Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 42:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Từ lão thái thái là cô nương xuất thân Nghị Dũng Hầu phủ, trước khi đến Từ gia từng luyện võ, lúc Từ Hiền còn nhỏ, cha ông ta không đánh ông ta, nhưng Từ lão thái thái lại từng đánh, thấy mẹ tức giận, Từ Hiền rụt lại.
Nhưng vẫn cứng cổ nói tiếp: "Lời này do nha hoàn Hà Ngẫu hầu hạ bên người nó ở Thanh Đại Viện nói ra, chẳng lẽ có thể là giả sao!"
Từ lão thái thái cười khẩy nói: "Nha đầu của Thanh Đại Viện? Sao lại chạy đến Mẫu Đơn Viện tố cáo hả?"
"Nếu không phải nó nói lời không biết trời cao đất rộng như thế, sao nha đầu sẽ đến nói cho phu nhân chứ." Dĩ nhiên Từ Hiền không tin Tô Văn Khanh, Vương thị xuất thân cao quý, vài năm qua vợ chồng tôn trọng nhau, Từ Hiền rất hài lòng với Vương thị.
Vả lại phu nhân và Tô Văn Khanh không có thù hận sâu nặng gì, sao sẽ bịa ra những lời này để vu hãm Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh buồn bã nói: "Bác tình nguyện tin tưởng lời một nha đầu chứ không tin cháu, Văn Khanh chẳng nói được gì nữa."
Từ Hiền nghẹn lời, lại nhìn thấy vẻ ảm đạm của Tô Văn Khanh thì hơi mất tự nhiên, trông dáng vẻ ấm ức này của Tô Văn Khanh rõ ràng là bị bắt nạt.
Tô Văn Khanh cúi đầu thì thào: "Nhưng có vài lời Văn Khanh không nói ra sẽ thấy ấm ức, lúc trước khi vào phủ, bác dâu tặng Hà Ngẫu đến, nói Lục Tụ còn nhỏ không biết hầu hạ người, Hà Ngẫu là người bên cạnh phu nhân, để bên này yên tâm. Văn Khanh nghĩ là người của phu nhân, tự nhiên cảm động rơi nước mắt, bình thường chưa hề bạc đãi gì Hà Ngẫu cả, nào ngờ Hà Ngẫu là do phu nhân đặt trong viện cháu để canh chừng cháu. Văn Khanh không biết bác dâu có ý gì, là cảm thấy con gái một thương nhân như Văn Khanh tay chân táy máy trộm đồ quý giá gì của quý phủ, hay là sợ cháu làm ra chuyện bại hoại gì mất mặt Thừa Văn Hầu phủ?"
Tô Văn Khanh không nhận, hơn nữa lập tức bắt được lỗ hổng trả đũa, Từ Hiền không ngờ cháu gái yếu ớt này lại có lúc khí khái như thế, rất khiếp sợ, chưa kịp hỏi thêm, Tô Văn Khanh đã tính toán xong cho Từ Hiền.
"Nếu bác không tin Văn Khanh, nha đầu kia nói cháu ăn nói lung tung trước mặt biểu ca, hay mời biểu ca đến để chứng minh, xem Văn Khanh có nói lời này không."
Từ Hiền hơi sững sờ, ông ta đến để hỏi tội, hiện giờ lại như thể thẩm vấn, tất nhiên có thể bảo Từ Tử Ngọc đến, nhưng sắp thi Hương, như thế khó tránh khỏi quấy rầy đến công khóa của Từ Tử Ngọc.
Nhưng Tô Văn Khanh còn nói ông ta lại tin lời nói lung tung của một nha đầu chứ không chịu tin lời cháu ngoại nói.
Từ Hiền đau đầu, Từ lão thái thái lại thấy có thể làm. Nếu Từ Hiền không tin, bên cạnh lại có người nghe lời này, sao không đến để đối chất chứ, lập tức phái Xuân Tàm đi: "Ta cảm thấy được, Xuân Tàm, đi mời Nhị thiếu gia đến đây."
Trong Ngọc Lâm Uyển, Từ Tử Ngọc đang cắn bút nghĩ xem công khóa hôm nay nên viết thế nào, nha hoàn hầu hạ bên người đã vội vã chạy vào: "Nhị thiếu gia, Xuân Tàm tỷ tỷ của Thanh Phong Đường đến."
Từ Tử Ngọc vui vẻ, bà nội nghĩ đến y học tập vất vả nên gọi hắn qua ăn tối hả? Lập tức cười tủm tỉm đứng lên: "Mời vào."
