Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 47:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Ăn mặc của nam nhân kia hoàn toàn khác với Từ gia, Từ gia tự nhận thư hương môn đệ, trước nay Từ Hiền không thích người quý phủ ăn mặc quá chói mắt, vì thế người ngồi ở đây hơi khác biệt.
Mặc bộ hoa phục, trên đầu cài trâm rồi kẹp tóc vàng, lại nhìn diện mạo, Từ Tâm Mai thấy kỳ quái.
Diện mạo môi đỏ răng trắng, rõ ràng trông như thiếu niên, nhưng lại nuôi một chòm râu dài, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Tô Văn Khanh không ngờ Từ Tâm Mai sẽ đến vào lúc này, hiện giờ không có lý đuổi người ta đi, đành chỉ người bên cạnh nói với nàng ấy: "Đây là Ngũ thúc của ta."
Ngũ thúc? Tô Ngũ gia của Tô gia kia?
Nghe nói Tô Ngũ gia đã nhập sĩ, sao vẫn trông như thiếu niên thế? Từ Tâm Mai không phải người kìm nén, trong lòng nghi ngờ là hỏi ra, sau khi hỏi xong Tô Văn Khanh phì cười, nam tử càng lập tức xụ mặt.
Cho dù Từ Tâm Mai vô tư nữa cũng biết khiến người ta khó chịu, vội nói vài câu với hai người rồi cáo từ, sau khi người đi rồi Tô Trường Minh mới trừng chất nữ đang cười lăn lộn: "Câm miệng cho ta!"
"Chú chỉ dám quát cháu khi không có cha cháu."
Tô Trường Minh coi như không nghe thấy, năm nay hắn ta đã cập quan nhưng mặt non mềm, ai nấy nhìn thấy đều cho rằng hắn ta còn niên thiếu, hiện giờ lại làm quan, vì để hơi uy nghiêm nên cố ý để râu.
Kết quả vẫn bị người trêu đùa.
Tô Trường Minh không thân thiết gì với điệt nữ Tô Văn Khanh này, phần lớn hài tử Tô gia đều có khôn khéo tính kế của Tô gia, chỉ riêng Tô Văn Khanh luôn ôn hòa giống tẩu tử, hắn ta vẫn không thích Tô Văn Khanh.
Lần này là do đại ca bảo hắn ta mang đồ đến nên mới đến.
"Ta cũng chỉ hỏi một câu, có về hay không liên quan gì đến ta, lúc trước khi Từ gia đến đón thì cháu rời đi dứt khoát, đã nửa năm rồi vẫn không nói tiếng nào với trong nhà, sao ta biết được cháu có muốn về không?"
Tô Văn Khanh im lặng, lúc trước nàng không nhất thiết phải đến Từ gia, nhưng khi đó mẹ vừa qua đời, Tô gia đã định tái giá thay cha, vừa khéo Từ gia đến đón, nên nàng mới dứt khoát rời đi.
Sau đó cha cũng thường xuyên gửi thư, khi ấy đang nổi nóng nên không trả lời, tiếp đó lại thích Từ Tử Ngọc, tâm trạng quay về Tô gia cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Hiện giờ Ngũ thúc nhắc đến chuyện trở về Tô gia, Tô Văn Khanh trầm mặc một lúc mới nói: "Thêm mấy ngày nữa đi, vài ngày nữa cháu về."
Sau khi Từ Tử Việt đứng vững gót chân ở Từ gia, Nhị thái thái và Từ Tử Ngọc phá Từ gia một lần, nàng sẽ về.
Tô Trường Minh không thèm để ý, hắn ta chỉ truyền lời thôi, nhưng quen độc mồm nên trước khi đi vẫn không quên bổ sung một câu: "Tóm lại cháu nhanh lên, đừng quay về trễ không kịp gặp mẹ mới của cháu."
Trái tim Tô Văn Khanh đập mạnh: "Lục Tụ, đuổi người ra ngoài cho ta!"
Lục Tụ cười khanh khách tiễn người ra ngoài, sau khi Lục Tụ kiểm tra xong đồ Tô Trường Minh mang đến thay cha mới nói với Tô Văn Khanh: "Hả, hình như Ngũ gia thiếu một phần quà."
Tô Văn Khanh ngước đầu lạnh nhạt hỏi: "Thiếu của ai?"
"Thiếu của Đại thiếu gia."
Tô Văn Khanh đột nhiên mở mắt, thiếu, của Từ Tử Việt?
