Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 8:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
07/08/2024
Từ Tâm Liên thì thôi, dù sao cũng là đích nữ, nhưng từ khi nào thứ nữ và di nương lại cao hơn cháu ngoại của bà chứ?
"Vốn dĩ sức khỏe của cháu gái không tốt, nghe vậy hơi giận nhưng cũng không nói gì, chỉ cảm thấy đau lòng, nên bảo Lục Tụ đi vào hầu hạ. Ai ngờ Tuyết Nhuế tỷ tỷ lại đóng sập cửa rời đi." Tô Văn Khanh nói đến đây che ngực, đau lòng nói: "Tuy cháu là con gái thương nhân, nhưng Tô gia cũng là Hoàng thương được bệ hạ đích thân cho quyền mua bán, càng không nói đến chuyện là cháu gái của lão thái thái, vậy mà bị một nô tài làm mất mặt như thế, sao cháu còn mặt mũi sống nữa!"
Từ lão thái thái biết Tuyết Nhuế bên cạnh con dâu cứng đầu từ lâu, nhưng dù sao cũng là người của con dâu nên bà mắt nhắm mắt mở, chỉ là ai cho ả lá gan dám bắt nạt Tô Văn Khanh!
Tô Văn Khanh khóc mệt, người mềm nhũn suýt nữa ngã xuống. Từ lão thái thái thấy thế vừa đau lòng vừa tức giận: "Mau đỡ Văn Khanh lên giường, còn điêu nô kia, Xuân Tàm, ngươi dẫn theo mấy bà tử đi bắt ả đến đây. Nếu Nhị thái thái dám cản thì mời nó đi theo!"
Từ Tử Ngọc muốn ngăn lại thì bị cái liếc mắt lạnh lùng của Từ lão thái thái dọa cho ngậm miệng. Lát sau trong viện đã có tiếng động, Xuân Tàm vén rèm cửa đi vào, Nhị thái thái là người thứ hai đi theo sau, phía sau còn có Từ Tâm Liên.
Nhị thái thái không hiểu sao lại bị bắt người, vừa định hỏi vì sao Từ lão thái thái lại tự dưng bắt người của bà ta đi, ngước mắt thấy Lục Tụ bưng hộp và Tô Văn Khanh ngã vào giường che ngực. Trước mắt bà ta tối sầm, chân mềm nhũn, thân thể hơi lảo đảo.
Nha đầu này dám đến đây tố cáo?
Vương thị đến để hỏi tội nhưng thấy tình hình nơi đây thì không dám lên tiếng. Thoáng do dự, thầm mắng Tô Văn Khanh không biết điều rồi đi tới hỏi: "Lão thái thái sao vậy, sao hôm nay Văn Khanh lại đến Thanh Phong Đường, đã khỏe chưa…"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi Văn Khanh như thế nào à?" Từ lão thái thái điên tiết, lại muốn chèn ép Vương thị, nên ngắt lời Vương thị lạnh lùng chất vấn: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi phái nha đầu đưa hoa cuối cùng cho Văn Khanh không, còn là hoa thừa của các cô nương, di nương đã chọn!"
Nhị thái thái nheo mắt, không ngờ Từ lão thái thái lại làm bẽ mặt bà ta ở trước mặt nhiều hậu bối như thế, mặt nóng bừng. Lại nhìn mặt Từ lão thái thái, lưng ớn lạnh, chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vội nói: "Lão thái thái, oan cho con quá, chuyện gì thế này."
"Ba đóa hoa trong hộp là tự Văn Khanh hái để dọa ta hả?" Trong mắt Từ lão thái thái bốc lửa, gõ mạnh quải trượng xuống đất, Nhị thái thái loạng choạng được Từ Tâm Liên cúi đầu đỡ lấy. Từ lão thái thái tình cờ nhìn thấy đóa mẫu đơn hồng nhạt lẫn vàng mềm mại cài trên tóc Từ Tâm Liên thì càng giận: "Văn Khanh ngoan ngoãn cỡ nào, hôm nay lại bị ép thành như thế, ngươi tưởng mắt bà già ta mù hả?"
Mấy năm nay Từ lão thái thái vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, mặc cho bà ta quản lý Hầu phủ, bà ta sống thoải mái lâu ngày lại quên mất mẹ chồng của bà ta không phải người dễ bắt nạt.