Xuân Tàm là đại nha hoàn bên cạnh Từ lão thái thái, cho dù vĩnh viễn trông lạnh lùng không nói nhiều, người trong quý phủ thấy nàng ấy cũng rất cung kính, nhưng Xuân Tàm lạnh lùng lại không làm khó người, rất thân thiết với một đám nha hoàn quý phủ.
Vén rèm lên hành lễ với Từ Tử Ngọc, Từ Tử Ngọc chưa kịp hỏi nàng ấy có phải bà nội đau lòng y không, Xuân Tàm đã nói một câu làm Từ Tử Ngọc sững người.
"Thiếu gia mau theo nô tỳ đến Thanh Phong Đường, lão gia truyền thiếu gia qua hỏi chuyện."
Vừa nghe Từ Hiền ở Thanh Phong Đường, lại gọi y qua hỏi chuyện, lấy nhạy cảm vài năm qua của Từ Tử Ngọc lập tức ngửi được hương vị không bình thường.
Từ Tử Ngọc trắng bệch mặt, cẩn thận hỏi Xuân Tàm: "Lão gia gọi ta qua là vì…"
"Thiếu gia vẫn mau lên, đừng để lão gia chờ lâu." Xuân Tàm thúc giục Từ Tử Ngọc, nhìn thấy y nơm nớp lo sợ lại mềm lòng, trên đường đi tóm tắt vài câu chuyện hôm nay, Từ Tử Ngọc nghe xong mềm nhũn người chỉ mong ngất đi.
Hà Ngẫu này có ý gì, vì sao nói mấy lời trêu đùa đó cho phu nhân?
Như này lão gia nhất định biết mình nói không muốn đọc sách sau lưng!
Thế này… Từ Tử Ngọc đi đường tay chân vô thức đều run lên, nhất định sẽ bị lão gia đánh chết!
Nơm nớp lo sợ đi qua, không biết Từ Tử Ngọc nghĩ ra bao nhiêu cái cớ, đứng ở cửa do dự một lúc mới đi vào, thỉnh an Từ lão thái thái và Nhị lão gia, cẩn thận hỏi: "Không biết bà nội và cha gọi Tử Ngọc đến có chuyện gì?"
"Hừ!" Từ Hiền khịt mũi, mí mắt Từ Tử Ngọc giật giật, Từ lão thái thái thở dài mở miệng trước: "Ngọc nhi đứng lên, chỉ hỏi mấy câu đừng khẩn trương, cháu nói thật là được, đừng sợ cha cháu, bà nội làm chủ thay cháu!"
Nhưng vẫn cứng cổ nói tiếp: "Lời này do nha hoàn Hà Ngẫu hầu hạ bên người nó ở Thanh Đại Viện nói ra, chẳng lẽ có thể là giả sao!"
Từ lão thái thái cười khẩy nói: "Nha đầu của Thanh Đại Viện? Sao lại chạy đến Mẫu Đơn Viện tố cáo hả?"
"Nếu không phải nó nói lời không biết trời cao đất rộng như thế, sao nha đầu sẽ đến nói cho phu nhân chứ." Dĩ nhiên Từ Hiền không tin Tô Văn Khanh, Vương thị xuất thân cao quý, vài năm qua vợ chồng tôn trọng nhau, Từ Hiền rất hài lòng với Vương thị.
Vả lại phu nhân và Tô Văn Khanh không có thù hận sâu nặng gì, sao sẽ bịa ra những lời này để vu hãm Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh buồn bã nói: "Bác tình nguyện tin tưởng lời một nha đầu chứ không tin cháu, Văn Khanh chẳng nói được gì nữa."
Từ Hiền nghẹn lời, lại nhìn thấy vẻ ảm đạm của Tô Văn Khanh thì hơi mất tự nhiên, trông dáng vẻ ấm ức này của Tô Văn Khanh rõ ràng là bị bắt nạt.
Tô Văn Khanh cúi đầu thì thào: "Nhưng có vài lời Văn Khanh không nói ra sẽ thấy ấm ức, lúc trước khi vào phủ, bác dâu tặng Hà Ngẫu đến, nói Lục Tụ còn nhỏ không biết hầu hạ người, Hà Ngẫu là người bên cạnh phu nhân, để bên này yên tâm. Văn Khanh nghĩ là người của phu nhân, tự nhiên cảm động rơi nước mắt, bình thường chưa hề bạc đãi gì Hà Ngẫu cả, nào ngờ Hà Ngẫu là do phu nhân đặt trong viện cháu để canh chừng cháu. Văn Khanh không biết bác dâu có ý gì, là cảm thấy con gái một thương nhân như Văn Khanh tay chân táy máy trộm đồ quý giá gì của quý phủ, hay là sợ cháu làm ra chuyện bại hoại gì mất mặt Thừa Văn Hầu phủ?"