Tô gia không tiếc bạc nhất, Tô Văn Khanh đến Thừa Văn Hầu phủ nửa năm, cha Tô Văn Khanh là Tô Trường Vũ sợ nữ nhi ấm ức khi ở Từ gia, cho dù là chuẩn bị đồ cho Từ gia hay Tô Văn Khanh thì đều nhiều đến mức kinh người.
Vì thế sẽ không cố tình không tặng quà cho Từ Tử Ngọc, về phần vì sao quà Ngũ gia Tô gia đưa đến không có phần của Từ Tử Việt, chắc vì không biết hắn về Từ gia, dù sao trước đó số lần Từ Tử Việt về Từ gia chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì Từ Tâm Mai gặp ngoại nam ở Thanh Đại Viện, sau khi ra khỏi Thanh Đại Viện, lượn lờ một lúc trong viện rồi lại quay về Thanh Đại Viện, đứng ở cửa nghe ngóng, đến khi tiểu nha hoàn bên cạnh nói trêu nàng ấy Ngũ gia đã đi rồi thì mới nhẹ nhàng thở phào đi vào.
Tô Văn Khanh đang xem mấy thứ đưa tới, nhưng lời Tô Trường Minh nói khiến nàng hơi chán nản, Từ Tâm Mai vô tư không nhận thấy Tô Văn Khanh không vui, ngó trái ngó phải một phen mới lặng lẽ hỏi nàng: "Ngũ thúc của tỷ đi rồi hả?"
"Đi rồi."
Lúc này Từ Tâm Mai mới khôi phục giọng điệu thường ngày cười hì hì nói: "Ngũ thúc tỷ cũng là quái nhân, rõ ràng tuổi không lớn lại cứ thích để râu giống như lão học cứu."
Lục Tụ đứng bên cạnh nghe thấy phì cười, Tô Văn Khanh cũng bật cười: "Muội cho rằng thúc ấy bằng biểu ca hả, thúc ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi đấy."
Từ Tâm Mai chấn động, Lục Tụ cười giải thích: "Bởi vì Ngũ gia có khuôn mặt non mềm nên mới cố ý để râu, Tứ cô nương vừa gặp lại nhắc đến tuổi của Ngũ gia."
Từ Tâm Mai xấu hổ gãi đầu, thảo nào nam tử kia khó chịu với nàng ấy. Tô Văn Khanh xem xong đứng lên: "Ta định vào khố phòng tìm vài thứ, muội có đi không?"
Mặc bộ hoa phục, trên đầu cài trâm rồi kẹp tóc vàng, lại nhìn diện mạo, Từ Tâm Mai thấy kỳ quái.
Diện mạo môi đỏ răng trắng, rõ ràng trông như thiếu niên, nhưng lại nuôi một chòm râu dài, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Tô Văn Khanh không ngờ Từ Tâm Mai sẽ đến vào lúc này, hiện giờ không có lý đuổi người ta đi, đành chỉ người bên cạnh nói với nàng ấy: "Đây là Ngũ thúc của ta."
Ngũ thúc? Tô Ngũ gia của Tô gia kia?
Nghe nói Tô Ngũ gia đã nhập sĩ, sao vẫn trông như thiếu niên thế? Từ Tâm Mai không phải người kìm nén, trong lòng nghi ngờ là hỏi ra, sau khi hỏi xong Tô Văn Khanh phì cười, nam tử càng lập tức xụ mặt.
Cho dù Từ Tâm Mai vô tư nữa cũng biết khiến người ta khó chịu, vội nói vài câu với hai người rồi cáo từ, sau khi người đi rồi Tô Trường Minh mới trừng chất nữ đang cười lăn lộn: "Câm miệng cho ta!"
"Chú chỉ dám quát cháu khi không có cha cháu."
Tô Trường Minh coi như không nghe thấy, năm nay hắn ta đã cập quan nhưng mặt non mềm, ai nấy nhìn thấy đều cho rằng hắn ta còn niên thiếu, hiện giờ lại làm quan, vì để hơi uy nghiêm nên cố ý để râu.
Kết quả vẫn bị người trêu đùa.
Tô Trường Minh không thân thiết gì với điệt nữ Tô Văn Khanh này, phần lớn hài tử Tô gia đều có khôn khéo tính kế của Tô gia, chỉ riêng Tô Văn Khanh luôn ôn hòa giống tẩu tử, hắn ta vẫn không thích Tô Văn Khanh.
Lần này là do đại ca bảo hắn ta mang đồ đến nên mới đến.