Trong lòng rối bời lại nhìn vẻ mặt hằm hằm của Từ lão thái thái thì hơi sợ hãi, giọng điệu mềm mỏng, đau lòng nói: "Mẹ minh giám, con dâu lo liệu việc nhà hai mươi năm rồi, mẹ từng nghe ai nói con khắt khe các thiếu gia, cô nương chưa, huống chi là cháu ngoại? Muội muội mất sớm, lão thái thái, lão gia thương cháu ngoại nên đón người về đây, con cũng có trai có gái, sao có thể làm ra chuyện khắt khe cháu ngoại chứ?"
Nói xong lại sụt sịt quay đầu hỏi Tô Văn Khanh: "Văn Khanh cháu nói xem, bình thường bác có từng hà khắc cháu không?"
Đâu chỉ hà khắc, ban đầu hơi lạnh lùng, sau này thấy mình yếu đuối thì ra sức sỉ nhục, châm chọc khiêu khích chửi rủa là chuyện bình thường. Thư đưa cho cha toàn bị giữ lại, bạc cha gửi tới đều bị lấy đi hết, ngay cả bạc hàng tháng cũng không phát đến, thậm chí mùa đông còn không đưa đủ than…
Ánh mắt Tô Văn Khanh tối tăm, ngón tay thon dài vịn giường ngồi vuốt khăn, nói khẽ: "Hoa này…"
"Chắc là nha đầu cầm nhầm, cháu là cháu ngoại của bác, bác thương cháu còn không kịp, sao lại khắt khe cháu chứ? Cháu nói có đúng không?"
Nhanh trí thật đấy, muốn đổ hết lỗi cho nha đầu hả? Tô Văn Khanh không ngước mắt lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Cháu cũng không tin là chủ ý của bác, ai cũng nói Vương đại nhân tốt bụng nhân hậu, bác là người Tướng phủ, được Vương đại nhân hun đúc nên nhân từ nhất, việc xu lợi trơ trẽn như thế chắc chắn không phải ý của bác."
Tay Vương thị đang cầm khăn suýt nữa đâm rách lòng bàn tay, rất muốn nhào lên xé nát miệng nha đầu này! Khóc dở mếu dở, đành cứng đờ gật đầu: "Văn Khanh hiểu lòng bác thì tốt."
"Vốn dĩ sức khỏe của cháu gái không tốt, nghe vậy hơi giận nhưng cũng không nói gì, chỉ cảm thấy đau lòng, nên bảo Lục Tụ đi vào hầu hạ. Ai ngờ Tuyết Nhuế tỷ tỷ lại đóng sập cửa rời đi." Tô Văn Khanh nói đến đây che ngực, đau lòng nói: "Tuy cháu là con gái thương nhân, nhưng Tô gia cũng là Hoàng thương được bệ hạ đích thân cho quyền mua bán, càng không nói đến chuyện là cháu gái của lão thái thái, vậy mà bị một nô tài làm mất mặt như thế, sao cháu còn mặt mũi sống nữa!"
Từ lão thái thái biết Tuyết Nhuế bên cạnh con dâu cứng đầu từ lâu, nhưng dù sao cũng là người của con dâu nên bà mắt nhắm mắt mở, chỉ là ai cho ả lá gan dám bắt nạt Tô Văn Khanh!
Tô Văn Khanh khóc mệt, người mềm nhũn suýt nữa ngã xuống. Từ lão thái thái thấy thế vừa đau lòng vừa tức giận: "Mau đỡ Văn Khanh lên giường, còn điêu nô kia, Xuân Tàm, ngươi dẫn theo mấy bà tử đi bắt ả đến đây. Nếu Nhị thái thái dám cản thì mời nó đi theo!"
Từ Tử Ngọc muốn ngăn lại thì bị cái liếc mắt lạnh lùng của Từ lão thái thái dọa cho ngậm miệng. Lát sau trong viện đã có tiếng động, Xuân Tàm vén rèm cửa đi vào, Nhị thái thái là người thứ hai đi theo sau, phía sau còn có Từ Tâm Liên.
Nhị thái thái không hiểu sao lại bị bắt người, vừa định hỏi vì sao Từ lão thái thái lại tự dưng bắt người của bà ta đi, ngước mắt thấy Lục Tụ bưng hộp và Tô Văn Khanh ngã vào giường che ngực. Trước mắt bà ta tối sầm, chân mềm nhũn, thân thể hơi lảo đảo.
