Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 40:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Từ Hiền cảm thấy rất vừa ý với câu này, gật đầu hài lòng, “Đó là điều đương nhiên.”
Vương thị và Từ Tâm Liên nhìn nhau, trên gương mặt lộ ra vẻ bất lực và thất vọng nói: “Lão gia mong con cái thành đạt, đích thân dạy Ngọc nhi đọc sách và viết chữ, thiếp và lão thái thái biết Ngọc Nhi đã vất vả nên cũng không dám nói gì, chỉ mong khi Ngọc nhi công thành danh toại thì sẽ quang diệu môn mi. Ban đầu thiếp cho rằng mọi người trong nhà đều nghĩ như vậy, nhưng hôm nay thiếp lại nghe được Văn Khanh nói mấy lời hàm hồ với Ngọc nhi…”
Nói xong bà ta lại cau mày ho khan hai tiếng, Từ Tâm Liên vội vàng đỡ lấy Nhị thái thái rồi lo lắng hỏi: “Mẹ đừng lo, cha nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta.”
Từ Hiền là một người có học thức, ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời này là sách của Từ Tử Ngọc đọc tốt thế nào. Ông ta vốn tưởng đó chỉ là chuyện cãi vã giữa phụ nhân nội trạch, nhưng không ngờ nó lại liên quan đến việc học của Từ Tử Ngọc.
Nhị thái thái thầm gật đầu và vỗ nhẹ vào tay Từ Tâm Liên, bà ta ngước mắt lên lặng lẽ nhìn Từ Hiền rồi thở dài nói: “Lão gia không biết thiếp đã nghe thấy… nàng thực sự đã nói với Ngọc nhi rằng Ngọc nhi là thế tử của Thừa Văn Hầu phủ, tại sao lại phải vất vả đọc sách như đứa trẻ bần hàn…”
Bà ta còn chưa nói hết câu, Từ Hiền đã tức giận mà đứng bật dậy: “Ngu không thể tả!”
Ông ta cho rằng Tô Văn Khanh cùng lắm chỉ là cứng đầu muốn chơi đùa với Từ Tử Ngọc, làm trì hoãn việc học của Từ Tử Ngọc, nhưng ông ta không ngờ rằng Tô Văn Khanh lại dám nói những lời ngu xuẩn như vậy.
Điều mà ông ta khinh thường nhất chính là những công tử không có chí tiến thủ chỉ biết lấy họ của mình ra để đi ăn chơi đàn đúm, có phải Tô Văn Khanh đang xúi giục con trai mình trở thành một kẻ ăn chơi đàn đúm vô học, kém cỏi hay không?
Những nha đầu bị Từ Hiền dọa sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, khuôn mặt của Từ Hiền tái xanh và giận dữ: “Dù sao cũng là hậu duệ của Tô gia, sao lại dám nói những lời ngu xuẩn như vậy chứ!”
Càng nghĩ càng tức giận, ông ta từng cho rằng Tô Văn Khanh trông rất giống em gái mình hiền lành và thông minh, bây giờ nhìn lại thì chẳng thấy thông minh giống em gái một chút nào?
Ngu xuẩn!
Tâm tư của nàng rất đáng trừng phạt!
Vương thị lặng lẽ nhếch khóe môi rồi thở dài: “Thiếp vốn tưởng rằng Văn Khanh là người tri thư đạt lễ, còn là đứa trẻ hiểu chuyện, lão thái thái còn thân thiết với nàng hơn cả cháu gái của mình, làm sao có thể ngờ được nàng lại có suy nghĩ như vậy, còn dám nói nhảm với Ngọc nhi. Cũng không biết có phải cố ý hay không, hiện nay kỳ thi hương đã sắp đến, Ngọc nhi sẽ đến cống viện trong vài ngày tới, nếu như để những lời ngu xuẩn này làm rối loạn tâm trí, làm sao có thể xứng đáng với công sức của lão gia biết bao năm qua, làm sao có thể xứng đáng với sự cố gắng vất vả của lão thái thái!
Vương thì nói xong lại bắt đầu run lên vì tức giận, Từ Hiền càng tức giận hơn sau khi nghe những lời này.
Mặc kệ nàng có cố ý hay không, nếu là vô ý thì chứng minh Tô Văn Khanh thật sự có suy nghĩ thế này, đúng thật là ngu muội dốt nát! Nếu là cố ý, lòng dạ độc ác như vậy, sao có thể giữ nàng lại Thừa Văn Hầu phủ!