"Ta cũng chỉ hỏi một câu, có về hay không liên quan gì đến ta, lúc trước khi Từ gia đến đón thì cháu rời đi dứt khoát, đã nửa năm rồi vẫn không nói tiếng nào với trong nhà, sao ta biết được cháu có muốn về không?"
Tô Văn Khanh im lặng, lúc trước nàng không nhất thiết phải đến Từ gia, nhưng khi đó mẹ vừa qua đời, Tô gia đã định tái giá thay cha, vừa khéo Từ gia đến đón, nên nàng mới dứt khoát rời đi.
Sau đó cha cũng thường xuyên gửi thư, khi ấy đang nổi nóng nên không trả lời, tiếp đó lại thích Từ Tử Ngọc, tâm trạng quay về Tô gia cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Hiện giờ Ngũ thúc nhắc đến chuyện trở về Tô gia, Tô Văn Khanh trầm mặc một lúc mới nói: "Thêm mấy ngày nữa đi, vài ngày nữa cháu về."
Sau khi Từ Tử Việt đứng vững gót chân ở Từ gia, Nhị thái thái và Từ Tử Ngọc phá Từ gia một lần, nàng sẽ về.
Tô Trường Minh không thèm để ý, hắn ta chỉ truyền lời thôi, nhưng quen độc mồm nên trước khi đi vẫn không quên bổ sung một câu: "Tóm lại cháu nhanh lên, đừng quay về trễ không kịp gặp mẹ mới của cháu."
Trái tim Tô Văn Khanh đập mạnh: "Lục Tụ, đuổi người ra ngoài cho ta!"
Lục Tụ cười khanh khách tiễn người ra ngoài, sau khi Lục Tụ kiểm tra xong đồ Tô Trường Minh mang đến thay cha mới nói với Tô Văn Khanh: "Hả, hình như Ngũ gia thiếu một phần quà."
Tô Văn Khanh ngước đầu lạnh nhạt hỏi: "Thiếu của ai?"
"Thiếu của Đại thiếu gia."
Tô Văn Khanh đột nhiên mở mắt, thiếu, của Từ Tử Việt?
Tô gia không tiếc bạc nhất, Tô Văn Khanh đến Thừa Văn Hầu phủ nửa năm, cha Tô Văn Khanh là Tô Trường Vũ sợ nữ nhi ấm ức khi ở Từ gia, cho dù là chuẩn bị đồ cho Từ gia hay Tô Văn Khanh thì đều nhiều đến mức kinh người.
Vì thế sẽ không cố tình không tặng quà cho Từ Tử Ngọc, về phần vì sao quà Ngũ gia Tô gia đưa đến không có phần của Từ Tử Việt, chắc vì không biết hắn về Từ gia, dù sao trước đó số lần Từ Tử Việt về Từ gia chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì Từ Tâm Mai gặp ngoại nam ở Thanh Đại Viện, sau khi ra khỏi Thanh Đại Viện, lượn lờ một lúc trong viện rồi lại quay về Thanh Đại Viện, đứng ở cửa nghe ngóng, đến khi tiểu nha hoàn bên cạnh nói trêu nàng ấy Ngũ gia đã đi rồi thì mới nhẹ nhàng thở phào đi vào.
Tô Văn Khanh đang xem mấy thứ đưa tới, nhưng lời Tô Trường Minh nói khiến nàng hơi chán nản, Từ Tâm Mai vô tư không nhận thấy Tô Văn Khanh không vui, ngó trái ngó phải một phen mới lặng lẽ hỏi nàng: "Ngũ thúc của tỷ đi rồi hả?"
"Đi rồi."
Lúc này Từ Tâm Mai mới khôi phục giọng điệu thường ngày cười hì hì nói: "Ngũ thúc tỷ cũng là quái nhân, rõ ràng tuổi không lớn lại cứ thích để râu giống như lão học cứu."
Lục Tụ đứng bên cạnh nghe thấy phì cười, Tô Văn Khanh cũng bật cười: "Muội cho rằng thúc ấy bằng biểu ca hả, thúc ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi đấy."
Từ Tâm Mai chấn động, Lục Tụ cười giải thích: "Bởi vì Ngũ gia có khuôn mặt non mềm nên mới cố ý để râu, Tứ cô nương vừa gặp lại nhắc đến tuổi của Ngũ gia."
Từ Tâm Mai xấu hổ gãi đầu, thảo nào nam tử kia khó chịu với nàng ấy. Tô Văn Khanh xem xong đứng lên: "Ta định vào khố phòng tìm vài thứ, muội có đi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.