thị đang nằm nửa người trên giường, Từ Tâm Liên ngồi bên cạnh đích thân hầu hạ bà ta, Tuyết Nhuế và những nha đầu khác nhìn thấy Từ Hiền đi vào thì vội vàng khom người hành lễ, Từ Hiền xua tay ra hiệu mọi người cứ bận rồi bước tới hỏi: “Sao vậy? Không phải sáng nay bà vẫn còn khỏe sao?”
Từ Tâm Liên mở miệng định nói nhưng rồi lại dừng lại, nhưng dường như nàng ta cảm thấy không nên tự mình nói ra điều này nên nàng ta bèn quay lại nhìn Nhị thái thái, Từ Hiền không khỏi thắc mắc, gặp phải chuyện gì mà lại không thể nói được?
Sau khi thúc giục Từ Tâm Liên lần nữa, nàng ta mới nói: “Không phải mẹ bị bệnh, mà là bị biểu tỷ chọc giận.”
Bị Tô Văn Khanh chọc giận sao?
Ngay cả Từ Hiền cũng ngạc nhiên.
Cho dù là mẹ hay thái thái, không phải cũng đều nói tính tình của Tô Văn Khanh cực kỳ ôn hòa, sao lại chọc Vương thị tức giận thành dáng vẻ thế này.
Tình tình của vợ ông ta vốn rất tốt, mấy năm nay vẫn luôn quản lý nhà cửa ngăn nắp, Từ Hiền vẫn tôn trọng Vương thị từ tận đáy lòng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương thị ông ta không khỏi cảm thấy có lỗi.
Nhưng khó trách Từ Tâm Liên lại khó nói, dù sao thì Tô Văn Khanh cũng là họ hàng, còn lớn hơn Từ Tâm Liên hai tháng tuổi, làm gì có đạo lí biểu muội có thể trách móc biểu tỷ được.
Từ Hiền không hài lòng với Từ Tử Ngọc về mọi mặt, từ trước đến nay ông ta luôn tỏ ra nghiêm nghị và không nói cười tuỳ tiện, nhưng lại rất tốt với con gái mình. Từ Tâm Trúc và Từ Tâm Liên sinh ra đã chính trực, rõ ràng là con gái nhưng lại học tập nghiêm túc hơn Từ Tử Ngọc, còn là người tri thư đạt lễ, sao Từ Hiền có thể không hài lòng.
Từ Hiền nói với Từ Tâm Liên: “Ngồi xuống, gia đình chúng ta không cần những phép xã giao giả tạo này.” Rồi tự tay đắp chăn cho Vương thị: “Kể chi tiết cho ta nghe, đương nhiên ta sẽ không để hai người chịu ấm ức.”
Đây chính là lời mà Vương thị đang chờ đợi, bà ta lo lắng Từ Hiền sẽ không biệt phải trái đúng sai mà bênh vực cho Tô Văn Khanh giống như Từ lão thái thái, có lời này thì Vương thị đã yên tâm rồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Mặc dù Thừa Văn Hầu phủ là gia tộc quý tộc, nhưng Từ gia và Vương gia chúng ta đều xuất thân từ những gia đình trí thức, luôn coi trọng việc học nhất.”
Lần trước Tuyết Nhuế đã làm cho lão thái thái tức giận và phiền thái thái phải cầu xin cho ả, sợ thái thái sẽ vì chuyện đó mà xa cách với ả, bây giờ Hà Ngẫu đã trở thành tai mắt cho thái thái và thậm chí còn được thái thái khen ngợi, Tuyết Nhuế chỉ vừa mới nghĩ đến điều đó thôi đã tái mặt..
Nếu thật sự đúng như lời Tô Văn Khanh nói, thiếu gia thật sự thường xuyên lui tới Thanh Đại Viện là vì Hà Ngẫu thì chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Ả và Hà Ngẫu đều là nha đầu, cuối cùng là người nào thì cũng chỉ dựa vào một lời nói của thái thái, ai có thể đảm bảo người đó chắc chắn là ả?
Lẽ nào lại tranh luận với thái thái?
Nếu đến lúc thái thái thực sự lựa chọn Hà Ngẫu thì ả phải làm sao? Cũng giống như những nha đầu khác, khi đến tuổi sẽ tùy tiện bị gả cho chàng trai sao?
Tuyết Nhuế bối rối, rõ ràng ẩn mình sau những bông hoa là cái nắng oi bức nóng nực, nhưng ả lại sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Ả không muốn gả cho một chàng trai cợt nhả!