Từ Hiền tức giận đến không thể ngồi yên một lúc nên quay người đi đến Thanh Phong Đường để tìm Từ lão thái thái.
Vương thị giật mình, vội vàng tóm lấy ông ta và khẩn trương nói: “Lão gia người đi đâu vậy!”
“Đến Thanh Phong Đường!”
Vương thị vội nắm lấy quần áo của Từ Hiền và ho khan một tiếng: “Lão gia bớt giận, chẳng qua chỉ là vài lời nói mà thôi, hà cớ gì phải quấy rầy lão thái thái!”
Từ Tâm Liên cũng lo lắng mà khuyên can: “Bà yêu thương biểu tỷ nhất, cha nói với bà về biểu tỷ chắc chắn sẽ khiến bà không vui, hơn nữa dù sao biểu tỷ cũng là khách, thà nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua đi…”
Không nói thì không sao, nhưng vừa nói thì Từ Hiền đã nói không có lý do gì để không đi, rồi lập tức hất tay Vương thị ra và phẩy tay áo rời đi.
Vương thị và Từ Tâm Liên nhìn nhau mỉm cười, Vương thị nhận lấy trà do Tuyết Nhuế đưa tới, nhấp một ngụm rồi căm hận nói: “Để ta xem thử lần này lão thái thái làm thế nào để có thể bảo vệ được nàng.”
Từ Tâm Liên mỉm cười duyên dáng, nhẹ nhàng nói: “May thay Hà Ngẫu đã báo cho mẹ sớm để mẹ có thể nhìn rõ bộ mặt thật của biểu tỷ.”
“Đúng vậy, đợi sau khi chuyện này kết thúc thì ban thưởng cho Hà Ngẫu.”
Đôi mắt Tuyết Nhuế đột nhiên nheo lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cắn môi xoay người rời khỏi Mẫu Đơn Viện.
Vừa đúng lúc Tô Văn Khanh đang ăn tối cùng Từ lão thái thái, hai bà cháu đang trò chuyện, đùa giỡn với nhau, ở phía sau Xuân Tàm đang tất bật bưng món ăn lên, Từ Hiền nổi giận đùng đùng mà xông vào, nhìn thấy mí mắt Tô Văn Khanh giật giật thì bèn hít một hơi thật sâu.
Vương thị và Từ Tâm Liên nhìn nhau, trên gương mặt lộ ra vẻ bất lực và thất vọng nói: “Lão gia mong con cái thành đạt, đích thân dạy Ngọc nhi đọc sách và viết chữ, thiếp và lão thái thái biết Ngọc Nhi đã vất vả nên cũng không dám nói gì, chỉ mong khi Ngọc nhi công thành danh toại thì sẽ quang diệu môn mi. Ban đầu thiếp cho rằng mọi người trong nhà đều nghĩ như vậy, nhưng hôm nay thiếp lại nghe được Văn Khanh nói mấy lời hàm hồ với Ngọc nhi…”
Nói xong bà ta lại cau mày ho khan hai tiếng, Từ Tâm Liên vội vàng đỡ lấy Nhị thái thái rồi lo lắng hỏi: “Mẹ đừng lo, cha nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta.”
Từ Hiền là một người có học thức, ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời này là sách của Từ Tử Ngọc đọc tốt thế nào. Ông ta vốn tưởng đó chỉ là chuyện cãi vã giữa phụ nhân nội trạch, nhưng không ngờ nó lại liên quan đến việc học của Từ Tử Ngọc.
Nhị thái thái thầm gật đầu và vỗ nhẹ vào tay Từ Tâm Liên, bà ta ngước mắt lên lặng lẽ nhìn Từ Hiền rồi thở dài nói: “Lão gia không biết thiếp đã nghe thấy… nàng thực sự đã nói với Ngọc nhi rằng Ngọc nhi là thế tử của Thừa Văn Hầu phủ, tại sao lại phải vất vả đọc sách như đứa trẻ bần hàn…”
Bà ta còn chưa nói hết câu, Từ Hiền đã tức giận mà đứng bật dậy: “Ngu không thể tả!”
Ông ta cho rằng Tô Văn Khanh cùng lắm chỉ là cứng đầu muốn chơi đùa với Từ Tử Ngọc, làm trì hoãn việc học của Từ Tử Ngọc, nhưng ông ta không ngờ rằng Tô Văn Khanh lại dám nói những lời ngu xuẩn như vậy.
