Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 46:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Kể cả Lâm di nương cũng chua chát vài câu: "Bình thường trà ngon chất liệu tốt toàn đưa đến Thanh Đại Viện, chúng ta không phải dòng chính dòng trưởng, cho dù có cũng không rơi lên đầu chúng ta, chỉ làm khó Từ Tâm Liên…" Rõ ràng nói làm khó Từ Tâm Liên nhưng lại tươi cười: "Cháu nội không bằng cháu ngoại đấy."
Từ Tâm Mai nghe thế trợn mắt, nghe giọng điệu thầm thích của mẹ nàng ấy, như thể các nàng không phải cháu nội vậy. Nhưng Tô Văn Khanh đối xử với nàng ấy rất tốt, nghe Liễu di nương nói mãi nên than thở: "Biểu tỷ không còn mẹ nên lão thái thái mới đối xử tốt với tỷ ấy mà, biểu tỷ lại dịu dàng hiếu thuận, lão thái thái thương tỷ ấy thì sao?"
Từ Tâm Lan nhíu mày tỏ vẻ vô phương cứu chữa nhìn Từ Tâm Mai: "Muội tỉnh táo lại đi, đừng bị người chuốc thuốc mê, Tô Văn Khanh mà dịu dàng, nếu nó dịu dàng còn dám trái ý phu nhân sao? Từ Tâm Mai ta nói cho muội biết, Tô Văn Khanh không đơn giản, muội đừng ngốc nghếch đi theo sau người ta giống như nha hoàn thế, bị người ta bán đi lúc nào cũng không biết!"
"Sao tỷ ấy lại không đơn giản chứ? Muội có gì đáng để người ta bán?" Từ khi có thể nói chuyện thì Từ Tâm Mai và Từ Tâm Lan đã cãi lộn, chỉ cần Từ Tâm Lan nói thì nàng ấy nhất định sẽ cãi lại.
Tô Văn Khanh là nữ nhi Tô gia, nàng ấy thường xuyên đến Thanh Đại Viện nên có thể ăn hoa quả chưa từng thấy, có khi hỏi Từ Tâm Liên thì nàng ta chưa chắc đã biết! Tô Văn Khanh lại hào phóng, sau khi nàng ấy ăn xong còn để nàng ấy mang về, khi Từ Tâm Lan ăn đồ của người ta sao không nói xấu Tô Văn Khanh?
Ngoài ra trang sức và vải, mỗi lần Tô Văn Khanh tặng nàng ấy trang sức, ngươi tới mượn đeo sao không nói bậy người ta?
Còn ở đây nói mình đi theo sau người ta giống như nha hoàn nữa, phi, Từ Tâm Mai chỉ vào Từ Tâm lan cười nhạo nói: "Chẳng phải tỷ cũng đi theo sau lưng Từ Tâm Liên sao, làm nha hoàn cho người ta mười mấy năm, người ta chưa thèm cho tỷ cả vỏ hạt dưa."
Chọc đến chỗ đau của Từ Tâm Lan, ả ta lập tức nhảy dựng lên như bị kim đâm: "Từ Tâm Mai ngươi nói gì, ngươi có tin ta xé miệng ngươi không!"
"Tỷ tới đây!" Từ Tâm Mai không sợ Từ Tâm Lan, nhảy bật ra khỏi ghế.
Liễu di nương bị hai nữ nhi làm cho đau đầu, rõ ràng là đôi song sinh, sao tính tình khác nhau mười vạn tám nghìn dặm thế chứ, chỉ cần ngồi cạnh nhau, nói vài câu là sẽ cãi nhau.
Bình thường đứa bé Tâm Lan này thông minh nói chuyện khéo léo, vừa gặp Từ Tâm Mai là không đúng mực, rõ ràng mỗi lần không cãi nổi, cãi xong sẽ khóc nức nở, Tâm Mai thì không chịu để tâm cãi xong là quên, thấy Từ Tâm Lan khóc còn chê cười vài câu.
"Được rồi được rồi." Liễu di nương ôm đầu đau nhức, bà ta cũng không tán thành Từ Tâm Mai luôn chạy sang chỗ Tô Văn Khanh.
Không nói tâm tư Tô Văn Khanh phức tạp không, Liễu di nương đã hầu hạ bên cạnh Nhị thái thái mười mấy năm, tự nhiên nhận ra Nhị thái thái không thích Tô Văn Khanh.