Tô Văn Khanh không nhận, hơn nữa lập tức bắt được lỗ hổng trả đũa, Từ Hiền không ngờ cháu gái yếu ớt này lại có lúc khí khái như thế, rất khiếp sợ, chưa kịp hỏi thêm, Tô Văn Khanh đã tính toán xong cho Từ Hiền.
"Nếu bác không tin Văn Khanh, nha đầu kia nói cháu ăn nói lung tung trước mặt biểu ca, hay mời biểu ca đến để chứng minh, xem Văn Khanh có nói lời này không."
Từ Hiền hơi sững sờ, ông ta đến để hỏi tội, hiện giờ lại như thể thẩm vấn, tất nhiên có thể bảo Từ Tử Ngọc đến, nhưng sắp thi Hương, như thế khó tránh khỏi quấy rầy đến công khóa của Từ Tử Ngọc.
Nhưng Tô Văn Khanh còn nói ông ta lại tin lời nói lung tung của một nha đầu chứ không chịu tin lời cháu ngoại nói.
Từ Hiền đau đầu, Từ lão thái thái lại thấy có thể làm. Nếu Từ Hiền không tin, bên cạnh lại có người nghe lời này, sao không đến để đối chất chứ, lập tức phái Xuân Tàm đi: "Ta cảm thấy được, Xuân Tàm, đi mời Nhị thiếu gia đến đây."
Trong Ngọc Lâm Uyển, Từ Tử Ngọc đang cắn bút nghĩ xem công khóa hôm nay nên viết thế nào, nha hoàn hầu hạ bên người đã vội vã chạy vào: "Nhị thiếu gia, Xuân Tàm tỷ tỷ của Thanh Phong Đường đến."
Từ Tử Ngọc vui vẻ, bà nội nghĩ đến y học tập vất vả nên gọi hắn qua ăn tối hả? Lập tức cười tủm tỉm đứng lên: "Mời vào."
Xuân Tàm là đại nha hoàn bên cạnh Từ lão thái thái, cho dù vĩnh viễn trông lạnh lùng không nói nhiều, người trong quý phủ thấy nàng ấy cũng rất cung kính, nhưng Xuân Tàm lạnh lùng lại không làm khó người, rất thân thiết với một đám nha hoàn quý phủ.
Vén rèm lên hành lễ với Từ Tử Ngọc, Từ Tử Ngọc chưa kịp hỏi nàng ấy có phải bà nội đau lòng y không, Xuân Tàm đã nói một câu làm Từ Tử Ngọc sững người.
"Thiếu gia mau theo nô tỳ đến Thanh Phong Đường, lão gia truyền thiếu gia qua hỏi chuyện."
Vừa nghe Từ Hiền ở Thanh Phong Đường, lại gọi y qua hỏi chuyện, lấy nhạy cảm vài năm qua của Từ Tử Ngọc lập tức ngửi được hương vị không bình thường.
Từ Tử Ngọc trắng bệch mặt, cẩn thận hỏi Xuân Tàm: "Lão gia gọi ta qua là vì…"
"Thiếu gia vẫn mau lên, đừng để lão gia chờ lâu." Xuân Tàm thúc giục Từ Tử Ngọc, nhìn thấy y nơm nớp lo sợ lại mềm lòng, trên đường đi tóm tắt vài câu chuyện hôm nay, Từ Tử Ngọc nghe xong mềm nhũn người chỉ mong ngất đi.
Hà Ngẫu này có ý gì, vì sao nói mấy lời trêu đùa đó cho phu nhân?
Như này lão gia nhất định biết mình nói không muốn đọc sách sau lưng!
Thế này… Từ Tử Ngọc đi đường tay chân vô thức đều run lên, nhất định sẽ bị lão gia đánh chết!
Nơm nớp lo sợ đi qua, không biết Từ Tử Ngọc nghĩ ra bao nhiêu cái cớ, đứng ở cửa do dự một lúc mới đi vào, thỉnh an Từ lão thái thái và Nhị lão gia, cẩn thận hỏi: "Không biết bà nội và cha gọi Tử Ngọc đến có chuyện gì?"
"Hừ!" Từ Hiền khịt mũi, mí mắt Từ Tử Ngọc giật giật, Từ lão thái thái thở dài mở miệng trước: "Ngọc nhi đứng lên, chỉ hỏi mấy câu đừng khẩn trương, cháu nói thật là được, đừng sợ cha cháu, bà nội làm chủ thay cháu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.