Điều mà ông ta khinh thường nhất chính là những công tử không có chí tiến thủ chỉ biết lấy họ của mình ra để đi ăn chơi đàn đúm, có phải Tô Văn Khanh đang xúi giục con trai mình trở thành một kẻ ăn chơi đàn đúm vô học, kém cỏi hay không?
Những nha đầu bị Từ Hiền dọa sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, khuôn mặt của Từ Hiền tái xanh và giận dữ: “Dù sao cũng là hậu duệ của Tô gia, sao lại dám nói những lời ngu xuẩn như vậy chứ!”
Càng nghĩ càng tức giận, ông ta từng cho rằng Tô Văn Khanh trông rất giống em gái mình hiền lành và thông minh, bây giờ nhìn lại thì chẳng thấy thông minh giống em gái một chút nào?
Ngu xuẩn!
Tâm tư của nàng rất đáng trừng phạt!
Vương thị lặng lẽ nhếch khóe môi rồi thở dài: “Thiếp vốn tưởng rằng Văn Khanh là người tri thư đạt lễ, còn là đứa trẻ hiểu chuyện, lão thái thái còn thân thiết với nàng hơn cả cháu gái của mình, làm sao có thể ngờ được nàng lại có suy nghĩ như vậy, còn dám nói nhảm với Ngọc nhi. Cũng không biết có phải cố ý hay không, hiện nay kỳ thi hương đã sắp đến, Ngọc nhi sẽ đến cống viện trong vài ngày tới, nếu như để những lời ngu xuẩn này làm rối loạn tâm trí, làm sao có thể xứng đáng với công sức của lão gia biết bao năm qua, làm sao có thể xứng đáng với sự cố gắng vất vả của lão thái thái!
Vương thì nói xong lại bắt đầu run lên vì tức giận, Từ Hiền càng tức giận hơn sau khi nghe những lời này.
Mặc kệ nàng có cố ý hay không, nếu là vô ý thì chứng minh Tô Văn Khanh thật sự có suy nghĩ thế này, đúng thật là ngu muội dốt nát! Nếu là cố ý, lòng dạ độc ác như vậy, sao có thể giữ nàng lại Thừa Văn Hầu phủ!
Từ Hiền tức giận đến không thể ngồi yên một lúc nên quay người đi đến Thanh Phong Đường để tìm Từ lão thái thái.
Vương thị giật mình, vội vàng tóm lấy ông ta và khẩn trương nói: “Lão gia người đi đâu vậy!”
“Đến Thanh Phong Đường!”
Vương thị vội nắm lấy quần áo của Từ Hiền và ho khan một tiếng: “Lão gia bớt giận, chẳng qua chỉ là vài lời nói mà thôi, hà cớ gì phải quấy rầy lão thái thái!”
Từ Tâm Liên cũng lo lắng mà khuyên can: “Bà yêu thương biểu tỷ nhất, cha nói với bà về biểu tỷ chắc chắn sẽ khiến bà không vui, hơn nữa dù sao biểu tỷ cũng là khách, thà nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua đi…”
Không nói thì không sao, nhưng vừa nói thì Từ Hiền đã nói không có lý do gì để không đi, rồi lập tức hất tay Vương thị ra và phẩy tay áo rời đi.
Vương thị và Từ Tâm Liên nhìn nhau mỉm cười, Vương thị nhận lấy trà do Tuyết Nhuế đưa tới, nhấp một ngụm rồi căm hận nói: “Để ta xem thử lần này lão thái thái làm thế nào để có thể bảo vệ được nàng.”
Từ Tâm Liên mỉm cười duyên dáng, nhẹ nhàng nói: “May thay Hà Ngẫu đã báo cho mẹ sớm để mẹ có thể nhìn rõ bộ mặt thật của biểu tỷ.”
“Đúng vậy, đợi sau khi chuyện này kết thúc thì ban thưởng cho Hà Ngẫu.”
Đôi mắt Tuyết Nhuế đột nhiên nheo lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cắn môi xoay người rời khỏi Mẫu Đơn Viện.
Vừa đúng lúc Tô Văn Khanh đang ăn tối cùng Từ lão thái thái, hai bà cháu đang trò chuyện, đùa giỡn với nhau, ở phía sau Xuân Tàm đang tất bật bưng món ăn lên, Từ Hiền nổi giận đùng đùng mà xông vào, nhìn thấy mí mắt Tô Văn Khanh giật giật thì bèn hít một hơi thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.