Các nàng làm thiếp, toàn bộ tính mạng nằm trong tay chủ mẫu, càng không nói đến việc hôn nhân sau này của Từ Tâm Mai, Từ Tâm Lan phải nhìn xem ý tưởng của Nhị thái thái.
Quan hệ của Tô Văn Khanh và Nhị thái thái không tốt, nhưng người ta không phải họ Từ, việc hôn nhân và đồ cưới sau này không đến lượt Nhị thái thái làm chủ, chưa kể lão thái thái cưng chiều nàng như thế.
Còn Từ Tâm Mai thì sao? Ngươi theo đít Tô Văn Khanh khiến phu nhân mất hứng, không có chỗ khóc đâu.
Từ Tâm Mai mím miệng không nói chuyện, Liễu di nương nói xong, Từ Tâm Lan đắc ý gật đầu, không quên bổ sung một câu: "Ngươi cứ ngốc đi!"
Liễu di nương lườm Từ Tâm Lan mới tiếp tục nói: "Mấy ngày này con ở yên đó đừng chạy loạn, vài hôm nữa Dương phu nhân nói muốn dẫn Dương công tử đến quý phủ, nhìn xem con có đoan chính không…"
Từ Tâm Mai vừa nghe là chuyện này thì ngồi không yên, tranh thủ Liễu di nương không chú ý chạy ra ngoài, Liễu di nương tức tối mắng một lúc mới lo lắng nói: "Nếu để cho Dương phu nhân nhìn thấy…"
Từ Tâm Lan cảm thấy bất mãn, dù sao mình mới là tỷ tỷ, Dương phu nhân lại nói rõ muốn nhìn Từ Tâm Mai, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, khuyên Liễu di nương vài câu rồi không đề cập tới.
Từ Tâm Mai đi dạo hồi lâu, lại rất nhàm chán đến Thanh Đại Viện, khi đi vào nghe thấy Tô Văn Khanh đang nói chuyện với người khác, khiến Từ Tâm Mai ngạc nhiên là người này là nam tử, Từ Tâm Mai nghĩ có nên về không?
Giọng nam tử trầm thấp không rõ hắn đang nói gì, sau khi nam tử nói xong thì giọng Tô Văn Khanh cao lên vài lần: "Ai nói cháu không về!"
Từ Tâm Mai hoảng hốt, hai người nghe thấy động tĩnh bên ngoài, như thế Từ Tâm Mai không đi vào cũng không được, vén rèm trúc lên đi vào, nhìn thấy Tô Văn Khanh đang trợn tròn mắt nói chuyện với một nam tử ngồi trước bàn.
Từ Tâm Mai nghe thế trợn mắt, nghe giọng điệu thầm thích của mẹ nàng ấy, như thể các nàng không phải cháu nội vậy. Nhưng Tô Văn Khanh đối xử với nàng ấy rất tốt, nghe Liễu di nương nói mãi nên than thở: "Biểu tỷ không còn mẹ nên lão thái thái mới đối xử tốt với tỷ ấy mà, biểu tỷ lại dịu dàng hiếu thuận, lão thái thái thương tỷ ấy thì sao?"
Từ Tâm Lan nhíu mày tỏ vẻ vô phương cứu chữa nhìn Từ Tâm Mai: "Muội tỉnh táo lại đi, đừng bị người chuốc thuốc mê, Tô Văn Khanh mà dịu dàng, nếu nó dịu dàng còn dám trái ý phu nhân sao? Từ Tâm Mai ta nói cho muội biết, Tô Văn Khanh không đơn giản, muội đừng ngốc nghếch đi theo sau người ta giống như nha hoàn thế, bị người ta bán đi lúc nào cũng không biết!"
"Sao tỷ ấy lại không đơn giản chứ? Muội có gì đáng để người ta bán?" Từ khi có thể nói chuyện thì Từ Tâm Mai và Từ Tâm Lan đã cãi lộn, chỉ cần Từ Tâm Lan nói thì nàng ấy nhất định sẽ cãi lại.
Tô Văn Khanh là nữ nhi Tô gia, nàng ấy thường xuyên đến Thanh Đại Viện nên có thể ăn hoa quả chưa từng thấy, có khi hỏi Từ Tâm Liên thì nàng ta chưa chắc đã biết! Tô Văn Khanh lại hào phóng, sau khi nàng ấy ăn xong còn để nàng ấy mang về, khi Từ Tâm Lan ăn đồ của người ta sao không nói xấu Tô Văn Khanh?
Ngoài ra trang sức và vải, mỗi lần Tô Văn Khanh tặng nàng ấy trang sức, ngươi tới mượn đeo sao không nói bậy người ta?