Ả vội vàng rời đi và quay về Mẫu Đơn Viện, vì lời nói của Hà Ngẫu mà Nhị thái thái đã rất tức giận, người của Mẫu Đơn Viện còn đặc biệt gọi Từ Tâm Liên tới. Khi Tuyết Nhuế bước vào, Từ Tâm Liên đang từ tốn nói chuyện với Nhị thái thái, nhìn thấy ả bước vào thì lập tức có chút bất mãn, “”
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tuyết Nhuế lại trắng bệch, Từ nhị thái thái liếc nhìn ả rồi chợt nhớ Tuyết Nhuế mới khỏe được hai ngày nên không đành lòng: “Qua đây hầu hạ đi.”
Sau đó Tuyết Nhuế bèn nơm nớp lo sợ mà bước tới, kể từ đó ả càng tận tâm tận lực hầu hạ Nhị thái thái, không dám phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Khi Từ Hiền trở về vào buổi tối, Mẫu Đơn Viện yên tĩnh đến lạ thường, nếu như ngày thường nhìn thấy ông ta trở về thì đã đến chào ông ta từ lâu, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?
Từ Hiền không khỏi cau mày, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một nha đầu bưng bát thuốc chuẩn bị đi vào phòng chính, ông ta mới trầm giọng hỏi: “Ai bị bệnh? Thuốc này là của ai?”
Nha đầu đó chỉ tập trung chỉnh bát thuốc mà không để ý đến Từ Hiền, sợ đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào trong bát mà khẩn trương nói: “Lão gia thứ tội, là thuốc mà Trương đại phu vừa kê cho thái thái…”
Từ xưa đến nay phu nhân rất khoẻ mạnh, sao nói bệnh là bệnh được?
Sau khi vào phòng Từ Hiền thấy Vương thị đang nằm nửa người trên giường, Từ Tâm Liên ngồi bên cạnh đích thân hầu hạ bà ta, Tuyết Nhuế và những nha đầu khác nhìn thấy Từ Hiền đi vào thì vội vàng khom người hành lễ, Từ Hiền xua tay ra hiệu mọi người cứ bận rồi bước tới hỏi: “Sao vậy? Không phải sáng nay bà vẫn còn khỏe sao?”
Từ Tâm Liên mở miệng định nói nhưng rồi lại dừng lại, nhưng dường như nàng ta cảm thấy không nên tự mình nói ra điều này nên nàng ta bèn quay lại nhìn Nhị thái thái, Từ Hiền không khỏi thắc mắc, gặp phải chuyện gì mà lại không thể nói được?
Sau khi thúc giục Từ Tâm Liên lần nữa, nàng ta mới nói: “Không phải mẹ bị bệnh, mà là bị biểu tỷ chọc giận.”
Bị Tô Văn Khanh chọc giận sao?
Ngay cả Từ Hiền cũng ngạc nhiên.
Cho dù là mẹ hay thái thái, không phải cũng đều nói tính tình của Tô Văn Khanh cực kỳ ôn hòa, sao lại chọc Vương thị tức giận thành dáng vẻ thế này.
Tình tình của vợ ông ta vốn rất tốt, mấy năm nay vẫn luôn quản lý nhà cửa ngăn nắp, Từ Hiền vẫn tôn trọng Vương thị từ tận đáy lòng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương thị ông ta không khỏi cảm thấy có lỗi.
Nhưng khó trách Từ Tâm Liên lại khó nói, dù sao thì Tô Văn Khanh cũng là họ hàng, còn lớn hơn Từ Tâm Liên hai tháng tuổi, làm gì có đạo lí biểu muội có thể trách móc biểu tỷ được.
Từ Hiền không hài lòng với Từ Tử Ngọc về mọi mặt, từ trước đến nay ông ta luôn tỏ ra nghiêm nghị và không nói cười tuỳ tiện, nhưng lại rất tốt với con gái mình. Từ Tâm Trúc và Từ Tâm Liên sinh ra đã chính trực, rõ ràng là con gái nhưng lại học tập nghiêm túc hơn Từ Tử Ngọc, còn là người tri thư đạt lễ, sao Từ Hiền có thể không hài lòng.
Từ Hiền nói với Từ Tâm Liên: “Ngồi xuống, gia đình chúng ta không cần những phép xã giao giả tạo này.” Rồi tự tay đắp chăn cho Vương thị: “Kể chi tiết cho ta nghe, đương nhiên ta sẽ không để hai người chịu ấm ức.”
Đây chính là lời mà Vương thị đang chờ đợi, bà ta lo lắng Từ Hiền sẽ không biệt phải trái đúng sai mà bênh vực cho Tô Văn Khanh giống như Từ lão thái thái, có lời này thì Vương thị đã yên tâm rồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Mặc dù Thừa Văn Hầu phủ là gia tộc quý tộc, nhưng Từ gia và Vương gia chúng ta đều xuất thân từ những gia đình trí thức, luôn coi trọng việc học nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.