Nha đầu này dám đến đây tố cáo?
Vương thị đến để hỏi tội nhưng thấy tình hình nơi đây thì không dám lên tiếng. Thoáng do dự, thầm mắng Tô Văn Khanh không biết điều rồi đi tới hỏi: "Lão thái thái sao vậy, sao hôm nay Văn Khanh lại đến Thanh Phong Đường, đã khỏe chưa…"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi Văn Khanh như thế nào à?" Từ lão thái thái điên tiết, lại muốn chèn ép Vương thị, nên ngắt lời Vương thị lạnh lùng chất vấn: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi phái nha đầu đưa hoa cuối cùng cho Văn Khanh không, còn là hoa thừa của các cô nương, di nương đã chọn!"
Nhị thái thái nheo mắt, không ngờ Từ lão thái thái lại làm bẽ mặt bà ta ở trước mặt nhiều hậu bối như thế, mặt nóng bừng. Lại nhìn mặt Từ lão thái thái, lưng ớn lạnh, chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vội nói: "Lão thái thái, oan cho con quá, chuyện gì thế này."
"Ba đóa hoa trong hộp là tự Văn Khanh hái để dọa ta hả?" Trong mắt Từ lão thái thái bốc lửa, gõ mạnh quải trượng xuống đất, Nhị thái thái loạng choạng được Từ Tâm Liên cúi đầu đỡ lấy. Từ lão thái thái tình cờ nhìn thấy đóa mẫu đơn hồng nhạt lẫn vàng mềm mại cài trên tóc Từ Tâm Liên thì càng giận: "Văn Khanh ngoan ngoãn cỡ nào, hôm nay lại bị ép thành như thế, ngươi tưởng mắt bà già ta mù hả?"
Mấy năm nay Từ lão thái thái vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, mặc cho bà ta quản lý Hầu phủ, bà ta sống thoải mái lâu ngày lại quên mất mẹ chồng của bà ta không phải người dễ bắt nạt.
Trong lòng rối bời lại nhìn vẻ mặt hằm hằm của Từ lão thái thái thì hơi sợ hãi, giọng điệu mềm mỏng, đau lòng nói: "Mẹ minh giám, con dâu lo liệu việc nhà hai mươi năm rồi, mẹ từng nghe ai nói con khắt khe các thiếu gia, cô nương chưa, huống chi là cháu ngoại? Muội muội mất sớm, lão thái thái, lão gia thương cháu ngoại nên đón người về đây, con cũng có trai có gái, sao có thể làm ra chuyện khắt khe cháu ngoại chứ?"
Nói xong lại sụt sịt quay đầu hỏi Tô Văn Khanh: "Văn Khanh cháu nói xem, bình thường bác có từng hà khắc cháu không?"
Đâu chỉ hà khắc, ban đầu hơi lạnh lùng, sau này thấy mình yếu đuối thì ra sức sỉ nhục, châm chọc khiêu khích chửi rủa là chuyện bình thường. Thư đưa cho cha toàn bị giữ lại, bạc cha gửi tới đều bị lấy đi hết, ngay cả bạc hàng tháng cũng không phát đến, thậm chí mùa đông còn không đưa đủ than…
Ánh mắt Tô Văn Khanh tối tăm, ngón tay thon dài vịn giường ngồi vuốt khăn, nói khẽ: "Hoa này…"
"Chắc là nha đầu cầm nhầm, cháu là cháu ngoại của bác, bác thương cháu còn không kịp, sao lại khắt khe cháu chứ? Cháu nói có đúng không?"
Nhanh trí thật đấy, muốn đổ hết lỗi cho nha đầu hả? Tô Văn Khanh không ngước mắt lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Cháu cũng không tin là chủ ý của bác, ai cũng nói Vương đại nhân tốt bụng nhân hậu, bác là người Tướng phủ, được Vương đại nhân hun đúc nên nhân từ nhất, việc xu lợi trơ trẽn như thế chắc chắn không phải ý của bác."
Tay Vương thị đang cầm khăn suýt nữa đâm rách lòng bàn tay, rất muốn nhào lên xé nát miệng nha đầu này! Khóc dở mếu dở, đành cứng đờ gật đầu: "Văn Khanh hiểu lòng bác thì tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.