Còn ở đây nói mình đi theo sau người ta giống như nha hoàn nữa, phi, Từ Tâm Mai chỉ vào Từ Tâm lan cười nhạo nói: "Chẳng phải tỷ cũng đi theo sau lưng Từ Tâm Liên sao, làm nha hoàn cho người ta mười mấy năm, người ta chưa thèm cho tỷ cả vỏ hạt dưa."
Chọc đến chỗ đau của Từ Tâm Lan, ả ta lập tức nhảy dựng lên như bị kim đâm: "Từ Tâm Mai ngươi nói gì, ngươi có tin ta xé miệng ngươi không!"
"Tỷ tới đây!" Từ Tâm Mai không sợ Từ Tâm Lan, nhảy bật ra khỏi ghế.
Liễu di nương bị hai nữ nhi làm cho đau đầu, rõ ràng là đôi song sinh, sao tính tình khác nhau mười vạn tám nghìn dặm thế chứ, chỉ cần ngồi cạnh nhau, nói vài câu là sẽ cãi nhau.
Bình thường đứa bé Tâm Lan này thông minh nói chuyện khéo léo, vừa gặp Từ Tâm Mai là không đúng mực, rõ ràng mỗi lần không cãi nổi, cãi xong sẽ khóc nức nở, Tâm Mai thì không chịu để tâm cãi xong là quên, thấy Từ Tâm Lan khóc còn chê cười vài câu.
"Được rồi được rồi." Liễu di nương ôm đầu đau nhức, bà ta cũng không tán thành Từ Tâm Mai luôn chạy sang chỗ Tô Văn Khanh.
Không nói tâm tư Tô Văn Khanh phức tạp không, Liễu di nương đã hầu hạ bên cạnh Nhị thái thái mười mấy năm, tự nhiên nhận ra Nhị thái thái không thích Tô Văn Khanh.
Các nàng làm thiếp, toàn bộ tính mạng nằm trong tay chủ mẫu, càng không nói đến việc hôn nhân sau này của Từ Tâm Mai, Từ Tâm Lan phải nhìn xem ý tưởng của Nhị thái thái.
Quan hệ của Tô Văn Khanh và Nhị thái thái không tốt, nhưng người ta không phải họ Từ, việc hôn nhân và đồ cưới sau này không đến lượt Nhị thái thái làm chủ, chưa kể lão thái thái cưng chiều nàng như thế.
Còn Từ Tâm Mai thì sao? Ngươi theo đít Tô Văn Khanh khiến phu nhân mất hứng, không có chỗ khóc đâu.
Từ Tâm Mai mím miệng không nói chuyện, Liễu di nương nói xong, Từ Tâm Lan đắc ý gật đầu, không quên bổ sung một câu: "Ngươi cứ ngốc đi!"
Liễu di nương lườm Từ Tâm Lan mới tiếp tục nói: "Mấy ngày này con ở yên đó đừng chạy loạn, vài hôm nữa Dương phu nhân nói muốn dẫn Dương công tử đến quý phủ, nhìn xem con có đoan chính không…"
Từ Tâm Mai vừa nghe là chuyện này thì ngồi không yên, tranh thủ Liễu di nương không chú ý chạy ra ngoài, Liễu di nương tức tối mắng một lúc mới lo lắng nói: "Nếu để cho Dương phu nhân nhìn thấy…"
Từ Tâm Lan cảm thấy bất mãn, dù sao mình mới là tỷ tỷ, Dương phu nhân lại nói rõ muốn nhìn Từ Tâm Mai, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, khuyên Liễu di nương vài câu rồi không đề cập tới.
Từ Tâm Mai đi dạo hồi lâu, lại rất nhàm chán đến Thanh Đại Viện, khi đi vào nghe thấy Tô Văn Khanh đang nói chuyện với người khác, khiến Từ Tâm Mai ngạc nhiên là người này là nam tử, Từ Tâm Mai nghĩ có nên về không?
Giọng nam tử trầm thấp không rõ hắn đang nói gì, sau khi nam tử nói xong thì giọng Tô Văn Khanh cao lên vài lần: "Ai nói cháu không về!"
Từ Tâm Mai hoảng hốt, hai người nghe thấy động tĩnh bên ngoài, như thế Từ Tâm Mai không đi vào cũng không được, vén rèm trúc lên đi vào, nhìn thấy Tô Văn Khanh đang trợn tròn mắt nói chuyện với một nam tử ngồi trước bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.