Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 48:

Tiểu Hài Ái Cật Đường

17/09/2024

Mắt Từ Tâm Mai sáng lên, nàng ấy là nữ nhi di nương, dĩ nhiên chưa từng thấy khố phòng quý phủ trông thế nào, sao lại không đi chứ, Tô Văn Khanh vừa nói xong lập tức đứng lên, đi cùng với nàng.

Lúc trước vừa vào Từ gia, vốn định nịnh bợ, đồ Tô gia đưa tới đều để trong khố phòng Từ gia. Người qua mở cửa là bà tử họ Lưu, hình như không ngờ Tô Văn Khanh đột nhiên đến, khi nói chuyện ánh mắt rất trốn tránh.

Bà tử này định dẫn đám người Tô Văn Khanh, Tô Văn Khanh nhìn theo hướng ngược lại, vẫy tay với Lục Tụ thì thầm vài câu, Lục Tụ gật đầu lanh lợi chạy ra.

Từ Tâm Mai tò mò muốn xem, Tô Văn Khanh cũng không ngăn cản, bảo bà tử kia mở hòm mặc cho nàng ấy nhìn. Từ Tâm Mai chưa từng nhìn thấy đồ tốt như thế, nhìn xem hoa cả mắt, hâm mộ trong lòng, cũng không quấy lấy Tô Văn Khanh, chỉ lo tự chơi.

Tô gia tặng lễ, cho Từ lão thái thái tự nhiên rất phong phú, cho Nhị thái thái Vương thị với Đại thái thái Lưu thị cũng rất nhiều, trong số các công tử tiểu thư, cho Từ Tử Ngọc tốt hơn người khác một chút.

Tô gia làm buôn bán vải, vải đưa tới đều tốt nhất, Tô Văn Khanh giữ lại một phần khoản Tô Trường Minh đưa cho Từ Tử Ngọc. Đám Từ Tâm Mai thấy thế đã là rất nhiều, nhưng Tô Văn Khanh đã nhìn thấy về sau Từ Tử Việt phú quý thông thiên ra sao, cứ cảm thấy tặng lễ nhẹ.

Dù sao Từ Tử Việt là người đọc sách, Tô Văn Khanh nghĩ, nhìn chi phí ăn mặc ngày thường của hắn chắc không thích mấy thứ vàng bạc v.v, lại mở danh sách ra xem, phát hiện cha tặng một Đoan nghiễn đến, vội sai người tìm ra. Lại sai người tìm mấy khối mực Huy Châu tốt nhất và một đao Tuyết Lãng Chỉ, lúc này mới kết hợp với trước sai người mang đi tặng.

Mấy thứ giấy và bút mực này, Tô gia tặng không nhiều loại, nhưng nếu là thứ có thể tặng thì đều là hàng tốt rõ ràng. Hiện giờ Tô Văn Khanh chỉ còn sống được thêm năm năm nữa, có học giỏi vài thứ cầm kỳ thi họa này, sống không lâu cũng có ích lợi gì.

Tốt nhất là đưa cho người chân chính dùng đến.

Trước khi các nha hoàn đi còn cố ý dặn dò: "Cứ nói là Ngũ gia Tô gia đến quý phủ tặng, đừng lắm mồm!"

Hai tiểu nha đầu ôm vài thứ này sợ không cẩn thận rơi hỏng, sau khi Tô Văn Khanh dặn dò kỹ lưỡng nhiều lần mới nhanh chân chạy đến Việt Lâm Uyển.

Nhìn mấy người đi xa Tô Văn Khanh mới gọi Từ Tâm Mai hai tiếng, Từ Tâm Mai lưu luyến đi về. Vừa rồi nhìn thấy một bộ trang sức hình hoa khảm đá ngọc lam, chế tạo tinh xảo, bên trên còn khảm đá quý hiếm thấy, đừng nói tỷ muội các nàng, kể cả Từ Tâm Liên cũng không có vài thứ tốt như thế.

Từ Tâm Mai không hề che giấu tâm tính của mình, ánh mắt dán lên hòm kia không muốn rời đi, Tô Văn Khanh không thể không nhận thấy.



Mỗi lần Từ Tâm Mai thích cái gì sẽ không nói thẳng, nhưng sẽ tha thiết nhìn chằm chằm không rời, hai mắt cứ nhìn Tô Văn Khanh như thế khiến nàng không đành lòng, bị Từ Tâm Mai nhìn như thế một lúc nàng bại trận: "Lục Tụ, lấy tráp ra, đựng trâm vàng hình hoa khảm đá ngọc lam này cho Tứ tiểu thư mang về."

Từ Tâm Mai vui vẻ ra mặt, kéo tay Tô Văn Khanh cười vui: "Biểu tỷ đối xử với muội tốt thật."

Tô Văn Khanh cười không nói vội kéo nàng ấy đi ra, Từ Tâm Mai ôm tráp trong tay vui sướng liên tục hâm mộ: "Chú năm của biểu tỷ đối xử với tỷ tốt thật."

"Đây là cha ta gửi cho ta." Liên quan gì đến hắn ta!

Từ Tâm Mai lập tức sửa miệng: "Cha tỷ đối xử với tỷ tốt thật."

"Đó là đương nhiên." Trên đời này người đối xử tốt không hề có ý khác với mình chỉ có cha thôi, kể cả bà ngoại, trong lòng bà vẫn hơi đắn đo.

Từ Tâm Mai vui mừng ôm tráp về chỗ ở của Liễu di nương, Liễu di nương đang nói chuyện với Từ Tâm Lan, thấy Từ Tâm Mai đi vào còn ôm áp nên tò mò hỏi nàng ấy: "Gì thế?"

"Đồ trang sức biểu tỷ cho con."

Từ Tâm Lan vốn tưởng Từ Tâm Mai nghe lời ả ta nói xong thì không đi tìm Tô Văn Khanh nữa, nào ngờ vừa rồi Từ Tâm Mai ra ngoài lại tìm Tô Văn Khanh, tức giận vô cùng: "Muội lại đi tìm Tô Văn Khanh!"

Liễu di nương nhìn trang sức trong tráp thì tặc lưỡi khen: "Nhìn xem đá quý trên này đi, ta ở Từ phủ hai mươi năm cũng không có đồ trang sức đẹp thế, biểu tỷ con lại hào phóng cho con."

Rồi lại hớn hở nói: "Trang sức này quý giá quá, bình thường con như con khỉ ấy đừng làm hỏng, ta giữ cho con, khi nào Dương phu nhân đến thì lại mang."

Không quan tâm Từ Tâm Mai phản đối đã vội để người cất đi, trong lòng có thiện cảm hơn với Tô Văn Khanh.

Trong Việt Lâm Uyển, Từ Tử Việt đang ngồi trước bàn sách cầm bút viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, lát sau Thiên Tri kích động chạy vào: "Thiếu gia, biểu tiểu thư sai người tặng đồ đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook